You know me. I am in your friendship circle hidden in plain sight. My clothes are still impeccable -- bought in the good years when I was still making money. To look at me you would not know that my electricity was cut off last week for nonpayment, or that I meet the eligibility requirements for food stamps. But if you paid attention, you would see that sadness in my eyes -- hear that hint of fear in my otherwise self-assured voice.
Các bạn biết tôi Tôi luôn "ẩn mình giữa ban ngày" trong vòng kết nối bạn bè của các bạn Những bộ quần áo của tôi vẫn hoàn hảo vì được mua vào khoảng thời gian khá giả khi tôi còn kiếm được tiền Nhìn tôi các bạn sẽ không biết được tuần trước nhà tôi bị cắt điện do chưa đóng tiền, hay tôi đã đủ điều kiện yêu cầu để được cấp tem thực phẩm. Nhưng, nếu chú ý, các bạn sẽ nhìn thấy nỗi buồn trong mắt tôi nghe thấy sự sợ hãi trong giọng nói tự tin của tôi.
These days I'm buying the $1.99 trial-size jug of Tide to make ends meet. I bet you didn't know laundry detergent came in that size. You invite me to the same expensive restaurants the two of us have always enjoyed, but I order mineral water now with a twist of lemon, not the 12-dollar glass of chardonnay. I am frugal in my menu choices. Meticulous, I count every penny in my head. I demur dividing the table bill evenly to cover desserts and designer coffees and second and third glasses of wine I did not consume.
Gần đây tôi dự định mua 1 bình Tide, cỡ dùng thử, giá 1.99$, một cách để tiết kiệm. Tôi cá là các bạn không biết có loại nước giặt kích cỡ đó. Bạn mời tôi tới những nhà hàng sang trọng, nơi mà chúng ta vẫn thường tới thưởng thức nhưng giờ tôi sẽ chỉ gọi nước lọc với một lát chanh thay vì một ly Chardonnay 12$. Tôi tiết kiệm trong việc chọn lựa thực đơn. Tôi tỉ mỉ tính nhẩm từng xu trong đầu. Tôi phản đối việc chia đều hóa đơn bao gồm cả món tráng miệng, cà phê và vài ly rượu, trong khi tôi không hề dùng đến.
I am tired of trying to fake appearances. A friend told me that I'm broke not poor, and there is a difference. I live without cable, my gym membership and nail appointments. I've discovered I can do my own hair. There is no retirement savings, no nest egg. I exhausted that long ago. There is no expensive condo to draw equity and no husband to back me up. Months of slow pay and no pay have decimated my credit. Bill collectors call constantly, reading verbatim from a script before expressing polite sympathy for my plight and then demanding payment arrangements I can't possibly meet. Friends wonder privately how someone so well educated could be in economic free fall.
Tôi mệt mỏi với việc phải cố gắng giả vờ. Một người bạn từng nói tôi chỉ đang hết tiền, và nó khác với nghèo. Tôi không có cáp, thẻ thành viên ở phòng gym và các cuộc hẹn làm móng. Tôi nhận ra mình có thể tự làm tóc. Không hề có tiền tiết kiệm hưu trí, không một khoản để dành. Tôi thật sự kiệt sức, từ lâu rồi. Không có căn hộ đắt tiền nào để thu hút nguồn vốn, không có người chồng để trợ giúp Số tháng trả chậm và không trả khiến quỹ tín dụng của tôi hao hụt nghiêm trọng Những người thu tiền liên tục gọi điện, đọc nguyên văn từ một kịch bản trước bày tỏ sự thông cảm cho hoàn cảnh của tôi sau đó yêu cầu tôi đóng những khoản tiền mà tôi không thể. Bạn bè tôi thường tự hỏi bằng cách nào một người được học tập đàng hoàng có thể lâm vào tình trạng kinh tế rơi tự do như vậy.
