It's not about technology, it's about people and stories. I could show you what recently was on television as a high quality video: 60 Minutes, many of you may have seen it. And it was the now director of the entire piece of the veteran's administration -- who, himself, had lost an arm 39 years ago in Vietnam -- who was adamantly opposed to these crazy devices that don't work. And it turns out that with 60 Minutes cameras rolling in the background, after he pretty much made his position clear on this -- he had his hook and he had his -- he wore this arm for less than two hours and was able to pour himself a drink and got quite emotional over the fact that, quote -- his quote -- it's the first time he's felt like he's had an arm in 39 years.
Không phải chuyện về công nghệ mà là về con người và những câu chuyện. Tôi sẽ kể cho các bạn những gì vừa diễn ra trên truyền hình gần đây như một video chất lượng cao chương trình '60 phút', có lẽ nhiều người trong các bạn đã xem nó Và đó là câu chuyện về chủ tịch hiện thời của hội cựu chiến binh mà chính bản thân ông đã mất đi một cánh tay cách đây 39 năm trước ở Việt Nam Người đã phản đối kịch liệt các thiết bị điên rồ không hoạt động này. Và cuối cùng chiếc máy quay 60 phút chiếu ở bối cảnh, sau khi ông ấy đã có thái độ rõ ràng về việc -- ông có cái móc của ông ấy và ông ấy có -- ông ấy đã gắn cánh tay giả này gần 2 tiếng và đã có thể tự mình rót 1 ly nước và vô cùng xúc động trước một thực tế Xin trích nguyên văn lần đầu tiên ông cảm nhận được mình lại có cánh tay sau 39 năm.
But that would sort of be jumping to the middle of the story, and I'm not going to show you that polished video. I'm going to, instead, in a minute or two, show you an early, crude video because I think it's a better way to tell a story.
Nhưng như vậy sẽ là kể đến đoạn giữa câu chuyện rồi, Và tôi không định cho các bạn xem video đã biên tập đó nữa thay vì vậy, tôi sẽ, trong một hoặc hai phút chiếu 1 đoạn phim trước đó chưa qua chỉnh sửa vì tôi nghĩ rằng đây là cách tốt hơn để kể câu chuyện này
A few years ago I was visited by the guy that runs DARPA, the people that fund all the advanced technologies that businesses and universities probably wouldn't take the risk of doing. They have a particular interest in ones that will help our soldiers. I get this sort of unrequested -- by me anyway -- visit, and sitting in my conference room is a very senior surgeon from the military and the guy that runs DARPA.
Vài năm trước, tôi đã được ghé thăm bởi những người điều hành DARPA, những người tài trợ vốn cho những công nghệ tiên tiến mà các tổ chức kinh doanh và trường đại học sẽ không dám mạo hiểm đầu tư. Họ có mối quan tâm đặc biệt đến những công nghệ giúp ích cho những người lính Tôi nhận được -- theo cách nào đó -- một chuyến viếng thăm, và ngồi trong phòng hội nghị là 1 bác sĩ phẫu thuật kì cựu từ quân đội và những người điều hành DARPA.
They proceed to tell me a story which comes down to basically the following. We have used such advanced technologies now and made them available in the most remote places that we put soldiers: hills of Afghanistan, Iraq ... They were quite proud of the fact that you know, before the dust clears, if some soldier has been hurt they will have collected him or her, they will have brought him back, they will be getting world-class triage emergency care faster than you and I would be getting it if we were hurt in a car accident in a major city in the United States. That's the good news.
Họ đã để kể tôi nghe một câu chuyện mà về cơ bản liên quan đến điều sau Giờ đây chúng ta đã dùng công nghệ hiện đại như vậy và đem chúng tới những nơi hoang vu nhất mà chúng ta đóng quân: Những ngọn đồi của Afghanistan, Iraq... Họ khá tự hào về bạn biết đó, trước khi bụi bẩn được dọn sạch, nếu có binh lính bị thương họ sẽ tập hợp anh ta hoặc cô ta, và đưa quay về, Binh lính đó sẽ được hưởng dịch vụ chăm sóc khẩn cấp đẳng cấp nhất thể giới nhanh hơn cả bạn và tôi, nếu chúng ta bị thương trong một vụ tai nạn xe hơi ở một thành phố lớn của Mỹ. Đó là tin tốt.
