A human child is born, and for quite a long time is a consumer. It cannot be consciously a contributor. It is helpless. It doesn't know how to survive, even though it is endowed with an instinct to survive. It needs the help of mother, or a foster mother, to survive. It can't afford to doubt the person who tends the child. It has to totally surrender, as one surrenders to an anesthesiologist.
Một đứa trẻ ra đời, và trong một thời gian khá dài nó là một người tiêu thụ. Chứ chưa thể là một người có ý thức đóng góp. Nó chưa giúp ích được. Nó không biết cách sinh tồn, mặc dù tạo hóa ban cho bản năng sinh tồn. Nó cần sự giúp đỡ của mẹ ruột, hoặc mẹ nuôi, để sinh tồn. Nó không nghi ngờ gì người chăm sóc mình. Nó hoàn toàn để cho điều đó xảy ra. như một người nộp mình trước một bác sĩ gây mê.
It has to totally surrender. That implies a lot of trust. That implies the trusted person won't violate the trust. As the child grows, it begins to discover that the person trusted is violating the trust. It doesn't know even the word "violation." Therefore, it has to blame itself, a wordless blame, which is more difficult to really resolve -- the wordless self-blame.
Nó hoàn toàn để cho điều đó xảy ra. Điều đó bao hàm sự tin tưởng. Điều đó bao hàm người được tin tưởng sẽ không vi phạm lòng tin. Khi một đứa trẻ lớn lên, nó bắt đầu khám phá rằng người được tin tưởng lại vi phạm lòng tin đó. Còn không biết đến từ "vi phạm" nữa. Vì vậy, phải tự trách bản thân, một sự trách cứ không nói nên lời, điều này còn khó hơn cách giải quyết thật sự - của sự hàm trách bản thân.
As the child grows to become an adult: so far, it has been a consumer, but the growth of a human being lies in his or her capacity to contribute, to be a contributor. One cannot contribute unless one feels secure, one feels big, one feels: I have enough.
Khi một đứa trẻ lớn lên, rồi trở thành người lớn: trước giờ, nó từng là một người tiêu thụ, nhưng sự phát triển của một con người nằm ở khả năng đóng góp của người đó, để trở thành một người đóng góp. Một người không thể đóng góp được gì nếu người đó không cảm thấy an tâm. người đó cảm thấy to lớn, một người cảm thấy: Tôi có đủ rồi.
To be compassionate is not a joke. It's not that simple. One has to discover a certain bigness in oneself. That bigness should be centered on oneself, not in terms of money, not in terms of power you wield, not in terms of any status that you can command in the society, but it should be centered on oneself. The self: you are self-aware. On that self, it should be centered -- a bigness, a wholeness. Otherwise, compassion is just a word and a dream.
Để có lòng thương người không phải là chuyện đùa. Điều này không hề đơn giản. Người ta phải khám phá điều to lớn chắc chắn về bản thân mình. Sự lớn mạnh đó nên tập trung vào bản thân, không phải bằng tiền bạc, không phải bằng sức mạnh bạn có, không phải bằng bất cứ địa vị nào bạn có thể ra lệnh trong xã hội, nhưng nó nên tập trung vào chính bản thân. Cái tôi: bạn tự ý thức mình. Cái tôi đó, nó phải được tập trung - lớn mạnh và toàn vẹn. Nếu không thì, lòng thương người chỉ là một tên gọi hay một giấc mơ mà thôi.
You can be compassionate occasionally, more moved by empathy than by compassion. Thank God we are empathetic. When somebody's in pain, we pick up the pain.
Thỉnh thoảng bạn có thể trở nên từ bi, xúc động hơn nhờ sự cảm thông hơn là lòng thương người. Cảm ơn Chúa, chúng ta có sự đồng cảm. Khi có ai đó đau đớn, chúng ta đón lấy nỗi đau đó.
In a Wimbledon final match, these two guys fight it out. Each one has got two games. It can be anybody's game. What they have sweated so far has no meaning. One person wins. The tennis etiquette is, both the players have to come to the net and shake hands. The winner boxes the air and kisses the ground, throws his shirt as though somebody is waiting for it. (Laughter) And this guy has to come to the net. When he comes to the net, you see, his whole face changes. It looks as though he's wishing that he didn't win. Why? Empathy.
