I'm a pediatrician and an anesthesiologist, so I put children to sleep for a living. (Laughter) And I'm an academic, so I put audiences to sleep for free. (Laughter) But what I actually mostly do is I manage the pain management service at the Packard Children's Hospital up at Stanford in Palo Alto. And it's from the experience from about 20 or 25 years of doing that that I want to bring to you the message this morning, that pain is a disease.
Tôi là một bác sĩ nhi và cũng là một bác sĩ gây mê, nên tôi kiếm sống bằng việc làm cho những đứa trẻ ngủ. (cười) Và tôi là một nhà học thuật, nên tôi làm cho khán giả ngủ miễn phí. (cười) Nhưng điều tôi thực sự làm là quản lí cho dịch vụ điều trị các cơn đau tại bệnh viện Nhi Packard ở Standford, Palo Alto. Và từ kinh nghiệm của khoảng 20 đến 25 năm làm việc này mà tôi muốn truyền đạt với các bạn sáng hôm nay rằng những cơn đau là 1 căn bệnh.
Now most of the time, you think of pain as a symptom of a disease, and that's true most of the time. It's the symptom of a tumor or an infection or an inflammation or an operation. But about 10 percent of the time, after the patient has recovered from one of those events, pain persists. It persists for months and oftentimes for years, and when that happens, it is its own disease. And before I tell you about how it is that we think that happens and what we can do about it, I want to show you how it feels for my patients. So imagine, if you will, that I'm stroking your arm with this feather, as I'm stroking my arm right now. Now, I want you to imagine that I'm stroking it with this. Please keep your seat. (Laughter) A very different feeling. Now what does it have to do with chronic pain? Imagine, if you will, these two ideas together. Imagine what your life would be like if I were to stroke it with this feather, but your brain was telling you that this is what you are feeling -- and that is the experience of my patients with chronic pain. In fact, imagine something even worse. Imagine I were to stroke your child's arm with this feather, and their brain [was] telling them that they were feeling this hot torch.
Thường thì các bạn nghĩ đến những cơn đau như triệu chứng của 1 căn bệnh Và thật vậy, đa số các trường hợp. Nó là triệu chứng của một khối u hay bệnh lây nhiễm một cơn viêm hoặc là cuộc phẫu thuật. Nhưng khoảng 10% các trường hợp, ngay cả khi bệnh nhân đã phục hồi từ những sự kiện này, cơn đau vẫn tiếp tục. Nó tiếp tục hàng tháng và thậm chí đến hàng năm. Và khi điều đó xảy ra, cơn đau chính là căn bệnh. Và trước khi tôi nói với các bạn về cách mà chúng tôi nghĩ điều đó xảy ra, cũng như chúng ta làm được gì về điều này, tôi muốn cho các bạn thấy rằng các bệnh nhân sẽ cảm thấy thế nào. Hãy tưởng tượng, nếu có thể rằng tôi đang dùng chiếc lông này dể vuốt ve trên cánh tay của bạn, như tôi đang làm trên tay tôi đây Bây giờ, tôi muốn các bạn hình dung, rằng tôi vuốt ve cánh tay bạn với cái này. Xin cứ ngồi yên tại chỗ. (cười) Một cảm giác rất khác biệt. Điều đó có liên quan gì đến những cơn đau mãn tính? Hãy tưởng tượng, hai ý tưởng cùng lúc Hình dung bạn sẽ ra sao nếu tôi vuốt ve cánh tay bạn bằng chiếc lông này nhưng não bạn lại bảo là đây là cách bạn cảm nhận -- và đó là cảm nhận của các bệnh nhân với chứng đau mãn tính. Thực ra, thử tưởng tượng một điều còn kinh khủng hơn. Rằng tôi vuốt ve tay con cái bạn bằng chiếc lông này, và não của các cháu lại bảo rằng các cháu đang chạm phải ngọn đuốc nóng này
That was the experience of my patient, Chandler, whom you see in the photograph. As you can see, she's a beautiful, young woman. She was 16 years old last year when I met her, and she aspired to be a professional dancer. And during the course of one of her dance rehearsals, she fell on her outstretched arm and sprained her wrist. Now you would probably imagine, as she did, that a wrist sprain is a trivial event in a person's life. Wrap it in an ACE bandage, take some ibuprofen for a week or two, and that's the end of the story. But in Chandler's case, that was the beginning of the story. This is what her arm looked like when she came to my clinic about three months after her sprain. You can see that the arm is discolored, purplish in color. It was cadaverically cold to the touch. The muscles were frozen, paralyzed -- dystonic is how we refer to that. The pain had spread from her wrist to her hands, to her fingertips, from her wrist up to her elbow, almost all the way to her shoulder.
