Hello, my name is Dom Price and I'm a work futurist, which is a made-up job that no one's called me out on yet, but it's got me here on this stage today. My job's all about predicting the future, the future of work, society, the economy and education. Which, surely you can imagine this year of all the years, it's been pretty fascinating. Now, there's a huge amount of self-help literature out there that will help you be happier over time. But today, I want to talk to you specifically about being happy in a year like 2020.
Xin chào, tôi là Dom Price, một dự đoán viên về xu hướng nghề nghiệp, đây là một công việc tự đặt mà chưa ai phân công cho tôi, nhưng nó là lí do tôi ở đây ngày hôm nay. Công việc của tôi xoay quanh việc dự đoán tương lai, tương lai của công việc, xã hội, kinh tế và giáo dục. Điều mà, bạn tưởng tượng so với tất cả các năm, thì năm nay khá là ấn tượng. Hiện nay bên ngoài có một số lượng lớn sách self-help sẽ giúp bạn trở nên hạnh phúc từng ngày. Nhưng hôm nay, tôi muốn nói cụ thể về việc cảm thấy hạnh phúc trong một năm như 2020.
It's a year like no other. It's a year when many of us haven't felt of much happiness or our happy days have been reduced to happy minutes and moments. And the uncertainty of the future has quite rightly weighed heavily on our minds. But to talk to you about a year like 2020, and to talk about how shit it's been, first of all, I have to tell you how shit my year has been.
Một năm chẳng giống năm nào. Một năm mà nhiều người trong chúng ta chưa thực sự thấy hạnh phúc, hoặc những ngày hạnh phúc đã giảm xuống chỉ còn những phút, những khoảnh khắc. Và sự vô định về tương lai đã đè nặng lên tâm trí của chúng ta. Nhưng nói về một năm như 2020, và về việc nó đã tồi tệ như thế nào, trước hết, tôi phải kể bạn nghe về một năm điên rồ của tôi.
You see, my sister is my best friend, and a few years ago I got the call that no brother wants to get. Trudy had been diagnosed with stage IV breast cancer, and given that she lived a 24-hour flight away in Manchester, England, as a single mother of two boys, I'm sure you can imagine how I felt. But she's stubborn as an ox. And six years later, at the start of 2020, she was still with us. Then February rolled in. I got another call. This time it was my doctor telling me that I had early-stage bowel cancer. A week later, I had a subtotal colectomy and I had my colon removed. Strangely, the same day my sister went to see her specialist in the UK, who confirmed that they were ceasing all treatment. She had a matter of months left to live.
Bạn biết đấy, chị gái là người bạn thân nhất của tôi, và vài năm trước tôi nhận được cuộc gọi mà không đứa em nào muốn nhận. Trudy được chẩn đoán mắc ung thư vú giai đoạn bốn, và chị ấy sống tại Manchester, Anh, nơi cách tôi 24 giờ bay, và là mẹ đơn thân của hai cậu con trai, chắc bạn có thể tưởng tượng được cảm giác của tôi. Nhưng chị ấy cực kỳ cứng đầu. Sáu năm sau, đầu năm 2020, chị ấy vẫn sống với chúng tôi. Và rồi tháng hai đến, tôi nhận được một cuộc gọi khác. Lần này, tôi được chẩn đoán mắc ung thư đại tràng giai đoạn đầu. Một tuần sau, tôi thực hiện phẫu thuật cắt một phần đại tràng và bỏ ruột kết. Lạ thay, cùng ngày chị tôi tới gặp chuyên gia của chị ở Anh, họ xác nhận rằng họ đã ngừng toàn bộ quá trình điều trị. Chị ấy chỉ còn vài tháng để sống.
Now, post-surgery, I wasn't officially allowed to travel due to COVID travel restrictions, but I managed to get an exemption from the government and I was on one of very few flights out to Manchester in April to look after my sister and her two boys. A few weeks later, on Tuesday, May 19, Trudy collapsed suddenly at home. Despite trying CPR, she died in my arms before the ambulance arrived. She was 45.