I'm still as talented as ever and smart as a whip, but work is sketchy now, mostly on and off consulting gigs. At 55 I've learned how to fake cheeriness, but there are not many opportunities for work anymore. I don't remember exactly when it stopped, but I cannot deny now having entered the uncertain world of formerly and used to be. I'm not sure anymore where I belong. What I do know is that dozens of online job applications seem to just disappear into a black hole. I'm wondering what is to become of me. So far my health has held up, but my body aches -- or is it my spirit? Homeless women used to be invisible to me but I appraise them now with curious eyes, wondering if their stories started like mine.
Tôi vẫn vô cùng tài năng và thông minh, chi là công việc đang không ổn, phần lớn là những bản hợp đồng tư vấn thất thường. Ở tuổi 55, tôi đã học được cách giả vờ vui vẻ, nhưng giờ không còn nhiều cơ hội thực hành nữa. Tôi không nhớ chính xác nó dừng lại từ khi nào, nhưng hiện tại tôi không thể phủ nhận mình đang bước vào một thế giới mơ hồ, so với trước kia Tôi không chắc chắn mình thuộc về nơi nào nữa. Điều tôi nhận thức được là hàng tá những đơn ứng tuyển online dường như đã mất hút vào hồ đen. Tôi tự hỏi điều gì đang xảy ra với mình vậy. Cho đến nay sức khỏe của tôi vẫn ổn, nhưng toàn thân tôi đau nhức, hay chính là tinh thần tôi? Tôi từng không hề để ý đến những người phụ nữ vô gia cư, nhưng giờ đây tôi soi xét họ với ánh mắt tò mò, tự hỏi liệu câu chuyện của họ có bắt đầu giống như tôi.
I wrote this piece a year ago. It's a composite of my story and other women I know. I wrote it because I was tired of pretending I was all right when I wasn't. I was tired of faking normal. I wasn't seeing myself in the popular press. Nobody I knew was traveling the world or buying a condo in Costa Rica. Very few of my friends had set aside the 15 to 20 percent experts tell us we need to maintain our standard of living in retirement. My friends, many in their 50s and 60s, were looking at a downward mobility, a work-for-life proposition, just a job loss, medical diagnosis or divorce away from insolvency. We may not have hit rock bottom, but many of us saw a sequence of events where rock bottom was possible for the first time.
Tôi viết tác phẩm này cách đây một năm. Đó là tổng hợp câu chuyện của tôi và những người phụ nữ khác mà tôi biết. Tôi viết nó khi đã quá mệt mỏi với việc phải giả tạo. Thoát khỏi nó tôi thấy ổn hơn. Tôi mệt mỏi vì phải cố tỏ ra bình thường. Hình ảnh tôi trên những tờ báo lớn không còn là chính mình. Tôi không biết ai từng đi khắp thế giới hay mua một căn hộ ở Costa Rica. Rất ít người bạn của tôi dành ra được 15% đến 20% Các chuyên gia khuyên chúng tôi nên duy trì mức sống khi về hưu. Nhiều bạn bè tôi, ở tầm tuổi 50, 60 đã hướng đến việc "trở nên nghèo hơn", với phương châm làm việc-để-sống, chỉ là mất việc, một vài chuẩn đoán bệnh hay tránh xa tình trạng vỡ nợ. Chúng ta có thể không rơi vào tình trạng khó khăn tột cùng, nhưng nhiều người trong chúng ta đã chứng kiến chuỗi sự việc nơi khởi đầu cho những khó khăn đó.
And the truth is, it really doesn't take much. The median household in the US only has enough savings to replace one month of income. Forty-seven percent of us cannot pull together 400 dollars to deal with an emergency. That's almost half of us. A major car repair and we're standing on the abyss. You wouldn't know it to look around you -- I'm not the only one in this situation. There are people in this room who are in the same predicament, and if it's not you, it is your parents or your sister or maybe your best friend. We get good at faking normal. Shame keeps us silent and siloed. When I first decided I was going to come out with my story, I did a website and a friend noticed that there were no photos of me -- it was all kind of cartoons like this. Even as I was coming out, I was still hiding.
