Walk around for four months with three wishes, and all the ideas will start to percolate up. I think everybody should do it -- think that you've got three wishes. And what would you do? It's actually a great exercise to really drill down to the things that you feel are important, and really reflect on the world around us. And thinking that, can an individual actually do something, or come up with something, that may actually get some traction out there and make a difference? Inspired by nature -- that's the theme here. And I think, quite frankly, that's where I started.
Thử đi đâu đó trong 4 tháng với 3 điều ước và những ý tưởng sẽ dần xuất hiện các bạn nên thế, nghĩ mình có 3 điều ước Và bạn sẽ làm gì? Đó là một cách tuyệt vời Để nghĩ ra được những điều quan trọng với bản thân và thực sự suy ngẫm về thế giới xung quanh ta Và nghĩ xem, liệu một người có thể thật sự làm một việc gì Hay nghĩ ra điều gì đó có thể tạo ra một sức ảnh hưởng hay làm nên sự khác biệt chăng? Lấy cảm hứng từ thiên nhiên -- đó là chủ đề hôm nay Và nói thẳng ra, đó là nơi tôi bắt đầu.
I became very interested in the landscape as a Canadian. We have this Great North. And there was a pretty small population, and my father was an avid outdoorsman. So I really had a chance to experience that. And I could never really understand exactly what it was, or how it was informing me. But what I think it was telling me is that we are this transient thing that's happening, and that the nature that you see out there -- the untouched shorelines, the untouched forest that I was able to see -- really bring in a sense of that geological time, that this has gone on for a long time, and we're experiencing it in a different way.
tôi say mê phong cảnh thiên nhiên như một người canada vậy. Chúng tôi có miền bắc rộng lớn, ít người sinh sống Và bố tôi rất thích dã ngoại Vì vậy , tôi thực sự có cơ hội được thưởng thức thiên nhiên Và tôi cũng không hiểu chính xác nó là gì, hay nó tác động tôi thế nào nhưng tôi nghĩ nó đã cho tôi biết Rằng cuộc sống của chúng ta rất ngắn ngủi Và thiên nhiên mà bạn thấy ngoài kia -- những bờ biển nguyên sơ Những cánh rừng nguyên sơ mà tôi đã thấy Thực sự mang lại một cảm giác rằng Thế giới tự nhiên này đã tồn tại từ lâu Và chúng ta đang trải nghiệm nó theo một cách khác
And that, to me, was a reference point that I think I needed to have to be able to make the work that I did. And I did go out, and I did this picture of grasses coming through in the spring, along a roadside. This rebirth of grass. And then I went out for years trying to photograph the pristine landscape. But as a fine-art photographer I somehow felt that it wouldn't catch on out there, that there would be a problem with trying to make this as a fine-art career. And I kept being sucked into this genre of the calendar picture, or something of that nature, and I couldn't get away from it. So I started to think of, how can I rethink the landscape? I decided to rethink the landscape as the landscape that we've transformed.
Và điều đó, đối với tôi, là một tác động mà tôi cần để làm công việc mà tôi đã làm Và tôi đã ra ngoài, chụp những thảm cỏ xuân non mới chớm trải dọc bên những con đường Những thảm cỏ non này Sau đó tôi chu du khắp nơi trong nhiều năm cố chụp những phong cảnh hoang sơ Nhưng là một nghệ sĩ nhiếp ảnh, tôi cảm thấy những bức ảnh này đã không thực sự có hồn Rằng tôi sẽ khó để biến chúng thành nghệ thuật Và tôi liên tục bị cuốn vào kiểu chụp phong cảnh in lịch hay những kiểu tương tự mà không thoát được Vì vậy, tôi bắt đầu tự hỏi, làm sao để thay đổi hướng nhìn về phong cảnh? Tôi quyết định nhìn nhận lại phong cảnh như thể nó đã bị chúng ta biến đổi
I had a bit of an epiphany being lost in Pennsylvania, and I took a left turn trying to get back to the highway. And I ended up in a town called Frackville. I got out of the car, and I stood up, and it was a coal-mining town. I did a 360 turnaround, and that became one of the most surreal landscapes I've ever seen. Totally transformed by man. And that got me to go out and look at mines like this, and go out and look at the largest industrial incursions in the landscape that I could find. And that became the baseline of what I was doing. And it also became the theme that I felt that I could hold onto, and not have to re-invent myself -- that this theme was large enough to become a life's work, to become something that I could sink my teeth into and just research and find out where these industries are.
tôi đã lạc mất 1 điều gì đó ở Pennsylvania, Và tôi đã rẽ trái, cố trở lại đường cao tốc Cuối cùng, tôi đến thị trấn tên Frackville Tôi xuống xe, đứng ra ngoài Đó là một thị trấn mỏ than , tôi quay ngược 360 độ Và chiêm ngưỡng một trong những khung cảnh kì ảo nhất từng thấy Hoàn toàn tạo dựng bởi con người Và chính nó đã khiến tôi ra ngoài để chiêm ngưỡng các mỏ than Ra ngoài và chứng kiến những sự xâm chiếm của ngành công nghiệp lên những khung cảnh mà tôi tìm thấy Và đó trở thành nền tảng cho những gì tôi làm Và đó cũng là chủ đề mà cho rằng mình nên theo đuổi mà không phải tự mình làm mới chủ đề này đủ rộng để làm cả đời là thứ mà tôi có thể làm với tất cả đam mê và chỉ cần nghiên cứu, tìm ra những ngành công nghiệp này ở đâu
And I think one of the things I also wanted to say in my thanks, which I kind of missed, was to thank all the corporations who helped me get in. Because it took negotiation for almost every one of these photographs -- to get into that place to make those photographs, and if it wasn't for those people letting me in at the heads of those corporations, I would have never made this body of work. So in that respect, to me, I'm not against the corporation. I own a corporation. I work with them, and I feel that we all need them and they're important. But I am also for sustainability.
Và một trong những điều mà tôi muốn cảm ơn Điều mà có vẻ tôi quên đi mất Là cảm ơn tới tất cả những tập đoàn đã cho tôi vào Bởi vì , tôi phải thương lượng để chụp mỗi bức ảnh -- Để tôi có thể vào thực địa chụp ảnh Và nếu không có những người giúp tôi vào Những người ở vị trí đầu của các tập đoàn, Tôi đã không thể tạo nên những tác phẩm này Tôi không chống lại các tập đoàn Tôi sở hữu một tập đoàn , tôi làm việc với họ Và tôi cho rằng chúng ta đều cần họ, họ rất quan trọng Nhưng tôi cũng muốn bảo vệ sự bền vững
So there's this thing that is pulling me in both directions. And I'm not making an indictment towards what's happening here, but it is a slow progression. So I started thinking, well, we live in all these ages of man: the Stone Age, and the Iron Age, and the Copper Age. And these ages of man are still at work today. But we've become totally disconnected from them. There's something that we're not seeing there. And it's a scary thing as well. Because when we start looking at the collective appetite for our lifestyles, and what we're doing to that landscape -- that, to me, is something that is a very sobering moment for me to contemplate.
Vậy nên, tôi đang nghiêng về cả hai phía. Và tôi không buộc tội ai vì những điều đang diễn ra Nhưng đây là một quá trình chậm Vì vậy , tôi bắt đầu nghĩ, chúng ta đã trải qua đủ các thời kỳ: Đồ đá, Đồ sắt, Đồ đồng Và những thời đại đó vẫn tồn tại ngày nay Nhưng ta đã không còn liên kết với chúng Có gì đó chúng ta không nhận thấy ở đây Và việc này rất đáng sợ , Vì khi chúng ta bắt đầu nghiên cứu Những lối sống cộng đồng ngày nay, Và những gì mà chúng ta gây ra cho thiên nhiên Điều này, với tôi , là khoảnh khắc thức tỉnh, đáng suy ngẫm.
