Vision is the most important and prioritized sense that we have. We are constantly looking at the world around us, and quickly we identify and make sense of what it is that we see.
Thị giác là giác quan quan trọng và được ưu tiên nhất mà chúng ta có. Chúng ta luôn luôn quan sát thế giới xung quanh, chúng ta nhanh chóng xác định và nhận ra chúng ta đang nhìn cái gì.
Let's just start with an example of that very fact. I'm going to show you a photograph of a person, just for a second or two, and I'd like for you to identify what emotion is on his face. Ready? Here you go. Go with your gut reaction. Okay. What did you see? Well, we actually surveyed over 120 individuals, and the results were mixed. People did not agree on what emotion they saw on his face. Maybe you saw discomfort. That was the most frequent response that we received. But if you asked the person on your left, they might have said regret or skepticism, and if you asked somebody on your right, they might have said something entirely different, like hope or empathy. So we are all looking at the very same face again. We might see something entirely different, because perception is subjective. What we think we see is actually filtered through our own mind's eye.
Ta hãy bắt đầu bằng một ví dụ về chính thực tế đó. Tôi sẽ cho các bạn xem bức ảnh của 1 người chỉ trong 1, 2 giây, và tôi muốn các bạn xác định cảm xúc trên khuôn mặt anh ấy là gì. Sẵn sàng chứ ? Bức ảnh đây. Đưa ra cảm nhận thật của các bạn nhé. Được chứ. Các bạn đã nhìn thấy gì? Vâng, chúng tôi khảo sát trên thực tế trên 120 người, và kết quả thu được rất khác nhau. Mọi người không thống nhất về biểu cảm mà họ thấy trên khuôn mặt anh ấy. Có thể bạn thấy anh ấy đang khó chịu. Đây là câu trả lời phổ biến nhất mà chúng tôi nhận được. Nhưng nếu bạn hỏi người ngồi bên trái, có thể họ sẽ thấy sự tiếc nuối hay hoài nghi, và nếu bạn hỏi người ngồi bên phải, họ có thể có cách cảm nhận hoàn toàn khác, sự hy vọng hoặc sự cảm thông chẳng hạn. Nào, chúng ta cùng nhìn lại vẫn khuôn mặt đó một lần nữa. Chúng ta có thể cảm thấy điều gì đó hoàn toàn khác biệt, đó là do tính chủ quan của nhận thức. Những gì chúng ta nghĩ là chúng ta thấy, thực ra đã được lọc qua con mắt trí tuệ của riêng ta.
Of course, there are many other examples of how we see the world through own mind's eye. I'm going to give you just a few. So dieters, for instance, see apples as larger than people who are not counting calories. Softball players see the ball as smaller if they've just come out of a slump, compared to people who had a hot night at the plate. And actually, our political beliefs also can affect the way we see other people, including politicians. So my research team and I decided to test this question. In 2008, Barack Obama was running for president for the very first time, and we surveyed hundreds of Americans one month before the election. What we found in this survey was that some people, some Americans, think photographs like these best reflect how Obama really looks. Of these people, 75 percent voted for Obama in the actual election. Other people, though, thought photographs like these best reflect how Obama really looks. 89 percent of these people voted for McCain. We presented many photographs of Obama one at a time, so people did not realize that what we were changing from one photograph to the next was whether we had artificially lightened or darkened his skin tone.