Đó là cảm nhận của một bệnh nhân của tôi, Chanler người các bạn nhìn thấy trên hình Như các bạn thấy đó, đó là một cô gái trẻ và xinh đẹp Cô bé được 16 tuổi khi tôi gặp cô hồi năm ngoái và cô bé mong muốn trở thành một vũ công chuyên nghiệp. Trong một lần tập dợt bài nhảy, cô bé ngã lên cánh tay mình và bị trật cổ tay. Bạn sẽ hình dung, cũng như cô bé, rằng trật cổ tay chỉ là một việc nhỏ trong đời. Quấn cổ tay bằng băng dán ACE uống ibuprofen (một loại thuốc giảm đau) một vài tuần và thế là hết chuyện. Nhưng trong trường hợp của Chandler, đó mới chỉ là bắt đầu câu chuyện. Đây là hình ảnh cánh tay của cô bé khi cô đến với trung tâm của tôi 3 tháng sau khi cú trật tay. Bạn có thể nhìn thấy cánh tay bị đổi màu thành tím bầm Khi chạm vào, cảm giác lạnh như chạm phải xác chết. Các cơ đông cứng, tê liệt we gọi đó là chứng co giật cơ mất kiểm soát<i>*</i> Cơn đau từ cổ tay đã lan đến cả bàn tay, đến các đầu ngón tay và từ cổ tay lên cả khuỷu tay, gần đến tận vai.
But the worst part was, not the spontaneous pain that was there 24 hours a day. The worst part was that she had allodynia, the medical term for the phenomenon that I just illustrated with the feather and with the torch. The lightest touch of her arm -- the touch of a hand, the touch even of a sleeve, of a garment, as she put it on -- caused excruciating, burning pain.
Nhưng điều tệ nhất là, đó không phải cơn đau suốt 24 giờ Kinh khủng nhất chính là cô bé bị chứng allodynia, <i>*</i> thuật ngữ y khoa dành cho triệu chứng mà tôi vừa minh họa cho các bạn bằng chiếc lông vũ và ngọn đuốc. Ngay cả cái chạm nhẹ nhàng nhất lên cánh tay bằng bàn tay, hay thậm chí là ống tay áo hay vải vóc quần áo khi cô thay đồ cũng khiến cô bé cảm thấy đau đớn bỏng rát.
How can the nervous system get this so wrong? How can the nervous system misinterpret an innocent sensation like the touch of a hand and turn it into the malevolent sensation of the touch of the flame? Well you probably imagine that the nervous system in the body is hardwired like your house. In your house, wires run in the wall, from the light switch to a junction box in the ceiling and from the junction box to the light bulb. And when you turn the switch on, the light goes on. And when you turn the switch off, the light goes off. So people imagine the nervous system is just like that. If you hit your thumb with a hammer, these wires in your arm -- that, of course, we call nerves -- transmit the information into the junction box in the spinal cord where new wires, new nerves, take the information up to the brain where you become consciously aware that your thumb is now hurt.
