Architecture is a profession with many rules, some written, some not, some relevant and others not. As architects, we're constantly gravitating between following these rules by the book or making a space for imagination -- for experimentation. This is a difficult balance. Especially through architecture, you're trying to challenge preconceptions and push boundaries and innovate, even if just using what we have around and we overlook all the time. And this is what I've been doing along with my team, Ensamble Studio, and from our very early works that happened in strict historic contexts, like the city of Santiago de Compostela.
Kiến trúc là một ngành nghề với nhiều quy luật, một số thành văn, một số thì không, một số xác đáng, một số khác lại không như vậy. Là kiến trúc sư, chúng tôi liên tục bị kéo vào giữa việc làm theo những luật lệ có sẵn trong sách, hay tạo không gian cho trí tưởng tượng và sự thử nghiệm. Thực sự rất khó để cân bằng. Nhất là thông qua kiến trúc, bạn đang cố thách thức những định kiến, vượt qua ranh giới và đổi mới, ngay cả khi chỉ dùng những thứ xung quanh và chúng tôi phải quan sát mọi lúc. Và đây là thứ mà tôi đang làm cùng với nhóm của tôi, Ensamble Studio, ngay các công trình đầu tiên của chúng tôi đã được tạo ra trong bối cảnh lịch sử khắc nghiệt như thành phố Santiago de Compostela.
Here we built the General Society of Authors and Editors, a cultural building. And on top of all the regulations, we had to use stone by code and our experience was limited, but we had incredible references to learn from, some coming from the city itself or from nearby landscapes or other remote places that had impacted our education as architects, and maybe you recognize here. But somehow the finished products that industry made available for us as architects to use in our buildings seemed to have lost their soul. And so we decided to go to the nearby quarries to better understand the process that transforms a mountain into a perfectly square tile that you buy from a supplier. And we were taken by the monumental scale of the material and the actions to extract it. And looking carefully, we noticed hundreds of irregular blocks piling up everywhere. They are the leftovers of an extraction sequence: the ugly parts that nobody wants. But we wanted them. We were inspired. And it was a win-win situation where we could get this residual material of great quality, doomed to be crushed, at a very low cost.
Tại đây chúng tôi đã xây tòa nhà Hiệp hội các tác giả và nhà biên soạn một công trình văn hóa. Và ngoài những quy định, chúng tôi phải dùng những khối đá và kinh nghiệm của chúng tôi rất hạn chế, nhưng chúng tôi có nguồn tài liệu lớn để tham khảo một số từ chính thành phố hoặc từ quang cảnh xung quanh hay những vùng xa xôi khác đã ảnh hưởng tới kiến thức kiến trúc của chúng tôi, và bạn có thể nhận ra ở đây. Nhưng bằng cách nào đó những sản phẩm công nghiệp làm sẵn cho những kiến trúc sư chúng tôi, khi đưa vào sử dụng trong tòa nhà dường như đã mất đi linh hồn của chúng. Vậy nên chúng tôi quyết định tới những mỏ đá gần đó để hiểu rõ hơn về quy trình biến một núi đá thành viên đá vuông vức như khi mua từ các nhà cung ứng. Và chúng tôi đã bị thu hút bởi khối lượng vật chất khổng lồ và quy trình tạo ra nó. Và khi quan sát kĩ, chúng tôi chú ý tới hàng trăm khối đá chất đống bất thường ở khắp nơi. Chúng là những thứ bỏ đi của quá trình khai thác: những mảnh vụn xấu xí không ai muốn dùng. Nhưng chúng tôi lại muốn chúng. Chúng tôi được truyền cảm hứng. Đó là tình huống đôi bên đều lợi chúng tôi có được những vật liệu thừa với chất lượng cao, vốn chịu bị nghiền nát, ở mức giá rẻ.
