Imagine you're in Rome, and you've made your way to the Vatican Museums. And you've been shuffling down long corridors, past statues, frescoes, lots and lots of stuff. You're heading towards the Sistine Chapel. At last -- a long corridor, a stair and a door. You're at the threshold of the Sistine Chapel.
Hãy thử tưởng tượng bạn đang ở Rome, và bạn vừa đi tới Bảo Tàng Vatican. Và bạn đang dạo qua những hành lang dài, đi qua những bức tượng, tranh tường, và rất nhiều những thứ khác nữa. Bạn đang đi về hướng Nhà Nguyện Sistine. Cuối cùng thì -- một hành lang dài, một cầu thang và một cánh cửa. Bạn đang ở ngưỡng cửa Nhà Nguyện Sistine.
So what are you expecting? Soaring domes? Choirs of angels? We don't really have any of that there. Instead, you may ask yourself, what do we have?
Vậy bạn đang mong chờ điều gì? Những mái vòm cao vút? Những dàn hợp xướng thiên thần? Chúng tôi không có những thứ như vậy ở đó. Thay vào đó, bạn tự hỏi. chúng tôi có thứ gì?
Well, curtains up on the Sistine Chapel. And I mean literally, you're surrounded by painted curtains, the original decoration of this chapel. Churches used tapestries not just to keep out cold during long masses, but as a way to represent the great theater of life. The human drama in which each one of us plays a part is a great story, a story that encompasses the whole world and that came to unfold in the three stages of the painting in the Sistine Chapel.
Ừm, những bức màn treo cao trong Nhà Nguyện Sistine. Và theo nghĩa đen, bao quanh bạn là những bức màn được vẽ lên, kiểu trang hoàng nguyên bản của nhà nguyện này. Các nhà thờ dùng những tấm thảm không chỉ để ngăn cái rét nhưng còn như một cách để tượng trưng cho sân khấu vĩ đại của cuộc đời. Những vở kịch mà mỗi chúng ta đóng một vai chính là một câu chuyện vĩ đại, một câu chuyện chứa đựng toàn bộ thế giới và được hé mở trong ba giai đoạn của bức tranh trong Nhà Nguyện Sistine.
Now, this building started out as a space for a small group of wealthy, educated Christian priests. They prayed there. They elected their pope there. Five hundred years ago, it was the ultimate ecclesiastical man cave. So, you may ask, how can it be that today it attracts and delights five million people a year, from all different backgrounds? Because in that compressed space, there was a creative explosion, ignited by the electric excitement of new geopolitical frontiers, which set on fire the ancient missionary tradition of the Church and produced one of the greatest works of art in history.
Tòa nhà này khởi đầu như một không gian cho một nhóm nhỏ những giáo sỹ giàu có, học thức. Họ cầu nguyện ở đó. Họ bầu giáo hoàng ở đó Năm trăm năm trước, nó là nhà thờ giáo hội cuối cùng. Vậy, có thể bạn tự hỏi làm thế nào ngày nay nó có thể thu hút năm triệu người mỗi năm, với những lĩnh vực khác nhau? Bởi vì trong không gian hạn hẹp đó, sự sáng tạo đã bùng nổ, châm ngòi bởi sự phấn khích của biên giới địa chính trị mới, thiêu rụi truyền thống truyền giáo cổ xưa của nhà thờ và tạo ra một trong những điều vĩ đại nhất trong lịch sử hội họa.
Now, this development took place as a great evolution, moving from the beginning of a few elite, and eventually able to speak to audiences of people that come from all over the world. This evolution took place in three stages, each one linked to a historical circumstance. The first one was rather limited in scope. It reflected the rather parochial perspective. The second one took place after worldviews were dramatically altered after Columbus's historical voyage; and the third, when the Age of Discovery was well under way and the Church rose to the challenge of going global.
