What I'd like to do is talk to you a little bit about fear and the cost of fear and the age of fear from which we are now emerging. I would like you to feel comfortable with my doing that by letting you know that I know something about fear and anxiety. I'm a Jewish guy from New Jersey.
Điều tôi muốn làm là nói với các bạn một ít về nỗi sợ hãi và cái giá của nỗi sợ hãi và thời kì sợ hãi mà chúng ta đang tiến tới. Tôi muốn các bạn cảm thấy thoải mái với tôi bằng cách cho các bạn biết rằng tôi biết một chút về sự sợ hãi và sự lo lắng. Tôi là 1 người Do Thái đến từ New Jersey.
(Laughter)
(Cười)
I could worry before I could walk.
Tôi đã biết lo lắng trước khi tôi biết đi
(Laughter)
(Cười)
Please, applaud that.
Vâng, xin hãy vỗ tay cho điều đó.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you.
Cảm ơn.
But I also grew up in a time where there was something to fear. We were brought out in the hall when I was a little kid and taught how to put our coats over our heads to protect us from global thermonuclear war. Now even my seven-year-old brain knew that wasn't going to work. But I also knew that global thermonuclear war was something to be concerned with.
Nhưng tôi cũng lớn lên trong thời điểm mà có những điều để sợ hãi. Chúng tôi được đưa ra hội trường khi tôi còn là một đứa trẻ nhỏ và được dạy cho cách tự trùm áo khoác phủ kín đầu để bảo vệ mình khỏi cuộc chiến tranh hạt nhân toàn cầu. Thậm chí cái đầu 7 tuổi của tôi cũng biết rằng điều đó không ích gì. Nhưng tôi cũng biết rằng cuộc chiến hạt nhân toàn cầu là một điều đáng lo ngại.
And yet, despite the fact that we lived for 50 years with the threat of such a war, the response of our government and of our society was to do wonderful things. We created the space program in response to that. We built our highway system in response to that. We created the Internet in response to that. So sometimes fear can produce a constructive response. But sometimes it can produce an un-constructive response.
Vậy mà, dù thực tế là chúng ta đã sống suốt 50 năm với sự đe dọa của cuộc chiến như vậy, phản ứng của chính phủ chúng ta và của xã hội chúng ta là làm những điều tuyệt vời. Chúng ta đã tạo chương trình không gian để đáp trả điều đó. Chúng ta xây hệ thống đường cao tốc để đáp trả điều đó. Chúng ta đã tạo ra Internet để đáp trả điều đó. Vì vậy đôi khi nỗi sợ hãi có thể tạo ra một phản ứng mang tính xây dựng. Nhưng đôi khi nó có thể tạo ra một phản ứng không có tính chất này.
On September 11, 2001, 19 guys took over four airplanes and flew them into a couple of buildings. They exacted a horrible toll. It is not for us to minimize what that toll was. But the response that we had was clearly disproportionate -- disproportionate to the point of verging on the unhinged. We rearranged the national security apparatus of the United States and of many governments to address a threat that, at the time that those attacks took place, was quite limited. In fact, according to our intelligence services, on September 11, 2001, there were 100 members of core Al-Qaeda. There were just a few thousand terrorists. They posed an existential threat to no one.
Vào ngày 11 tháng 9 năm 2001, 19 tên đã kiểm soát 4 chiếc máy bay và lái chúng đâm vào vài tòa nhà. Chúng đã tạo ra tổn thất khủng khiếp. Đó không phải việc của chúng ta để giảm thiểu những tổn thất đó Nhưng phản ứng mà chúng ta đã làm rõ ràng là không cân xứng - không cân xứng đến mức chúng ta đang ở bờ vực rối ren. Chúng ta đã bố trí lại bộ máy an ninh quốc gia Hoa Kì và của nhiều chính phủ khác để đề cập về mối đe dọa mà ở thời điểm các cuộc tấn công đó diễn ra, mối đe dọa đó khá giới hạn Thực tế, theo các cơ quan tình báo của chúng ta, vào ngày 11 tháng 9 năm 2001, đã có 100 thành viên chủ chốt của tổ chức Al-Qaeda. Chỉ có vài ngàn tên khủng bố. Chúng đã đặt ra một mối đe dọa hiện hữu không nhằm vào ai.
