I'm Ellen and I'm totally obsessed with food. But I didn't start out obsessed with food. I started out obsessed with global security policy, because I lived in New York during 9/11 and it was a very relevant thing. I got from global security policy to food because I realized when I'm hungry, I'm really pissed off, and I'm assuming the rest of the world is too. Especially if you and your kids are hungry and your neighbor's kids are hungry and your whole neighborhood is hungry. And actually, it looks like the areas of the world that are hungry are also the areas of the world that are pretty insecure.
Tôi là Ellen, tôi rất có tâm hồn ăn uống. Nhưng tôi không bị ám ảnh bởi đồ ăn mà tôi bị ám ảnh về chính sách an ninh toàn cầu bởi vì tôi đã sống ở New York vào ngày 11/9, rõ ràng là điều đó cũng hợp lý mà thôi. Tôi liên hệ chính sách an ninh toàn cầu với lại vấn đề lương thực bởi vì tôi nhận thấy rằng khi tôi đói, tôi rất cọc cằn. Và tôi nghĩ trên thế giới này ai cũng vậy. Đặc biệt là khi bạn và con của bạn đói, hàng xóm xung quanh của bạn cũng vậy thì bạn sẽ rất là dữ dằn. Và điều thú vị là, những khu vực trên thế giới mà nạn đói hoành hành
So I took a job at the United Nations World Food Programme
cũng là những nơi thiếu an ninh nhất.
as a way to try to address these security issues through food security issues. There, I came across what I think is the most brilliant of their programs. It's called School Feeding and it's a really simple idea to get in the middle of the cycle of poverty and hunger that continues for a lot of people around the world, and stop it. A free school meal gets kids into school, which is education, the first step out of poverty, but it also gives them the micronutrients and the macronutrients they need to develop mentally and physically.
Tôi làm việc trong một chương trình lương thực toàn cầu tại Liên Hiệp Quốc như 1 cách để liên kết những vấn đề về an ninh và lương thực lại. Và khi làm việc ở đó, tôi vô tình phát hiện ra một chương trình rất hay gọi là School Feeding, ý tưởng rất đơn giản là can thiệp và giải quyết dứt điểm cái vòng luẩn quẩn của sự nghèo khổ và đói kém. Khuyến khích bọn trẻ tới trường bằng cách cho chúng những bữa ăn miễn phí, rõ ràng 1 điều, giáo dục là bước đầu tiên để thoát khỏi đói nghèo. Hơn nữa những bữa ăn này sẽ cung cấp đầy đủ dinh dưỡng mà bọn trẻ cần để phát triển tinh thần và thể chất.
While I was working at the UN, I met this girl. Her name is Lauren Bush. And she had this really awesome idea to sell the bag, called the "Feed Bag" -- which is really beautifully ironic because you can strap on the Feed Bag. But each bag we'd sell would provide a year's worth of school meals for one kid. It's so simple, and we thought, OK, it costs between 20 and 50 bucks to provide school feeding for a year. We could sell these bags and raise a ton of money and awareness for the World Food Programme. But at the UN, sometimes things move slowly and they basically said no. And we thought, this is such a good idea, it's going to raise so much money. So we said screw it, we'll start our own company, which we did, three years ago. That was my first dream, to start this company called FEED, and here's a screenshot of our website. We did a bag for Haiti just a month after the earthquake to provide school meals for kids in Haiti. So FEED's doing great. We've so far provided 55 million meals to kids around the world by selling now 550,000 bags, a ton of bags, a lot of bags.