Tất nhiên, còn nhiều những ví dụ khác về cách chúng ta nhìn thế giới qua con mắt trí tuệ của mình. Tôi sẽ chỉ đưa ra vài ví dụ. Ví dụ như những người ăn kiêng, họ nhận thấy quả táo to hơn so với những người không để ý tới lượng calo chứa trong đó. Các cầu thủ bóng mềm thấy quả bóng nhỏ hơn nếu họ vừa trải qua thời kỳ sa sút phong độ, so với những người vừa có một trận đấu thành công. Và thật ra, quan điểm chính trị của chúng ta cũng có thể tác động tới cách chúng ta nhìn nhận người khác, kể cả là các chính trị gia. Vậy là tôi cùng nhóm nghiên cứu quyết định thử nghiệm vấn đề này. Năm 2008, Barack Obama đang chạy đua vào ghế tổng thống lần đầu tiên. Và chúng tôi đã khảo sát hàng trăm người Mỹ một tháng trước cuộc bầu cử. Điều chúng tôi thu được trong lần khảo sát này là có một số người, một số người Mỹ, cho rằng những bức ảnh kiểu này phản ánh đúng nhất vẻ ngoài của Obama. Trong số những người này, 75% đã bỏ phiếu cho Obama trong cuộc bầu cử. Những người khác, lại cho rằng những bức ảnh kiểu này mới phản ánh đúng nhất vẻ ngoài của Obama. 89% những người này đã bỏ phiếu cho McCain. Chúng tôi đưa ra nhiều bức ảnh của Obama từng bức một, vì thế họ không nhận ra rằng chúng tôi đã chỉnh sửa từng bức ảnh một bằng cách làm sáng lên hoặc tối hơn màu da của ông ấy.
So how is that possible? How could it be that when I look at a person, an object, or an event, I see something very different than somebody else does? Well, the reasons are many, but one reason requires that we understand a little bit more about how our eyes work. So vision scientists know that the amount of information that we can see at any given point in time, what we can focus on, is actually relatively small. What we can see with great sharpness and clarity and accuracy is the equivalent of the surface area of our thumb on our outstretched arm. Everything else around that is blurry, rendering much of what is presented to our eyes as ambiguous. But we have to clarify and make sense of what it is that we see, and it's our mind that helps us fill in that gap. As a result, perception is a subjective experience, and that's how we end up seeing through our own mind's eye.
Vậy tại sao lại có điều này? Tại sao khi tôi nhìn vào một người một sự vật, hay một sự kiện, tôi thấy những điều rất khác biệt so với người khác? Vâng, có nhiều lí do, nhưng có một nguyên nhân mà chúng ta cần phải hiểu một chút là về cách mắt con người hoạt động. Những nhà khoa học về nhãn khoa nhận thấy rằng lượng thông tin mà chúng ta có thể nhìn thấy ở bất kì thời điểm nào đó, những thứ chúng ta có thể tập trung vào, thật ra là tương đối ít. Thứ chúng ta có thể nhìn một cách sắc nét rõ ràng và chính xác chỉ tương đương diện tích bề mặt ngón tay cái khi chúng ta duỗi thẳng tay ra. Mọi thứ khác xung quanh đều bị mờ làm cho phần lớn bức tranh trước mắt chúng ta trở nên mơ hồ. Nhưng chúng ta vẫn phải làm rõ và lĩnh hội được những thứ chúng ta nhìn, chính trí não của chúng ta sẽ giúp bổ sung những gì còn thiếu. Hệ quả là, sự nhận thức chỉ là một trải nghiệm chủ quan, và đó chính là cách chúng ta nhìn qua trí tưởng tượng của riêng mình.
So, I'm a social psychologist, and it's questions like these that really intrigue me. I am fascinated by those times when people do not see eye to eye. Why is it that somebody might literally see the glass as half full, and somebody literally sees it as half empty? What is it about what one person is thinking and feeling that leads them to see the world in an entirely different way? And does that even matter? So to begin to tackle these questions, my research team and I decided to delve deeply into an issue that has received international attention: our health and fitness. Across the world, people are struggling to manage their weight, and there is a variety of strategies that we have to help us keep the pounds off. For instance, we set the best of intentions to exercise after the holidays, but actually, the majority of Americans find that their New Year's resolutions are broken by Valentine's Day. We talk to ourselves in very encouraging ways, telling ourselves this is our year to get back into shape, but that is not enough to bring us back to our ideal weight. So why? Of course, there is no simple answer, but one reason, I argue, is that our mind's eye might work against us. Some people may literally see exercise as more difficult, and some people might literally see exercise as easier.
