As you pointed out, every time you come here, you learn something. This morning, the world's experts from I guess three or four different companies on building seats, I think concluded that ultimately, the solution is, people shouldn't sit down. I could have told them that. (Laughter) Yesterday, the automotive guys gave us some new insights. They pointed out that, I believe it was between 30 and 50 years from today, they will be steering cars by wire, without all that mechanical stuff. (Laughter) That's reassuring. (Applause) They then pointed out that there'd be, sort of, the other controls by wire, to get rid of all that mechanical stuff. That's pretty good, but why not get rid of the wires? Then you don't need anything to control the car, except thinking about it. I would love to talk about the technology, and sometime, in what's past the 15 minutes, I'll be happy to talk to all the techno-geeks around here about what's in here. But if I had one thing to say about this, before we get to first, it would be that from the time we started building this, the big idea wasn't the technology. It really was a big idea in technology when we started applying it in the iBOT for the disabled community. The big idea here is, I think, a new piece of a solution to a fairly big problem in transportation. And maybe to put that in perspective: there's so much data on this, I'll be happy to give it to you in different forms. You never know what strikes the fancy of whom, but everybody is perfectly willing to believe the car changed the world. And Henry Ford, just about 100 years ago, started cranking out Model Ts. What I don't think most people think about is the context of how technology is applied. For instance, in that time, 91 percent of America lived either on farms or in small towns. So, the car -- the horseless carriage that replaced the horse and carriage -- was a big deal; it went twice as fast as a horse and carriage. It was half as long. And it was an environmental improvement, because, for instance, in 1903 they outlawed horses and buggies in downtown Manhattan, because you can imagine what the roads look like when you have a million horses, and a million of them urinating and doing other things, and the typhoid and other problems created were almost unimaginable. So the car was the clean environmental alternative to a horse and buggy. It also was a way for people to get from their farm to a farm, or their farm to a town, or from a town to a city. It all made sense, with 91 percent of the people living there. By the 1950s, we started connecting all the towns together with what a lot of people claim is the eighth wonder of the world, the highway system. And it is certainly a wonder. And by the way, as I take shots at old technologies, I want to assure everybody, and particularly the automotive industry -- who's been very supportive of us -- that I don't think this in any way competes with airplanes, or cars. But think about where the world is today. 50 percent of the global population now lives in cities. That's 3.2 billion people. We've solved all the transportation problems that have changed the world to get it to where we are today. 500 years ago, sailing ships started getting reliable enough; we found a new continent. 150 years ago, locomotives got efficient enough, steam power, that we turned the continent into a country. Over the last hundred years, we started building cars, and then over the 50 years we've connected every city to every other city in an extraordinarily efficient way, and we have a very high standard of living as a consequence of that. But during that entire process, more and more people have been born, and more and more people are moving to cities. China alone is going to move four to six hundred million people into cities in the next decade and a half. And so, nobody, I think, would argue that airplanes, in the last 50 years, have turned the continent and the country now into a neighborhood. And if you just look at how technology has been applied, we've solved all the long-range, high-speed, high-volume, large-weight problems of moving things around. Nobody would want to give them up. And I certainly wouldn't want to give up my airplane, or my helicopter, or my Humvee, or my Porsche. I love them all. I don't keep any of them in my living room. The fact is, the last mile is the problem, and half the world now lives in dense