I'm here today representing a team of artists and technologists and filmmakers that worked together on a remarkable film project for the last four years. And along the way they created a breakthrough in computer visualization.
Hôm nay, tôi đại diện cho một nhóm gồm các họa sĩ, kỹ thuật viên và nhà làm phim những người đã cùng nhau làm nên một dự án phim đặc sắc trong vòng 4 năm qua Và qua đó họ đã làm nên bước đột phá trong việc hình ảnh hóa bằng máy tính.
So I want to show you a clip of the film now. Hopefully it won't stutter. And if we did our jobs well, you won't know that we were even involved.
Vì thế, ngay bây giờ tôi muốn cho các bạn xem một đoạn phim. Hi vọng nó không bị lắp. Và nếu như chúng tôi làm công việc của mình tốt, bạn sẽ không biết rằng chúng tôi đã tham gia vào đó.
Voice (Video): I don't know how it's possible ... but you seem to have more hair.
Giọng nói (Video): Tôi không biết làm sao nó có thể xảy ra nhưng hình như ông càng ngày có nhiều tóc hơn.
Brad Pitt: What if I told you that I wasn't getting older ... but I was getting younger than everybody else?
Brad Pitt: Sẽ ra sao nếu như tôi kể với bạn rằng tôi không già đi mà tôi càng ngày càng trẻ hơn tất cả mọi người?
I was born with some form of disease.
Tôi sinh ra với một chứng bệnh.
Voice: What kind of disease?
Giọng nói: Chứng bệnh gì?
BP: I was born old.
BP: Tôi sinh ra đã già.
Man: I'm sorry.
Người đàn ông: Tôi xin lỗi
BP: No need to be. There's nothing wrong with old age.
BP: Không cần phải xin lỗi đâu. Già thì có gì sai.
Girl: Are you sick?
Cô bé: Chú bệnh à?
BP: I heard momma and Tizzy whisper, and they said I was gonna die soon. But ... maybe not.
BP: Tôi nghe mẹ và Tizzy thì thầm, và họ nói tôi sẽ chết sớm thôi. Nhưng ... có lẽ là không.
Girl: You're different than anybody I've ever met.
Cô bé: Chú thật khác so với bất cứ ai mà cháu từng gặp.
BB: There were many changes ... some you could see, some you couldn't. Hair started growing in all sorts of places, along with other things. I felt pretty good, considering.
BB: Có nhiều sự thay đổi ... một số cháu có thể thấy, một số thì không. Tóc bắt đầu mọc ở nhiều nơi, cùng một vài thứ khác nữa. Chú cảm thấy khá tốt,
Ed Ulbrich: That was a clip from "The Curious Case of Benjamin Button." Many of you, maybe you've seen it or you've heard of the story, but what you might not know is that for nearly the first hour of the film, the main character, Benjamin Button, who's played by Brad Pitt, is completely computer-generated from the neck up. Now, there's no use of prosthetic makeup or photography of Brad superimposed over another actor's body. We've created a completely digital human head.
Ed Ulbrich: Đó là một đoạn trong phim "Trường hợp kì lạ của Benjamin Button". Nhiều người trong số các bạn, có lã đã xem bộ phim này hoặc các bạn đã nghe qua câu chuyện. nhưng điều các bạn có thể không biết đó là trong gần 1 giờ đầu của bộ phim, nhân vật chính, Benjamin Button, do Brad Pitt thủ vai, được tạo ra hoàn toàn bằng máy tính từ cổ trở lên. Không hề có hóa trang hoặc sử dụng thuật chụp ảnh của Brad ghép lên cơ thể của một diễn viên khác. Chúng tôi đã tạo ra đầu người hoàn toàn bằng kỹ thuật số.
So I'd like to start with a little bit of history on the project. This is based on an F. Scott Fitzgerald short story. It's about a man who's born old and lives his life in reverse. Now, this movie has floated around Hollywood for well over half a century, and we first got involved with the project in the early '90s, with Ron Howard as the director. We took a lot of meetings and we seriously considered it. But at the time we had to throw in the towel. It was deemed impossible. It was beyond the technology of the day to depict a man aging backwards. The human form, in particular the human head, has been considered the Holy Grail of our industry.
Vì thế, Tôi muốn bắt đầu với một chút lịch sử của dự án. Nó được dựa trên một câu chuyện ngắn của F. Scott Fitzgerald Về một người đàn ông sinh ra đã già và sống cuộc sống đào ngược của mình. Bộ phim này đã nổi lên ở Hollywood trong hơn nửa thế kỷ. và chúng tôi lần đầu tiên tham gia vào dự án vào đầu những năm 90, với đạo diễn Ron Howard. Chúng tôi tiến hành nhiều cuộc họp và xem xét nó một cách nghiêm túc. nhưng tại thời điểm chúng tôi bỏ cuộc. Điều đó dường như là bất khả thi. Nó nằm ngoài khả năng công nghệ lúc đó để miêu tả một người đàn ông lão hóa ngược. Hình dáng con người, cụ thể là đầu người, được xem như Chén thánh trong ngành công nghiệp của chúng tôi.
