So, my journey began in the Bronx, New York, in a one-bedroom apartment, with my two sisters and immigrant mother. I loved our neighborhood. It was lively. There was all this merengue blasting, neighbors socializing on building stoops and animated conversations over domino playing. It was home, and it was sweet. But it wasn't simple. In fact, everyone at school knew the block where we lived, because it was where people came to buy weed and other drugs. And with drug-dealing comes conflict, so we often went to sleep to the sound of gunshots.
Câu chuyện của tôi bắt đầu ở phố Bronx, NY Trong một khu nhà trọ 1phòng Với 2 người chị và người mẹ nuôi của mình Tôi yêu tất cả hàng xóm của mình Mọi thứ ở đó đã từng rất sinh động Nào là vũ hội diễu hành Nói chuyện xã giao qua ban công Và những cuộc trò chuyện náo nhiệt trong những ván bài domino Tôi đã từng gọi đó là nhà Và nó rất ấm cúng Nhưng không đơn giản là vậy Thật ra, tất cả mọi người trong trường ai cũng biết khu tôi sống vì nơi đó là nơi nhiều kẻ đển giao dịch ma túy và cần sa Và khi các giao dịch xuất hiện những mâu thuẫn nên mỗi đêm chúng tôi ngủ chung với tiếng súng
I spent much of my childhood worried, worried about our safety. And so did our mother. She worried that the violence we witnessed would overtake our lives; that our poverty meant that the neighbors with whom we lived and shared space would harm us. Our entire life was in the Bronx, but my mother's anxiety spurred her into action, and soon we were driving so fast to Connecticut --
Tuổi thơ của tôi gắn liền với sự lo lắng Lo lắng về sự an nguy Và mẹ tôi cũng vậy Bà ấy lo rằng những cuộc bạo lực có thể lấy đi mạng sống của chúng tôi rằng sự nghèo đói cũng đồng nghĩa Những hàng xóm sống chung với chúng tôi Có thể làm hại chúng tôi Cả tuổi thơ cuộc đời chúng tôi đã sống ở Bronx Nhưng sự lo lắng của mẹ tôi đã thúc bà ấy Và ko lâu sau chúng tôi một lèo đến Connecticut thật nhanh
(Laughter)
(Cười)
to boarding school campuses, with full scholarships in tow. Man, don't underestimate the power of a mother determined to keep her children safe.
Để bắt đầu nhập học ở một trường nội trú với học bổng toàn phần các bạn, đừng bao giờ đánh giá thấp một người mẹ kiên quyết bỏ nơi ở của mình để giữ chúng an toàn
(Cheers) (Applause)
(Hú) (Vỗ tay)
At boarding school, for the first time, I was able to sleep without worry. I could leave my dorm room unlocked, walk barefoot in the grass, and look up to see a night sky full of stars. Happy novelties.
Tại trường nội trú Là lân đầu tiên trong đời Tôi được ngủ một giấc bình yên Đến nỗi tôi có thể để cửa mở Đặt đôi chân trần trên bãi cỏ Và nhìn ngắm bầu trời đầy sao Những hạnh phúc mới mẽ
But there were other novelties as well. Very quickly, I felt like I didn't belong. I learned that I didn't speak the right way, and to demonstrate the proper ways of speaking, my teachers gave me frequent lessons, in public, on the appropriate way to enunciate certain words.
Nhưng rồi cũng xuất hiện những sự mới khác Rất nhanh sau đó, tôi cảm thấy rằng mình không thuộc về nơi này Tôi nhận ra tôi phát âm không đúng cách Và để mô phỏng cách phát âm sao cho đúng Giáo viên đều đặn dạy tôi những bài phát âm, trước mọi người Để giúp tôi phát âm chính xác những từ cốt lõi
A teacher once instructed me in the hallway: "Aaaaaas-king." She said this loudly. "Dena, it's not 'axing,' like you're running around with an axe. That's silly."
Và có một lần cô ấy "dạy" tôi ở hành lang rằng: "Aaassss-king" (hỏi) Cô ấy hét lên "Dena à, không phải là "Axing" (cái rìu) giống như là em đang cứ chạy vòng vòng với cái rìu Thật ngốc
Now at this point, you can imagine the snickers of my classmates, but she continued: "Think about breaking the word into 'ass' and 'king,' and then put the two together to say it correctly -- 'Asking.'"