cities. And people spend, depending on who they are, between 90 and 95 percent of their energy getting around on foot. I think there's -- I don't know what data would impress you, but how about, 43 percent of the refined fuel produced in the world is consumed by cars in metropolitan areas in the United States. Three million people die every year in cities due to bad air, and almost all particulate pollution on this planet is produced by transportation devices, particularly sitting in cities. And again, I say that not to attack any industry, I think -- I really do -- I love my airplane, and cars on highways moving 60 miles an hour are extraordinarily efficient, both from an engineering point of view, an energy consumption point of view, and a utility point of view. And we all love our cars, and I do. The problem is, you get into the city and you want to go four blocks, it's neither fun nor efficient nor productive. It's not sustainable. If -- in China, in the year 1998, 417 million people used bicycles; 1.7 million people used cars. If five percent of that population became, quote, middle class, and wanted to go the way we've gone in the last hundred years at the same time that 50 percent of their population are moving into cities of the size and density of Manhattan, every six weeks -- it isn't sustainable environmentally; it isn't sustainable economically -- there just ain't enough oil -- and it's not sustainable politically. I mean, what are we fighting over right now? We can make it complicated, but what's the world fighting over right now? So it seemed to me that somebody had to work on that last mile, and it was dumb luck. We were working on iBOTs, but once we made this, we instantly decided it could be a great alternative to jet skis. You don't need the water. Or snowmobiles. You don't need the snow. Or skiing. It's just fun, and people love to move around doing fun things. And every one of those industries, by the way -- just golf carts alone is a multi-billion-dollar industry. But rather than go license this off, which is what we normally do, it seemed to me that if we put all our effort not into the technology, but into an understanding of a world that's solved all its other problems, but has somehow come to accept that cities -- which, right back from ancient Greece on, were meant to walk around, cities that were architected and built for people -- now have a footprint that, while we've solved every other transportation problem -- and it's like Moore's law. I mean, look at the time it took to cross a continent in a Conestoga wagon, then on a railroad, then an airplane. Every other form of transportation's been improved. In 5,000 years, we've gone backwards in getting around cities. They've gotten bigger; they're spread out. The most expensive real estate on this planet in every city -- Wilshire Boulevard, or Fifth Avenue, or Tokyo, or Paris -- the most expensive real estate is their downtowns. 65 percent of the landmass of our cities are parked cars. The 20 largest cities in the world. So you wonder, what if cities could give to their pedestrians what we take for granted as we now go between cities? What if you could make them fun, attractive, clean, environmentally friendly? What if it would make it a little bit more palatable to have access via this, as that last link to mass transit, to get out to your cars so we can all live in the suburbs and use our cars the way we want, and then have our cities energized again? We thought it would be really neat to do that, and one of the problems we really were worried about is: how do we get legal on the sidewalk? Because technically I've got motors; I've got wheels -- I'm a motor vehicle. I don't look like a motor vehicle. I have the same footprint as a pedestrian; I have the same unique capability to deal with other pedestrians in a crowded space. I took this down to Ground Zero, and knocked my way through crowds for an hour. I'm a pedestrian. But the law typically lags technology by a generation or two, and if we get told we don't belong on the sidewalk, we have two choices. We're a recreational vehicle that doesn't really matter, and I don't spend my time doing that kind of stuff. Or maybe we should be out in the street in front of a Greyhound bus or a vehicle. We've been so concerned about that, we went to the Postmaster General of the United States, as the first person we ever showed on