So I'm a woman with chronic schizophrenia. I've spent hundreds of days in psychiatric hospitals. I might have ended up spending most of my life on the back ward of a hospital, but that isn't how my life turned out. In fact, I've managed to stay clear of hospitals for almost three decades, perhaps my proudest accomplishment. That's not to say that I've remained clear of all psychiatric struggles. After I graduated from the Yale Law School and got my first law job, my New Haven analyst, Dr. White, announced to me that he was going to close his practice in three months, several years before I had planned to leave New Haven. White had been enormously helpful to me, and the thought of his leaving shattered me.
Tôi là một người phụ nữ mắc chứng tâm thần phân liệt mãn tính. Tôi đã phải dành một thời gian dài cho việc điều trị trong bệnh viện tâm thần. Tôi có lẽ đã kết thúc việc mất phần lớn thời gian của cuộc đời trong buồng bệnh phía sau của một bệnh viện, nhưng đó không phải là cách mà cuộc đời tôi rẽ sang một hướng khác. Thực tế, tôi đã có thể sống cách biệt với những bệnh viện đó trong suốt gần ba thập kỉ, và đây có lẽ là thành công đáng tự hào nhất của tôi. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đã hoàn toàn thoát khỏi những rắc rối về triệu chứng tâm thần. Sau khi tôi tốt nghiệp Viện Luật học Yale và có được việc làm trong ngành luật đầu tiên, chuyên gia New Haven của tôi, tiến sĩ White đã thông báo với tôi rằng ông ấy sẽ đóng cửa văn phòng luật vào ba tháng tới, nhiều năm trước khi tôi có ý định rời khỏi New Haven. Ông White đã giúp đỡ tôi rất nhiều, và suy nghĩ về sự rời bỏ của ông ấy đã khiến tôi rất buồn.
My best friend Steve, sensing that something was terribly wrong, flew out to New Haven to be with me. Now I'm going to quote from some of my writings: "I opened the door to my studio apartment. Steve would later tell me that, for all the times he had seen me psychotic, nothing could have prepared him for what he saw that day. For a week or more, I had barely eaten. I was gaunt. I walked as though my legs were wooden. My face looked and felt like a mask. I had closed all the curtains in the apartment, so in the middle of the day the apartment was in near total darkness. The air was fetid, the room a shambles. Steve, both a lawyer and a psychologist, has treated many patients with severe mental illness, and to this day he'll say I was as bad as any he had ever seen. 'Hi,' I said, and then I returned to the couch, where I sat in silence for several moments. 'Thank you for coming, Steve. Crumbling world, word, voice. Tell the clocks to stop. Time is. Time has come.' 'White is leaving,' Steve said somberly. 'I'm being pushed into a grave. The situation is grave,' I moan. 'Gravity is pulling me down. I'm scared. Tell them to get away.'"
Người bạn thân nhất của tôi Steve, cảm thấy rằng có gì đó không ổn một cách khủng khiếp ở đây, đã bay tới New Haven để ở bên cạnh tôi trong thời khắc đó. Giờ tôi xin phép được trích dẫn một vài ghi chép của mình: "Tôi mở cửa bước vào căn hộ của mình. Steve sau đó đã nói với tôi rằng, trong tất cả những lần nhìn thấy tôi trong trạng thái bất ổn thần kinh, không gì có thể khiến anh ấy sẵn sàng cho những gì được chứng kiến ngày hôm đó. Trong khoảng thời gian một tuần hay hơn sau đó tôi đã ăn rất ít. Tôi đã suy sụp. Tôi đi bộ như thể đôi chân tôi đã hóa thành gỗ. Khuôn mặt trông giống và có cảm giác như một chiếc mặt nạ. Tôi đã kéo tất cả rèm cửa trong căn hộ của mình lại, do vậy ngay cả khi đang giữa ban ngày thì căn hộ của tôi cũng ngập chìm trong bóng tối. Không khí có mùi khó chịu, căn phòng như đang đảo lộn. Steve, một luật sư và cũng là một nhà tâm lý học, đã từng điều trị cho rất nhiều bệnh nhân mắc phải triệu chứng rối loạn tâm thần, và cho đến tận bây giờ anh ấy vẫn nói rằng tình trạng của tôi tồi tệ giống như một vài trường hợp anh ta đã gặp trước đó. "Chào", tôi nói, và sau đó quay trở lại chiếc ghế bành, nơi mà ở đó tôi đã ngồi yên lặng trong một vài khoảnh khắc. 'Cảm ơn anh đã đến, Steve. Thế giới, từ ngữ, thanh âm vỡ vụn. Hãy yêu cầu những chiếc đồng hồ kia ngừng lại. Thời gian. Đã đến lúc.' 'White sẽ rời đi,' Steve đã nói một cách buồn rầu. 'Tôi như đang bị đẩy xuống nấm mồ. Tình cảnh hiện tại đang rất nghiêm trọng,' tôi rên rỉ. 'Trọng lực đang kéo tôi xuống. Tôi thấy sợ. Hãy bảo chúng đi đi.'"
