Yeah, so a couple of years ago I was turning 60, and I don't like being 60. (Laughter) And I started grappling with this existential angst of what little I had done with my life. It wasn't the resume of breaking this record here, it was more like, who had I become? How had I spent my valuable time? How could this have gone by like lightning? And I couldn't forgive myself for the countless, countless hours I had lost in negative thought -- all the time I had spent beating myself up for losing my marriage and not stopping the sexual abuse when I was a kid and career moves and this and this and this. Just why, why didn't I do it better? Why? Why? Why? And then my mother died at 82. And so I starting thinking, not only am I not happy with the past, now I'm getting choked with, "I've only got 22 years left." What am I going to do with this short amount of time that's just fleeting? And I'm not in the present whatsoever.
Một vài năm trước tôi đã bước qua tuổi 60 và tôi chẳng thích tuổi 60 chút nào. (Cười) Tôi bắt đầu vật lộn với cảm giác lo lắng vốn có về những gì ít ỏi mà tôi đã làm với cuộc đời mình. Nó không giống như bản tóm tắt về phá vỡ kỷ lục nó giống như là tôi muốn trở thành ai thì đúng hơn? Tôi đã sử dụng thời gian quý báu của mình như thế nào? Sao nó lại trôi nhanh như tia chớp? Và tôi đã không thể tha thứ cho mình về vô số, vô số thời gian bị đánh mất trong những suy nghĩ bi quan Tất cả thời gian mà tôi trải qua đã đánh gục tôi vì hôn nhân thất bại vì không ngừng bị lạm dụng tình dục khi còn bé và chuyển đổi nghề nghiệp và cái này và cái này và cái này nữa. Chỉ là tại sao, tại sao tôi đã không làm nó tốt hơn? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Và rồi mẹ tôi mất ở tuổi 82. Và vì thế tôi bắt đầu nghĩ, không chỉ tôi không vui vì quá khứ mà giờ đây, tôi cũng nghẹn lại với việc “Tôi chỉ còn có 22 năm”. Tôi sẽ làm gì với khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ như phù du này? Mà tôi lại không thực tế một chút nào.
And I decided the remedy to all this malaise was going to be for me to chase an elevated dream, an extreme dream, something that would require utter conviction and unwavering passion, something that would make me be my best self in every aspect of my life, every minute of every day, because the dream was so big that I couldn't get there without that kind of behavior and that kind of conviction. And I decided, it was an old dream that was lingering, that was from so many years ago, three decades ago -- the only sort of world class swim I had tried and failed at back in my 20s -- was going from Cuba to Florida. It was deep in my imagination.
Và tôi quyết định biện pháp khắc phục cho tất cả những bất ổn này, là chuẩn bị để theo đuổi một giấc mơ cao cả một giấc mơ tột cùng điều đòi hỏi một sự tin tưởng hoàn toàn và đam mê kiên định, điều sẽ làm tôi trở thành một tôi tốt nhất trong mọi khía cạnh cuộc đời mỗi phút của từng ngày bởi vì giấc mơ quá lớn nên tôi không thể đạt được nếu thiếu hành động và niềm tin. Và tôi đã quyết định, nó đã là một giấc mơ cũ còn rơi rớt lại từ rất nhiều năm trước. 3 thập kỉ trước-- một thể loại lớp học bơi duy nhất trên thế giới Tôi đã thử và thất bại ở độ tuổi 20 là bơi từ Cuba đến Florida. Nó đã nằm sâu trong trí tưởng tượng của tôi.
No one's ever done it without a shark cage. It's daunting. It's more than a hundred miles across a difficult passage of ocean. It's probably, at my speed, at my age -- for anybody's speed at anybody's age -- going to take 60, maybe 70, hours of continuous swimming, never getting out on the boat.