The bad news is if they've collected this person and he or she is missing an arm or leg, part of the face, it's probably not coming back. So, they started giving me the statistics on how many of these kids had lost an arm. And then the surgeon pointed out, with a lot of anger, he said, "Why is it? At the end of the Civil War, they were shooting each other with muskets. If somebody lost an arm, we gave them a wooden stick with a hook on it. Now we've got F18s and F22s, and if somebody loses an arm, we give them a plastic stick with a hook on it."
Tin xấu là nếu họ nhận người này và anh ta hay cô ta bị mất đi một tay hay một chân, hay một phần của gương mặt, có lẽ họ sẽ không đưa về đâu. Cho nên, họ đã đưa tôi xem thống kê về số những đứa trẻ bị mất một cánh tay. Và sau đó vị bác sĩ phẫu thuật chỉ ra, vô cùng tức giận, anh ta nói: "Tại sao vậy? Lúc kết thúc thế chiến thứ II, họ đã dùng súng trường bắn nhau. Nếu ai đó bị mất đi một cánh tay, chúng tôi sẽ đưa họ một cây gậy gỗ có đầu móc. Bây giờ chúng ta có loại F18 và F22, và nếu có ai đó mất đi một cánh tay, chúng tôi sẽ đưa họ một cây gậy nhựa có đầu móc."
And they basically said, "This is unacceptable," and then the punchline: "So, Dean, we're here because you make medical stuff. You're going to give us an arm." And I was waiting for the 500 pages of bureaucracy, paperwork and DODs. No, the guy says, "We're going to bring a guy into this conference room, and wearing the arm you're going to give us, he or she is going to pick up a raisin or a grape off this table. If it's the grape, they won't break it." Great he needs efferent, afferent, haptic response sensors. "If it's the raisin, they won't drop it." So he wants fine motor control: flex at the wrist, flex at the elbow, abduct and flex at the shoulder. Either way they were going to eat it.
Và cơ bản họ nói rằng, "Điều này không thể chấp nhận được." rồi đến câu quyết định, "Vậy thì, Dean, chúng tôi ở đây vì anh tạo ra các dụng cụ y tế. Anh sẽ giúp chúng tôi có được một cánh tay." Và tôi đang chờ để được đưa cho 500 trang về bộ máy quan liêu, các giấy tờ và DODs. Người kia nói không phải, "Chúng tôi sẽ đưa một người đến phòng hội nghị, và đeo cánh tay mà anh sẽ tạo cho chúng tôi, anh ta hoặc cô ta sẽ nhặt một quả nho khô hoặc một quả nho. khỏi mặt bàn này. Nếu đó là nho, họ sẽ không bóp nát nó." Tốt thôi, anh ta cần bộ cảm biến li tâm, hướng tâm, chạm và cảm nhận "Nếu đó là nho khô, họ sẽ không đánh rơi nó." Vậy là anh ta muốn động cơ điều khiển tốt: cổ tay có thể gập lại được, khuỷu tay có thể cong lại được, vai cũng cử động và co giãn được. Dù sao thì họ cũng sẽ ăn thôi.
"Oh, by the way Dean. It's going to fit on a 50th percentile female frame -- namely 32 inches from the long finger -- and weigh less than nine pounds." 50th percentile female frame. "And it's going to be completely self contained including all its power." So, they finished that. And I, as you can tell, am a bashful guy. I told them they're nuts. (Laughter) They've been watching too much "Terminator." (Laughter) Then, the surgeon says to me, "Dean, you need to know more than two dozen of these kids have come back bilateral." Now, I cannot imagine -- I'm sorry, you may have a better imagination than I do -- I can't imagine losing my arm, and typically at 22 years old. But compared to that, losing two? Seems like that would be an inconvenience.
"À, nhân đây Dean. Cánh tay sẽ được gắn cho một nửa dân số- phụ nữ cụ thể là 32 inches từ ngón giữa (~81cm) và nhẹ hơn 9 pao (~4kg)." Nhóm phụ nữ đại biểu cho một nửa cấu trúc dân số "Và nó sẽ bao gồm tất cả mọi thứ, kể cả nguồn năng lượng để vận hành" Và như vậy, họ đã kết thúc câu chuyện. Còn tôi, như bạn thấy đó, là một người hay e ngại. Tôi bảo họ, các anh điên rồi. (Tiếng cười) Họ đã xem quá nhiều phim "Kẻ hủy diệt" rồi (Cười) Sau đó, bác sĩ phẫu thuật nói với tôi, "Dean, anh cần phải biết có hơn 24 những đứa trẻ như vậy đã trở về Cụt cả hai cánh tay.” Giờ, tôi không thể hình dung được, Tôi xin lỗi, bạn có lẽ hình dung được tốt hơn tôi --- Tôi không thể tưởng tượng việc mất đi một cánh tay, và đặc biệt là lúc 22 tuổi. Nhưng so sánh với việc mất cả hai tay thì sao? Chắc sẽ không được thuận tiện cho lắm.