Vậy, ở vị trí là một nhà tâm lý học xã hội, những câu hỏi thế này thực sự hấp dẫn đối với tôi. Tôi thấy thích thú với việc mọi người không có cùng cách nhìn với nhau. Tại sao có người thực sự nhìn thấy cốc nước đầy một nửa, trong khi người khác nhìn nó vơi một nửa? Có phải suy nghĩ và cảm nhận của một người chi phối cách người đó nhìn thế giới theo cách của riêng của mình? Và điều đó có quan trọng không? Vậy để bắt đầu trả lời những câu hỏi này, tôi và nhóm nghiên cứu đã quyết định tìm tòi thật sâu về một vấn đề đã được cộng đồng quốc tế chú ý tới: sức khỏe và thể lực của con người. Trên toàn thế giới, mọi người đang chật vật kiểm soát vấn đề cân nặng, Có rất nhiều phương pháp giúp chúng ta giảm cân. Lấy ví dụ, chúng ta đưa ra dự định là sẽ tập tập thể dục sau các kì nghỉ lễ, nhưng sự thật là, phần lớn người Mỹ không thực hiện được dự định trong năm mới này của mình vì ngày lễ Tình nhân. Chúng ta tự nói với bản thân nhằm động viên chính mình, đây chính là năm mà chúng ta lấy lại vóc dáng chuẩn, nhưng chừng đó là không đủ để giúp chúng ta trở lại cân nặng lý tưởng. Vậy tại sao? Đương nhiên không có câu trả lời đơn giản, nhưng có một lý do mà tôi tranh luận, đó là tuệ nhãn của chúng ta có thể đang chống lại chính chúng ta. Một số người cảm thấy việc tập luyện là thật sự khó khăn, và một số người khác xem việc đó thật dễ dàng.
So, as a first step to testing these questions, we gathered objective measurements of individuals' physical fitness. We measured the circumference of their waist, compared to the circumference of their hips. A higher waist-to-hip ratio is an indicator of being less physically fit than a lower waist-to-hip ratio. After gathering these measurements, we told our participants that they would walk to a finish line while carrying extra weight in a sort of race. But before they did that, we asked them to estimate the distance to the finish line. We thought that the physical states of their body might change how they perceived the distance. So what did we find? Well, waist-to-hip ratio predicted perceptions of distance. People who were out of shape and unfit actually saw the distance to the finish line as significantly greater than people who were in better shape. People's states of their own body changed how they perceived the environment. But so too can our mind. In fact, our bodies and our minds work in tandem to change how we see the world around us.
Do vậy, để bước đầu xem xét các vấn đề này, chúng tôi đã thu thập các thông số khách quan về chỉ số hình thể của nhiều cá nhân. Chúng tôi đo vòng eo của họ, và so với vòng hông. Tỷ lệ eo - hông cao thể hiện cơ thể kém cân đối hơn người có tỉ lệ eo - hông nhỏ hơn. Sau khi thu thập những số đo này, chúng tôi nói với các tình nguyện viên rằng họ sẽ phải đi bộ tới vạch đích và đeo thêm tạ trong một cuộc đua. Nhưng trước khi họ làm điều đó, chúng tôi yêu cầu họ ước tính khoảng cách tới vạch đích. Chúng tôi nghĩ trạng thái cơ thể của họ có thể thay đổi cách họ nhận thức về quãng đường Và kết quả là như thế nào? Vâng, từ tỉ lệ eo - hông ta đoán được cách đánh giá về khoảng cách. Những người cơ thể không cân đối, không khỏe mạnh nhận thấy quãng đường đến vạch đích dài hơn rất nhiều so với người có cơ thể cân đối hơn. Tình trạng cơ thể làm thay đổi cách ta nhận biết môi trường xung quanh. Nhưng trí óc của chúng ta cũng như vậy. Trên thực tế, thân thể và trí óc của chúng ta hoạt động song hành để thay đổi cách chúng ta nhìn nhận thế giới xung quanh.
