Like many of us, I've had several careers in my life, and although they've been varied, my first job set the foundation for all of them. I was a home-birth midwife throughout my 20s. Delivering babies taught me valuable and sometimes surprising things, like how to start a car at 2am. when it's 10 degrees below zero.
Như mỗi người trong chúng ta, tôi đã có nhiều công việc và mặc dù chúng rất đa dạng, công việc đầu tiên của tôi đã đặt nền móng cho tất cả Tôi đã từng làm bà đỡ cho nhiều nhà trong quảng thời gian tôi 20 tuổi Đỡ đẻ dạy tôi nhiều điều quý giá và thỉnh thoảng còn thú vị như làm thể nào để lái xe lúc 2h sáng khi dưới -10 độ
(Laughter)
(Cười)
Or how to revive a father who's fainted at the sight of blood.
hoặc cách làm tỉnh một người cha đã ngất khi nhìn thấy máu
(Laughter)
(Cười)
Or how to cut the umbilical cord just so, to make a beautiful belly button.
hoặc cách cắt dây rốn để có được một lỗ rốn đẹp. để có được một lỗ rốn đẹp
But those aren't the things that stuck with me or guided me when I stopped being a midwife and started other jobs. What stuck with me was this bedrock belief that each one of us comes into this world with a unique worth. When I looked into the face of a newborn, I caught a glimpse of that worthiness, that sense of unapologetic selfhood, that unique spark. I use the word "soul" to describe that spark, because it's the only word in English that comes close to naming what each baby brought into the room.
Nhưng tôi lại không gắn bó nhiều với chúng hoặc dựa vào chúng khi tôi ngưng làm bà đẻ và bắt đầu 1 công việc mới Điều gắn bó với tôi là niềm tin sắt đá rằng mỗi chúng ta sinh ra trên cõi đới này đều mang một giá trị. Khi tôi nhìn vào khuôn mặt của 1 đứa bé mới sinh tôi nhìn thấy được giá trị, cái tính ích kỉ vô tội vạ một đốm sáng. Tôi dùng từ "tâm hồn" để miêu tả đốm sáng đó vì đó là từ duy nhất trong tiếng anh gần nhất với việc gọi tên cái mà mỗi em bé mang đến căn phòng này.
Every newborn was as singular as a snowflake, a matchless mash-up of biology and ancestry and mystery. And then that baby grows up, and in order to fit into the family, to conform to the culture, to the community, to the gender, that little one begins to cover its soul, layer by layer. We're born this way, but --
Mỗi đứa bé mới sinh như 1 bông hoa tuyết sự pha trộn không thể nhầm lẫn được của sinh học của tổ tiên và của sự bí ẩn. Và rồi đứa bé đó lớn lên, và để hòa nhập với gia đình, để phù hợp với văn hóa, với cộng đồng, với giới tính đứa bé đó bắt đầu hình thành tâm hồn từng lớp 1 Chúng ta được sinh ra theo cách này, nhưng
(Laughter)
(Cười)
But as we grow, a lot of things happen to us that make us ... want to hide our soulful eccentricities and authenticity. We've all done this. Everyone in this room is a former baby --
nhưng khi chúng ta lớn lên, ta gặp phải rất nhiều chuyện làm chúng ta muốn che giấu đi tính kì quặc và chân thật của tâm hồn mình Ai cũng vậy Mọi người trong căn phòng này đều từng là một đứa bé
(Laughter)
(Cười)
with a distinctive birthright. But as adults, we spend so much of our time uncomfortable in our own skin, like we have ADD: authenticity deficit disorder. But not those babies -- not yet. Their message to me was: uncover your soul and look for that soul-spark in everyone else. It's still there.
Với một quyền thừa kế riêng biệt Nhưng khi lớn lên chúng ta giành nhiều thời gian che giấu bản thân mình như ta bị thiếu tính chân thật Nhưng những đứa bé kia thì chưa Chúng nói với tôi rằng hãy bộc lộ tâm hồn mình và tìm kiếm đốm sáng đó trong mỗi con người. Nó vẫn luôn ở đó.
And here's what I learned from laboring women. Their message was about staying open, even when things are painful. A woman's cervix normally looks like this. It's a tight little muscle at the base of the uterus. And during labor, it has to stretch from this to this. Ouch! If you fight against that pain, you just create more pain, and you block what wants to be born.