Anyway, I went home that night. I thought about it. I literally could not sleep thinking about, "I wonder how you'd roll over with no shoulders." So, I decided we've got to do this. And trust me, I've got a day job, I've got a lot of day jobs. Most of my day job keeps me busy funding my fantasies like FIRST and water and power .... And I've got a lot of day jobs. But I figured I gotta do this. Did a little investigation, went down to Washington, told them I still think they're nuts but we're going to do it. And I told them I'd build them an arm. I told them it would probably take five years to get through the FDA, and probably 10 years to be reasonably functional. Look what it takes to make things like iPods. "Great," he said, "You got two years." (Laughter) I said, "I'll tell you what. I'll build you an arm that's under nine pounds that has all that capability in one year. It will take the other nine to make it functional and useful." We sort of agreed to disagree.
Dù sao thì, tối hôm ấy tôi đã về nhà và nghĩ về chuyện đó. Tôi không thể ngủ được. cứ nghĩ về việc, "Làm cách nào để lật người lại mà không có đôi vai." Vì vậy, tôi quyết định chúng tôi phải làm chuyện này thôi. Và tin tôi đi, tôi có công việc cũng như nhiều việc để làm lắm Hầu hết các việc ấy khiến tôi bận rộn xây dựng mơ ước như FIRST và nước và điện Và tôi có nhiều việc trong ngày lắm. Nhưng tôi hiểu tôi phải làm điều này. Tôi đã làm một cuộc khảo sát nhỏ, tôi đến Washington, nói với họ tôi vẫn nghĩ các anh điên rồi, nhưng chúng ta sẽ làm điều đó. Và tôi nói với họ tôi sẽ tạo lại cánh tay cho họ Tôi nói, chắc sẽ mất 5 năm để vượt qua được FDA (Cục Quản lý Dược phẩm Mỹ) và có lẽ khoảng 10 năm để hoạt động được tương đối Hãy xem phải cần những gì để tạo ra iPod chẳng hạn "Tốt lắm", anh ta nói, "Anh có 2 năm." (Tiếng cười) Tôi nói, "Tôi sẽ nói anh nghe Tôi sẽ tạo cánh tay cho anh nhẹ hơn 9 pao mà có toàn bộ chức năng đó trong 1 năm thôi Rồi sẽ mất 9 năm nữa để nó hoạt động được và hữu dụng" Chúng tôi phân vân giữa đồng ý và không.
I went back and I started putting a team together, the best guys I could find with a passion to do this. At the end of exactly one year we had a device with 14 degrees of freedom, all the sensors, all the microprocessors, all the stuff inside. I could show you it with a cosmesis on it that's so real it's eerie, but then you wouldn't see all this cool stuff. I then thought it would be years before we'd be able to make it really, really useful. It turned out, as I think you could see in Aimee's capabilities and attitudes, people with a desire to do something are quite remarkable and nature is quite adaptable.