Không ai có thể làm được điều đó nếu thiếu một lồng cá mập. Thật là khó khăn. Hơn một ngàn dặm tr6en lộ trình khó khăn qua đại dương. Nó có thể, với tốc độ, với tuổi tác của tôi -- hoặc với bất kỳ tốc độ, tuổi tác nào--- phải mất 60, hay 70 giờ bơi không ngừng nghỉ. không bao giờ rời khỏi thuyền.
And I started to train. I hadn't swum for 31 years, not a stroke. And I had kept in good shape, but swimming's a whole different animal. As a matter of fact, this picture is supposed to be me during training. It's a smiling face. And when you're training for this sport, you are not smiling. (Laughter) It's an arduous, difficult sport, and I don't remember smiling at any time during this sport. As I said, I respect other sports, and I compare this sport sometimes to cycling and to mountain climbing and other of the expedition type events, but this is a sensory deprivation, a physical duress. And when I started in with the eight hours and the 10 hours and the 12 hours and the 14 hours and the 15 hours and the 24-hour swims, I knew I had it, because I was making it through these.
Và tôi đã bắt đầu luyện tập. Tôi đã không bơi trong 31 năm, không bơi lấy một sải. Tôi đã giữ được vóc dáng cân đối, nhưng bơi lôi lại là một việc hoàn toàn khác. Có một sự thật, hình ảnh này lẽ ra phải là tôi trong suốt quá trình tập một khuôn mặt cười. Nhưng khi bạn đang tập luyện loại thể thao này, bạn không được cười. (Cười) Đây là một môn thể thao khó khăn, gian khổ và tôi không nhớ để cười vào bất cứ lúc nào khi tập luyện. Như đã nói, tôi tôn trọng những môn thể thao khác và thỉnh thoảng so sánh môn thể thao này với đạp xe, leo núi và những loại thám hiểm khác nhưng đó chỉ là sự bí bách cảm giác và dồn nén về thể chất. Và khi tôi bắt đầu 8 giờ và 10 giờ rồi 12 giờ và 14 giờ, 15 giờ và tới 24 giờ bơi, Tôi biết mình đã có được nó. vì tôi đã dần vượt qua những bước này.
And when I said I'm going to go out and do a 15-hour swim, and we're coming into the dock after a long day and it's now night, and we come in and it's 14 hours and 58 minutes and I can touch the dock and we're done, the trainer says, "That's great. It's 14 hours 58 minutes. Who cares the last two minutes?" I say, "No, it's got to be 15 hours," and I swim another minute out and another minute back to make the 15 hours.
Và khi nói rằng tôi sẵn sàng để bơi 15 tiếng. sau một ngày dài chúng tôi đã đến được bến tàu lúc đó trời đã tối, chúng tôi đến, sau 14 tiếng và 58 phút khi tôi chạm được bến tàu, coi như hoàn tất, huấn luyện viên nói, "Thật tuyệt vời. 14 giờ 58 phút. Ai thèm thêm 2 phút nữa chứ?" Tôi nói, "Không, nó phải là 15 tiếng" và tôi đã bơi thêm mấy phút ra xa và bơi thêm mấy phút về. để cho đủ 15 tiếng.
And I put together an expedition. It's not that I didn't have help, but honestly, I sort of led, I was the team leader. And to get the government permissions, you read in the paper, you think it's easy to get into Cuba everyday? Try going in with an armada like we had of 50 people and five boats and CNN's crew, etc. The navigation is difficult. There's a big river called the Gulf Stream that runs across and it's not going in the direction you are. It's going to the east and you'd like to go north. It's tricky. And there's dehydration. And there's hypothermia. And there are sharks. And there are all kinds of problems. And I gathered together, honestly, the world's leading experts in every possible way.