Và đây là điều tôi học được từ những người phụ nữ nhân công Thông điệp của họ là hãy lạc quan ngay cả khi đau khổ. Thường thì cổ tử cung của người phụ nữ như thế này. Đó là một cơ quan nhỏ và khít ở phía dưới tử cung. Và khi lao động, nó phải duỗi từ đây sang đây. Ui da! Nếu bạn ráng chịu cơn đau đó, bạn sẽ càng đau thêm, và bạn sẽ không thể sinh con được.
I'll never forget the magic that would happen when a woman stopped resisting the pain and opened. It was as if the forces of the universe took notice and sent in a wave of help. I never forgot that message, and now, when difficult or painful things happen to me in my life or my work, of course at first I resist them, but then I remember what I learned from the mothers: stay open. Stay curious. Ask the pain what it's come to deliver. Something new wants to be born.
Tôi không bao giờ quên được điều diệu kỳ đã xảy ra khi một người phụ nữ ngưng kháng cự lại cơn đau và mở ra. Như thể thế gian đã nhìn thấy và trao cho sự giúp đỡ. Tôi không bao giờ quên thông điệp đó, và bây giờ, khi tôi gặp khó khăn hay đau khổ trong cuộc sống và công việc, đương nhiên tôi sẽ chống cự lại trước, nhưng sau đó tôi chợt nhớ lại điều tôi đã học được từ các bà mẹ: hãy mở ra, Hãy tò mò. Hãy hỏi cơn đau vì sao nó lại đến. Một thứ gì đó mới đang được sinh ra.
And there was one more big soulful lesson, and that one I learned from Albert Einstein. He wasn't at any of the births, but --
Và còn một bài học tâm hồn đáng nhớ, tôi học được từ Albert Einstein. Ông ta không thuộc một dòng dõi nào,
(Laughter)
(Cười)
It was a lesson about time. At the end of his life, Albert Einstein concluded that our normal, hamster-wheel experience of life is an illusion. We run round and round, faster and faster, trying to get somewhere. And all the while, underneath surface time is this whole other dimension where the past and the present and the future merge and become deep time. And there's nowhere to get to.
nhưng đó là một bài học về thời gian Cuối đời, ông ấy kết luận rằng trải nghiệm bình thường và cứ xoay vòng vè cuộc sống của chúng ta chỉ là ảo giác. Ta đi vòng quanh, ngày càng nhanh, cố tìm một thứ gì đó. Và suốt quãng thời gian đó, bên dưới lớp vỏ thời gian là một không gian hoàn toàn khác nơi quá khứ, hiện tại và tương lai nhập lại thành một và hình thành thời gian. Và ta không đi đến đâu cả.
Albert Einstein called this state, this dimension, "only being." And he said when he experienced it, he knew sacred awe. When I was delivering babies, I was forced off the hamster wheel. Sometimes I had to sit for days, hours and hours, just breathing with the parents; just being. And I got a big dose of sacred awe.
Albert Einstein gọi chiều không gian này, "sự tồn tại". Và nói rằng khi trải qua nó, ông cảm thấy nể phục. Khi tôi đõ đẻ, tôi bị mắc kẹt trong cái vòng quay đó. Đôi khi tôi phải ngồi mấy ngày, nhiều tiếng đồng hồ, để thở cùng với bệnh nhân; chỉ vậy thôi. Và tôi cực kỳ nể phục.
So those are the three lessons I took with me from midwifery. One: uncover your soul. Two: when things get difficult or painful, try to stay open. And three: every now and then, step off your hamster wheel into deep time.
Đó là ba điều tôi học được khi làm bà đỡ. Một: hãy mở rộng tâm hồn. Hai: Khi rắc rối xảy đến, hãy cởi mở. Và ba: Đôi khi, hãy thoát khỏi cái vòng quay kinh nghiệm và đi vào thời gian.
Those lessons have served me throughout my life, but they really served me recently, when I took on the most important job of my life thus far.
Những bài học đó đã giúp tôi cả cuộc đời, nhưng nhất là gần đây, khi tôi nhìn vào công việc quan trọng mình đã làm từ trước đến giờ.
Two years ago, my younger sister came out of remission from a rare blood cancer, and the only treatment left for her was a bone marrow transplant. And against the odds, we found a match for her, who turned out to be me. I come from a family of four girls, and when my sisters found out that I was my sister's perfect genetic match, their reaction was, "Really? You?"
Hai năm trước, đã được Chúa cưu mang khỏ một căn bệnh ung thư máu hiếm gặp, và liệu pháp duy nhất là cấy ghép tủy sống Và thật bất ngờ, vẫn tìm được của một người phù hợp để ghép, đó chính là tôi, Gia đình tôi có 4 chị em, và khi biết rằng chỉ mình tôi có thể cứu cô ấy, phản ứng của họ là :"Thật sao? Chị à?"