Tôi đã quay về và bắt đầu thành lập một nhóm, những người ưu tú nhất tôi có thể tìm thấy với đam mê để làm chuyện này Kết thúc, chính xác là 1 năm sau chúng tôi đã có một thiết bị với 14 độ xoay chuyển tự do tất cả các bộ cảm ứng và vi xử lí, tất cả các bộ phận bên trong. Tôi có thể chỉ cho bạn thấy nó với lớp vỏ nhân tạo trên đó trông thật đến mức rợn gáy, nhưng bạn sẽ không thấy những thứ thú vị này đâu Sau đó tôi nghĩ sẽ mất nhiều năm trước khi chúng ta có thể khiến nó thật sự, thật sự trở nên hữu ích. Cuối cùng, như tôi nghĩ bạn có thể nhìn thấy trong khả năng và thái độ của Aimee, những người có khao khát làm việc gì đó đều rất phi thường với bản tính khá dễ thích ứng
Anyway, with less than 10 hours of use, two guys -- one that's bilateral. He's literally, he's got no shoulder on one side, and he's high trans-humeral on the other. And that's Chuck and Randy together, after 10 hours -- were playing in our office. And we took some pretty cruddy home movies. At the end of the one I'm going to show, it's only about a minute and a couple of seconds long, Chuck does something that to this day I'm jealous of, I can't do it. He picks up a spoon, picks it up, scoops out some Shredded Wheat and milk, holds the spoon level as he translates it, moving all these joints simultaneously, to his mouth, and he doesn't drop any milk. (Laughter) I cannot do that. (Laughter) His wife was standing behind me. She's standing behind me at the time and she says, "Dean, Chuck hasn't fed himself in 19 years. So, you've got a choice: We keep the arm, or you keep Chuck." (Laughter) (Applause)
Dù sao thì, với ít hơn 10 tiếng đồng hồ sử dụng, 2 người - 1 trong số đó bị mất cả hai cánh tay Anh ấy, theo nghĩa đen, anh ấy không có một bên vai, và anh ấy có một vai nhân tạo ở bên còn lại. Và đó là Chuck cùng Randy sau 10 tiếng đồng hồ - ngồi chơi trong văn phòng của chúng tôi Và chúng tôi đã quay vài đoạn phim gia đình thô sơ Cuối phần này tôi sẽ chiếu nó, đoạn phim chỉ tầm một phút và vài giây thôi, Chuck làm một điều mà đến hôm nay tôi vẫn ghen tỵ Tôi không thể làm được. Anh ấy lấy một cái muỗng, cầm nó lên, xúc lên một ít ngũ cốc Shredded Wheat và sữa, giữ cái muỗng thăng bằng anh ấy di chuyển nó, cùng lúc với tất cả các khớp này đưa lên đến miệng, và anh ấy không làm rớt giọt sữa nào. (Tiếng cười) Tôi không thể làm được thế. (Tiếng cười) Vợ anh ấy đang đứng phía sau tôi. Lúc đó cô ấy đang đứng ngay phía sau tôi và cô ấy nói, "Dean, Chuck đã không tự mình ăn được trong 19 năm rồi. Thế nên các anh có một lựa chọn: Chúng tôi giữ cánh tay, hoặc các anh giữ Chuck." (Tiếng cười) (Vỗ tay)
So, can we see that? This is Chuck showing simultaneous control of all the joints. He's punching our controls guy. The guy behind him is our engineer/surgeon, which is a convenient guy to have around. There's Randy, these guys are passing a rubber little puck between them. And just as in the spirit of FIRST, gracious professionalism, they are quite proud of this, so they decide to share a drink. This is a non-trivial thing to do, by the way. Imagine doing that with a wooden stick and a hook on the end of it, doing either of those. Now Chuck is doing something quite extraordinary, at least for my limited physical skill. And now he's going to do what DARPA asked me for. He's going to pick up a grape -- he didn't drop it, he didn't break it -- and he's going to eat it. So, that's where we were at the end of about 15 months. (Applause)
Vậy thì, chúng ta thấy rồi chứ? Đó là Chuck đang thể hiện những sự điều khiển đồng thời của tất cả các khớp nối. Anh ấy đang đánh vào người điều khiển của chúng tôi. Còn phía sau là kĩ sư kiêm bác sĩ phẫu thuật của chúng tôi một người phụ tá rất hữu ích Có Randy, họ đang chuyền tay nhau một trái banh cao su nhỏ Và đúng như tinh thần của đội FIRST, tác phong chuyên nghiệp, họ rất tự hào về nó, cho nên họ quyết định chia sẻ đồ uống. Tiện thể, đây là điều không bình thường chút nào Tưởng tượng làm việc đó với 1 chiếc gậy gỗ có đầu móc ở phía cuối làm một trong hai việc đó. Bây giờ Chuck đang làm một việc phi thường ít ra là với kĩ năng thế chất giới hạn của tôi. Và giờ anh ta sẽ làm theo những gì mà DARPA yêu cầu tôi thực hiện. Anh ấy sẽ nhặt lên một quả nho -- anh ấy đã không làm rơi anh ấy không làm dập nó -- và anh ấy sẽ ăn nó. Và đó là những gì chúng tôi đã đạt tới sau khoảng 15 tháng. (Vỗ tay)
But, as I've learned from Richard, the technology, the processors, the sensors, the motors, is not the story. I hadn't dealt with this kind of problem or frankly, this whole segment of the medical world. I'll give you some astounding things that have happened as we started this. After we were pretty much convinced we had a good design, and we'd have to make all the standard engineering trade-offs you always make -- you can always get three out of four of anything you want; the weight, the size, the cost, the functionality -- I put a bunch of guys in my plane and I said, "We're flying down to Walter Reed, and we're going talk to these kids, because frankly it doesn't matter whether we like this arm. It doesn't matter whether the Department of Defense likes this arm." When I told them that they weren't entirely enthusiastic, but I told them, "It really doesn't matter what their opinion is. There is only one opinion that matters, the kids that are either going to use it or not."