The project came back to us about a decade later, and this time with a director named David Fincher. Now, Fincher is an interesting guy. David is fearless of technology, and he is absolutely tenacious. And David won't take "no." And David believed, like we do in the visual effects industry, that anything is possible as long as you have enough time, resources and, of course, money. And so David had an interesting take on the film, and he threw a challenge at us. He wanted the main character of the film to be played from the cradle to the grave by one actor. It happened to be this guy.
Dự án quay trở lại với chúng tôi sau một thập kỷ, và lần này là với đạo diễn David Fincher. Fincher là một người rất thú vị. David không hề sợ sệt trước công nghệ, và anh ấy rất kiên quyết. Và David không chấp nhận từ "không". Và David tin rằng, như chúng tôi tin trong ngành công nghiệp hiệu ứng hình ảnh, rằng mọi thứ đều có thể xảy ra miễn là các bạn có đủ thời gian, nguồn lực và tất nhiên là tiền bạc. Và vì thế David có hứng thú với bộ phim, và anh ấy đặt ra thử thách cho chúng tôi. Anh ấy muốn nhân vật chính của bộ phim là một diễn viên thủ vai từ lúc trong nôi cho tới khi xuống mồ. Tình cờ là anh chàng này.
We went through a process of elimination and a process of discovery with David, and we ruled out, of course, swapping actors. That was one idea: that we would have different actors, and we would hand off from actor to actor.
Chúng tôi trải qua một quá trình loại trừ và một quá trình khám phá với David, và tất nhiên chúng tôi loại trừ việc hoán đổi diễn viên. Đó là một ý tưởng: chúng tôi sẽ có nhiều diễn viên khác nhau, và chúng tôi sẽ đổi từ diễn viên này sang diễn viên khác.
We even ruled out the idea of using makeup. We realized that prosthetic makeup just wouldn't hold up, particularly in close-up. And makeup is an additive process. You have to build the face up. And David wanted to carve deeply into Brad's face to bring the aging to this character. He needed to be a very sympathetic character. So we decided to cast a series of little people that would play the different bodies of Benjamin at the different increments of his life and that we would in fact create a computer-generated version of Brad's head, aged to appear as Benjamin, and attach that to the body of the real actor. Sounded great.
Chúng tôi thậm chí loại trừ ý tưởng sử dụng hóa trang. Chúng tôi nhận ra rằng hóa trang sẽ không giữ được lâu, đặc biệt là trong cảnh quay gần. Và hóa trang là một quá trình phụ. Bạn phải xây dựng gương mặt. Và David muốn khắc họa thật sâu sắc gương mặt của Brad nhằm đem lại sự lão hóa cho nhân vật này. Anh ấy phải là một nhân vật đồng cảm. Vì vậy chúng tôi quyết định tuyển chọn một nhóm người sẽ đóng vai những phần cơ thể khác nhau của Benjamin ở những giai đoạn khác nhau trong cuộc đời và thực tế chúng tôi sẽ tạo một phiên bản đầu Brad bằng máy tính, bị lão hóa để xuất hiện như là Benjamin, và gắn vào cơ thể của diễn viên thật. Nghe có vẻ thật hay.
Of course, this was the Holy Grail of our industry, and the fact that this guy is a global icon didn't help either, because I'm sure if any of you ever stand in line at the grocery store, you know -- we see his face constantly. So there really was no tolerable margin of error. There were two studios involved: Warner Brothers and Paramount. And they both believed this would make an amazing film, of course, but it was a very high-risk proposition. There was lots of money and reputations at stake. But we believed that we had a very solid methodology that might work ...
Tất nhiên, điều này như là Chén thánh trong ngành công nghiệp của chúng tôi, và thực tế việc anh ấy là biểu tượng toàn cầu cũng không giúp ích được, bởi vì tôi chắc rằng nếu bất cứ ai trong các bạn từng xếp hàng tại cửa hàng bách hóa, bạn biết đây - chúng ta thấy gương mặt anh ấy liên tục. Vì thế, thực sự không có sự chấp nhận sai sót nào. Có 2 xưởng phim tham gia: Warner Brothers và Paramount. Và cả 2 đều tin rằng đây tất nhiên sẽ là một bộ phim tuyệt vời, nhưng nó là một dự án có rủi ro rất cao. Rất nhiều tiền và danh tiếng đang trên vực rủi ro. Nhưng chúng tôi tin rằng chúng tôi có một phương pháp vững chắc và có thể thực hiện.
But despite our verbal assurances, they wanted some proof. And so, in 2004, they commissioned us to do a screen test of Benjamin. And we did it in about five weeks. But we used lots of cheats and shortcuts. We basically put something together to get through the meeting. I'll roll that for you now. This was the first test for Benjamin Button. And in here, you can see, that's a computer-generated head -- pretty good -- attached to the body of an actor. And it worked. And it gave the studio great relief. After many years of starts and stops on this project, and making that tough decision, they finally decided to greenlight the movie. And I can remember, actually, when I got the phone call to congratulate us, to say the movie was a go, I actually threw up. (Laughter) You know, this is some tough stuff.