But we rearranged our entire national security apparatus in the most sweeping way since the end of the Second World War. We launched two wars. We spent trillions of dollars. We suspended our values. We violated international law. We embraced torture. We embraced the idea that if these 19 guys could do this, anybody could do it. And therefore, for the first time in history, we were seeing everybody as a threat. And what was the result of that? Surveillance programs that listened in on the emails and phone calls of entire countries -- hundreds of millions of people -- setting aside whether those countries were our allies, setting aside what our interests were. I would argue that 15 years later, since today there are more terrorists, more terrorist attacks, more terrorist casualties -- this by the count of the U.S. State Department -- since today the region from which those attacks emanate is more unstable than at any time in its history, since the Flood, perhaps, we have not succeeded in our response.
Nhưng chúng ta đã bố trí lại toàn bộ hệ thống an ninh quốc gia của chúng ta một cách bao quát nhất kể từ Thế chiến thứ hai. Chúng ta đã trải qua hai cuộc chiến. Chúng ta đã chi hàng tỉ tỉ đô la. Chúng ta đã đánh mất giá trị của chính mình. Chúng ta đã vi phạm luật pháp quốc tế. Chúng ta nhân nhượng tra tấn. Chúng ta đã chấp nhận ý tưởng là nếu 19 gã này có thể làm được, thì mọi người đều làm được. Và do đó, lần đầu tiên trong lịch sử, chúng ta đã nhìn tất cả mọi người như một mối đe dọa. Và kết quả của điều đó là gì ? Các lập trình giám sát theo dõi email và các cuộc điện thoại của toàn bộ các quốc gia - hàng trăm triệu người - bỏ qua việc các nước này có là đồng minh của ta hay không, bỏ qua cả những gì là lợi ích chúng ta. Tôi sẽ tranh luận rằng 15 năm sau, kể từ hôm nay sẽ có thêm nhiều kẻ khủng bố hơn, nhiều cuộc tấn công khủng bố hơn, nhiều thương vong do khủng bố hơn-- tính toán này là của của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ - kể từ hôm nay, khu vực mà các cuộc tấn công đó bắt nguồn lại càng bất ổn hơn bao giờ hết trong lịch sử, có lẽ kể từ khi xảy ra nạn Hồng Thủy, chúng ta đã không thành công trong phản ứng của chúng ta.
Now you have to ask, where did we go wrong? What did we do? What was the mistake that was made? And you might say, well look, Washington is a dysfunctional place. There are political food fights. We've turned our discourse into a cage match. And that's true. But there are bigger problems, believe it or not, than that dysfunction, even though I would argue that dysfunction that makes it impossible to get anything done in the richest and most powerful country in the world is far more dangerous than anything that a group like ISIS could do, because it stops us in our tracks and it keeps us from progress.
Giờ đây bạn phải tự hỏi, ta đã sai từ đâu? Chúng ta đã làm gì? Chúng ta mắc phải sai lầm gì? Và bạn có thể nói, nhìn đi, Washington là một nơi bất thường. Có những cuộc đấu đá chính trị để kiếm cơm. Chúng ta đã biến những cuộc đàm luận thành một cuộc chiến trong lồng. Và đó là sự thật. Nhưng, tin hay không, có vấn đề còn lớn hơn sự rối loạn đó, mặc dù tôi tranh luận rằng sự rối loạn đó làm ta không thể làm được bất cứ điều gì ở những nước giàu và mạnh nhất thế giới là một điều còn nguy hiểm hơn so với một nhóm như ISIS có thể làm, bởi vì nó cản bước chúng ta và khiến ta tránh xa sự tiến bộ.