Bây giờ, sau phẫu thuật, tôi chưa chính thức được cấp phép đi lại do hạn chế di chuyển vì dịch COVID, nhưng tôi đã xin được đơn miễn trừ từ chính phủ và tôi đi trên một trong những chuyến bay ít ỏi tới Manchester vào tháng tư để chăm sóc chị và hai đứa trẻ. Vài tuần sau, vào thứ Ba, ngày 19 tháng 5 Trudy đột ngột ngất xỉu tại nhà. Dù đã thử CPR, chị ra đi trong vòng tay của tôi trước khi xe cứu thương kịp đến. Chị lúc đó 45 tuổi.
After some very emotional goodbyes to family, the only thing certain in my immediate future was 14 days in quarantine. But before I got on that plane, I gave my nephews an extra special uncle-Dom hug. And in those 14 days in quarantine, you're kind of left alone with your own thoughts. And it got me thinking, where does our happiness actually come from? How can a year this shit make anyone happy? And the problem with those thoughts is when you've got 14 days, you really do get to invest in them. And it got me thinking, how can we find our happiness? And as is with death, sometimes, I actually started thinking with renewed clarity about life and work and COVID and all the things that mattered.
Sau những lời tạm biệt gia đình nghẹn ngào thứ chắc chắn duy nhất trong tương lai gần của tôi là 14 ngày tự cách ly. Nhưng trước khi lên máy bay, tôi dành cho cháu mình một cái ôm đặc biệt từ chú Dom. Và trong 14 ngày tự cách ly, có vẻ bạn được an tĩnh với những suy nghĩ riêng. Và nó khiến tôi suy nghĩ, hạnh phúc của chúng ta thực sự đến từ đâu? Một năm khủng khiếp như vậy làm sao có thể khiến ai đó vui vẻ được? Và vấn đề với những suy nghĩ ấy là khi bạn có 14 ngày, bạn thực sự muốn đầu tư cho nó. Và nó khiến tôi suy nghĩ, làm thế nào để tìm được hạnh phúc? Cận kề với cái chết, thỉnh thoảng tôi thực sự mới bắt đầu suy nghĩ với những nhận thức mới về cuộc sống, về công việc, về COVID và về những thứ đáng để tâm.
In Bronnie Ware's book "The Top Five Regrets of the Dying," Bronnie will tell you the second-biggest regret is "I wish I hadn't spent so much time in the office." But you don't need me to tell you that. You know what's important on your deathbed, the love of friends and family, the legacy you're leaving behind, knowing that you've done things that made you happy, knowing that you've done great things. And yet few of us can honestly say this is how we're living our lives today.
Trong cuốn “Năm điều hối tiếc trước khi chết” Bronnie sẽ nói cho bạn điều hối tiếc lớn thứ hai là “Tôi ước mình đã không dành quá nhiều thời gian ở văn phòng.” Nhưng bạn không cần tôi nói với bạn điều đó. Bạn biết điều gì quan trọng khi nhắm mắt xuôi tay, tình yêu từ gia đình và bạn bè, những giá trị bạn để lại, biết rằng bạn đã làm những điều khiến bản thân hạnh phúc, bạn đã làm điều tuyệt vời. Và chỉ ít người có thể thực lòng nói rằng đó là cách chúng ta sống bây giờ.
Take work, for example. Work today stems from the Industrial Revolution 300 years ago. That's when we were the machines, we were the robots. It was all about presenteeism. We worked on the production line. We were measured by speed and efficiency. It was about how much work you could get done in one day. Let's be honest, it was about making your boss richer. And in that time, we had these measures of success, economic growth and productivity.
Lấy công việc làm ví dụ. Công việc ngày nay bắt nguồn từ Cách mạng Công nghiệp 300 năm trước. Đó là khi chúng ta là máy móc, chúng ta là robots. Ai nấy đều làm việc quá sức. Ta làm trên những dây chuyền sản xuất. Ta bị đánh giá bởi tốc độ và tính hiệu quả. Tất cả xoay quanh việc bạn có thể làm những gì sau một ngày. Thẳng thắn mà nói, tất cả vì sự giàu có của người chủ Vào lúc ấy, thành công được đo bằng tăng trưởng kinh tế và hiệu suất công việc
We’re 300 years later, and it’s simply not working. Productivity growth has stagnated. Australia is one of the worst-performing countries in terms of longer working hours. And this idea of productivity that governments and businesses speak about all the time, it measures 10 million dollars invested in a hospital, the same as 10 million dollars spent on a coal-fired power plant. And our most precious resource, the planet, is dying, and we have no planet B.