Nhưng ngoài đảm bảo bằng lời, họ muốn một vài bằng chứng. Và vì thế, vào năm 2004, họ yêu cầu chúng tôi quay thử Benjamin. Và chúng tôi đã làm nó trong vòng 5 tuần. Nhưng chúng tôi sử dụng nhiều trò lừa bịp và đường tắt. Cơ bản chúng tôi ghép một vài thứ lại để vượt qua buổi họp. Tôi sẽ chiếu tới đó cho các bạn ngay bây giờ. Đây là thử nghiệm đầu tiên cho Benjamin Button. Và ở đây, các bạn có thể thấy, đó là một đầu người được tạo ra bằng máy tính-- - khá tốt - được gắn vào cơ thể của một diễn viên. Và nó đã thành công. Và nó làm cho xưởng phim rất an tâm. Sau một vài năm bắt đầu và tạm ngừng dự án này, và đưa ra một quyết định khó khăn, cuối cùng họ đã bật đèn xanh cho bộ phim. Và tôi còn nhớ, khi tôi nhận được cuộc gọi chúc mừng, để nói rằng bộ phim được chấp thuận, tôi thật sự đã buồn nôn. (Tiếng cười) Bạn biết đây, đây là điều rất khó khăn.
So we started to have early team meetings, and we got everybody together, and it was really more like therapy in the beginning, convincing each other and reassuring each other that we could actually undertake this. We had to hold up an hour of a movie with a character. And it's not a special effects film; it has to be a man. We really felt like we were in a -- kind of a 12-step program. And of course, the first step is: admit you've got a problem. (Laughter) So we had a big problem: we didn't know how we were going to do this. But we did know one thing. Being from the visual effects industry, we, with David, believed that we now had enough time, enough resources, and, God, we hoped we had enough money. And we had enough passion to will the processes and technology into existence.
Vì thế chúng tôi bắt đầu họp nhóm sớm, và chúng tôi tập hợp mọi người lại, và nó giống như một liệu pháp vào lúc bắt đầu, thuyết phục và trấn an lẫn nhau rằng chúng tôi thật sự có thể thực hiện điều này. Chúng tôi phải xây dựng một bộ phim trong 1 giờ với một nhân vật. Và nó không phải là một bộ phim hiệu ứng đặc biệt; nó phải là người thật. Chúng tôi cảm thấy như đang trong một chương trình gồm 12 bước. Và tất nhiên, bước đầu tiên là chấp nhận rằng bạn có vấn đề. (Tiếng cười) Vì thế, chúng tôi gặp vấn đề lớn: chúng tôi không biết mình sẽ phải làm sao. Nhưng chúng tôi biết một điều. Là từ ngành hiệu ứng hình ảnh, Chúng tôi, và David, tin rằng bây giờ chúng tôi có đủ thời gian, đủ nguồn lực, và, Chúa ơi, chúng tôi hi vọng có đủ tiền. Và chúng tôi có đủ đam mê để hiện thực hóa quy trình và công nghệ.
So, when you're faced with something like that, of course you've got to break it down. You take the big problem and you break it down into smaller pieces and you start to attack that. So we had three main areas that we had to focus on. We needed to make Brad look a lot older -- needed to age him 45 years or so. And we also needed to make sure that we could take Brad's idiosyncrasies, his little tics, the little subtleties that make him who he is and have that translate through our process so that it appears in Benjamin on the screen.
Khi bạn đối mặt với một việc như thế, tất nhiên bạn sẽ phải chia nhỏ ra. Bạn chia một vấn đề lớn thành những mảnh nhỏ hơn. và bắt đầu giải quyết chúng. Có 3 mảng chính mà chúng tôi cần tập trung vào. Chúng tôi phải làm Brad trông già hơn -- làm anh ấy già đi khoảng 45 năm hoặc hơn thế. Và chúng tôi cũng phải đảm bảo rằng chúng tôi có thể lấy được các đặc tính của Brad, những cái giật nhỏ của cơ mặt, sự tinh tế làm nên anh ấy. và truyền tải thông qua quá trình của chúng tôi để nó xuất hiện là Benjamin trên màn ảnh.
And we also needed to create a character that could hold up under, really, all conditions. He needed to be able to walk in broad daylight, at nighttime, under candlelight, he had to hold an extreme close-up, he had to deliver dialogue, he had to be able to run, he had to be able to sweat, he had to be able to take a bath, to cry, he even had to throw up. Not all at the same time -- but he had to, you know, do all of those things.
Và chúng tôi cần phải tạo ra một nhân vật có thể thuyết phục trong mọi điều kiện. Anh ta có thể bước đi giữa ban ngày, vào ban đêm, dưới ánh nến, cậu ấy phải có những cảnh quay thật cận cảnh, anh ấy phải truyền tải được cuộc đối thoại, anh ấy phải có thể chạy, đổ mồ hôi, anh ấy có thể tắm, có thể khóc, thậm chí anh ấy có thể nôn. Không phải tất cả cùng một lúc -- nhưng bạn biết đấy, anh ấy phải làm được tất cả những thứ đó.