Ngày nay, sự phát triển này có vai trò như một sự tiến hóa vĩ đại, bắt đầu bằng vài kiểu ký tự, dần dần có khả năng truyền đạt đến những khán giả đến từ khắp nơi trên thế giới. Sự tiến hóa này gồm ba giai đoạn, mỗi giai đoạn ứng với một bối cảnh lịch sử. Giai đoạn đầu có phạm vi khá hạn chế Nó phản ánh phần nào viễn cảnh của giáo khu. Giai đoạn thứ hai diễn ra sau khi cái nhìn của thế giới thay đổi đáng kể sau hành trình lịch sử của Columbus; giai đoạn ba, khi Kỷ nguyên Khám phá ở giai đoạn hưng thịnh và Giáo hội đứng trước thách thức phải vươn khắp thế giới.
The original decoration of this church reflected a smaller world. There were busy scenes that told the stories of the lives of Jesus and Moses, reflecting the development of the Jewish and Christian people. The man who commissioned this, Pope Sixtus IV, assembled a dream team of Florentine art, including men like Sandro Botticelli and the man who would become Michelangelo's future painting teacher, Ghirlandaio. These men, they blanketed the walls with a frieze of pure color, and in these stories you'll notice familiar landscapes, the artists using Roman monuments or a Tuscan landscape to render a faraway story, something much more familiar. With the addition of images of the Pope's friends and family, this was a perfect decoration for a small court limited to the European continent. But in 1492, the New World was discovered, horizons were expanding, and this little 133 by 46-foot microcosm had to expand as well. And it did, thanks to a creative genius, a visionary and an awesome story.
Họa tiết nguyên bản của nhà thờ này phản ánh một thế giới nhỏ hơn. Có nhiều cảnh bận rộn kể về những câu chuyện cuộc sống của Jesus và Moses phản ánh sự phát triển của người Cơ đốc giáo và Thiên chúa giáo Người được ủy quyền, Pope Sixtus IV, tập hợp một nhóm các tài năng nghệ thuật của Florentine, bao gồm những người như Sandro Botticelli và người sau này trở thành người thầy hội họa của Michelangelo, Ghirlandaio. Họ phủ lên những bức tường các họa tiết màu nguyên thủy, nếu bạn để ý, những câu chuyện này có phong cảnh tương tự với những cảnh dùng ở lâu đài Roman hay một cảnh xứ Tuscan để kể một câu chuyện rất xa xôi, vài thứ gần gũi hơn nhiều. Với sự bổ sung những bức ảnh về gia đình và bạn bè Pope, đây là sự trang trí hoàn hảo cho một khu vực nhỏ giới hạn trong lục địa Âu. Nhưng vào năm 1492, Tân Thế Giới được khám phá chân trời được mở rộng, và thế giới 133 x 46 foot này cũng phải được mở rộng. Nó đã mở rộng, nhờ vào những thiên tài sáng tạo, một tầm nhìn và một câu chuyện tuyệt vời.
Now, the creative genius was Michelangelo Buonarroti, 33 years old when he was tapped to decorate 12,000 square feet of ceiling, and the deck was stacked against him -- he had trained in painting but had left to pursue sculpture. There were angry patrons in Florence because he had left a stack of incomplete commissions, lured to Rome by the prospect of a great sculptural project, and that project had fallen through. And he had been left with a commission to paint 12 apostles against a decorative background in the Sistine Chapel ceiling, which would look like every other ceiling in Italy.
Lúc đó, thiên tài đầy sáng tạo là Michelangelo Buonarroti, 33 tuổi, được giao việc trang trí 12,000 feet vuông trần nhà, một công việc rất bất lợi với anh ta. anh ta được dạy hội họa nhưng lại bỏ để theo điêu khắc. Các nhà tài trợ ở Florence đã nổi giận vì anh đã ta bỏ dở cam kết, đi đến Rome theo lời hứa hẹn một dự án điêu khắc lớn dự án đó thất bại hoàn toàn. Và anh ta bị bỏ lại với nhiệm vụ sơn 12 vị tông đồ tương phản với trang trí nền trần nhà nguyện Sistine, kiểu chung của tất cả trần nhà ở Italy.
But genius rose to the challenge. In an age when a man dared to sail across the Atlantic Ocean, Michelangelo dared to chart new artistic waters. He, too, would tell a story -- no Apostles -- but a story of great beginnings, the story of Genesis.