the outside, and said, "Put your people on it. Everybody trusts their postman. And they belong on the sidewalks, and they'll use it seriously." He agreed. We went to a number of police departments that want their police officers back in the neighborhood on the beat, carrying 70 pounds of stuff. They love it. And I can't believe a policeman is going to give themselves a ticket. (Laughter) So we've been working really, really hard, but we knew that the technology would not be as hard to develop as an attitude about what's important, and how to apply the technology. We went out and we found some visionary people with enough money to let us design and build these things, and in hopefully enough time to get them accepted. So, I'm happy, really, I am happy to talk about this technology as much as you want. And yes, it's really fun, and yes, you should all go out and try it. But if I could ask you to do one thing, it's not to think about it as a piece of technology, but just imagine that, although we all understand somehow that it's reasonable that we use our 4,000-pound machine, which can go 60 miles an hour, that can bring you everywhere you want to go, and somehow it's also what we used for the last mile, and it's broken, and it doesn't work. One of the more exciting things that occurred to us about why it might get accepted, happened out here in California. A few weeks ago, after we launched it, we were here with a news crew on Venice Beach, zipping up and back, and he's marveling at the technology, and meanwhile bicycles are zipping by, and skateboarders are zipping by, and a little old lady -- I mean, if you looked in the dictionary, a little old lady -- came by me -- and now that I'm on this, I'm the height of a normal adult now -- and she just stops, and the camera is there, and she looks up at me and says, "Can I try that?" And what was I -- you know, how are you going to say anything? And so I said, "Sure." So I get off, and she gets on, and with a little bit of the usual, ah, then she turns around, and she goes about 20 feet, and she turns back around, and she's all smiles. And she comes back to me and she stops, and she says, "Finally, they made something for us." And the camera is looking down at her. I'm thinking, "Wow, that was great -- (Laughter) -- please lady, don't say another word." (Laughter) And the camera is down at her, and this guy has to put the microphone in her face, said, "What do you mean by that?" And I figured, "It's all over now," and she looks up and she says, "Well," she's still watching these guys go; she says, "I can't ride a bike," no, she says, "I can't use a skateboard, and I've never used roller blades," she knew them by name; she says, "And it's been 50 years since I rode a bicycle." Then she looks up, she's looking up, and she says, "And I'm 81 years old, and I don't drive a car anymore. I still have to get to the store, and I can't carry a lot of things." And it suddenly occurred to me, that among my many fears, were not just that the bureaucracy and the regulators and the legislators might not get it -- it was that, fundamentally, you believe there's pressure among the people not to invade the most precious little bit of space left, the sidewalks in these cities. When you look at the 36 inches of legal requirement for sidewalk, then the eight foot for the parked car, then the three lanes, and then the other eight feet -- it's -- that little piece is all that's there. But she looks up and says this, and it occurs to me, well, kids aren't going to mind these things, and they don't vote, and business people and then young adults aren't going to mind these things -- they're pretty cool -- so I guess subliminally I was worried that it's the older population that's going to worry. So, having seen this, and having worried about it for eight years, the first thing I do is pick up my phone and ask our marketing and regulatory guys, call AARP, get an appointment right away. We've got to show them this thing. And they took it to Washington; they showed them; and they're going to be involved now, watching how these things get absorbed in a number of cities, like Atlanta, where we're doing trials to see if it really can, in fact, help re-energize their downtown. (Applause) The bottom line is, whether you believe the United Nations, or any of the other think tanks -- in the next 20 years, all human population growth on