Nhưng, như tôi đã học được từ Richard, công nghệ, bộ vi xử lí, máy cảm biến, động cơ, không phải là câu chuyện. Tôi chưa từng gặp vấn đề dạng này hay nói thẳng ra, toàn bộ lĩnh vực này là của y tế thế giới. Tôi sẽ chỉ cho bạn thấy những điều đáng kinh ngạc từng xảy ra khi chúng tôi bắt đầu việc này. Sau khi chúng tôi đã khá chắc chắn mình có 1 thiết kế tốt, và sẽ phải tiến hành thiết lập những kĩ thuật tiêu chuẩn, bạn luôn phải lúc nào bạn cũng có thể chọn 3 trong 4 thứ bạn muốn cân nặng, kích thước, giá cả, chức năng - Tôi đưa một nhóm người lên máy bay của mình và nói, "Chúng ta sẽ bay tới Walter Reed nói chuyện với những đứa trẻ này vì thật ra, chúng tôi thích cánh tay hay không chẳng quan trọng. Bộ Quốc Phòng có thích hay không cũng chẳng quan trọng Khi tôi kể với họ thì họ không nhiệt tình nghe cho lắm, nhưng tôi đã nói, "Ý kiến của họ ra sao không quan trọng. Chỉ có duy nhất 1 ý kiến đáng kể, là bọn trẻ sẽ dùng nó hay không thôi."
I told a bunch of my engineers, "Look we're going to walk into Walter Reed, and you're going to see people, lots of them, missing major body parts. They're probably going to be angry, depressed, frustrated. We're probably going to have to give them support, encouragement. But we've got to extract from them enough information to make sure we're doing the right thing." We walked into Walter Reed and I could not have been more wrong. We did see a bunch of people, a lot of them missing a lot of body parts, and parts they had left were burned; half a face gone, an ear burned off.
Tôi nói với các kĩ sư, "Xem này, chúng ta sắp đi vào Walter Reed, và các bạn sẽ gặp mọi người, rất nhiều người nữa, bị mất đi những bộ phận cơ thể chủ chốt Họ có thể sẽ rất giận dữ, thất vọng, bực tức, Chúng ta có lẽ sẽ cần phải hỗ trợ, động viên họ. Nhưng chúng ta phải tìm hiểu từ họ đầy đủ thông tin để đảm bảo chúng ta đang làm điều đúng đắn." Chúng tôi đã đến Walter Reed và tôi không thể nào sai lầm hơn thế được nữa Chúng tôi quả thật đã thấy 1 nhóm người, nhiều người trong số đó bị mất rất nhiều bộ phận trên cơ thể, và những phần còn lại thì bị cháy xém; nửa mặt biến dạng, 1 bên tai cháy rụi.
They were sitting at a table. They were brought together for us. And we started asking them all questions. "Look," I'd say to them, "We're not quite as good as nature yet. I could give you fine motor control, or I could let you curl 40 pounds; I probably can't do both. I can give you fast control with low reduction ratios in these gears, or I can give you power; I can't give you both. And we were trying to get them to all help us know what to give them. Not only were they enthusiastic, they kept thinking they're there to help us. "Well, would it help if I ..." "Guys, and woman, you've given enough. We're here to help you. We need data. We need to know what you need."