Và sự thật là, nó không hề mất nhiều. Một hộ gia đình trung bình ở Mỹ có khoản tiết kiệm chỉ đủ thay thế 1 tháng thu nhập. 47% trong chúng ta không thể gom đủ 400$ để đối phó trong trường hợp khẩn cấp. Gần như một nửa trong chúng ta. Một chiếc ô tô lớn đang sửa, còn chúng ta đang đứng bên bờ vực. Bạn sẽ không nhận ra cho đến khi nhìn xung quanh Tôi không phải người duy nhất trong tình trạng này. Có những người trong căn phòng này cũng đang ở tình trạng tương tự, và nếu không phải bạn, có thể sẽ là cha mẹ, chị em hay bạn thân của bạn. Chúng ta rất giỏi trong việc giả vờ bình thường. Sự xấu hổ khiến chúng ta im lặng và dè dặt. Khi lần đầu quyết định tiết lộ câu chuyện của mình, tôi đã lập một trang web, một người bạn đã để ý trên đó không có bức ảnh nào của tôi mà chỉ toàn những tranh vẽ hoạt hình kiểu này. Ngay cả khi tôi tiết lộ, tôi vẫn đang trốn tránh.
We live in a world where success is defined by income. When you say that you have money problems, you're announcing pretty much that you're a loser. When you're a graduate of Harvard Business School as I am, you're some kind of double loser.
Chúng ta đang sống ở một thế giới mà thành công được định nghĩa qua thu nhập. Khi bạn nói rằng bạn đang gặp vấn đề về tài chính, đồng nghĩa bạn đang phần lớn thừa nhận mình thất bại. Và nếu bạn tốt nghiệp Đại học Kinh tế Havard, giống tôi, bạn thành kẻ thất bại hai lần.
We boomers hear a lot about how we have underfunded our retirement; how it's all our fault. Why on earth would we draw down our 401(k) plan to cover the shortfall on our mother-in-law's nursing home care, or to pay for our kid's tuition, or just to survive? We're accused of being poor planners and deadbeats -- all that money we spent on lattes and bottled water. To shame and blame is so deliciously tempting. Many of us don't even wait for others to do it we're so busy doing it to ourselves. I say let's own our part: we all could have saved more. I know I could have saved more, and if you were to rifle through my life over the last 30 years, you would see more than one dumb thing I have done financially. I can't change that now and neither can you, but let's not mix up individual, isolated behavior with the systemic factors that have caused a 7.7-trillion-dollar retirement income gap.
Chúng ta- thế hệ "baby boomers" đã nghe nhiều về việc quỹ hưu trí bị hao hụt ,đó đều là sai lầm của chúng ta. Điều gì đã khiến chúng ta rút trích từ quỹ 401(k) để bù đắp sự thiếu hụt cho việc chăm lo cho mẹ chồng ở viện dưỡng lão, hay trả học phí cho con, hay chỉ đơn giản để tồn tại? Chúng ta bị chê trách là những kẻ lập kế hoạch kém và thụ động -- vì đã dành toàn bộ số tiền đó cho những cốc latte và nước đóng chai. Chỉ trích và đổ lỗi dường như rất được ưa thích. Nhiều người thậm chí không cần đợi ai làm giúp, vì đã đủ bận rộn với việc tự phê bình bản thân. Hãy sở hữu một khoản cho riêng mình, chúng ta hoàn toàn có thể tiết kiệm hơn thế. Tôi biết mình đã có thể tiết kiệm nhiều hơn, nếu các bạn tìm hiểu qua về cuộc sống của tôi trong 30 năm nay, các bạn sẽ thấy nhiều hơn một sai lầm ngu ngốc về tài chính của tôi. Giờ tôi không thể thay đổi được gì nữa. và các bạn cũng không, nhưng chúng ta không nên đánh đồng thái độ cá nhân, riêng lẻ với những yếu tố mang tính hệ thống thứ đã gây nên chênh lệch mức thu nhập hưu trí lên tới 7.7 tỉ đô.