As a young woman, I was in a psychiatric hospital on three different occasions for lengthy periods. My doctors diagnosed me with chronic schizophrenia, and gave me a prognosis of "grave." That is, at best, I was expected to live in a board and care, and work at menial jobs. Fortunately, I did not actually enact that grave prognosis. Instead, I'm a chaired Professor of Law, Psychology and Psychiatry at the USC Gould School of Law, I have many close friends and I have a beloved husband, Will, who's here with us today.
Là một người phụ nữ trẻ, tôi đã từng ở trong một bệnh viện tâm thần vào ba lần khác nhau trong những khoảng thời gian dài đằng đẵng. Các bác sĩ chẩn đoán tôi mắc chứng tâm thần phân liệt mãn tính, và đưa ra tiên đoán (căn bệnh của tôi) "nghiêm trọng". Đó là, tốt hơn hết, tôi nên sống bình thường và hết sức thận trọng, và làm những công việc dành cho lao động phổ thông. Thật may mắn, tôi thực tế đã không sống theo tiên đoán khủng khiếp đó. Thay vào đó, tôi đã là một giáo sư Luật học, Tâm lý học và Bệnh học tâm thần tại Viện Luật học trường đại học Nam California, Tôi có rất nhiều những người bạn thân và một người chồng mà tôi rất mực yêu thương, Will, người mà đang ở đây với chúng ta ngày hôm nay.
(Applause) Thank you. He's definitely the star of my show.
(Vỗ tay) Xin cảm ơn. Anh ấy thực sự là điểm sáng trong buổi nói chuyện của tôi.
I'd like to share with you how that happened, and also describe my experience of being psychotic. I hasten to add that it's my experience, because everyone becomes psychotic in his or her own way.
Tôi rất muốn được chia sẻ với bạn về cách mà mọi việc đã diễn ra, và đồng thời mô tả những trải nghiệm của bản thân khi còn là một bệnh nhân tâm thần. Tôi cũng xin phép được nói thêm rằng đó là những trải nghiệm của riêng cá nhân tôi, bởi lẽ mọi người có thể gặp phải vấn đề này theo những cách riêng không giống nhau.
Let's start with the definition of schizophrenia. Schizophrenia is a brain disease. Its defining feature is psychosis, or being out of touch with reality. Delusions and hallucinations are hallmarks of the illness. Delusions are fixed and false beliefs that aren't responsive to evidence, and hallucinations are false sensory experiences. For example, when I'm psychotic I often have the delusion that I've killed hundreds of thousands of people with my thoughts. I sometimes have the idea that nuclear explosions are about to be set off in my brain. Occasionally, I have hallucinations, like one time I turned around and saw a man with a raised knife. Imagine having a nightmare while you're awake.
Hãy bắt đầu với những lý giải về chứng tâm thần phân liệt. Tâm thần phân liệt là một bệnh lý của não bộ. Triệu chứng của nó là chứng loạn tâm thần, hoặc là hoang tưởng. Nhận thức sai lầm về bản thân hay có cảm giác nhìn hoặc nghe thấy thứ gì đó mặc dù nó không tồn tại đều là những dấu hiệu điển hình của căn bệnh này. Hiện tượng hoang tưởng là những niềm tin sai lầm cố hữu mà không hề có căn cứ, còn hiện tượng ảo giác là những trải nghiệm khi mà những cảm nhận bằng giác quan không còn chính xác. Ví dụ, khi tôi là một người mắc chứng rối loạn tâm thần, tôi thường có ảo tưởng rằng tôi đã từng giết hàng trăm ngàn người (chỉ) với ý nghĩ của tôi. Tôi thỉnh thoảng cũng cho rằng những vụ nổ hạt nhân sẽ sắp phát nổ trong bộ não của tôi. Thi thoảng, tôi cũng có những ảo giác, giống như một lần tôi nhìn xung quanh và nhình thấy một người đàn ông với một con dao giơ lên. Sự tưởng tượng đó giống như một cơn ác mộng trong khi bạn còn đang thức.
Often, speech and thinking become disorganized to the point of incoherence. Loose associations involves putting together words that may sound a lot alike but don't make sense, and if the words get jumbled up enough, it's called "word salad." Contrary to what many people think, schizophrenia is not the same as multiple personality disorder or split personality. The schizophrenic mind is not split, but shattered.
Thường thường, tiếng nói và suy nghĩ sẽ trở nên hỗn loạn tới mức không còn có thể diễn tả được cảm xúc, ý nghĩ nữa. Sự liên kết không chặt chẽ sẽ ảnh hưởng đến việc sắp xếp các từ ngữ mà nghe có vẻ giống nhau nhưng thật ra không hề logic, và nếu những từ ngữ này hỗn loạn đến một mức nào đó, sẽ được gọi là "tình trạng rối loạn ngôn ngữ". Trái ngược với suy nghĩ của nhiều người, chứng tâm thần phân liệt không giống như rối loạn đa nhân cách hay chứng tâm thần phân lập. Tâm trí của người mắc chứng tâm thần phân liệt không hề bị phân tán, nhưng nó luôn trong trạng thái rất dễ bị kích động.