And through my photographs, I'm hoping to be able to engage the audiences of my work, and to come up to it and not immediately be rejected by the image. Not to say, "Oh my God, what is it?" but to be challenged by it -- to say, "Wow, this is beautiful," on one level, but on the other level, "This is scary. I shouldn't be enjoying it." Like a forbidden pleasure. And it's that forbidden pleasure that I think is what resonates out there, and it gets people to look at these things, and it gets people to enter it. And it also, in a way, defines kind of what I feel, too -- that I'm drawn to have a good life. I want a house, and I want a car. But there's this consequence out there. And how do I begin to have that attraction, repulsion? It's even in my own conscience I'm having it, and here in my work, I'm trying to build that same toggle.
Và qua những bức ảnh của mình Tôi hy vọng có thể khiến cho khán giả chiêm ngưỡng tác phẩm của tôi sẽ đón nhận các hình ảnh này và không từ chối chúng Không nói rằng, "Ôi chúa ơi, đó là gì?" mà bị thách thức bởi nó để nói, "Ôi, nó thật đẹp," ở một mức độ, nhưng ở một mức độ khác, "Điều này thật đáng sợ, tôi không nên thích nó." Như một thú vui bị ngăn cấm. Và chính thú vui bị ngăn cấm này là thứ đang gây ảnh hưởng khiến mọi người nhìn ngắm những khung cảnh và muốn đặt chân đến. Và điều này cũng phần nào định nghĩa cảm nhận của tôi tôi muốn có một cuộc sống tốt tôi muốn có một ngôi nhà, và một chiếc xe. nhưng việc này để lại hậu quả. Làm sao tôi vừa bị thu hút lại vừa cảm thấy kinh tởm? trong chính lương tâm mình, và trong chính các bức ảnh của mình, tôi đang cố tạo lại cảm giác đó.
These things that I photographed -- this tire pile here had 45 million tires in it. It was the largest one. It was only about an hour-and-a-half away from me, and it caught fire about four years ago. It's around Westley, California, around Modesto. And I decided to start looking at something that, to me, had -- if the earlier work of looking at the landscape had a sense of lament to what we were doing to nature, in the recycling work that you're seeing here was starting to point to a direction. To me, it was our redemption. That in the recycling work that I was doing, I'm looking for a practice, a human activity that is sustainable. That if we keep putting things, through industrial and urban existence, back into the system -- if we keep doing that -- we can continue on. Of course, listening at the conference, there's many, many things that are coming. Bio-mimicry, and there's many other things that are coming on stream -- nanotechnology that may also prevent us from having to go into that landscape and tear it apart. And we all look forward to those things.
Những bức ảnh tôi đã chụp -- những lốp xe ở đây có 45 triệu lốp. Đây là nhiều nhất. Nó chỉ cách tôi 1 tiếng rưỡi đi xe, và nó đã bốc cháy khoảng 4 năm trước. Gần Westley, California, Modesto. Và tôi quyết định nghiên cứu cái mà, với tôi như các bức ảnh trước về phong cảnh diễn tả được sự thất vọng về những gì ta đã làm với thiên nhiên, như việc tái chế như các bạn thấy ở đây Nó thể hiện cái mà theo tôi đó là sự chuộc lỗi Trong các bức ảnh về việc tái chế của tôi Tôi đang tìm kiếm một hoạt động mà con người bảo vệ được môi trường. Nếu chúng ta tiếp tục phát triển công nghiệp và đô thị, đưa chúng vào hệ thống -- Nếu ta tiếp tục làm vậy -- ta có tiếp tục dĩ nhiên ngồi nghe ở các hội nghị, có nhiều giải pháp hiện nay. Như phỏng sinh học, và nhiều cách khác -- như công nghệ nano, có thể giúp ta không phải tàn phá khung cảnh thiên nhiên. Và ta đều mong chờ những điều đó.
But in the meantime, these things are scaling up. These things are continuing to happen. What you're looking at here -- I went to Bangladesh, so I started to move away from North America; I started to look at our world globally. These images of Bangladesh came out of a radio program I was listening to. They were talking about Exxon Valdez, and that there was going to be a glut of oil tankers because of the insurance industries. And that those oil tankers needed to be decommissioned, and 2004 was going to be the pinnacle. And I thought, "My God, wouldn't that be something?" To see the largest vessels of man being deconstructed by hand, literally, in third-world countries. So originally I was going to go to India. And I was shut out of India because of a Greenpeace situation there, and then I was able to get into Bangladesh, and saw for the first time a third world, a view of it, that I had never actually thought was possible. 130 million people living in an area the size of Wisconsin -- people everywhere -- the pollution was intense, and the working conditions were horrible.
Nhưng giờ, những vấn đề đang gia tăng. Chúng vẫn đang tiếp tục diễn ta. Bức ảnh mà các bạn đang nhìn thấy là khi tôi đi đến Bangladesh tôi bắt đầu rời Bắc Mỹ và nghiên cứu nhiều nơi trên thế giới. Những hình ảnh ở Bangladesh này xuất hiện trong một chương trình radio mà tôi đã nghe. Họ đang nói về Exxon Valdez, rằng sẽ dư thừa các tàu chở dầu vì ngành công nghiệp bảo hiểm. Những tàu chở dầu này sẽ bị ngừng sử dụng, và năm 2004 sẽ là năm đỉnh điểm. Tôi nghĩ "Trời, điều đó có nghĩa là gì?" Khi chứng kiến những con tàu lớn nhất bị tháo dỡ bằng tay, ở những nước thế giới thứ ba. Vậy nên, ban đầu tôi định đi Ấn Độ. nhưng không vào được vì vấn đề với Tổ chức Greenpeace ở đó và sau đó thì đến được Bangladesh, và lần đầu tiên tận mắt thấy thế giới thứ ba mà tôi chưa bao giờ nghĩ có thể. 130 triệu người sống trong một khu vực rộng bằng Wisconsin -- mọi người từ khắp nơi -- dân số rất cao, và điều kiện làm việc rất tệ.
Here you're looking at some oil fields in California, some of the biggest oil fields. And again, I started to think that -- there was another epiphany -- that the whole world I was living in was a result of having plentiful oil. And that, to me, was again something that I started building on, and I continued to build on. So this is a series I'm hoping to have ready in about two or three years, under the heading of "The Oil Party." Because I think everything that we're involved in -- our clothing, our cars, our roads, and everything -- are directly a result. I'm going to move to some pictures of China. And for me China -- I started photographing it four years ago, and China truly is a question of sustainability in my mind,
Các bạn đang thấy các mỏ dầu ở California, một trong những mỏ dầu lớn nhất. Và một lần nữa, tôi bắt đầu nghĩ rằng -- tôi chợt nhận ra rằng cả thế giới mà chúng ta đang sống là kết quả của việc có nhiều dầu. Và tôi lại bắt đầu phát triển ý tưởng này, tiếp tục phát triển. Đây là chủ đề mà tôi hi vọng hoàn thành trong khoảng 2 hay 3 năm nữa, với tựa đề "Bữa tiệc dầu" Vì tôi cho rằng mọi thứ quanh ta -- quần áo, xe, đường sá, mọi thứ -- là hệ quả trực tiếp của nó Tôi sẽ tiếp tục bằng những hình ảnh ở Trung Quốc. Tôi bắt đầu chụp ảnh Trung Quốc cách đây 4 năm, Trung Quốc thể hiện sự thân thiện với môi trường
not to mention that China, as well, has a great effect on the industries that I grew up around. I came out of a blue-collar town, a GM town, and my father worked at GM, so I was very familiar with that kind of industry and that also informed my work. But you know, to see China and the scale at which it's evolving, is quite something. So what you see here is the Three Gorges Dam, and this is the largest dam by 50 percent ever attempted by man. Most of the engineers around the world left the project because they said, "It's just too big." In fact, when it did actually fill with water a year and a half ago, they were able to measure a wobble within the earth as it was spinning. It took fifteen days to fill it. So this created a reservoir 600 kilometers long, one of the largest reservoirs ever created. And what was also one of the bigger projects around that was moving 13 full-size cities up out of the reservoir, and flattening all the buildings so they could make way for the ships.