Họ đang ngồi ở bàn. Họ được đưa tới cho chúng tôi. Và chúng tôi bắt đầu hỏi họ tất cả mọi thứ "Nghe này", tôi nói với họ, "Chúng tôi vẫn chưa làm tốt được như tạo hóa Tôi có thể đưa cho bạn động cơ điều khiển tốt, hoặc tôi có thể giúp bạn nâng lên hạ xuống 40 pao; tôi có lẽ không làm được cả 2 Tôi có thể cho bạn điều khiển nhanh với việc giảm tỷ lệ trong trang thiết bị, hoặc tôi có thể cho bạn thể lực nhưng tôi không thể cho bạn cả 2 được. Và chúng tôi cố gắng nhờ tất cả bọn họ giúp chúng tôi hiểu được cần đưa cho họ thứ gì. Họ không những nhiệt tình, họ còn nghĩ họ ở đây là để giúp chúng tôi "À, có giúp gì không nếu tôi..." "Các chàng trai và các cô gái, các bạn đã cống hiến đủ rồi. Chúng tôi ở đây để giúp đỡ mọi người Chúng tôi cần số liệu để biết mọi người cần gì."
After a half an hour, maybe, there was one guy at the far end of the table who wasn't saying much. You could see he was missing an arm. He was leaning on his other arm. I called down to the end, "Hey, you haven't said much. If we needed this or this, what would you want?" And he said, "You know, I'm the lucky guy at this table. I lost my right arm, but I'm a lefty." (Laughter) So, he wouldn't say much. He had a great spirit, like all the rest of them had great spirits. And he made a few comments. And then the meeting ended. We said goodbye to all these guys. And that guy pushed himself back from the table ... he has no legs.
Sau nửa tiếng đồng hồ, có lẽ vậy, có 1 người đàn ông ở cuối bàn một người không nói nhiều lắm Bạn có thể thấy anh ấy bị mất 1 cánh tay, Anh ấy đang dựa vào cánh tay còn lại. Tôi gọi với xuống, "Này, anh vẫn chưa nói gì cả Nếu chúng ta cần mấy thứ này, anh sẽ muốn cái nào? Và anh ấy nói, "Anh biết đấy, tôi là 1 gã may mắn tại bàn này. Tôi đã mất cánh tay phải, nhưng tôi thuận tay trái." (Tiếng cười) Vì vậy, anh ấy sẽ không nói nhiều nữa. Anh ấy có 1 tinh thần tuyệt vời, cũng như tất cả những người còn lại Và anh ấy đưa ra vài bình luận Sau đó, cuộc gặp mặt kết thúc. Chúng tôi chào tạm biệt họ. Và anh ấy đẩy mình về phía sau cái bàn.... anh ấy không có chân.
So, we left. And I was thinking, "We didn't give them support and encouragement; they gave it to us. They're not finished giving yet." It was astounding. So, we went back. And I started working harder, faster. Then we went out to Brooke Army Medical Center. And we saw lots of these kids, lots of them. And it was astounding how positive they are. So, we went back, and we've been working harder yet. We're in clinical trials, we've got five of them on people. We're screaming along. And I get a call and we go back to Washington.
Như thế, chúng tôi rời khỏi. Và tôi đã nghĩ, "Chúng tôi không đưa cho họ sự hỗ trợ hay động viên gì hết; ngược lại họ đã trao nó cho chúng tôi. Họ vẫn chưa ngừng cống hiến." Thật đáng kinh ngạc. Vậy là chúng tôi quay về. Và tôi bắt đầu làm việc tích cực hơn, nhanh hơn. Sau đó chúng tôi đến Trung tâm y tế quân đội Brooke. Chúng tôi gặp rất nhiều những người trẻ như vậy, rất nhiều. Và thật kinh ngạc bọn trẻ mới tích cực làm sao. Thế là chúng tôi quay về, và chúng tôi làm việc chăm chỉ hơn nữa. Chúng tôi tiến hành thử nghiệm lâm sàng và gắn năm thiết bị lên những người tham gia Chúng tôi la hét cùng họ. Tôi nhận được 1 cuộc gọi, sau đó chúng tôi quay trở lại Washington.
We go back to Walter Reed, and a kid, literally, 20 some-odd days before that was blown up. And they shipped him to Germany and 24 hours later they shipped him from Germany to Walter Reed. And he was there, and they said we needed to come. And I went down and they rolled him into a room. He's got no legs. He's got no arms. He's got a small residual limb on one side. Half of his face is gone, but they said his vision is coming back. He had one good eye. His name is Brandon Marrocco.