Now, we had to convince our clients that this was a good idea; but foremost, we had to come up with a design process to reuse these randomly shaped rocks, and we had not done this before. Today everything would be much easier because we would go to the quarry with our smartphones equipped with 3-D scanners and we would document each rock, turn that into a digital model -- highly engineer the whole process. But more than a decade ago, we had to embrace uncertainty and put on our boots, roll up our sleeves and move to the quarry for a hands-on experience. And we also had to become the contractors because we failed at finding somebody willing to share the risk with us. Now, luckily, we convinced the quarry team to help us build a few prototypes to resolve some of the technical details. And we agreed on a few mock-ups, but we got excited, and one stone led to another until we succeeded to build an 18-meter-long by eight-meter-high structure that recycled all the amorphous material of the quarry, just supported by gravity -- no mortar and no ties. And once built and tested, moving it to the final site in the city center to unite it with the rest of the building was a piece of cake, because by having isolated uncertainty and managed risk in the controlled environment of the quarry, we were able to complete the whole building in time and on budget, even if using nonconventional means and methods. And I still get goosebumps when I see this big chunk of the industrial landscape in the city, in a building, experienced by the visitors and the neighbors. This building gave us quite a few headaches, and so it could have well been an exception in our work, but instead it started to inform a modus operandi where every project becomes this opportunity to test the limits of a discipline we believe has to be urgently reimagined.
Giờ chúng tôi phải thuyết phục khách hàng rằng đó là ý tưởng tốt; nhưng trước hết, chúng tôi phải đưa ra một quy trình thiết kế để tái sử dụng những viên đá có hình thù bất kì, việc mà trước đó chúng tôi chưa từng làm. Ngày nay mọi thứ trở nên dễ dàng hơn vì chúng tôi có thể tới mỏ đá với những chiếc điện thoại thông minh trang bị công nghệ quét 3D và chúng tôi sẽ ghi lại từng viên đá, biến chúng thành mô hình kĩ thuật số -- kĩ thuật cao hóa toàn bộ quá trình. Nhưng hơn một thập niên trước, chúng tôi phải làm việc theo cách ứng biến rồi xỏ giày và xắn tay áo lên và đi tới những mỏ đá để có được những kinh nghiệm thực tế. Chúng tôi cũng phải trở thành nhà thầu vì không thể tìm ra một ai đó sẵn sàng chia sẻ rủi ro với chúng tôi. May mắn thay chúng tôi đã thuyết phục được những thợ mỏ giúp tạo nên những mẫu thử để phân tích các chi tiết kĩ thuật. Chúng tôi thống nhất được một số rất ít những mẫu thiết kế, nhưng chúng tôi rất hào hứng, cứ viên đá này tới viên khác cho tới khi chúng tôi xây thành công một công trình dài 18 mét và cao 18 mét bằng việc tái chế tất cả những vật liệu vô định hình từ mỏ đá, chỉ bằng trọng lực -- không dùng vữa hay bất cứ mối hàn nào. Một khi đã được xây dựng và thử nghiệm, khi di chuyển nó tới địa điểm cuối cùng ở trung tâm thành phố để gắn kết nó với phần còn lại của tòa nhà thật sự rất dễ dàng, bởi vì đã xóa bỏ sự thiếu ổn định và kiểm soát những rủi ro trong môi trường ở mỏ đá, chúng tôi đã hoàn thành tòa nhà kịp tiến độ và đủ ngân sách, ngay cả khi sử dụng những phương tiện và phương pháp không thông thường. Và tôi vẫn rùng mình khi nhìn khối kết cấu cảnh quan công nghiệp to lớn này trong thành phố, trong một tòa nhà, được trải nghiệm bởi du khách và cư dân xung quanh. Tòa nhà này cũng khiến chúng tôi đau đầu nhiều phen, nên nó có thể trở thành là một ngoại lệ trong sự nghiệp của chúng tôi, nhưng thay vì vậy, nó tạo nên một phương thức hoạt động nơi mọi dự án trở thành cơ hội để kiểm tra giới hạn của một lĩnh vực cần được mau chóng thiết lập lại.
