I live in Washington, D.C., but I grew up in Sindhekela, a village in Orissa, in India. My father was a government worker. My mother could not read or write, but she would say to me, "A king is worshipped only in his own kingdom. A poet is respected everywhere." So I wanted to be a poet when I grew up. But I almost didn't go to college until an aunt offered financial help.
Tôi sống ở Washington, D.C. nhưng lớn lên ở Sindhekela, một ngôi làng ở Orissa, Ấn Độ. Cha tôi là nhân viên chính phủ. Mẹ tôi, tuy không biết đọc viết, nhưng bà thường nói với tôi: "Một nhà vua chỉ được tôn thờ trong vương quốc của ông ta. Một nhà thơ được tôn thờ ở khắp nơi." Vì thế, tôi muốn thành nhà thơ khi trưởng thành. Nhưng tôi suýt nữa đã không được học đại học. cho đến khi nhận được hỗ trợ tài chính từ cô tôi.
I went to study in Sambalpur, the largest town in the region, where, already in college, I saw a television for the first time. I had dreams of going to the United States for higher studies. When the opportunity came, I crossed two oceans, with borrowed money for airfare and only a $20 bill in my pocket. In the U.S., I worked in a research center, part-time, while taking graduate classes in economics. And with the little I earned, I would finance myself and then I would send money home to my brother and my father.
Tôi đi học ở Sambalpur, thị trấn lớn nhất của vùng, nơi mà vào đến đại học rồi, tôi mới lần đầu nhìn thấy ti vi Tôi mơ được đến Mỹ để học cao học. Khi cơ hội đến, tôi vượt hai đại dương với số tiền mượn để mua vé máy bay và một tờ 20 đô trong túi. Ở Mỹ, tôi vừa làm bán thời gian ở một trung tâm nghiên cứu, vừa học các lớp cao học chuyên ngành kinh tế Với chút tiền kiếm được, một khoản, tôi tự chi trả cho bản thân và rồi gửi một khoản về cho em trai và bố. Câu chuyện của tôi không phải là duy nhất.
My story is not unique. There are millions of people who migrate each year. With the help of the family, they cross oceans, they cross deserts, they cross rivers, they cross mountains. They risk their lives to realize a dream, and that dream is as simple as having a decent job somewhere so they can send money home and help the family, which has helped them before.
Mỗi năm, có hàng triệu người di cư. Với sự giúp đỡ của gia đình, họ vượt đại dương họ băng qua sa mạc, sông suối, núi đồi. Họ liều mạng để thực hiện giấc mơ, và giấc mơ đó đơn giản là có một công việc tử tế ở đâu đó để có thể gửi tiền về nhà và giúp đỡ gia đình mình, những người đã giúp đỡ họ trước đó. Có khoảng 232 triệu người di cư trên toàn thế giới.
There are 232 million international migrants in the world. These are people who live in a country other than their country of birth. If there was a country made up of only international migrants, that would be larger, in population, than Brazil. That would be larger, in its size of the economy, than France. Some 180 million of them, from poor countries, send money home regularly.
Những người này sống ở đất nước không phải đất nước nơi họ đã sinh ra. Nếu những người di cư quốc tế tập hợp lại thành một đất nước, dân số nước đó sẽ lớn hơn cả Brazil. Đất nước đó sẽ có nền kinh tế lớn hơn cả Pháp. Khoảng 180 triệu người di cư quốc tế đến từ những nước nghèo và họ thường xuyên gửi tiền về nhà. Những khoản tiền đó được gọi là kiều hối.
Those sums of money are called remittances. Here is a fact that might surprise you: 413 billion dollars, 413 billion dollars was the amount of remittances sent last year by migrants to developing countries. Migrants from developing countries, money sent to developing countries — 413 billion dollars. That's a remarkable number because that is three times the size of the total of development aid money. And yet, you and I, my colleagues in Washington, we endlessly debate and discuss about development aid, while we ignore remittances as small change.
Sau đây là một thông tin có thể làm bạn bất ngờ: 413 tỉ Đô la là khoản kiều hối được gửi năm ngoái từ những người di cư về những nước đang phát triển. Người di cư đến từ những nước đang phát triển gửi tiền về những nước đang phát triển 413 tỷ Đô la. Một con số ấn tượng vì nó gấp 3 lần tổng số tiền viện trợ phát triển. Nhưng, các bạn và tôi, đồng nghiệp của tôi ở Washington, không ngừng tranh luận, thảo luận về viện trợ phát triển, trong khi lại bỏ qua kiếu hồi như một khoản tiền nhỏ lẻ.