Tới đây thì tôi nghĩ bạn có thể tưởng tượng lúc đó các bạncùng lớp đã cười tôi như thế nào Nhưng cô ấy vẫn tiếp tục: Hãy nghĩ đến việc tách đôi con chữ ra thành "ass" và "king" Và rồi lại ghép nó vào để nói cho chuẩn "Hỏi"
There were some other moments that reminded me that I didn't belong. Once, I walked into a classmate's dorm room, and I watched her watch her valuables around me. Like, why would she do that? I thought to myself. And then there was the time when another classmate walked into my dorm room, and yelled, "Ew!" as I was applying hair grease to my scalp.
Và cũng có những khoảnh khắc khác tôi cảm thấy mình không thuộc về nơi đó Một lần nọ, tôi vào phòng của bạn cùng lớp Và tôi cảm thấy ánh mắt nhìn chừng những thứ quý giá Tôi tự nghĩ: "Tại sao cô ấy lại làm như vậy ?" Và vào một lần nọ Khi những người bạn khác bước vào trong phòng của tôi Và họ thét lên: "Oẹ" khi tôi đang bôi dầu bóng lên da đầu mình
There is emotional damage done when young people can't be themselves, when they are forced to edit who they are in order to be acceptable. It's a kind of violence.
Và đó là một tổn thương tâm lý nặng nề khi một con người không được là chính mình Khi mà họ bắt buộc phải thay đổi để xã hội chấp nhận họ Đó là một hình thức bạo lực
Ultimately, I'm a quintessential success story. I attended boarding school and college in New England, studied abroad in Chile and returned to the Bronx to be a middle school teacher. I received a Truman Scholarship, a Fulbright and a Soros Fellowship. And I could list more.
Nhưng sau cùng thì, tôi là một thí dụ hoàn hảo cho sự thành công Tôi đã học ở trường nội trú và cao đẳng ở New England Du học ở Chi Lê Và trở về Bronx làm giáo viên cấp hai Tôi nhận được học bổng Truman Học bổng Fulbright và Soros nữa Và còn nhiều hơn thế nữa
(Laughter)
(Cười nhỏ)
But I won't.
Nhưng tôi sẽ không nói thêm nữa
(Laughter)
(Cười)
I earned my doctorate at Columbia University.
Tôi đã hoàn thành cao học( tiến sĩ) ở đại học Columbia
(Cheers)
(Reo hò)
(Applause)
(Vỗ tay)
And then I landed a job at Yale.
Và tìm được một công việc ở Yale
(Applause)
(Vỗ tay)
I am proud of everything that I've been able to accomplish on my journey thus far.
Và tôi cảm thấy tự hào về những gì tôi đã làm được Trong suốt hành trình dài của mình
I have eternal imposter syndrome. Either I've been invited because I'm a token, which really isn't about me, but rather, about a box someone needed to check off. Or, I am exceptional, which means I've had to leave the people I love behind. It's the price that I and so many others pay for learning while black.
Tôi bị hội chứng giả mạo vĩnh viễn hoặc tôi được mời chỉ để làm bia đỡ đạn Với những thứ không liên quan tới mình Hay là chiếc hộp mà mọi người muốn rũ bỏ Hoặc tôi là một người xuất chúng đồng nghĩa phải rời bỏ những người tôi yêu đó là cái giá tôi và nhiều người phải trả để được học khi là người da màu
(Applause)
(Vỗ tay)
I police myself all the time. Are my pants too tight? Should I wear my hair up or in a fro? Should I speak up for myself, or will the power of my words be reduced to: "She's angry"?
Tôi đã gò bó mình trong suốt thời gian đó liệu quần mình có bó quá ? Nên duỗi tóc hay uốn tóc ? Nên khẳng định bản thân hay không ? Hay là đơn giản hoá những từ ngữ của tôi thành "cô ấy chỉ đang giận"?
Why did I have to leave the Bronx to gain access to a better education? And why, in the process of getting that better education, did I have to endure the trauma of erasing what made me, me -- a black girl from the Bronx, raised by an Antiguan mother? So when I think about our current education reform initiatives, I can't help asking: What are our students of color learning about themselves?