And the work had to hold up for almost the first hour of the movie. We did about 325 shots. So we needed a system that would allow Benjamin to do everything a human being can do. And we realized that there was a giant chasm between the state of the art of technology in 2004 and where we needed it to be.
Và chúng phải thuyết phục trong gần một giờ đầu của bộ phim. Chúng tôi quay khoảng 325 cảnh. Vì thế chúng tôi cần một hệ thống cho phép Benjamin có thể làm mọi thứ mà con người có thể làm. Và chúng tôi nhận ra rằng có một khoảng cách lớn giữa công nghệ tân tiến nhất vào năm 2004 và nơi đến chúng tôi cần nó đạt đến.
So we focused on motion capture. I'm sure many of you have seen motion capture. The state of the art at the time was something called marker-based motion capture. I'll give you an example here. It's basically the idea of, you wear a leotard, and they put some reflective markers on your body, and instead of using cameras, there're infrared sensors around a volume, and those infrared sensors track the three-dimensional position of those markers in real time. And then animators can take the data of the motion of those markers and apply them to a computer-generated character. You can see the computer characters on the right are having the same complex motion as the dancers.
Vì thế chúng tôi tập trung vào ghi hình chuyển động. Tôi chắc các bạn đã thấy ghi hình chuyển động. Công nghệ tân tiến nhất vào lúc đó là một thứ được gọi là ghi hình chuyển động dựa trên điểm. Tôi sẽ cho các bạn một ví dụ. Nó cơ bản là ý tưởng, bạn mặc một bộ quần áo nịt, và họ sẽ gắn một số điểm phản chiếu lên người bạn, thay vì sử dụng máy quay phim, có cảm biến hồng ngoại xung quanh bộ nhớ, và những cảm biến hồng ngoại đó sẽ theo dõi vị trí ba chiều của những điểm đó trong thời gian thực. Và sau đó các hiệu ứng viên có thể ghi dữ liệu chuyển động của những điểm đó và áp dụng chúng vào nhân vật tạo từ máy tính. Bạn có thể thấy nhân vật máy tính ở bên phải có cùng những chuyển động phức tạp như vũ công.
But we also looked at numbers of other films at the time that were using facial marker tracking, and that's the idea of putting markers on the human face and doing the same process. And as you can see, it gives you a pretty crappy performance. That's not terribly compelling. And what we realized was that what we needed was the information that was going on between the markers. We needed the subtleties of the skin. We needed to see skin moving over muscle moving over bone. We needed creases and dimples and wrinkles and all of those things.
Nhưng chúng tôi cũng xem những bộ phim khác vào lúc có sử dụng theo dõi điểm trên gương mặt, và đó là ý tưởng gắn các điểm trên gương mặt và làm quá trình tương tự. Và như bạn thấy, nó cho ra chất lượng cực kỳ tệ. Điều đó không thuyết phục chút nào. Và điều chúng tôi nhận ra là cái chúng tôi cần là thông tin diễn ra giữa các điểm. Chúng tôi cần những sự tinh tế trong làn da. Chúng tôi cần phải thấy làn da chuyển động trên các cơ trên xương. Chúng tôi cần các nếp gấp và các vết lõm và nếp nhăn và tất cả những thứ đó.
Our first revelation was to completely abort and walk away from the technology of the day, the status quo, the state of the art. So we aborted using motion capture. And we were now well out of our comfort zone, and in uncharted territory. So we were left with this idea that we ended up calling "technology stew." We started to look out in other fields. The idea was that we were going to find nuggets or gems of technology that come from other industries like medical imaging, the video game space, and re-appropriate them. And we had to create kind of a sauce. And the sauce was code in software that we'd written to allow these disparate pieces of technology to come together and work as one.
Khám phá đầu tiên của chúng tôi là phải hoàn toàn loại bỏ và bước ra khỏi nền công nghệ hiện tại, thực trạng nghệ thuật. Vì vậy chúng tôi không sử dụng ghi lại chuyển động. Và chúng tôi ra khỏi khu vực an toàn, và ở trong một vùng đất mới. Chúng tôi bị bỏ lại với ý tưởng này mà cuối cùng chúng tôi gọi là "món hầm công nghệ". Chúng tôi bắt đầu chú ý tới các lĩnh vực khác. Ý tưởng là chúng tôi sẽ tìm thấy vàng hoặc mầm móng công nghệ đến từ các ngành công nghiệp khác như quang tuyến, không gian trò chơi điện tử, và áp dụng chúng. Chúng tôi phải tạo ra một loại nước sốt. Và nước sốt được mã hóa vào phần mềm mà chúng tôi đã viết để có phép những mảnh ghép công nghệ khác nhau này kết hợp lại với nhau và hoạt động thống nhất.
Initially, we came across some remarkable research done by a gentleman named Dr. Paul Ekman in the early '70s. He believed that he could, in fact, catalog the human face. And he came up with this idea of Facial Action Coding System, or FACS. He believed that there were 70 basic poses or shapes of the human face, and that those basic poses or shapes of the face can be combined to create infinite possibilities of everything the human face is capable of doing. And of course, these transcend age, race, culture, gender. So this became the foundation of our research as we went forward.