Tôi hoàn thành cuộc hành trình. Không phải tôi không có người giúp đỡ, nhưng một cách thành thật, tôi là trưởng nhóm. Để nhận được sự cho phép của chính quyền, bạn đọc trong giấy, bạn nghĩ là rất dễ để đi vào Cuba mỗi ngày ư? Cố gắng vào đó cùng với một đội tàu như chúng tôi với 50 người và 5 chiếc thuyền và nhóm CNN, vân vân. Giao thông đường thủy rất khó khăn. Có một dòng sông lớn tên là Gulf Stream chảy từ bên này sang bên kia. và nó không đi theo đi hướng của bạn Nó đi theo hướng Đông và bạn thì thích đi hướng Bắc. Thật là nan giải. Rồi mất nước. hạ nhiệt độ. Và cả cá mập nữa Cùng với nhiều những vấn đề khác. Tôi phải tổng hợp lại, thật đó, Có nhiều cách để trở thành một chuyên gia hàng đầu.
And a month ago, the 23rd of September, I stood on that shore and I looked across to that long, long faraway horizon and I asked myself, do you have it? Are your shoulders ready? And they were. They were prepared. No stone left unturned. Was the mind ready? You know, you're swimming with the fogged goggles, you're swimming at 60 strokes a minute, so you're never really focused on anything, you don't see well. You've got tight bathing caps over your ears trying to keep the heat of the head, because it's where the hypothermia starts, and so you don't hear very well. You're really left alone with your own thoughts. And I had all kinds of counting systems ready there in English, followed by German, followed by Spanish, followed by French. You save the French for last.
Một tháng trước, ngày 23 tháng 9 Tôi đã đứng trên bờ biển và nhìn sang bên kia đường chân trời xa xa vời vợi tôi tự hỏi mình liệu mình có làm chủ được nó? Đôi vai mình đã sẵn dàng chưa? Chúng đã sẵn sàng. Chúng đã được chuẩn bị. Mọi thứ có thể làm đã làm. Trí óc đã sẵn sàng chưa? Bạn biết đấy, bạn phải bơi với những chiếc kính chắn sương. với tốc độ 60 nhịp tay trong một phút. vì thế, bạn không thể thật sự tập trung vào bất cứ thứ gì, . bạn không thể nhìn thấy rõ Bạn phải đeo mũ bơi che quá tai cố gắng giữ nhiệt đồ đầu bởi vì nó là nơi đầu tiên bị giảm thân nhiêt, và vì thế bạn không thể nghe rõ. Bạn thật sự bị bỏ lại một mình với những suy nghĩ của bản thân. Và nơi đó, tôi có sẵn sàng tất cả các loại hệ thống đếm theo tiếng Anh, tiếng Đức tiếng Tây Ban Nha, tiếng Pháp. Bạn nên giữ tiếng Pháp ở cuối.
And I had songs, I had a playlist in my head -- not through headphones, in my own head -- of 65 songs. And I couldn't wait to get into the dark in the middle of the night, because that's when Neil Young comes out. (Laughter) And it's odd, isn't it? You'd think you'd be singing Leonard Cohen's "Hallelujah" out in the majesty of the ocean, not songs about heroin addiction in New York City. But no, for some reason I couldn't wait to get into the dark of the night and be singing, ♫ "A heard you knocking at my cellar door ♫ ♫ I love you baby and I want some more ♫ ♫ Ooh, ooh, the damage done" ♫
Và tôi có những bài hát, tôi có hẳn một danh sách trong đầu -- không phải qua tai nghe, mà ở riêng trong đầu tôi -- gồm 65 bản nhạc. Và tôi không thể chờ cho đến khi trời tối hẳn, vào lúc nửa đêm, bởi vì đó là lúc Neil Young xuất hiện. (Cười) Thật kỳ quặc, phải ko? Bạn nghĩ rằng bạn muốn được hát bài "Hallelujah" của Leonard Cohen's trước sự lộng lẫy của đại dương chứ không phải bài hát về nghiện ngập ở thành phố New York. Nhưng không, vì một số lý do Tôi không thể chờ cho đến khi đêm tối và hát ♫"Nghe tiếng em gõ cửa tầng hầm♫ ♫ Em yêu anh cưng à và em muốn nhiều hơn ♫ ♫ Ooh, ooh, đã quá trễ để cứu vãn ♫
(Applause)
(Vỗ tay)
The night before I started, I finished Stephen Hawking's "The Grand Design." And I couldn't wait to trip the mind fantastic. About the 50th hour, I was going to start thinking about the edge of the universe. Is there an edge? Is this an envelope we're living inside of, or no, does it go onto infinity in both time and space? And there's nothing like swimming for 50 hours in the ocean that gets you thinking about things like this. I couldn't wait to prove the athlete I am, that nobody else in the world can do this swim. And I knew I could do it.