chưa kể đến là Trung Quốc cũng tạo nên sức ảnh hưởng lớn đến những ngành công nghiệp quanh tôi. Tôi đến từ một thị trấn lao động chân tay, một thị trấn GM, và cha tôi làm việc ở GM, nên tôi hiểu rõ ngành công nghiệp đó và xuất thân cũng cung cấp thông tin cho công việc của tôi. Nhưng bạn biết đấy, khá kinh ngạc khi chứng kiến Trung Quốc phát triển với tốc độ nhanh như vậy Ở đây là Đập Tam Hiệp, đây là đập lớn gấp rưỡi từng được xây dựng bởi con người. Hầu hết các kĩ sư trên thế giới đều bỏ dự án vì họ cho rằng, "Nó quá lớn." Thật ra, khi nó được đổ đầy nước cách đây 1 năm rưỡi, họ đo được một sự chấn động mặt đất nhẹ khi nó chạy Mất 15 ngày để đổ đầy nước. Tạo nên một hồ chứa nước dài 600 kilômét, một trong những hồ chứa lớn nhất được tạo. Và một trong những dự án lớn khác là dời 13 thành phố đông dân khỏi nơi xây hồ chứa và san bằng những tòa nhà để có chỗ chứa tàu.
This is a "before and after." So that was before. And this is like 10 weeks later, demolished by hand. I think 11 of the buildings they used dynamite, everything else was by hand. That was 10 weeks later. And this gives you an idea. And it was all the people who lived in those homes, were the ones that were actually taking it apart and working, and getting paid per brick to take their cities apart. And these are some of the images from that. So I spent about three trips to the Three Gorges Dam, looking at that massive transformation of a landscape. And it looks like a bombed-out landscape, but it isn't. What it is, it's a landscape that is an intentional one. This is a need for power, and they're willing to go through this massive transformation, on this scale, to get that power.
Đây là ảnh "trước và sau". Đây là trước. Đây là 10 tuần sau đó, do con người dỡ bỏ. Tôi nghĩ họ dùng thuốc nổ cho 11 tòa nhà, phần còn được dỡ bỏ. Đây là 10 tuần sau. Việc này đem đến một ý tưởng. Tất cả là do người dân sinh sống ở đó dỡ bỏ và được trả công cho từng viên gạch để dỡ bỏ thành phố họ từng sống. Đây là một số hình ảnh cho việc đó. Tôi đã đi ba chuyến đến Đập Tam Hiệp, chứng kiến sự biến đổi lớn của khung cảnh. Trông khung cảnh như bị bom phá hủy, nhưng không phải. Khung cảnh biến đổi có chủ đích. Họ cần năng lượng điện, họ bằng lòng tạo nên biến đổi lớn đến mức này để có năng lượng điện.
And again, it's actually a relief for what's going on in China because I think on the table right now, there's 27 nuclear power stations to be built. There hasn't been one built in North America for 20 years because of the "NIMBY" problem -- "Not In My BackYard." But in China they're saying, "No, we're putting in 27 in the next 10 years." And coal-burning furnaces are going in there for hydroelectric power literally weekly. So coal itself is probably one of the largest problems. And one of the other things that happened in the Three Gorges -- a lot of the agricultural land that you see there on the left was also lost; some of the most fertile agricultural land was lost in that. And 1.2 to 2 million people were relocated, depending on whose statistics you're looking at. And this is what they were building.
May thay Trung Quốc chọn phương pháp này vì nếu đem ra so sánh, có 27 nhà máy điện hạt nhân sắp được xây dựng. Điều không hề có ở Bắc Mỹ trong 20 năm vì vấn đề "NCK" "Nhạy cảm khác" Nhưng TQ lại nói "Không, tụi tôi sẽ có 27 cái trong 10 năm nữa" Ở đó cũng có lò đốt than để tạo năng lượng thuỷ điện mỗi tuần. Nên than là một trong những vấn đề lớn nhất. Và một vấn đề khác ở Đập Tam Hiệp là -- nhiều đất nông nghiệp ở phía bên trái đã bị mất; một phần đất nông nghiệp màu mỡ nhất bị mất ở đó. Và 1.2 đến 2 triệu người đã phải dời đi, tùy thuộc vào số liệu đang nghiên cứu. Và đây là thứ họ đang xây dựng.
This is Wushan, one of the largest cities that was relocated. This is the town hall for the city. And again, the rebuilding of the city -- to me, it was sad to see that they didn't really grab a lot of, I guess, what we know here, in terms of urban planning. There were no parks; there were no green spaces. Very high-density living on the side of a hill. And here they had a chance to rebuild cities from the bottom up, but somehow were not connecting with them.
Đây là Wushan, một trong những thành phố lớn nhất bị di dời. Đây là tòa thị chính của thành phố. Về việc xây lại thành phố -- với tôi, đáng buồn là họ đã không giữ lại nhiều những gì chúng ta đã thân thuộc khi quy hoạch thành phố. Không có công viên, cây cỏ. Nhiều người sống ở bên hông đồi. Ở đây, họ có cơ hội xây lại thành phố từ dưới lên, nhưng lại không liên kết với họ.
Here is a sign that, translated, says, "Obey the birth control law. Build our science, civilized and advanced idea of marriage and giving birth." So here, if you look at this poster, it has all the trappings of Western culture. You're seeing the tuxedos, the bouquets. But what's really, to me, frightening about the picture and about this billboard is the refinery in the background. So it's like marrying up all the things that we have and it's an adaptation of our way of life, full stop. And again, when you start seeing that kind of embrace, and you start looking at them leading their rural lifestyle with a very, very small footprint and moving into an urban lifestyle with a much higher footprint, it starts to become very sobering.
Đây là biển hiệu, "Chấp hành chính sách kế hoạch hóa gia đình. Xây dựng nhận thức khoa học về hôn nhân và sinh sản văn minh, tân tiến." Ở đây, nếu các bạn nhìn vào tấm quảng cáo này, nó có mọi thứ liên quan đến văn hóa phương Tây. Bạn đang thấy những lễ phục, bó hoa. Nhưng với tôi, điều thật sự đáng sợ về bức tranh này và về tấm quảng cáo này là nhà máy lọc ở phía sau. Nó giống như kết hợp tất cả những gì chúng ta có nó thể hiện cách chúng ta đang thích nghi lối sống mới, chấm hết. Và khi bạn nhận thấy điều đó, khi thấy họ đang chuyển từ lối sống nông thôn với lượng carbon thấp sang lối sống thành thị với lượng carbon lớn hơn nhiều, mọi việc trở nên nghiêm trọng.
This is a shot in one of the biggest squares in Guangdong -- and this is where a lot of migrant workers are coming in from the country. And there's about 130 million people in migration trying to get into urban centers at all times, and in the next 10 to 15 years, are expecting another 400 to 500 million people to migrate into the urban centers like Shanghai and the manufacturing centers. The manufacturers are -- the domestics are usually -- you can tell a domestic factory by the fact that they all use the same color uniforms. So this is a pink uniform at this factory. It's a shoe factory. And they have dorms for the workers. So they bring them in from the country and put them up in the dorms.
