We live in a time-pressed culture. There is never enough time. And we see it, we feel it around us every day. We live in a world that valorizes work, accomplishment, busyness. And there’s real upside to that; there’s real value. We’re pushed, we’re driven toward achievement and action and creation. And that’s great, but there’s also a downside. And that's something that I think is worth talking about.
Ta đang sống trong nền văn hóa sống vội, không bao giờ có đủ thời gian, ngày nào cũng thấy, cảm nhận bận rộn quanh mình. Ta sống trong một thế giới coi trọng công việc, thành tích, sự bận rộn. Đó thực sự là một ưu điểm; thực có giá trị. Ta được thúc đẩy, tạo động lực để tạo ra thành tựu, để hành động và sáng tạo. Điều đó thật tuyệt, nhưng cũng có một nhược điểm. Tôi nghĩ đáng để ta thảo luận.
There was a study done a while back, by the Management Research Group, of 10,000 senior leaders. And they asked them, “What is key to your organization’s success?” And 97 percent said long-term strategic thinking. I mean, when was the last time that 97 percent of people agreed on anything? There is near unanimity that being a long-term thinker -- having perspective, having the ability to think and ask big questions -- is essential to our success. And yet in a separate study, 96 percent of leaders were surveyed, and they said they don’t have time for strategic thinking.
Một nghiên cứu được thực hiện cách đây không lâu của Nhóm Nghiên cứu Quản lý, 10.000 lãnh đạo cấp cao, được hỏi: “Đâu là chìa khóa thành công của cơ quan bạn?”, 97% trả lời tư duy chiến lược lâu dài. Ý tôi là, bao giờ ta thấy 97% người được khảo sát có cùng ý kiến? Gần như có sự nhất trí rằng tư duy dài hạn, tầm nhìn, khả năng tư duy và đặt câu hỏi lớn là điều thiết yếu tạo nên thành công. Tuy nhiên, trong một nghiên cứu khác, 96% nhà lãnh đạo được khảo sát, nói họ không có thời gian để tư duy chiến lược.
(Laughter)
(Tiếng cười)
What is going on? Why is it -- how can it be that 96 percent of people are not doing the one thing that they say is most critical to their success?
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại như thế? Làm thế nào mà 96% người được hỏi lại không làm điều họ cho là quan trọng nhất dẫn đến thành công?
Well, I think we know the answer ... or at least we think we do. The average professional attends 62 meetings per month. That sounds pretty outrageous. How could that be? But if you actually break it down, it’s not that many. It’s two to three meetings per day, which is probably average for many of you. So 62 meetings a month. That does not help, and that is not wrong. It is a contributor.
Tôi nghĩ ta biết câu trả lời, hay ít nhất, ta nghĩ ta biết. Trung bình, mỗi chuyên gia tham dự 62 cuộc họp mỗi tháng. Nghe có vẻ hơi nhiều nhỉ. Sao thế được? Nhưng nếu thực sự chia nhỏ ra, thì cũng chẳng là bao, chỉ hai đến ba cuộc họp mỗi ngày, có lẽ là mức trung bình với nhiều người. Vậy là mỗi tháng có 62 cuộc họp. Chẳng giúp ích gì, cũng chẳng sai, chỉ là một yếu tố.
Also, we know -- we know what else ... email. A study a while back by McKinsey showed that the average professional spends 28 percent of their time just responding to email. Of course that drains us, of course that makes us busy.
Ngoài ra, ta biết, ta còn biết gì nữa? Email. Nghiên cứu trước đây của McKinsey cho thấy trung bình các chuyên gia dành 28% thời gian chỉ để phản hồi email. Dĩ nhiên, nó làm ta kiệt sức, khiến ta bận rộn.
But the truth is, it’s also, I believe, not the full picture. Those are manifestations. Those are problems, legitimately. But there are also some other things going on underneath the surface, reasons that perhaps we are, in some ways, working at cross-purposes. Because for so long almost all of us have said we want desperately to be less busy, and yet we keep making choices that put ourselves in the position where we’re just as busy as we’ve always been.
Nhưng sự thật, tôi tin rằng đó không phải là toàn bộ nguyên nhân, mà chỉ là bề nổi. những vấn đề, hợp lẽ. Nhưng còn những vấn đề khác diễn ra bên dưới, nguyên nhân, có lẽ ta, theo một cách nào đó, làm việc vì những động cơ khác. Vì từ lâu, hầu như mọi người đều nói rằng ta vô cùng mong mình bớt bận, nhưng ta vẫn tiếp tục làm cho mình bận như trước giờ vẫn vậy.
What is going on? Well, some research out of Columbia University sheds a little bit of light on this. Silvia Bellezza and her colleagues have done interesting research into the fact that in some cultures -- American culture chief among them -- busyness is actually a form of status. When we say, “Oh, I am so crazy busy,” what we’re really saying is a societally-accepted version of “I am so important --
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Một số nghiên cứu của Đại học Columbia khiến vấn đề sáng tỏ đôi chút. Silvia Bellezza và các đồng nghiệp làm một nghiên cứu thú vị. Thực tế là trong một số nền văn hóa, văn hóa Mỹ đứng đầu, bận rộn, thực chất, là một loại đẳng cấp. Khi nói: “Ồ, tôi bận quá”, ý ta là, “Tôi rất quan trọng”, nói theo cách xã hội chấp nhận
(Laughter)
(Tiếng cười)
“I am so popular! I am so in demand!” And the truth is that feeling can be hard to give up ... even if we say that we want to.
“Tôi nổi tiếng quá! Ai cũng cần tôi.” Sự thật là khó có thể từ bỏ cảm giác đó, kể cả khi ta nói mình muốn bỏ.