But there are other problems. And the other problems came from the fact that in Washington and in many capitals right now, we're in a creativity crisis. In Washington, in think tanks, where people are supposed to be thinking of new ideas, you don't get bold new ideas, because if you offer up a bold new idea, not only are you attacked on Twitter, but you will not get confirmed in a government job. Because we are reactive to the heightened venom of the political debate, you get governments that have an us-versus-them mentality, tiny groups of people making decisions. When you sit in a room with a small group of people making decisions, what do you get? You get groupthink. Everybody has the same worldview, and any view from outside of the group is seen as a threat. That's a danger. You also have processes that become reactive to news cycles. And so the parts of the U.S. government that do foresight, that look forward, that do strategy -- the parts in other governments that do this -- can't do it, because they're reacting to the news cycle. And so we're not looking ahead.
Nhưng còn nhiều vấn đề khác. Và các vấn đề đó đến từ thực tế là ở Washington và nhiều thủ phủ khác hiện nay, chúng ta đang gặp khủng hoảng sáng tạo. Tại Washington, tại bộ phận cố vấn, nơi mà mọi người được cho là phải đưa ra những ý tưởng mới, bạn sẽ không thấy ý tưởng mới táo bạo nào, vì nếu bạn đề nghị 1 ý tưởng táo bạo mới, bạn không chỉ bị công kích trên Twitter, mà còn không được nhận trong công tác chính phủ. Vì chúng ta nhạy cảm với sự độc hại gia tăng trong cuộc tranh luận chính trị, bạn có những chính phủ có tâm lý ta- đối đầu với -họ, những nhóm nhỏ sẽ ra quyết định. Khi bạn ngồi cùng với một nhóm nhỏ những người ra quyết định, bạn sẽ nhận được gì? Bạn nhận được ý tưởng nhóm. Mọi người đều có chung quan điểm, bất cứ cái nhìn nào từ bên ngoài nhóm đều được xem là một sự đe dọa. Đó là sự nguy hiểm. Bạn sẽ có những quy trình phản ứng lại vòng tuần hoàn thông tin Và do đó, các bộ phận của chính phủ Mỹ có tầm nhìn xa, nhìn về phía trước, hoạch định chiến lược- các chính phủ khác cũng làm điều này - nhưng không được, vì họ đang phản ứng lại vòng tuần hoàn thông tin. Vì vậy ta không nhìn về phía trước.
On 9/11, we had a crisis because we were looking the wrong way. Today we have a crisis because, because of 9/11, we are still looking in the wrong direction, and we know because we see transformational trends on the horizon that are far more important than what we saw on 9/11; far more important than the threat posed by these terrorists; far more important even than the instability that we've got in some areas of the world that are racked by instability today. In fact, the things that we are seeing in those parts of the world may be symptoms. They may be a reaction to bigger trends. And if we are treating the symptom and ignoring the bigger trend, then we've got far bigger problems to deal with.
Vào ngày 11/09, chúng ta đã có khủng hoảng vì chúng ta đã nhìn sai hướng đi. Ngày nay chúng ta có một khủng hoảng bởi vì sự cố ngày 11/09, chúng ta vẫn đang nhìn sai hướng, và chúng ta biết vì chúng ta thấy những xu hướng chuyển đổi ở phía chân trời quan trọng hơn rất nhiều so với những gì ta thấy vào ngày 11/09; quan trọng hơn rất nhiều so với mối đe dọa đặt ra bởi những kẻ khủng bố này; thâm chí còn quan trọng hơn cả sự bất ổn mà chúng ta đã có ở vài nơi trên thế giới mà họ đang nhức nhối bởi sự bất ổn hiện nay. Thực chất, những điều chúng ta đang thấy ở các nơi đó trên thế giới có thể là những triệu chứng. Chúng có thể là sự phản ứng với những xu thế lớn lao hơn. Và nếu chúng ta cứ chữa trị triệu chứng này và phớt lờ xu thế lớn hơn, thì chúng ta sẽ phải đương đầu với những vấn đề lớn hơn.
And so what are those trends? Well, to a group like you, the trends are apparent. We are living at a moment in which the very fabric of human society is being rewoven. If you saw the cover of The Economist a couple of days ago -- it said that 80 percent of the people on the planet, by the year 2020, would have a smartphone. They would have a small computer connected to the Internet in their pocket. In most of Africa, the cell phone penetration rate is 80 percent. We passed the point last October when there were more mobile cellular devices, SIM cards, out in the world than there were people. We are within years of a profound moment in our history, when effectively every single human being on the planet is going to be part of a man-made system for the first time, able to touch anyone else -- touch them for good, touch them for ill. And the changes associated with that are changing the very nature of every aspect of governance and life on the planet in ways that our leaders ought to be thinking about, when they're thinking about these immediate threats.