Đây là hình một trong những quảng trường lớn nhất ở Quảng Đông và là nơi nhiều người lao động di cư đến từ các miền đất nước. Có khoảng 130 triệu người di cư luôn cố đến các trung tâm đô thị, và trong 10 tới 15 năm nữa, sẽ có thêm 400 đến 500 triệu người di cư đến các thành phố như Thượng Hải và các trung tâm sản xuất. Những nhà sản xuất thường là trong nước - bạn có thể biết một nhà máy nội địa qua việc họ đều dùng đồng phục cùng màu. Đây là đồng phục hồng ỏ nhà máy này. Đây là nhà máy giày. Họ có ký túc xá cho công nhân. Họ thu hút công nhập cư và cho công nhân ở trong ký túc xá.
This is one of the biggest shoe factories, the Yuyuan shoe factory near Shenzhen. It has 90,000 employees making shoes. This is a shift change, one of three. There's two factories of this scale in the same town. This is one with 45,000, so every lunch, there's about 12,000 coming through for lunch. They sit down; they have about 20 minutes. The next round comes in. It's an incredible workforce that's building there. Shanghai -- I'm looking at the urban renewal in Shanghai, and this is a whole area that will be flattened and turned into skyscrapers in the next five years.
Đây là một trong những nhà máy giày lớn nhất, Yuyuan gần Thâm Quyến. Hơn 90,000 công nhân làm giày ở đây. Đây là lúc đổi ca làm việc, một trong ba lần. Có 2 nhà máy cấp độ này ở cùng một thành phố. Đây là một cái với hơn 45000 người, nên mỗi bữa ăn trưa, có khoảng 12,000 người đến đây ăn. Họ ngồi xuống; có khoảng 20 phút để ăn. Sau đó đến lượt tiếp theo. Thật là một lực lượng lao động lớn đang phát triển ở đó. Thượng Hải -- Tôi đang nhìn thấy sự phục hồi đô thị ở Thượng Hải, cả vùng này sẽ bị san bằng để xây những tòa nhà cao tầng trong 5 năm nữa.
What's also happening in Shanghai is -- China is changing because this wouldn't have happened five years ago, for instance. This is a holdout. They're called dengzahoos -- they're like pin tacks to the ground. They won't move. They're not negotiating. They're not getting enough, so they're not going to move. And so they're holding off until they get a deal with them. And they've been actually quite successful in getting better deals because most of them are getting a raw deal. They're being put out about two hours -- the communities that have been around for literally hundreds of years, or maybe even thousands of years, are being broken up and spread across in the suburban areas outside of Shanghai. But these are a whole series of guys holding out in this reconstruction of Shanghai. Probably the largest urban-renewal project, I think, ever attempted on the planet.
Một điều nữa đang diễn ra ở Thượng Hải là Trung Quốc, chẳng hạn, đang biến đổi vì việc này đáng lẽ không diễn ra 5 năm trước do từ chối thỏa thuận. Họ được họi là dengzahoo -- họ như đinh tán trên đường. Họ không dời đi. Họ không chịu thỏa thuận. Họ không nhận đủ tiền nên họ không chịu dời đi. Nên họ không chấp nhận cho đến khi đi đến thỏa thuận có lợi. Họ khá thành công trong việc đạt những thỏa thuận tốt hơn vì phần lớn họ bị đối xử bất công. Họ đang phải làm thêm giờ khoảng 2 tiếng -- những cộng đồng này đã ở đây hàng trăm năm, thậm chí có thể là hàng ngàn năm, và họ đang bị tách ra và sống rải rác ở các vùng ngoại ô bên ngoài Thượng Hải. Nhưng đây chỉ là một nhóm người từ chối thỏa thuận của công trình ở Thượng Hải. Theo tôi, đây có lẽ là dự án nâng cấp thành phố lớn nhất trên hành tinh này.
And then the embrace of the things that they're replacing it with -- again, one of my wishes, and I never ended up going there, was to somehow tell them that there were better ways to build a house. The kinds of collisions of styles and things were quite something, and these are called the villas. And also, like right now, they're just moving. The scaffolding is still on, and this is an e-waste area, and if you looked in the foreground on the big print, you'd see that the industry -- their industry -- they're all recycling. So the industry's already growing around these new developments.
Tất cả những gì họ đang thay thế -- một trong những mong muốn của tôi, và tôi chưa từng muốn đến đó, là nói cho họ biết những cách tốt hơn để xây nhà. Sự đối lập về phong cách thật ấn tượng Đây là biệt thự. Như bây giờ, họ đang dời đi. Giàn giáo vẫn còn đó, đây là một khu chất thải điện tử nếu bạn nhìn khu vực gần chỗ chụp ảnh này, bạn sẽ thấy được nền công nghiệp của họ là tái chế. Nền công nghiệp đã phát triển quanh những công trình mới này.
This is a five-level bridge in Shanghai. Shanghai was a very intriguing city -- it's exploding on a level that I don't think any city has experienced. In fact, even Shenzhen, the economic zone -- one of the first ones -- 15 years ago was about 100,000 people, and today it boasts about 10 to 11 million. So that gives you an idea of the kinds of migrations and the speed with which -- this is just the taxis being built by Volkswagen. There's 9,000 of them here, and they're being built for most of the big cities, Beijing and Shanghai, Shenzhen. And this isn't even the domestic car market; this is the taxi market. And what we would see here as a suburban development -- a similar thing, but they're all high-rises. So they'll put 20 or 40 up at a time, and they just go up in the same way as a single-family dwelling would go up here in an area.
Đây là cầu vượt 5 tầng ở Thượng Hải. Thượng Hải là một thành phố rất thú vị -- nó phát triển ở mức độ mà tôi nghĩ không một thành phố nào làm được. Thật ra, thậm chí Thâm Quyến, vùng kinh tế một trong 5 vùng đầu tiên -- 15 năm trước có 100,000 người, ngày nay có khoảng 10 tới 11 triệu người. Việc này giúp ta thấy được hình thức di cư và tốc độ phát triển nơi đây -- đây là những chiếc taxi đang được sản xuất của hãng Volkswagen. Có 9,000 chiếc ở đây, và chúng đang được xây dựng cho một trong những thành phố lớn nhất, Bắc Kinh, Thượng Hải, Thâm Quyến. Đây không phải là thị trường ô tô nội địa mà là thị trường taxi. Cái chúng ta đang nhìn thấy là sự phát triển ngoại ô -- tương tự vậy, nhưng chúng đều là nhà cao tầng. Họ sẽ xây 20 đến 40 cái 1 lúc, và họ sẽ xây lên như cách mà một căn nhà cho một hộ gia đình được xây ở đây.
And the density is quite incredible. And one of the things in this picture that I wanted to point out is that when I saw these kinds of buildings, I was shocked to see that they're not using a central air-conditioning system; every window has an air conditioner in it. And I'm sure there are people here who probably know better than I do about efficiencies, but I can't imagine that every apartment having its own air conditioner is a very efficient way to cool a building on this scale. And when you start looking at that, and then you start factoring up into a city the size of Shanghai, it's literally a forest of skyscrapers. It's breathtaking, in terms of the speed at which this city is transforming. And you can see in the foreground of this picture, it's still one of the last areas that was being held up. Right now that's all cleared out -- this was done about eight months ago -- and high-rises are now going up into that central spot. So a skyscraper is built, literally, overnight in Shanghai.
