I wanted to just start by asking everyone a question: How many of you are completely comfortable with calling yourselves a leader? I've asked that question all across the country, and everywhere I ask it, no matter where, there's a huge portion of the audience that won't put up their hand. And I've come to realize that we have made leadership into something bigger than us; something beyond us. We've made it about changing the world. We've taken this title of "leader" and treat it as something that one day we're going to deserve. But to give it to ourselves right now means a level of arrogance or cockiness that we're not comfortable with. And I worry sometimes that we spend so much time celebrating amazing things that hardly anybody can do, that we've convinced ourselves those are the only things worth celebrating. We start to devalue the things we can do every day, We take moments where we truly are a leader and we don't let ourselves take credit for it, or feel good about it. I've been lucky enough over the last 10 years to work with amazing people who've helped me redefine leadership in a way that I think has made me happier. With my short time today, I want to share with you the one story that is probably most responsible for that redefinition.
I wanted to just start by asking everyone a question: Bao nhiêu người trong các bạn cảm thấy hoàn toàn thoải mái khi tự gọi mình là nhà lãnh đạo? Đó, tôi đã hỏi câu này trên khắp mọi miền đất nước, và ở mỗi nơi tôi hỏi, dù bất cứ nơi đâu, vẫn luôn có một lượng lớn khán giả không giơ tay. Và tôi nhận ra rằng chúng ta đã coi sự lãnh đạo là một cái gì đó hết sức lớn lao. Một cái gì đó vĩ đại hơn chúng ta. Chúng ta coi lãnh đạo giống như việc thay đổi thế giới. Và chúng ta thường gán điều đó cho danh hiệu lãnh đạo, rồi coi danh hiệu đó như thể một thứ chúng ta xứng đáng được hưởng một ngày nào đó nhưng nếu ngay lúc này tự gắn nó cho chính mình chúng ta thường cảm thấy ngượng bởi việc đó đồng nghĩa với sự tự cao tự đại. Tôi rất quan ngại vì chúng ta dành quá nhiều thời gian ăn mừng những điều tuyệt vời mà hiếm có người làm được rồi chúng ta lại tự nhủ rằng chỉ có những thứ đó là điều duy nhất xứng đáng ăn mừng, sau đó chúng ta lại bắt đầu hạ thấp giá trị của những điều chúng ta có thể làm hằng ngày, bắt đầu coi thường những khoảnh khắc chúng ta thực sự là một nhà lãnh đạo mà không thừa nhận chúng, và không để bản thân cảm thấy vui vẻ về điều đó. Tôi đã rất may mắn trong 10 năm qua được làm việc với những con người tuyệt vời, những con người đã giúp tôi định nghĩa lại sự lãnh đạo theo cái cách mà khiến tôi hạnh phúc hơn. Do thời gian có hạn, tôi chỉ muốn chia sẻ với các bạn một câu chuyện mà phản ánh đúng đắn nhất định nghĩa đó. Tôi từng tới thăm một trường học nhỏ tên là
I went to a little school called Mount Allison University in Sackville, New Brunswick. And on my last day there, a girl came up to me and said, "I remember the first time I met you." And she told me a story that had happened four years earlier. She said, "On the day before I started university, I was in the hotel room with my mom and dad, and I was so scared and so convinced that I couldn't do this, that I wasn't ready for university, that I just burst into tears. My mom and dad were amazing. They were like, "We know you're scared, but let's just go tomorrow, go to the first day, and if at any point you feel as if you can't do this, that's fine; tell us, and we'll take you home. We love you no matter what.'"
Đại học Mount Allison ở Sackville, New Brunswick, vào ngày cuối cùng ở đó, một cô gái đến gặp tôi và nói, "Em vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp anh." và cô ấy kể với tôi chuyện xảy ra 4 năm trước. Cô ấy nói, "Vào cái ngày trước khi nhập học, em ở khách sạn cùng bố mẹ, và em quá sợ hãi và tin rằng mình không thể làm được việc này, rằng em chưa sẵn sàng để học đại học, rồi em khóc. May thay bố mẹ em hiểu, và họ nói 'Nghe này, bố mẹ biết con sợ, nhưng hãy cứ đến trường ngày mai. Hãy cứ đến trường ngày đầu tiên, và bất cứ lúc nào con thấy mình không thể làm được, không sao cả, hãy cho bố mẹ biết, bố mẹ sẽ đưa con về nhà. Dù thế nào chúng ta vẫn yêu con.'"