That led us to think that maybe people with strong motivations and strong goals to exercise might actually see the finish line as closer than people who have weaker motivations. So to test whether motivations affect our perceptual experiences in this way, we conducted a second study. Again, we gathered objective measurements of people's physical fitness, measuring the circumference of their waist and the circumference of their hips, and we had them do a few other tests of fitness. Based on feedback that we gave them, some of our participants told us they're not motivated to exercise any more. They felt like they already met their fitness goals and they weren't going to do anything else. These people were not motivated. Other people, though, based on our feedback, told us they were highly motivated to exercise. They had a strong goal to make it to the finish line. But again, before we had them walk to the finish line, we had them estimate the distance. How far away was the finish line? And again, like the previous study, we found that waist-to-hip ratio predicted perceptions of distance. Unfit individuals saw the distance as farther, saw the finish line as farther away, than people who were in better shape. Importantly, though, this only happened for people who were not motivated to exercise. On the other hand, people who were highly motivated to exercise saw the distance as short. Even the most out of shape individuals saw the finish line as just as close, if not slightly closer, than people who were in better shape.
Điều đó khiến chúng ta nghĩ rằng những người có động cơ mãnh liệt và mục tiêu lớn lao để tập luyện trên thực tế có thể cảm thấy vạch đích gần hơn so với những người có động lực yếu hơn. Do đó, để kiểm nghiệm xem các động cơ có ảnh hưởng tới cảm nhận của chúng ta như vậy không, chúng tôi đã thực hiện nghiên cứu thứ hai. Một lần nữa, chúng tôi thu thập các số đo khách quan về chỉ số hình thể của con người, đo vòng eo và vòng hông của họ, và chúng tôi đưa ra một số phép thử khác về sự cân đối. Dựa trên những phản hồi mà chúng tôi đưa cho họ, một số người tham gia đã nói rằng Họ không có động lực để tập luyện thêm nữa. Họ cảm thấy họ đã đạt được mục tiêu về sự cân đối. và họ chẳng cần phải làm gì nữa. Những người này không có động lực Những người khác, dù cũng dựa trên các phản hồi của chúng tôi, nói rằng họ đã có động lực mạnh mẽ để luyện tập. Họ đặt mục tiêu lớn để có thể tới vạch đích. Nhưng một lần nữa, trước khi họ tới được vạch đích, Chúng tôi yêu cầu họ ước lượng khoảng cách. Quãng đường tới địch xa bao nhiêu? Và một lần nữa, tương tự như nghiên cứu trước, chúng tôi tìm ra rằng, tỉ lệ eo - hông giúp dự đoán về cách đánh giá khoảng cách. Những người hình thế thiếu cân đối thấy quãng đường xa hơn, thấy vạch đích ở xa hơn so với những người có hình thể ổn hơn. Quan trọng là, điều này chỉ xảy ra với những người không có động lực để tập luyện. Nói cách khác, những người có động lực mạnh mẽ để luyện tập cảm thấy quãng đường ngắn. Ngay cả phần lớn những người "quá khổ" cũng cảm thấy vạch đích gần bằng với, hoặc thậm chí gần hơn một chút so với những người có thể hình tốt.
So our bodies can change how far away that finish line looks, but people who had committed to a manageable goal that they could accomplish in the near future and who believed that they were capable of meeting that goal actually saw the exercise as easier. That led us to wonder, is there a strategy that we could use and teach people that would help change their perceptions of the distance, help them make exercise look easier?
