Many believe driving is an activity solely reserved for those who can see. A blind person driving a vehicle safely and independently was thought to be an impossible task, until now. Hello, my name is Dennis Hong, and we're bringing freedom and independence to the blind by building a vehicle for the visually impaired.
Nhiều người tin rằng lái xe là một hoạt động chỉ dành riêng cho những người nhìn được. Một người khiếm thị điều khiển phương tiện một cách an toàn và độc lập từng được nghĩ như một nhiệm vụ bất khả thi cho đến tận bây giờ. Xin chào, tên tôi là Dennis Hong, và chúng tôi mang đến tự do và sự độc lập cho những người khiếm thị bằng cách chế tạo một phương tiện cho họ.
So before I talk about this car for the blind, let me briefly tell you about another project that I worked on called the DARPA Urban Challenge. Now this was about building a robotic car that can drive itself. You press start, nobody touches anything, and it can reach its destination fully autonomously. So in 2007, our team won half a million dollars by placing third place in this competition. So about that time, the National Federation of the Blind, or NFB, challenged the research committee about who can develop a car that lets a blind person drive safely and independently. We decided to give it a try, because we thought, "Hey, how hard could it be?" We have already an autonomous vehicle. We just put a blind person in it and we're done, right? (Laughter) We couldn't have been more wrong. What NFB wanted was not a vehicle that can drive a blind person around, but a vehicle where a blind person can make active decisions and drive. So we had to throw everything out the window and start from scratch.
Trước khi nói về chiếc xe hơi cho những người khiếm thị, tôi sẽ nói sơ qua về một dự án khác tôi đang tham gia tên là DARPA Urban Challege. Đó là dự án xây dựng một chiếc xe như người máy có thể tự điều khiển. Bạn bấm nút khởi động, không ai đụng vào cái gì, và nó có thể tự động đưa bạn đến đích. Vì vậy vào năm 2007, đội chúng tôi đã thưởng 500 nghìn đô la với giải ba trong cuộc thi này. Cũng khoảng thời gian đó, Hiệp hội người khiếm thị quốc gia, hay là NFB, thử thách hội đồng nghiên cứu xem ai có thể phát triển một chiếc xe hơi có thể giúp người khiếm thị lái an toàn và độc lập. Chúng tôi đã quyết định thử tham gia, vì chúng tôi nghĩ, này nó có thể khó đến mức nào. Chúng ta đã có một chiếc xe tự động. Chỉ cần đặt một người khiếm thị vào đó và chúng ta hoàn thành đúng không? (cười) Chúng tôi đã không thể sai lầm hơn thế. Điều NFB thực sự muốn không phải một phương tiện có thể lái người khiếm thị đi mà là một phương tiện mà một người khiếm thị có thể chủ động đưa ra những quyết định và lái Vì vậy chúng tôi đã phải bỏ tất cả và bắt đầu lại từ đầu.
So to test this crazy idea, we developed a small dune buggy prototype vehicle to test the feasibility. And in the summer of 2009, we invited dozens of blind youth from all over the country and gave them a chance to take it for a spin. It was an absolutely amazing experience. But the problem with this car was it was designed to only be driven in a very controlled environment, in a flat, closed-off parking lot -- even the lanes defined by red traffic cones.
Để kiểm tra ý tưởng táo bạo này, chúng tôi đã phát triển một chiếc xe mẫu nhỏ để kiểm tra tính khả thi. Và vào mùa hè 2009, chúng tôi đã mời đến hàng chục người khiếm thị trẻ từ khắp nơi trên cả nước và mang lại cho họ cơ hội thử nghiệm. Đó là một trải nghiệm tuyệt vời. Nhưng vấn đề với chiếc xe này là nó được thiết kế để di chuyển trong một môi trường được kiểm soát chặt chẽ, với một chỗ đậu xe kín và phẳng thậm chí những làn đường được phân chia bởi những nón lưu lượng giao thông.
So with this success, we decided to take the next big step, to develop a real car that can be driven on real roads. So how does it work? Well, it's a rather complex system, but let me try to explain it, maybe simplify it. So we have three steps. We have perception, computation and non-visual interfaces. Now obviously the driver cannot see, so the system needs to perceive the environment and gather information for the driver. For that, we use an initial measurement unit. So it measures acceleration, angular acceleration -- like a human ear, inner ear. We fuse that information with a GPS unit to get an estimate of the location of the car. We also use two cameras to detect the lanes of the road. And we also use three laser range finders. The lasers scan the environment to detect obstacles -- a car approaching from the front, the back and also any obstacles that run into the roads, any obstacles around the vehicle.