(Laughter)
(Cười)
"A perfect match for her?" Which is pretty typical for siblings. In a sibling society, there's lots of things. There's love and there's friendship and there's protection. But there's also jealousy and competition and rejection and attack. In siblinghood, that's where we start assembling many of those first layers that cover our soul.
"Một cặp đôi hoàn hảo?" Cũng khá là điển hình đối với anh chị em. Trong xã hội này, có rất nhiều thứ. Có tính yêu, tính bạn và sự đùm bọc chở che, Nhưng cũng có sự đố kị và ganh đua từ chối và công kích. Trong tình cảm anh chị em, đó là nơi chúng ta bắt đầu hình thành tâm hồn qua nhiều lớp.
When I discovered I was my sister's match, I went into research mode. And I discovered that the premise of transplants is pretty straightforward. You destroy all the bone marrow in the cancer patient with massive doses of chemotherapy, and then you replace that marrow with several million healthy marrow cells from a donor. And then you do everything you can to make sure that those new cells engraft in the patient. I also learned that bone marrow transplants are fraught with danger. If my sister made it through the near-lethal chemotherapy, she still would face other challenges. My cells might attack her body. And her body might reject my cells. They call this rejection or attack, and both could kill her.
Khi phát hiện ra chỉ tôi có thể cứu em mình, Tôi bắt đầu tìm kiếm. Và khám phá ra rằng giả thuyết của việc cấy ghép khá là dễ hiểu. Bạn phá hủy tất cả xương tủy của một bệnh nhân ung thư với hàm lượng lớn liệu pháp hóa học, và sau đó thay bằng những tủy sống khỏe mạnh khác từ những người hiến tủy. Sau đó bạn làm mọi thứ có thể để đảm bảo rằng những tế bào đó có thể ghép được cho bệnh nhân. Tôi cũng hoc được rằng cấy ghép xương tủy rất nguy hiểm. Nếu em tôi có thể vượt qua được giai đoạn nguy hiểm này, cô ấy vẫn phải đối đầu với những thử thách khác. Tế bào của tôi có thể sẽ tấn công cơ thể cô ấy. Và cơ thẻ cô ấy có thể từ chối tế bào của tôi. Sự từ chối hay tấn công này, có thể giết cô ấy.
Rejection. Attack. Those words had a familiar ring in the context of being siblings. My sister and I had a long history of love, but we also had a long history of rejection and attack, from minor misunderstandings to bigger betrayals. We didn't have the kind of the relationship where we talked about the deeper stuff; but, like many siblings and like people in all kinds of relationships, we were hesitant to tell our truths, to reveal our wounds, to admit our wrongdoings.
Từ chối, tấn công, Những từ đó nghe rất quen thuộc đối với những người làm anh chị em. Em gái tôi và tôi luôn yêu thương nhau, nhưng cũng từ chối và công kích nhau, từ những chuyện bất đồng nhỏ nhặt đến những sự phản bội lớn hơn. Chúng tôi không nói về những chuyện sâu xa; nhưng, cũng giống như bao người khác, chúng tôi lưỡng lự nói sự thật, để che giấu vết thương, để thừa nhận những việc làm sai trái.
But when I learned about the dangers of rejection or attack, I thought, it's time to change this. What if we left the bone marrow transplant up to the doctors, but did something that we later came to call our "soul marrow transplant?" What if we faced any pain we had caused each other, and instead of rejection or attack, could we listen? Could we forgive? Could we merge? Would that teach our cells to do the same?
Nhưng khi tôi biết được nguy hiểm của việc từ chối và tấn công, Tôi nghĩ, đến lúc thay đổi điều này. Nếu như chúng ta có thể mang tủy sống đến các bác sĩ, nhưng làm chuyện ta gọi là " cấy ghép tủy tâm hồn?" Nếu như ta có thể đối mặt bất kì nối đau nào ta gây ra cho nhau, thay vì từ chối và tấn công, ta có thể lắng nghe? Ta có thể tha thứ? Ta có thể hòa nhập? Nếu vậy thì tế bào của ta cũng có thể làm tương tự?
To woo my skeptical sister, I turned to my parents' holy text: the New Yorker Magazine.
Để giải thích cho nhiều người hay hoài nghi, tôi tìm đến lời nhắn của bố mẹ: Tờ the New Yorker.
(Laughter)
(Cười)
I sent her a cartoon from its pages as a way of explaining why we should visit a therapist before having my bone marrow harvested and transplanted into her body. Here it is.