She says, "So I went the next day. I was in line for registration, and I looked around and just knew I couldn't do it; I wasn't ready. I knew I had to quit. I made that decision and as soon as I made it, an incredible feeling of peace came over me. I turned to my mom and dad to tell them we needed to go home, and at that moment, you came out of the student union building wearing the stupidest hat I've ever seen in my life."
Cô ấy nói, "Em đã đến đó, đứng trong hàng chuẩn bị đăng ký nhập học, rồi em nhìn quanh và nhận ra em không thể làm được. Em biết em chưa sẵn sàng. Em biết em phải từ bỏ." Và cô ấy kể, "Em đã quyết định, và ngay lúc đó, em thấy một sự thanh thản tuyệt vời. Em quay sang nói với bố mẹ rằng chúng ta cần về nhà, và vào đúng lúc đó, anh bước ra khỏi tòa nhà Hội Sinh Viên đội cái mũ ngớ ngẩn nhất mà em từng thấy trên đời." (Cười)
(Laughter)
"Nó thật tuyệt vời.
"It was awesome. And you had a big sign promoting Shinerama," -- which is Students Fighting Cystic Fibrosis, a charity I've worked with for years -- "And you had a bucketful of lollipops. You were handing the lollipops out to people in line, and talking about Shinerama. All of the sudden, you got to me, and you just stopped. And you stared. It was creepy."
Và anh đeo một tấm bảng lớn quảng cáo cho Shinerama, có nghĩa là Sinh Viên Chống Xơ Nang," - một quỹ từ tiện tôi làm việc trong nhiều năm - "và anh mang theo một xô đầy kẹo mút. Anh rảo vòng quanh và phát kẹo cho những người đứng trong hàng và nói về Shinerama. Đột nhiên anh tới chỗ em và dừng lại, nhìn chằm chằm. Trông thật sợ." (Cười)
(Laughter)
Cô gái này biết chính xác tôi đang nói đến cái gì. (Cười)
This girl knows what I'm talking about.
(Laughter)
"Rồi anh nhìn sang anh chàng đứng kế bên em,
"Then you looked at the guy next to me, smiled, reached into your bucket, pulled out a lollipop, held it out to him and said, 'You need to give a lollipop to the beautiful woman next to you.'" She said, "I've never seen anyone get more embarrassed faster in my life. He turned beet red, he wouldn't even look at me. He just kind of held the lollipop out like this."
mỉm cười và cho tay vào xô, lấy một chiếc kẹo, chìa ra cho anh ấy và nói, 'Cậu cần phải tặng chiếc kẹo này cho người đẹp đang đứng cạnh cậu đấy.'" Và cô ấy nói, "Em chưa từng thấy ai đỏ mặt nhanh đến thế. Mặt anh ấy đỏ ửng lên, và thậm chí còn không nhìn em. Anh ấy chỉ đưa cái kẹo như thế này." (Cười)
(Laughter)
"Em thấy tội nghiệp anh chàng đó vô cùng nên đã nhận chiếc kẹo,
"I felt so bad for this dude that I took the lollipop. As soon as I did, you got this incredibly severe look on your face, looked at my mom and dad and said, 'Look at that! Look at that! First day away from home, and already she's taking candy from a stranger?'"
ngay lập tức, trông vẻ mặt anh cực kỳ nghiêm trọng và anh quay sang bố mẹ em, nói, 'Hãy nhìn đi. Nhìn đi. Mới ngày đầu tiên xa nhà, cô bé đã nhận kẹo từ người lạ rồi?!'" (Cười)
(Laughter)
Rồi cô nói, "Mọi người đều nghe thấy. Trong bán kính 6 mét
She said, "Everybody lost it. Twenty feet in every direction, everyone started to howl. I know this is cheesy, and I don't know why I'm telling you this, but in that moment when everyone was laughing, I knew I shouldn't quit. I knew I was where I was supposed to be; I knew I was home. And I haven't spoken to you once in the four years since that day. But I heard that you were leaving, and I had to come and tell you you've been an incredibly important person in my life. I'm going to miss you. Good luck."