Vì vậy với sự thành công này, chúng tôi quyết định tiến thêm một bước, để phát triển một chiếc xe thật có thể được lái trên những con đường thật. Vậy nó làm việc thế nào? Đây là một hệ thống khá phức tạp, nhưng tôi sẽ cố gắng giải thích một cách đơn giản. Vậy chúng ta có 3 bước Chúng ta có nhận biết, ước tính và giao diện không nhìn. Hiển nhiên người lái không thể nhìn thấy, nên hệ thống cần phải nhận biết môi trường và tập hợp thông tin cho người lái. Vì vậy chúng tôi sử dụng một đợn vị đo lường ban đầu Nó đo gia tốc, gia tốc góc như tai con người, phần tai trong. Chúng tôi nối thông tin đó với đơn vị GPS để ước tính vị trí của chiếc xe. Chúng tôi cũng dùng 2 chiếc máy quay để nhận diện các làn đường. Và chúng tôi cũng dùng 3 chiếc máy xác định phạm vi bằng la-se Những tia la-se sẽ quét không gian để xác định những chướng ngại vật một chiếc xe đang tới gần từ phía trước hay phía sau và cả những chướng ngại vật qua đường hay bất kì cản trở nào xung quanh chiếc xe.
So all this vast amount of information is then fed into the computer, and the computer can do two things. One is, first of all, process this information to have an understanding of the environment -- these are the lanes of the road, there's the obstacles -- and convey this information to the driver. The system is also smart enough to figure out the safest way to operate the car. So we can also generate instructions on how to operate the controls of the vehicle. But the problem is this: How do we convey this information and instructions to a person who cannot see fast enough and accurate enough so he can drive? So for this, we developed many different types of non-visual user interface technology. So starting from a three-dimensional ping sound system, a vibrating vest, a click wheel with voice commands, a leg strip, even a shoe that applies pressure to the foot. But today we're going to talk about three of these non-visual user interfaces.
Vậy toàn bộ lượng thông tin này được truyền đến máy tính, và máy tính có thể làm hai việc. Thứ nhất, việc đầu tiên, là chạy toàn bộ lượng thông tin để hiểu được môi trường xung quanh-- đây là những làn đường, có những chướng ngại vật-- và rồi truyền thông tin này đến cho người lái xe. Hệ thống này cũng thông minh đủ để tìm ra lối đi an toàn nhất cho chiếc xe. Vì vậy chúng ta cũng có thể tạo ra những hướng dẫn làm sao để kiểm soát được phương tiện. Nhưng vấn đề đặt ra là: Làm thế nào để truyền đạt những thông tin và hướng dẫn này tới một người không thể nhìn đủ nhanh và chính xác để lái? Chính vì thế chúng tôi đã phát triển nhiều dạng công nghệ giao diện phi thị giác cho người dùng. Bắt đầu từ hệ thống âm thanh ba chiều, áo khoác rung động, bánh xe với âm lệnh, ống đệm, thậm chí giày tạo áp suất lên bàn chân. Nhưng hôm nay chúng ta sẽ nói về ba trong số những giao diện phi thị giác cho người dùng này.
Now the first interface is called a DriveGrip. So these are a pair of gloves, and it has vibrating elements on the knuckle part so you can convey instructions about how to steer -- the direction and the intensity. Another device is called SpeedStrip. So this is a chair -- as a matter of fact, it's actually a massage chair. We gut it out, and we rearrange the vibrating elements in different patterns, and we actuate them to convey information about the speed, and also instructions how to use the gas and the brake pedal. So over here, you can see how the computer understands the environment, and because you cannot see the vibration, we actually put red LED's on the driver so that you can see what's happening. This is the sensory data, and that data is transferred to the devices through the computer.
Giao diện đầu tiên được gọi là DriveGrip. Đây là một đôi găng tay, với phần gây rung động ở khớp nên bạn có thể truyền những chỉ dẫn như làm thế nào để quay phương hướng và cường độ. Một thiết bị khác được gọi là SpeedStrip. Đây là một chiếc xe -- trên thực tế đây là một chiếc ghế thư giãn. Chúng tôi đã tháo nó ra và sắp xếp lại bộ phận rung theo những cách khác nhau. Và chúng tôi cho chúng khả năng truyền đạt thông tin về tốc độ, và đồng thời những chỉ dẫn làm sao để dùng khí ga và bàn đạp thắng. Và ở đây các bạn có thể thấy cách mà máy tính cảm nhận môi trường xung quanh. Và bởi vì các bạn không thể thấy sự rung động, chúng tôi đã đặt đèn LED đỏ trên người lái để anh ta có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra. Đây là dữ liệu về cảm giác, và dữ liệu này được truyền tới thiết bị qua máy tính.