Chúng ta đang ở 300 năm sau, mọi thứ không vận hành như vậy. Tăng trưởng năng suất bị trì trệ. Úc là một trong những nước biểu hiện tệ nhất thế giới trong vấn đề tăng giờ làm. Và quan niệm về năng suất mà chính phủ và các doanh nghiệp luôn bàn về, 10 triệu đô đầu tư cho bệnh viện được tính tương đương với 10 triệu đô đầu tư vào năng lượng than củi. Và nguồn tài nguyên quý giá nhất của chúng ta, Trái Đất, đang chết dần, và chúng ta không có hành tinh thứ hai.
So we're not happy at work. And we're not productive. And oddly, in the time of the pandemic, when we're touting mental health and wellness and the importance of people, studies show we've actually extended the average working day by 40 minutes since March this year. All in the pursuit of productivity. And I think it's because we first thought that COVID was a fleeting moment. You see, COVID is like a snowstorm. After years of what seemed like endless sunshine outside, we looked out and we saw snow. So we did the right thing. We closed the windows and doors and we stayed inside. But a few weeks later, we looked out and it was still snowing. And we're like, "Ah, it's not a snowstorm, it's winter." So we did the right thing. We went online, bought a new jumper jacket and a scarf. But by the time they were delivered to our door, we realized it wasn't winter. It was the ice age. What was the moment when you realized that this was the ice age?
Ta không hạnh phúc khi làm việc, và chúng ta cũng không làm việc hiệu quả. Và lạ thay, trong thời điểm dịch bệnh, khi chúng ta đề cao sức khỏe tinh thần và sự quan trọng của con người, nghiên cứu chỉ ra rằng thực chất giờ làm việc bình quân bị kéo dài 40 phút từ tháng ba năm nay. Tất cả vì mục tiêu năng suất. Và tôi cho rằng đó là do ban đầu ta đã nghĩ COVID chỉ là chớp nhoáng. Như bạn thấy, COVID như cơn bão tuyết. Sau nhiều năm tưởng như toàn nắng ấm bất tận, ta nhìn ra và thấy tuyết rơi. Vậy nên chúng ta làm điều nên làm, ta đóng cửa sổ và cửa chính, và ở yên trong nhà. Nhưng một vài tuần sau, ta nhìn ra vẫn thấy tuyết rơi. Ta đoán chừng đó không phải bão tuyết, mà là mùa đông đã tới. Rồi ta lại làm điều nên làm. Ta lên mạng, mua một chiếc áo dạ mới và một chiếc khăn quàng cổ. Nhưng đến khi chúng được giao đến, ta nhận ra đó không phải mùa đông. Đó là kỉ băng hà. Bạn nhận ra đó là kỉ băng hà từ lúc nào?
Think about it. That moment when you sat there and thought, "It's kind of not an eight-week thing anymore, this, is it? It's been here for a while. In fact, maybe it's here forever." And how did that moment of realization make you feel about work, something that you spend about a third of your time doing, by the way?
Hãy thử nghĩ về nó. Giây phút mà bạn ngồi đó và nghĩ: “Đó không phải vấn đề có thể giải quyết trong tám tuần” Nó đã xuất hiện một thời gian. Thực tế, có thể là mãi mãi. Và thời khắc đó khiến bạn nghĩ gì về công việc, điều mà bạn dành ra một phần ba thời gian để làm?