Nhưng ông đã đối mặt với thách thức Trong thời mà người ta dám căng buồm băng qua Đại Tây Dương, Michelangelo dám vẽ tấm hải đồ mới Anh ta cũng sẽ kể một câu chuyện không có ông tổ truyền đạo, một câu chuyện về sự bắt đầu vĩ đại câu chuyện về sáng thế (Genesis)
Not really an easy sell, stories on a ceiling. How would you be able to read a busy scene from 62 feet below? The painting technique that had been handed on for 200 years in Florentine studios was not equipped for this kind of a narrative.
Không có vẻ gì dễ làm với những câu chuyện trên trần nhà Làm sao bạn có thể đọc những cảnh náo nhiệt từ 62 feet bên dưới? Kỹ thuật sơn đã có hơn 200 năm ở xưởng điêu khắc Florentine lại không được thiết kế cho thể loại kể chuyện này
But Michelangelo wasn't really a painter, and so he played to his strengths. Instead of being accustomed to filling space with busyness, he took a hammer and chisel and hacked away at a piece of marble to reveal the figure within. Michelangelo was an essentialist; he would tell his story in massive, dynamic bodies.
Nhưng Michelangelo không hẳn là thợ sơn vậy nên anh ta dùng những thế mạnh của mình. Thay vì sơn từng vùng theo thường lệ, khá gian nan, anh ta dùng một cái búa và cái đục, đục một miếng cẩm thạch để xem các họa tiết bên trong. Michelangelo là người theo bản chất luận; anh ta kể chuyện của mình một cách hỗn độn, linh động.
This plan was embraced by the larger-than-life Pope Julius II, a man who was unafraid of Michelangelo's brazen genius. He was nephew to Pope Sixtus IV, and he had been steeped in art for 30 years and he knew its power. And history has handed down the moniker of the Warrior Pope, but this man's legacy to the Vatican -- it wasn't fortresses and artillery, it was art. He left us the Raphael Rooms, the Sistine Chapel. He left St. Peter's Basilica as well as an extraordinary collection of Greco-Roman sculptures -- decidedly un-Christian works that would become the seedbed of the world's first modern museum, the Vatican Museums. Julius was a man who envisioned a Vatican that would be eternally relevant through grandeur and through beauty, and he was right. The encounter between these two giants, Michelangelo and Julius II, that's what gave us the Sistine Chapel. Michelangelo was so committed to this project, that he succeeded in getting the job done in three and a half years, using a skeleton crew and spending most of the time, hours on end, reaching up above his head to paint the stories on the ceiling.
Kế hoạch này được nắm bắt bởi Pope Julius II nổi tiếng, người đã không ngại ngùng với tài năng nổi trội của Michelangeo Ông là cháu của Pope Sixtus IV suốt 30 năm qua ông đã tìm hiểu hội họa và hiểu quyền năng của nó Lịch sử đã lưu danh của Warrior Pope, nhưng người này thừa kế từ Vatican không phải những pháo đài hay pháo binh mà là mỹ thuật. Ông để lại những căn phòng Raphael, nhà nguyện Sistine nhà thờ thánh Pietro cũng như bộ sưu tập điêu khắc Greco-Roman kỳ vỹ rõ ràng những việc ngoài Giáo hội sẽ trở thành vườn ươm của bảo tàng hiện đại đầu tiên thế giới, các bảo tàng Vatican. Julius chỉ là một người đã hình dung một Vatincan sẽ trở nên vĩnh viễn xứng đáng qua quyền thế và vẻ đẹp, ông đã đúng. Cuộc chạm trán giữa hai gã khổng lồ, Michelangelo và Julius II, đã cho chúng ta nhà nguyện Sistine. Michelangelo đã rất tâm huyết với dự án, anh ta đã thành công trong ba năm rưỡi, cùng với một nhóm nòng cốt và dùng hầu hết thời gian, không ngừng nghỉ, với tay qua đầu để vẽ câu chuyện trên trần nhà.
So let's look at this ceiling and see storytelling gone global. No more familiar artistic references to the world around you. There's just space and structure and energy; a monumental painted framework which opens onto nine panels, more driven by sculptural form than painterly color. And we stand in the far end by the entrance, far from the altar and from the gated enclosure intended for the clergy and we peer into the distance, looking for a beginning. And whether in scientific inquiry or in biblical tradition, we think in terms of a primal spark. Michelangelo gave us an initial energy when he gave us the separation of light and dark, a churning figure blurry in the distance, compressed into a tight space. The next figure looms larger, and you see a figure hurtling from one side to the next. He leaves in his wake the sun, the moon, vegetation. Michelangelo didn't focus on the stuff that was being created, unlike all the other artists. He focused on the act of creation.