Trong trận chung kết Wimbledon, 2 người đấu với nhau. Mỗi người có 2 vòng thi. Có thể là vòng thi của bất cứ ai. Họ đấu toát mồ hôi ra sao không còn ý nghĩa nào hết. Một người chiến thắng. Nghi thức trước trận tennis là, tất cả tuyển thủ phải đến gần chiếc lưới và bắt tay nhau. Người chiến thắng đánh tay lên không trung và hôn mặt đất, cởi bỏ áo như thể có ai đó đang chờ chuyện này vậy. (Cười) Và người này phải đến gần chiếc lưới. Khi anh ta đến gần chiếc lưới, bạn thấy đó, nguyên khuôn mặt anh ta thay đổi. Trông như thể anh ta đang cầu mong mình đừng có chiến thắng vậy. Tại sao? Sự cảm thông.
That's human heart. No human heart is denied of that empathy. No religion can demolish that by indoctrination. No culture, no nation and nationalism -- nothing can touch it because it is empathy. And that capacity to empathize is the window through which you reach out to people, you do something that makes a difference in somebody's life -- even words, even time.
Đó là trái tim của con người. Không có trái tim nào phủ nhận sự cảm thông đó hết. Không có tôn giáo nào có thể bị một học thuyết đánh đổ. Không có nền văn hóa, không một quốc gia hay một chủ nghĩa dân tộc - không gì có thể chạm vào nó vì đây là sự đồng cảm. Và khả năng đồng cảm là chiếc cửa sổ qua đó bạn có thể kết nối với nhiều người, bạn thực hiện một việc có thể tạo sự khác biệt trong cuộc sống của ai đó - ngay cả bằng từ ngữ hay thời gian.
Compassion is not defined in one form. There's no Indian compassion. There's no American compassion. It transcends nation, the gender, the age. Why? Because it is there in everybody. It's experienced by people occasionally.
Lòng thương người không được định nghĩa ở một hình thức nào hết. Không có lòng thương người đối với người Ấn. Không có lòng thương người đối với người Mĩ. Nó vượt qua mọi quốc gia, giới tính, tuổi tác. Tại sao? Vì nó nằm trong tất cả mọi người. Nó thỉnh thoảng được mọi người trải nghiệm.
Then this occasional compassion, we are not talking about -- it will never remain occasional. By mandate, you cannot make a person compassionate. You can't say, "Please love me." Love is something you discover. It's not an action, but in the English language, it is also an action. I will come to it later.
Vậy thì lòng thương người thỉnh thoảng này, chúng ta không nói về điều đó - sẽ không bao giờ duy trì thỉnh thoảng nữa. Bằng cách chỉ thị, bạn không thể khiến một người trở nên từ bi được. Bạn không thể nói, "Làm ơn yêu tôi đi." Tình yêu là điều gì đó bạn khám phá được. Đó không phải là hành động, nhưng trong tiếng Anh, điều đó cũng được xem là một hành động. Tôi sẽ đề cập tới nó sau.
So one has got to discover a certain wholeness. I am going to cite the possibility of being whole, which is within our experience, everybody's experience. In spite of a very tragic life, one is happy in moments which are very few and far between. And the one who is happy, even for a slapstick joke, accepts himself and also the scheme of things in which one finds oneself.
Vì vậy một người phải khám phá một sự trọn vẹn chắc chắn. Tôi sẽ trích dẫn khả năng trở thành tổng thể, nằm trong trải nghiệm của chúng ta, trải nghiệm của mọi người. Mặc dù cuộc sống tràn đầy bi kịch, con người vẫn hạnh phúc vào những lúc hiếm có như vậy. Và một người được xem là hạnh phúc, ngay cả đối với trò đùa, chấp nhận chính mình cũng như chấp nhận nhỡn giới mà con người ta tìm thấy chính họ
That means the whole universe, known things and unknown things. All of them are totally accepted because you discover your wholeness in yourself. The subject -- "me" -- and the object -- the scheme of things -- fuse into oneness, an experience nobody can say, "I am denied of," an experience common to all and sundry.
