My journey to coming here today started in 1974. That's me with the funny gloves. I was 17 and going on a peace walk. What I didn't know though, was most of those people, standing there with me, were Moonies. (Laughter) And within a week I had come to believe that the second coming of Christ had occurred, that it was Sun Myung Moon, and that I had been specially chosen and prepared by God to be his disciple.
Cuộc hành trình của tôi tới đây hôm nay bắt đầu từ năm 1974. Đó là tôi với đôi găng tay ngộ nghĩnh. Lúc đó tôi 17 tuổi và đang tham gia một cuộc đình công hòa bình. Tôi đã không biết là phần đông những người tham gia hôm ấy là những tín đồ thuộc một môn phái Đại Hàn. (Cười) Và trong vòng một tuần tôi đã bắt đầu tin rằng sự trở lại của Chúa Giêsu đã xảy ra, và đó là Moon Myung Sun, và tôi đã được Chúa tuyển chọn và huấn luyện để trở thành sứ đồ của Ngài.
Now as cool as that sounds, my family was not that thrilled with this. (Laughter) And they tried everything they could to get me out of there. There was an underground railroad of sorts that was going on during those years. Maybe some of you remember it. They were called deprogrammers. And after about five long years my family had me deprogrammed. And I then became a deprogrammer. I started going out on cases. And after about five years of doing this, I was arrested for kidnapping. Most of the cases I went out on were called involuntary. What happened was that the family had to get their loved ones some safe place somehow. And so they took them to some safe place. And we would come in and talk to them, usually for about a week. And so after this happened, I decided it was a good time to turn my back on this work.
Lúc ấy thì thật là điều tuyệt diệu, nhưng gia đình tôi thì không vui lắm về việc này. (Cười) Và họ đã cố gắng hết sức để kéo tôi ra khỏi đấy. Nó giống như là một đường dây ngầm trong những năm ấy. Có thể một trong số quý vị vẫn còn nhớ. Họ được gọi là những người cải tạo viên. Và khoảng năm năm dài, gia đình tôi đã cải tạo tôi. Và rồi tôi trở thành một người cải tạo viên. Tôi bắt đầu cải tạo nhiều trường hợp. Và sau 5 năm cải tạo người khác, tôi bị giam vì tội bắt cóc. Nhiều trường hợp tôi cải tạo được xem là vô tình. Chuyện là những gia đình ấy cần dẫn người thân của họ đến một nơi an toàn. Và họ đã dẫn những người ấy đến một nơi an toàn nào đó. Và chúng tôi đến và trò chuyện với mọi người, thường khoảng một tuần. Sau khi tôi bị bắt, tôi quyết định đó là thời gian tốt để tôi ngừng công việc này.
And about 20 years went by. There was a burning question though that would not leave me. And that was, "How did this happen to me?" And in fact, what did happen to my brain? Because something did. And so I decided to write a book, a memoir, about this decade of my life.
Và khoảng 20 năm trôi qua. Có một câu hỏi cháy bỏng trong tôi, nó cứ âm ỉ mãi. "Tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi?" Và thật sự là chuyện gì đã xảy ra với bộ não của tôi? Bởi vì một chuyện gì đó đã xảy ra. Và tôi quyết định viết một cuốn sách, một cuốn hồi ký, về cái thập niên này của cuộc đời tôi.
And toward the end of writing that book there was a documentary that came out. It was on Jonestown. And it had a chilling effect on me. These are the dead in Jonestown. About 900 people died that day, most of them taking their own lives. Women gave poison to their babies, and watched foam come from their mouths as they died.
Vào khoảng giai đoạn cuối khi viết cuốn sách này thì một bộ phim tài liệu được công chiếu. Nó nói về Jonestown. Và nó có một ảnh hưởng lớn với tôi. Nó vây quanh câu chuyện về những người chết trong Jonestown. Khoảng 900 người đã chết ngày hôm ấy, và phần đông là tự sát. Phụ nữ đầu độc con của họ, và chứng kiến sủi bọt trào khỏi miệng khi chúng chết.
The top picture is a group of Moonies that have been blessed by their messiah. Their mates were chosen for them. The bottom picture is Hitler youth. This is the leg of a suicide bomber. The thing I had to admit to myself, with great repulsion, was that I get it. I understand how this could happen. I understand how someone's brain, how someone's mind can come to the place where it makes sense -- in fact it would be wrong, when your brain is working like that -- not to try to save the world through genocide.
Tấm hình ở trên là những tín đồ thuộc một môn phái Đại Hàn (Moonies), những người đã được vị Cứu Thế của họ ban phước lành. Người bạn đời của họ được chọn cho họ. Tấm hình ở dưới là một thanh niên thuộc chủ nghĩa Phát Xít. Đây là cái chân của một người đánh bom tự sát. Một điều mà tôi đã phải thú nhận với chính mình, với sự ghê tởm kinh hoàng, là tôi đã hiều rồi. Tôi hiểu tại sao chuyện như vậy có thể xảy ra. Tôi hiểu như thế nào mà một bộ não, một trí tuệ có thể đến một nơi mà mọi việc có ý nghĩa, khi thật sự thì rất sai trái, khi bộ não của quý vị hoạt động như thế, không có gắng cứu vớt thế giới khỏi tội diệt chủng.