mọi người đều bắt đầu hú lên. Em biết điều này có vẻ sến và cũng không biết tại sao em lại kể với anh, nhưng lúc đó khi mọi người cười phá lên, em biết em không nên từ bỏ. Em biết em đang ở nơi mà mình nên ở, và em biết mình đang ở nhà rồi, và em còn chưa từng nói chuyện với anh một lần nào trong suốt bốn năm qua, nhưng khi em nghe anh sắp rời đi, em phải tới và nói với anh rằng anh đã là một người vô cùng quan trọng trong cuộc sống của em, và em sẽ nhớ anh. Chúc anh may mắn." Rồi cô ấy bước đi, còn tôi thì đứng im.
And she walks away, and I'm flattened. She gets six feet away, turns around, smiles and goes, "You should probably know this, too: I'm still dating that guy, four years later."
Sau khi đi được vài bước, cô ấy quay lại và cười nói, "Anh cũng nên biết điều này nữa. Em vẫn hẹn hò với anh chàng kia sau bốn năm." (Cười)
(Laughter)
Một năm rưỡi sau khi tôi chuyển tới Toronto,
A year and a half after I moved to Toronto, I got an invitation to their wedding.
tôi nhận được thiệp mời dự đám cưới của họ.
(Laughter)
Here's the kicker: I don't remember that. I have no recollection of that moment. I've searched my memory banks, because that is funny and I should remember doing it and I don't. That was such an eye-opening, transformative moment for me, to think that maybe the biggest impact I'd ever had on anyone's life, a moment that had a woman walk up to a stranger four years later and say, "You've been an important person in my life," was a moment that I didn't even remember.
Mấu chốt là đây. Tôi không nhớ gì cả. Tôi không nhớ chút gì về khoảnh khắc đó, tôi đã lục lọi trí nhớ của mình, bởi vì nó khá buồn cười và tôi hẳn phải nhớ đã làm điều gì đó, và tôi chẳng nhớ gì cả. Đó là một giây phút giúp tôi mở mắt và biến đổi để nghĩ rằng biết đâu tác động lớn nhất tôi từng làm được tới cuộc sống người khác, một giây phút khiến một cô gái bước tới trước mặt một người lạ bốn năm sau đó và nói, "Anh là một người vô cùng quan trọng trong cuộc sống của em," lại là một giây phút mà tôi còn không nhớ gì cả.
How many of you guys have a lollipop moment, a moment where someone said or did something that you feel fundamentally made your life better? All right. How many of you have told that person they did it? See, why not? We celebrate birthdays, where all you have to do is not die for 365 days --
Có bao nhiêu người trong các bạn có khoảnh khắc kẹo mút, khoảnh khắc mà một người nói hoặc làm điều gì đó khiến bạn cảm thấy cuộc sống bạn tốt đẹp hơn? Được rồi. Có bao nhiêu người trong số các bạn đã cho họ biết điều đó? Đó, tại sao không? Chúng ta tổ chức sinh nhật, cái ngày mà bạn chỉ cần cố sống sót 365 ngày tiếp theo - (Cười)
(Laughter)
Yet we let people who have made our lives better walk around without knowing it. Every single one of you has been the catalyst for a lollipop moment. You've made someone's life better by something you said or did. If you think you haven't, think of all the hands that didn't go up when I asked. You're just one of the people who hasn't been told.
trong khi để những người khiến cuộc sống chúng ta đẹp hơn rời đi mà không hề biết điều đó. Mỗi một người trong số các bạn, mỗi một người là chất xúc tác cho một khoảnh khắc kẹo mút. Bạn đã làm cuộc sống của một ai đó tươi đẹp hơn bằng một thứ nào đó dù nói hay làm, và nếu bạn nghĩ bạn chưa từng, hãy nghĩ về những cánh tay không giơ lên khi tôi hỏi câu hỏi đó. Bạn chỉ là một trong số những người chưa biết rằng mình đã làm được.
