When I was a child, I knew I had superpowers. That's right.
Khi còn nhỏ, Tôi biết mình có siêu năng lực Đúng vậy
(Laughter)
( Cười )
I thought I was absolutely amazing because I could understand and relate to the feelings of brown people, like my grandfather, a conservative Muslim guy. And also, I could understand my Afghan mother, my Pakistani father, not so religious but laid-back, fairly liberal. And of course, I could understand and relate to the feelings of white people. The white Norwegians of my country. You know, white, brown, whatever -- I loved them all. I understood them all, even if they didn't always understand each other; they were all my people.
Tôi nghĩ mình thật tuyệt, vì tôi thấu hiểu mối xúc cảm của những con người da màu như ông tôi, một người Hồi giáo bảo thủ mẹ tôi, một người phụ nữ Afghan bố tôi, một người đàn ông Pakistan bố mẹ không quá sùng đạo, mà thoải mái, khá tự do Và dĩ nhiên, tôi thấu hiểu những cảm xúc của người da trắng Những người Nauy da trắng trên đất nước tôi Bạn biết đấy Da trắng hay da màu, gì chăng nữa Tôi yêu quý tất cả họ Tôi thấu hiểu tất cả họ ngay cả khi họ không hiểu thấu nhau Họ là những người tôi yêu thương
My father, though, was always really worried. He kept saying that even with the best education, I was not going to get a fair shake. I would still face discrimination, according to him. And that the only way to be accepted by white people would be to become famous. Now, mind you, he had this conversation with me when I was seven years old. So while I'm seven years old, he said, "Look, so it's either got to be sports, or it's got to be music." He didn't know anything about sports -- bless him -- so it was music. So when I was seven years old, he gathered all my toys, all my dolls, and he threw them all away. In exchange he gave me a crappy little Casio keyboard and --
Dù vậy, bố tôi vẫn luôn thực sự lo lắng Ông nhiều lần nói rằng ngay cả khi có được nền giáo dục tốt nhất Tôi vẫn sẽ không được đối xử công bằng Tôi vẫn phải đối mặt với sự phân biệt đối xử Cách duy nhất để được chấp nhận bởi cộng đồng da trắng là tôi phải trở nên nổi tiếng Bố đã nói với tôi điều này khi tôi 7 tuổi Khi tôi mới 7 tuổi, ông nói "Nghe này, Con nên chọn thể thao, hoặc âm nhạc." Bố không am hiểu về thể thao (ôi chao), vậy nên, chúng tôi đã chọn âm nhạc Khi tôi 7 tuổi, bố đã lấy tất cả đồ chơi và búp bê của tôi và vứt hết chúng đi Thay vào đó, ông đưa tôi một bàn phím Casio xấu xí
(Laughter)
( Cười )
Yeah. And singing lessons. And he forced me, basically, to practice for hours and hours every single day. Very quickly, he also had me performing for larger and larger audiences, and bizarrely, I became almost a kind of poster child for Norwegian multiculturalism. I felt very proud, of course. Because even the newspapers at this point were starting to write nice things about brown people, so I could feel that my superpower was growing.
và rồi những bài học hát ông bắt tôi luyện tập nhiều giờ mỗi ngày rất nhanh sau đó, ông để tôi biểu diễn cho ngày càng nhiều người Kì làm sao, tôi gần như trở thành một ví dụ hoàn hảo cho chủ nghĩa đa văn hóa tại Nauy Dĩ nhiên, tôi rất tự hào Vì tại thời điểm đó, báo chí đã bắt đầu viết những điều tốt đẹp về cộng đồng da màu, tôi có thể cảm nhận rằng siêu năng lực đang lớn lên trong mình
So when I was 12 years old, walking home from school, I took a little detour because I wanted to buy my favorite sweets called "salty feet." I know they sound kind of awful, but I absolutely love them. They're basically these little salty licorice bits in the shape of feet. And now that I say it out loud, I realize how terrible that sounds, but be that as it may, I absolutely love them. So on my way into the store, there was this grown white guy in the doorway blocking my way. So I tried to walk around him, and as I did that, he stopped me and he was staring at me, and he spit in my face, and he said, "Get out of my way you little black bitch, you little Paki bitch, go back home where you came from." I was absolutely horrified. I was staring at him. I was too afraid to wipe the spit off my face, even as it was mixing with my tears. I remember looking around, hoping that any minute now, a grown-up is going to come and make this guy stop. But instead, people kept hurrying past me and pretended not to see me. I was very confused because I was thinking, well, "My white people, come on! Where are they? What's going on? How come they're not coming and rescuing me?" So, needless to say, I didn't buy the sweets. I just ran home as fast as I could.