Và những xu hướng đó là gì? Đối với một nhóm như các bạn, những xu hướng khá rõ ràng. Chúng ta đang sống tại thời điểm mà từng mảnh vải của xã hội loài người đang được đan lại. Nếu bạn từng nhìn thấy bìa của tờ The Economist cách đây vài ngày - tờ đó cho rằng 80% dân số trên hành tinh, đến năm 2020, sẽ có một chiếc smartphone. Họ sẽ có một chiếc máy tính nhỏ được kết nối Internet ở trong túi. Ở hầu hết các nước Châu Phi, tỉ lệ sử dụng điện thoại là 80%. Tháng 10 vừa rồi, chúng ta có nhiều thiết bị di động, thẻ SIM, trên thế giới hơn là dân số. Chúng ta đang ở thời khắc quan trọng trong lịch sử, khi mà mỗi một người trên thế giới, sẽ là một phần của hệ thống nhân tạo lần đầu tiên, có thể chạm vào người khác - chạm vào họ dù tốt hay xấu, khỏe mạnh hay ốm đau. Và những thay đổi gắn liền với nó đang dần thay đổi tính tự nhiên trên từng khía cạnh của việc quản lí và cuộc sống trên thế giới theo những cách mà các nhà lãnh đạo của chúng ta phải nghĩ về nó, khi họ nghĩ về những mối đe dọa trực tiếp này.
On the security side, we've come out of a Cold War in which it was too costly to fight a nuclear war, and so we didn't, to a period that I call Cool War, cyber war, where the costs of conflict are actually so low, that we may never stop. We may enter a period of constant warfare, and we know this because we've been in it for several years. And yet, we don't have the basic doctrines to guide us in this regard. We don't have the basic ideas formulated. If someone attacks us with a cyber attack, do have the ability to respond with a kinetic attack? We don't know. If somebody launches a cyber attack, how do we deter them? When China launched a series of cyber attacks, what did the U.S. government do? It said, we're going to indict a few of these Chinese guys, who are never coming to America. They're never going to be anywhere near a law enforcement officer who's going to take them into custody. It's a gesture -- it's not a deterrent.
Về phía cạnh an ninh, ta thoát khỏi Chiến Tranh Lạnh và vì nó quá tốn kém cho 1 cuộc chiến hạt nhân, nên chúng ta đã không làm, đến thời kỳ mà tôi gọi là Chiến Tranh Mát Mẻ, chiến tranh mạng, mà chi phí cho các cuộc xung đột thực sự rất thấp, ta có thể không bao giờ dừng. Ta có thể bước vào một thời kỳ chiến tranh triền miên, và ta biết bởi vì ta đã trải qua trong nhiều năm rồi. Thế mà, ta chưa có những học thuyết cơ bản để hướng dẫn ta trong vấn đề này. Chúng ta chưa có những sáng kiến cơ bản. Nếu ai đó tấn công chúng ta qua mạng, thì liệu ta có khả năng phản ứng lại bằng cuộc tấn công thật sự? Chúng ta không biết. Nếu ai đó thực hiện cuộc tấn công mạng, làm sao chúng ta ngăn được họ? Khi Trung Quốc thực hiện các cuộc tấn công mạng, Chính phủ Hoa Kỳ đã làm gì? Có người nói chúng ta sẽ truy tố một vài người Trung Quốc, những người chưa bao giờ đến Mỹ. Họ sẽ không bao giờ đi đến bất cứ chỗ nào gần một sĩ quan hành pháp những người sẽ tống giam họ. Đó là một cử chỉ - không phải một trở ngại.