Millions of boomer-age Americans did not land here because of too many trips to Starbucks. We spent the last three decades dealing with flat and falling wages and disappearing pensions and through-the-roof cost on housing and health care and education. It used to not be like this. We all remember the three-legged retirement income stool which had the savings and pension and social security. Well, that stool has gone wobbly.
Hàng triệu người Mỹ thuộc thế hệ "baby boomer" không có mặt ở đây bởi lịch trình của họ dày đặc những cuộc hẹn ở Starbucks. Chúng ta dành suốt 3 thập kỉ qua đối phó với vấn đề mức lương ổn định, rồi giảm và những khoản lương hưu mất hút và cả những khoản chi tốn kém vào nhà ở, chăm sóc sức khỏe và giáo dục Mọi thứ đã từng rất khác. Chúng ta hẳn đều nhớ nguyên tắc "Kiềng ba chân" trong thu nhập hưu trí bao gồm tiền tiết kiệm, lương hưu và bảo hiểm xã hội. Vâng, bây giờ chiếc kiềng ấy đã mất cân bằng.
Take savings -- what savings? For many families, there's just nothing left to save after the bills have been paid. The pension leg of the stool has also gone wobbly. We can remember when many people had pensions. Today only 13 percent of American workers are employed by companies that offer them. So what did we get instead? We got 401(k)-type plans and suddenly responsibility for retirement planning got shifted from our companies to us. We got the reigns but we also got the risk, and it turns out that millions of us just aren't that good at voluntarily investing over 40 years. Millions of us just aren't that good at managing market risk. And really the numbers tell the story. Half of all American households have no retirement savings at all. That would be zero. No 401(k), no IRA, not a dime. Among 55-to-64-year-olds who do have a retirement account, the median value of that account is 104,000 dollars. Now, 104,000 dollars does sound better than zero, but as an annuity, it generates about 300 dollars. I don't have to tell you that you can't live on that.
Ta tiết kiệm- nhưng bằng cách nào? Với nhiều gia đình, họ không còn gì để tiết kiệm nữa, sau khi đã trả đủ các loại hóa đơn Nhánh lương hưu của chiếc kiềng cũng đang bấp bênh. Hãy nhớ về khoảng thời gian khi rất nhiều người có lương hưu Ngày nay, chỉ 13% công nhân Mỹ làm cho các công ty có trợ cấp lương hưu. Vậy, thứ ta nhận được là gì? Chúng ta có quỹ hưu trí tư nhân 401(k), và đột nhiên trách nhiệm về quỹ hưu trí đã chuyển dịch từ phía các công ti sang chúng ta. Chúng ta có được tiếng nói riêng, nhưng cũng chịu đựng nhiều rủi ro, nó cho thấy hàng triệu người trong chúng ta không giỏi trong việc đầu tư tự nguyện suốt 40 năm. Hàng triệu người không biết cách kiểm soát những rủi ro thị trường. Đây đều là những con số biết nói. Một nửa số hộ gia đình Mỹ không hề có một khoản tiết kiệm hưu trí. Chính xác là con số 0 Không có quỹ 401(k), không tài khoản IRA, không một đồng nào. Với những người ở tầm tuổi 55- 64 đang sở hữu tài khoản hưu trí, giá trị trung bình của tài khoản đó là 104,000$ Nào, 140.000$ xem ra có vẻ ổn hơn 0, nhưng dưới dạng một niên kim, nó tạo ra khoảng 300$. Tôi không nói các bạn không thể sống dựa vào số tiền đó.