Chúng tôi trở lại Walter Reed, và 1 người trẻ, thật vậy, 20 ngày gì đấy trước đó đã bị thổi bay. Và họ đưa cậu tới Đức. rồi 24 tiếng sau đó họ đưa cậu từ Đức về Walter Reed. Và cậu ta đã ở đây, Họ nói chúng tôi cần phải tới đó. Khi tôi tới nơi họ đưa cậu ấy vào 1 cái phòng. Cậu bé không có chân. Cậu cũng không có tay. Cậu chỉ còn 1 chi nhỏ dư ra ở 1 bên. Nửa khuôn mặt bị biến dạng, nhưng họ nói thị giác của cậu bé đang dần hồi phục Cậu bé có 1 con mắt nguyên vẹn. Tên cậu là Brandon Marrocco.
And he said, "I need your arms, but I need two of them." "You'll get them." This kid was from Staten Island. And he said, "I had a truck, before I went over there, and it had a stick. You think I'll be able to drive it?" "Sure." And I turned around and went, "How are we going to do this?" (Laughter) Anyway, he was just like all the rest of them. He doesn't really want a lot. He wants to help. He told me that he wanted to go back to help his buddies.
Cậu bé nói, "Cháu cần cánh tay của chú, nhưng cháu cần 2 tay lận." "Cháu sẽ có chúng." Đứa bé ấy đến từ đảo Staten. Cậu nói, "Cháu có 1 chiếc xe tải trước khi cháu tới nơi đó, chiếc xe có 1 cần số. Chú nghĩ cháu có thể lái nó được không?" "Chắc chắn là được." Rồi tôi quay đi và ôm đầu, "Chúng ta phải làm thế nào đây?" (Cười) Dù sao thì, cậu bé cũng giống những người còn lại. Cậu thật sự không mong muốn nhiều lắm Cậu muốn được giúp đỡ. Cậu bé đã nói với tôi cậu ta muốn trở lại để giúp những người bạn của mình.
So, I was on my way out here. I was asked to stop at Texas. There were 3,500 people, the Veteran's Administration, U.S. ... just 3,500 at this huge event to help the families of all the kids -- some that have died, some that are like Brandon -- and they wanted me to speak. I said, "What am I going to say? This is not a happy thing. Look, if this happens to you, I can give you ... This stuff is still not as good at the original equipment." "You need to come."
Vậy là, trên đường tới đây, Tôi được yêu cầu dừng chân tại Texas. Ở đó có 3500 người, Hội Cựu chiến binh, ở Mĩ...3500 người ở 1 sự kiện lớn như vậy để giúp gia đình của tất cả bọn trẻ - một số đã chết, số còn lại thì giống Brandon -- và họ muốn tôi lên phát biểu. Tôi kêu lên, "Tôi biết nói gì bây giờ? Chẳng vui vẻ gì. Nếu chuyện này xảy đến với bạn, tôi có thể cho bạn...Thứ này vẫn không tốt bằng thiết bị ban đầu." "Anh cần phải đến."
So, I went. And, as I think you get the point, there were a lot people there recovering. Some further along than others. But universally, these people that had been through this had astounding attitudes, and just the fact that people care makes a huge difference to them.
Cho nên, tôi đã đi. Và, tôi nghĩ là các bạn đã hiểu ý của tôi có rất nhiều người ở đây đang dần hồi phục Một số phục hồi nhanh hơn những người khác Nhưng nhìn chung, những người đã từng trải qua chuyện này có một tâm thế đáng kinh ngạc, Chỉ riêng việc được mọi người quan tâm đã tạo sự khác biệt rất lớn đối với họ.
I'll shut up, except one message or concern I have. I don't think anybody does it intentionally, but there were people there literally talking about, "Well, how much will they get?" You know, this country is involved as we've all heard, in this great healthcare debate. "Who is entitled to what? Who is entitled to how much? Who is going to pay for it?" Those are tough questions. I don't have an answer to that. Not everybody can be entitled to everything simply because you were born here. It's not possible. It would be nice but let's be realistic.
Tôi sẽ ngừng nói, ngoại trừ có 1 thông điệp hay quan ngại tôi muốn nói. Tôi không nghĩ có ai lại cố ý làm vậy, nhưng có nhiều người trực tiếp nói rằng, "À, họ sẽ nhận được bao nhiêu vậy?" Như chúng ta đều đã nghe, đất nước này tham gia trong cuộc tranh luận vĩ mô về chăm sóc sức khỏe "Ai được hưởng quyền lợi gì? Ai được hưởng bao nhiêu? Ai sẽ chi trả cho những thứ đó?" Đó là những câu hỏi hóc búa. Tôi không có câu trả lời. Không hẳn mọi người ai cũng được hưởng quyền lợi đơn giản vì bạn được sinh ra tại đây Đó là điều không thể. Nếu được vậy thì tốt nhưng hãy thực tế một chút.