True, people send 200 dollars per month, on average. But, repeated month after month, by millions of people, these sums of money add up to rivers of foreign currency. So India, last year, received 72 billion dollars, larger than its IT exports. In Egypt remittances are three times the size of revenues from the Suez Canal. In Tajikistan, remittances are 42 percent of GDP. And in poorer countries, smaller countries, fragile countries, conflict-afflicted countries, remittances are a lifeline, as in Somalia or in Haiti.
Đúng! Trung bình một người gửi về khoảng 200 Đô la mỗi tháng. Nhưng nếu được lặp lại hàng tháng, bởi hàng triệu người, những khoản tiền này có thể hình thành những dòng chảy ngoại tệ. Ấn Độ, năm qua, nhận được 72 tỉ Đô la kiều hối, nhiều hơn cả chỉ số xuất khẩu công nghệ thông tin. Ở Ai Cập, kiều hối nhiều gấp ba lần doanh thu từ kênh đào Suez. Tajikistan, kiều hối chiếm 42% GDP/ Và ở những nước nghèo hơn, nhỏ hơn, bất ổn, các nước bị ảnh hưởng xung đột, kiều hối là cứu sinh, như trường hợp của Somalia hay Haiti. Không ngạc nhiên khi dòng chảy kiều hối
No wonder these flows have huge impacts on economies and on poor people. Remittances, unlike private investment money, they don't flow back at the first sign of trouble in the country. They actually act like an insurance. When the family is in trouble, facing hardship, facing hard times, remittances increase, they act like an insurance. Migrants send more money then. Unlike development aid money, that must go through official agencies, through governments, remittances directly reach the poor, reach the family, and often with business advice.
có ảnh hưởng rất lớn đến nền kinh tế và đến người nghèo. Kiều hối không phải như tiền đầu tư cá nhân, chúng không quay ngược trở lại khi một đất nước có dấu hiệu bất ổn. Chúng như một dạng bảo hiểm. Khi gia đình gặp vấn đề, phải đối mặt với khó khăn, kiều hối tăng lên, hoạt động như bảo hiểm. Người di cư sẽ gửi về nhiều tiền hơn. Không như tiền viện trợ phát triển luôn phải thông qua các cơ quan chính quyền, nhà nước, kiều hối được đưa trực tiếp đến người nghèo, đến gia đình, và thường kèm theo lời tư vấn kinh doanh. Chẳng hạn ở Nepal, tỉ lệ người nghèo
So in Nepal, the share of poor people was 42 percent in 1995, the share of poor people in the population. By 2005, a decade later, at a time of political crisis, economic crisis, the share of poor people went down to 31 percent. That decline in poverty, most of it, about half of it, is believed to be because of remittances from India, another poor country. In El Salvador, the school dropout rate among children is lower in families that receive remittances. In Mexico and Sri Lanka, the birth weight of children is higher among families that receive remittances.
chiếm đến 42% vào năm 1995. Đến 2005, một thập kỉ sau đó, tỉ lệ người nghèo dựa trên dân số, thời kì khủng hoảng chính trị - kinh tế, giảm xuống còn 31%. Phần lớn trong số đó một nửa sự sụt giảm, được tin là nhờ có kiều hối đến từ Ấn Độ, một đất nước nghèo khác. Ở El Salvador, những gia đình nhận được kiều hối có tỉ lệ trẻ em bỏ học thấp hơn. Ở Mexico và Sri Lanka, cân nặng lúc sinh của trẻ em cao hơn ở những gia đình nhận được kiều hối. Kiều hối là những đồng tiền được bọc trong sự quan tâm.
Remittances are dollars wrapped with care. Migrants send money home for food, for buying necessities, for building houses, for funding education, for funding healthcare for the elderly, for business investments for friends and family. Migrants send even more money home for special occasions like a surgery or a wedding. And migrants also send money, perhaps far too many times, for unexpected funerals that they cannot attend.