Everyone has seen a street person, unkempt, probably ill-fed, standing outside of an office building muttering to himself or shouting. This person is likely to have some form of schizophrenia. But schizophrenia presents itself across a wide array of socioeconomic status, and there are people with the illness who are full-time professionals with major responsibilities. Several years ago, I decided to write down my experiences and my personal journey, and I want to share some more of that story with you today to convey the inside view.
Chắc hẳn trong số chúng ta ai cũng đã từng một lần nhìn thấy những người lang thang trên phố, ăn mặc rách rưới, có lẽ thiếu ăn, đứng bên ngoài một tòa nhà văn phòng tự than thở với chính mình hoặc hét lên. Người này chắc chắn mắc phải một trong số những dạng của chứng tâm thần phân liệt. Nhưng chứng tâm thần phân liệt xuất hiện ở một phạm vi rộng các đối tượng có địa vị kinh tế xã hội khác nhau, và cũng đã có những người mắc phải chứng bệnh này là những người làm việc chuyên nghiệp toàn thời gian đang giữ những trọng trách quan trọng trong công việc đảm nhận. Một vài năm trước đây, tôi đã quyết định sẽ ghi chép lại những trải nghiệm của mình và cả chuyến đi cá nhân của tôi nữa, và tôi muốn chia sẻ một vài trong số những câu chuyện đó với bạn ngày hôm nay để chúng ta có thể có được cái nhìn từ bên trong.
So the following episode happened the seventh week of my first semester of my first year at Yale Law School. Quoting from my writings: "My two classmates, Rebel and Val, and I had made the date to meet in the law school library on Friday night to work on our memo assignment together. But we didn't get far before I was talking in ways that made no sense.
Và phần tiếp theo của câu chuyện xảy ra vào tuần thứ bảy của kì đầu tiên trong năm thứ nhất của tôi tại Viện Luật học Yale. Trích từ những ghi chép của tôi: "Hai người bạn cùng lớp, Rebel, Val và tôi đã có một cuộc hẹn gặp ở thư viện của trường luật vào tối thứ sáu để làm bài tập ghi nhớ cùng nhau. Nhưng chúng tôi đã không đi quá xa trước khi tôi nói chuyện theo cách thật ngớ ngẩn.
'Memos are visitations,' I informed them. 'They make certain points. The point is on your head. Pat used to say that. Have you killed you anyone?' Rebel and Val looked at me as if they or I had been splashed in the face with cold water. 'What are you talking about, Elyn?' 'Oh, you know, the usual. Who's what, what's who, heaven and hell. Let's go out on the roof. It's a flat surface. It's safe.' Rebel and Val followed and they asked what had gotten into me. 'This is the real me,' I announced, waving my arms above my head. And then, late on a Friday night, on the roof of the Yale Law School, I began to sing, and not quietly either. 'Come to the Florida sunshine bush. Do you want to dance?' 'Are you on drugs?' one asked. 'Are you high?' 'High? Me? No way, no drugs. Come to the Florida sunshine bush, where there are lemons, where they make demons.' 'You're frightening me,' one of them said, and Rebel and Val headed back into the library. I shrugged and followed them.
'Những bản ghi nhớ là các cuộc thanh tra,' tôi khẳng định với họ. 'Chúng đưa ra những quan điểm rất rõ ràng. Quan điểm đó ở trong đầu bạn. Pat từng nói như vậy. Bạn đã từng giết ai đó chưa?' Rebel và Val đã nhìn tôi như thể họ hoặc tôi vừa bị dội một gáo nước lạnh vào mặt 'Bạn đang nói gì thế, Elyn?' 'Oh, bạn biết đấy, những điều rất bình thường thôi mà. Cho dù có là gì đi chăng nữa, kể cả thiên đường và địa ngục. Hãy ra ngoài và trèo lên mái nhà. Nó là một bề mặt phẳng. Nơi đó rất an toàn' Rebel và Val đã đi theo và họ cũng thắc mắc rằng điều gì đang xảy đến với tôi. 'Đó mới chính là con người thật của tôi,' tôi thông báo, vẫy tay trên đầu. Và sau đó, vào đêm muộn ngày thứ sáu, trên mái nhà của Học viện Luật học Yale, tôi bắt đầu hát, hoặc ít nhất là đã làm náo động xung quanh. 'Hãy đến với những bụi cây Florida đầy nắng. Bạn có muốn nhảy không?' 'Bạn có sử dụng ma túy không vậy?' một người hỏi. 'Bạn đang phê thuốc phải không?' 'Phê thuốc? Tôi ư? Không thể nào, không phải ma túy. Hãy đến với những bụi cây Florida đầy nắng, nơi mà có những cây chanh, nơi mà họ tạo ra những con quái vật.' 'Bạn đang làm tôi thấy sợ đấy,' một trong số họ đã nói như vậy, và Rebel và Val đã quay đầu trở lại thư viện. Tôi đã nhún vai và đi theo.