They were tough questions. There's polarized groups down there. I don't know the answers. There are other questions that are tough. "Should we be there? How do we get out? What do we need to do?" There's very polarized answers to that question too, and I don't have any answers to that. Those are political questions, economic questions, strategic questions. I don't have the answer. But let me give you a simple concern or maybe statement, then. It is an easy answer.
Những câu hỏi hóc búa, dưới kia sẽ có những ý kiến trái chiều Tôi không biết câu trả lời. Còn những câu hỏi hóc búa khác nữa. "Chúng ta có nên ở đó? Làm sao chúng ta tránh khỏi? Chúng ta cần phải làm gì?" Câu hỏi này cũng có nhiều phương hướng trả lời nữa. và tôi cũng không có câu trả lời nào hết. Đó là những câu hỏi liên quan đến chính trị, kinh tế, chiến lược. Tôi không có đáp án. Nhưng để tôi gửi cho các bạn một mối quan ngại đơn giản, hay có thể là 1 lời tuyên bố Đây là một đáp án dễ dàng.
I know what these kids deserve on the healthcare side. I was talking to one of them, and he was really liking this arm -- it's way, way, way better than a plastic stick with a hook on it -- but there's nobody in this room that would rather have that than the one you got. But I was saying to him, "You know, the first airplane went 100 feet in 1903. Wilbur and Orville. But you know what? It wouldn't have made an old pigeon jealous. But now we got Eagles out there, F15s, even that Bald Eagle. I've never seen a bird flying around at Mach 2. I think eventually we'll make these things extraordinary." And I said to that kid, "I'll stop when your buddies are envious of your Luke arm because of what it can do, and how it does it. And we'll keep working. And I'm not going to stop working until we do that."
Tôi biết những gì bọn trẻ xứng đáng nhận về phương diện phúc lợi y tế. Tôi đã nói chuyện với một người trong số đó và cậu ấy thật sự rất thích cánh tay này - cái này tốt, tốt, tốt hơn nhiều cây gậy bằng nhựa có cái móc trên đó - nhưng không một ai trong phòng này sẽ muốn có nó hơn cái mà các bạn đã có rồi đâu. Nhưng tôi nói với cậu, "Cháu biết đó, chiếc máy bay đầu tiên bay được 100 feet (~30.48m) vào năm 1903. Wilbur và Orville. Nhưng cháu biết gì không? Điều đó còn không làm 1 chú bồ câu già ganh tỵ Nhưng giờ chúng ta có nhiều Đại bàng ngoài kia những chiếc F15, cả chiếc Đại bàng trọc đầu nữa. Chú chưa từng thấy chú chim nào bay tới Mach 2 đâu. Chú nghĩ cuối cùng chúng ta cũng sẽ làm những thứ này trở nên phi thường Và tôi đã nói với đứa trẻ đó, "Chú sẽ ghé thăm khi nào những người bạn của cháu ganh tị với cánh tay Luke của cháu vì những gì nó có thể làm, và làm bằng cách nào. Và chúng tôi sẽ tiếp tục làm việc. Và tôi sẽ không ngừng làm việc cho tới khi chúng tôi thành công."
And I think this country ought to continue its great debate, whining and complaining, "I'm entitled." "You're a victim." And whining and complaining about what our foreign policy ought to be. But while we have the luxury of whining and complaining about who's paying for what and how much we get, the people that are out there giving us that great privilege of whining and complaining, I know what they deserve: everything humanly possible. And we ought to give it to them. (Applause)
Và tôi nghĩ đất nước này nên tiếp tục cuộc tranh luận vĩ mô của nó, kêu ca và than phiền, "Tôi có quyền mà" "Anh là 1 nạn nhân." Và nên kêu ca và than phiền về chính sách đối ngoại phải nên thế nào. Nhưng trong khi chúng ta được kêu ca và than phiền về ai thanh toán cho tất cả và chúng ta được nhận bao nhiêu, những con người ở ngoài kia người cho chúng ta đặc quyền kêu ca và than phiền, tôi biết thứ mà họ xứng đáng nhận được: tất cả mọi thứ trong khả năng của 1 người. Và chúng ta cần phải đưa cho họ. (Vỗ tay)