Điều đó có nghĩa là chấp nhận toàn thể vũ trụ, việc anh ta đã biết hay chưa biết. Tất cả chúng hoàn toàn được chấp nhận vì bạn khám phá sự toàn vẹn trong chính bản thân bạn. Chủ thể - "tôi" và khách thể - nhỡn giới của vạn vật - hợp nhất thành một thể. một trải nghiệm không ai có thể nói, "Tôi bị từ chối khỏi đó," một trải nghiệm bình thường đối với tất cả mọi người.
That experience confirms that, in spite of all your limitations -- all your wants, desires, unfulfilled, and the credit cards and layoffs and, finally, baldness -- you can be happy. But the extension of the logic is that you don't need to fulfill your desire to be happy. You are the very happiness, the wholeness that you want to be.
Trải nghiệm đó xác nhận rằng, mặc dù bạn còn nhiều hạn chế - tất cả những mong muốn, khao khát, sự thiếu thốn, và thẻ tín dụng và thời gian rỗi của bạn. và, cuối cùng, điểm cốt lõi - bạn có thể hạnh phúc. Nhưng sự mở rộng của lập luận này là bạn không cần lấp đầy nỗi khao khát mới được hạnh phúc. Bạn là niềm hạnh phúc, sự toàn vẹn mà bạn mong muốn.
There's no choice in this: that only confirms the reality that the wholeness cannot be different from you, cannot be minus you. It has got to be you. You cannot be a part of wholeness and still be whole. Your moment of happiness reveals that reality, that realization, that recognition: "Maybe I am the whole. Maybe the swami is right.
Không có lựa chọn nào khác: đó là sự xác nhận duy nhất một thực tế rằng sự toàn vẹn không gì khác ngoài chính bạn, không thể là phiên bản âm của bạn. Nó phải là chính bạn. Bạn không thể trở thành một phần của một tập thể và vẫn còn vẹn nguyên. Khoảnh khắc hạnh phúc của bạn cho thấy thực tế đó, Đó là sự nhận ra, sự thừa nhận: "Có lẽ tôi là một chỉnh thể toàn vẹn. Có lẽ nhà truyền giáo nói đúng.
Maybe the swami is right." You start your new life. Then everything becomes meaningful. I have no more reason to blame myself. If one has to blame oneself, one has a million reasons plus many. But if I say, in spite of my body being limited -- if it is black it is not white, if it is white it is not black: body is limited any which way you look at it. Limited.
Có lẽ nhà truyền giáo nói đúng." Thì bạn bắt đầu cuộc sống mới của mình. Sau đó mọi thứ trở nên có ý nghĩa. Tôi không có nhiều lí do để tự trách bản thân. Nếu một người phải tự trách bản thân, một người có hàng triệu lí do và còn nhiều hơn nữa. Nhưng nếu tôi nói, mặc dù cơ thể tôi bị giới hạn - nếu nó là màu đen thì không thể là màu trắng được, nếu là màu trắng thì nó không thể là màu đen được: cơ thể bị giới hạn bởi cách mà bạn nhìn vào nó. Bị hạn chế.
Your knowledge is limited, health is limited, and power is therefore limited, and the cheerfulness is going to be limited. Compassion is going to be limited. Everything is going to be limitless. You cannot command compassion unless you become limitless, and nobody can become limitless, either you are or you are not. Period. And there is no way of your being not limitless too.
Kiến thức của bạn bị hạn chế, sức khỏe bị hạn chế, và sức mạnh vì vậy cũng bị hạn chế, và sự hân hoan sẽ bị hạn chế. Lòng thương người sẽ bị hạn chế. Mọi thứ đều sẽ bị hạn chế. Bạn không thể điều khiển lòng thương người trừ khi bạn trở nên vô hạn, và không ai có thể trở nên vô hạn, dù cho bạn có hay là không. Chấm hết. Và cũng không có cách nào khiến bạn không trở nên vô hạn được.
Your own experience reveals, in spite of all limitations, you are the whole. And the wholeness is the reality of you when you relate to the world. It is love first. When you relate to the world, the dynamic manifestation of the wholeness is, what we say, love. And itself becomes compassion if the object that you relate to evokes that emotion. Then that again transforms into giving, into sharing. You express yourself because you have compassion.