Hãy xem trần nhà này và câu chuyện đang lan khắp thế giới. Không còn là những nét nghệ thuật quen thuộc trong thế giới của bạn nữa. Ở đây chỉ có không gian, kiến trúc và năng lượng; một khung sơn lạ thường mở ra chín cửa nhỏ, được thể hiện bằng điêu khắc chứ không phải sơn màu. Và chúng ta đứng ở xa cửa vào, xa khỏi bệ thờ và cánh cổng đóng dành cho các tu sĩ và chúng ta nhìn chăm chú vào khoảng xa, tìm một sự bắt đầu. Và cho dù trong phạm trù khoa học hay một thông lệ trong kinh thánh chúng ta suy nghĩ bằng ngôn ngữ ánh sáng Michelangelo cho ta một năng lượng khởi đầu khi ông cho ta sự tách biệt giữa ánh sáng và bóng tối, một họa tiết nổi sóng che mờ trong khoảng cách, được nén lại trong không gian chật chội. Họa tiết tiếp theo nở ra lớn hơn, và bạn thấy họa tiết và chạm một bên vào cái bên cạnh. Ông để lại mặt trời, mặt trăng, cây cỏ. Michelangelo không tập trung vào cái chất đang được tạo ra, không giống như các họa sỹ khác. Ông tập trung vào cử chỉ sáng tạo.
And then the movement stops, like a caesura in poetry and the creator hovers. So what's he doing? Is he creating land? Is he creating sea? Or is he looking back over his handiwork, the universe and his treasures, just like Michelangelo must have, looking back over his work in the ceiling and proclaiming, "It is good."
Sau đó chuyển động ngưng lại, như một cái ngắt giọng trong thơ và tạo ra sự lâng lâng. Ông ta đang làm gì vậy? Có phải ông đang tạo ra đất? Tạo ra biển? Hay ông đang nhìn về công trình của mình, vũ trụ và kho báu của ông, ví như Michelangelo phải có, đang nhìn về công trình của ông trên trần nhà và tuyên bố, "Nó đẹp đấy."
So now the scene is set, and you get to the culmination of creation, which is man. Adam leaps to the eye, a light figure against a dark background. But looking closer, that leg is pretty languid on the ground, the arm is heavy on the knee. Adam lacks that interior spark that will impel him to greatness. That spark is about to be conferred by the creator in that finger, which is one millimeter from the hand of Adam. It puts us at the edge of our seats, because we're one moment from that contact, through which that man will discover his purpose, leap up and take his place at the pinnacle of creation.
Bây giờ phông nền đã dựng lên, và bạn đạt đến cực độ về sáng tạo, là con người. Adam đá mắt, một cử chỉ nhẹ nhằm vào bóng tối. Nhưng nhìn gần hơn, cái chân kia khá uể oải trên mặt đất, cánh tay thì nặng nề trên đầu gối. Adam thiếu tia sáng nội tâm để dẫn anh đến sự vĩ đại. Tia sáng đó có vẻ được thảo luận bởi tác giả trên ngón tay kia, 1 milimet cách cánh tay của Adam. Nó cho chúng ta cảm giác hồi hộp vì chúng ta là một thời khắc trong cái liên hệ đó, qua cách một người tìm ra mục đích của mình, vượt lên và khẳng định đỉnh cao của sáng tạo.
And then Michelangelo threw a curveball. Who is in that other arm? Eve, first woman. No, she's not an afterthought. She's part of the plan. She's always been in his mind. Look at her, so intimate with God that her hand curls around his arm. And for me, an American art historian from the 21st century, this was the moment that the painting spoke to me. Because I realized that this representation of the human drama was always about men and women -- so much so, that the dead center, the heart of the ceiling, is the creation of woman, not Adam. And the fact is, that when you see them together in the Garden of Eden, they fall together and together their proud posture turns into folded shame.