And so what is this? How does this work? And how I've come to view what happened to me is a viral, memetic infection. For those of you who aren't familiar with memetics, a meme has been defined as an idea that replicates in the human brain and moves from brain to brain like a virus, much like a virus. The way a virus works is -- it can infect and do the most damage to someone who has a compromised immune system.
Vậy đó là cái gì? Nó hoạt động như thế nào? Và cách mà tôi đã nhận thức được chuyện gì đã xảy ra với tôi là sự đầu độc của cử chỉ bắt chước. Quý vị nào không biết nhiều về những cử chỉ bắt chước này, một miếng bắt chước được định nghĩa là một ý tưởng được sao chép trong bộ não của con người và duy chuyển từ bộ não này đến bộ não khác như một con vi rút, rất giống một con vi rút. Phương pháp hoạt động của con vi rút là -- nó tấn công và hủy hại nhiều nhất những người có hệ thống miễn dịch kém.
In 1974, I was young, I was naive, and I was pretty lost in my world. I was really idealistic. These easy ideas to complex questions are very appealing when you are emotionally vulnerable. What happens is that circular logic takes over. "Moon is one with God. God is going to fix all the problems in the world. All I have to do is humbly follow. Because God is going to stop war and hunger -- all these things I wanted to do -- all I have to do is humbly follow. Because after all, God is [working through] the messiah. He's going to fix all this." It becomes impenetrable. And the most dangerous part of this is that is creates "us" and "them," "right" and "wrong," "good" and "evil." And it makes anything possible, makes anything rationalizable.
Vào năm 1974, tôi còn trẻ, tôi còn khờ, và tôi đã đi lạc trong thế giới của chính mình. Tôi đã quá lý tưởng. Các khái niệm đơn giản về những khúc mắc phức tập trở nên rất lôi cuốn khi chúng ta dễ bị tổn thương tâm lý. Và chuyện xảy ra là một lô gíc vòng quanh. "Moon là một với Chúa Trời. Chúa Trời sẽ giải quyết hết tất cả những vấn đề trên thế giới. Và điều duy nhất tôi phải làm là vâng theo. Vì Chúa Trời sẽ ngăn chặn chiến tranh và sự đói khát -- những điều mà tôi đã từng muốn làm. Và tất cả tôi phải làm là vâng theo. Bởi vì cuối cùng thì Chúa Trời sẽ hoàn thành sứ mệnh qua vị Cứu Thế. Ngài sẽ sửa chữa hết tất cả." Nó trở thành một ý tưởng không thể xuyên thủng. Và phần nguy hiểm nhất của sự việc này là nó tạo ra "chúng ta" và "họ" "đúng" và "sai" "tốt đẹp" và "tội lỗi". Và nó làm mọi việc khả thi. Nó làm mọi việc hợp lý.
And the thing is, though, if you looked at my brain during those years in the Moonies -- neuroscience is expanding exponentially, as Ray Kurzweil said yesterday. Science is expanding. We're beginning to look inside the brain. And so if you looked at my brain, or any brain that's infected with a viral memetic infection like this, and compared it to anyone in this room, or anyone who uses critical thinking on a regular basis, I am convinced it would look very, very different.
Và một điều là, nếu như quý vị nhìn vào bộ não của tôi trong những năm tôi tham gia môn phái Đại Hàn -- khoa học thần kinh đang phát triển một cách chóng mặt, như Ray Kurzweil đã phát biểu hôm qua. Khoa học đang phát triển. Chúng ta đang bắt đầu nhìn vào trong bộ não. Và nếu quý vị đã nhìn vào bộ não của tôi, hay bất cứ bộ não nào đã bị đầu độc bởi cử chỉ bắt chước ấy, và so sánh nó với bất cứ người nào trong căn phòng này, hay bất cứ người nào dùng tư duy phê phán thường xuyên, nó sẽ thực sự rất khác biệt.
And that, strange as it may sound, gives me hope. And the reason that gives me hope is that the first thing is to admit that we have a problem. But it's a human problem. It's a scientific problem, if you will. It happens in the human brain. There is no evil force out there to get us. And so this is something that, through research and education, I believe that we can solve. And so the first step is to realize that we can do this together, and that there is no "us" and "them." Thank you very much. (Applause)
Có thể điều này nghe rất lạ lẫm nhưng nó cho tôi hy vọng. Lý do nó cho tôi hy vọng là điều đầu tiên là hãy thừa nhận chúng ta có một vấn đề. Nhưng nó là một vấn đề của loài người. Nó là một vấn đề khoa học. Nó xảy ra với bộ não của loài người. Không có một sức mạnh ác độc nào ảnh hưởng tới chúng ta. Và đây là một vấn đề mà qua nghiên cứu và giáo dục tôi tin là chúng ta có thể giải quyết. Và bước đầu tiên là nhận ra rằng chúng ta có thể cùng nhau đạt được mục đích này, và không hề có "chúng ta" và "họ." Cám ơn quý vị rất nhiều. (Vỗ tay)