Và khi 12 tuổi, trong lúc đang đi bộ từ trường về nhà tôi rẽ qua hướng khác để mua loại kẹo ưa thích của mình " Chân Muối" Tôi biết, tên nó nghe thật khiếp nhưng tôi vẫn thích chúng lắm. CHúng cơ bản là những viên kẹo nhỏ bé vị cam thảo được làm giống hình bàn chân. Bây giờ, đọc to cái tên đó lên tôi mới biết nghe nó kinh khủng thế nào. Nhưng kể cả thế, tôi vẫn thích chúng lắm Trên đường tới cửa hàng có một người đàn ông da trắng đứng chắn lối tôi vào. Khi tôi đang cố đi vòng qua, ông ta chặn tôi lại và nhìn tôi chằm chằm, ông ta nhổ nước bọt vào mặt tôi, nói : " Biến khỏi lối này con bé da đen khốn nạn con bé Pakistan khốn nạn biến về nơi mày ở đi" Tôi đã hết sức khiếp sợ tôi nhìn ông ta chằm chằm, Tôi quá sợ hãi để gạt nước bọt ra khỏi mặt ngay cả khi nó hòa lẫn với nước mắt. Tôi nhớ đã nhìn quanh, hi vọng rằng phút nào đó người lớn sẽ đến và ngăn ông ta lại Nhưng, người ta cứ vội vã lướt qua, vờ như không thấy tôi Trong phút bấn loạn tôi đã nghĩ : " Làm ơn đi mà, những người da trắng Họ ở đâu vậy? Chuyện gì thế này ? Sao họ lại không đến và cứu tôi chứ ? Không cần nói cũng biết tôi đã không mua kẹo Tôi chỉ chạy thật nhanh về nhà
Things were still OK, though, I thought. As time went on, the more successful I became, I eventually started also attracting harassment from brown people. Some men in my parent's community felt that it was unacceptable and dishonorable for a woman to be involved in music and to be so present in the media. So very quickly, I was starting to become attacked at my own concerts. I remember one of the concerts, I was onstage, I lean into the audience and the last thing I see is a young brown face, and the next thing I know is some sort of chemical is thrown in my eyes and I remember I couldn't really see and my eyes were watering but I kept singing anyway. I was spit in the face in the streets of Oslo, this time by brown men. They even tried to kidnap me at one point. The death threats were endless. I remember one older bearded guy stopped me in the street one time, and he said, "The reason I hate you so much is because you make our daughters think they can do whatever they want." A younger guy warned me to watch my back. He said music is un-Islamic and the job of whores, and if you keep this up, you are going to be raped and your stomach will be cut out so that another whore like you will not be born.
tự nhủ rằng: " Ổn thôi mà". Thời gian trôi qua, tôi ngày một thành công hơn, và bắt đầu bị quấy rầy bởi người da màu Một vài trong số họ cho rằng thật không thể chấp nhận và đáng hổ thẹn khi phụ nữ lại dính líu tới âm nhạc và xuất hiện trên truyền thông Rất nhanh sau đó, tôi bắt đầu bị tấn công tại các buổi hòa nhạc. Tôi nhớ một lần trên sân khấu, lúc nghiêng về phía khán giả điều cuối cùng tôi nhìn thấy là một khuôn mặt của một người da màu sau đó, là một thứ hóa chất gì đó được ném thẳng vào mắt mình Tôi không nhìn thấy gì, chỉ biết mắt mình đầy nước nhưng, tôi vẫn tiếp tục hát Tôi đã bị nhổ bọt vào mặt trên phố Oslo bởi những người đàn ông da màu Họ thậm chí đã định bắt cóc tôi Lời dọa giết luôn rình rập. Tôi vẫn nhớ một người đàn ông để râu đã chặn tôi lại trên phố và nói: " Tao căm ghét mày vì mày gieo rắc vào đầu con gái tao rằng cứ tự do làm theo ý mình " Một người khác nữa cảnh báo tôi rằng hãy coi chừng Hắn nói " âm nhạc là tối kị với đạo Hồi và là nghề của đĩ điếm, và nếu mày cứ tiếp tục, mày sẽ bị cưỡng dâm bụng mày sẽ bị cắt để khỏi sinh ra con điếm nào khác nữa"
Again, I was so confused. I couldn't understand what was going on. My brown people now starting to treat me like this -- how come? Instead of bridging the worlds, the two worlds, I felt like I was falling between my two worlds. I suppose, for me, spit was kryptonite.