Làm sao hệ thần kinh có thể sai đến thế? Làm sao hệ thần kinh có thể hiểu sai lệch một cảm giác vô hại như cái chạm của bàn tay và biến nó thành một cảm giác kinh khủng như cảm giác chạm phải ngọn lửa. Vâng, bạn rất có thể hình dung hệ thần kinh trong cơ thể giống như mạng lưới điện trong nhà. Trong nhà bạn, dây điện đi trong tường, từ công tắc đèn cho đến hộp nối trên trần và từ hộp nối ra bóng đèn. Và khi bạn bật công tắc, đèn sáng lên. Khi bạn ngắt công tắc thì đèn cũng tắt. Cho nên con người hình dung hệ thần kinh cũng giống vậy. Khi bạn lỡ giáng búa vào ngón tay, những "sợi dây" trong cánh tay bạn - cái mà chúng tôi gọi là những dây thần kinh tuyền tín hiệu đến cho hộp nối trong tủy sống nơi những dây mới, dây thần kinh thu thập tín hiệu và truyền lên não và bạn nhận biết là ngón tay bạn đang bị đau.
But the situation, of course, in the human body is far more complicated than that. Instead of it being the case that that junction box in the spinal cord is just simple where one nerve connects with the next nerve by releasing these little brown packets of chemical information called neurotransmitters in a linear one-on-one fashion, in fact, what happens is the neurotransmitters spill out in three dimensions -- laterally, vertically, up and down in the spinal cord -- and they start interacting with other adjacent cells. These cells, called glial cells, were once thought to be unimportant structural elements of the spinal cord that did nothing more than hold all the important things together, like the nerves. But it turns out the glial cells have a vital role in the modulation, amplification and, in the case of pain, the distortion of sensory experiences. These glial cells become activated. Their DNA starts to synthesize new proteins, which spill out and interact with adjacent nerves, and they start releasing their neurotransmitters, and those neurotransmitters spill out and activate adjacent glial cells, and so on and so forth, until what we have is a positive feedback loop.
Nhưng trong tình huống này, dĩ nhiên, trong cơ thể chúng ta mọi thứ phức tạp hơn thế rất rất nhiều. Thay bì giống như trường hợp hộp nối trong tủy sống đơn giản chỉ là một dây thần kinh nối dây thần kinh kế tiếp bằng cách tiết ra những gói màu nâu nhỏ chứa thông tin hóa học được gọi là các chất dẫn truyền thần kinh theo cách một-nối-một tuyến tính thực tế xảy ra là các chất dẫn truyền thần kinh phát tán ra trong không gian 3 chiều ngang, dọc, lên, xuống trong tủy sống và bắt đầu tương tác với các tế bào kế cận. Những tế bào nay, gọi là tế bào thần kinh đệm một thời từng được xem là phần cấu trúc không quan trọng của tủy sống chẳng có nhiệm vụ gì hơn là giữ những phần quan trọng khác liên kết nhau như giữ những dây thần kinh. Nhưng hóa ra là các tế bào thần kinh đệm có một vai trò sống còn trong việc điều hòa và nhân tín hiệu và trong trường hợp của cơn đau, việc suy diễn sai lệch các cảm nhận giác quan. Những tế bào thần kinh đệm này trở nên kích hoạt. Nhân DNA của chúng bắt đầu tông hợp những protein mới và lại phát tán ra rồi tương tác với các tế bào kế cận làm cho chúng tiết ra các chất dẫn truyền thần kinh. Các chất này phát tán lại kích hoạt các tế bào thần kinh đệm kế cận, và cứ thế, cứ thế tiếp tục cho đến khi chúng ta có cái gọi là vòng phản hồi dương tính
It's almost as if somebody came into your home and rewired your walls so that the next time you turned on the light switch, the toilet flushed three doors down, or your dishwasher went on, or your computer monitor turned off. That's crazy, but that's, in fact, what happens with chronic pain. And that's why pain becomes its own disease. The nervous system has plasticity. It changes, and it morphs in response to stimuli.
Gần giống như là ai đó vào nhà bạn và đi lại các dây dẫn làm cho lần sau khi bạn bật công tắt đèn, thì toalet xả nước 3 lần hay máy rửa chén được bật lên, hoặc là màn hình máy tính bị tắt đi. Nghe thật điên khùng, nhưng đó thật sự là điều xảy ra khi bạn bị đau mãn tính. Và đó là lý do tại sao cơn đau trở thành chính căn bệnh. Hệ thần kinh có tính linh hoạt nó thay đổi, biến hình để phản ứng lại với kích thích.