Back inside, I asked my classmates if they were having the same experience of words jumping around our cases as I was. 'I think someone's infiltrated my copies of the cases,' I said. 'We've got to case the joint. I don't believe in joints, but they do hold your body together.'" -- It's an example of loose associations. -- "Eventually I made my way back to my dorm room, and once there, I couldn't settle down. My head was too full of noise, too full of orange trees and law memos I could not write and mass murders I knew I would be responsible for. Sitting on my bed, I rocked back and forth, moaning in fear and isolation." This episode led to my first hospitalization in America. I had two earlier in England.
Trong thâm tâm, tôi đã tự hỏi không biết những người bạn cùng lớp liệu họ có những trải nghiệm tương tự về việc rối loạn ngôn ngữ giống như trường hợp của tôi hay không. 'Tôi nghĩ có ai đó đã ngấm ngầm tạo ra những bản sao của những chiếc hộp,' Tôi nói. 'Chúng ta phải rình để bắt được chúng. Tôi không hề tin tưởng vào những khớp xương, nhưng chúng khiến cho các bộ phận trên cơ thể liên kết chặt chẽ lại với nhau. Đó là một ví dụ về sự liên kết ngôn ngữ không chặt chẽ. "Sau cùng tôi trở về phòng kí túc, và tại đây, một lần nữa, tôi đã không thể tự trấn tĩnh bản thân. Trong đầu tôi tràn ngập những tiếng động, rất nhiều những cây cam, những ghi nhớ ngành luật mà tôi không thể hoàn thành và cả những kẻ giết người hàng loạt mà tôi biết là mình sẽ phải chịu trách nhiệm (bào chữa cho họ). Ngồi trên giường, tôi lăn qua lăn lại, rên rỉ trong nỗi sợ hãi mà sự chịu đựng đến tột cùng." Sự việc nghiêm trọng này đã dẫn đến những tháng ngày trong đợt điều trị đầu tiên của tôi tại nước Mỹ. Tôi đã có hai đợt điều trị ở Anh trước đó .
Continuing with the writings: "The next morning I went to my professor's office to ask for an extension on the memo assignment, and I began gibbering unintelligably as I had the night before, and he eventually brought me to the emergency room. Once there, someone I'll just call 'The Doctor' and his whole team of goons swooped down, lifted me high into the air, and slammed me down on a metal bed with such force that I saw stars. Then they strapped my legs and arms to the metal bed with thick leather straps. A sound came out of my mouth that I'd never heard before: half groan, half scream, barely human and pure terror. Then the sound came again, forced from somewhere deep inside my belly and scraping my throat raw." This incident resulted in my involuntary hospitalization. One of the reasons the doctors gave for hospitalizing me against my will was that I was "gravely disabled." To support this view, they wrote in my chart that I was unable to do my Yale Law School homework. I wondered what that meant about much of the rest of New Haven. (Laughter)
Tiếp tục với những gì mà tôi đã ghi chép: "Sáng hôm sau tôi tới văn phòng giáo sư để hỏi xin được gia hạn cho bài tập của mình, và tôi đã bắt đầu nói những câu ai khó hiểu giống như trong đêm trước đó, và giáo sư ngay lập tức đã đưa tôi đến phòng cấp cứu. Một lần nữa ở đây, những người mà tôi sẽ gọi là 'Bác sĩ' cùng với những tên đồng bọn đáng sợ đã bất ngờ túm lấy tôi, nhấc bổng tôi lên, rồi ném xuống một chiếc giường kim loại với một sức mạnh đủ để khiến cho tôi cảm thấy choáng váng. Sau đó họ buộc chặt chân và tay tôi vào chiếc giường kim loại đó bằng một chiếc đai bằng da rất dày. Một âm thanh phát ra từ miệng tôi mà tôi chưa từng được nghe trước đó: nửa rên rỉ, nửa la hét, vô nhân đạo, bạo lực thuần túy. Sau đó, âm thanh này lại tiếp tục được lặp lại, bị ép ra từ đâu đó sâu trong bụng tôi và như đang cứa vào cổ họng đau rát, nóng đỏ." Tất cả những điều xảy ra không mong muốn đó đã khiến tôi phải tham gia đợt điều trị bắt buộc. Một trong số những lý do mà bác sĩ đưa ra cho đợt điều trị không hề tự nguyện này là do tôi đã "gần như bị tàn tật." Để củng cố cho quan điểm đó, họ đã viết vào biểu đồ của tôi rằng tôi không còn có đủ khả năng để có thể hoàn thành bài tập tại Viện Luật học Yale. Tôi tự hỏi rằng điều đó có ý nghĩa gì đối với phần đông còn lại của New Heaven. (Cười lớn)
During the next year, I would spend five months in a psychiatric hospital. At times, I spent up to 20 hours in mechanical restraints, arms tied, arms and legs tied down, arms and legs tied down with a net tied tightly across my chest. I never struck anyone. I never harmed anyone. I never made any direct threats. If you've never been restrained yourself, you may have a benign image of the experience. There's nothing benign about it.