this planet will be in cities. In Asia alone, it will be over a billion people. They learned to start with cell phones. They didn't have to take the 100-year trip we took. They start at the top of the technology food chain. We've got to start building cities and human environments where a 150-pound person can go a couple of miles in a dense, rich, green-space environment, without being in a 4,000-pound machine to do it. Cars were not meant for parallel parking; they're wonderful machines to go between cities, but just think about it: we've solved all the long-range, high-speed problems. The Greeks went from the theater of Dionysus to the Parthenon in their sandals. You do it in your sneakers. Not much has changed. If this thing goes only three times as fast as walking -- three times -- a 30-minute walk becomes 10 minutes. Your choice, when living in a city, if it's now 10 minutes -- because at 30 minutes you want an alternative, whether it's a bus, a train -- we've got to build an infrastructure -- a light rail -- or you're going to keep parking those cars. But if you could put a pin in most cities, and imagine how far you could, if you had the time, walk in one half-hour, it's the city. If you could make it fun, and make it eight or 10 minutes, you can't find your car, un-park your car, move your car, re-park your car and go somewhere; you can't get to a cab or a subway. We could change the way people allocate their resources, the way this planet uses its energy, make it more fun. And we're hoping to some extent history will say we were right. That's Segway. This is a Stirling cycle engine; this had been confused by a lot of things we're doing. This little beast, right now, is producing a few hundred watts of electricity. Yes, it could be attached to this, and yes, on a kilogram of propane, you could drive from New York to Boston if you so choose. Perhaps more interesting about this little engine is it'll burn any fuel, because some of you might be skeptical about the capability of this to have an impact, where most of the world you can't simply plug into your 120-volt outlet. We've been working on this, actually, as an alternative energy source, starting way back with Johnson & Johnson, to run an iBOT, because the best batteries you could get -- 10 watt-hours per kilogram in lead, 20 watt-hours per kilogram nickel-cadmium, 40 watt-hours per kilogram in nickel-metal hydride, 60 watt-hours per kilogram in lithium, 8,750 watt-hours of energy in every kilogram of propane or gasoline -- which is why nobody drives electric cars. But, in any event, if you can burn it with the same efficiency -- because it's external combustion -- as your kitchen stove, if you can burn any fuel, it turns out to be pretty neat. It makes just enough electricity to, for instance, do this, which at night is enough electricity, in the rest of the world, as Mr. Holly -- Dr. Holly -- pointed out, can run computers and a light bulb. But more interestingly, the thermodynamics of this say, you're never going to get more than 20 percent efficiency. It doesn't matter much -- it says if you get 200 watts of electricity, you'll get 700 or 800 watts of heat. If you wanted to boil water and re-condense it at a rate of 10 gallons an hour, it takes about 25, a little over 25.3 kilowatt -- 25,000 watts of continuous power -- to do it. That's so much energy, you couldn't afford to desalinate or clean water in this country that way. Certainly, in the rest of the world, your choice is to devastate the place, turning everything that will burn into heat, or drink the water that's available. The number one cause of death on this planet among humans is bad water. Depending on whose numbers you believe, it's between 60 and 85,000 people per day. We don't need sophisticated heart transplants around the world. We need water. And women shouldn't have to spend four hours a day looking for it, or watching their kids die. We figured out how to put a vapor-compression distiller on this thing, with a counter-flow heat exchanger to take the waste heat, then using a little bit of the electricity control that process, and for 450 watts, which is a little more than half of its waste heat, it will make 10 gallons an hour of distilled water from anything that comes into it to cool it. So if we put this box on here in a few years, could we have a solution to transportation, electricity, and communication, and maybe drinkable water in a sustainable package that weighs 60 pounds? I don't know, but we'll try it. I better shut up. (Applause)