Người di cư gửi tiền về nhà để mua thứ ăn, nhu yếu phẩm, để xây nhà, để hỗ trợ giáo dục, để hỗ trợ chăm sóc sức khỏe cho người già, để đầu tư kinh doanh cho bạn bè và gia đình. Người di cư còn gửi nhiều tiền về nhà hơn vào những dịp đặc biệt như phẫu thuật hay đám cưới. Và người di cư cũng gửi tiền, có thể là nhiều lần, cho những tang lễ đột ngột mà họ không thể tham dự. Bên cạnh nhiều điều tốt đẹp mà kiều hối mang lại,
Much as these flows do all that good, there are barriers to these flows of remittances, these 400 billion dollars of remittances. Foremost among them is the exorbitant cost of sending money home. Money transfer companies structure their fees to milk the poor. They will say, "Up to 500 dollars if you want to send, we will charge you 30 dollars fixed." If you are poor and if you have only 200 dollars to send, you have to pay that $30 fee. The global average cost of sending money is eight percent. That means you send 100 dollars, the family on the other side receives only 92 dollars. To send money to Africa, the cost is even higher: 12 percent. To send money within Africa, the cost is even higher: over 20 percent. For example, sending money from Benin to Nigeria. And then there is the case of Venezuela, where, because of exchange controls, you send 100 dollars and you are lucky if the family on the other side receives even 10 dollars. Of course, nobody sends money to Venezuela through the official channel. It all goes in suitcases. Whereever costs are high, money goes underground.
còn có những rào chắn ngăn cản sự lưu chuyển này, những lưu chuyển trị giá 400 tỉ Đô la. Hầu hết các rào cản này là chi phí cắt cổ của việc gửi tiền về nhà. Những công ty chuyển tiền định mức phí để bóc lột người nghèo. Họ sẽ nói: Nếu muốn gửi tối đa là 500 Đô la, chúng tôi sẽ tính bạn phí cố định là 30 Đô la một lần gửi. Nếu bạn nghèo và chỉ có 200 Đô la để gửi, bạn phải trả 30 Đô la phí. Chi phí trung bình toàn cầu của việc gửi tiền là 8%. Nghĩa là nếu bạn gửi về 100 Đô la, gia đình bạn sẽ chỉ nhận được 92 Đô. Để gửi tiền về Châu Phi, chi phí còn đắt hơn nhiều: 12% Gửi tiền trong phạm vi Châu Phi còn đắt hơn: hơn 20%. Ví dụ bạn gửi tiền từ Benin đến Nigeria. Và rồi trường hợp của Venezuela, vì có sự kiểm soát ngoại hối, bạn gửi đi 100 Đô la và nếu gia đình bạn nhận được đến 10 Đô nghĩa là bạn đã rất may mắn rồi. Dĩ nhiên, không ai gửi tiền đến Venezuela bằng cách thức hợp pháp. Tiền sẽ luôn được bỏ vào vali. Nơi nào chi phí cao, tiền sẽ đi bằng cửa ngầm.
And what is worse, many developing countries actually have a blanket ban on sending money out of the country. Many rich nations also have a blanket ban on sending money to specific countries. So, is it that there are no options, no better options, cheaper options, to send money?
Điều tệ hơn là rất nhiều nước đang phát triển phát lệnh cấm gửi tiền ra khỏi đất nước. Rất nhiều nước giàu cũng phát lệnh cấm gửi tiền đến một số nơi nhất định. Thế thì, có phải là không có cách nào, không còn lựa chọn nào tốt hơn, rẻ hơn, để gửi tiền?
There are. M-Pesa in Kenya enables people to send money and receive money at a fixed cost of only 60 cents per transaction. U.S. Fed started a program with Mexico to enable money service businesses to send money to Mexico for a fixed cost of only 67 cents per transaction. And yet, these faster, cheaper, better options can't be applied internationally because of the fear of money laundering, even though there is little data to support any connection, any significant connection between money laundering and these small remittance transactions. Many international banks now are wary of hosting bank accounts of money service businesses, especially those serving Somalia.
Có chứ. M-Pesa ở Kenya cho phép người ta gửi và nhận tiền với mức phí cố định chỉ 60 cent cho mỗi lần giao dịch. Liên đoàn Hoa Kỳ lập nên một chương trình với Mexico cho phép các công ty dịch vụ tiền gửi gửi tiền đến Mexico với chi phí cố định chỉ 67 cent cho mỗi giao dịch. Thế nhưng, những lựa chọn nhanh hơn, rẻ hơn như thế này không thể được áp dụng toàn cầu vì vấn nạn rửa tiền, cho dù có rất ít dữ liệu chứng minh liên hệ giữa vấn nạn rửa tiền và giao dịch kiều hối. Hiện nay, nhiều ngân hàng quốc tế rất thận trọng lưu trữ tài khoản ngân hàng của những doanh nghiệp dịch vụ tiền tệ, đặc biệt là những doanh nghiệp giao dịch với Somalia.