Well, what do we do about that? What can we do in a case like Chandler's? We treat these patients in a rather crude fashion at this point in time. We treat them with symptom-modifying drugs -- painkillers -- which are, frankly, not very effective for this kind of pain. We take nerves that are noisy and active that should be quiet, and we put them to sleep with local anesthetics. And most importantly, what we do is we use a rigorous, and often uncomfortable, process of physical therapy and occupational therapy to retrain the nerves in the nervous system to respond normally to the activities and sensory experiences that are part of everyday life. And we support all of that with an intensive psychotherapy program to address the despondency, despair and depression that always accompanies severe, chronic pain.
Vâng, và chúng ta làm gì được về điều đó? Chúng ta làm gì được trong trường hợp như của Chandler? Chúng tôi chữa trị những bệnh nhân này bằng một phương cách khá thô bạo vào thời điểm này. Chúng tôi dùng thuốc điều chỉnh-triệu chứng để chữa thuốc giảm đau thực ra mà nói thì không có hiệu lực lắm cho những cơn đau dạng này. Chúng tôi chọn các dây thần kinh mà đang "ồn ào" và hoạt động trong khi chúng ở trạng thái yên tĩnh và làm cho chúng "ngủ" bằng các thuốc gây mê cục bộ Và quan trọng nhất, cách chúng tôi làm là dùng một quá trình nghiêm ngặt, và thường là không dễ chịu cho lắm của trị liệu vật lý và trị liệu nghề nghiệp để huấn luyện lại cho các dây thần kinh trong hệ thần kinh để chúng phản ứng lại bình thường trước những cảm nhận về cử động và giác quan trong đời sống hàng ngày. Và thêm vào đó chúng tôi còn hỗ trợ bằng một chường trình trị liệu tâm lý chuyên sâu để giải quyết tình trạng trầm uất, nản lòng hay thất vọng của bệnh nhân những tình trạng này luôn luôn đi kèm với những cơn đau mãn tính nặng nề.
It's successful, as you can see from this video of Chandler, who, two months after we first met her, is now doings a back flip. And I had lunch with her yesterday because she's a college student studying dance at Long Beach here, and she's doing absolutely fantastic.
Cuộc trị liệu đã thành công, như bạn đang nhìn thấy trong video này của Chandler sau 2 tháng được chữa trị, đang thực hiện động tác búng người ngược. Tôi vừa ăn trưa cùng cô bé hôm qua, vì hiện giờ cô là sinh viện đại học môn khiêu vũ ở tại Long Beach này. Và tình trạng cô bé hiện thời hoàn toàn tuyệt vời.
But the future is actually even brighter. The future holds the promise that new drugs will be developed that are not symptom-modifying drugs that simply mask the problem, as we have now, but that will be disease-modifying drugs that will actually go right to the root of the problem and attack those glial cells, or those pernicious proteins that the glial cells elaborate, that spill over and cause this central nervous system wind-up, or plasticity, that so is capable of distorting and amplifying the sensory experience that we call pain. So I have hope
Nhưng tương lai còn tươi sáng hơn, Tương lai hứa hẹn rằng có một loại thuốc mới được phát triển không phải các thuốc điều-chỉnh-triệu-chứng chỉ có tác dụng che giấu căn bệnh như hiện thời mà sẽ là thuốc điều-chỉnh-bệnh giải quyết trực tiếp từ nguồn gốc vấn đề và nhắm vào các tế bào thần kinh đệm nói trên hay những protein nguy hiểm mà các tế bào thần kinh đệm tạo ra, tràn lan khắp nơi và làm cho hệ thần kinh trung ương đảo lộn hay nhắm vào tính linh hoạt có khả năng suy diễn sai lệch và nhân lên cảm nhận giác quan mà ta gọi là cảm giác đau đớn. Thế nên tôi hi vọng
that in the future, the prophetic words of George Carlin will be realized, who said, "My philosophy: No pain, no pain."
rằng tương lai, những lời tiên tri của George Carlin sẽ được hiện thực hóa người đã nói rằng: "Triết lý của tôi là: "Có đau đớn mới có thu hoạch"
Thank you very much.
Cảm ơn các bạn rất nhiều.
(Applause)
(vỗ tay)