Như các bạn đã thấy, mỗi lần đến đây, bạn lại học được vài điều. Sáng nay, những chuyên gia của thế giới tôi đoán là đến từ những công ty khác nhau trong lĩnh vực sản xuất ghế ngồi Tôi nghĩ, rằng giải pháp tối ưu là mọi người không nên ngồi xuống Tôi đã có thể nói họ như vậy. (Cười) Hôm qua, những người làm ô tô đã cho chúng tôi một số hiểu biết mới. Họ chỉ ra rằng, tôi tin trong khoảng từ 30 đến 50 năm nữa, họ sẽ lái xe bằng dây điện, không cần sử dụng máy móc nữa. (Cười) Thật an tâm. (Vỗ tay) Sau đó họ chỉ ra sẽ có các điều khiển khác bằng dây, để loại bỏ tất cả những thứ cơ khí. Điều đó khá tốt, nhưng tại sao không loại bỏ dây? Thì bạn sẽ không cần thứ gì để điều khiển xe, ngoại trừ nghĩ về nó. Tôi rất thích nói về công nghệ, và đôi khi, trong những gì xảy ra trong 15 phút, Tôi vui khi trò chuyện với các kỹ thuật viên về những gì ở đây. Nhưng nếu tôi có một điều để nói về điều này, trước khi bắt đầu với điều đầu tiên, nó sẽ là thứ từ khi chúng ta bắt đầu xây dựng nó, ý tưởng lớn không phải là công nghệ. Nó thật sự là một ý tưởng lớn khi bắt đầu áp dụng nó trong iBOT cho cộng đồng người khuyết tật. Tôi nghĩ đây là ý tưởng lớn, một phần mới của một giải pháp đến một vấn đề khá lớn trong vận tải. Và có thể đưa lên quan điểm: có rất nhiều dữ liệu về điều này, Tôi vui khi chia sẻ với bạn bằng cách khác nhau. Bạn không bao giờ biết những gì tấn công những điều yêu thích, nhưng mọi người đều hoàn toàn sẵn sàng tin xe hơi đã thay đổi thế giới. Và Henry Ford, cách đây khoảng 100 năm, bắt đầu phát triển Model Ts. Cái tôi không nghĩ hầu hết mọi người đều nghĩ là bối cảnh áp dụng công nghệ. Ví dụ, trong thời gian đó, 91 phần trăm của Mỹ sống ở các trang trại hoặc ở các thị trấn nhỏ. Vì vậy, chiếc xe - Chiếc xe không cần ngựa mà thay thế cho ngựa và xe ngựa - là một việc lớn; Nó nhanh gấp đôi một con ngựa và xe ngựa. Nó dài bằng một nửa. Và đó là một cải tiến về môi trường, bởi vì, ví dụ, năm 1903, họ đã cấm sử dụng ngựa và cỗ xe ở trung tâm thành phố Manhattan, bởi vì bạn có thể tưởng tượng những con đường trông như thế nào khi bạn có một triệu con ngựa, và một triệu con đó đi tiểu và làm những thứ khác, và thương hàn và các vấn đề khác được tạo ra gần như không thể tưởng tượng được. Vì vậy, chiếc xe là môi trường sạch sẽ thay thế cho một con ngựa và cỗ xe. Nó cũng là một cách để mọi người di chuyển từ trang trại của họ đến trang trại khác, hoặc trang trại đến thị trấn, thị trấn đến thành phố. Tất cả đều hợp lý, với 91 phần trăm số người sống ở đó. Vào những năm 1950, chúng tôi bắt đầu kết nối tất cả các thị trấn với nhau với cái mà nhiều người gọi là kì quan thế giới thứ tám, hệ thống đường cao tốc. Và đó chắc chắn là một kỳ quan. Và nhân tiện, khi tôi chụp những công nghệ cũ, Tôi muốn đảm bảo với mọi người, đặc biệt là ngành công nghiệp ô tô - người đã rất ủng hộ chúng tôi - tôi không nghĩ điều này bằng bất cứ cách nào cạnh tranh với máy bay, hoặc ô tô. Nhưng hãy suy nghĩ về nơi mà thế giới ngày nay. 50% dân số toàn cầu hiện đang sống ở các thành phố. Đó là 3,2 tỷ người. Chúng tôi giải quyết các vấn đề giao thông đã thay đổi thế giới để đưa nó đến nơi chúng ta hiện nay. 500 năm trước, những chiếc thuyền buồm bắt đầu được tin cậy; chúng tôi tìm thấy một lục địa mới. Cách đây 150 năm, đầu máy đã có đủ hiệu quả, năng lượng hơi nước, rằng chúng ta đã biến lục địa này trở thành một quốc gia. Trong hơn trăm năm qua, chúng tôi bắt đầu chế tạo xe ô tô, và sau 50 năm đã kết nối thành phố này với thành phố khác một cách cực kỳ hiệu quả, và chúng ta có một mức sống cao như là kết quả của điều đó. Nhưng trong suốt quá trình đó, ngày càng có nhiều người sinh ra, và càng có nhiều người chuyển đến thành phố. Riêng Trung Quốc sẽ chuyển từ bốn đến sáu trăm triệu người vào các thành phố trong một thập kỷ rưỡi tiếp theo. Và như vậy, tôi nghĩ, không ai sẽ cho rằng máy bay, trong 50 năm qua, đã biến lục địa và đất nước này thành một vùng lân cận. Và nếu chỉ xét cách công nghệ được áp dụng, chúng tôi đã giải quyết tất cả các tầm xa, tốc độ cao, khối lượng cao, vấn đề trọng lượng lớn khi di chuyển vật. Không ai muốn từ bỏ chúng. Và tôi chắc chắn sẽ không bỏ máy bay của mình, hay trực thăng, hay Humvee, hay Porsche. Tôi yêu tất cả. Tôi không giữ bất kỳ thứ gì trong phòng khách. Thực tế là, dặm cuối cùng mới là vấn đề, và một nửa thế giới hiện đang