Sau đó Michelangelo quăng một đường bóng. Ai ở bên cánh tay kia? Eve, người phụ nữ đầu tiên. Không, cô ta không tự dưng xuất hiện. Cô ta là một phần của kế hoạch. Cô ta luôn trong tâm trí của ông. Hãy nhìn cô, thật thân mật với Thượng Đế đến mức tay quấn quanh ông. Với tôi, một nhà lịch sử hội họa từ thế kỷ 21, đây là khoảnh khắc bức vẽ chạm vào tôi. Bởi tôi nhận ra sự tượng trưng tâm lý xã hội này luôn luôn về đàn ông và phụ nữ rất nhiều, đó là điểm chí cốt, trái tim của trần nhà, là sự tạo ra người phụ nữ, không phải Adam Và sự thật là, khi bạn thấy họ bên nhau ở vườn địa đàn, họ quyện vào nhau và điệu bộ tự hào biến thành sự xấu hổ.
You are at critical juncture now in the ceiling. You are exactly at the point where you and I can go no further into the church. The gated enclosure keeps us out of the inner sanctum, and we are cast out much like Adam and Eve. The remaining scenes in the ceiling, they mirror the crowded chaos of the world around us. You have Noah and his Ark and the flood. You have Noah. He's making a sacrifice and a covenant with God. Maybe he's the savior. Oh, but no, Noah is the one who grew grapes, invented wine, got drunk and passed out naked in his barn. It is a curious way to design the ceiling, now starting out with God creating life, ending up with some guy blind drunk in a barn. And so, compared with Adam, you might think Michelangelo is making fun of us.
Bây giờ bạn đang ở sự kiện quan trọng trên trần nhà Bạn chính xác là điểm mà bạn và tôi có thể đi không còn vào nhà thờ nữa. Cánh cổng đóng ngăn chúng ta với căn phòng bên trong, và chúng ta bị loại ra như Adam và Eve. Cảnh còn lại trên trần nhà, họ phản chiếu sự đông đúc hỗn loạn của thế giới quanh ta. Bạn có Noah và Ark của ông và cơn lũ. Bạn có Noah. Ông đang hy sinh và thương lượng với Thượng Đế Có lẽ ông là đấng cứu thế. Oh, không, Noah là người trồng nho phát minh ra rượu, xỉn và bất tỉnh khỏa thân trong kho thóc. Cách thiết kế trần nhà rất kỳ lạ, bắt đầu bằng việc Chúa sáng thế, kết thúc với vài gã say trong kho thóc. Vậy thì, so sánh với Adam, bạn có thể nghĩ Michelangelo đang trêu ghẹo chúng ta.
But he's about to dispel the gloom by using those bright colors right underneath Noah: emerald, topaz, scarlet on the prophet Zechariah. Zechariah foresees a light coming from the east, and we are turned at this juncture to a new destination, with sibyls and prophets who will lead us on a parade. You have the heroes and heroines who make safe the way, and we follow the mothers and fathers. They are the motors of this great human engine, driving it forward.
Nhưng ông muốn xua đi vẻ ảm đạm bằng cách dùng những màu sáng ngay dưới Noah: ngọc lục bảo, hoàng ngọc, đỏ tươi trên giáo đồ Zechariah. Zechariah tiên đoán một tia sáng đến từ hướng Đông, và chúng ta bị chuyển từ khớp nối này đến một điểm mới, với những bà đồng và nhà tiên tri dẫn chúng ta đến thiên đàng. Bạn có nam và nữ anh hùng bảo vệ đường đi, và chúng ta đi theo những bậc cha mẹ. Họ là động cơ của cỗ máy nhân loại vĩ đại này, cứ tiến tới.
And now we're at the keystone of the ceiling, the culmination of the whole thing, with a figure that looks like he's about to fall out of his space into our space, encroaching our space.
Và giờ đây chúng ta ở đỉnh của mái vòm, điểm cao nhất của tất cả mọi thứ, với họa tiết trông như ông đang muốn rơi khỏi chỗ đó vào không gian của chúng ta, xâm lấn không gian của ta.