I can tell you how it made 5,000 people feel across Australia, the US, Japan, France and Germany in a recent study commissioned by Atlassian. Despite the fact that people weren't commuting to work and therefore saving that time, nearly half of respondents said they had less time for personal pursuits. Personal pursuits, the things that actually make you happy. And the number one complaint at this time? Work-life balance. Me personally, I've put on five kilos since March. I'm drinking more and I'm sleeping less. That's COVID's fault, right? Or is it simply that I'm just not happy? That in my relentless pursuit of productivity, I've lost sight of what's really important.
Tôi có thể nói cho bạn biết nó khiến 5000 người trên khắp Úc, Mỹ, Nhật, Pháp, Đức cảm thấy như thế nào. Trong một nghiên cứu gần đây do Atlassian ủy nhiệm, dẫu mọi người đã không phải đi lại đến chỗ làm việc và do đó tiết kiệm thời gian, hơn nửa số người được hỏi nói rằng họ có ít thời gian hơn cho những sở thích cá nhân. Sở thích cá nhân, những điều khiến bạn thực sự hạnh phúc. Và lời than phiền số một trong thời gian này? Cân bằng công việc và cuộc sống. Tôi, cá nhân mà nói tôi đã tăng năm cân kể từ tháng ba. Tôi uống rượu nhiều hơn và ngủ ít hơn. Liệu đó có phải lỗi của COVID không? Hay đơn giản mà nói là tôi không hạnh phúc? Trong nỗ lực không ngừng về năng suất công việc, tôi đã lạc mất những thứ thật sự quan trọng.
Now, we could spend the rest of this talk sharing stories about how unhappy we are, or we can actually flip the tables and talk about what we can do. I'm choosing to do the latter. I'd like you to close your eyes for a second. I want you to imagine a world where our measure of success is not productivity. I want you to imagine a world where instead of thinking about busyness and titles and bank balances, we think about our impact on the world. I want you to imagine a world where status isn't the reason for our existence. Open your eyes.
Giờ, ta có thể dành thời gian còn lại để nói về việc chúng ta không hạnh phúc, hay ta có thể lật ngược lại và nói về việc ta có thể làm được. Tôi chọn cái thứ hai. Tôi muốn các bạn nhắm mắt một lúc, hãy tưởng tượng một thế giới nơi mà thước đo thành công không phải là năng suất công việc. Tôi muốn các bạn tưởng tượng thế giới nơi mà thay vì nghĩ về sự bận rộn, chức danh và số dư ngân hàng, ta nghĩ về ảnh hưởng của ta tới thế giới. Tôi muốn bạn nghĩ về một thế giới, nơi mà địa vị xã hội không phải là lí do ta tồn tại. Giờ thì mở mắt ra.
I'd now like to introduce you to the Personal Moral Inventory. The Personal Moral Inventory is inspired by two pieces of work. The first, the work from the world of finance, something called the quadruple bottom line, aimed at getting businesses to report in a more rounded fashion. The second, an exercise that elite military personnel go through to self-assess themselves and their teammates before going into battle. I believe that these four things, Productivity and Profit, People, the Planet and our Purpose, are the secret to our happiness. And what's important in the time of the ice age, the time we're in right now, is not to get distracted by the things we can't do, but to find the things that we can do. It's on us to take ownership and control of our own happiness.
Tôi muốn giới thiệu đến các bạn về Bảng Đánh giá Cá nhân. Bảng Đánh giá Cá nhân được truyền cảm hứng bởi hai thứ. Thứ nhất là sản phẩm từ thế giới tài chính được gọi là bốn mục tiêu tối hậu, nhắm tới việc khiến doanh nghiệp báo cáo theo kiểu mềm mại hơn. Thứ hai là hoạt động mà một quân nhân ưu tú trải qua để tự đánh giá bản thân và đồng đội trước khi ra trận. Tôi tin rằng bốn điều này, Năng suất và lợi nhuận, Con người, Hành tinh và Mục đích sống của chúng ta là bí mật dẫn đến hạnh phúc. Và điều quan trọng trong kỉ băng hà, thời gian chúng ta đang trải qua, là không bị phân tâm bởi điều ta không làm được, mà là tìm ra thứ ta có thể làm. Chính chúng ta là người làm chủ hạnh phúc của bản thân.
