You are the captain of the Mallory 7, an interstellar cargo transport. On your way to the New Lindley spaceport, you receive a distress call. There’s been an explosion on the Telic 12 and its passengers are running out of oxygen. As you set a course to intercept, you check the Telic 12′s manifest. It’s currently transporting 30 middle-aged individuals from some of Earth’s poorest districts to the labor center on New Lindley, where they'll be assigned jobs on the spaceport.
Bạn là thuyền trưởng của phi thuyền Mallory 7, một con tàu vận chuyển hàng hóa xuyên không gian. Trên đường tới cảng vũ trụ New Lindley, bạn nhận được một cuộc gọi cầu cứu. Đã có một vụ nổ trên phi thuyền Telic 12 và các hành khách bên trong đang cạn kiệt khí oxy Lúc thiết lập hướng đi đến đó, bạn kiểm tra thông tin tàu Telic 12. Tàu hiện chở 30 người trung niên từ những nơi nghèo nhất trên Trái Đất tới trung tâm lao động ở New Lindley, nơi họ sẽ làm việc tại cảng vũ trụ.
But as you approach the Telic 12, you receive a second distress call. A luxury space cruiser called the Pareto has lost a thruster, sending them careening towards an asteroid belt. Without your help, the 20 college students headed for vacation aboard the Pareto are all doomed.
Nhưng trong lúc tiếp cận tàu Telic 12, bạn nhận được cuộc gọi cầu cứu thứ hai. Pareto, một phi thuyền du lịch sang trọng đã bị mất một động cơ đẩy, khiến họ lao tới vành đai tiểu hành tinh. Nếu bạn không hành động, 20 sinh viên đại học đang trong kỳ nghỉ trên tàu Pareto đều sẽ thiệt mạng.
So with only enough time to save one ship, which one should you choose?
Với thời gian chỉ đủ để cứu một con tàu, bạn nên chọn tàu nào?
This dilemma is an example of a broader class of problems where a life-saving resource— such as a donated organ or vaccine— is scarce. There are many schools of thought on how to approach these problems, and one of the most influential is utilitarianism, an ethical view first systematically developed by Jeremy Bentham and John Stuart Mill. In this view, you should choose the action which promises the greatest sum of happiness. Though, how to define and measure happiness is a difficult question. For example, hedonists would suggest a happy life contains the most pleasure and the least pain. Others might say it’s the life where your desires are most fulfilled. However happiness is defined, most would agree that saving 30 lives has the potential to generate more happiness than saving 20.
Song đề này là ví dụ của một tầng vấn đề rộng lớn hơn nơi mà nguồn tài nguyên để cứu người— ví dụ như nội tạng hiến tặng hoặc vắc xin— trở nên khan hiếm. Có rất nhiều góc nhìn về cách tiếp cận những vấn đề này, và một trong số thuyết phục nhất chính là thuyết vị lợi, một quan điểm đạo đức lần đầu được phát triển một cách có hệ thống bởi Jeremy Bentham và John Stuart Mill. Theo đó, bạn nên chọn hành động mang lại tổng hạnh phúc lớn nhất. Tuy nhiên, làm sao định nghĩa và đo lường hạnh phúc là một câu hỏi khó. Ví dụ, những ai theo chủ nghĩa khoái lạc sẽ nói một cuộc sống hạnh phúc có nhiều niềm vui nhất và ít đau đớn nhất. Số khác sẽ nói đó là cuộc sống nơi những khát khao được đáp ứng trọn vẹn nhất. Dù hạnh phúc được định nghĩa ra sao, hầu hết đều sẽ đồng ý rằng cứu 30 mạng sống có khả năng đem lại nhiều hạnh phúc hơn là cứu 20 người.
But is it enough to consider how many lives would be saved? Or should you also consider how many life years would be? Assuming a life expectancy of 80, saving the lives of the students, with an average age of 20, saves 1,200 life years, while saving the workers, with an average age of 45, saves 1,050. All things being equal, a longer life should promise a greater sum of happiness than a shorter one. So perhaps saving the smaller ship actually has the potential to generate the most happiness.