Mật độ dân cư cũng khá cao. Một trong những điều mà tôi muốn chỉ ra từ bức hình này là khi nhìn thấy những tòa nhà này, tôi đã sốc khi nhận ra chúng không dùng hệ thống điều hòa trung tâm; mỗi cửa sổ đều có một máy điều hòa. Và tôi chắc rằng có người ở đây biết rõ hơn tôi về năng suất điện, nhưng tôi không nghĩ việc mỗi căn hộ có một máy điều hòa riêng là cách hiệu quả để làm mát tòa nhà cỡ này. Khi bạn nhìn thấy điều này, và bắt đầu nghĩ đến thành phố to lớn như Thượng Hải, đó thật sự là một khu rừng tòa nhà chọc trời. thật ngoạn mục, tốc độ mà thành phố này đang biến đổi. Có thể thấy vùng cận cảnh của bức ảnh này, vẫn đang được xây dựng. Vùng này đã được xây dựng xong 8 tháng trước. các tòa nhà cao tầng ở vùng trung tâm. Một tòa nhà chọc trời thật sự được xây dựng trong 1 đêm ở Thượng Hải.
Most recently I went in, and I started looking at some of the biggest industries in China. And this is Baosteel, right outside of Shanghai. This is the coal supply for the steel factory -- 18 square kilometers. It's an incredibly massive operation, I think 15,000 workers, five cupolas, and the sixth one's coming in here. So they're building very large blast furnaces to try to deal with the demand for steel in China. So this is three of the visible blast furnaces within that shot. And again, looking at these images, there's this constant, like, haze that you're seeing. This is going to show you, real time, an assembler. It's a circuit breaker. 10 hours a day at this speed. I think one of the issues that we here are facing with China, is that they're using a lot of the latest production technology.
Gần đây nhất khi thâm nhập và quan sát một trong những ngành công nghiệp lớn nhất Trung Quốc. Đây là Baosteel, ngay vùng ngoài Thượng Hải. Đây là nơi cung cấp than cho nhà máy thép 18 km vuông Đây là một công ty rất lớn, theo tôi có 15,000 công nhân, 5 lò đúc, và cái thứ 6 đang được chuyển đến đây. Họ đang xây dựng những lò luyện rất lớn để đáp ứng nhu cầu thép ở Trung Quốc. Đây là 3 lò luyện có thể thấy được từ góc chụp này. Khi nhìn những ảnh này, ta cảm nhận họ phải làm việc quần quật. Đoạn clip này là một người lắp ráp đang làm việc. Đó là cầu dao tự động. 10 tiếng 1 ngày ở tốc độ này. Tôi cho rằng một trong những vấn đề mà Trung Quốc đang đối mặt là họ đang dùng rất nhiều công nghệ sản xuất tân tiến nhất
In that one, there were 400 people that worked on the floor. And I asked the manager to point out five of your fastest producers, and then I went and looked at each one of them for about 15 or 20 minutes, and picked this one woman. And it was just lightning fast; the way she was working was almost unbelievable. But that is the trick that they've got right now, that they're winning with, is that they're using all the latest technologies and extrusion machines, and bringing all the components into play, but the assembly is where they're actually bringing in -- the country workers are very willing to work. They want to work. There's a massive backlog of people wanting their jobs. That condition's going to be there for the next 10 to 15 years if they realize what they want, which is, you know, 400 to 500 million more people coming into the cities.
Trong đó, có 400 người làm việc trên tầng. Tôi đã hỏi quản lý chỉ ra 5 công nhân làm việc năng suất nhất, sau đó tôi đến và quan sát từng người khoảng 15 đến 20 phút, và chọn người phụ nữ này. Nhanh như tia chớp tốc độ lắp ráp của cô, gần như không tưởng. Nhưng đó là mánh khoé của họ mà họ đang sử dụng thành công; đó là họ dùng những công nghệ mới và máy đùn chất dẻo, để lắp ráp tất cả thành phần tự động, nhưng thật ra họ mang đến các dây chuyền lắp ráp -- những công nhân rất sẵn sàng làm. Họ cần công việc. Có hàng tá người muốn công việc của họ. Tình trạng này sẽ còn kéo dài 10 đến 15 năm nữa nếu họ nhận ra điều họ muốn, đó là thêm 400 đến 500 triệu người chuyển đến các thành phố.
In this particular case -- this is the assembly line that you saw; this is a shot of it. I had to use a very small aperture to get the depth of field. I had to have them freeze for 10 seconds to get this shot. It took me five fake tries because they were just going. To slow them down was literally impossible. They were just wound up doing these things all day long, until the manager had to, with a stern voice, say, "Okay, everybody freeze." It wasn't too bad, but they're driven to produce these things at an incredible rate.
Trong trường hợp này -- đây là dây chuyền lắp ráp mà bạn thấy; một bức ảnh. Tôi phải dùng khẩu độ rất nhỏ đế tạo độ sâu cho bức ảnh. Tôi phải yêu cầu họ ngồi yên trong 10 giây để chụp bức ảnh này. Tôi mất 5 lần chụp thử bởi vì họ cứ tiếp tục làm việc. Giảm tốc độ của họ là gần như không thể. Họ chỉ làm những việc như vậy trong suốt một ngày dài, cho đến khi quản lý nghiêm khắc ra hiệu, "Được rồi, mọi người dừng lại." Công việc không quá tệ, nhưng họ phải lắp ráp ở tốc độ rất nhanh.
This is a textile mill doing synthetic silk, an oil byproduct. And what you're seeing here is, again, one of the most state-of-the-art textile mills. There are 500 of these machines; they're worth about 200,000 dollars each. So you have about 12 people running this, and they're just inspecting it -- and they're just walking the lines. The machines are all running, absolutely incredible to see what the scale of industries are. And I started getting in further and further into the factories. And that's a diptych. I do a lot of pairings to try and get the sense of scale in these places. This is a line where they get the threads and they wind the threads together, pre-going into the textile mills.
Đây là xưởng dệt may đang sản xuất lụa tổng hợp, một phụ phẩm của dầu mỏ Và cái bạn thấy ở đây là, một trong những xưởng may tân tiến nhất. Có 500 máy; mỗi máy có giá khoảng 200,000 đô la. Có 12 người giám sát, họ kiểm tra máy móc -- họ di chuyển giữa các đường trống. Các máy đều hoạt động, thật đáng kinh ngạc khi thấy quy mô các nền công nghiệp ở đây Và tôi bắt đầu thâm nhập sâu hơn vào các nhà máy. Đây là ảnh đôi, tôi chụp nhiều ảnh so sánh để mô tả được quy mô của những nơi này. Đây là băng chuyền nơi công nhân nhận chỉ và quấn chỉ lại với nhau trước khi được đưa đến nhà máy.
Here's something that's far more labor-intensive, which is the making of shoes. This floor has about 1,500 workers on this floor. The company itself had about 10,000 employees, and they're doing domestic shoes. It was very hard to get into the international companies because I had to get permission from companies like Nike and Adidas, and that's very hard to get. And they don't want to let me in. But the domestic was much easier to do. It just gives you a sense of, again -- and that's where, really, the whole migration of jobs started going over to China and making the shoes. Nike was one of the early ones. It was such a high labor component to it that it made a lot of sense to go after that labor market.
Đây là việc cần nguồn lực lao động lớn, làm giày. Tầng này có khoảng 1,500 công nhân. Công ty có khoảng 10,000 nhân viên, và họ đang sản xuất giày nội địa. Rất khó để thâm nhập vào các công ty quốc tế bởi vì tôi phải có sự cho phép từ các công ty như Nike và Adidas, điều đó rất khó. Họ không muốn cho tôi vào. Nhưng thị trường nội địa thì dễ hơn. Có cảm giác dễ dàng thâm nhập -- đây là lí do thật sự mà nhiều người di cư đến Trung Quốc để tìm việc ngành sản xuất giày. Nike là một trong các thương hiệu đầu tiên. Thị trường Trung Quốc giàu nguồn nhân lực nên thâm nhập thị trường này rất có lý.