Let's do the exercise together. What I’m going to do is rate each area minus one, zero or one. One is you're nailing it. High fives all round, good on you. Zero is you're getting by. Not awesome. Not awful. And minus one is you're struggling. Here's mine for this year. For Productivity and Profit, I'm a one. I have a good job, I have a good salary, I have a roof over my head, I can pay the bills. But here's the thing. You can't score more than a one, so it becomes impossible to pack all your happiness into one category. And it's like we're all trying to get to a two on Productivity, but to what extent? The next area is People. People is about how you think about your personal, mental and physical health. You have to start with yourself. You have to put your own oxygen mask on before you can help others. This is also about how you impact family, friends, society. It's about being human and having a positive impact on humanity. For this, I score myself a zero. Planet. Let's just say I took over 100 flights last year, so I'm going to score myself a minus one. And finally, Purpose. Purpose is about the impact you want to have and the legacy you want to leave behind. It's the why you do what you do. For this, I score myself a zero.
Hãy cùng làm bài đánh giá này. Điều tôi chuẩn bị làm bây giờ là điền vào các ô -1, 0 hay 1. 1 tức là bạn đang làm tốt Chúc mừng bạn, tốt đấy. 0 nghĩa là cũng hòm hòm. Không tốt lắm. Cũng không quá tệ. Và -1 nghĩa là bạn đang phải gồng mình. Đây là phần của tôi trong năm nay. Với năng suất và lợi nhuận, tôi chọn 1. Tôi có một công việc tốt, và một mức lương tốt. Tôi có một mái nhà, Tôi tự trả các hóa đơn. Nhưng vấn đề là, bạn chẳng thể tính điểm lớn hơn 1, nên sẽ thành không thể khi gói gọn hạnh phúc vào một mục duy nhất. Và có vẻ như chúng ta đang cố có được một con 2 ở mục Năng suất nhưng đến mức nào? Vùng thứ hai là Con người. Con người là về bạn nghĩ như thế nào về cá nhân mình, về sức khỏe vật chất và tinh thần. Bạn cần bắt đầu với chính mình. Bạn cần cứu bản thân trước khi muốn giúp ai đó. Đó cũng là tầm ảnh hưởng của bạn đến gia đình, bạn bè và xã hội. Đó là về việc sống và có ảnh hưởng tích cực đến loài người. Về phần này, tôi chấm mình được 0. Hành tinh. Tôi đã đi hơn 100 chuyến bay vào năm ngoái, nên tôi sẽ cho mình -1 điểm. Và cuối cùng, Mục đích. Mục đích sống là về sức ảnh hưởng bạn kì vọng có được và giá trị mà bạn muốn để lại. Đó là lí do bạn làm mọi thứ. Về việc này, tôi chấm bản thân 0 điểm.
Now, I can already tell the keen beans in the room and online are trying to add this up and net this off. That is not how it works. Your positive impacts in one category doesn't mitigate your negative impacts in another category. For me, the fact that I'm financially well off doesn't make up for the fact that I'm killing the planet. It wasn't this realization, though, that got me thinking something had to change.
Đoán chắc rằng có những khán giả ngồi đây hay qua màn hình đang cố cộng tổng để tính điểm cho mình. Nhưng nó không được tính như vậy. Những ảnh hưởng tích cực của bạn trong một mục không làm giảm đi ảnh hưởng tiêu cực của bạn ở mục khác. Với tôi, sự thật là tôi dư dả về tài chính không thể bù đắp việc tôi đang hủy hoại hành tinh này. Tuy nhiên sự nhận thức đó không phải là thứ khiến tôi nghĩ rằng cần phải có sự thay đổi.
Shortly after my sister passed away, I did this exercise on her behalf. And it got me thinking. For Productivity and Profit, she was a zero. She struggled financially. In her final few years she couldn't work, but she got by. For People, she was a definite one. She really knew her own identity. She invested in her life. She had a lot of fun. You all remember the party you were at with Trudy. And she invested in the local school, community, friends and family. For Planet, she was also a one. She had a very low carbon footprint. She very rarely flew anywhere. She didn't own a car. She was avid at reduce, reuse, recycle. And in winter, she would make you put a jumper on before she'd let you turn the heating on. And on Purpose, she was also a strong one. She knew the legacy she wanted to leave behind. She knew exactly why she was on this planet. Purpose isn't about being a superhero. It's not about wearing a cape or single-handedly saving the world. Trudy's purpose was to give those two boys the best upbringing in the small time that she had available.