With savings down, pensions becoming a relic of the past and 401(k) plans failing millions of Americans, many near-retirees are dependent on social security as their retirement plan. But here's the problem. Social security was never supposed to be the retirement plan. It's not nearly enough. At best it replaces something like 40 percent of your pre-retirement income.
Với việc những khoản tiết kiệm dần hao hụt , lương hưu chỉ còn là tàn tích của quá khứ và quỹ 401(k) thất bại với hàng triệu người dân Mỹ, nhiều người sắp nghỉ hưu nay chỉ còn trông chờ vào an sinh xã hội cho việc tích lũy hưu trí. Nhưng vấn đề nằm ở đây. An sinh xã hội đã từng không được coi là quỹ hưu trí. Nó gần như không đủ. Nó thay thế tối đa 40% thu nhập trước khi nghỉ hưu của bạn.
Things have changed a lot from when social security was introduced back in 1935. Then, a 21-year-old male had a 50 percent chance of living until he was 65. So he retired at 60, did a little fishing, kissed his grandkids, got his gold watch -- he'd be dead within five years of receiving benefits. That's not the pattern today. If you're in your late 50s and in good health, you're going to live easily another 20 or 25 years. That's a really long time to make ends meet if you are broke.
Mọi thứ thay đổi rất nhiều từ khi an sinh xã hội được tái giới thiệu vào năm 1935. Sau đó, một chàng trai 21 tuổi chỉ còn 50% cơ hội sống sót cho đến năm 65 tuổi. Nên người đó đã nghỉ hưu ở tuổi 60, dành thời gian câu cá, gần gũi bên các cháu, mua một chiếc đồng hồ vàng-- 5 năm sau ông ấy qua đời, và nhận được trợ cấp. Ví dụ này không còn đúng với hiện tại. Nếu bạn đang ngoài 50, và sức khỏe vẫn ổn, bạn sẽ vẫn sống tốt trong vòng 20 hay 25 năm nữa. Đây thật sự là một khoảng thời gian dài để tích góp. phòng khi bạn cháy túi.
So what's the play if you've landed here and you're 50 or 55 or 60? What's the play if you don't want to land here and you're 22 or 32? Here's what I've learned from my own experience. The cavalry's not coming. There is no big rescue, no prince charming, no big bailout in the works. To have a shot at something other than being old and poor in America, we're going to have to save ourselves and each other. I've had to come out of the shadows, stand here openly, and I'm inviting you to do so as well. I'm not going to tell you that it's not easy. I ventured though to tell my story because I thought it would make it a little easier for people to tell theirs. I think it's only through our strength in numbers that we can begin to change the national "la-la" conversation that we are having on this retirement crisis. With so many of us shell-shocked and adrift about what has happened to us, we're going to have to build up from the grassroots, forming what I think are resilience circles. These are small groups of people coming together to talk about what has happened to them, to share resources and information and to begin to figure out a way forward. I believe from this base that we can find our voices again and sound the alarm -- start pushing our institutions and policymakers to go hard on this retirement crisis with the urgency it deserves.