sống ở các thành phố dày đặc. Và họ dành ra, tùy thuộc vào họ là ai, từ 90 đến 95 phần trăm năng lượng của họ đi bộ xung quanh. Tôi nghĩ - tôi không biết cái dữ liệu sẽ gây ấn tượng với bạn, nhưng làm thế nào, về 43 phần trăm nhiên liệu tinh chế được sản xuất trên thế giới tiêu thụ ô tô ở các khu đô thị ở Hoa Kỳ. Ba triệu người chết mỗi năm tại các thành phố do không khí ô nhiễm, và gần như toàn bộ sự ô nhiễm trên hành tinh này được sản xuất bằng phương tiện vận chuyển, đặc biệt là ở các thành phố. Và một lần nữa, tôi nói rằng không phải để tấn công ngành công nghiệp nào, Tôi nghĩ - tôi thực sự - tôi yêu máy bay của mình, và xe trên đường cao tốc di chuyển 60 dặm một giờ là hiệu quả phi thường, cả hai đều từ một góc nhìn kỹ thuật, góc nhìn về tiêu thụ năng lượng, và tiện ích. Và tất cả đều thích xe, và tôi cũng thích. Vấn đề là, bạn vào thành phố và bạn muốn đi bốn dãy nhà, Nó không vui cũng không hiệu quả. Nó không bền vững. Nếu - ở Trung Quốc, vào năm 1998, 417 triệu người đã sử dụng xe đạp; 1,7 triệu người sử dụng ô tô. Nếu năm phần trăm dân số đó trở thành, dẫn chứng, tầng lớp trung lưu, và muốn đi theo con đường mà chúng ta đã đi trong trăm năm qua đồng thời 50% dân số di chuyển vào các thành phố với kích cỡ và mật độ của Manhattan, cứ mỗi sáu tuần - nó không bền vững với môi trường; nó không bền vững về kinh tế - không đủ dầu - và nó không bền vững về chính trị. Ý là, giờ chúng ta đang tranh giành điều gì? Chúng ta có thể làm nó phức tạp, nhưng thế giới đang tranh giành điều gì? Vì vậy, đối với tôi, ai đó đã phải làm việc trên dặm cuối cùng, và đó chỉ là ăn hên thôi. Chúng tôi đã làm việc trên iBOT, nhưng một khi làm, chúng ta quyết định ngay nó có thể là một thay thế tuyệt vời cho mô tô nước. Bạn không cần nước. Hoặc xe trượt tuyết. Bạn không cần tuyết. hoặc trượt tuyết. Chỉ là niềm vui, và họ thích di chuyển làm những điều thú vị. Và những ngành đó, nhân tiện -- chỉ riêng xe golf là ngành công nghiệp trị giá nhiều tỷ đô la. Nhưng thay vì bỏ giấy phép này, đó là cái chúng tôi thường làm, dường như nếu chúng ta không đặt tất cả nỗ lực của mình vào công nghệ, nhưng vào việc hiểu biết về một thế giới đã được giải quyết tất cả các vấn đề khác, nhưng bằng cách nào đó đã đến để chấp nhận rằng các thành phố - trong đó, ngay từ Hy Lạp cổ đại, đã đi lại quanh, các thành phố được thiết kế và xây dựng cho người dân - bây giờ có một dấu chân, trong khi đã giải quyết vấn đề vận chuyển và nó giống như định luật Moore. Ý tôi là, nhìn thời gian để vượt qua một lục địa trong một toa tàu Conestoga, sau đó trên một đường ray, sau đó là một chiếc máy bay. Mọi hình thức vận chuyển khác đều được cải thiện. Trong 5.000 năm, chúng tôi đã đi ngược lại trong việc đi tới các thành phố. Chúng đã trở nên to hơn; Chúng trải rộng hơn. Bất động sản đắt nhất trên hành tinh này ở mọi thành phố - Đại lộ Wilshire, hoặc đại lộ Fifth Avenue, hoặc Tokyo, hoặc Paris - bất động sản đắt nhất là khu trung tâm. 65 phần trăm đất đai của các thành phố của chúng ta dùng để đỗ xe. 20 thành phố lớn nhất trên thế giới. Vì vậy, bạn tự hỏi, nếu các thành phố có thể cung cấp cho người đi bộ những gì chúng ta coi nhẹ như khi bây giờ chúng ta đi giữa các thành phố? Nếu như bạn có thể làm chúng thú vị, hấp dẫn, sạch sẽ, thân thiện với môi trường? Nếu như nó có thể trở nên ngon miệng hơn một chút để có quyền thông qua việc này, như liên kết cuối với vận tải công cộng, để ra khỏi xe của bạn để chúng ta có thể sống ở vùng ngoại ô và sử dụng xe theo cách mình muốn, Và sau đó làm cho các thành phố của chúng ta tái năng lượng hoá? Chúng tôi nghĩ rằng nó sẽ thực sự gọn gàng, và một trong những vấn đề chúng tôi lo lắng là: làm thế nào để chúng tôi có được sự hợp pháp trên vỉa hè? Bởi vì tôi đã có động cơ kỹ thuật; Tôi đã có bánh xe - Tôi là một chiếc xe cơ giới. Tôi không giống như một chiếc xe cơ giới. Tôi có dấu chân giống như người đi bộ; Tôi có cùng khả năng duy nhất để đối phó với người đi bộ khác chỗ đông. Tôi đưa nó xuống Ground Zero, và tìm ra cách để đi qua đám đông trong một giờ. Tôi là người đi bộ. Nhưng luật pháp thường chậm công nghệ bởi một hoặc hai thế hệ, và nếu chúng tôi bị nói không thuộc về vỉa hè, chúng tôi có hai lựa chọn. Ta có chiếc xe giải trí mà không quan trọng, và tôi không dành thời gian để làm những thứ như vậy. Hoặc có lẽ chúng ta nên ra ngoài đường phố ở phía trước của một xe buýt Greyhound hoặc một chiếc xe. Chúng tôi đã rất quan tâm đến điều đó, chúng tôi đã đến