Trải nghiệm của riêng bạn cho thấy, dù còn nhiều giới hạn, bạn là tất cả. Và sự toàn vẹn là thực tế của bạn khi bạn liên hệ với thế giới. Trước tiên, đó là tình yêu. Khi bạn liên hệ với thế giới, biểu hiện chủ chốt của sự toàn vẹn là, điều chúng ta nói, tình yêu. Và bản thân nó trở thành lòng thương người nếu đối tượng bạn liên hệ, khơi gợi được cảm xúc. Vậy thì, điều đó một lần nữa biến thành sự cho đi và sẻ chia. Bạn thể hiện bản thân vì bạn có lòng thương người.
To discover compassion, you need to be compassionate. To discover the capacity to give and share, you need to be giving and sharing. There is no shortcut: it is like swimming by swimming. You learn swimming by swimming. You cannot learn swimming on a foam mattress and enter into water. (Laughter) You learn swimming by swimming. You learn cycling by cycling. You learn cooking by cooking, having some sympathetic people around you to eat what you cook. (Laughter)
Để khám phá lòng thương người, bạn cần phải từ bi. Để khám phá khả năng cho và sẻ chia, bạn cần cho và sẻ chia. Không có con đường tắt: chỉ là bơi lội thì phải bơi thôi. Bạn học bơi bằng cách lao vào bơi, Bạn không thể học bơi trên nệm hơi nước được mà phải dấn thân vào trong nước. (Cười) Bạn học bơi bằng cách lao vào bơi. Bạn học đi xe đạp bằng cách đạp liên tục. Bạn học nấu ăn bằng cách bắt tay vào nấu, và tập hợp những người đủ cảm thông để ăn món bạn nấu. (Cười)
And, therefore, what I say, you have to fake it and make it. (Laughter) You need to. My predecessor meant that. You have to act it out. You have to act compassionately.
Và, vì vậy, điều tôi muốn nói là, bạn phải giả tạo điều này cho đến khi bạn THỰC TẠO được nó. (Cười) Bạn cần phải làm vậy. Người tiền nhiệm của tôi ám chỉ điều đó. Bạn phải thể hiện ra bên ngoài. Bạn phải cư xử một cách từ bi.
There is no verb for compassion, but you have an adverb for compassion. That's interesting to me. You act compassionately. But then, how to act compassionately if you don't have compassion? That is where you fake. You fake it and make it. This is the mantra of the United States of America. (Laughter)
Không có động từ dành cho lòng thương người, nhưng bạn có một trạng từ dành cho lòng thương người. Điều đó thú vị đối với tôi. Bạn cư xử một cách từ bi. Nhưng sau đó, nếu bạn không có lòng thương người, làm cách nào mới cư xử một cách từ bi được? Đó là khi bạn phải giả tạo nó. Bạn giả tạo cho đến khi THỰC TẠO được nó. Điều này là câu thần chú dành cho nước Mĩ. (Cười)
You fake it and make it. You act compassionately as though you have compassion: grind your teeth, take all the support system. If you know how to pray, pray. Ask for compassion. Let me act compassionately. Do it. You'll discover compassion and also slowly a relative compassion, and slowly, perhaps if you get the right teaching, you'll discover compassion is a dynamic manifestation of the reality of yourself, which is oneness, wholeness, and that's what you are.
Bạn giả tạo cho đến khi THỰC TẠO được nó. Bạn hành động một cách từ bi như thể bạn có lòng thương người: nghiến răng, tận dụng toàn bộ cơ thể. Nếu bạn biết cách cầu nguyện, hãy cầu nguyện. cầu xin lòng từ bi. Rằng hãy làm tôi hành động một cách từ bi. Thực hiện nó. Bạn sẽ khám phá ra lòng thương người và từ từ lòng thương người dần trở nên quen thuộc, và từ từ, nếu bạn có được lời giáo huấn đúng đắn, bạn sẽ khám phá ra lòng từ bi chính là biểu hiện chủ chốt của thực tế bản thân bạn, mang tính tổng thể, toàn vẹn, và đó chính là bạn.
With these words, thank you very much. (Applause)
Không biết nói gì hơn, chân thành cảm ơn mọi người lắng nghe. (Vỗ tay)