Như vậy, thân thể của chúng ta có thể thay đổi cách chúng ta cảm nhận khoảng cách, nhưng những người luôn theo đuổi mục tiêu mà họ có thể đạt được trong tương lai gần và những người tin rằng họ có khả năng đạt tới mục tiêu trên thực tế sẽ cảm thấy bài tập dễ dàng hơn. Điều đó khiến chúng ta tiếp tục muốn biết, liệu có một chiến lược nào ta có thể sử dụng và dạy lại người khác mà có thể thay đổi cảm nhận của họ về quãng đường cần đi, khiến họ cảm thấy việc tập luyện sẽ dễ dàng hơn.
So we turned to the vision science literature to figure out what should we do, and based on what we read, we came up with a strategy that we called, "Keep your eyes on the prize." So this is not the slogan from an inspirational poster. It's an actual directive for how to look around your environment. People that we trained in this strategy, we told them to focus their attention on the finish line, to avoid looking around, to imagine a spotlight was shining on that goal, and that everything around it was blurry and perhaps difficult to see. We thought that this strategy would help make the exercise look easier. We compared this group to a baseline group. To this group we said, just look around the environment as you naturally would. You will notice the finish line, but you might also notice the garbage can off to the right, or the people and the lamp post off to the left. We thought that people who used this strategy would see the distance as farther.
Bây giờ chúng ta sẽ xem xét tới các tài liệu khoa học về thị giác để tìm ra điều chúng ra nên làm, và dựa trên những tài liệu chúng tôi đã nghiên cứu, chúng tôi đã đưa ra một chiến lược mà chúng tôi gọi là, "Hãy luôn tập trung vào điều bạn muốn." Đây không phải là một câu khẩu hiệu từ một tấm bảng cổ động. Nó thực chất là một lời chỉ dẫn về cách chúng ta quan sát cuộc sống xung quanh Chúng tôi đã dạy mọi người về chiến lược này, chúng tôi bảo họ tập trung vào vạch đích, tránh để ý xung quanh, để hình dung ánh đèn chiếu sáng nơi đích đến, và rồi mọi thứ xung quanh đều trở nên lu mờ và không được để ý tới. Chúng tôi cho rằng chiến lược này sẽ giúp việc tập luyện trở nên dễ dàng hơn. Chúng tôi đã so sánh nhóm này với 1 nhóm gốc. Chúng tôi nói với nhóm này, hãy chỉ nhìn xung quanh như bạn tự nhiên vẫn làm. Bạn sẽ để ý thấy vạch đích, nhưng bạn có lẽ không nhận ra thùng rác được đặt phía bên phải, hoặc có người và cột đèn ở phía tay trái. Chúng tôi cho rằng những người sử dụng chiến lược này sẽ nhìn thấy quãng đường xa hơn.
So what did we find? When we had them estimate the distance, was this strategy successful for changing their perceptual experience? Yes. People who kept their eyes on the prize saw the finish line as 30 percent closer than people who looked around as they naturally would. We thought this was great. We were really excited because it meant that this strategy helped make the exercise look easier, but the big question was, could this help make exercise actually better? Could it improve the quality of exercise as well?
Vậy chúng tôi đã phát hiện ra điều gì? Khi chúng tôi để họ ước tính quãng đường, chiến lược này có thành công trong việc thay đổi cách đánh giá của họ? Có. Những người chú ý tới mục tiêu của họ nhận thấy vạch đích gần hơn 30 phần trăm so với những người chỉ nhìn xung quanh như bình thường họ vẫn làm. Chúng tôi cho rằng điều này rất tuyệt vời. Chúng tôi đã rất phấn khích vì điều đó nghĩa là chiến lược này đã làm cho việc luyện tập trở nên dễ dàng hơn, Nhưng một câu hỏi lớn được đặt ra là, điều này có thực sự làm cho việc tập luyện trở nên tốt hơn? Nó cũng có thể cải thiện chất lượng của việc tập luyện không?