Vậy điều gì sẽ diễn ra, nếu bạn đang ở đây và bạn ở tầm tuổi 50, 55 hoặc 60? Còn sẽ thế nào, nếu bạn không muốn sống ở đây và bạn khoảng 22 hoặc 32 tuổi? Đây là điều tôi đã học từ kinh nghiệm của bản thân. Những kỵ sĩ sẽ không tới đâu. Không có cuộc giải cứu ngoạn mục nào cả không có chàng hoàng tử hào hoa cũng không có gói cứu trợ nào hết. Để nỗ lực không rơi vào cảnh già nua và nghèo đói ở Mỹ chúng ta phải tự cứu chính mình, và cả những người khác. Tôi đã bước ra khỏi bóng tối, và đứng ở đây đầy tự tin, tôi mong các bạn hãy cùng giống như tôi. Tôi sẽ không nói đây là một việc khó khăn đâu. Tôi đã dám mạo hiểm kể câu chuyện của mình vì tôi nghĩ nó sẽ giúp những người khác kể câu chuyện của họ dễ dàng hơn. Tôi cho rằng chỉ có thể nhờ vào sức mạnh của tất cả chúng ta để bước đầu thay đổi cuộc đối thoại theo kiểu "la-la" mà chúng ta đang có giữa cuộc khủng hoảng hưu trí hiện nay. Nhiều người trong chúng ta bàng hoàng và mông lung trước những gì đã diễn ra, chúng ta sẽ phải gây dựng lại từ nền tảng, hình thành những nhóm mà tôi gọi là vòng tròn phục hồi. Đó là những nhóm nhỏ tập trung lại với nhau để kể về những điều dã và đang xảy đến với họ, để chia sẻ những giải pháp và thông tin và bắt đầu vạch định con đường phía trước. Tôi tin rằng đây là nền tảng để chúng ta một lần nữa tạo được tiếng nói và gióng lên hồi chuông cảnh báo bắt đầu gây áp lực lên các cơ quan và các nhà làm chính sách để họ chiến đấu với cuộc khủng hoảng hưu trí này, vì tính khẩn cấp của nó.
In the meantime -- and there is an "in the meantime" -- we're going to have to adopt a live-low-to-the-ground mindset, drastically cutting back on our expenses. And I don't mean just living within our means. A lot of people are already doing that. What is called for now is to, in a much deeper way, ask ourselves what it really means to live a life that is not defined by things. I call it "smalling up." Smalling up is figuring out what you really need to feel contented and grounded. I have a friend who drives really beat-up, raggedy cars, but he will scrimp and save 15,000 dollars at one point to buy a flute because music is what really matters to him. He smalled up.
Trong lúc ấy, - trong khoảng thời gian chờ đợi -- chúng ta sẽ phải thích nghi với tư duy "sống trên mặt đất", cắt giảm đáng kể việc chi tiêu. Tôi không có ý nói chỉ sống đủ với số tiền chúng ta có. Rất nhiều người đang làm như vậy. Điều cần được kêu gọi hiện nay là, một cách sâu sắc hơn hiều, tự hỏi bản thân chúng ta ý nghĩa thật sự của một cuộc sống không được định nghĩa bằng mọi vật chất là gì. Tôi gọi đó là "Tiết kiệm ưu tiên" "Tiết kiệm ưu tiên" nghĩa là tìm ra những gì bạn thật sự cần khiến bạn cảm thấy hài lòng và tin cậy Một người bạn của tôi luôn lái những chiếc ô tô cũ ,chất lượng khá tồi nhưng anh ấy sẽ dành dụm, cho đến một ngày đủ 15,000$ để mua một cây sáo bởi âm nhạc mới là tất cả với anh ấy. Anh ấy đã tiết kiệm ưu tiên
I've had to also let go of magical thinking -- this idea that if I just was patient enough and tightened my belt that things would go back to normal. If I just sent in one more CV or applied to one more job online or attended one more networking event that surely I'd get the kind of job I was used to having. Surely things would return to normal. The truth is I'm not going back and neither are you. The normal that we knew is over. In this new place that we are, we're going to be asked to do things that we don't want to do. We're going to be asked to take assignments that we think are beneath our station and our talent and our skill. I have had to get off my throne. Last year, a good friend of mine asked me if I would help her with some organization work. I assumed she meant community organizing along the lines of what President Obama did in Chicago. She meant organizing somebody's closet. I said, "I'm not doing that." She said, "Get off your throne. Money is green."