That’s not the only reason, of course. It turns out it is very hard for the human mind to deal with conditions of uncertainty. And in modern life, there’s a lot of it. Sometimes we are given tasks or challenges, and the truth is, tactically, we just don’t know how to do it. “Increase sales by 30 percent.” Well, how? There’s a lot of ways you could do it. You’re not sure how. Sometimes it’s easier, frankly, to just double down and keep doing more of what you’re already doing. That might not be the best answer, but it’s an answer, and it removes uncertainty.
Dĩ nhiên, đó không phải là lý do duy nhất. Hóa ra, con người rất khó đối diện với sự mông lung. Trong cuộc sống hiện đại, rất nhiều thứ như vậy. Đôi khi, ta được giao nhiệm vụ hay thử thách, sự thật, về mặt chiến thuật, ta không biết làm điều đó như thế nào. “Tăng doanh số bán hàng lên 30%.” Bằng cách nào? Có nhiều cách thực hiện. Bạn không chắc nên làm thế nào. Thành thật mà nói, đôi khi dễ sẽ hơn, khi làm gấp đôi, làm nhiều hơn những việc bạn đang làm. Đó có thể không phải là cách tốt nhất, nhưng đó là một cách, giúp loại bỏ sự mông lung.
The picture gets even worse when we’re talking about existential questions; when we’re talking about uncomfortable matters that we might not actually really want to deal with. That might be, “Am I in the right job?” It might be, “Am I in the right career?” Those are often questions, truth be told, we might not want the answer to. And so we become busy as a way so that we don’t even have to ask the question.
Tình hình thậm chí còn tệ hơn khi nói về câu hỏi hiện sinh; những vấn đề khó chịu ta thực sự không muốn giải quyết. Đó có thể là “Mình có đang làm đúng việc?“, “đúng nghề?” Đó thường là những câu hỏi, thật ra mà nói, ta không muốn nghe câu trả lời. Vì thế, bận rộn trở thành cách để ta ngừng hỏi.
Now, there's a third reason, and I’ll admit it’s one that I know well, personally, and that is that sometimes we use busyness as a way to numb ourselves out. I’ve experienced that. This is my boy Gideon, and he died in 2013. I’d had him for 17 years, and he was my best friend. And after he died, I’ll be honest, I didn’t want to be home because I knew that he wouldn’t be there. And so for two years, my life basically was an Uber to an airport, to a hotel and back again, because I just really didn’t want to face that. For a lot of us, there are things we sometimes don’t want to face. What we’re really looking for with work is an anesthetic. And as I like to say, work is better than crack --
Lý do thứ ba, tôi thừa nhận, bản thân biết rất rõ, đôi khi, ta khiến mình bận rộn để quên đi thực tế. Tôi từng trải qua rồi. Đây là con trai tôi, Gideon, nó mất năm 2013. Tôi nuôi nó 17 năm, nó là người bạn thân nhất của tôi, Sau khi nó mất, nói thật, tôi không muốn về nhà vì biết rằng nó không còn đó nữa. Thế là, trong hai năm, tôi làm tài xế Uber, lái từ sân bay đến khách sạn và ngược lại. Vì tôi thực sự không muốn đối mặt với điều đó. Với nhiều người, đôi khi, có những thứ ta không muốn đối mặt. Ta muốn công việc làm mình vô cảm. Tôi muốn nói là, làm việc vẫn đỡ hơn là vỡ vụn.
(Laughter)
(Tiếng cười)
so if you’re choosing ...
Nếu chọn,
(Laughter)
(Tiếng cười)
it’s not the worst.
cũng không tệ.
(Laughter)
(Tiếng cười)
But the truth is, it's also not a sustainable solution. For many of us, we get trapped in the pattern of busyness, of overwork. It's hard sometimes even to remember what it was like before. Oftentimes in our mind’s eye, when we think of busyness, what we think of is this. What we think of is triumphant success and the world at your fingertips. The truth is, more often, busyness looks like this. It looks like loneliness. It looks like frustration. It looks like having a life that’s not really in your full control.
Nhưng sự thật, nó không phải là phương án lâu dài. Nhiều người trong chúng ta suốt ngày kẹt trong bận rộn, làm việc quá sức. Đôi khi, thật khó để nhớ, trước kia mọi chuyện như thế nào. Thông thường, trong mắt ta, khi nghĩ về bận rộn, ta nghĩ đến thứ này, nghĩ về thành công mỹ mãn, cả thế giới trong tay ta. Sự thật, bận rộn thường trông như thế này. Trông có vẻ cô đơn, khó chịu, như cuộc sống vượt khỏi tầm kiểm soát.
So I would like to propose that we make a change. Because if we are ever going to succeed in beating back busyness once and for all, first of all, we have to get real and acknowledge what is actually behind some of the busyness that is filling our days. We have to really get honest about what it is that’s motivating us so that we can make a different choice. Because it is about our choice. We need to recognize that real freedom is about creating the space so that we can breathe, the space so that we can think. Ultimately, real freedom is about choosing how and with whom we want to be spending our time.
Tôi đề xuất ta hãy thay đổi. Vì nếu muốn thành công chống lại sự bận rộn một lần và mãi mãi. Trước hết, cần thực tế, thừa nhận nguyên nhân phía sau sự bận rộn, chiếm hết thời gian của mình. Cần hết sức thành thật về động cơ nội tại để đưa ra hướng giải quyết khác. Vì nó là lựa chọn của ta. Cần nhận ra tự do thật sự là tạo cho mình không gian để thở, để suy nghĩ. Cuối cùng, tự do thực sự là lựa chọn cách và người mình muốn dành thời gian bên cạnh.
Thank you.
Cảm ơn các bạn.
(Cheers)
(Vỗ tay)
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)