Somalia, a country where the per capita income is only 250 dollars per year. Monthly remittances, on average, to Somalia is larger than that amount. Remittances are the lifeblood of Somalia. And yet, this is an example of the right hand giving a lot of aid, while the left hand is cutting the lifeblood to that economy, through regulations. Then there is the case of poor people from villages, like me. In the villages, the only place where you can get money is through the post office. Most of the governments in the world have allowed their post offices to have exclusive partnerships with money transfer companies. So, if I have to send money to my father in the village, I must send money through that particular money transfer company, even if the cost is high. I cannot go to a cheaper option. This has to go.
Somalia, một đất nước mà thu nhập bình quân chỉ 250 Đô la mỗi năm. Bình quân kiều hối hàng tháng đến Somalia lớn hơn khoản thu nhập bình quân đấy. Kiều hối là huyết mạch của Somalia. Thế mà, đây là một ví dụ của việc một bên cung cấp rất nhiều viện trợ, trong khi bên còn lại đang cắt đi huyết mạch kinh tế đó thông qua các quy định. Rồi trường hợp của những người ở làng nghèo, như tôi. Tại đó, nơi duy nhất mà bạn có thể được nhận tiền là bưu điện. Hầu hết chính phủ trên thế giới đã cho phép các bưu điện hình thành quan hệ đối tác độc quyền với các công ty chuyển tiền. Cho nên, nếu muốn chuyển tiền cho bố tôi ở làng, tôi phải gửi tiền qua một công ty chuyển tiền nhất định, dù chi phí rất cao. Tôi không thể sử dụng cách thức rẻ hơn. Cần phải dừng ngay điều này lại.
So, what can international organizations and social entrepreneurs do to reduce the cost of sending money home? First, relax regulations on small remittances under 1,000 dollars. Governments should recognize that small remittances are not money laundering. Second, governments should abolish exclusive partnerships between their post office and the money transfer company. For that matter, between the post office and any national banking system that has a large network that serves the poor. In fact, they should promote competition, open up the partnership so that we will bring down costs like we did, like they did, in the telecommunications industry. You have seen what has happened there. Third, large nonprofit philanthropic organizations should create a remittance platform on a nonprofit basis. They should create a nonprofit remittance platform to serve the money transfer companies so that they can send money at a low cost, while complying with all the complex regulations all over the world.
Vậy thì các tổ chức quốc tế, các doanh nhân xã hội có thể làm gì để giảm chi phí gửi tiền về nhà? Thứ nhất, nới lỏng quy định cho các khoản kiều hối nhỏ, dưới 1.000 Đô la. Chính phủ phải nhận ra rằng các khoản kiếu hồi nhỏ không phải là rửa tiền. Thứ hai, bãi bỏ quan hệ đối tác độc quyền giữa các bưu điện và các công ty chuyển tiền. Cũng vấn đề đấy, giữa bưu điện và bất kì hệ thống ngân hàng quốc gia nào có một mạng lưới rộng lớn phục vụ người nghèo. Thay vào đó, nên khuyến khích cạnh tranh, mở rộng quan hệ đối tác để có thể hạ thấp chi phí như chúng ta đã làm, như cách họ đã làm trong ngành công nghiệp viễn thông. Bạn đã thấy điều gì đã xảy ra. Thứ 3, các tổ chức từ thiện phi lợi nhuận lớn nên tạo ra nền tảng kiều hối trên cơ sở phi lợi nhuận phục vụ cho các công ty chuyển tiền để họ có thể gửi tiền về với chi phí thấp mà vẫn tuân thủ các quy định phức tạp trên thế giới. Các cộng đồng phát triển nên
The development community should set a goal of reducing remittance costs to one percent from the current eight percent. If we reduce costs to one percent, that would release a saving of 30 billion dollars per year. Thirty billion dollars, that's larger than the entire bilateral aid budget going to Africa per year. That is larger than, or almost similar to, the total aid budget of the United States government, the largest donor on the planet. Actually, the savings would be larger than that 30 billion because remittance channels are also used for aid, trade and investment purposes.