So these two devices, DriveGrip and SpeedStrip, are very effective. But the problem is these are instructional cue devices. So this is not really freedom, right? The computer tells you how to drive -- turn left, turn right, speed up, stop. We call this the "backseat-driver problem." So we're moving away from the instructional cue devices, and we're now focusing more on the informational devices. A good example for this informational non-visual user interface is called AirPix. So think of it as a monitor for the blind. So it's a small tablet, has many holes in it, and compressed air comes out, so it can actually draw images. So even though you are blind, you can put your hand over it, you can see the lanes of the road and obstacles. Actually, you can also change the frequency of the air coming out and possibly the temperature. So it's actually a multi-dimensional user interface. So here you can see the left camera, the right camera from the vehicle and how the computer interprets that and sends that information to the AirPix. For this, we're showing a simulator, a blind person driving using the AirPix. This simulator was also very useful for training the blind drivers and also quickly testing different types of ideas for different types of non-visual user interfaces. So basically that's how it works.
Hai thiết bị DriveGrip và SpeedStrip này vô cùng hiệu quả. Nhưng vấn đề ở đây là đây là những thiết bị cần hướng dẫn điều khiển. Vậy nên nó không thật sự mang lại tự do phải không? Máy tính nói cho bạn làm thế nào để lái rẽ trái rẽ phải, tăng tốc, dừng. Chúng tôi gọi đó là vấn đề người lái sau. Vì vậy chúng tôi đã không đi theo những thiết bị này nữa mà đang tập trung hơn vào những thiết bị thông tin. Một ví dụ điển hình cho thiết bị thông tin không nhìn này được gọi là AirPix. Hãy nghĩ về nó như một cái điều khiển cho người khiếm thị. Nó như một viên thuốc nhỏ, với rất nhiều lỗ trên đó, và khí nén thoát ra từ những lỗ đó, nên nó có thể tạo nên hình ảnh. Vậy nên dù bạn có không nhìn thấy, khi để tay lên nó bạn có thể thấy những làn đường và chướng ngại vật. Thực chất bạn cũng có thể thay đổi tần suất khí thoát ra và có thể cả nhiệt độ. Nên thực chất nó là một giao diện đa chiều cho người dùng. Ở đây bạn có thể thấy chiếc máy quay bên trái và bên phải phương tiện và cách mà máy tính giải mã chúng và truyền thông tin tới AirPix. Chúng tôi đang trình bày một mô phỏng việc một người khiếm thị lái xe với AirPix. Sự mô phỏng này rất hữu dụng cho những người khiếm thị tập xe cũng như việc kiểm tra những ý tưởng khác nhau cho các loại giao diện không nhìn khác nhau. Đó là cách mọi thứ hoạt động.
So just a month ago, on January 29th, we unveiled this vehicle for the very first time to the public at the world-famous Daytona International Speedway during the Rolex 24 racing event. We also had some surprises. Let's take a look.
Chỉ mới một tháng trước vào ngày 29 tháng 1 chúng tôi đã công bố phương tiện này tới công chúng lần đầu tiên tại trường đua nổi tiếng thế giới Daytona International Speedway trong cuộc đua Rolex 24. Chúng tôi cũng đã có một vài bất ngờ. Hãy cùng xem.
(Music)
(Nhạc)
(Video) Announcer: This is an historic day in January. He's coming up to the grandstand, fellow Federationists.
(Clip) Thông báo: Đây là một ngày lịch sử Anh ấy đang đi tới khán đài, anh Federistas.
(Cheering)
(Cổ vũ)
(Honking)
(Tiếng còi)
There's the grandstand now. And he's [unclear] following that van that's out in front of him. Well there comes the first box. Now let's see if Mark avoids it. He does. He passes it on the right. Third box is out. The fourth box is out. And he's perfectly making his way between the two. He's closing in on the van to make the moving pass. Well this is what it's all about, this kind of dynamic display of audacity and ingenuity. He's approaching the end of the run, makes his way between the barrels that are set up there.
Xe giờ đã tới khán đài Và anh ấy đang theo sau chiếc xe tải phía trước Đầu tiên là một chiếc hộp. Hãy xem liệu Mark có tránh nó không Anh ấy làm được. Anh ấy đã rẽ qua phía bên phải. Chiếc hộp thứ ba đã vượt qua. Chiếc hộp thứ tư cũng đã qua. Và anh ấy đã vượt qua một cách hoàn hảo giữa hai chiếc hộp Chiếc xe đang tiến gần hơn để vượt qua chặng đường Đó là tất cả những gì về nó, một bức tranh sống động về sự táo bạo và khả năng sáng tạo vô biên. Anh ấy đang tiến gần tới cuối đường đua, vượt qua giữa những chiếc thùng đã được dựng ở đó.