Trong năm tiếp theo, tôi đã mất 5 tháng trong một bệnh viện tâm thần. Tại thời điểm đó, tôi mất đến 20 tiếng cho sự khống chế bằng những máy móc, hai cánh tay tôi bị giữ chặt, cả chân cũng thế, chúng bị buộc lại bằng một cái lưới siết chặt quanh ngực. Tôi chưa bao giờ dùng vũ lực với bất kì ai. Tôi chưa bao giờ làm hại ai cả. Tôi cũng chưa từng gây ra bất cứ sự đe dọa nào. Nếu bạn chưa bao giờ tự mình trải qua cảm giác bị khống chế, bạn sẽ có thể có một cái nhìn thiện cảm về cái trải nghiệm tưởng chừng như vô hại ấy. Sự thật là nó không hề tốt đẹp chút nào.
Every week in the United States, it's been estimated that one to three people die in restraints. They strangle, they aspirate their vomit, they suffocate, they have a heart attack. It's unclear whether using mechanical restraints is actually saving lives or costing lives. While I was preparing to write my student note for the Yale Law Journal on mechanical restraints, I consulted an eminent law professor who was also a psychiatrist, and said surely he would agree that restraints must be degrading, painful and frightening. He looked at me in a knowing way, and said, "Elyn, you don't really understand: These people are psychotic. They're different from me and you. They wouldn't experience restraints as we would." I didn't have the courage to tell him in that moment that, no, we're not that different from him. We don't like to be strapped down to a bed and left to suffer for hours any more than he would. In fact, until very recently, and I'm sure some people still hold it as a view, that restraints help psychiatric patients feel safe. I've never met a psychiatric patient who agreed with that view. Today, I'd like to say I'm very pro-psychiatry but very anti-force. I don't think force is effective as treatment, and I think using force is a terrible thing to do to another person with a terrible illness.
Mỗi tuần ở Hoa Kì, ước tính có từ 1 đến 3 người chết bởi sự kìm kẹp, ức chế. Họ siết cổ, họ nôn mửa, họ nghẹt thở, họ đau tim. Thật không rõ ràng giữa liệu việc sử dụng máy móc để khống chế bệnh nhân tâm thần thực sự có thể cứu sống con người hay thực tế là làm mất đi cuộc sống của họ. Trong khi đang chuẩn bị để viết bài khảo cứu của mình cho tạp chí luật Yale về sự khống chế bệnh nhân tâm thần bằng máy móc, tôi đã tham khảo ý kiến một giáo sư luật nổi tiếng, đồng thời là một nhà tâm thần học, và cho rằng chắc chắn giáo sư sẽ đồng ý với quan điểm của tôi rằng những sự khống chế để điều trị như vậy thật hèn hạ, đau đớn và đáng sợ. Ông nhìn tôi với vẻ thấu hiểu, và nói "Elyn, bạn thực sự không hiểu: Những người này đều mắc phải những vấn đề về thần kinh. Họ khác tôi và bạn. Họ sẽ không cảm nhận sự khống chế theo cách giống như chúng ta." Tôi đã không có đủ động lực để nói với ông vào lúc đó rằng, không, họ và chúng ta không hề có sự khác biệt nào cả. Họ không hề cảm thấy thoải mái khi bị trói vào một chiếc giường và phải chịu đựng những nỗi đau đớn trong hàng giờ đồng hồ hơn ông ấy chút nào. Thực tế là, cho đến nay, tôi chắc rằng một vài người vẫn giữ quan điểm đó, rằng sự ức chế sẽ giúp cho bệnh nhân tâm thần cảm thấy an toàn hơn. Nhưng tôi chưa từng gặp một bệnh nhân tâm thần nào đồng ý với quan điểm này. Hôm nay, tôi muốn nói rằng tôi là một nhà nghiên cứu tâm thần học chuyên nghiệp nhưng rất phản đối việc sử dụng bạo lực (trong điều trị). Tôi không nghĩ bạo lực là phương pháp trị liệu hiệu quả, và tôi cho rằng việc sử dụng nó là một điều vô cùng tồi tệ đối với những người mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo.
Eventually, I came to Los Angeles to teach at the University of Southern California Law School. For years, I had resisted medication, making many, many efforts to get off. I felt that if I could manage without medication, I could prove that, after all, I wasn't really mentally ill, it was some terrible mistake. My motto was the less medicine, the less defective. My L.A. analyst, Dr. Kaplan, was urging me just to stay on medication and get on with my life, but I decided I wanted to make one last college try to get off. Quoting from the text: "I started the reduction of my meds, and within a short time I began feeling the effects. After returning from a trip to Oxford, I marched into Kaplan's office, headed straight for the corner, crouched down, covered my face, and began shaking. All around me I sensed evil beings poised with daggers. They'd slice me up in thin slices or make me swallow hot coals. Kaplan would later describe me as 'writhing in agony.' Even in this state, what he accurately described as acutely and forwardly psychotic, I refused to take more medication. The mission is not yet complete.