This is a high-tech mobile phone: Bird mobile phone, one of the largest mobile makers in China. I think mobile phone companies are popping up, literally, on a weekly basis, and they have an explosive growth in mobile phones. This is a textile where they're doing shirts -- Youngor, the biggest shirt factory and clothing factory in China. And this next shot here is one of the lunchrooms. Everything is very efficient. While setting up this shot, people on average would spend eight to 10 minutes having a lunch. This was one of the biggest factories I've ever seen. They make coffeemakers here, the biggest coffeemaker and the biggest iron makers -- they make 20 million of them in the world. There's 21,000 employees. This one factory -- and they had several of them -- is half a kilometer long. These are just recently shot -- I just came back about a month ago, so you're the first ones to be seeing these, these new factory pictures I've taken.
Đây là nhà máy sản xuất điện thoại di động cao cấp: điện thoại hiệu Bird, một trong những thương hiệu lớn nhất TQ Tôi cho rằng các công ty sản xuất điện thoại di động đang xuất hiện ngày một nhiều mỗi tuần, và họ làm tăng số lượng điện thoại được sản xuất. Đây là nhà máy sản xuất áo -- Youngor, một trong các nhà máy sản xuất quần áo lớn nhất TQ. Ảnh tiếp theo là ở nhà ăn. Mọi việc đều rất hiệu quả. Trong khi chuẩn bị chụp ảnh này, những công nhân ăn trưa trong khoảng 8 tới 10 phút. Đây quy mô nhà máy lớn nhất tôi từng thấy. Họ sản xuất cà phê, nơi sản xuất cà phê lớn nhất và máy nướng bánh lớn nhất -- họ sản xuất 20 triệu cái trên thế giới. Có 21,000 nhân viên. Nhà máy này -- và họ cái vài nhà máy nữa -- có chiều dài nửa kilômét. Những bức ảnh này được chụp gần đây -- tôi về 1 tháng trước, nên các bạn là những người đầu tiên thấy chúng, những bức ảnh về các nhà máy mà tôi đã chụp.
So it's taken me almost a year to gain access into these places. The other aspect of what's happening in China is that there's a real need for materials there. So a lot of the recycled materials that are collected here are being recycled and taken to China by ships. That's cubed metal. This is armatures, electrical armatures, where they're getting the copper and the high-end steel from electrical motors out, and recycling them. This is certainly connected to California and Silicon Valley. But this is what happens to most of the computers. Fifty percent of the world's computers end up in China to be recycled.
Tôi mất gần 1 năm để vào những nơi này. Một khía cạnh khác của Trung Quốc là ở đó rất cần vật liệu. Vì vậy nhiều vật liệu thu thập được ở đây đang được tái chế và mang đến Trung Quốc bằng tàu. Đó là khối kim loại. Đó là cuộn ứng nơi họ lấy đồng và thép cao cấp từ các động cơ và tái chế chúng. Việc này chắc chắn diễn ra ở California và Thung lũng Silicon Nhưng việc này xảy ra với hầu hết các máy tính. 50 phần trăm máy tính trên thế giới cuối cùng được tái chế ở Trung Quốc.
It's referred to as "e-waste" there. And it is a bit of a problem. The way they recycle the boards is that they actually use the coal briquettes, which are used all through China, but they heat up the boards, and with pairs of pliers they pull off all the components. They're trying to get all the valued metals out of those components. But the toxic smells -- when you come into a town that's actually doing this kind of burning of the boards, you can smell it a good five or 10 kilometers before you get there. Here's another operation. It's all cottage industries, so it's not big places -- it's all in people's front porches, in their backyards, even in their homes they're burning boards,
Nó được gọi là "rác thải điện tử" ở đó. Và đây là một vấn đề. Cách mà họ tái chế bàn phím là dùng than bánh vốn khá phổ biến ở trung quốc họ đốt than để nung chảy bàn phím rồi họ dùng kìm để lấy các thành phần ra. Họ cố lấy các kim loại có giá trị ra khỏi các thành phần đó. Nhưng mùi độc hại -- khi bạn vào một thành phố dùng cách này để đốt bàn phím, bạn có thể ngửi thấy mùi đó 5 hay 10 kilômét trước khi đến nơi. Đây là một công ty khác. Tất cả đều là nghề thủ công, nên không ở những nơi lớn -- tất cả đều ở trước hiên của người dân, ở sân sau, thậm chí là trong nhà khi họ đốt bàn phím,
if there's a concern for somebody coming by -- because it is considered in China to be illegal, doing it, but they can't stop the product from coming in. This portrait -- I'm not usually known for portraits, but I couldn't resist this one, where she's been through Mao, and she's been through the Great Leap Forward, and the Cultural Revolution, and now she's sitting on her porch with this e-waste beside her. It's quite something. This is a road where it's been shored up by computer boards in one of the biggest towns where they're recycling. So that's the photographs that I wanted to show you.
Việc này có thể ảnh hưởng đến người đi ngang -- vì việc này được xem là phạm pháp ở Trung Quốc nhưng họ không thể ngăn các sản phẩm điện tử được chuyển đến. Bức chân dung này -- tôi không được biết đến với ảnh chân dung, nhưng tôi không thể không chụp bức này, bà ấy đã trải qua thời Mao Trạch Đông, chiến dịch Đại Nhảy vọt, và Cách mạng văn hóa, giờ đây bà lại ngồi trước hiên với rác thải điện tử bên cạnh. Thật ấn tượng. Đây là một con đường tràn ngập bàn phím máy tính ở các thành phố lớn nhất nơi tái chế chúng. Đó là những bức ảnh mà tôi muốn cho các bạn xem.
(Applause)
(Vỗ tay)
I want to dedicate my wishes to my two girls. They've been sitting on my shoulder the whole time while I've been thinking. One's Megan, the one of the right, and Katja there. And to me the whole notion -- the things I'm photographing are out of a great concern about the scale of our progress and what we call progress. And as much as there are great things around the corner -- and it's palpable in this room -- of all of the things that are just about to break that can solve so many problems, I'm really hoping that those things will spread around the world and will start to have a positive effect. And it isn't something that isn't just affecting our world, but it starts to go up -- because I think we can start correcting our footprint and bring it down -- but there's a growing footprint that's happening in Asia, and is growing at a rapid, rapid rate, and so I don't think we can equalize it. So ultimately the strategy, I think, here is that we have to be very concerned about their evolution, because it is going to be connected to our evolution as well.