So what you see here are four homes that we have designed, built and inhabited. Four manifestos where we are using the small scale to ask ourselves big questions. And we are trying to discover the architectures that result from unconventional applications of pretty mundane materials and technologies, like concrete in different forms in the top row, or steel and foam in the bottom row. Take, for instance, these precast concrete beams. You have probably seen them building bridges, highways, water channels -- we found them on one of our visits to a precast concrete factory. And they might not seem especially homey or beautiful, but we decided to use them to build our first house. And this was an incredible moment because we got to be architects as always, builders once more and, for the first time, we could be our own clients.
Do vậy, thứ bạn thấy ở đây là 4 ngôi nhà mà chúng tôi đã thiết kế, xây dựng và ở. 4 tuyên ngôn được sử dụng ở quy mô nhỏ để tự hỏi về những vấn đề quan trọng. Chúng tôi đã cố gắng khám phá ra những kiến trúc được tạo ra từ việc ứng dụng một cách độc đáo vật liệu và công nghệ thô sơ, như các dạng khác nhau của bê tông ở hàng trên, hay thép và xốp ở hàng dưới. Ví dụ như, các dầm bê tông đúc sẵn. Bạn thấy chúng được sử dụng để xây cầu, đường cao tốc, kênh -- chúng tôi phát hiện ra chúng trong 1 chuyến tham quan xưởng dầm đúc sẵn Chúng có thể không đặc biệt đẹp hoặc thông dụng, nhưng chúng tôi quyết định dùng chúng để xây ngôi nhà đầu tiên. Và đó thực sự là khoảnh khắc tuyệt vời vì chúng tôi là kiến trúc sư như mọi khi, đồng thời là người xây và cũng là lần đầu tiên, trở thành khách hàng của chính mình.
So, here we are trying to figure out how we can take these huge catalogue beams of about 20 tons each and stack them progressively around a courtyard space ... the heart of the house. And due to the dimensions and their material quality, these big parts are the structure that carry the loads to the ground, but they are much more than that. They are the swimming pool; they are the walls that divide interior from exterior; they are the windows that frame the views; they are the finishes; they are the very spirit of this house. A house that is for us a laboratory where we are testing how we can use standard elements in nonstandard ways. And we are observing that the results are intriguing. And we are learning by doing that prefabrication can be much more than stacking boxes or that heavy parts can be airy and transparent. And on top of designing and building this house, we get invaluable feedback, sharing it with our family and our friends because this is our life and our work in progress.
Chúng tôi cố gắng tìm cách để đưa những cái dầm khổng lồ này với trọng lượng khoảng 20 tấn mỗi chiếc và xếp chúng dần dần vòng quanh một khoảng sân ngay chính giữa căn nhà. Do kích thước và chất lượng vật liệu, những phần này là kết cấu chịu sức nặng ở dưới cùng, những chúng còn hơn thế. Chúng là hồ bơi; là bức tường ngăn cách bên trong với bên ngoài; là cửa sổ cố định tầm nhìn; là phần kết thúc; là linh hồn tinh túy nhất của căn nhà. Với chúng tôi, căn nhà là phòng thí nghiệm để thử nghiệm những vật liệu đạt chuẩn theo những cách không theo tiêu chuẩn nào. Và chúng tôi quan sát thấy những kết quả rất tuyệt vời. Chúng tôi nhận ra vật liệu tiền chế, có thể còn hơn xếp chồng những khối vật liệu hoặc những khối vật liệu nặng đó có thể trở nên thoáng và thông suốt. Ngoài việc thiết kế và xây dựng căn nhà này, chúng tôi còn nhận được các phản hồi vô giá, để chia sẻ với gia đình và bạn bè vì đó là những gì cuộc đời và sự nghiệp của chúng tôi diễn ra
The lessons that we learn here get translated into other projects and other programs and other scales as well, and they inspire new work. Here again we are looking at very standard products: galvanized steel studs that can be easily cut and screwed, insulating foams, cement boards -- all materials that you can find hidden in partition walls and that we are exposing; and we are using them to build a very lightweight construction system that can be built almost by anyone. And we are doing it ourselves with our hands in our shop, and we are architects. We're not professional builders but we want to make sure it's possible. And it's so nice that Antón can move it with his hands and Javier can put it in a container, and we can ship it like you would ship your belongings if you were moving abroad ... which is what we did five years ago.