Sau đó, tôi đã tới Los Angeles để giảng dạy tại Viện Luật đại học Nam California. Tôi đã kháng cự lại việc điều trị bằng thuốc trong một thời gian dài và cũng đã nỗ lực rất rất nhiều để có thể từ bỏ nó. Tôi cảm thấy rằng nếu có thể không sử dụng thuốc, tôi sẽ chứng tỏ được rằng, sau tất cả mọi chuyện, tôi không hề bị tổn thương về thần kinh, đó thực sự là một sai lầm khủng khiếp. Phương châm của tôi là càng sử dụng thuốc ít hơn, khiếm khuyết gây ra sẽ càng ít hơn. Chuyên gia Los Angeles của tôi, tiến sĩ Kaplan, đã khuyến khích chỉ cần tiếp tục điều trị bằng thuốc và tôi sẽ dần thích nghi với cuộc sống này, nhưng tôi vẫn quyết định rằng tôi muốn làm một điều gì đó vào năm cuối đại học, nỗ lực để có thể từ bỏ được nó. Tríc từ đoạn ghi chép: "Tôi bắt đầu giảm thiểu việc sử dụng thuốc, và trong một thời gian ngắn tôi đã bắt đầu cảm nhận được những ảnh hưởng (của việc làm này.) Sau khi trở về từ một chuyến đi ngắn tới Oxford, tôi đã tới thẳng văn phòng của Kaplan, đi thẳng tới góc phòng, cúi người, che mặt, và bắt đầu lắc lư. Tôi cảm thấy xung quanh mình như có những con quỷ tay cầm dao găm. Chúng sẽ chém tôi thành hàng trăm hàng nghìn mảnh nhỏ hoặc là bắt tôi phải nuốt những cục than nóng đỏ. Kaplan sau đó đã miêu tả tôi giống như là đang 'lăn lộn trong cơn đau đớn đến tột cùng'. Mặc dù ngay cả khi ở trong tình trạng đó, điều mà ông ta miêu tả lại một cách chính xác là người bệnh tâm thần với những hành động mạnh trong trạng thái vô ý thức, Tôi từ chối việc uống nhiều thuốc hơn. Nhiệm vụ đặt ra đã chưa được hoàn thành.
Immediately after the appointment with Kaplan, I went to see Dr. Marder, a schizophrenia expert who was following me for medication side effects. He was under the impression that I had a mild psychotic illness. Once in his office, I sat on his couch, folded over, and began muttering. 'Head explosions and people trying to kill. Is it okay if I totally trash your office?' 'You need to leave if you think you're going to do that,' said Marder. 'Okay. Small. Fire on ice. Tell them not to kill me. Tell them not to kill me. What have I done wrong? Hundreds of thousands with thoughts, interdiction.' 'Elyn, do you feel like you're dangerous to yourself or others? I think you need to be in the hospital. I could get you admitted right away, and the whole thing could be very discrete.' 'Ha, ha, ha. You're offering to put me in hospitals? Hospitals are bad, they're mad, they're sad. One must stay away. I'm God, or I used to be.'" At that point in the text, where I said "I'm God, or I used to be," my husband made a marginal note. He said, "Did you quit or were you fired?" (Laughter) "'I give life and I take it away. Forgive me, for I know not what I do.'
Ngay sau cuộc hẹn với Kaplan, tôi đã tới gặp Tiến sĩ Marder, một chuyên gia về chứng tâm thần phân liệt người mà đã theo sát tôi để theo dõi những phản ứng phụ trong quá trình sử dụng thuốc. Ông đã không còn ấn tượng rằng tôi căn bệnh tâm thần của tôi chỉ ở mức độ nhẹ. Một lần trong văn phòng của ông ấy, tôi ngồi trên chiếc ghế chờ, chân vắt chéo lại, và bắt đầu lẩm bẩm. 'Những vụ nổ trong đầu và người ta đang cố gắng giết chúng. Nếu tôi phá hủy hoàn toàn văn phòng của ông, điều đó sẽ không vấn đề gì chứ?' 'Bạn nên rời đi nếu bạn nghĩ là mình có thể sẽ làm điều đó,' Marder nói. 'Được thôi. Rất nhỏ. Lửa đang cháy âm ỉ. Nói với họ đừng giết tôi. Nói với họ đừng giết tôi. Tôi đã làm gì sai chứ? Hàng trăm ngàn người với những suy nghĩ như vậy, ngăn lại.' ' Elyn, bạn có cảm thấy như bạn đang gây nguy hiểm cho chính mình hoặc người khác không? Tôi nghĩ là bạn nên ở trong bệnh viện. Tôi có thể khiến bạn phải thừa nhận điều đó ngay lập tức, và tất cả có thể là rất rời rạc.' 'Ha, ha, ha. Ô vừa nói là tôi nên ở trong bệnh viện? Bệnh viện thật tồi tệ, chúng điên khùng, chúng buồn tẻ. Chúng ta nên tránh xa nó. Tôi là Chúa, hoặc đã từng là như vậy.'" Tại thời điểm đó trong ghi chép, chỗ mà tôi đã nói "Tôi là Chúa, hoặc đã từng là như vậy," chồng của tôi đã viết chú thích bên lề. Anh nói, "Bạn đã từ bỏ hay bị buộc phải làm như vậy?" (Cười lớn) "' Tôi tạo ra sự sống và cũng mang nó đi. Xin hãy tha thứ, vì tôi không thể nhận thức được những việc mình làm khi đó.'