đặt mục tiêu trong việc cắt giảm phí kiều hối từ 8% xuống còn 1%. Nếu giảm chi phí xuống còn 1%, nó sẽ nhả ra một khoản tiết kiệm là 30 tỉ Đô la mỗi năm. 30 tỉ Đô la, số tiền này lớn hơn toàn bộ ngân sách viện trợ song phương hàng năm đến Châu Phi. Lớn hơn, hoặc gần bằng toàn bộ ngân sách viện trợ của chính phủ Mỹ, nhà viện trợ lớn nhất trên hành tinh. Thật ra, khoản tiết kiệm này còn lớn hơn 30 tỉ Đô la vì kiều hối cũng được sử dụng cho mục đích viện trợ, thương mại, đầu tư. Một cản trở khác cho sự lưu chuyển kiều hối
Another major impediment to the flow of remittances reaching the family is the large and exorbitant and illegal cost of recruitment, fees that migrants pay, migrant workers pay to laborers who found them the job.
đến các gia đình là chi phí cò mồi cắt cổ và phi pháp trong tuyển dụng, chi phí mà người di cư phải trả cho những người giúp họ kiếm việc. Tôi từng đến Dubai một vài năm trước.
I was in Dubai a few years ago. I visited a camp for workers. It was 8 in the evening, dark, hot, humid. Workers were coming back from their grueling day of work, and I struck a conversation with a Bangladeshi construction worker. He was preoccupied that he is sending money home, he has been sending money home for a few months now, and the money is mostly going to the recruitment agent, to the labor agent who found him that job. And in my mind, I could picture the wife waiting for the monthly remittance. The remittance arrives. She takes the money and hands it over to the recruitment agent, while the children are looking on. This has to stop.
Tôi đến thăm một trại công nhân. Lúc đó là 8 giờ tối, trời tối, nóng và ẩm. Công nhân trở về trại sau ngày làm việc vất vả, và rồi tôi bắt chuyện với một công nhân xây dựng người Bangladesh. Ông ấy bận tâm về việc chuyển tiền về nhà, ông ấy đã chuyển tiền về nhà được vài tháng, và số tiền đó chủ yếu về tay trung tâm tuyển dụng lao động những người đã giới thiệu cho ông ấy công việc đó. Và trong tâm trí, tôi có thể hình dung ra cảnh người vợ chờ đợi số tiền kiều hối hàng tháng trời. Kiều hối đến. Cô ấy lấy số tiền đó và đưa lại cho đại lý tuyển dụng, trước con mắt khát khao của con mình. Cần phải chấm dứt điều này. Không phải chỉ riêng những công nhân xây dựng từ Bangladesh,
It is not only construction workers from Bangladesh, it is all the workers. There are millions of migrant workers who suffer from this problem. A construction worker from Bangladesh, on an average, pays about 4,000 dollars in recruitment fees for a job that gives him only 2,000 dollars per year in income. That means that for the two years or three years of his life, he is basically sending money to pay for the recruitment fees. The family doesn't get to see any of it.
mà là tất cả công nhân. Hàng triệu công nhân di cư gặp phải vấn đề này. Một công nhân xây dựng từ Bangladesh, trung bình trả khoảng 4000 Đô la cho phí tuyển dụng cho một công việc mà ông ấy chỉ kiếm được khoảng 2000 Đô la mỗi năm. Điều đó có nghĩa là trong vòng 2-3 năm ông ấy đơn giản là gửi tiền về để trả phí tuyển dụng. Gia đình ông ấy không nhận được một xu.
It is not only Dubai, it is the dark underbelly of every major city in the world. It is not only Bangladeshi construction workers, it is workers from all over the world. It is not only men. Women are especially vulnerable to recruitment malpractices.