This is the most important juncture. Past meets present. This figure, Jonah, who spent three days in the belly of the whale, for the Christians, is the symbol of the renewal of humanity through Jesus' sacrifice, but for the multitudes of visitors to that museum from all faiths who visit there every day, he is the moment the distant past encounters and meets immediate reality.
Đây là mấu nối quan trọng nhất. Quá khứ gặp hiện tại. Chi tiết này, Jonah, người đã ở ba ngày trong bụng cá voi, với Cơ đốc giáo, đây là biểu tượng sự tái sinh của nhân loại. qua sự hy sinh của Jesus. nhưng đối với đa số khách tham quan bảo tàng bằng tất cả tấm lòng của những người hằng ngày tham quan, ông là thời khắc quá khứ xa xôi chạm và tiếp nhận hiện tại.
All of this brings us to the yawning archway of the altar wall, where we see Michelangelo's Last Judgment, painted in 1534 after the world had changed again. The Reformation had splintered the Church, the Ottoman Empire had made Islam a household word and Magellan had found a route into the Pacific Ocean. How is a 59-year-old artist who has never been any further than Venice going to speak to this new world? Michelangelo chose to paint destiny, that universal desire, common to all of us, to leave a legacy of excellence. Told in terms of the Christian vision of the Last Judgment, the end of the world, Michelangelo gave you a series of figures who are wearing these strikingly beautiful bodies. They have no more covers, no more portraits except for a couple. It's a composition only out of bodies, 391, no two alike, unique like each and every one of us. They start in the lower corner, breaking away from the ground, struggling and trying to rise. Those who have risen reach back to help others, and in one amazing vignette, you have a black man and a white man pulled up together in an incredible vision of human unity in this new world. The lion's share of the space goes to the winner's circle. There you find men and women completely nude like athletes. They are the ones who have overcome adversity, and Michelangelo's vision of people who combat adversity, overcome obstacles -- they're just like athletes. So you have men and women flexing and posing in this extraordinary spotlight. Presiding over this assembly is Jesus, first a suffering man on the cross, now a glorious ruler in Heaven. And as Michelangelo proved in his painting, hardship, setbacks and obstacles, they don't limit excellence, they forge it.
Mọi thứ mang chúng ta tới mái vòm mở của tường bệ thờ, nơi ta thấy phán xét cuối cùng của Michelangelo được sơn năm 1534 sau khi thế giới thay đổi lần nữa. Sự cải cách đã phá vỡ Giáo hội, đế chế Ottoman đã chọn đạo Hồi cho cả thế giới và Magellen đã tìm ra tuyến đường ra Thái Bình Dương. Làm cách nào một nghệ sỹ 59 tuổi chưa bao giờ rời khỏi Venice chuẩn bị đi trò chuyện với thế giới mới? Machelangelo chọn vẽ lên định mệnh, khao khát thông thường đó, bình thường với chúng ta, là để lại một gia tài sự ưu tú. Kể qua tầm nhìn của Cơ Đốc giáo về lời phán quyết cuối cùng, tận thế, Michelangelo cho bạn một chuỗi các họa tiết người đang mang những vật thể xinh đẹp nổi bật này. Họ không còn mặc gì không còn hình tượng trừ một cặp. Đó là một tổ hợp chỉ từ những cơ thể người, 391, không ai giống ai, độc nhất như chính mỗi chúng ta. Họ bắt đầu ở góc thấp, tách khỏi mặt đất, vật lộn và bắt đầu bay lên. Những người đã lên quay lại giúp những người khác, và trong một thi tiết thú vị, một người da đen và một người da trắng cùng được kéo lên trong tầm nhìn vĩ đại của cộng đồng loài người ở thế giới mới này. Phần lớn không gian dành cho những người chiến thắng. Ở đó bạn tìm thấy một người đàn ông và một phụ nữ trần như lực sỹ. Họ là những người đã vượt qua tai ương và tầm nhìn của Michelangelo về những người đương đầu với tai ương, vượt qua những trở ngại, giống như những vận động viên. Bạn thấy đàn ông và phụ nữ uốn éo, tạo kiểu trong sân khấu vĩ đại này. Đằng sau sự sắp xếp này là Jesus, người đầu tiên chịu đựng trên thánh giá, giờ là một đấng toàn năng ở Thiên đường. Và khi Michelangelo hài lòng với tác phẩm của ông, gian nan, đình đốn, trở ngại, chúng không giới hạn sự ưu tú, chúng rèn nó.