So next, we told our participants, you are going to walk to the finish line while wearing extra weight. We added weights to their ankles that amounted to 15 percent of their body weight. We told them to lift their knees up high and walk to the finish line quickly. We designed this exercise in particular to be moderately challenging but not impossible, like most exercises that actually improve our fitness.
Và sau đó, chúng tôi lại nói với những tình nguyện viên, bạn sẽ đi tới vạch đích đồng thời phải đeo thêm tạ. Chúng tôi buộc thêm tạ vào mắt cá chân của họ khối lượng lên tới 15% trọng lượng cơ thể họ. Chúng tôi bảo họ nâng đầu gối của họ lên cao và chạy nhanh về đích. Chúng tối thiết kế bài tập đặc biệt này để nó tương đối thử thách nhưng không phải là không thể làm được, giống như phần lớn những bài tập mà thực sự giúp cải thiện hình thể.
So the big question, then: Did keeping your eyes on the prize and narrowly focusing on the finish line change their experience of the exercise? It did. People who kept their eyes on the prize told us afterward that it required 17 percent less exertion for them to do this exercise than people who looked around naturally. It changed their subjective experience of the exercise. It also changed the objective nature of their exercise. People who kept their eyes on the prize actually moved 23 percent faster than people who looked around naturally. To put that in perspective, a 23 percent increase is like trading in your 1980 Chevy Citation for a 1980 Chevrolet Corvette.
Vậy câu hỏi đặt ra là: Bạn việc để mắt vào mục tiêu và chỉ tập trung vào vạch đích có thay đổi cách nhìn của họ về bài tập? Câu trả lời là có. Những người tập trung vào mục tiêu sau đó đã nói với chúng tôi rằng họ cần tới ít hơn 17% nỗ lực để hoàn thành bài tập so với những người mà chỉ nhìn xung quanh một cách tự nhiên. Điều này đã thay đổi cách nhìn chủ quan về bài tập. Nó cũng thay đổi bản chất khách quan của bài tập. Những người mà tập trung vào mục tiêu trên thực tế di chuyển nhanh hơn 23% so với những người nhìn xung quanh. Nói một cách dễ hiểu, tăng 23% cũng giống bạn đổi 1 chiếc xe 1980 Chevy Citation lấy 1 chiếc 1980 Chevrolet Corvette.
We were so excited by this, because this meant that a strategy that costs nothing, that is easy for people to use, regardless of whether they're in shape or struggling to get there, had a big effect. Keeping your eyes on the prize made the exercise look and feel easier even when people were working harder because they were moving faster. Now, I know there's more to good health than walking a little bit faster, but keeping your eyes on the prize might be one additional strategy that you can use to help promote a healthy lifestyle.
Chúng tôi đã rất phấn khích với phát hiện này, bới đây là một chiến lược mà bạn chả phải mất gì, ai cũng có thể dễ dàng sử dụng nó, bất kể hình thể của họ như thế nào hay bài tập có khó khăn thế nào, nó đều mang lại tác động đáng kể. Luôn tập trung vào điều bạn muốn làm cho việc tập luyện dường như dễ dàng hơn ngay cả khi người ta phải gắng sức hơn bởi vì họ di chuyển nhanh hơn. Tôi biết rằng sẽ tốt hơn cho sức khỏe nếu bạn đi nhanh hơn một chút, nhưng tập trung vào mục tiêu là một chiến lược cộng thêm giúp bạn có được một lối sống khỏe mạnh.
If you're not convinced yet that we all see the world through our own mind's eye, let me leave you with one final example. Here's a photograph of a beautiful street in Stockholm, with two cars. The car in the back looks much larger than the car in the front. However, in reality, these cars are the same size, but that's not how we see it. So does this mean that our eyes have gone haywire and that our brains are a mess? No, it doesn't mean that at all. It's just how our eyes work. We might see the world in a different way, and sometimes that might not line up with reality, but it doesn't mean that one of us is right and one of us is wrong. We all see the world through our mind's eye, but we can teach ourselves to see it differently.