Khi tôi làm việc cho Liên Hiệp Quốc tôi gặp cô gái này. Cô tên là Lauren Bush. Và cô có 1 ý tưởng rất độc đáo là bán những chiếc túi có tên "Giỏ đựng thức ăn" (Feed Bag) -- điều thú vị là bạn có thể sử dụng làm túi xách. Nhưng cứ mỗi chiếc túi được bán ra tương đương với những bữa ăn miễn phí trong 1 năm cho 1 đứa trẻ. Rất đơn giản, giá 1 cái túi là 20-50 đô la để cung cấp những bữa ăn trong suốt 1 năm. Chúng tôi có thể bán những chiếc túi này mà quyên góp được rất nhiều tiền và thu hút sự chú ý của người dân về Chương Trình Lương Thực Toàn Cầu (World Food Programme). Nhưng mọi thứ tiến triển hơi chậm nên Liên Hiệp Quốc đành bác bỏ ý tưởng này. Và chúng tôi nghĩ, trời, ý tưởng này vừa hay vừa quyên được nhiều tiền, vậy mà... Nên chúng tôi mặc kệ, chúng tôi sẽ sáng lập công ty của mình, và nó đã bắt đầu hoạt động 3 năm về trước. Và đó cũng là giấc mơ đầu tiên của tôi, xây dựng 1 công ty tên là FEED. Đây là hình chụp website của chúng tôi. Chúng tôi làm túi xách này cho Haiti chỉ 1 tháng sau khi vụ động đất xảy ra dự án sẽ cung cấp bữa ăn miễn phí cho những đứa trẻ Haiti. FEED hoạt động rất tốt. Cho tới nay chúng tôi đã cung cấp 55 triệu bữa ăn cho những đứa trẻ khắp thế giới tương đương với 555.000 túi xách đã được bán ra,
All this time you're really -- hunger is a hard thing to think about, because what we think about is eating. I think about eating a lot and I really love it. And the thing that's strange about international hunger and talking about international issues is that most people want to know: "What are you doing for America's kids?" There's definitely hunger in America: 49 million people and almost 16.7 million children. I mean that's pretty dramatic for our own country. Hunger definitely means something different in America than it does internationally, but it's incredibly important to address hunger in our own country. But the bigger problem that we all know about is obesity, and it's dramatic. The other thing that's dramatic is that both hunger and obesity have really risen in the last 30 years. Unfortunately, obesity's not only an American problem. It's actually been spreading all around the world and mainly through our kind of food systems that we're exporting. The numbers are pretty crazy. There's a billion people obese or overweight and a billion people hungry.
Và hiện nay -- thật khó khăn khi nghĩ về nạn đói, bởi vì chúng ta chỉ toàn nghĩ về việc ăn uống mà thôi. Tôi rất có tâm hồn ăn uống. Và một điều hơi lạ về nạn đói và khi nói về nạn đói là hầu hết mọi người muốn biết nước Mỹ đang như thế nào. Người ta đang làm gì cho những đứa trẻ ở Mỹ? Nạn đói cũng hoành hành ở Mỹ, 49 triệu người và gần 16.7 triệu đứa trẻ. Điều này là một thảm kịch cho nước ta. Nạn đói có ý nghĩa khác ở Mỹ so với nạn đói toàn cầu, nhưng điều này cũng rất quan trọng để nói về nạn đói ở nước ta. Nhưng còn 1 vấn nạn khác mà ai cũng biết đó là nạn béo phì, cũng là một thảm kịch. Và một thảm kịch khác nữa là cả nạn đói và nạn béo phì chỉ mới nổi lên trong 30 năm gần đây thôi. Không may là, nạn béo phì không chỉ có ở Mỹ. Mà nó còn lan rộng khắp thế giới và chủ yếu là qua hệ thống lương thực mà chúng ta xuất khẩu. Những con số rất ấn tượng. Cả 1 tỷ người béo phì hoặc thừa cân và 1 tỷ khác thì đang đói kém.
So those seem like two bifurcated problems, but I kind of started to think about, you know, what is obesity and hunger? What are both those things about? Well, they're both about food. And when you think about food, the underpinning of food in both cases is potentially problematic agriculture. And agriculture is where food comes from. Agriculture in America's very interesting. It's very consolidated and the foods that are produced lead to the foods that we eat. The foods that are produced are, more or less, corn, soy and wheat. And that's three-quarters of the food that we're eating: processed foods and fast foods. Unfortunately, in our agricultural system, we haven't done a good job in the last three decades of exporting those technologies around the world. So African agriculture, which is the place of most hunger in the world, has actually fallen precipitously as hunger has risen. So somehow we're not making the connect between exporting a good agricultural system that will help feed people all around the world.