Tổng Cục Bưu chính Hoa Kỳ, như là người đầu tiên chúng tôi gặp ở bên ngoài, và nói, "Hãy đưa người của bạn vào đó. Mọi người tin tưởng vào người đưa thư của họ. Và họ thuộc về vỉa hè, và họ sẽ sử dụng nó một cách nghiêm túc. " Ông ấy đồng ý. Chúng tôi đã đi đến một số phòng cảnh sát mà muốn đưa cảnh sát trở lại trong khu phố trên khu vực, mang 70 pound vật liệu. Họ yêu nó. Và tôi không thể tin rằng một cảnh sát sẽ tự phạt bản thân mình. (Cười) Chúng tôi đã làm việc thực sự chăm chỉ, nhưng chúng tôi biết rằng công nghệ này sẽ không khó phát triển như một thái độ về những gì quan trọng, và làm thế nào để áp dụng công nghệ. Chúng tôi ra ngoài và tìm thấy một số người có tầm nhìn xa với đủ tiền để cho chúng ta thiết kế và xây dựng những thứ này, và hy vọng đủ thời gian để chúng được chấp nhận. Nên tôi hạnh phúc, thực sự, rất vui khi nói về công nghệ này nhiều như bạn. Và vâng, nó thực sự thú vị, và vâng, bạn nên đi ra ngoài và thử nó. Nhưng nếu có thể yêu cầu bạn làm một việc, không suy nghĩ như một phần của công nghệ, nhưng chỉ cần tưởng tượng rằng, mặc dù tất cả chúng ta hiểu bằng cách nào đó rất hợp lý khi chúng tôi sử dụng cỗ máy 4.000 pound của mình, mà có thể đi 60 dặm một giờ, có thể đưa bạn đến mọi nơi bạn muốn đi, và bằng cách nào đó nó cũng là những gì chúng tôi sử dụng cho dặm cuối cùng, và nó bị hỏng, và nó không hoạt động nữa. Một trong những điều thú vị đã xảy ra với chúng tôi về lý do tại sao nó có thể được chấp nhận, xảy ra tại đây ngay California. Một vài tuần trước, sau khi khởi động nó, chúng tôi đã ở đây với một đôi tin tức ở bãi biển Venice, chạy vụt lên và trở lại, và anh ấy lấy làm lạ về công nghệ này, trong khi đó các xe đạp đang chạy qua, và ván trượt đang chạy vụt qua, và một bà già - ý tôi là, nếu bạn tra trong từ điển, Một bà già nhỏ người - đã đến bởi tôi - và giờ tôi đang nói về điều này, tôi có chiều cao của một người lớn bình thường - và bà ấy dừng lại, và camera đang ở đó, và bà ấy nhìn tôi Và nói, "Tôi có thể thử nó không?" Và tôi nói gì - bạn biết đấy, bạn sẽ nói như thế nào? Và tôi nói, "Chắc chắn rồi." Vì vậy, tôi rời đi, và bà ấy leo lên, và với một chút bình thường, sau đó cô quay lại, và cô ấy đi khoảng 20 feet, và bà ấy quay lại, và cô ấy cười. Và bà ấy trở lại và bà ấy dừng lại, và bà ấy nói, "Cuối cùng, họ đã làm một cái gì đó cho chúng tôi." Và camera đang nhìn xuống bà ấy. Tôi đang nghĩ, "Wow, thật tuyệt vời -- (Cười) -- xin bà, đừng nói thêm một từ nào nữa." (Cười) Và máy ảnh đang hướng về bà ấy, và anh chàng này đã đặt micro vào mặt cô, nói, "Ý của bác là gì?" Và tôi đã hình dung, "Bây giờ đã hết rồi", và bà ấy nhìn lên và bà ấy nói, "À," bà ấy vẫn xem họ chạy; bà ấy nói, "Tôi không thể đi xe đạp," không, bà ấy nói, "Tôi không thể dùng ván trượt, và tôi chưa bao giờ dùng giày trượt," bà ấy biết họ qua tên; bà ấy nói, "Và đã 50 năm kể từ khi tôi đạp xe đạp." Rồi bà ấy nhìn lên, bà ấy nhìn lên, và nói, "Và tôi 81 tuổi, và tôi không lái xe nữa. Tôi vẫn phải đến cửa hàng, và tôi không thể mang theo nhiều thứ. " Và nó bất ngờ xảy ra với tôi, trong số rất nhiều nỗi sợ hãi của tôi, không chỉ là bộ máy hành chính và các cơ quan quản lý Và các nhà lập pháp có thể không hiểu nó - Đó là, về cơ bản, bạn tin rằng có áp lực trong số người không để xâm chiếm hầu hết quý giá của không gian còn lại, vỉa hè tại các thành phố này. Khi bạn nhìn vào yêu cầu pháp lý 36 inch cho vỉa hè, sau đó là tám foot cho chiếc xe đỗ, sau đó là ba làn xe, và sau đó là tám feet khác - đó là - mảnh nhỏ là tất cả những gì ở đó. Nhưng bà ấy nhìn lên và nói điều này, và tôi phát hiện ra, trẻ em không quan tâm, Và họ không bỏ phiếu, và những người kinh doanh và sau đó là những người trẻ sẽ không để tâm tới điều này - họ rất thú vị- vì vậy tôi đoán rằng tôi đã lo lắng rằng dân số già hơn sẽ lo lắng. Vì vậy, vì đã nhìn thấy điều này, và lo lắng về nó trong tám năm, Điều đầu tiên tôi làm là cầm điện thoại và yêu cầu những người tiếp thị và quản lý, gọi cho AARP, lấy hẹn ngay. Chúng ta phải cho họ thấy điều này. Và họ mang nó đến Washington; Họ cho người khác thấy; và họ sẽ tham gia vào ngay bây giờ, xem những thứ này thu hút như thế nào ở một số thành phố, như Atlanta, nơi chúng tôi đang thực hiện các thử nghiệm thực tế xem nó có thể, giúp tái tạo năng lượng cho trung tâm thành phố của họ. (Vỗ tay) Điểm mấu chốt là, cho dù bạn tin rằng Liên Hợp Quốc, hoặc bất kỳ tổ chức nào khác - trong 20 năm tới, tất cả sự gia tăng dân số của con người trên hành