Ngay sau khi chị tôi qua đời, tôi đã làm bảng khảo sát đó thay chị. Và nó khiến tôi nghĩ rằng, với Năng suất và Lợi nhuận, chị ấy được 0. Chị phải xoay xở tài chính. Những năm cuối đời chị không thể làm việc, nhưng chị cũng trang trải đủ. Về Con người, chắc chắn chị được 1. Chị ấy biết rõ về bản thân. Chị đầu tư cho cuộc đời. Chị ấy có nhiều niềm vui. Mọi người luôn nhớ về những buổi tiệc có Trudy. Và chị ấy đầu tư vào trường địa phương, cộng đồng, bạn bè và gia đình. Mục Hành tinh, chị cũng có một điểm 1. Lượng cacbon thải ra của chị rất thấp. Chị hiếm khi đi máy bay. Chị ấy không có xe riêng. Chị có niềm đam mê với việc giảm thải, tái sử dụng và tái chế. Và vào mùa đông, chị sẽ mặc một chiếc áo len trước khi cho phép bạn bật máy sưởi. Và với Mục đích sống, chị ấy cũng được 1. Chị biết giá trị mà mình muốn để lại. Chị biết rõ tại sao mình lại có mặt ở hành tinh này. Mục đích sống không hẳn là làm một siêu anh hùng. Không phải là việc mặc áo choàng hay là tay không giải cứu thế giới. Lẽ sống của Trudy là có thể nuôi nấng con mình một cách tốt nhất trong quỹ thời gian ngắn ngủi của chị ấy.
I learned two things doing this exercise for her. Firstly, I learned that happiness is contextual. Like, for Trudy, the fact that she was financially struggling, she didn't let that dictate her happiness. She didn't put all her eggs in that basket and shut up shop. But the second realization hit me a lot harder. Despite everything, Trudy was happier than me.
Tôi đã học được hai thứ khi làm bài đánh giá cho chị. Đầu tiên, tôi biết được rằng hạnh phúc là dựa theo hoàn cảnh. Như với Trudy, việc chị ấy xoay xở vấn đề tài chính, không hề ảnh hưởng đến hạnh phúc của chị ấy. Chị ấy không đặt hết trứng vào một giỏ và đóng cửa tiệm. Nhưng điều thứ hai khiến tôi trăn trở nhiều hơn. Mặc đi tất cả, chị ấy hạnh phúc hơn tôi.
Here's where we get to take our happiness into our own hands. What I want you to do is to think about the areas where you would score zero or minus one and commit to doing something to improve. So whatever you commit to do, I want you to give it a red hot go in the next summer. Why? Well, the best time to plant a tree was 20 years ago. The second best time is today. So we're going to do this right now. For me, my worst score was Planet. I'm going to commit to going meat-free for three days a week and then I'll reassess. I've already changed my energy provider to one that's carbon neutral. And I've invested in a company that's trying to save our oceans. Small steps, but then I can reassess. On People, I'm going to commit to be more present with the people I care about. For the last four years, I've essentially been single and if I'm really honest, I was emotionally unavailable. But I've actually been very fortunate to meet someone amazing. So what I’m going to do is commit to investing in that relationship with openness, authenticity and vulnerability. And a little bit of cheekiness. And on Purpose, a year ago, I was actually a one on Purpose. My purpose was twofold, it was the impact I was having on people through my public speaking, and it was the precious time I got to spend with my sister. But in a few short weeks at the start of 2020, both of those disappeared. And in the months since, I've been really trying to rediscover my purpose. And I'll be honest, I've really struggled to find it. And I think that's OK. But then I realized that I have this, today, this moment. This is me rediscovering my purpose.