Dường như đây là 2 vấn đề riêng lẽ, nhưng tôi bắt đầu nghĩ về việc, bạn biết đấy, cái gì là béo phì, cái gì là đói kém. 2 vấn đề này liên quan tới cái gì? Chúng liên quan tới lương thực thực phẩm. Và khi nghĩ về lương thực thực phẩm, thì nguồn gốc của nó là ở nền nông nghiệp. Nông nghiệp là nguồn gốc của lương thực. Nông nghiệp ở Mỹ cũng rất thú vị. Nó rất vững chắc. Và thực phẩm mà chúng ta sản xuất dẫn tới thực phẩm mà ta tiêu thụ. Thực phẩm mà chúng ta sản xuất ít nhiều gì cũng có bắp, đậu nành và lúa mì. Và như bạn thấy đây, 3/4 lượng thực phẩm mà ta tiêu thụ ngày nay là thức ăn đã qua chế biến và thức ăn nhanh. Không may là, trong hệ thống nông nghiệp nước nhà, chúng ta đã không hoàn thành tốt việc truyền bá những công nghệ này ra toàn thế giới trong 3 thập kỷ qua. Nền nông nghiệp các nước châu Phi, nơi bị ảnh hưởng của nạn đói nhiều nhất trên thế giới lại đi xuống 1 cách trầm trọng và nạn đói lại gia tăng. 1 cách nào đó chúng ta đã không truyền bá hệ thống nông nghiệp tiên tiến của mình để giúp đỡ những người khác trên thế giới.
Who is farming? That's what I was wondering. So I went and stood on a big grain bin in the Midwest, and that really didn't help me understand farming, but I think it's a really cool picture. And the reality is that between farmers in America -- who actually, quite frankly, when I spend time in the Midwest, are pretty large in general. And their farms are also large. But farmers in the rest of the world are actually quite skinny, and that's because they're starving. Most hungry people in the world are subsistence farmers. And most of those people are women -- which is a totally other topic that I won't get on right now, but I'd love to do the feminist thing at some point. I think it's really interesting to look at agriculture from these two sides. There's this large, consolidated farming that's led to what we eat in America, and it's really been since around 1980, after the oil crisis, when, you know -- mass consolidation, mass exodus of small farmers in this country. And then in the same time period, we've kind of left Africa's farmers to do their own thing. Unfortunately, what is farmed ends up as what we eat. And in America, a lot of what we eat has led to obesity and has led to a real change in sort of what our diet is, in the last 30 years.
Vậy ai là người làm nông? Đó là điều tôi băn khoăn. Tôi đến khu Midwest và đứng trên mấy thùng hạt giống để coi có ngộ ra điều gì không, nhưng tôi chỉ chụp được 1 tấm hình mà thôi. Và sự thật là giữa những người nông dân Mỹ, mà tôi có dịp gặp ở Midwest, họ rất bự con. Và nông trại của họ cũng vậy. Nhưng người nông dân ở những nước khác lại rất gầy gò là bởi vì họ thiếu ăn. Hầu hết những người đói kém trên thế giới sống dựa vào những người nông dân. Và hầu hết họ là phụ nữ -- và đó là một chủ đề khác mà tôi không định nêu ra ở đây, nhưng tôi cũng quan tâm tới vấn đề nam nữ bình quyền lắm. Tôi nghĩ là cũng thú vị khi nhìn vào nền nông nghiệp từ 2 khía cạnh. Có những nông trại lớn và tiên tiến sản xuất ra lương thực cho chúng ta ở Mỹ. Và nó đã xuất hiện vào khoản 1980, sau vụ khủng hoảng dầu mỏ, từ khi có sự đại củng cố và đại di cư của những tiểu nông ở Mỹ. Và cùng lúc đó, chúng ta đã để cho những nông dân ở Phi Châu tự lực cánh sinh. Thật không may là, trồng ra được cái gì thì ăn cái đó. Và ở Mỹ, những cái chúng ta ăn dẫn đến béo phì và dẫn tới những thay đổi thực sự trong bữa ăn của chúng ta trong 30 năm vừa qua.