Nếu bạn vẫn chưa bị thuyết phục rằng chúng ta đang nhìn thế giới qua nhãn quan của mình, để tôi đưa ra một ví dụ cuối cùng. Đây là một bức ảnh của một con phố đẹp ở Stockholm, cùng 2 cái ô tô. Chiếc ô tô phía sau trông có vẻ lớn hơn chiếc ở đằng trước. Tuy nhiên, trên thực tế, các ô tô này đều có cùng kích cỡ, nhưng chúng lại không giống như ta nhìn thấy. Vậy, có phải là con mắt của chúng ta bị nhầm lẫn và bộ não của chúng ta bị rối loạn? Không, hoàn toàn không phải như vậy. Đó chỉ là cách đôi mắt của chúng ta hoạt động. Chúng ta có thể nhìn thế giới theo một cách khác, và đôi khi nó có thể không giống với thực tế, nhưng không có nghĩa là người này đúng còn người kia thì sai. Tất cả chúng ta nhìn thế giới qua nhãn quan của mình, nhưng chúng ta có thể tự dạy mình cách nhìn khác đi.
So I can think of days that have gone horribly wrong for me. I'm fed up, I'm grumpy, I'm tired, and I'm so behind, and there's a big black cloud hanging over my head, and on days like these, it looks like everyone around me is down in the dumps too. My colleague at work looks annoyed when I ask for an extension on a deadline, and my friend looks frustrated when I show up late for lunch because a meeting ran long, and at the end of the day, my husband looks disappointed because I'd rather go to bed than go to the movies. And on days like these, when everybody looks upset and angry to me, I try to remind myself that there are other ways of seeing them. Perhaps my colleague was confused, perhaps my friend was concerned, and perhaps my husband was feeling empathy instead. So we all see the world through our own mind's eye, and on some days, it might look like the world is a dangerous and challenging and insurmountable place, but it doesn't have to look that way all the time. We can teach ourselves to see it differently, and when we find a way to make the world look nicer and easier, it might actually become so.
Tôi có thể nghĩ về những ngày mà mọi thứ trở nên tồi tệ. Tôi chán nản, tôi gắt gỏng, tôi mệt mỏi, và tôi thật kém cỏi, và có một đám mây u ám luẩn quẩn trong tâm trí tôi, và trong những ngày như thế, dường như mọi người xung quanh tôi cũng đều chán ngắt. Đồng nghiệp của tôi tỏ ra khó chịu khi tôi muốn được kéo dài hạn chót, và người bạn của tôi có vẻ bực mình khi tôi tới ăn trưa muộn vì một cuộc họp kéo dài, và vào cuối ngày, chồng tôi thấy thất vọng vì tôi thích đi ngủ hơn là đi xem phim. Và trong những ngày như vậy, khi mọi người tỏ ra chán nản và bực bội với tôi, tôi cố gắng tự nhắc bản thân rằng tôi có thể nhìn mọi thứ theo một cách khác. Có lẽ người đồng nghiệp của tôi còn đang băn khoăn, có lẽ bạn của tôi đang lo lắng, và có lẽ chồng tôi đang cảm thấy sự cảm thông. Tất cả chúng ta nhìn thế giới qua nhãn quan của mình, và tới lúc nào đó, có vẻ như thế giới này đầy những nguy hiểm thử thách, và trở ngại không thể vượt qua, nhưng không ai bắt bạn lúc nào cũng phải cảm thấy như vậy, Chúng ta có thể tự dạy bản thân nhìn mọi thứ khác đi, và khi chúng ta tìm ra cách để làm cho thế giới trở nên đẹp đẽ hơn, dễ dàng hơn, thì biết đâu, thế giới sẽ thực sự trở nên như vậy.
Thank you.
Xin cám ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)