Một lần nữa, tôi bấn loạn Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa Những người da màu, giờ đây, lại đối xử với tôi như vậy- tại sao ? Thay vì kết nối hai thế giới, Tôi nhận thấy mình đang ngã và rũ xuống giữa hai thế giới đó Tôi cho rằng bị khạc nhổ là một điều gây tổn thương
So by the time I was 17 years old, the death threats were endless, and the harassment was constant. It got so bad, at one point my mother sat me down and said, "Look, we can no longer protect you, we can no longer keep you safe, so you're going to have to go." So I bought a one-way ticket to London, I packed my suitcase and I left. My biggest heartbreak at that point was that nobody said anything. I had a very public exit from Norway. My brown people, my white people -- nobody said anything. Nobody said, "Hold on, this is wrong. Support this girl, protect this girl, because she is one of us." Nobody said that. Instead, I felt like -- you know at the airport, on the baggage carousel you have these different suitcases going around and around, and there's always that one suitcase left at the end, the one that nobody wants, the one that nobody comes to claim. I felt like that. I'd never felt so alone. I'd never felt so lost.
Thế nên, trước lúc tôi 17 tuổi khi lời dọa giết và sự quấy rối luôn rình rập tôi suy sụp rất nhiều. Mẹ đã nói với tôi rằng: "Bố mẹ không che chở cho con được nữa rồi thế nên, con phải đi thôi" Và, tôi đã mua vé một chiều đến Luân Đôn, đóng gói hành lí và rời đi Điều tôi đau đớn nhất lúc đó, là không ai nói gì Tôi có một lối thoát rộng mở để rời Nauy. Những người da màu, da trắng, không ai nói gì cả Không ai nói " Chờ đã, sai rồi chúng ta phải hỗ trợ, phải bảo vệ cô bé" Không ai nói vậy Tôi cảm nhận giống như khi ở sân bay trên băng chuyền hành lí có rất nhiều va li đang hiện ra trước mắt và luôn luôn có một chiếc vali bị bỏ lại không ai muốn nó không ai đến nhận nó Tôi cảm nhận vậy đấy Tôi đã chưa bao giờ thấy mình cô đơn, lạc lõng đến thế
So, after coming to London, I did eventually resume my music career. Different place, but unfortunately the same old story. I remember a message sent to me saying that I was going to be killed and that rivers of blood were going to flow and that I was going to be raped many times before I died. By this point, I have to say, I was actually getting used to messages like this, but what became different was that now they started threatening my family.
Và, sau khi đến Luân Đôn Tôi đã bắt đầu lại sự nghiệp âm nhạc Nơi ở mới, nhưng không may là vẫn câu chuyện cũ Tôi nhớ có một tin nhắn gửi đến, nói rằng tôi sẽ bị giết và máu sẽ chảy thành sông và tôi sẽ bị cường hiếp nhiều lần trước khi chết Đến lúc này, tôi phải nói Tôi đã quen với những tin nhắn như thế nhưng, điều khác biệt là chúng lại bắt đầu đe dọa gia đình tôi
So once again, I packed my suitcase, I left music and I moved to the US. I'd had enough. I didn't want to have anything to do with this anymore. And I was certainly not going to be killed for something that wasn't even my dream -- it was my father's choice.
Lại một lần nữa, tôi đóng gói hành lí, từ bỏ âm nhạc, và đến Mĩ Quá đủ với tôi rồi Tôi không muốn can hệ vào điều đó nữa và tôi dĩ nhiên không muốn bỏ mạng vì điều gì đó thậm chí không phải giấc mơ của mình. Đó là lựa chọn của bố tôi.