It's crazy. A fifth of kids under two drinks soda. Hello! You don't put soda in bottles. But people do, because it's so cheap, and so our whole food system in the last 30 years has really shifted. I mean, you know, it's not just in our own country, but really we're exporting the system around the world, and when you look at the data of least developed countries -- especially in cities, which are growing really rapidly -- people are eating American processed foods. And in one generation, they're going from hunger and all of the detrimental health effects of hunger to obesity and things like diabetes and heart disease in one generation. So the problematic food system is affecting both hunger and obesity. Not to beat a dead horse, but this is a global food system where there's a billion people hungry and a billion people obese. I think that's the only way to look at it. And instead of taking these two things as bifurcated problems that are very separate, it's really important to look at them as one system. We get a lot of our food from all around the world and people from all around the world are importing our food system, so it's incredibly relevant to start a new way of looking at it.
Thật điên rồ. Cứ 5 đứa trẻ dưới 2 tuổi thì có 1 đứa uống nước ngọt có ga. Hello. Bạn không bỏ nước ngọt vô chai. Nhưng mọi người làm vậy là ví nó quá rẻ. Và toàn bộ hệ thống lương thực thực phẩm của chúng ta trong 30 năm qua đã thật sự thay đổi. Tôi nghĩ, nó không chỉ xuất hiện ở nước ta, mà chúng ta đã truyền bá hệ thống này ra khắp thế giới. Và khi bạn nhìn vào những dữ liệu của những nước phát triển thậm chí thuộc loại thấp nhất -- cụ thể là ở những thành phố, nơi phát triển với nhịp độ nhanh -- thì mọi người đều tiêu thụ thực phẩm đã qua chế biến kiểu Mỹ. Và chỉ trong 1 thế hệ, họ bắt đầu từ những người thiếu ăn và tất cả những hậu quả về sức khỏe, đến béo phì và những bệnh tật như tiểu đường và bệnh tim, chỉ trong 1 thế hệ. Và cái hệ thống lương thực mơ hồ này đã ảnh hưởng tới cả nạn béo phì và nạn đói. Không phải là phí thời gian để nói về chuyện này, nhưng đây là hệ thống lương thực toàn cầu mà trong đó 1 tỷ người đang đói kém, còn 1 tỷ khác lại bị béo phì. Tôi nghĩ đó 1 cách duy nhất để nhìn nhận vấn đề. Và thay vì tách cả 2 vấn đề này thành những vấn đề riêng biệt, thì ta nên gộp chung thành 1. Chúng ta thấy có rất nhiều đồ ăn của mình ở khắp thế giới. Và mọi người ở mọi nơi lại đang nhập vào hệ thống thực phẩm của chúng ta. Nên rất thỏa đáng khi chúng ta phải bắt đầu nhìn nhận vấn đề theo 1 cách mới.
I've learned -- and the technology people here, which I'm totally not one of -- but apparently, it really takes 30 years for a lot of technologies to become really endemic to us, like the mouse and the Internet and Windows. You know, there's 30-year cycles. I think 2010 can be a really interesting year because it is the end of the 30-year cycle, and it's the birthday of the global food system. That's the first birthday I want to talk about. If we really think that this is something that's happened in the last 30 years, there's hope in that. It's the 30th anniversary of GMO crops and the Big Gulp, Chicken McNuggets, high-fructose corn syrup, the farm crisis in America and the change in how we've addressed agriculture internationally. So there's a lot of reasons to take this 30-year time period as sort of the creation of this new food system. I'm not the only one who's obsessed with this whole 30-year thing. The icons like Michael Pollan and Jamie Oliver in his TED Prize wish both addressed this last three-decade time period as incredibly relevant for food system change. Well, I really care about 1980 because it's also the 30th anniversary of me this year. And so in my lifetime, a lot of what's happened in the world -- and being a person obsessed with food -- a lot of this has really changed.