Eventually, I broke down in front of friends, and everybody convinced me to take more medication. I could no longer deny the truth, and I could not change it. The wall that kept me, Elyn, Professor Saks, separate from that insane woman hospitalized years past, lay smashed and in ruins."
Cuối cùng, tôi đã hoàn toàn thất bại trước mặt bạn bè, và tất cả đã thuyết phục tôi sử dụng nhiều hơn thuốc đặc trị. Tôi đã không còn có thể chối cãi sự thật thêm được nữa, và tôi cũng không thể thay đổi nó. Các bức tường giữ tôi, Elyn, giáo sư Saks, tách biệt với người phụ nữ điên nhập viện hàng năm trước, nằm giữa những thứ đã vỡ vụn, trong đống đổ nát."
Everything about this illness says I shouldn't be here, but I am. And I am, I think, for three reasons: First, I've had excellent treatment. Four- to five-day-a-week psychoanalytic psychotherapy for decades and continuing, and excellent psychopharmacology. Second, I have many close family members and friends who know me and know my illness. These relationships have given my life a meaning and a depth, and they also helped me navigate my life in the face of symptoms. Third, I work at an enormously supportive workplace at USC Law School. This is a place that not only accommodates my needs but actually embraces them. It's also a very intellectually stimulating place, and occupying my mind with complex problems has been my best and most powerful and most reliable defense against my mental illness.
Tất cả mọi thứ về căn bệnh này rằng tôi không nên ở đây, nhưng tôi đã ở lại. Và tôi đã làm như vậy, tôi nghĩ rằng, vì ba lý do: Đầu tiên, tôi đã có được sự điều trị phù hợp tuyệt vời. Bốn đến năm ngày một tuần cho mỗi đợt tâm lý trị liệu trong hàng chục năm và hiện vẫn đang được tiếp tục, và những nghiên cứu về thuốc trị bệnh tâm thần tuyệt vời. Thứ hai, tôi có những người thân trong gia đình và những người bạn hiểu tôi và cũng hiểu rõ căn bệnh của tôi. Những mối quan hệ này mang đến cho cuộc sống của tôi một ý nghĩa và sự sâu sắc, và họ cũng đã giúp tôi định hướng được cuộc đời của mình trong cuộc chiến chống lại bệnh tật. Thứ ba, nơi làm việc của tôi là một nơi mà ở đó tôi nhận được những sự cảm thông sâu sắc đó là Viện Luật trường đại học Nam California. Đây là nơi không chỉ chứa đựng những nhu cầu của tôi mà hơn thế nữa còn là nơi nuôi dưỡng chúng. Nó cũng là một nơi rất khuyến khích sự phát triển tư duy, và chiếm hữu toàn bộ tâm trí của tôi bằng vấn đề phức tạp đó là sự bảo vệ tốt nhất, mạnh mẽ nhất và đáng tin cậy nhất của tôi trong cuộc chiến chống lại bệnh tật.
Even with all that — excellent treatment, wonderful family and friends, supportive work environment — I did not make my illness public until relatively late in life, and that's because the stigma against mental illness is so powerful that I didn't feel safe with people knowing. If you hear nothing else today, please hear this: There are not "schizophrenics." There are people with schizophrenia, and these people may be your spouse, they may be your child, they may be your neighbor, they may be your friend, they may be your coworker.
Mặc dù với tất cả những điều đó - sự điều trị tuyệt vời, những người thân gia đình bạn bè, bạn bè, môi trường làm việc hỗ trợ- thì tôi vẫn không hề tiết lộ về bệnh tình của mình rộng rãi cho đến khi vào giai đoạn gần như đã khá muộn, vì đó do sự kỳ thị đối với bệnh tâm thần quá mạnh đến tôi đã không thể cảm thấy có thể được an toàn ngay cả đối với những người thân. Nếu bạn không nghe thấy gì trong buổi nói chuyện ngày hôm nay thì xin hãy nhớ rằng: Không hề có người tâm thần phân liệt. Chỉ có những con người không may mắc phải chứng bệnh này, và những người đó có thể là vợ hoặc chồng của bạn, có thể là con cái bạn, họ có thể là hàng xóm, là bạn bè hay đồng nghiệp của bạn.