So I kind of got lost. I kind of fell apart. But I decided that what I wanted to do is spend the next however many years of my life supporting young people and to try to be there in some small way, whatever way that I could. I started volunteering for various organizations that were working with young Muslims inside of Europe. And, to my surprise, what I found was so many of these young people were suffering and struggling. They were facing so many problems with their families and their communities who seemed to care more about their honor and their reputation than the happiness and the lives of their own kids. I started feeling like maybe I wasn't so alone, maybe I wasn't so weird. Maybe there are more of my people out there.
Đại loại, tôi lạc lõng và thấy suy sụp Nhưng rồi, tôi quyết định những gì tôi muốn làm là dành nhiều năm tiếp theo của cuộc đời hỗ trợ những con người trẻ tuổi và cố gắng ở đó theo những cách nhỏ bé, bất cứ cách nào có thể. Tôi đã làm tình nguyện viên cho nhiều tổ chức làm việc với những thanh thiếu niên người Hồi giáo ở châu Âu Bất ngờ thay, những gì tôi khám phá là rất nhiều người trẻ đang chịu đựng và tranh đấu Họ đối mặt với nhiều vấn đề về gia đình và cộng đồng những người dường như quan tâm đến danh tiếng bản thân hơn là niềm hạnh phúc và cuộc sống của con cái họ Tôi chớm nhận ra rằng, tôi không đơn độc, không lập dị có rất nhiều người chung hoàn cảnh với tôi đang ở ngoài kia
The thing is, what most people don't understand is that there are so many of us growing up in Europe who are not free to be ourselves. We're not allowed to be who we are. We are not free to marry or to be in relationships with people that we choose. We can't even pick our own career. This is the norm in the Muslim heartlands of Europe. Even in the freest societies in the world, we're not free. Our lives, our dreams, our future does not belong to us, it belongs to our parents and their community. I found endless stories of young people who are lost to all of us, who are invisible to all of us but who are suffering, and they are suffering alone. Kids we are losing to forced marriages, to honor-based violence and abuse.
Hầu hết mọi người không hiểu rằng có rất nhiều đứa trẻ như tôi đang lớn lên ở châu Âu những người không thể tự do là chính mình Chúng tôi không được phép là chính mình Chúng tôi không được tự do để kết hôn hoặc hẹn hò với người mình yêu thương Không được tự chọn sự nghiệp Đó là điều bình thường trong xã hội Hồi giáo ở châu Âu Ngay cả khi sống trong xã hội tự do nhất, chúng tôi nào có tự do Cuộc sống, giấc mơ, tương lai đâu có dành cho chúng tôi mà thuộc về bố mẹ và cộng đồng Tôi biết vô số trường hợp những người trẻ đang lạc lõng tưởng chừng như vô hình trong xã hội Nhưng thực ra, lại đang gồng lên chịu đựng một mình. Những cuộc hôn nhân sắp đặt bạo lực và ngược đãi
Eventually, I realized after several years of working with these young people, that I will not be able to keep running. I can't spend the rest of my life being scared and hiding and that I'm actually going to have to do something. And I also realized that my silence, our silence, allows abuse like this to continue. So I decided that I wanted to put my childhood superpower to some use by trying to make people on the different sides of these issues understand what it's like to be a young person stuck between your family and your country.
Cuối cùng, sau nhiều năm làm việc với họ, tôi nhận ra rằng mình không thể cứ trốn chạy mãi không thể dành phần còn lại của cuộc đời để sợ hãi và lẩn trốn tôi thực sự phải làm gì đó và tôi cùng nhận ra sự im lặng của bản thân, của cộng đồng đã cho phép sự ngược đãi được tiếp diễn Tôi muốn dùng siêu năng lực hồi nhỏ của mình khiến mọi người với quan điểm khác nhau về vấn đề này hiểu rõ cảm giác của một người trẻ bị mắc kẹt giữa gia đình và đất nước
So I started making films, and I started telling these stories. And I also wanted people to understand the deadly consequences of us not taking these problems seriously.