Bài học chúng tôi rút ra ở đây được ứng dụng vào dự án khác, chương trình khác, và cả ở những quy mô khác, chúng truyền cảm hứng cho các công trình mới Một lần nữa, chúng tôi đang tìm kiếm các sản phẩm tiêu chuẩn nhất: thép mạ kẽm có thể dễ dàng cắt và bắt vít, xốp cách điện, tấm đan xi măng -- tất cả những vật liệu có thể tìm thấy trong những tấm ngăn và chúng tôi đang hướng tới; và sử dụng chúng để xây dựng những công trình siêu nhẹ mà ai cũng có thể tự xây được. Chúng tôi đang tự tay làm chúng, ở ngay cửa hàng của mình và chúng tôi là kiến trúc sư. Không phải thợ xây chuyên nghiệp nhưng chúng tôi muốn đảm bảo nó có thể xảy ra. Thật tuyệt khi Antón có thể di chuyển chúng bằng tay, Javier có thể bỏ chúng vào thùng chứa chúng tôi có thể gửi nó như cách bạn kí gửi hành lí khi đi nước ngoài... đó là điều chúng tôi đã làm 5 năm trước
We moved our gravity center from Madrid and the house of the concrete beams to Brookline. And we found the ugly duckling of a very nice neighborhood: a one-story garage and the only thing we could afford. But it was OK because we wanted to transform it into a swan, installing on top our just-delivered kit of parts, once more becoming the scientists and the guinea pigs. So this is a house that uses some of the cheapest and most normal materials that you can find in the market that applies the ubiquitous four-by-eight modulation that governs the construction industry. And yet a different organization of the spaces and a different assembly of the parts is able to transform an economically built home into a luxurious space. And now, we're dreaming and we're actively working with developers, with builders, with communities to try to make this a reality for many more homes and many more families. And you see, the world around us is an infinite source of inspiration if we are curious enough to see beneath the surface of things.
Chúng tôi chuyển trọng tâm từ Madrid và ngôi nhà bê tông tới Brookline. Và chúng tôi tìm thấy chú vịt con xấu xí của 1 khu phố xinh đẹp gara xe một tầng và đó là thứ duy nhất chúng tôi có thể chi trả. Thế là đủ vì chúng tôi muốn biến nó thành 1 con thiên nga, được trang bị những chi tiết tối tân và mới nhất của chúng tôi, một lần nữa chúng tôi lại là nhà khoa học và những con chuột bạch Đây là căn nhà dùng những vật liệu rẻ và bình thường nhất mà bạn có thể tìm mua ở chợ áp dụng quy tắc 4x8 phổ biến được vận hành trong ngành xây dựng. Một cách sắp xếp không gian và lắp ráp các bộ phận khác nhau là có thể biến 1 căn nhà xây tốn ít chi phí thành một không gian sang trọng. Bây giờ chúng tôi hi vọng và đang làm việc tích cực với các nhà phát triển với những người thợ xây, với cộng đồng để hiện thực hóa cho nhiều ngôi nhà và nhiều gia đình. Bạn thấy đấy, thế giới quanh ta là nguồn cảm hứng vô tận nếu chúng ta đủ tò mò để nhìn thấy bên dưới bề mặt vật chất.