Tôi gửi cô ấy một bức tranh từ trang báo để giải thích tại sao chúng ta nên tìm đến nhà vật lý trị liệu trước khi cấy ghép tủy sống vào cơ thể. Nó đây rồi.
"I have never forgiven him for that thing I made up in my head."
"Tôi không bao giờ quên ông ấy vì một thứ tôi tự nghĩ ra trong đầu."
(Laughter)
(Cười)
I told my sister we had probably been doing the same thing, carting around made-up stories in our heads that kept us separate. And I told her that after the transplant, all of the blood flowing in her veins would be my blood, made from my marrow cells, and that inside the nucleus of each of those cells is a complete set of my DNA. "I will be swimming around in you for the rest of your life," I told my slightly horrified sister.
Tôi nói em mình chúng ta có thể đã làm điều tương tự, nghĩ đến những câu chuyện bịa đặt đã chia rẽ chúng tôi. Và nói cô ấy rằng sau khi cấy ghép, tất cả máu chảy trong mạch sẽ là máu của tôi, từ tủy sống của tôi, và trong nhân của mỗi tế bào sẽ hoàn toàn là ADN của tôi. "Chị sẽ luôn ở trong em suốt quãng đời còn lại." Em tôi có vẻ hơi sợ
(Laughter)
(Cười)
"I think we better clean up our relationship."
"Chị nghĩ ta nên trở nên thân thiết hơn."
A health crisis makes people do all sorts of risky things, like quitting a job or jumping out of an airplane and, in the case of my sister, saying "yes" to several therapy sessions, during which we got down to the marrow. We looked at and released years of stories and assumptions about each other and blame and shame until all that was left was love.
Khủng hoảng khiến con người ta dại dột, như nghỉ việc hoặc nhảy máy bay và, trong trường hợp em tôi, nói "đồng ý" với những đợt vật lý trị liệu mà chúng tôi bắt đầu quan tâm đến tủy sống Chúng tôi nhìn lại những câu chuyện và kết luận về nhau trách móc nhau rồi hổ thẹn đến khi tình yêu chỉ còn lại cuối cùng.
People have said I was brave to undergo the bone marrow harvest, but I don't think so. What felt brave to me was that other kind of harvest and transplant, the soul marrow transplant, getting emotionally naked with another human being, putting aside pride and defensiveness, lifting the layers and sharing with each other our vulnerable souls. I called on those midwife lessons: uncover your soul. Open to what's scary and painful. Look for the sacred awe.
Người ta nói tôi rất dũng cảm khi hiến tủy của mình, nhưng tôi không nghĩ vậy. Hành động mà tôi cho là dũng cảm là một loại hiến và ghép khác kìa, cấy ghép tâm hồn, bắt đầu thổ lộ với nhau, trút bỏ đi danh dự và sự phòng thủ, nâng tầm hạnh phúc và chia sẽ với nhau những tổn thương của tâm hồn. Tôi gợi nhớ lại bài học của các bà đỡ: hãy mở rộng tâm hồn. Đón nhận những sợ hãi và đau đớn. Hãy nể phục.
Here I am with my marrow cells after the harvest. That's they call it -- "harvest," like it's some kind of bucolic farm-to-table event --
Tôi đứng đây sau khi đã hiến tủy mình, Họ gọi là "hiến", như những hoạt động thôn dã
(Laughter)
(Cười)
Which I can assure you it is not. And here is my brave, brave sister receiving my cells. After the transplant, we began to spend more and more time together. It was as if we were little girls again. The past and the present merged. We entered deep time. I left the hamster wheel of work and life to join my sister on that lonely island of illness and healing. We spent months together -- in the isolation unit, in the hospital and in her home.
Đương nhiên là không phải vậy. Và đây là cô em gái dũng cảm đã nhận tủy của tôi. Sau khi cấy xong, chúng tôi dành nhiều thời gian cho nhau hơn trước. Như thể chúng tôi còn là con gái. Quá khứ và hiện tại hòa làm một. Chúng tôi đi vào thời gian. Tôi rời bỏ vòng quay công việc và cuộc sống đi cùng em mình đến hòn đảo cô đơn của những căn bệnh và sự chữa lành Chúng tôi dành nhiều tháng cho nhau trong sự tách biệt, trong bệnh viện và nhà cô ấy.
Our fast-paced society does not support or even value this kind of work. We see it as a disruption of real life and important work. We worry about the emotional drain and the financial cost -- and, yes, there is a financial cost. But I was paid in the kind of currency our culture seems to have forgotten all about. I was paid in love. I was paid in soul. I was paid in my sister.