Tại sao tôi lại phải rời Bronx Để với tới trình độ giáo dục tốt hơn ? Và trong quá trình thực hiện điều đó, có phải tôi phải cam chịu những kinh hãi phải xóa bỏ đi bản ngã của chính tôi, chính tôi Một cô gái da màu từ Bronx, được nuôi bởi mẹ Antiguan Vì vậy tôi đã đến việc cải cách giáo dục hiện giờ tôi không thể ngừng hỏi học sinh da màu đang tự nhận thức cái gì
Three -- three decades of research reveal that students of color are suspended and expelled at a rate three times greater than white students, and are punished in harsher ways for the same infractions. They also learn this through the absence of their lives and narratives in the curricula. The Cooperative Children's Book Center did a review of nearly 4,000 books and found that only three percent were about African-Americans. And they further learn this through the lack of teachers that look like them. An analysis of data from the National Center for Education Statistics found that 45 percent of our nation's pre-K to high school students were people of color, while only 17 percent of our teachers are.
một nghiên cứu suốt 3 thập kỉ chứng minh rằng học sinh da màu bị ngăn cản và đuổi học gấp 3 lần so với học sinh da trắng và bị phạt khắc nghiệt hơn cùng 1 hành vi các em học được qua sự thiếu thốn cuộc sống trong chương trình giảng dạy The CCBC (Ngân hàng sách thiểu nhi) đã khảo sát gần 4.000 cuốn sách và thấy chỉ có 3% là về người mỹ gốc Phi và họ hiểu rõ hơn qua sự thiếu hụt các giáo viên giống gốc Phi giống các em một bài phân tích từ trung tâm thống kê giáo dục quốc gia nhận thấy 45% từ preK đến trung học là người da màu trong khi giáo viên da màu chỉ 17%
Our youth of color pay a profound price when their schooling sends them the message that they must be controlled, that they must leave their identities at home in order to be successful. Every child deserves an education that guarantees the safety to learn in the comfort of one's own skin.
người trẻ da màu phải trả học phí cao khi nhà trường thông báo rằng học sinh da màu phải bị kiểm soát họ phải để các tôi ở nhà để có thể thành công mọi trẻ em đều xứng đáng 1 nền giáo dục đảm bảo sự an toàn để học hỏi một cách thoải mái dù là màu da gì.
(Applause)
-vỗ tay-
It is possible to create emotionally and physically safe classrooms where students also thrive academically. I know, because I did it in my classroom when I returned to teach in the Bronx.
tạo ra 1 lớp học thân thiện an toàn dựa trên tinh thần và vật chất là hoàn toàn có thể nơi các học sinh có thể học tốt hết mức tôi biết,vì tôi đã làm vậy trong lớp tôi khi tôi trở về dạy ở Bronx
So what did that look like? I centered my instruction on the lives, histories and identities of my students. And I did all of this because I wanted my students to know that everyone around them was supporting them to be their best self. So while I could not control the instability of their homes, the uncertainty of their next meal, or the loud neighbors that kept them from sleep, I provided them with a loving classroom that made them feel proud of who they are, that made them know that they mattered.
vậy lớp này trong như thế nào ? tôi tập trung cách dạy của tôi vào cuộc sống, lịch sử và cá tính của học sinh và tôi làm các điều này để học sinh biết rằng mọi người xung quanh đang hỗ trợ họ để trở thành người tốt khi tôi không thể kiểm soát bất ổn gia đình học sinh, về các bữa ăn hoặc những người hàng xóm ồn ào khiến chúng không thể ngủ tôi cho các em một lớp học đầy tình thương khiến các em tự hào vì con người các em khiến các em biết các em quan trọng.
You know, every time I hear or say the word "asking," I am in high school again. I am thinking about "ass" and "king" and putting the two together so that I speak in a way where someone in power will want to listen.
bạn biết đó mỗi lần tôi nghe và nói từ "asking " hồi ức về thời trung học ùa về tôi ngĩ về từ "ass" và "king" và đặt chúng gần nhau để tôi kết hợp lại ai đó sẽ muốn nghe nó
There is a better way, one that doesn't force kids of color into a double bind; a way for them to preserve their ties to their families, homes and communities; a way that teaches them to trust their instincts and to have faith in their own creative genius.
có 1 cách tốt hơn người không bắt bọn trẻ vào ràng buộc đôi một cách để họ giữ gìn mối quan hệ của họ với gia đình và xã hội một cách để dạy họ tin vào bản năng họ và có niềm tin vào thiên bẩm của mình
Thank you.
Cám ơn rất nhiều
(Applause)
(Vỗ tay)