Special forces operators out there in the field today discover that small groups of insurgents with cell phones have access to satellite imagery that once only superpowers had. In fact, if you've got a cell phone, you've got access to power that a superpower didn't have, and would have highly classified 10 years ago. In my cell phone, I have an app that tells me where every plane in the world is, and its altitude, and its speed, and what kind of aircraft it is, and where it's going and where it's landing. They have apps that allow them to know what their adversary is about to do. They're using these tools in new ways. When a cafe in Sydney was taken over by a terrorist, he went in with a rifle... and an iPad. And the weapon was the iPad. Because he captured people, he terrorized them, he pointed the iPad at them, and then he took the video and he put it on the Internet, and he took over the world's media.
Các lực lượng điều hành đặc biệt hiện có trong có lĩnh vực ngày nay phát hiện ra rằng những nhóm phiến loạn nhỏ dùng điện thoại di động truy cập vào hình ảnh vệ tinh mà trước đó chỉ những người quyền lực mới có. Thực vậy, nếu như bạn có một cái điện thoại, bạn có thể truy cập vào quyền hạn mà một người quyền lực đã không có, và sẽ là điều tuyệt mật cách đây 10 năm. Trong điện thoại của tôi có một ứng dụng cho tôi biết vị trí của các máy bay trên thế giới, tọa độ và tốc độ của nó, và loại máy bay gì, và nó sẽ đi đâu, hạ cánh ở đâu. Họ có những ứng dụng cho phép họ biết kẻ thù của họ đang định làm gì. Họ đang sử dụng những công cụ này theo cách mới. Khi một quán cafe ở Sydney bị một gã khủng bố kiểm soát, gã đi vào với một khẩu súng trường... và một cái iPad. Và vũ khí chính là cái iPad. Bởi vì gã bắt người, gã khủng bố họ, gã đưa iPad vào mặt họ, và sau đó gã quay video rồi tung lên internet, và gã đã chiếm lĩnh truyền thông thế giới.
But it doesn't just affect the security side. The relations between great powers -- we thought we were past the bipolar era. We thought we were in a unipolar world, where all the big issues were resolved. Remember? It was the end of history. But we're not. We're now seeing that our basic assumptions about the Internet -- that it was going to connect us, weave society together -- are not necessarily true. In countries like China, you have the Great Firewall of China. You've got countries saying no, if the Internet happens within our borders we control it within our borders. We control the content. We are going to control our security. We are going to manage that Internet. We are going to say what can be on it. We're going to set a different set of rules. Now you might think, well, that's just China. But it's not just China. It's China, India, Russia. It's Saudi Arabia, it's Singapore, it's Brazil. After the NSA scandal, the Russians, the Chinese, the Indians, the Brazilians, they said, let's create a new Internet backbone, because we can't be dependent on this other one. And so all of a sudden, what do you have? You have a new bipolar world in which cyber-internationalism, our belief, is challenged by cyber-nationalism, another belief.
Nhưng nó không chỉ ảnh hưởng về an ninh. Mối quan hệ giữa các quyền lực tối cao - chúng ta tưởng đã trải qua kỉ nguyên lưỡng cực. Ta nghĩ đây là kỉ nguyên đơn cực, nơi mà các vấn đề lớn được giải quyết. Bạn nhớ không? Đó là cái kết của lịch sử. Nhưng không phải thế. Giờ chúng ta nhận ra rằng những giả thuyết cơ bản về Internet - rằng nó sẽ kết nối chúng ta, gắn kết xã hội - không hẳn là thật. Ở các nước như Trung Quốc, ta có Bức Tường Lửa Trung Quốc Có những quốc gia nói không, nếu Internet xuất hiện ở nước chúng tôi chúng tôi kiểm soát nó trong lãnh thổ. Chúng tôi kiểm soát nội dung. kiểm soát an ninh. Chúng tôi sẽ quản lý Internet. sẽ quyết định cái gì được tung lên mạng. Chúng tôi sẽ thiết lập một bộ luật khác. Giờ bạn có lẽ nghĩ, đó chỉ là Trung Quốc. Nhưng đó không chỉ là Trung Quốc. Đó là Trung Quốc, Ấn Độ, Nga. Đó là Ả Rập Xê-út, Singapore, Brazil. Sau vụ lùm xùm của NSA, Nga, Trung, Ấn Độ, Brazil, đều nói rằng hãy tạo ra một sức mạnh Internet mới, vì chúng ta không thể chỉ phụ thuộc vào một cái. Và rồi thì, bạn có được gì? Bạn có một thế giới lưỡng cực mới mà trong đó có quốc tế hóa công nghệ, niềm tin của chúng ta, bị thách thức bởi chủ nghĩa dân tộc về công nghệ, niềm tin khác.