Tôi muốn gửi những ước muốn cho con gái tôi Chúng ngồi trên vai tôi suốt khoảng thời gian tôi suy ngẫm. Đây là Megan, bên phải và ở đó là Katja. Với tôi, toàn bộ khái niệm -- những thứ tôi chụp được bắt nguồn từ nỗi lo về quy mô phát triển công nghiệp và cái chúng ta gọi là phát triển. Và dù có nhiều thứ tuyệt vời sắp tới -- khá rõ ràng trong căn phòng này -- có những thứ sắp thất bại nhưng lại có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, Tôi thật sự hi vọng rằng những thứ đó sẽ lan rộng ra thế giới và đem lại nhiều lợi ích. Nó không chỉ ảnh hưởng thế giới chúng ta, mà còn nhiều lợi ích khác -- vì tôi nghĩ chúng ta có thể giảm mức tác động của mình -- nhưng sự tác động hiện đang tăng ở Châu Á với tốc độ rất nhanh tôi không nghĩ ta có thể duy trì đồng đều mọi nơi. Nên với chiến lược này tôi nghĩ chúng ta phải quan tâm đến quá trình phát triển của họ, vì nó sẽ liên quan đến sự phát triển của chính chúng ta,
So part of my thinking, and part of my wishes, is sitting with these thoughts in mind, and thinking about, "How is their life going to be when they want to have children, or when they're ready to get married 20 years from now -- or whatever, 15 years from now?" And to me that has been the core behind most of my thinking -- in my work, and also for this incredible chance to have some wishes. Wish one: world-changing. I want to use my images to persuade millions of people to join in the global conversation on sustainability. And it is through communications today that I believe that that is not an unreal idea. Oh, and I went in search -- I wanted to put what I had in mind, hitch it onto something. I didn't want a wish just to start from nowhere.
Nên một phần tôi suy nghĩ và mong muốn tôi ngồi suy ngẫm nghĩ về việc "Cuộc sống của con gái tôi sẽ ra sao khi chúng muốn có con, hay khi chúng muốn kết hôn trong 20 năm nữa hay 15 năm nữa?" Đây là cốt lõi của những suy tư của tôi -- trong công việc của tôi, có được cơ hội để nói lên một vài ước muốn của mình. Ước muốn 1: thay đổi thế giới. Tôi muốn sử dụng những hình ảnh của mình để thuyết phục hàng triệu người tham gia các buổi thảo luận quốc tế Và chính qua những buổi thảo luận ngày nay mà tôi thấy việc đó không phải bất khả thi Tôi đã tìm kiếm -- tôi muốn liên kết suy nghĩ của mình với một cái gì đó Tôi không muốn một ước muốn mà lại không có cơ sở.
One of them I'm starting from almost nothing, but the other one, I wanted to find out what's going on that's working right now. And Worldchanging.com is a fantastic blog, and that blog is now being visited by close to half-a-million people a month. And it just started about 14 months ago. And the beauty of what's going on there is that the tone of the conversation is the tone that I like. What they're doing there is that they're not -- I think the environmental movement has failed in that it's used the stick too much; it's used the apocalyptic tone too much; it hasn't sold the positive aspects of being environmentally concerned and trying to pull us out. Whereas this conversation that is going on in this blog is about positive movements, about how to change our world in a better way, quickly. And it's looking at technology, and it's looking at new energy-saving devices, and it's looking at how to rethink and how to re-strategize the movement towards sustainability.
Một điều tôi gầy dựng từ tay trắng, còn điều kia Một điều tôi gầy dựng từ tay trắng, còn điều kia Và Worldchanging.com là một trang blog tuyệt vời được truy cập bởi gần nửa triệu người mỗi tháng. Và nó chỉ mới được lập cách đây 14 tháng. Vẻ đẹp của trang blog đó là giọng điệu của các cuộc thảo luận mà tôi thích. Trên trang blog đó, họ không -- tôi nghĩ các hoạt động môi trường thất bại vì phê phán quá nhiều; vì nói về dự diệt vong trong tương lai quá nhiều; nhưng không nói về những khía cạnh tích cực của việc quan tâm đến môi trường và thoát tình trạng hiện tại. Những thảo luận trên trang blog là về những cuộc vận động tích cực, về việc thay đổi thế giới theo cách tốt hơn, nhanh hơn. Trang blog đi sâu vào công nghệ, vào những thiết bị tiết kiệm năng lượng mới, vào cách để thay đổi suy nghĩ và thay đổi chiến thuật để vận động việc sử dụng năng lượng thân thiện với môi trường.
And so for me, one of the things that I thought would be to put some of my work in the service of promoting the Worldchanging.com website. Some of you might know, he's a TEDster -- Stephen Sagmeister and I are working on some layouts. And this is still in preliminary stages; these aren't the finals. But these images, with Worldchanging.com, can be placed into any kind of media. They could be posted through the Web; they could be used as a billboard or a bus shelter, or anything of that nature. So we're looking at this as trying to build out. And what we ended up discussing was that in most media you get mostly an image with a lot of text, and the text is blasted all over.
Với tôi, một trong những thứ tôi muốn làm là đưa những nghiên cứu của mình vào việc quảng bá cho trang web Wordchanging.com. Các bạn có thể biết anh ấy, Stephen Sagmeister, nhà diễn thuyết TED, và tôi đang hợp tác trong một số bản thiết kế. Đây chỉ là giai đoạn đầu mà thôi Những ảnh này, cùng với Worldchanging.com có thể được dùng trong bất cứ phương tiện truyền thông nào. Chúng có thể được đăng trên các trang Web, dùng cho biển quảng cáo hay hình xe buýt hay tương tự vậy. Chúng tôi đang cố gắng xây dựng. Chúng tôi thảo luận trong quảng cáo, hình ảnh sẽ có nhiều chữ, chữ sẽ xuất hiện khắp ảnh. Điều kì lạ,
What was unusual, according to Stephen, is less than five percent of ads are actually leading with image. And so in this case, because it's about a lot of these images and what they represent, and the kinds of questions they bring up, that we thought letting the images play out and bring someone to say, "Well, what's Worldchanging.com, with these images, have to do?" And hopefully inspire people to go to that website. So Worldchanging.com, and building that blog, and it is a blog, and I'm hoping that it isn't -- I don't see it as the kind of blog where we're all going to follow each other to death. This one is one that will spoke out, and will go out, and to start reaching. Because right now there's conversations in India, in China, in South America -- there's entries coming from all around the world. I think there's a chance to have a dialogue, a conversation about sustainability at Worldchanging.com. And anything that you can do to promote that would be fantastic.
theo Stephen là chỉ có ít hơn 5% quảng cáo thật sự chú trọng hình ảnh. Trong trường hợp này vì liên quan đến nhiều hình ảnh cũng là cái mà chúng đại diện và những câu hỏi mà chúng khơi gợi, chúng tôi cho rằng nên để hình ảnh làm trọng tâm, khiến cho người ta thắc mắc, Vậy Worldchanging.com và những hình ảnh này sẽ làm được gì?" Hi vọng có thể khiến mọi người truy cập trang web. Việc xây dựng trang web Worldchanging.com, tôi không cho rằng nó là một trang web để chúng ta chỉ theo dõi những biến đổi chết chóc. Trang web này sẽ có tiếng nói riêng và sẽ lan tỏa và hành động Vì hiện nay có nhiều cuộc đàm thoại ở Ấn Độ, Trung Quốc, Nam Mỹ -- có nhiều bài viết từ khắp thế giới. Tôi nghĩ sẽ có cơ hội tổ chức một cuộc đàm thoại, trò chuyện về việc sử dụng năng lượng sạch trên Worldchanging.com Và bất cứ gì các bạn có thể làm để quảng bá đều rất tuyệt vời.
Wish two is more of the bottom-up, ground-up one that I'm trying to work with. And this one is: I wish to launch a groundbreaking competition that motivates kids to invest ideas on, and invent ideas on, sustainability. And one of the things that came out -- Allison, who actually nominated me, said something earlier on in a brainstorming. She said that recycling in Canada had a fantastic entry into our psyche through kids between grade four and six. And you think about it, you know, grade four -- my wife and I, we say age seven is the age of reason, so they're into the age of reason. And they're pre-puberty. So it's this great window where they actually are -- you can influence them. You know what happens at puberty? You know, we know that from earlier presentations.