Tôi đã phải vứt bỏ những suy nghĩ kì diệu-- rằng chỉ cần tôi đủ kiên nhẫn và thắt lưng buộc bụng, mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Nếu tôi gửi thêm một CV hay điền vào thêm một đơn ứng tuyển online hay tham gia thêm một sự kiện kết nối của các doanh nghiệp thì tôi chắc chắn sẽ kiếm được một công việc quen thuộc. Mọi việc chắc chắn sẽ trở lại bình thường. Nhưng sự thật là tôi không thể trở lại, và các bạn cũng không Cái bình thường mà chúng ta biết qua rồi. Trong thế giới mới mà ta đang sống, chúng ta sẽ được yêu cầu làm những việc bản thân không muốn. Chúng ta sẽ được giao những công việc mà chúng ta cảm thấy không xứng với vị thế, năng lực và kĩ năng của chúng ta. Tôi từng phải bước xuống khỏi ngai vàng. Năm ngoái, một người bạn hỏi tôi có thể giúp cô ấy làm một vài công việc tổ chức. Tôi đinh ninh rằng cô ấy nói đến việc tổ chức cộng đồng tương tự những gì Tổng thống Obama đã làm ở Chicago. Nhưng hóa ra ý cô ấy là "tổ chức" lại tủ quần áo hộ ai đó. Tôi đã nói,"Mình không làm" Cô ấy đáp,"Rời khỏi ngai vàng của cậu đi. Đồng tiền thật màu xanh cơ"
It's not easy being part of the advance team that is ushering in this new era of work and living. First is always hardest. First is before there are networks and pathways and role models ... before there are policies and ways to show us how to go forward. We're in the middle of a seismic shift, and we're going to have to find bridgework to get us through. Bridgework is what we do in the meantime; bridgework is what we do while we're trying to figure out what is next. Bridgework is also letting go of this notion that our worth and our value depend on our income and our titles and our jobs. Bridgework can look crazy or cool depending on how you were rolling when your personal financial crisis hit. I have friends with PhDs who are working at the Container Store or driving Uber or Lyft, and then I have other friends who are partnering with other boomers and doing really cool entrepreneurial ventures. Bridgework doesn't mean that we don't want to build on our past careers, that we don't want meaningful work. We do. Bridgework is what we do in the meantime while we're figuring out what is next.
Không dễ dàng gì khi làm một phần của đội tiên phong những người đang mở ra kỷ nguyên mới của công việc và cuộc sống. Đầu tiên luôn là khó khăn nhất. Tiên phong là trước khi có mạng máy tính, những con đường và những người làm gương... là trước khi có cảnh sát và những phương hướng để chỉ dẫn chúng ta phải đi tiếp như thế nào. Chúng ta đang đứng giữa một cơn địa chấn và chúng ta sẽ phải tìm ra một cây cầu để tự giải thoát chính mình. Một lối thoát chính là điều ta cần lúc này ta cần tạo nên một lối thoát trong khi tiếp tục cố gắng tìm ra hướng đi tiếp theo. Lối thoát này cũng sẽ giúp chúng ta buông bỏ ý niệm rằng giá trị của chúng ta phụ thuộc vào mức thu nhập, địa vị xã hội và nghề nghiệp. Lối thoát này có thể ngớ ngẩn hay tuyệt vời phụ thuộc vào cách bạn xoay sở khi đồi diện với cuộc khủng hoảng tài chính cá nhân. Tôi có 1 người bạn là Tiến sĩ, đang làm việc tại Container Store hay lái xe cho Uber hay Lyft gì đó, và một vài người bạn khác đang cộng tác với các "baby boomers" và mạo hiểm với những dự án kinh doanh đầy tiềm năng. Lối thoát ở đây không có nghĩa là chúng ta không muốn gây dựng lại sự nghiệp trước đây, hay không muốn những công việc có ý nghĩa. Chúng ta muốn. Lối thoát là những gì chúng ta làm trong khi chờ đợi, trong khi tìm ra hướng đi tiếp theo.
I've also learned to think strategy not failure when I'm sort of processing all these things that I don't want to do. And I say that that's an approach that I would invite you to consider as well.
Tôi từng phải học cách nghĩ về chiến lược thay vì thất bại khi tôi cố gắng duy trì những việc bản thân không muốn làm. Và khi tôi nói đó là một cách tiếp cận tôi hi vọng các bạn cũng cân nhắc điều này.
