Imagine a police lineup where ten witnesses are asked to identify a bank robber they glimpsed fleeing the crime scene. If six of them pick out the same person, there's a good chance that's the real culprit, and if all ten make the same choice, you might think the case is rock solid, but you'd be wrong. For most of us, this sounds pretty strange. After all, much of our society relies on majority vote and consensus, whether it's politics, business, or entertainment. So it's natural to think that more consensus is a good thing. And up until a certain point, it usually is. But sometimes, the closer you start to get to total agreement, the less reliable the result becomes. This is called the paradox of unanimity. The key to understanding this apparent paradox is in considering the overall level of uncertainty involved in the type of situation you're dealing with. If we asked witnesses to identify the apple in this lineup, for example, we shouldn't be surprised by a unanimous verdict. But in cases where we have reason to expect some natural variance, we should also expect varied distribution. If you toss a coin one hundred times, you would expect to get heads somewhere around 50% of the time. But if your results started to approach 100% heads, you'd suspect that something was wrong, not with your individual flips, but with the coin itself. Of course, suspect identifications aren't as random as coin tosses, but they're not as clear cut as telling apples from bananas, either. In fact, a 1994 study found that up to 48% of witnesses tend to pick the wrong person out of a lineup, even when many are confident in their choice. Memory based on short glimpses can be unreliable, and we often overestimate our own accuracy. Knowing all this, a unanimous identification starts to seem less like certain guilt, and more like a systemic error, or bias in the lineup. And systemic errors don't just appear in matters of human judgement. From 1993-2008, the same female DNA was found in multiple crime scenes around Europe, incriminating an elusive killer dubbed the Phantom of Heilbronn. But the DNA evidence was so consistent precisely because it was wrong. It turned out that the cotton swabs used to collect the DNA samples had all been accidentally contaminated by a woman working in the swab factory. In other cases, systematic errors arise through deliberate fraud, like the presidential referendum held by Saddam Hussein in 2002, which claimed a turnout of 100% of voters with all 100% supposedly voting in favor of another seven-year term. When you look at it this way, the paradox of unanimity isn't actually all that paradoxical. Unanimous agreement is still theoretically ideal, especially in cases when you'd expect very low odds of variability and uncertainty, but in practice, achieving it in situations where perfect agreement is highly unlikely should tell us that there's probably some hidden factor affecting the system. Although we may strive for harmony and consensus, in many situations, error and disagreement should be naturally expected. And if a perfect result seems too good to be true, it probably is.
Hãy tưởng tượng một cảnh sát cho 10 nhân chứng xếp hàng hỏi nhận diện một tội phạm ngân hàng họ nhìn lướt qua khi hắn đang thoát khỏi hiện trường vụ án. Nếu sáu người chọn cùng một người, có khả năng cao đó là người tội phạm thật, và nếu cả mười người cùng có một lựa chọn, bạn có thể nghĩ kết quả chắc chắn đúng, nhưng bạn sẽ sai. Đối với đa số chúng ta, điều này nghe có vẻ khá lạ. Sau cùng thì hầu hết xã hội chúng ta dựa vào đa số phiếu bầu và sự nhất trí trong chính trị, kinh doanh, hay trong giải trí. Vì vậy, việc nghĩ rằng có nhiều sự đồng tình là một việc tốt là điều tự nhiên. Và đến một mức nào đó, nó thường là như vậy. Nhưng thỉnh thoảng, khi bạn càng đến gần hơn với sự nhất quán, kết quả sẽ càng trở nên không đáng tin. Đây được gọi là nghịch lí của sự nhất trí. Chìa khóa để hiểu được cái nghịch lí hiển nhiên này nằm ở việc xem xét mức độ chung của sự bất định liên quan đến trường hợp bạn đang giải quyết. Ví dụ, nếu chúng ta hỏi những nhân chứng nhận diện quả táo trong hàng này, chúng ta sẽ không ngạc nhiên bởi một sự nhận định đồng nhất. Nhưng trong những trường hợp mà chúng ta mong chờ nhận được phương sai, chúng ta cũng mong nhận được nhiều phân phối xác suất khác nhau. Nếu bạn thảy một đồng xu 100 lần, bạn sẽ mong chờ nhận được 50% mặt ngửa. Nhưng nếu kết quả của bạn bắt đầu tiến đến 100% mặt ngửa, bạn sẽ nghi rằng có một điều gì đó sai, không phải với việc thảy của bạn, mà là với chính đồng xu đó. Tất nhiên, việc nhận dạng nghi phạm không ngẫu nhiên như việc thảy đồng xu, nhưng nó cũng không rõ ràng hơn việc chỉ ra táo và chuối. Thực tế, một công trình nghiên cứu năm 1994 chỉ ra rằng đến 48% những nhân chứng thường chọn sai người trong hàng, ngay cả khi rất nhiều người tin vào sự lựa chọn của họ. Trí nhớ dựa vào những cái nhìn thoáng qua có thể không đáng tin, và chúng ta thường đánh giá cao sự chính xác của bản thân. Biết vậy, một sự nhận định nhất quán trông có vẻ không hẳn là một tội, và giống hơn là sai số hệ thống, hoặc do thành kiến của những người trong hàng. Và sai số hệ thống không chỉ xuất hiện trong sự đánh giá của con người. Từ 1993-2008, mẫu ADN giống nhau của cùng một người phụ nữ được tìm thấy ở rất nhiều hiện trường vụ án khắp Châu Âu, buộc tội một kẻ giết người hay lảng tránh được gọi là Bóng ma của Heilbronn. Nhưng bằng chứng ADN quá giống nhau chính xác là vì nó đã sai. Hóa ra là bông gạc sử dụng trong việc thu thập các mẫu ADN đã vô tình bị làm bẩn bởi một người phụ nữ làm trong nhà máy sản xuất bông gạc. Trong một số trường hợp khác, sai số hệ thống xảy ra vì sự cố ý gian lận, như trong trường hợp bầu cử tổng thống tổ chức bởi Saddam Hussein năm 2002, trong đó có 100% số người bầu với 100% phiếu bầu giả định cho một nhiệm kì 7 năm nữa. Khi bạn nhìn nó ở khía cạnh này, sự nghịch lí của sự nhất quán thật ra không hoàn toàn là nghịch lí. Sự đồng tình nhất trí theo lí thuyết thì vẫn lí tưởng, đặc biệt trong những trường hợp mà bạn mong chờ nhận được ít sự biến động và bất định nhưng trong thực hành, việc đạt được nó trong những trường hợp mà sự nhất trí hoàn toàn là không có khả năng xảy ra sẽ báo cho chúng ta rằng có một yếu tố tiềm ẩn đang ảnh hưởng đến hệ thống. Mặc dù chúng ta cố đạt được sự hài hòa và nhất quán, trong nhiều trường hợp, sự sai sót và sự không đồng tình nên được liệu trước. Và nếu một kết quả quá hoàn hảo để trở thành sự thật, nó có thể là như vậy.