Nhưng như vậy liệu đã đủ để cân nhắc bao nhiêu mạng sống sẽ được cứu? Hay bạn cũng nên cân nhắc xem còn bao nhiêu năm cuộc đời? Giả sử tuổi thọ của một người là 80 tuổi, cứu sống sinh mạng của các sinh viên, với độ tuổi trung bình là 20, sẽ cứu được 1.200 năm cuộc đời, trong khi cứu những người công nhân với độ tuổi trung bình 45, cứu được 1.050 năm. Tất cả mọi thứ đều bình đẳng, một cuộc sống lâu hơn sẽ hứa hẹn tổng hạnh phúc nhiều hơn là một cuộc sống ngắn ngủi. Vậy nên có lẽ cứu con tàu nhỏ hơn mới thực sự có khả năng tạo ra nhiều hạnh phúc nhất,
If all these calculations feel a bit cold, you may want to consider a different approach. The philosopher Derek Parfit argues we should give priority to the worse off, since benefits to those groups matter more than equivalent benefits to the well-off. In this view, it’s more urgent to help those whose basic needs aren’t met even if they’re harder to help than those who are flourishing. But often, determining which group is truly worse off can get complicated fast. In our case, Earth is still beset by drastic inequalities in wealth and opportunity. And those able to afford a vacation on New Lindley and transport on a luxury cruiser are no doubt among the most well-off people on the planet. The workers, by contrast, are among the most disadvantaged, traveling away from home for months at a time to perform service work. With fewer resources and opportunities, it’s likely they’ve experienced more hardship in their lives than the vacationers, so maybe they’re more deserving of rescue? On the other hand, the students have experienced less life overall— so perhaps they’re worse off?
Nếu tất cả mọi tính toán trên có vẻ hơi vô tình, bạn có thể muốn xem xét cách tiếp cận khác. Nhà triết học Derek Parfit bàn luận rằng chúng ta nên ưu tiên những ai thua thiệt, bởi vì lợi ích của họ quan trọng hơn những lợi ích của những người có cuộc sống tốt. Theo đó, sẽ cấp bách hơn nếu ta giúp những ai cần được giúp dẫu cho việc giúp họ khó hơn việc giúp những người khá giả. Nhưng thường thì xác định nhóm thua thiệt có thể trở nên phức tạp nhanh chóng. Trong trường hợp này, Trái Đất vẫn còn sự bất bình đẳng rõ rệt trong vấn đề kinh tế và cơ hội. Và những ai có khả năng chi trả một ngày nghỉ ở New Lindley và di chuyển trên một chiếc tàu sang trọng dĩ nhiên là những người sung túc nhất trên hành tinh. Ngược lại, những người công nhân thì nằm trong nhóm thua thiệt nhất. Họ rời xa gia đình trong vài tháng để làm việc. Với ít tài nguyên và cơ hội hơn, có lẽ họ đã trải qua nhiều khó khăn trong cuộc sống hơn là những người đi nghỉ mát, vậy có lẽ họ đáng được giải cứu hơn? Mặc khác, các sinh viên trải nghiệm cuộc sống ít hơn— do đó họ thua thiệt hơn?
Or maybe none of these variables should influence our decision. The philosopher John Taurek famously argued that in these types of cases, the numbers don’t count. Each person is deserving of equal concern and respect, so the best way to decide which passengers to save is to flip a coin. While this might seem arbitrary at first, this approach treats all parties equally, giving each individual an equal chance of being rescued. Could any passenger argue that they're being treated unfairly by a coin flip? It’s tough to say. But how they— and you— feel about the result may be another dilemma altogether.
Hay không nên để những vấn đề trên ảnh hưởng đến quyết định của bạn? Ý tưởng nổi tiếng của triết học gia John Taurek cho rằng trong lúc này, những con số không quan trọng. Mỗi người đều xứng đáng được quan tâm và tôn trọng một cách bình đẳng, nên cách tốt nhất để quyết định nên cứu sống ai là tung một đồng xu. Điều này trông thật tuỳ ý, nhưng nó lại tạo ra sự bình đẳng giữa các bên, giúp mỗi cá nhân có một cơ hội cứu sống bằng nhau. Liệu có hành khách nào nói rằng họ bị đối xử bất công bởi một cú lật đồng xu? Rất khó để nói như vậy. Nhưng cách họ— và bạn— cảm nhận về kết quả