1 điều, mà tôi và những người làm trong lĩnh vực công nghệ ngồi ở đây biết được là phải mất 30 năm để nhiều công nghệ bắt đầu thấm nhuần vào đời sống của chúng ta, giống như con chuột vi tính, internet và windows. Đó là một chu kỳ 30 năm. Tôi nghĩ 2010 sẽ là năm rất thú vị. Bởi vì đó là kết thúc của chu kỳ 30 năm. Và đó là ngày ra đời của hệ thống lương thực toàn cầu. Và hơn thế nữa Tôi nghĩ, nếu chúng ta thật sự nghĩ rằng đây là những gì xảy ra trong 30 năm qua, thì chúng ta vẫn còn hy vọng. Đây là kỷ niệm 30 năm kể từ ngày thực phẩm biến đổi gen ra đời (GMO) nước Big Gulp, gà viên Chicken McNuggets, nước ngọt có đường hóa học HFCS, khủng hoảng nông nghiệp ở Mỹ và sự thay đổi cách chúng ta truyền bá nông nghiệp ra toàn thế giới. Vậy có rất nhiều lý do trong chu kỳ 30 năm này dẫn đến sự hình thành 1 hệ thống lương thực mới. Tôi cũng không phải là người duy nhất bị ám ảnh tới cái chu kỳ 30 năm này. Những biểu tượng như Michael Pollan và Jamie Oliver tại TED Prize wish cả hai đã chỉ ra chu kỳ 30 năm là phù hợp để hệ thống lương thực thay đổi. Tôi cũng rất quan tâm tới năm 1980 vì đó cũng là sinh nhật lần thứ 30 của tôi trong năm nay. Và trong cuộc đời tôi, rất nhiều thứ đã xảy ra cho thế giới -- đối với một người bị ám ảnh bởi vấn đề lương thực như tôi-- thì rất nhiều thứ đã thay đổi.
So my second dream is that I think we can look to the next 30 years as a time to change the food system again. And we know what's happened in the past, so if we start now and we look at technologies and improvements to the food system long-term, we might be able to recreate the food system so when I give my next talk and I'm 60 years old, I'll be able to say that it's been a success. So I'm announcing today the start of a new organization, or a new fund within the FEED Foundation, called the 30 Project. And the 30 Project is really focused on these long-term ideas for food system change. And I think by aligning international advocates that are addressing hunger and domestic advocates that are addressing obesity, we might actually look for long-term solutions that will make the food system better for everyone.
Ước mơ thứ 2 của tôi là tôi nghĩ chúng ta có thể nhìn vào 30 năm tới là thời gian để hệ thống lương thực thay đổi 1 lần nữa. Và chúng ta đã biết điều gì xảy ra trong quá khứ, vậy nếu chúng ta bắt đầu từ bây giờ, chúng ta nhìn vào những công nghệ và sự cải tiến lâu dài trong hệ thống lương thực, chúng ta có thể cải tạo lại hệ thống lương thực. Và khi tôi đứng lên diễn thuyết 1 lần nữa khi tôi 60 tuổi, Tôi có thể nói rằng chúng ta đã thành công. Và hôm nay tôi sẽ tuyên bố bắt đầu cho 1 tổ chức mới, một tổ chức gây quỹ, 1 phần của hệ thống FEED, gọi là The 30 Project Và The 30 Project sẽ tập trung vào vấn đề thay đổi hệ thống lương thực về lâu về dài. Và tôi nghĩ bằng cách phân phối những bạn bè hợp tác quốc tế vào giải quyết nạn đói và những người ủng hộ trong nước giải quyết nạn béo phì, chúng ta sẽ tìm kiếm những giải pháp lâu dài để cải thiện hệ thống lương thực cho mọi người.