Lúc đầu, chúng tôi tình cờ tìm thấy một vài nghiên cứu đáng chú ý thực hiện bởi một quý ông tên Paul Ekman vào đầu những năm 70. Ông ấy tin rằng mình có thể lập danh mục khuôn mặt con người. Ông ấy nảy ra ý tưởng Hệ mã hóa các cử động khuôn mặt hoặc gọi tắt là FACS. Ông ấy cho rằng có 70 điệu bộ hoặc kiểu khuôn mặt cơ bản, và những bộ điệu hoặc kiểu khuôn mặt đó có thể được kết hợp lại nhằm tạo ra vô hạn các khả năng mà gương mặt con người có thể làm. Và tất nhiên, chúng vượt qua cả tuổi tác, sắc tộc, văn hóa, giới tính. Nó trở thành nền tảng cho nghiên cứu của chúng tôi khi chúng tôi tiến xa hơn.
And then we came across some remarkable technology called Contour. And here you can see a subject having phosphorus makeup stippled on her face. And now what we're looking at is really creating a surface capture as opposed to a marker capture. The subject stands in front of a computer array of cameras, and those cameras can, frame-by-frame, reconstruct the geometry of exactly what the subject's doing at the moment. So, effectively, you get 3D data in real time of the subject. And if you look in a comparison, on the left, we see what volumetric data gives us and on the right you see what markers give us. So, clearly, we were in a substantially better place for this. But these were the early days of this technology, and it wasn't really proven yet. We measure complexity and fidelity of data in terms of polygonal count. And so, on the left, we were seeing 100,000 polygons. We could go up into the millions of polygons. It seemed to be infinite.
Và sau đó chúng tôi tìm thấy một vài công nghệ đáng chú ý gọi là Tạo khối. Và ở đây các bạn có thể thấy một chủ thể đang được hóa trang bằng photpho bằng cách vẽ từng chấm lên gương mặt cô ấy. Và bây giờ cái chúng ta nhìn thấy đang tạo ra việc chụp bề mặt đối lập với chụp điểm. Vật thể đứng trước một hàng các máy quay, và những máy quay đó có thể, theo từng khung, xây dựng lại chính xác hình học những gì vật thể đang làm. Bạn sẽ có dữ liệu 3D trong thời gian thực của vật thể. Và nếu bạn nhìn vào sự so sánh, ở bên trái, chúng ta thấy những gì dữ liệu đưa ra, và ở bên phải là những gì các điểm đưa ra. Rõ ràng chúng tôi đang ở một nơi tốt hơn. Nhưng chúng chỉ mới ở những ngày đầu của công nghệ này, và nó chưa thật sự được chứng minh. Chúng tôi đo lường độ phức tạp và chính xác của dữ liệu theo số lượng đa giác. Ở bên trái, chúng ta thấy có 100,000 đa giác. Chúng ta có thể tiến tới hàng triệu đa giác. Nó đường như là vô tận.
This was when we had our "Aha!" This was the breakthrough. This is when we're like, "OK, we're going to be OK, This is actually going to work." And the "Aha!" was, what if we could take Brad Pitt, and we could put Brad in this device, and use this Contour process, and we could stipple on this phosphorescent makeup and put him under the black lights, and we could, in fact, scan him in real time performing Ekman's FACS poses. Right? So, effectively, we ended up with a 3D database of everything Brad Pitt's face is capable of doing. (Laughter)
Đây là khi mà chúng tôi phát lên "Aha!: Đây là sự đột phá. Đây là lúc chúng tôi nói "Được rồi, chúng ta rồi sẽ ổn thôi, Điều này rốt cuộc sẽ làm được việc." Và "Aha!" chính là, nếu chúng tôi có thể lấy Brad Pitt, và chúng tôi có thể đưa Brad vào thiết bị này, và sử dụng quá trình Tạo khối này, và chúng tôi chấm lên hóa trang phát quang này và đặt anh ấy dưới đèn cực tím, và chúng tôi có thể scan anh ấy trong thời gian thực đang thực hiện các điệu bộ FACS của Ekman. Đúng không? thật hiệu quả, cuối cùng chúng tôi có một cơ sở dữ liệu 3D của tất cả những thứ mà gương mặt Brad Pitt có thể làm (Tiếng cười)
From there, we actually carved up those faces into smaller pieces and components of his face. So we ended up with literally thousands and thousands and thousands of shapes, a complete database of all possibilities that his face is capable of doing.
Từ đó, chúng tôi chia những gương mặt đó thành những mảnh hơn và thành phần nhỏ của gương mặt anh ấy. Vì thế cuối cùng chúng tôi có hàng ngàn và hàng ngàn và hàng ngàn hình dáng, một cơ sở dữ liệu hoàn chỉnh của tất cả những khả năng mà gương mặt anh ấy có thể làm.