Vì vậy, tôi bắt đầu làm phim và kể những câu chuyện và tôi cũng muốn mọi người nhận thức vể hậu quả chết người khi chúng ta không coi trọng vấn đề này
So the first film I made was about Banaz. She was a 17-year-old Kurdish girl in London. She was obedient, she did whatever her parents wanted. She tried to do everything right. She married some guy that her parents chose for her, even though he beat and raped her constantly. And when she tried to go to her family for help, they said, "Well, you got to go back and be a better wife." Because they didn't want a divorced daughter on their hands because, of course, that would bring dishonor on the family. She was beaten so badly her ears would bleed, and when she finally left and she found a young man that she chose and she fell in love with, the community and the family found out and she disappeared. She was found three months later. She'd been stuffed into a suitcase and buried underneath the house. She had been strangled, she had been beaten to death by three men, three cousins, on the orders of her father and uncle. The added tragedy of Banaz's story is that she had gone to the police in England five times asking for help, telling them that she was going to be killed by her family. The police didn't believe her so they didn't do anything.
Bộ phim đầu tiên tôi làm về Banaz Một cô gái người Kurd 17 tuổi ở Luân Đôn Một cô gái ngoan ngoãn, nghe lời bố mẹ Cô ấy cố gắng làm đúng mọi thứ Cô kết hôn với người đàn ông do bố mẹ mình chọn cho dù hắn ta đánh và hãm hiếp cô liên tục và, khi cô ấy về nhà cầu cứu bố mẹ, họ nói " Thôi, quay về và làm một người vợ tốt hơn đi" Vì họ không muốn có một đứa con gái li dị vì điều đó, dĩ nhiên mang đến nỗi nhục cho gia đình Banaz bị đánh thậm tệ đến nỗi chảy máu tai và khi cô ấy bỏ đi, rồi tìm được một người đàn ông mà cô ấy yêu thương cộng đồng và gia đình phát hiện và cô ấy biến mất Người ta tìm thấy cô ấy 3 tháng sau đó trong một cái vali được chôn dưới căn nhà Cô ấy đã bị bóp cổ, đã bị đánh tới chết bởi 3 người đàn ông, 3 người anh em họ, theo lệnh của bố và chú cô ấy thêm vào chuỗi thảm kịch của Banaz là cô ấy đã báo cảnh sát Anh 5 lần để yêu cầu giúp đỡ trình báo với họ rằng mình sẽ bị giết bởi chính gia đình Cảnh sát không tin cô, nên họ đã không làm gì cả.
And the problem with this is that not only are so many of our kids facing these problems within their families and within their families' communities, but they're also meeting misunderstandings and apathy in the countries that they grow up in. When their own families betray them, they look to the rest of us, and when we don't understand, we lose them.
Vấn đề ở đây là rất nhiều trong số chúng tôi đối mặt với điều này không chỉ với bố mẹ và cộng đồng mà còn đối mặt với sự hiểu nhầm và sự thờ ơ của đất nước nơi họ lớn lên Khi bị gia đình phản bội, họ nhìn về phía chúng ta và khi chúng ta không hiểu họ chúng ta mất họ mãi mãi
So while I was making this film, several people said to me, "Well, Deeyah, you know, this is just their culture, this is just what those people do to their kids and we can't really interfere." I can assure you being murdered is not my culture. You know? And surely people who look like me, young women who come from backgrounds like me, should be subject to the same rights, the same protections as anybody else in our country, why not?
Trong lúc thực hiện bộ phim này, nhiều người nói với tôi rằng " Deeyah, cô biết đấy, đó là văn hóa của họ đó là những gì họ làm với con cái họ và chúng ta đâu thể can thiệp" Tôi đảm bảo với bạn rằng tàn sát không phải văn hóa của chúng tôi Bạn biết chứ ? và chắc chắn những người nhìn giống tôi những người phụ nữ trẻ cùng hoàn cảnh xuất thân giống tôi, nên được hưởng quyền lợi và sự bảo vệ công bằng như bất cứ người dân nào, tại sao không ?
So, for my next film, I wanted to try and understand why some of our young Muslim kids in Europe are drawn to extremism and violence. But with that topic, I also recognized that I was going to have to face my worst fear: the brown men with beards. The same men, or similar men, to the ones that have hounded me for most of my life. Men that I've been afraid of most of my life. Men that I've also deeply disliked, for many, many years.