It's scary to think of ourselves as that powerful, frightening to think we can matter that much to other people. As long as we make leadership something bigger than us, as long as we keep leadership beyond us and make it about changing the world, we give ourselves an excuse not to expect it every day, from ourselves and from each other.
Nhưng bạn sẽ sợ hãi khi nghĩ rằng chúng ta có sức mạnh như thế. Và càng đáng sợ hơn khi nghĩ chúng ta quan trọng đến thế với những người khác, bởi vì bao lâu chúng ta vẫn biến sự lãnh đạo thành một cái gì đó lớn hơn bản thân, bao lâu chúng ta vẫn nghĩ sự lãnh đạo vượt xa chúng ta, bao lâu chúng ta vẫn nghĩ về nó là thay đổi thế giới, chúng ta đã tự cho bản thân một lời ngụy biên để không trông đợi nó mỗi ngày từ chính bản thân chúng ta và những người khác.
Marianne Williamson said, "Our greatest fear is not that we are inadequate. [It] is that we are powerful beyond measure. It is our light and not our darkness that frightens us." My call to action today is that we need to get over our fear of how extraordinarily powerful we can be in each other's lives. We need to get over it so we can move beyond it, and our little brothers and sisters and one day our kids -- or our kids right now -- can watch and start to value the impact we can have on each other's lives, more than money and power and titles and influence. We need to redefine leadership as being about lollipop moments -- how many of them we create, how many we acknowledge, how many of them we pay forward and how many we say thank you for. Because we've made leadership about changing the world, and there is no world. There's only six billion understandings of it.
Marianne Williamson nói rằng, "Nỗi sợ hại lớn nhất không phải là chúng ta không phù hợp. Nỗi sợ hãi lớn nhất chính là chúng ta còn mạnh mẽ hơn những thước đo. Chính ánh sáng của chúng ta, chứ không phải mảng tối, làm chúng ta sợ." Hôm nay tôi kêu gọi mọi người hãy vượt qua nó. Chúng ta cần phải vượt qua nỗi sợ hãi về ảnh hưởng lớn lao của chúng ta đối với cuộc đời của ai đó chúng ta cần vượt qua để tiến xa hơn nữa, và em trai em gái chúng ta, và con cái chúng ta sau này hoặc bây giờ, có thể nhìn và bắt đầu trân trọng những mối quan hệ tốt đẹp chúng ta gầy dựng hơn tiền bạc và sức mạnh của tên tuổi địa vị. Chúng ta cần tái định nghĩa lại sự lãnh đạo như những khoảnh khắc kẹo mút đó, chúng ta đã tạo ra bao nhiêu, chúng ta biết được bao nhiêu, bao nhiêu trong số đó được kế thừa, và bao nhiêu chúng ta đã nói lời cảm ơn. Bởi vì chúng ta đã biến sự lãnh đạo thành thay đổi thế giới, trong khi chẳng có thế giới nào cả. Chỉ có 6 tỷ cách hiểu về nó, và nếu bạn thay đổi cách nhìn của một người về nó,
And if you change one person's understanding of it, understanding of what they're capable of, understanding of how much people care about them, understanding of how powerful an agent for change they can be in this world, you've changed the whole thing.
về những gì họ có thể làm, về sự quan tâm họ nhận được từ mọi người, về sức mạnh của một nhân tố thay đổi họ có thể trở thành, bạn đã thay đổi tất cả. Và nếu chúng ta hiểu sự lãnh đạo như vậy,
And if we can understand leadership like that, I think if we can redefine leadership like that, I think we can change everything. And it's a simple idea, but I don't think it's a small one. I want to thank you so much for letting me share it with you today.
tôi nghĩ nếu chúng ta tái định nghĩa lại sự lãnh đạo như thế, Tôi nghĩ chúng ta có thể thay đổi mọi thứ. Và nó là một ý tưởng đơn giản, nhưng tôi không hề nghĩ nó nhỏ bé, chân thành cảm ơn tất cả vì đã cho phép tôi chia sẻ với bạn ngày hôm nay.