Now, that's great, except we had him at age 44. We need to put another 40 years on him at this point. We brought in Rick Baker, and Rick is one of the great makeup and special effects gurus of our industry. And we also brought in a gentleman named Kazu Tsuji, and Kazu Tsuji is one of the great photorealist sculptors of our time. And we commissioned them to make a maquette, or a bust, of Benjamin. So, in the spirit of "The Great Unveiling" -- I had to do this -- I had to unveil something. So this is Ben 80. We created three of these: there's Ben 80, there's Ben 70, there's Ben 60. And this really became the template for moving forward.
Bây giờ, điều đó thật tuyệt, trừ việc anh ấy đang ở tuổi 44. Chúng tôi cần tăng anh ấy lên 40 năm nữa vào lúc này. Chúng tôi mời RIck Baker, và Rick là một trong những bậc thầy về trang điểm và hiệu ứng đặc biệt trong ngành chúng tôi. Và chúng tôi cũng mời một quý ông tên Kazu Tsuji, và Kazu Tsuji là một trong những nhà điêu khắc hiện thực tuyệt vời nhất trong thời đại chúng ta. Và chúng tôi ủy thác họ làm một mô hình điêu khắc, hay là một tượng bán thân của Benjamin. Theo tinh thần của "Sự tiết lộ vĩ đại" -- Tôi phải làm điều này -- Tôi phải tiết lộ điều gì đó. Đây là Ben lúc 80 tuổi. Chúng tôi tạo ra 3 cái như thế: Ben lúc 80 tuổi, Ben lúc 70 tuổi, Ben lúc 60 tuổi. Và đây thực sự trở thành khuôn mẫu để tiến xa hơn nữa.
Now, this was made from a life cast of Brad. So, in fact, anatomically, it is correct. The eyes, the jaw, the teeth: everything is in perfect alignment with what the real guy has. We have these maquettes scanned into the computer at very high resolution -- enormous polygonal count. And so now we had three age increments of Benjamin in the computer.
Bây giờ, nó được làm từ việc diễn thật của Brad. Vì vậy, thực tế theo phương diện giải phẫu, nó chính xác. Cặp mắt, quai hàm, răng: tất cả mọi thứ đều đúng theo những gì mà một người thật có. Chúng tôi đem các tượng điêu khắc quét vào máy tính. với độ phân giải cao -- với một số lượng khổng lồ hình đa giác. Và chúng tôi có 3 độ tuổi tăng trưởng của Benjamin trong máy tính.
But we needed to get a database of him doing more than that. We went through this process, then, called retargeting. This is Brad doing one of the Ekman FACS poses. And here's the resulting data that comes from that, the model that comes from that. Retargeting is the process of transposing that data onto another model. And because the life cast, or the bust -- the maquette -- of Benjamin was made from Brad, we could transpose the data of Brad at 44 onto Brad at 87. So now, we had a 3D database of everything Brad Pitt's face can do at age 87, in his 70s and in his 60s.
Nhưng chúng tôi cần có cơ sở dữ liệu của những gì anh ấy phải làm hơn thế nữa. Chúng tôi trải qua một quá trình gọi là tái mục tiêu. Đây là Brad đang thực hiện một trong những điệu bộ FACS của Ekman. Và đây là kết quả dữ liệu từ đó, mô hình tạo ra từ đó. Tái mục tiêu là một quá trình chuyển dữ liệu sang một mô hình khác. Và bởi vì diễn thật, hoặc tượng bán thân -- mô hình điêu khắc -- của Benjamin được làm từ Brad, chúng tôi có thể chuyển dữ liệu của Brad lúc 44 tuổi sang Brad lúc 87 tuổi. Bây giờ, chúng tôi có một cơ sở dữ liệu 3D của tất cả những gì gương mặt Brad Pitt có thể làm lúc 87 tuổi, trong độ tuổi 70 và 60 của cậu ấy .
Next we had to go into the shooting process. So while all that's going on, we're down in New Orleans and locations around the world. And we shot our body actors, and we shot them wearing blue hoods. So these are the gentleman who played Benjamin. And the blue hoods helped us with two things: one, we could easily erase their heads; and we also put tracking markers on their heads so we could recreate the camera motion and the lens optics from the set.
Tiếp theo, chúng tôi phải thực hiện quy trình quay phim. Trong lúc tất cả đang diễn ra, Chúng tôi ở New Orleans và các địa điểm khắp nơi trên thế giới. Chúng tôi quay thân hình của diễn viên, và chúng tôi quay khi họ đội mũ trùm đầu màu xanh dương. Đây là những người đóng vai Benjamin Và mũ trùm đầu xanh giúp chúng tôi 2 việc: một là, chúng tôi có thể dễ dàng xóa bỏ đầu của họ; và chúng tôi có thể dán các điểm theo dõi lên đầu họ vì thế chúng tôi có thể tái tạo lại chuyển động ghi hình và ống kính quang từ cảnh quay.
But now we needed to get Brad's performance to drive our virtual Benjamin. And so we edited the footage that was shot on location with the rest of the cast and the body actors and about six months later we brought Brad onto a sound stage in Los Angeles and he watched on the screen. His job, then, was to become Benjamin. And so we looped the scenes. He watched again and again. We encouraged him to improvise. And he took Benjamin into interesting and unusual places that we didn't think he was going to go. We shot him with four HD cameras so we'd get multiple views of him and then David would choose the take of Brad being Benjamin that he thought best matched the footage with the rest of the cast.