(Honking)
(còi)
(Applause)
(vỗ tay)
Dennis Hong: I'm so happy for you. Mark's going to give me a ride back to the hotel.
Dennis Hong: Tôi thấy hạnh phúc cho bạn. Mark sẽ lái xe đưa tôi trở lại khách sạn.
Mark Riccobono: Yes.
Mark Roccobono: chắc chắn rồi
(Applause)
(vỗ tay)
DH: So since we started this project, we've been getting hundreds of letters, emails, phone calls from people from all around the world. Letters thanking us, but sometimes you also get funny letters like this one: "Now I understand why there is Braille on a drive-up ATM machine." (Laughter) But sometimes -- (Laughter) But sometimes I also do get -- I wouldn't call it hate mail -- but letters of really strong concern: "Dr. Hong, are you insane, trying to put blind people on the road? You must be out of your mind." But this vehicle is a prototype vehicle, and it's not going to be on the road until it's proven as safe as, or safer than, today's vehicle. And I truly believe that this can happen.
DH: Từ khi bắt đầu dự án này, chúng tôi đã nhận được hàng trăm thư tay, thư điện tử, cuộc gọi của nhiều người từ khắp nơi trên thế giới. Có những lá thư cảm ơn chúng tôi, nhưng thỉnh thoảng cũng có những lá thư buồn cười như thế này: "Bây giờ tôi hiểu tại sao có hệ thống chữ nổi trên máy ATM" (cười) Nhưng thỉnh thoảng-- (cười) Nhưng thỉnh thoảng tôi cũng nhận được Tôi sẽ không gọi đó là bức thư ghen ghét mà là những bức thư với sự lo lắng "Tiến sĩ Hong, anh có điên không, khi cố gắng đưa những người khiếm thị ra đường? Anh chắc chắn không còn tỉnh táo" Nhưng loại phương tiện này là một mẫu thử và nó sẽ không xuất hiện trên đường cho tới khi nó được chứng thực an toàn hoặc thậm chí hơn thế so với những phương tiện hiện nay. Và tôi thực sự tin tưởng rằng điều đó có thể xảy ra.
But still, will the society, would they accept such a radical idea? How are we going to handle insurance? How are we going to issue driver's licenses? There's many of these different kinds of hurdles besides technology challenges that we need to address before this becomes a reality. Of course, the main goal of this project is to develop a car for the blind. But potentially more important than this is the tremendous value of the spin-off technology that can come from this project. The sensors that are used can see through the dark, the fog and rain. And together with this new type of interfaces, we can use these technologies and apply them to safer cars for sighted people. Or for the blind, everyday home appliances -- in the educational setting, in the office setting. Just imagine, in a classroom a teacher writes on the blackboard and a blind student can see what's written and read using these non-visual interfaces. This is priceless. So today, the things I've showed you today, is just the beginning.
Nhưng mà xã hội liệu họ có chấp nhận ý tưởng mới này không? Chúng ta sẽ làm thế nào với bảo hiểm cho lái xe? Chúng ta sẽ làm thế nào để cấp bằng lái? Có rất nhiều trở ngại khác nhau bên cạnh những thử thách về công nghệ mà chúng ta cần phải đương đầu trước khi điều này trở thành hiện thực. Dĩ nhiên, mục đích chính của dự án này là để xây dựng một chiếc xe hơi cho người khiếm thị. Nhưng tiềm năng, quan trọng hơn thế là giá trị to lớn của công nghệ tuyệt vời từ dự án này. Bộ phận cảm ứng được dùng có thể nhìn xuyên bóng tối, sương và mưa. Và cùng với loại giao diện mới, chúng ta có thể sử dụng những công nghệ này và ứng dụng tạo ra những chiếc xe an toàn hơn cho người bình thường. Hoặc cho người khiếm thị, những thiết bị trong nhà hàng ngày trong môi trường học tập, làm việc. Thử tưởng tượng trong một lớp học, giáo viên viết trên bảng và một học sinh khiếm thị có thể nhìn và đọc được với những thiết bị không nhìn này. Điều đó là vô giá. Vì vậy hôm nay, những gì tôi cho các bạn xem chỉ mới là sự bắt đầu.
Thank you very much.
Cám ơn các bạn rất nhiều.
(Applause)
(vỗ tay)