Xã hội luôn vận động này không bao giờ ủng hộ hoặc công nhận giá trị của việc này. Chúng ta xem nó như sự chi rẽ đối với hiện thực và công việc. Ta lo lắng về việc hao tổn cảm xúc và giá cả tài chính và, dĩ nhiên, là giá cả tài chính. Nhưng tiền lương của tôi thì ở đơn vị mà văn hóa loài người dường như đã quên mất. Tôi được trả công bằng tình yêu. Tôi được trả công bằng tâm hồn. Tôi được trả công bằng em gái của mình.
My sister said the year after transplant was the best year of her life, which was surprising. She suffered so much. But she said life never tasted as sweet, and that because of the soul-baring and the truth-telling we had done with each other, she became more unapologetically herself with everyone. She said things she'd always needed to say. She did things she always wanted to do. The same happened for me. I became braver about being authentic with the people in my life. I said my truths, but more important than that, I sought the truth of others.
Em tôi nói rằng năm sau khi cấy ghép là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cuộc đời, ngạc nhiên làm sao. Cô ấy phải chịu đựng nhiều. Nhưng nói rằng cuộc đời chưa bao giờ có vị ngọt, đó là vị những chịu đựng về mặt tâm hồn và thành thật mà chúng tôi đã làm cùng nhau, cô ấy trở nên chính bản thân mình đối với mọi người. Cô ấy nói những điều mình cần nói. Cô ấy làm những điều mình muốn làm. Tôi cũng như vậy. Tôi trở nên dũng cảm hơn khi thành thật với mọi người. Tôi nói sự thật, nhưng quan trọng hơn, tôi tìm thấy sự thật trong những người khác.
It wasn't until the final chapter of this story that I realized just how well midwifery had trained me. After that best year of my sister's life, the cancer came roaring back, and this time there was nothing more the doctors could do. They gave her just a couple of months to live.
Đó là cho đến khi chương cuối cùng của câu chuyện này tôi mới nhận ra công việc bà đỡ dạy tôi như thế nào. Sau năm hạnh phúc nhất cuộc đời của em gái tôi, bệnh ung thư diễn biến trở lại, và lần này không ai có thể làm gì được. Cô ấy chỉ còn vài tháng để sống.
The night before my sister died, I sat by her bedside. She was so small and thin. I could see the blood pulsing in her neck. It was my blood, her blood, our blood. When she died, part of me would die, too.
Đêm trước ngày cô ấy mất, tôi ngồi cạnh giường ngủ. Cô ấy trông nhỏ bé và ốm quá. Tôi có thể thấy mạch máu trên cổ. Đó là máu tôi, máu của cô ấy, máu của cả hai chúng tôi. Khi cô ấy qua đời, một phần nào đó trong tôi cũng như chết theo.
I tried to make sense of it all, how becoming one with each other had made us more ourselves, our soul selves, and how by facing and opening to the pain of our past, we'd finally been delivered to each other, and how by stepping out of time, we would now be connected forever.
Tôi cố gắng tìm hiểu, việc trở nên gắn kết với nhau lại càng làm nên mỗi chúng ta, mỗi tâm hồn của chúng ta, và nhờ đối mặt và đón nhận nỗi đau trong quá khứ, ta có thể chạm đến được với nhau, và khi bước khỏi thời gian, ta sẽ được kết nối với nhau mãi mãi.
My sister left me with so many things, and I'm going to leave you now with just one of them. You don't have to wait for a life-or-death situation to clean up the relationships that matter to you, to offer the marrow of your soul and to seek it in another. We can all do this. We can be like a new kind of first responder, like the one to take the first courageous step toward the other, and to do something or try to do something other than rejection or attack. We can do this with our siblings and our mates and our friends and our colleagues. We can do this with the disconnection and the discord all around us. We can do this for the soul of the world.
Em tôi đã để lại cho tôi nhiều thứ, và tôi sẽ cho các bạn biết một trong số đó Bạn không cần phải chờ đến lúc đối mặt giữa sự sông và cái chết để hàn gắn mối quan hệ quan trọng đối với bạn, để cho đi tủy sống tâm hồn mình và tìm kiếm nó trong người khác. Ai cũng có thể làm được. Ta có thể đáp trả theo kiểu khác, như dũng cảm tiến tới người khác, và làm gì hoặc cố gắng làm gì khác với từ chối và tấn công. Ta có thể làm điều này với anh chị em mình và vợ hoặc chồng mình và bạn mình và đồng nghiệp. Ta có thể làm với sự chia rẽ và bất hòa xung quanh ta. Ta có thể làm vì tâm hồn của thế giới.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)