Đêm trước khi tôi bắt đầu, Tôi đã đọc xong cuốn "Phác họa vĩ đại" của Stephen Hawking. Và tôi không thể chờ đợi để làm dịu tâm trí. Vào khoảng giờ thứ 50 Tôi bắt đầu nghĩ về những đường rìa của vũ trụ Có một đường rìa không? Có phải một phong thư mà chúng ta sống ở trong đó, ồ không, có phải nó sẽ đi đến vô cùng trong không gian và thời gian? Và không có gì giống như là bơi 50 tiếng trên đại dương. điều đó khiến bạn nghĩ đến những thứ như vậy. Tôi không thể chờ đợi đểchứng minh tôi là một vận động viên rằng không bất kỳ ai trên thế giới có thể bơi được như vậy. Và tôi biết tôi có thể làm được.
And when I jumped into that water, I yelled in my mother's French, "Courage!" And I started swimming, and, oh my God, it was glassy. And we knew it, all 50 people on the boat, we all knew this was it, this was our time. And I reminded myself a couple hours in, you know, the sport is sort of a microcosm of life itself. First of all, you're going to hit obstacles. And even though you're feeling great at any one moment, don't take it for granted, be ready, because there's going to be pain, there's going to be suffering. It's not going to feel this good all the way across. And I was thinking of the hypothermia and maybe some shoulder pain and all the other things -- the vomiting that comes from being in the saltwater. You're immersed in the liquid. Your body doesn't like the saltwater. After a couple of days, three days, you tend to rebel in a lot of physical ways.
Khi nhảy xuống nước, Tôi hét lên bằng tiếng Pháp quê mẹ, "Can đảm!" Và tôi bắt đầu bơi. và, ôi trời ơi, nước trong vắt. Chúng tôibiết điều này, tất cả 50 người trên thuyền, tất cả chúng tôi đều biết đây là thời của chúng tôi Tôi nhắc nhở lại mình trong một vài giờ, bạn biết đó, thể thao là loại mô hình thu nhỏ của cuộc sống. Đầu tiên, bạn sẽ gặp phải những trở ngại. và tuy rằng bạn cảm thấy tuyệt vời ở bất kỳ thời điểm nào, đừng chủ quan, phải sẵn sàng, bởi vì sẽ có những đau đớn, sẽ có những chịu đựng. Nó sẽ không suôn sẻ hoàn toàn. Và tôi đã nghĩ về hạ thân nhiệt và có thể có một vài đau nhức vai và tất cả những thứ khác -- việc nôn mửa vì ở trong nước muối. Bạn bị ngâm trong chất lỏng. Cơ thể bạn không thích ứng với nước muối. Sau một vài ngày, 3 ngày, bạn có khuynh hướng nổi loạn theo nhiều cách thức vật lý.
But no, two hours in, wham! Never in my life ... I knew there were Portuguese men o' war, all kinds of moon jellies, all kinds of things, but the box jellyfish from the southern oceans is not supposed to be in these waters. And I was on fire -- excruciating, excruciating pain. I don't know if you can still see the red line here and up the arm. Evidently, a piece this big of tentacle has a hundred-thousand little barbs on it and each barb is not just stinging your skin, it's sending a venom. The most venomous animal that lives in the ocean is the box jellyfish. And every one of those barbs is sending that venom into this central nervous system. So first I feel like boiling hot oil, I've been dipped in. And I'm yelling out, "Fire! Fire! Fire! Fire! Help me! Somebody help me!" And the next thing is paralysis. I feel it in the back and then I feel it in the chest up here, and I can't breathe. And now I'm not swimming with a nice long stroke, I'm sort of crabbing it this way. Then come convulsions.