Đây là nơi chúng ta nhận lấy hạnh phúc về mình. Điều tôi muốn bạn làm là nghĩ về vùng mà bạn chấm 0 điểm hay -1 và cam kết làm gì đó để cải thiện chúng. Dù bạn có cam kết gì đi nữa, tôi muốn bạn hết mình vì nó trong mùa hè sắp tới. Tại sao? Thời gian tốt nhất để trồng một cái cây là 20 năm về trước, và thời gian tốt thứ hai là hôm nay. Vậy nên chúng ta sẽ làm việc đó ngay bây giờ. Với tôi, điểm thấp nhất là ở mục Hành tinh. Tôi sẽ cam kết không ăn thịt ba ngày mỗi tuần và tôi sẽ làm lại bài đánh giá đó. Tôi vừa thay bình năng lượng của mình thành loại carbon trung tính và tôi vừa đầu tư vào một công ty đang nỗ lực để bảo vệ đại dương. Làm những bước nhỏ, nhưng sau đó tôi có thể đánh giá lại. Về mục Con người, tôi sẽ ở bên những người tôi quan tâm nhiều hơn. Trong bốn năm gần đây, tôi độc thân theo lẽ cần thiết và thẳng thắn ra, tôi chưa sẵn sàng về mặt cảm xúc. Nhưng gần đây tôi đã rất may mắn khi gặp một người tuyệt vời. Vậy nên điều tôi sắp sửa làm là cam kết đầu tư cho mối quan hệ đó với sự cởi mở, chân thực và sự nhạy cảm, và với một chút táo tợn. Và về Mục đích sống, một năm trước, tôi đã được 1 điểm cho mục này. Mục đích sống của tôi gấp đôi lên, đó là ảnh hưởng tôi đem tới người nghe qua việc diễn thuyết của tôi, và đó là quãng thời gian quý giá tôi dành cho chị mình. Nhưng trong một vài tuần ngắn ngủi của đầu năm 2020, cả hai đã biến mất. Và trong vài tháng kể từ đó, tôi luôn cố gắng tìm lại lẽ sống của mình. Và thành thật mà nói, tôi đã trăn trở nhiều. Và tôi nghĩ điều đó ổn thôi. Nhưng sau cùng tôi nhận ra tôi có điều này, ngày hôm nay, khoảnh khắc này, đây là khoảnh khắc tôi tìm lại lẽ sống của mình.
What are you going to do? What action are you going to take? Whatever action you do take, you suddenly realize that you can stop hinging all your happiness on one category of the personal moral inventory. Instead, you invest in taking control of your own happiness. Our future is not predetermined. Our future is not written and our future is not waiting for us. I'm building mine and I believe you are building yours. And how happy we are in our future will be based solely on our action or inaction across all facets of life, not just the working week. I am the key to unleashing my own happiness, and I believe you are the key to unleashing your own happiness.
Bạn dự định sẽ làm gì? Bạn sẽ hành động ra sao? Dù bạn có làm gì đi nữa, bạn chợt nhận ra rằng bạn chẳng thể đặt hết hạnh phúc của bạn vào một mục duy nhất của bảng đánh giá cá nhân. Thay vào đó, bạn đầu tư vào việc nắm giữ hạnh phúc của chính mình. Tương lai của chúng ta không thể đoán trước. Nó không được viết ra và nó cũng không đợi chờ ta. Tôi gây dựng tương lai của chính mình và tin rằng bạn cũng vậy. Và việc chúng ta hạnh phúc đến đâu hoàn toàn phụ thuộc vào việc chúng ta làm hay không làm trên mọi khía cạnh của cuộc sống, không phải dựa vào mỗi công việc. Tôi là chìa khóa mở ra hạnh phúc của chính mình, và tôi tin bạn cũng vậy.
I can safely say that Trudy didn't have any regrets, but she did have one wish. To see me on stage, live, presenting at TEDx.
Tôi có thể đảm bảo rằng Trudy không có tiếc nuối gì, nhưng chị ấy có một điều ước. Là được thấy tôi trên bục diễn thuyết trực tiếp tại TEDx.
Thank you very much.
Xin chân thành cảm ơn.