Nhưng chúng tôi cần lấy diễn xuất của Brad để làm Benjamin ảo của chúng tôi. Vì vậy chúng tôi chỉnh sửa cảnh phim được quay ở một địa điểm với toàn bộ dàn diễn viên và thân hình diễn viên và khoảng 6 tháng sau chúng tôi đưa Brad lên một sân khấu âm thanh ở Los Angeles và anh ấy theo dõi trên màn hình. Công việc của anh ấy là trở thành Benjamin. Và chúng tôi lồng ghép các cảnh quay. Anh xem đi xem lại nhiều lần. Chúng tôi khuyến khích anh ấy để ứng biến. Và anh ấy đã đưa Benjamin đến những nơi thú vị và khác thường mà chúng tôi không nghĩ rằng anh ấy sẽ đi đến đó. Chúng tôi quay anh ấy với các máy quay HD vì thế chúng tôi có nhiều cảnh của anh ấy và sau đó David sẽ chọn lần bấm máy Brad đóng vai Benjamin mà anh ấy nghĩ cảnh quay phù hợp nhất với dàn diễn viên.
From there we went into a process called image analysis. And so here, you can see again, the chosen take. And you are seeing, now, that data being transposed on to Ben 87. And so, what's interesting about this is we used something called image analysis, which is taking timings from different components of Benjamin's face. And so we could choose, say, his left eyebrow. And the software would tell us that, well, in frame 14 the left eyebrow begins to move from here to here, and it concludes moving in frame 32. And so we could choose numbers of positions on the face to pull that data from.
Từ đó chúng tôi đi vào một quy trình gọi là phân tích hình ảnh. Và ở đây, bạn có thể thấy một lần nữa, lần bấm máy được chọn. Và bây giờ bạn đang thấy dữ liệu được chuyển sang Ben lúc 87 tuổi. Và điều thú vị là chúng tôi sử dụng một thứ gọi là phân tích hình ảnh, nó đang định giờ từ các thành phần khác nhau trên gương mặt của Benjamin. Và như vậy chúng tôi có thể chọn, giả sử, lông mày trái của anh ấy. Và phần mềm sẽ cho chúng tôi biết, trong khung 14 lông mày trái bắt đầu di chuyển từ đây qua đây và nó bao gồm chuyển động trong khung 32. Và chúng tôi có thể chọn nhiều vị trí khác nhau trên gương mặt để lấy dữ liệu.
And then, the sauce I talked about with our technology stew -- that secret sauce was, effectively, software that allowed us to match the performance footage of Brad in live action with our database of aged Benjamin, the FACS shapes that we had. On a frame-by-frame basis, we could actually reconstruct a 3D head that exactly matched the performance of Brad.
Và sau đó, nước sốt tôi đã nhắc đến ở nồi hầm công nghệ của chúng tôi -- thật hiệu quả, nước sốt bí mật đó là phần mềm cho phép chúng tôi khớp cảnh quay của Brad trong đời thực với dữ liệu độ tuổi của Benjamin, những hình dạng FACS mà chúng tôi có. Trên nền tảng từng khung hình, chúng tôi có thể xây dựng lại một cái đầu 3D khớp hoàn toàn với cảnh diễn của Brad.
So this was how the finished shot appeared in the film. And here you can see the body actor. And then this is what we called the "dead head," no reference to Jerry Garcia.
Đây là cách mà cảnh quay hoàn thiện xuất hiện trên phim. Và ở đây bạn có thể thấy thân hình của diễn viên. Và đây là cái mà chúng tôi gọi là "cái đầu chết", không ám chỉ đến Jerry Garcia.
And then here's the reconstructed performance now with the timings of the performance. And then, again, the final shot. It was a long process. (Applause)
Và đây là cảnh diễn đã được xây dựng lại. Bây giờ là cảnh diễn được định giờ. Và một lần nữa, cảnh quay cuối cùng. Đó là cả một quá trình dài. (Vỗ tay)
The next section here, I'm going to just blast through this, because we could do a whole TEDTalk on the next several slides.
Ở phần tiếp theo, tôi sẽ nói nhanh qua, bởi vì chúng tôi có thể thực hiện cả một buổi nói chuyện TEDTalk trên tấm phim chiếu tiếp theo.
We had to create a lighting system. So really, a big part of our processes was creating a lighting environment for every single location that Benjamin had to appear so that we could put Ben's head into any scene and it would exactly match the lighting that's on the other actors in the real world.
Chúng tôi phải tạo ra một hệ thống chiếu sáng. Thật sự, một phần lớn trong quá trình là tạo ra một môi trường chiếu sáng cho mỗi một địa điểm Benjamin xuất hiện để chúng tôi có thể đưa đầu của Ben vào bất kì cảnh quay nào và nó khớp hoàn toàn với ánh sáng rọi vào các diễn viên khác trong thế giới thực.