Nhưng không, trong vòng 2 giờ, ầm! Chưa bao giờ trong đời ... tôi biết có những người Bồ Đào Nha trong chiến tranh, tất cả các loại thạch mặt trăng, tất cả mọi thứ, nhưng loại sứa hộp từ đại dương phía nam thì tôi không cho là sẽ có ở vùng nước này. Và tôi bị thiêu đốt -- từ những vết thương đau đớn vô cùng tận. Tôi không biết liệu bạn vẫn có thể nhìn được những lằn đỏ ở đây và ở trên cánh tay không. Một cách rõ ràng, một mảnh lớn xúc tu có một trăm ngàn chiếc gai nhỏ và mỗi gai nhỏ không chỉ châm vào da, mà còn truyền nọc độc. Loại động vật độc nhất sống trong đại dương chính là sứa hộp. Và mỗi một chiếc gai sẽ truyền nọc độc tới hệ thần kinh trung ương. Vì thế, tôi cảm thấy giống như dầu nóng đang sôi, và tôi thì bị nhúng vào đấy. Và tôi hét lên, "Cháy! Cháy! Cháy! Cháy! Cứu tôi! Ai đó cứu tôi!" Và sau đó là bị mất cảm giác, tôi cảm nhận điều này từ sau lưng và tiếp theo là ở ngay ngực, và tôi không thể thở Và bây giờ, tôi không thể bơi với những sảy tay dài đẹp, Tôi phải bơi theo kiểu bắt cua thế này. và sau đó là co giật.
A young man on our boat is an EMT. He dives in to try to help me. He's stung. They drag him out on the boat, and he's -- evidently, I didn't see any of this -- but lying on the boat and giving himself epinephrine shots and crying out. He's 29 years old, very well-built, lean, he's six-foot, five, weighs 265 lbs., and he is down. And he is crying and he's yelling to my trainer who's trying to help me. And he's saying, "Bonnie, I think I'm going to die. My breath is down to three breaths a minute. I need help, and I can't help Diana."
Một cậu trai trẻ trên thuyền là nhân viên cứu hộ đã cố gắng cứu tôi. Cậu ta bị đốt. Người ta phải kéo cậu lên thuyền. và dù không nhìn rõ, tôi vẫn thấy cậu nằm dài trên thuyền. và tự chích thuốc epinephrine rồi òa khóc. Cậu ta đã 29 tuổi, rất khỏe mạnh, rắn chắc, cao 1.98 mét nặng 120 kg, mà còn bị gục. Cậu ta khóc và hét vào huấn luyện viên của tôi rằng ai đó cố giúp tôi với. Anh ta nói, " Bonnie, tôi nghĩ mình sắp chết. Nhịp thở của tôi đã xuống còn ba lần một phút. Tôi cần giúp đỡ, và tôi không thể giúp Diana."
So that was at eight o'clock at night. The doctor, medical team from University of Miami arrived at five in the morning. So I swam through the night, and at dawn they got there and they started with prednisone shots. I didn't get out, but was in the water taking prednisone shots, taking Xanax, oxygen to the face. It was like an ICU unit in the water. (Laughter) And I guess the story is that even Navy SEALS who are stung by the box jelly, they're done. They either die or they quickly get to a hospital.
Và đó là vào 8 giờ buổi tối. Bác sĩ, đội y khoa từ trường đại học Miami đến vào 5 giờ sáng hôm sau. Vì thế tôi đã bơi suốt đêm và rạng sáng, họ có mặt ở đấy, bắt đầu với việc chích prednisone. Nhưng tôi đã không lên bờ và vẫn ở dưới nước chích prednisone,uống Xanax, và chụp oxy trên mặt. Giống như săn sóc đặc biệt dưới nước vậy. (cười) Và tôi đoán câu chuyện là dù cho có là Hải quân SEALS bị chích bởi sứa hộp thì họ vẫn tiêu tùng. Họ một là sẽ chết hoặc nhanh chóng nhập viện.