Không chỉ ở Dubai, đó là góc khuất nở mọi thành phố lớn trên thế giới. Không chỉ có công nhân xây dựng Bangladesh, mà là công nhân trên khắp thế giới. Không chỉ đàn ông. Phụ nữ đặc biệt dễ bị lợi dụng bởi các hành vi tuyển dụng sai trái Một trong những điều thú vị nhất và mới nhất
One of the most exciting and newest thing happening in the area of remittances is how to mobilize, through innovation, diaspora saving and diaspora giving. Migrants send money home, but they also save a large amount of money where they live. Annually, migrant savings are estimated to be 500 billion dollars. Most of that money is parked in bank deposits that give you zero percent interest rate. If a country were to come and offer a three percent or four percent interest rate, and then say that the money would be used for building schools, roads, airports, train systems in the country of origin, a lot of migrants would be interested in parting with their money because it's not only financial gains that give them an opportunity to stay engaged with their country's development. Remittance channels can be used to sell these bonds to migrants because when they come on a monthly basis to send remittances, that's when you can actually sell it to them. You can also do the same for mobilizing diaspora giving. I would love to invest in a bullet train system in India and I would love to contribute to efforts to fight malaria in my village. Remittances are a great way of sharing prosperity between places in a targeted way that benefits those who need them most.
trong lĩnh vực kiều hối là làm cách nào huy động, thông qua đổi mới, cộng đồng hải ngoại tiết kiệm và cho đi. Người di cư gửi tiền về nhà, nhưng cũng tiết kiệm một khoản lớn ở nơi mà họ sống. Hàng năm, tiết kiệm của người di cư được ước tính vào khoảng 500 tỷ Đô la. Phần lớn nằm yên trong các tài khoản ngân hàng có 0% lợi tức. Nếu một đất nước cho đãi ngộ 3% hay 4% lợi tức, và nói số tiền đó sẽ được sử dụng để xây trường học đường xá, sân bay, trạm xe lửa, tại quê hương của người di cư, sẽ có rất nhiều người sẵn lòng chấp thuận vì bên cạnh lợi ích tài chính, điều đó còn cho họ cơ hội tham gia và giúp phát triển đất nước. Các dòng kiều hối có thể được dùng để bán trái phiếu cho người di cư vì lúc họ chuyển tiền hàng tháng về nhà, cũng là lúc bạn có thể thật sự bán trái phiếu cho họ. Cũng có thể làm điều tương tự để huy động sự hỗ trợ của cộng đồng hải ngoại. Tôi rất muốn đầu tư vào một hệ thống xe lửa cao tốc ở Ấn Độ và rất muốn đóng góp vào nỗ lực chống bệnh sốt rét ở làng mình. Kiều hối là một cách tuyệt vời để chia sẻ sự thịnh vượng giữa các nơi, hướng đến mục tiêu lợi ích cho những người cần chúng nhất. Kiều hối trao quyền đó cho tất cả chúng ta.
Remittances empower people. We must do all we can to make remittances and recruitment safer and cheaper. And it can be done.
Cần phải làm mọi cách để thúc đẩy kiều hối và tuyển dụng an toàn hơn, rẻ hơn. Và nó có thể thực hiện được.
As for myself, I have been away from India for two decades now. My wife is a Venezuelan. My children are Americans. Increasingly, I feel like a global citizen. And yet, I am growing nostalgic about my country of birth. I want to be in India and in the U.S. at the same time. My parents are not there anymore. My brothers and sisters have moved on. There is no real urgency for me to send money home. And yet, from time to time, I send money home to friends, to relatives, to the village, to be there, to stay engaged — that's part of my identity. And, I'm still striving to be a poet for the hardworking migrants and their struggle to break free of the cycle of poverty. Thank you. (Applause)
Về bản thân tôi, tôi đã xa Ấn Độ được 2 thập kỷ. Vợ tôi là người Venezuela. Các con tôi là người Mỹ. Càng ngày, tôi càng cảm thấy mình là một công dân toàn cầu. Cùng lúc đó, ngày càng hoài cổ về mảnh đất nơi tôi sinh ra. Tôi muốn cùng lúc được ở Ấn Độ và Mỹ. Cha mẹ tôi không còn ở đó nữa. Anh chị em tôi đã chuyển đi nơi khác. Tôi không phải khẩn cấp gửi tiền về nhà. Thế nhưng, theo thời gian, tôi gửi tiền về cho bạn bè tôi, cho họ hàng, cho ngôi làng của mình, để được ở đó, để tham gia hỗ trợ - một phần bản sắc của tôi. Và tôi vẫn đang phấn đấu để trở thành một nhà thơ cho những người di dân cần mẫn và cho cuộc đấu tranh thoát khỏi đói nghèo của họ. Xin cám ơn. (vỗ tay)