Now, this does lead us to one odd thing. This is the Pope's private chapel, and the best way you can describe that is indeed a stew of nudes. But Michelangelo was trying to use only the best artistic language, the most universal artistic language he could think of: that of the human body. And so instead of the way of showing virtue such as fortitude or self-mastery, he borrowed from Julius II's wonderful collection of sculptures in order to show inner strength as external power.
Giờ thì, điều này dẫn chúng ta tới một thứ dư thừa. Đây là nhà thờ nhỏ riêng của Pope, các tốt nhất để miêu tả là thật sự một cái nong khỏa thân. Nhưng Machelangelo đang cố gắng sử dụng ngôn ngữ nghệ thuật tốt nhất, một ngôn ngữ nghệ thuật phổ biến nhất ông có thể nghĩ ra: cơ thể con người. Vậy thay vì thể hiện đạo đức như là chịu đựng hay làm chủ bản thân, ông đã mượn từ Julius II những bộ sưu tập điêu khắc tuyệt đẹp để thể hiện sức mạnh tiềm ẩn qua quyền năng bên ngoài.
Now, one contemporary did write that the chapel was too beautiful to not cause controversy. And so it did. Michelangelo soon found that thanks to the printing press, complaints about the nudity spread all over the place, and soon his masterpiece of human drama was labeled pornography, at which point he added two more portraits, one of the man who criticized him, a papal courtier, and the other one of himself as a dried up husk, no athlete, in the hands of a long-suffering martyr. The year he died he saw several of these figures covered over, a triumph for trivial distractions over his great exhortation to glory.
Ngày nay, một đoạn sử hiện đại viết rằng điện thờ quá đẹp, đến nỗi không ai còn tranh cãi. Thực sự như vậy. Michelangelo đã sớm phát hiện rằng nhờ vào in ấn, những chỉ trích về khỏa thân lan khắp thế giới, nhanh chóng, kiệt tác tâm lý xã hội của ông được gán mác khiêu dâm, tại điểm mà ông đã thêm hai chi tiết một người đã chỉ trích ông, nịnh thần của Giáo hoàng, và người còn lại là chính ông, như vỏ trấu khô, không thể lực, trong đôi tay của sự đọa đày thăm thẳm. Năm ông mất ông đã thấy nhiều chi tiết được che lên, chiến thắng của sự sao nhãng tầm thường với sự cổ vũ hưng thịnh vĩ đại.
And so now we stand in the here and now. We are caught in that space between beginnings and endings, in the great, huge totality of the human experience. The Sistine Chapel forces us to look around as if it were a mirror. Who am I in this picture? Am I one of the crowd? Am I the drunk guy? Am I the athlete? And as we leave this haven of uplifting beauty, we are inspired to ask ourselves life's biggest questions: Who am I, and what role do I play in this great theater of life?
Bây giờ chúng ta ở ngay đây, ngay lúc này. Chúng ta bị tóm vào không gian đó giữa những sự bắt đầu và kết thúc, trong toàn bộ sự to lớn, vĩ đại của trải nghiệm của con người. Nhà nguyện Sistine buộc chúng ta nhìn xung quanh như là có những tấm gương. Tôi là ai trong đây? Có phải trong đám đông? Tôi có phải gã say rượu? Tôi có phải lực sỹ? Và khi ta rời khỏi thiên đường đẹp đẽ trên này, chúng ta có động cơ để tự hỏi câu hỏi lớn nhất cuộc đời: Tôi là ai, và tôi có vai trò gì trong vở kịch vĩ đại của cuộc đời?
Thank you.
Cám ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)
Bruno Giussani: Elizabeth Lev, thank you.
Bruno Giussani: Elizabeth Lev, cám ơn cô.
Elizabeth, you mentioned this whole issue of pornography, too many nudes and too many daily life scenes and improper things in the eyes of the time. But actually the story is bigger. It's not just touching up and covering up some of the figures. This work of art was almost destroyed because of that.