And I swam through the night and I swam through the next day. And the next night at dusk, again, wham! The box jelly again -- all across the neck, all across here. And this time, I don't like it, I didn't want to give into it, but there's a difference between a non-stop swim and a staged swim. And I gave in to the staged swim. And they got me out and they started again with the epinephrine and the prednisone and with the oxygen and with everything they had on board. And I got back in. And I swam through that night and into the next day. And at 41 hours, this body couldn't make it. The devastation of those stings had taken the respiratory system down so that I couldn't make the progress I wanted. And the dream was crushed.
Tôi đã bơi xuyên qua màn đêm và bơi suốt cả ngày hôm sau Và lúc nhá nhem của đêm tiếp theo lại nữa, ầm! Lại là sứa hộp tất cả bên này bên kia cổ, tất cả chỗ này. Và lần này, tôi chẳng thích nó chút nào, tôi cũng không chịu thua nó, tuy nhiên có sự khác nhau giữa việc ngừng bơi và bơi một từng chặng. Và tôi đã đầu hàng với việc chặng bơi Họ kéo tôi lên và lại bắt đầu với epinephrine và prednisone với khí oxi và tất cả những thứ họ có trên tàu. Tôi xuống nước trở lại bơi suốt đêm và cả ngày hôm sau. Và sau 41 giờ, cơ thể này không làm được nữa. Sự tàn phá của những chỗ chích đã khiến cho hệ hô hấp suy giảm vì thế tôi không thể nào thực hiện được hành trình mà tôi muốn. Giấc mơ đã bị nghiền nát.
And how odd is this intelligent person who put this together and got all these world experts together. And I knew about the jellyfish, but I was sort of cavalier. A lot of athletes have this, you know, sort of invincibility. They should worry about me. I don't worry about them. I'll just swim right through them. We've got benadryl on board. If I get stung, I'll just grin and bear it. Well there was no grin and bearing this.
Và thật kỳ quặc khi mà con người thông minh này đã xếp mọi thứ lại với nhau và có được những chuyên gia của thế giới. Tôi biết về sứa, nhưng là loại người không để tâm. Bạn biết đó, tất cả các vấn động viên đều có tính cách không dễ bị khuất phục. Chúng nên lo lắng về tôi. Tôi chẳng quan tâm đến chúng. Tôi sẽ chỉ bơi lướt ngay qua chúng. Chúng tôi có benadryl trên tàu. Nếu bị chích, tôi sẽ chỉ cười và chịu đựng. À không cười và chịu đựng nó.
As a matter of fact, the best advice I got was from an elementary school class in the Caribbean. And I was telling these kids, 120 of them -- they were all in the school on the gymnasium floor -- and I was telling them about the jellyfish and how they're gelatinous and you can't see them at night especially. And they have these long 30 to 40 to 50-ft. tentacles. And they do this wrapping. And they can send the poison into the system.
Một sự thật là, lời khuyên tốt nhất mà tôi nhận được là từ một lớp học ở trường tiểu học ở Ca-ri-bê. Khi tôi kể cho những đứa trẻ nghe, 120 em tất cả chúng ở trong trường, trên sàn phòng tập thể dục và tôi kể cho chúng nghe về loài sứa và nó sền sệt ra sao và đặc biệt bạn không thể nhìn thấy nó trong đêm. Và chúng có những xúc tu dài đến 9, 12 hay 15 mét. Chúng có thể quấn như thế này. Và chúng có thể truyền nọc độc vào cơ thể.