So let me share some final thoughts. We need to invest more resources into research and treatment of mental illness. The better we understand these illnesses, the better the treatments we can provide, and the better the treatments we can provide, the more we can offer people care, and not have to use force. Also, we must stop criminalizing mental illness. It's a national tragedy and scandal that the L.A. County Jail is the biggest psychiatric facility in the United States. American prisons and jails are filled with people who suffer from severe mental illness, and many of them are there because they never received adequate treatment. I could have easily ended up there or on the streets myself. A message to the entertainment industry and to the press: On the whole, you've done a wonderful job fighting stigma and prejudice of many kinds. Please, continue to let us see characters in your movies, your plays, your columns, who suffer with severe mental illness. Portray them sympathetically, and portray them in all the richness and depth of their experience as people and not as diagnoses.
Vì vậy cho nên hãy để tôi được chia sẻ những suy nghĩ cuối cùng của mình. Chúng ta cần đầu tư nhiều nguồn lực hơn cho công cuộc nghiên cứu và chữa trị về bệnh thần kinh. Chúng ta càng hiểu rõ về những căn bệnh này bao nhiêu, thì những phác đồ điều trị sẽ càng hiệu quả bấy nhiêu, và sự chữa trị càng hiệu quả, chúng ta sẽ càng đưa ra được nhiều sự chăm sóc sức khỏe cộng đồng tốt hơn và aẽ không còn phải sử dụng bạo lực. Ngoài ra, cũng cần phải ngăn chặn sự kì thị đối với những bệnh lý thần kinh. Đó là một bi kịch quốc gia và các vụ bê bối mà nhà tù Los Angeles là trại tâm thần lớn nhất tại Mỹ. Những nhà tù và trại tạm giam như vậy đầy ắp những phạm nhân người mà đã từng trải qua một vài căn bệnh về thần kinh, và cũng rất nhiều trong số họ đã ở đó chỉ vì họ không bao giờ có thể nhận được sự điều trị phù hợp. Tôi đã có thể tìm lại chính mình một cách dễ dàng ở đây hoặc trên đường phố. Và một lời nhắn gửi tới ngành công nghiệp giải trí và cả giới truyền thông: Về tổng thể, bạn đã thực hiện một công việc tuyệt vời chống kỳ thị và phán đoán nhìn nhận về tất cả. Làm ơn, hãy tiếp tục cho chúng tôi thấy các nhân vật trong các bộ phim của bạn, những vở kịch, bài viết chuyên đề của bạn, những người đã từng phải đối chọi với căn bệnh tâm thần hay những vấn đề thần kinh khác. Miêu tả họ với sự cảm thông, và hình dung họ bằng tất cả sự phong phú và sâu sắc trong trải nghiệm như là con người chứ không đơn thuần chỉ là những chẩn đoán bệnh tật.
Recently, a friend posed a question: If there were a pill I could take that would instantly cure me, would I take it? The poet Rainer Maria Rilke was offered psychoanalysis. He declined, saying, "Don't take my devils away, because my angels may flee too." My psychosis, on the other hand, is a waking nightmare in which my devils are so terrifying that all my angels have already fled. So would I take the pill? In an instant. That said, I don't wish to be seen as regretting the life I could have had if I'd not been mentally ill, nor am I asking anyone for their pity. What I rather wish to say is that the humanity we all share is more important than the mental illness we may not. What those of us who suffer with mental illness want is what everybody wants: in the words of Sigmund Freud, "to work and to love."
Gần đây, một người bạn của tôi đã đặt ra một câu hỏi: Nếu có một viên thuốc mà tôi có thể sử dụng mà ngay lập tức sẽ chữa khỏi bệnh cho tôi, liệu tôi có uống nó không? Nhà thơ Rainer Maria Rilke đã được điều trị bằng phương pháp phân tích tâm lý. Nhưng ông đã từ chối, và nói, "không đừng mang những con quỷ của tôi đi, bởi vì những thiên thần cũng có thể theo đó mà biến mất." Chứng rối loạn tâm thần của tôi, mặt khác, là một cơn ác mộng khi đang còn thức mà ở đó những con quỷ của tôi thật đáng sợ đến nỗi mà tất cả các thiên thần của tôi đã phải chạy trốn đi mất. Vì vậy tôi sẽ uống viên thuốc kia? Ngay lập tức. Điều đó nói rằng, tôi không muốn được cho là đã hối tiếc cuộc sống tôi có thể có nếu tôi không bị bệnh tâm thần, cũng không phải tôi đang yêu cầu sự đồng cảm của bất cứ một ai khác. Điều mà tôi mong muốn nhất chính là tình đồng loại tất cả chúng ta chia sẻ với nhau nó quan trọng hơn căn bệnh rất nhiều mặc dù không phải ai trong chúng ta cũng mắc phải căn bệnh đó. Điều mà trong số chúng ta những người đã từng trải qua bệnh lý tâm thần mong muốn là tất cả những gì mọi người muốn: theo như Sigmund Freud, "làm việc và yêu thương."
Thank you. (Applause)
Cảm ơn bạn. (Vỗ tay)
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you. Thank you. You're very kind. (Applause)
Cảm ơn bạn. Cảm ơn bạn. Bạn thật tuyệt. (Vỗ tay)
Thank you. (Applause)
Cảm ơn bạn. (Vỗ tay)