We also had to create an eye system. We found the old adage, you know, "The eyes are the window to the soul," absolutely true. So the key here was to keep everybody looking in Ben's eyes. And if you could feel the warmth, and feel the humanity, and feel his intent coming through the eyes, then we would succeed. So we had one person focused on the eye system for almost two full years.
Chúng tôi cũng phải tạo ra một hệ thống ánh mắt. Chúng tôi có một ngạn ngữ cố, bạn biết đấy, "Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn" điều đó hoàn toàn đúng. Chìa khóa ở đây là giữ cho mọi người nhìn vào đôi mắt của Ben. Và nếu như bạn có thể cảm thấy sự ấm áp, cảm thấy tình người, và cảm thấy ý muốn của anh ấy thông qua đôi mắt, thì chúng tôi sẽ thành công. Vì vậy chúng tôi có một người tập trung vào hệ thống ánh mắt trong vòng gần tròn 2 năm.
We also had to create a mouth system. We worked from dental molds of Brad. We had to age the teeth over time.
Chúng tôi cũng phải tạo ra một hệ thống miệng. Chúng tôi làm từ khuôn miệng của Brad. Chúng tôi phải làm răng lão hóa theo thời gian.
We also had to create an articulating tongue that allowed him to enunciate his words. There was a whole system written in software to articulate the tongue. We had one person devoted to the tongue for about nine months. He was very popular.
Chúng tôi cũng phải tạo ra một cái lưỡi cho phép anh ấy phát âm rõ ràng. Có cả một hệ thống được viết trong phần mềm để lưỡi phát âm rõ. Chúng tôi có một người dành khoảng 9 tháng cho phần lưỡi. Anh ấy rất nổi tiếng.
Skin displacement: another big deal. The skin had to be absolutely accurate. He's also in an old age home, he's in a nursing home around other old people, so he had to look exactly the same as the others. So, lots of work on skin deformation, you can see in some of these cases it works, in some cases it looks bad. This is a very, very, very early test in our process. So, effectively we created a digital puppet that Brad Pitt could operate with his own face. There were no animators necessary to come in and interpret behavior or enhance his performance.
Thay đổi da: một vấn đề lớn khác. Làn da phải hoàn toàn chính xác. Anh ấy ở trong một viện dưỡng lão, anh ấy ở trong một nhà chăm sóc xung quanh các người già khác, vì thế anh ấy phải trông giống hệt những người khác. Có rất nhiều việc phải làm cho việc chuyển đổi da, bạn có thể thấy trong một vài trường hợp nó hiệu quả, nhưng nó trông thật tệ trong trường hợp khác. Đây là một thử nghiệm rất rất sớm trong quá trình của chúng tôi. Chúng tôi tạo ra một con rối điện tử mà Brad Pitt có thể điều khiển bằng chính gương mặt mình. Không nhất thiết phải có các hiệu ứng viên làm rõ các hành vi hoặc nâng cao diễn xuất của anh ấy.
There was something that we encountered, though, that we ended up calling "the digital Botox effect." So, as things went through this process, Fincher would always say, "It sandblasts the edges off of the performance." And thing our process and the technology couldn't do, is they couldn't understand intent, the intent of the actor. So it sees a smile as a smile. It doesn't recognize an ironic smile, or a happy smile, or a frustrated smile. So it did take humans to kind of push it one way or another.
Có một thứ mà chúng tôi gặp phải, cuối cùng chúng tôi gọi là "Hiệu ứng Botox kỹ thuật số". Khi mọi thứ thực hiện xong quy trình này, Fincher sẽ luôn nói "Nó đổ cát lên các góc cạnh của màn trình diễn." Và điều quá trình của chúng tôi và công nghệ không thể làm, là chúng không thể hiểu ý định, ý định của diễn viên. Nó thấy một nụ cười là một nụ cười. Nó không thể nhận biết một nụ cười mỉa mai, hay một nụ cười hạnh phúc, hoặc một nụ cười chán nản. Con người đại loại phải thúc ép nó bằng cách này hay cách khác.
But we ended up calling the entire process and all the technology "emotion capture," as opposed to just motion capture. Take another look.
Nhưng cuối cùng chúng tôi gọi toàn bộ quá trình và tất cả công nghệ là "bắt lấy cảm xúc", đối lập với bắt lấy chuyển động. Hãy nhìn lại.
Brad Pitt: Well, I heard momma and Tizzy whisper, and they said I was gonna die soon, but ... maybe not.
Brad Pitt: Tôi nghe mẹ và Tizzy thì thầm, và họ nói tôi sẽ mất sớm, nhưng...có lẽ là không.
EU: That's how to create a digital human in 18 minutes. (Applause)
EU: Đó là cách để tạo ra một con người kỹ thuật số trong 18 phút. (Vỗ tay)
A couple of quick factoids; it really took 155 people over two years, and we didn't even talk about 60 hairstyles and an all-digital haircut. But, that is Benjamin. Thank you.
Một số thông tin nhanh, 155 người dành 2 năm để làm nó, và chúng tôi thậm chí không nói về 60 kiểu tóc và cắt tóc bằng kỹ thuật số Nhưng, đó là Benjamin. Cám ơn.