And a little kid from the back was like this. And I said, "What's your name?" "Henry." "Henry, what's your question?" He said, "Well, I didn't have a question so much as I had a suggestion." He said, "You know those guys who really believe in what they believe in and so they wear bombs?" And I said, "Well it's odd that you've learned of this as a noble kind of pursuit, but yeah, I know those guys." He said, "That's what you need. You need like a school of fish that would swim in front of you like this." (Laughter) "And when the jellyfish come and they wrap their tentacles around the fish, they're going to be busy with them, and you'll just scoot around." I said, "Oh, it's like a suicide army." He said, "That's what I'm talking about. That's what you need."
Có một đứa bé từ phía sau làm thế này đây. Và tôi hỏi, "Tên cháu là gì?" "Henry" "Henry, câu hỏi của cháu là gì?" Thằng bé trả lời, "À, cháu không có câu hỏi cháu có một gợi ý Nó nói, "Cô có biết những kẻ mà họ thật sự tin vào cái mà họ tin tưởng và vì thế họ mang bom không?" Và tôi nói, "Thật kỳ lạ là cháu lại biết về điều này như một loại hành động cao cả, nhưng đúng, cô biết những kẻ này" Thằng bé nói tiếp, "Đó là những gì cô cần. Cô cần giống như một đàn cá bơi trước mặt cô như thế này đây." (Cười) "Và khi loài sứa đến, quấn súc tu của chúng quanh đàn cá, chúng sẽ bận rộn với việc đó, và cô chỉ việc chuồn qua." Tôi nói, "Ồ, nó giống như là đội cảm tử quân." Câu nói, "Đó là cái mà cháu đang nói đến. Đó là cái mà cô cần."
And little did I know, that you should listen to eight year-olds. And so I started that swim in a bathing suit like normal, and, no joke, this is it; it came from the shark divers. I finished the swim like this. I was swimming with this thing on. That's how scared of the jellyfish I was.
Tôi thật sự hiểu một chút, là bạn nên lắng nghe những đứa trẻ 8 tuổi. Và vì vậy tôi bắt đầu kiểu bơi đó trong bộ đồ bơi như bình thường không đùa đâu, chính là nó, nó xuất phát từ những thợ lặn cá mập. Tôi đã hoàn tất chuyến bơi như thế này đây. Tôi bơi với vật này trên mình. Đó là vì tôi đã rất sợ những con sứa.
So now what do I do? I wouldn't mind if every one of you came up on this stage tonight and told us how you've gotten over the big disappointments of your lives. Because we've all had them, haven't we? We've all had a heartache. And so my journey now is to find some sort of grace in the face of this defeat. And I can look at the journey, not just the destination. I can feel proud. I can stand here in front of you tonight and say I was courageous. Yeah.
Và bây giờ thì tôi làm gì? Tôi không phiền nếu tất cả các bạn lên sân khâu tối nay và kể cho chúng tôi nghe việc bạn đã vượt qua sự thất vọng lớn lao trong đời như thế nào. Bởi vì tất cả chúng ta đều có nó, phải không? Tất cả chúng ta đều có một cơn đau tim. Và vì vậy bây giờ cuộc hành trình của tôi là tìm đến những vẻ đẹp trong việc đối mặt với thất bại. Tôi có thể nhìn thấy cuộc hành trình, chứ không chỉ là một điểm đến. Tôi cảm thấy tự hào. Tôi có thể đứng đây trước mặt các bạn và nói rằng tôi dũng cảm. Vâng.
(Applause)
Vỗ tay.
Thank you.
Cảm ơn.
And with all sincerity, I can say, I am glad I lived those two years of my life that way, because my goal to not suffer regrets anymore, I got there with that goal. When you live that way, when you live with that kind of passion, there's no time, there's no time for regrets, you're just moving forward. And I want to live every day of the rest of my life that way, swim or no swim. But the difference in accepting this particular defeat is that sometimes, if cancer has won, if there's death and we have no choice, then grace and acceptance are necessary.