tinh này sẽ ở trong các thành phố. Chỉ ở Châu Á, sẽ có hơn một tỷ người. Họ học cách bắt đầu bằng điện thoại di động. Họ không phải mất chuyến đi 100 năm như chúng ta. Họ bắt đầu ở đỉnh cao của chuỗi công nghệ thực phẩm Chúng ta bắt đầu xây dựng các thành phố và môi trường nhân loại nơi một người 150 pound có thể đi một vài dặm trong một môi trường dày đặc, màu mỡ, không gian xanh, mà không phải là trong một cỗ máy 4.000-pound để làm điều đó. Ô tô không phải là để đậu xe song song; chúng là những chiếc máy tuyệt vời đi giữa các thành phố, nhưng hãy suy nghĩ: chúng tôi đã giải quyết tất cả các vấn đề tầm xa, tốc độ cao. Người Hy Lạp đi từ nhà hát ở Dionysus đến Parthenon bằng xăng đan. Bạn làm điều đó bằng giày thể thao. Không có nhiều thay đổi. Nếu điều này đi chỉ nhanh bằng ba lần thời gian đi bộ- ba lần - đi bộ 30 phút còn 10 phút. Sự lựa chọn của bạn, khi sống trong thành phố, nếu nó bây giờ là 10 phút - bởi vì lúc 30 phút bạn muốn thứ thay thế, dù đó là xe buýt, xe lửa - Ta xây cơ sở hạ tầng - một đường sắt nhẹ - hoặc bạn sẽ tiếp tục đỗ những chiếc xe đó. Nhưng nếu bạn có thể đặt một cái ghim ở hầu hết các thành phố, và tưởng tượng xa thế nào nếu có thời gian, đi bộ nửa giờ, đó là thành phố. Nếu làm nó thú vị, và còn tám hoặc mười phút, bạn không thể tìm thấy chiếc xe của bạn, không đỗ xe, di chuyển, lại đỗ xe và đi đâu đó; bạn không thể đi taxi hoặc tàu điện ngầm. Chúng ta có thể thay đổi cách mọi người phân bổ nguồn lực, cách hành tinh này sử dụng năng lượng, làm cho nó thú vị hơn. Và chúng tôi hy vọng một phần nào đó lịch sử nói rằng chúng tôi đã đúng. Đó là Segway Đây là một động cơ vòng Stirling; điều này đã được nhầm lẫn bởi rất nhiều điều chúng tôi đang làm. Con quái vật nhỏ này, hiện đang sản xuất ra vài trăm watt điện. Có, nó có thể được gắn liền với điều này, Và vâng, trên một kg propan, Bạn có thể lái xe từ New York đến Boston nếu bạn chọn. Có lẽ thú vị hơn về động cơ nhỏ này là nó sẽ đốt cháy bất kỳ nhiên liệu, bởi vì một số bạn có thể hoài nghi về khả năng này có ảnh hưởng, nơi mà hầu hết thế giới bạn không thể cắm vào ổ cắm 120V của bạn. Chúng tôi đã nghiên cứu việc này, thực tế, như một nguồn năng lượng thay thế, trở lại Johnson & Johnson, để chạy iBOT, bởi vì pin tốt nhất bạn có thể nhận được - 10 watt-giờ trên một kilogram chì, 20 watt giờ cho mỗi kg niken-cadmium, 40 watt-giờ trên kg niken-kim loại hydrua, 60 watt-giờ trên một lít trong pin lithium, 8.750 watt-giờ năng lượng trong mỗi kilôgam propan hoặc xăng - đó là lý do tại sao không ai lái xe điện. Tuy nhiên, trong bất kỳ trường hợp nào, nếu có thể đốt nó với hiệu suất như nhau - bởi vì nó là sự đốt cháy bên ngoài - như bếp của bạn, Nếu bạn có thể đốt cháy bất kỳ nhiên liệu nào, nó khá gọn gàng. Nó làm cho đủ điện để, ví dụ, làm điều này, mà vào ban đêm là đủ điện, trong phần còn lại của thế giới, như ông Holly - Tiến sĩ Holly - chỉ ra, có thể chạy máy tính và một bóng đèn. Nhưng thú vị hơn, nhiệt động lực học của điều này nói, bạn sẽ không bao giờ nhận được hiệu quả hơn 20 phần trăm. Nó không quan trọng nhiều - nếu bạn nhận được 200 watt điện, bạn sẽ nhận được 700 hoặc 800 watt nhiệt. Nếu bạn muốn đun sôi nước và ngưng tụ lại với tốc độ 10 gallon/giờ, nó mất khoảng 25, hơn 25,3 kilowatt một chút- 25.000 watt điện liên tục - để làm điều đó. Rất nhiều năng lượng, không đủ để khử muối hoặc nước sạch ở nước này theo cách đó. Chắc chắn, ở phần còn lại của thế giới, sự lựa chọn của bạn là để tàn phá nơi này, biến mọi thứ sẽ cháy thành nhiệt, hoặc uống nước có sẵn. Nguyên nhân số một gây tử vong trên hành tinh này của con người là nước bẩn. Tùy thuộc vào số người mà bạn tin, khoảng 60 đến 85.000 người mỗi ngày. Chúng ta không cần phải cấy ghép tim tinh vi trên khắp thế giới. Chúng ta cần nước. Và phụ nữ không nên dành bốn giờ một ngày để tìm kiếm nó, hoặc xem con cái họ chết. Chúng tôi đã tìm ra cách để đặt một máy nén nén hơi vào cái này, với một bộ trao đổi nhiệt dòng chảy ngược để lấy nhiệt thải, Sau đó sử dụng một chút điện để kiểm soát quá trình đó, và cho 450 watt, mà là một chút ít hơn một nửa nhiệt thải của nó, nó sẽ làm cho 10 gallon một giờ nước cất từ bất cứ thứ gì có trong nó để làm mát nó. Vì vậy, nếu chúng tôi đặt hộp này vào đây trong một vài năm, chúng ta có thể có một giải pháp để vận chuyển, điện, và truyền thông, và có thể là nước sạch trong một gói hàng bền vững nặng 60 pound? Tôi không biết, nhưng chúng tôi sẽ thử nó. Tôi tốt hơn là nên im lặng. (Vỗ tay)