Trong bộ phim tiếp theo, tôi muốn hiểu tại sao những thiếu niên Hồi giáo ở châu Âu lại bị lôi kéo vào cực đoan và bạo lực nhưng, với chủ đề đó tôi nhận ra mình sắp phải đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất : những người đàn ông da màu để râu hoặc những người tương tự họ gần như ám ảnh suốt cuộc đời tôi khiến tôi luôn trong sợ hãi và căm ghét sâu cay trong nhiều năm trời
So I spent the next two years interviewing convicted terrorists, jihadis and former extremists. What I already knew, what was very obvious already, was that religion, politics, Europe's colonial baggage, also Western foreign policy failures of recent years, were all a part of the picture. But what I was more interested in finding out was what are the human, what are the personal reasons why some of our young people are susceptible to groups like this. And what really surprised me was that I found wounded human beings. Instead of the monsters that I was looking for, that I was hoping to find -- quite frankly because it would have been very satisfying -- I found broken people. Just like Banaz, I found that these young men were torn apart from trying to bridge the gaps between their families and the countries that they were born in. And what I also learned is that extremist groups, terrorist groups are taking advantage of these feelings of our young people and channeling that -- cynically -- channeling that toward violence. "Come to us," they say. "Reject both sides, your family and your country because they reject you. For your family, their honor is more important than you and for your country, a real Norwegian, Brit or a French person will always be white and never you." They're also promising our young people the things that they crave: significance, heroism, a sense of belonging and purpose, a community that loves and accepts them. They make the powerless feel powerful. The invisible and the silent are finally seen and heard. This is what they're doing for our young people. Why are these groups doing this for our young people and not us?
Tôi đã dành 2 năm sau đó, phỏng vấn những tên khủng bố bị kết án jihadis và những người cực đoan Những gì tôi được biết, là những gì đã khá rõ ràng rằng : tôn giáo, chính trị, ảnh hưởng niềm tin về thực dân châu Âu và sự thất bại những năm gần đây trong chính sách ngoại giao phương Tây là một phần của bối cảnh đó Nhưng, điều tôi quan tâm hơn cả là con người lí do của từng cá nhân là gì tại sao một vài thanh thiếu niên lại tham gia vào những nhóm khủng bố và điều khiến tôi ngạc nhiên, là tôi thấy những con người bị tổn thương thay vì những con quỷ mà tôi đang tìm kiếm và hi vọng tìm thấy thẳng thắn mà nói Tôi tìm thấy những người bị tổn thương y như Banaz Tôi thấy những thanh niên này bị giày vò và giằng xé trong khi cố thu hẹp sự khác biệt giữa gia đình và đất nước nơi mình sinh ra Tôi cũng biết được rằng các nhóm khủng bố cực đoan đang lợi dụng cảm xúc của những thanh thiếu niên này rồi lôi kéo chúng vào bạo lực " Đến với chúng tôi", chúng nói " từ bỏ tất cả đi, gia đình và đất nước vì họ đã từ bỏ cậu Với gia đình cậu, danh dự của họ quan trọng hơn cậu và với đất nước cậu người Nauy, Anh hay Pháp thực thụ luôn luôn là người da trắng, không có chỗ cho cậu đâu Chúng cũng hứa cho bọn trẻ những gì họ khao khát sự chú ý, chủ nghĩa anh hùng, cảm giác được thuộc về và mục đích, một cộng đồng yêu thương và chấp nhận họ Chúng khiến những con người bất lực cảm thấy mạnh mẽ Những người tưởng như vô hình và câm lặng giờ đây đã được nhìn nhận và lắng nghe Đó là những gì chúng đang làm cho họ Vậy tại sao những nhóm người này đối xử với người trẻ như vậy mà chúng ta lại không ?
The thing is, I'm not trying to justify or excuse any of the violence. What I am trying to say is that we have to understand why some of our young people are attracted to this. I would like to also show you, actually -- these are childhood photos of some of the guys in the film. What really struck me is that so many of them -- I never would have thought this -- but so many of them have absent or abusive fathers. And several of these young guys ended up finding caring and compassionate father figures within these extremist groups. I also found men brutalized by racist violence, but who found a way to stop feeling like victims by becoming violent themselves. In fact, I found something, to my horror, that I recognized. I found the same feelings that I felt as a 17-year-old as I fled from Norway. The same confusion, the same sorrow, the same feeling of being betrayed and not belonging to anyone. The same feeling of being lost and torn between cultures.