Ước muốn 2 liên quan đến khởi nguồn nhận thức Đó là: tổ chức một cuộc thi sáng tạo nhằm thúc đẩy trẻ em nghĩ ý tưởng sử dụng năng lượng sạch và đầu tư cho chúng Một trong những ý tưởng là của Allison trong một lần suy nghĩ ý tưởng Cô ấy nói rằng việc tái chế ở Canada hướng đến nhận thức của trẻ ở độ tuổi từ lớp 4 đến lớp 6 Điều đó khiến bạn suy ngẫm lớp 4 -- vợ tôi và tôi cho rằng 7 tuổi là độ tuổi trẻ bắt đầu có lý trí và xây dựng lý trí ở tuổi tiền dậy thì. Đây là một giai đoạn tốt để bạn gây ảnh hưởng đến trẻ. Điều gì xảy ra ở tuổi dậy thì? Chúng ta đã biết từ những bài thuyết trình trước.
So my thinking here is that we try to motivate those kids to start driving home ideas. Let them understand what sustainability is, and that they have a vested interest in it to happen. And one of the ways I thought of doing it is to use my prize, so I would take 30,000 or 40,000 dollars of the winnings, and the rest is going to be to manage this project, but to use that as prizes for kids to get into their hands. But the other thing that I thought would be fantastic was to create these -- call them "prize targets." And so one could be for the best sustainable idea for an in-school project, the best one for a household project, or it could be the best community project for sustainability.
Suy nghĩ của tôi là chúng ta cố gắng thúc đẩy trẻ có nhiều ý tưởng để cho chúng hiểu sử dụng năng lượng sạch là gì và chúng sẽ có lợi nếu việc đó diễn ra. Một trong những cách mà tôi suy nghĩ ra là sử dụng tiền thưởng của tôi khoảng 30,000 hay 40,000 USD tiền thưởng, phần còn lại sẽ dùng để tổ chức dự án này, như là phần thưởng cho các bé. Nhưng một điều khác mà tôi nghĩ rất tuyệt là tạo ra những "mục tiêu phần thưởng" Có thể là phần thưởng cho ý tưởng hay nhất cho một dự án cấp trường hay phần thưởng cho một dự án của hộ gia đình, hay dự án cộng đồng về dùng năng lượng không gây hại môi trường.
And I also thought there should be a nice prize for the best artwork for "In My World." And what would happen -- it's a scalable thing. And if we can get people to put in things -- whether it's equipment, like a media lab, or money to make the prize significant enough -- and to open it up to all the schools that are public schools, or schools that are with kids that age, and make it a wide-open competition for them to go after those prizes and to submit them. And the prize has to be a verifiable thing, so it's not about just ideas. The art pieces are about the ideas and how they present them and do them, but the actual things have to be verifiable. In that way, what's happening is that we're motivating a certain age group to start thinking. And they're going to push that up, from the bottom -- up into, I believe, into the households. And parents will be reacting to it, and trying to help them with the projects.
Tôi nghĩ nên có một giải thưởng lớn cho tác phẩm cho cuộc thi "Trong thế giới của tôi". Điều sẽ xảy ra là giải thưởng được mở rộng khi vận động đóng góp dụng cụ, như là phòng thí nghiệm ý tưởng, hay tiền để làm giải thưởng đủ lớn -- mở rộng ra tất cả các trường công, hay trường có trẻ em ở độ tuổi đó, và biến nó thành một cuộc thi để trẻ cố gắng đạt giải thưởng từ đó đề xuất ý tưởng. Ý tưởng phải khả thi, Những tác phẩm nghệ thuật là vế ý tưởng và cách trẻ trình bày và thực hiện ý tưởng khả thi và thực tế. Theo cách đó, việc xảy ra là chúng ta đang thúc đẩy một nhóm tuổi động não. Các bé sẽ tác động đến gia đình. Phụ huynh cũng sẽ phản ứng, và giúp đỡ các em thực hiện dự án. Tôi nghĩ điều này sẽ khuyến khích
And I think it starts to motivate the whole idea towards sustainability in a very positive way, and starts to teach them. They know about recycling now, but they don't really, I think, get sustainability in all the things, and the energy footprint, and how that matters. And to teach them, to me, would be a fantastic wish, and it would be something that I would certainly put my shoulder into. And again, in "In My World," the competition -- we would use the artwork that comes in from that competition to promote it. And I like the words, "in my world," because it gives possession of the world to the person who's doing it. It is my world; it's not someone else's. I want to help it; I want to do something with it. So I think it has a great opportunity to engage the imaginations -- and great ideas, I think, come from kids -- and engage their imagination into a project, and do something for schools. I think all schools could use extra equipment, extra cash -- it's going to be an incentive for them to do that. And these are some of the ideas in terms of where we could possibly put in some promotion for "In My World."
suy nghĩ về việc sử dụng năng lượng tốt theo một cách tích cực, và dạy cho trẻ em. Hiện nay, chúng biết về việc tái chế nhưng chúng không thật sự hiểu việc sử dụng năng lượng sạch và tác động ảnh hưởng nghiêm trọng ra sao. Chỉ dạy cho trẻ em, với tôi, là một ước muốn tuyệt vời, và đó sẽ là việc mà tôi muốn dốc tâm làm. Trong cuộc thi "Trong thế giới của tôi" chúng tôi sử dụng các tác phẩm nghệ thuật nộp cho cuộc thi để quảng bá. Tôi thích cụm từ "Trong thế giới của tôi," bởi vì nó tạo ra cảm giác sở hữu thế giới với người thực hiện Đây là thế giới của tôi; không phải của ai khác. Tôi muốn làm gì đó. Tôi nghĩ cuộc thi là cơ hội kết hợp được trí tưởng tượng và ý tưởng hay của bọn trẻ để trẻ áp dụng chúng vào dự án, và làm gì đó cho trường. Tôi cho rằng mọi trường cần dùng nhiều thiết bị và tiền hơn -- Đó sẽ là một sự khích lệ cho các bé thực hiện dự án. Đây là một số ý tưởng về nơi để quảng bá hình ảnh cho cuộc thi "Trong thế giới của tôi".
And wish three is: Imax film. So I was told I should do one for myself, and I've always wanted to actually get involved with doing something. And the scale of my work, and the kinds of ideas I'm playing with -- when I first saw an Imax film, I almost immediately thought, "There's a real resonance between what I'm trying to do and the scale of what I try to do as a photographer." And I think there's a real possibility to reach new audiences if I had a chance. So I'm looking, really, for a mentor, because I just had my birthday. I'm 50, and I don't have time to go back to school right now -- I'm too busy. So I need somebody who can put me on a quick catch-up course on how to do something like that, and lead me through the maze of how one does something like this. That would be fantastic. So those are my three wishes.
Ước muốn 3: phim dùng công nghệ Imax. Có người nói tôi nên làm một phim cho mình và tôi đã luôn muốn làm vậy. Quy mô dự án của tôi cũng như ý tưởng mà tôi muốn làm đến từ lúctôi xem bộ phim Imax đầu tiên, "Tôi có thể tác động mọi người với cái tôi thực hiện và với phạm vi của cái tôi làm khi là một nhiếp ảnh gia." Tôi cho rằng tôi có khả năng tác động đến khán giả nếu có cơ hội. Nên tôi đang tìm kiếm một nhà cố vấn, vì tôi vừa bước qua tuổi 50, không thể quay lại trường bây giờ -- Tôi quá bận. Tôi cần ai đó có thể giúp tôi cập nhật nhanh chóng cách để làm việc đó, và giúp tôi minh mẫn để hiểu được sao một người có thể làm vậy. Điều đó sẽ thật tuyệt vời. Và đó chính là ba ước muốn của tôi.
(Applause)
(Vỗ tay)