Với tất cả sự chân thành, tôi có thể nói rằng, Tôi vui mừng vì đã sống hai năm đời mình theo cách này, bởi vì mục tiêu của tôi không còn là hối tiếc nữa, Tôi đến đó với mục tiêu này. Khi bạn sống như vậy, khi bạn sống với niềm say mê, không có thời gian, không có thời gian cho hối tiếc, bạn chỉ việc đi về phía trước. Và tôi muốn sống mỗi một ngày trong suốt cuộc đời còn lại như thế, dù bơi hay không bơi. Nhưng điều khác biệt là việc chấp nhận sự thất bại này cụ thể là đôi khi nếu ung thư chiến thắng, nếu có cái chết và chúng ta không còn sự lựa chọn, thì ân sủng và sự chấp nhận là cần thiết.
But that ocean's still there. This hope is still alive. And I don't want to be the crazy woman who does it for years and years and years, and tries and fails and tries and fails and tries and fails, but I can swim from Cuba to Florida, and I will swim from Cuba to Florida.
Nhưng đại dương kia vẫn còn đó. Hy vọng này vẫn sống. Tuy tôi không muốn là một phụ nữ điên cuồng làm điều này hết năm này qua năm khác, cố gắng và thất bại, cố gắng và thất bại và cố gắng rồi thất bại, nhưng tôi có thể bơi từ Cuba tới Florida, Và tôi sẽ bơi từ Cuba tới Florida.
Thank you. Thank you.
Cảm ơn. Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you.
Cảm ơn
(Applause)
(Vỗ tay)
And so, what after that? Are you going to swim the Atlantic? No, that's the last swim. It's the only swim I'm interested in. But I'm ready. And by the way, a reporter called me the other day and he said he looked on Wikipedia and he said he saw my birthday was August 22nd 1949, and for some odd reason in Wikipedia, they had my death date too. (Laughter) He said, "Did you know you're going to die the same place you were born, New York City, and it's going to be in January of '35?" I said, "Nope. I didn't know." And now I'm going to live to 85. I have three more years than I thought.
Và rồi, sau đó thế nào? Bạn sẽ bơi đến Đại Tây Dương chứ? Không, đó là cuộc bơi cuối cùng. Nó là cuộc bơi duy nhất mà tôi cảm thấy hứng thú. Nhưng tôi đã sẵn sàng. Nhân tiện, một phóng viên đã gọi cho tôi ngày hôm kia và anh ta nói anh đã thấy trên Wikipeida rằng ngày sinh nhật của tôi là 22 tháng 8, 1949, và vì một số lý do vặt vãnh nào đó trên Wikipedia, họ có luôn cả ngày mất của tôi. (Cười) ANh ta nói, "Cô có biết là cô sẽ chết ở đúng nơi cô sinh ra, Thành phố New York, và sẽ là tháng giêng năm 35 không?" Tôi trả lời, "Không. Tôi không biết." Và bây giờ tôi sẽ sống tới 85. Tôi có nhiều hơn 3 năm so với những gì tôi tưởng.
And so I ask myself, I'm starting to ask myself now, even before this extreme dream gets achieved for me, I'm asking myself, and maybe I can ask you tonight too, to paraphrase the poet Mary Oliver, she says, "So what is it, what is it you're doing, with this one wild and precious life of yours?"
Và vì thế tôi tự hỏi mình, Tôi bắt đầu tự hỏi mình bây giờ, thậm chí là trước khi cả giấc mơ cao cả này gắn chặt lấy tôi, Tôi tự hỏi mình, và có thể tôi cũng yêu cầu bạn tối nay, diễn dại bài thơ của Mary Oliver, Cô nói rằng, "Vậy nó thế nào, Bạn đang làm gì vậy, với cuộc đời cuồng nhiệt và quý giá của mình?"
Thank you very much.
Cảm ơn rất nhiều.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you. Thank you. Thank you. Thank you.
Cảm ơn. Cảm ơn. Cảm ơn. Cảm ơn
(Applause) Live it large. Live it large.
(Vỗ Tay) Sống cho phóng khoáng. Sống cho phóng khoáng.