Có điều là Tôi không cố gắng bào chữa hay tha thứ cho bạo lực Tôi muốn nói rằng, chúng ta phải hiểu Tại sao những thanh thiếu niên này lại bị lôi kéo Tôi muốn chỉ cho các bạn Đây là những bức ảnh hồi thơ bé của một vài nhân vật trong phim Điều khiến tôi thực sự chú ý, là nhiều người trong số họ-- Tôi chưa bao giờ nghĩ điều này--- nhưng nhiều người không có bố hoặc có người bố gia trưởng rồi những thanh thiếu niên đó tìm được những hình tượng người cha quan tâm và trắc ẩn trong những nhóm cực đoan đó Tôi cũng biết những người, trở nên hung ác vì bạo lực phân biệt sắc tộc họ thấy một lối thoát : để không còn là nạn nhân thì chính họ phải trở nên bạo lực Thực ra, tôi thấy một điều quá đỗi kinh sợ, tôi nhận ra một cảm giác quen thuộc lúc tôi 17 khi rời Nauy Cũng sự bối rối bấn loạn và nỗi buồn ấy cũng cảm giác bị phản bội và không thuộc về bất cứ ai Cảm giác lạc lõng và bị giằng co giữa hai nền văn hóa
Having said that, I did not choose destruction, I chose to pick up a camera instead of a gun. And the reason I did that is because of my superpower. I could see that understanding is the answer, instead of violence. Seeing human beings with all their virtues and all their flaws instead of continuing the caricatures: the us and them, the villains and victims. I'd also finally come to terms with the fact that my two cultures didn't have to be on a collision course but instead became a space where I found my own voice. I stopped feeling like I had to pick a side, but this took me many, many years. There are so many of our young people today who are struggling with these same issues, and they're struggling with this alone. And this leaves them open like wounds. And for some, the worldview of radical Islam becomes the infection that festers in these open wounds.
Phải nói rằng Tôi đã không chọn sự phá hoại Tôi đã cầm máy quay phim thay vì súng Lí do tôi làm vậy là vì siêu năng lực của mình Tôi có thể nhận ra sự thấu hiểu mới là câu trả lời, không phải bạo lực Hãy nhìn nhận con người ta với đầy đủ mọi đức hạnh và khiếm khuyết của họ thay vì cứ tiếp tục biếm họa chúng ta và chúng nó, kẻ côn đồ và nạn nhân Tôi cuối cùng cũng chịu chấp nhận rằng 2 nền văn hóa không nhất thiết phải hòa nhập mà thay vào đó, trở thành một không gian nơi tôi tìm được tiếng nói của riêng mình Tôi ngừng cảm thấy rằng mình phải chọn một phía sau rất nhiều năm tôi mới nhận thức được. Có rất nhiều bạn trẻ trong xã hội ngày nay đang tranh đấu với vấn đề này và họ vẫn đơn độc và điều này lại khiến họ như những vết thương há miệng với một vài người, quan điểm về Hồi giáo cực đoan làm mưng mủ những vết thương há miệng đó
There's an African proverb that says, "If the young are not initiated into the village, they will burn it down just to feel its warmth." I would like to ask -- to Muslim parents and Muslim communities, will you love and care for your children without forcing them to meet your expectations? Can you choose them instead of your honor? Can you understand why they're so angry and alienated when you put your honor before their happiness? Can you try to be a friend to your child so that they can trust you and want to share with you their experiences, rather than having to seek it somewhere else?