Elizabeth, cô có nói tới toàn bộ vấn đề khiêu dâm, quá nhiều cảnh khỏa thân và cảnh cuộc sống và thứ không phù hợp trong những con mắt thời đại. Nhưng thật ra câu chuyện lớn hơn. Nó không chỉ chỉnh sửa và thêm thắt vài chi tiết. Tác phẩm nghệ thuật này đã gần như bị phá hủy.
Elizabeth Lev: The effect of the Last Judgment was enormous. The printing press made sure that everybody saw it. And so, this wasn't something that happened within a couple of weeks. It was something that happened over the space of 20 years of editorials and complaints, saying to the Church, "You can't possibly tell us how to live our lives. Did you notice you have pornography in the Pope's chapel?" And so after complaints and insistence of trying to get this work destroyed, it was finally the year that Michelangelo died that the Church finally found a compromise, a way to save the painting, and that was in putting up these extra 30 covers, and that happens to be the origin of fig-leafing. That's where it all came about, and it came about from a church that was trying to save a work of art, not indeed deface or destroyed it.
Elizabeth Lev: Tác động của lời phán xét cuối cùng rất lớn. Kỹ thuật in đảm bảo mọi người đều thấy. Vì vậy, đây không phải thứ gì đó xảy ra trong vài tuần. Nó đã xảy ra trong hơn 20 năm của những chủ bút và nhà bình luận, nói với Giáo hội, "Các người không thể nói chúng tôi phải sống thể nào. Các người có thấy ảnh khiêu dâm trên nhà nguyện của Pope?" Sau những lời phản bác cố gắng phá hủy công trình này, nó đã kết thúc năm Michelangelo mất Giáo hội cuối cùng đã dàn xếp được một cách để cứu bức tranh bằng cách đặt lên thêm 30 bức phủ, đó cũng là nguồn gốc của che lá. Đó là nơi chuyện xảy ra, và nó xảy ra trong một nhà thờ đã cố gắng cứu một công trình nghệ thuật, không thực sự cần làm xấu hay phá hủy nó.
BG: This, what you just gave us, is not the classic tour that people get today when they go to the Sistine Chapel.
BG: Điều mà cô vừa nói không phải một chuyến thăm cổ điển mà là ngày này khi người ta đến thăm nhà nguyện Sistine.
(Laughter)
(cười)
EL: I don't know, is that an ad?
EL: Tôi không biết, anh đang quảng cáo à?
(Laughter)
(cười)
BG: No, no, no, not necessarily, it is a statement. The experience of art today is encountering problems. Too many people want to see this there, and the result is five million people going through that tiny door and experiencing it in a completely different way than we just did.
BG: Không, không... không cần thiết đâu, chỉ là một phát biểu. Trải nghiệm mỹ thuật ngày nay là phản ánh những vấn đề Quá nhiều người muốn thấy điều này trong đó, và kết quả là năm triệu người đi qua cánh cổng nhỏ bé đó và trải nghiệm theo một cách hoàn toàn khác chúng ta vừa làm.
EL: Right. I agree. I think it's really nice to be able to pause and look. But also realize, even when you're in those days, with 28,000 people a day, even those days when you're in there with all those other people, look around you and think how amazing it is that some painted plaster from 500 years ago can still draw all those people standing side by side with you, looking upwards with their jaws dropped. It's a great statement about how beauty truly can speak to us all through time and through geographic space.
EL: Đúng vậy. Tôi đồng ý. Tôi nghĩ sẽ rất tốt nếu đừng lại và ngắm. Nhưng cũng nhận ra, ngay cả khi bạn ở trong những ngày đó, với 28,000 người một ngày, cả khi những ngày bạn ở đó với tất cả những người khác, hãy nhìn quanh và nghĩ nó tuyệt thế nào khi vài bức họa thạch cao từ 500 năm trước có thể vẫn được vẽ bởi tất cả những người bên cạnh bạn, đang nhìn lên trên đến rơi cả mồm. Một phát biểu về cách mà vẻ đẹp thật sự có thể nói với chúng ta vượt thời gian và khoảng cách địa lý.
BG: Liz, grazie.
BG: Liz, cám ơn (tiếng Ý)
EL: Grazie a te.
EL: Cám ơn ông.
BG: Thank you.
BG: Cám ơn.
(Applause)