So if you need to move in with your brother to make ends meet, call him. If you need to take in a boarder to help you pay your mortgage or pay your rent, do it. If you need to get food stamps, get the darn food stamps. AARP says only a third of older adults who are eligible actually get them. Do what you need to do to go another round. Know that there are millions of us. Come out of the shadows. Cut back, small up; think strategy, not failure; get off your throne and find the bridgework to get your through the lean times.
Nên nếu bạn muốn chuyển đến sống cùng anh trai cho tiết kiệm, hãy gọi cho anh bạn. Nếu bạn cần cho thuê nhà để có tiền trả các khoản thế chấp hay tiền thuê nhà của chính bạn hãy làm đi. Nếu bạn cần đến tem thực phẩm, hãy lấy chúng. AARP thống kê chỉ 1/3 số người lớn tuổi đủ điều kiện lấy chúng. Hãy làm những gì bạn cần để hướng đến cuộc sống mới. Hãy hiểu rằng có hàng triệu người như chúng ta. Bước ra khỏi bóng tối. Cắt giảm chi tiêu, tiết kiệm có ưu tiên; nghĩ về chiến lược, thay vì sự thất bại; rời khỏi ngai vàng và tìm một lối thoát để vượt qua khoảng thời gian khủng hoảng
As a country, we have achieved longevity, investing billions of dollars in the diagnosis, treatment and management of disease. It's not enough to just live a long time. We want to live well. We haven't invested nearly as much in the physical infrastructure to ensure that that happens. We need now a new way of thinking about what it means to be old in America. And we need guidance and ideas about how to live a richly textured life on a much more modest income.
Chúng ta đã thành công trong việc nâng cao tuổi thọ, đầu tư hàng tỉ đô la vào các chuẩn đoán, điều trị và kiểm soát bệnh tật. Nhưng sống lâu thôi chưa đủ. Chúng ta muốn sống tốt. Chúng ta đang không đầu tư đủ nhiều vào các cơ sở hạ tầng để đảm bảo cho mong muốn này. Giờ chúng ta cần một hướng tư duy mới về ý nghĩa của việc trở thành người cao tuổi ở Mỹ. Chúng ta cũng cần những hướng dẫn và ý tưởng làm sao để có một cuộc sống phong phú với nguồn thu nhập vô cùng khiêm tốn.
So I am calling on change agents and social entrepreneurs, artists and elders and impact investors. I'm calling on developers and disrupters of the status quo. We need you to help us imagine how to invest in the services and products and infrastructure that will support our dignity, our independence and our well-being in these many, many decades that we're going to live.
Nên tôi đang kêu gọi những người đại diện thay đổi và những doanh nghiệp xã hội, những nghệ sĩ, người cao tuổi, những nhà đầu tư có tầm ảnh hưởng. Tôi kêu gọi các nhà phát triển và nhà cải cách với hiện trạng này. Chúng tôi cần các bạn giúp chúng tôi hình dung cách thức đầu tư vào các dịch vụ, các sản phẩm và cơ sở hạ tầng, những thứ giúp chúng tôi nâng cao phẩm giá, sự tự do và giàu có mà chúng tôi sẽ được hưởng trong rất nhiều thập kỉ tới.
My journey has taken me from a place of fear and shame to one of humility and understanding. I'm ready now to link shields with others, to fight this fight, and I'm inviting you to join me.
Một cuộc hành trình đã đưa tôi thoát khỏi nơi tràn ngập nỗi sợ hãi và xấu hổ để hướng đến sự khiêm nhường và thấu hiểu Tôi giờ đây đã sẵn sàng cùng mọi người liên kết những lá chắn để cùng tranh đấu trong cuộc chiến này, và tôi chào đón các bạn cùng tham gia
Thank you.
Cảm ơn các bạn.
(Applause)
(Vỗ tay)