Có câu tục ngữ của người châu Phi : " Nếu không chào đón bọn trẻ vào làng chúng sẽ thiêu rụi ngôi làng chỉ để cảm nhận hơi ấm" Tôi muốn hỏi những cha mẹ và cộng đồng Hồi giáo, liệu sẽ vẫn yêu thương chăm sóc con cái mà không ép buộc các con đạt đến sự kì vọng của mình? Liệu có thể chọn con cái thay vì danh dự cá nhân Liệu có hiểu tại sao con cái lại giận dữ và xa lánh khi bố mẹ coi trọng thanh danh hơn hạnh phúc của con? Liệu có thể cố gắng làm bạn với con để chúng có thể tin tưởng bố mẹ và muốn chia sẻ với bố mẹ những trải nghiệm hơn là kiếm tìm nơi nào khác
And to our young people tempted by extremism, can you acknowledge that your rage is fueled by pain? Will you find the strength to resist those cynical old men who want to use your blood for their own profits? Can you find a way to live? Can you see that the sweetest revenge is for you to live a happy, full and free life? A life defined by you and nobody else. Why do you want to become just another dead Muslim kid? And for the rest of us, when will we start listening to our young people? How can we support them in redirecting their pain into something more constructive? They think we don't like them. They think we don't care what happens to them. They think we don't accept them. Can we find a way to make them feel differently? What will it take for us to see them and notice them before they become either the victims or the perpetrators of violence? Can we make ourselves care about them and consider them to be our own? And not just be outraged when the victims of violence look like ourselves? Can we find a way to reject hatred and heal the divisions between us? The thing is we cannot afford to give up on each other or on our kids, even if they've given up on us.
Và những thanh thiếu niên bị xúi giục bởi những phần tử cực đoan các em có thể thú nhận rằng sự cuồng bạo của mình bắt nguồn từ nỗi đau ? Liệu các em có tìm được sức mạnh để kháng cự lại những người đàn ông đó, những người muốn dùng máu của các em cho lợi ích riêng các em có tìm được con đường để sống ? Các em có hiểu ra rằng sự trả thù tốt nhất là khi em sống cuộc sống hạnh phúc, đủ đầy, tự do Cuộc sống do các em làm chủ mà không phải ai khác Tại sao các em lại muốn trở thành một đứa trẻ Hồi giáo hồn rỗng? Còn chúng ta, khi nào chúng ta mới lắng nghe các em ? Liệu có thể hỗ trợ các em biến nỗi đau thành điều gì đó tốt hơn không ? Chúng nghĩ mình không được yêu rằng người lớn không quan tâm việc xảy ra với chúng rằng người lớn không chấp nhận chúng Liệu chúng ta có cách để thay đổi suy nghĩ của các em ? Chúng ta phải làm gì để thấu hiểu và chú ý tới các em trước khi chúng trở thành nạn nhân hoặc kẻ gây ra bạo lực? Liệu chúng ta có thể quan tâm các em như chính bản thân mình ? chứ không chỉ sốc và giận dữ khi nạn nhân của bạo lực trông giống chúng ta? Liệu có thể tìm được cách nào để loại bỏ lòng căm thù và hàn gắn sự chia cắt? Có điều rằng, chúng ta không thể từ bỏ nhau hoặc con cái ngay cả khi con cái từ bỏ chúng ta.
We are all in this together. And in the long term, revenge and violence will not work against extremists. Terrorists want us to huddle in our houses in fear, closing our doors and our hearts. They want us to tear open more wounds in our societies so that they can use them to spread their infection more widely. They want us to become like them: intolerant, hateful and cruel.
Tất cả chúng ta luôn sát cánh về lâu dài, mối thù hằn và bạo lực sẽ không chống lại những kẻ cực đoan nữa Những tên khủng bố muốn chúng ta thu mình trong nỗi sợ hãi đóng cửa và khép chặt trái tim. Chúng muốn chính chúng ta gây thêm nhiều vết thương trong xã hội để chúng lan rộng sự nhiễm trùng Chúng muốn chúng ta như chúng không khoan dung, đầy căm hờn và độc ác.
The day after the Paris attacks, a friend of mine sent this photo of her daughter. This is a white girl and an Arab girl. They're best friends. This image is the kryptonite for extremists. These two little girls with their superpowers are showing the way forward towards a society that we need to build together, a society that includes and supports, rather than rejects our kids.
Ngày sau vụ tấn công khủng bố tại Paris Một người bạn đã gửi tôi bức ảnh này Đó là một cô bé da trắng và một cô bé Ả- rập Hai người bạn thân thiết Bức ảnh gây nhức nhối những kẻ khủng bố. Hai bé con ấy, với siêu năng lực của minh đang chỉ ra cách để tiến đến một xã hội mà chúng ta cần phải cùng nhau xây dựng một xã hội hợp tác và tương trợ hơn là ruồng bỏ con cái.
Thank you for listening.
Cảm ơn vì đã lắng nghe.
(Applause)
( Vỗ tay )