We all tend to think that these systems are quite different and people argue whether or not organic can feed the world, but if we take a 30-year view, there's more hope in collaborative ideas. So I'm hoping that by connecting really disparate organizations like the ONE campaign and Slow Food, which don't seem right now to have much in common, we can talk about holistic, long-term, systemic solutions that will improve food for everyone. Some ideas I've had is like, look, the reality is -- kids in the South Bronx need apples and carrots and so do kids in Botswana. And how are we going to get those kids those nutritious foods?
Tất cả chúng ta có xu hướng nghĩ rằng những hệ thống này đều khác nhau. Và mọi người tranh luận về việc liệu nông nghiệp hữu cơ có thể là thực phẩm toàn cầu được không. Nhưng nếu chúng ta có tầm nhìn 30 năm, thì sẽ nhiều hy vọng hơn trong sự kết hợp những ý tưởng. Và tôi hy vọng bằng cách kết hợp những tổ chức độc lập như là chiến dịch ONE và Slow Food, tuy hiện nay những tổ chức này không có nhiều điểm chung, nhưng chúng ta có thể bàn về những giải pháp dài hạn có hệ thống để cải thiện lương thực cho mọi người. Tôi đã có 1 vài ý tưởng, nhìn xem, thực tế là những đứa trẻ ở South Bronx cần táo và cà rốt và những đứa trẻ ở Botswana cũng vậy. Và làm thế nào chúng ta cung cấp thực phẩm dinh dưỡng cho những đứa trẻ này?
Another thing that's become incredibly global is production of meat and fish. Understanding how to produce protein in a way that's healthy for the environment and healthy for people will be incredibly important to address things like climate change and how we use petrochemical fertilizers. And, you know, these are really relevant topics that are long-term and important for both people in Africa who are small farmers and people in America who are farmers and eaters.
1 điều nữa là những sản phẩm thịt và cá đã trở thành thực phẩm toàn cầu. Biết được cách tạo ra protein có lợi cho sức khỏe của con người và môi trường là điều vô cùng quan trọng ảnh hưởng trực tiếp tới việc thay đổi khí hậu và cách chúng ta bón phân bằng những chất hóa dầu. Và bạn cũng biết đây là những vấn đề có liên quan với nhau là những vấn đề lâu dài và quan trọng tới cả người tiểu nông ở Châu Phi và cả người nông dân cũng như người tiêu thụ ở Mỹ.
And I also think that thinking about processed foods in a new way, where we actually price the negative externalities like petrochemicals and like fertilizer runoff into the price of a bag of chips -- Well, if that bag of chips then becomes inherently more expensive than an apple, then maybe it's time for a different sense of personal responsibility in food choice because the choices are actually choices instead of three-quarters of the products being made just from corn, soy and wheat.
Và tôi cũng nghĩ chúng ta nên nhìn nhận những thực phẩm được chế biến theo 1 cách mới mẻ, mà chúng ta thực sự đánh giá những mặt tiêu cực như những chất hóa dầu và lưu lượng phân bón cùng với giá của 1 bịch khoai tây. Nếu giá của 1 bịch khoai tây vốn dĩ đã mắc hơn 1 trái táo, thì có lẽ bây giờ là lúc chúng ta thay đổi cách lựa chọn thực phẩm bởi vì lựa chọn thì cũng chỉ là lựa chọn thay vì 3/4 sản phẩm được làm từ bắp, đậu nành và lúa mì.
The 30Project.org is launched and I've gathered a coalition of a few organizations to start. And it'll be growing over the next few months. But I really hope that you will all think of ways that you can look long-term at things like the food system and make change.
The30Project.org đã bắt đầu hoạt động, và tôi đã nhận được sự hợp tác từ 1 vài tổ chức khác để bắt đầu. Và nó sẽ lớn mạnh trong 1 vài tháng tới. Nhưng tôi thực sự hy vọng tất cả các bạn đều nghĩ tới 1 cách nào đó mà các bạn có thể nhìn xa hơn về những thứ như hệ thống lương thực và tạo ra sự thay đổi.
(Applause)
(Vỗ tay)