I'm Denice Frohman, and this is "Accents." my mom holds her accent like a shotgun, with two good hands. her tongue, all brass knuckle slipping in between her lips her hips, are all laughter and wind clap. she speaks a sanchocho of spanish and english, pushing up and against one another, in rapid fire there is no telling my mama to be "quiet," my mama don't know "quiet." her voice is one size better fit all and you best not tell her to hush, she waited too many years for her voice to arrive to be told it needed house keeping. English sits in her mouth remixed so "strawberry" becomes "eh-strawbeddy" and "cookie" becomes "eh-cookie" and kitchen, key chain, and chicken all sound the same. my mama doesn't say "yes" she says, "ah ha" and suddenly the sky in her mouth becomes a Hector Lavoe song. her tongue can't lay itself down flat enough for the English language, it got too much hip too much bone too much conga too much cuatro to two step got too many piano keys in between her teeth, it got too much clave too much hand clap got too much salsa to sit still it be an anxious child wanting to make Play-Doh out of concrete English be too neat for her kind of wonderful. her words spill in conversation between women whose hands are all they got sometimes our hands are all we got and accents that remind us that we are still bomba, still plena you say "wepa" and a stranger becomes your hermano, you say "dale" and a crowd becomes a family reunion. my mother's tongue is a telegram from her mother decorated with the coqui's of el campo so even when her lips can barely stretch themselves around english, her accent is a stubborn compass always pointing her towards home.
Tôi là Denice Frohman, và sau đây là "Giọng miền." Mẹ tôi nói giọng miền như súng nổ, dùng toàn sức đôi tay. lưỡi của bà như nắm đấm thép tuôn giữa hàng môi eo bà, lắc lư theo tiếng hò reo cổ vũ. Bà nói giọng Tây Ban Nha pha Anh như súp sanchocho, tiếng nọ đẩy tiếng kia, như súng liên thanh đừng mơ bắt mẹ tôi "im miệng," mẹ không biết "im miệng" là gì. Giọng bà hào sảng bất cứ đâu và chớ có gan bảo bà nói khẽ, bà ngóng chờ bao năm để được cất lời hơn là giữ yên nó trong xó nhà. Từ miệng bà Anh ngữ được phối trộn "strawberry" (trái dâu) trở thành "eh-strawbeddy" "cookie" (bánh quy) thành "eh-cookie" hay kitchen (bếp), key chain (chìa), và chicken (gà) nghe như một mẹ không nói "có" mẹ nói "à ha" và bầu trời ngôn ngữ từ miệng bà bỗng thành bản hoà ca Hector Lavoe không thể bắt lưỡi bà đặt thẳng đờ cho đúng khuôn tiếng Anh, nó quá cong co quá rắn rỏi quá đầy conga quá nhiều cuatro để cắt gọt hàng tá phím dương cầm giữa hai hàm răng bà, đầy tiếng clave bộn tiếng vỗ tay ngập điệu salsa khó lòng không lắc lư như đứa trẻ bồn chồn ngóng nhào nặn, tách mình khỏi khuôn khổ Anh ngữ là quá chật với con người vĩ đại nơi bà. Từng lời của bà hoà chuyện cùng những phụ nữ hai lòng bàn tay trắng lắm khi đôi tay là mọi thứ ta có và giọng miền là thứ nhắc rằng ta đây vẫn chơi bomba, vẫn lắc plena bạn nói "wepa!" (vui quá) và người lạ thành bằng hữu, bạn nói "dale" (cứ tự nhiên) và đám đông thành gia đình đoàn viên. Tiếng mẹ đẻ là điện tín từ mẹ của bà trang hoàng màu cóc coqui vùng el campo nên cả khi đôi môi bà khó lòng gò ép rặn tiếng Anh từng chữ một, giọng miền là chiếc la bàn bướng bỉnh luôn hướng bà về cố hương.