Now I'm going to take you to the other side of the moon: to the sublime landscape of Montana, where a few years ago we joined Cathy and Peter Halstead to imagine Tippet Rise Art Center on a 10,000-acre working ranch. And when we first visited the site, we realized that all we knew about what an art center is was absolutely pointless for that client, for that community, for that landscape. The kind of white-box museum type had no fit here. So we decided to explode the center into a constellation of fragments, of spaces spread across the vast territory that would immerse the visitors into the wilderness of this amazing place. So back in the office, we are thinking through making, using the land both as support and as material, learning from its geological processes of sedimentation, erosion, fragmentation, crystallization -- explosion -- to discover architectures that are born from the land, that are visceral extensions of the landscape, like this bridge that crosses Murphy Canyon. Or this fountain. Like this space topping a hill ... or this theatre that brings to us the space of the mountains and its sound. And in order to realize this idea, construction cannot be perfectly planned. We need to embrace the drastic weather and the local craft. We need to control just those aspects that are critical, like the structural, the thermal, the acoustical properties embedded in the form. But otherwise, improvisation is welcome and is provoked. And the moment of construction is still a moment of design and a moment of celebration where different hands, hearts, minds come together to perform a final dance.
Bây giờ tôi sẽ đưa bạn tới phía bên kia mặt trăng đến với phong cảnh tuyệt vời của Montana nơi ít năm trước nhóm tôi cùng Cathy và Peter Halstead nghĩ về trung tâm nghệ thuật Tipet Rise trên trang trại 10000 mẫu Khi chúng tôi tới đó lần đầu, và nhận ra tất cả những gì chúng tôi biết về trung tâm nghệ thuật là hoàn toàn vô nghĩa với khách hàng đó, cộng đồng và cảnh quan đó. Một tòa bảo tàng màu trắng không dành cho nơi này Chúng tôi quyết định chia trung tâm thành rất nhiều những mảnh nhỏ trải dài trong không gian rộng lớn điều đó sẽ khiến du khách đắm chìm vào không gian hoang dã tuyệt vời này. Vì vậy khi trở về văn phòng, chúng tôi nghĩ về việc sử dụng đất vừa là công cụ hỗ trợ, vừa là vật liệu, học hỏi từ những quy trình địa chất như tạo trầm tích, xói mòn, phân mảnh, kết tinh -- và những vụ nổ -- để khám phá các kiến trúc tạo ra từ đất đó là sự mở rộng do nội lực của cảnh quan, như cây cầu băng qua hẻm núi Murphy này. Hay đài phun nước này. Như không gian trên đồi hay nhà hát này mang đến cho chúng ta không gian và âm thanh của những ngọn núi. Và để nhận ra ý tưởng này, không cần kế hoạch xây dựng hoàn hảo. Chúng tôi bám vào thời tiết khắc nghiệt và lao động địa phương. Chúng tôi cần kiểm soát những yếu tố quan trọng, như cấu trúc, địa chất, những đặc điểm ngầm trong hình thái. Nhưng ngược lại, sự ngẫu hứng được chào đón và khuyến khích. Thời điểm thi công vẫn là khoảnh khắc của thiết kế và của sự kỉ niệm, nơi bàn tay, trái tim và tâm trí cùng nhảy điệu nhảy cuối.
And the result then cannot be anticipated. It comes as a surprise. And we unwrap architecture like you would unwrap a birthday gift. Architecture isn't uncovered: it's discovered. It's extracted from the guts of the earth to build a shelter, one of the most basic human needs. Architecture, art, landscape, archaeology, geology -- all made one. And by using the resources at our disposal in radical ways, by making a space for experimentation, we are able to bring to light architectures that find the beauty latent in the raw and imperfect things that surround us, that elevate them and let them speak their own language.
Và kết quả thì không thể đoán trước. Nó đến như một bất ngờ. Chúng tôi bóc tách kiến trúc như mở quà sinh nhật Kiến trúc không bị che giấu: mà chúng được phát hiện. Ta rút ruột trái đất để xây nơi trú ẩn, một trong những nhu cầu cơ bản nhất của con người Kiến trúc, nghệ thuật, không gian, khảo cổ học, địa chất -- tất cả làm một. Bằng việc sử dụng các tài nguyên theo ý mình 1 cách hợp lí bằng cách tạo ra không gian thử nghiệm chúng tôi khai sáng những vẻ đẹp kiến trúc tiềm ẩn trong những thứ thô sơ và không hoàn hảo xung quanh chúng ta, nâng tầm chúng lên và để chúng nói lên tiếng nói của mình.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)