We are seeing these changes everywhere we look. We are seeing the advent of mobile money. It's happening in the places you wouldn't expect. It's happening in Kenya and Tanzania, where millions of people who haven't had access to financial services now conduct all those services on their phones. There are 2.5 million people who don't have financial service access that are going to get it soon. A billion of them are going to have the ability to access it on their cell phone soon. It's not just going to give them the ability to bank. It's going to change what monetary policy is. It's going to change what money is. Education is changing in the same way. Healthcare is changing in the same way. How government services are delivered is changing in the same way.
Chúng ta sẽ thấy nhiều sự thay đổi ở khắp mọi nơi. Ta thấy dịch vụ thanh toán qua di động. Nó đang diễn ra ở những nơi bạn không thể ngờ. Điều đó đang diễn ra ở Kenya và Tanzania, nơi có hàng triệu người không được tiếp cận những dịch vụ tài chính giờ dùng những dịch vụ đó trên điện thoại của mình. Có 2.5 triệu người không thể tiếp cận dịch vụ tài chính sẽ nhanh chóng có được thôi. Một tỉ trong số đó sẽ sớm truy cập được các dịch vụ đó qua điện thoại của họ. Điều này không chỉ giúp họ giao dịch với ngân hàng. Điều này sẽ thay đổi định nghĩa về chính sách tiền tệ. Điều này sẽ thay đổi định nghĩa về tiền Giáo dục cũng sẽ thay đổi tương tự vậy. Dịch vụ y tế cũng sẽ thay đổi tương tự. Những dịch vụ chính phủ cũng sẽ được phân bổ theo cách tương tự.
And yet, in Washington, we are debating whether to call the terrorist group that has taken over Syria and Iraq ISIS or ISIL or Islamic State. We are trying to determine how much we want to give in a negotiation with the Iranians on a nuclear deal which deals with the technologies of 50 years ago, when in fact, we know that the Iranians right now are engaged in cyber war with us and we're ignoring it, partially because businesses are not willing to talk about the attacks that are being waged on them.
Thế mà, ở Washington, chúng ta đang tranh luận liệu có nên gọi nhóm khủng bố kiểm soát toàn bộ Syria và I-rắc là ISIS hay ISIL hay hệ thống Hồi giáo. Chúng ta đang cố gắng xác định số tiền mà chúng ta muốn thương lượng cùng những người Iran trong cuộc chiến hạt nhân công nghệ cách đây 50 năm, trong khi ta biết Iran hiện nay đang trong cuộc chiến mạng với chúng ta và chúng ta đang phớt lờ điều đó, một phần là vì những doanh nghiệp không hài lòng về các cuộc tấn công mà họ đang chịu tổn thất.
And that gets us to another breakdown that's crucial, and another breakdown that couldn't be more important to a group like this, because the growth of America and real American national security and all of the things that drove progress even during the Cold War, was a public-private partnership between science, technology and government that began when Thomas Jefferson sat alone in his laboratory inventing new things. But it was the canals and railroads and telegraph; it was radar and the Internet. It was Tang, the breakfast drink -- probably not the most important of those developments. But what you had was a partnership and a dialogue, and the dialogue has broken down. It's broken down because in Washington, less government is considered more. It's broken down because there is, believe it or not, in Washington, a war on science -- despite the fact that in all of human history, every time anyone has waged a war on science, science has won.
Và điều đó khiến chúng ta kiệt sức điều đó mới đáng nói, và một sự thất bại không thể quan trọng hơn một nhóm như vậy, vì sự phát triển của nước Mỹ và an ninh quốc gia thật sự và tất cả mọi việc được xúc tiến thậm chí suốt thời gian diễn ra chiến tranh lạnh, là quan hệ đối tác công - tư giữa khoa học, công nghệ và chính phủ bắt đầu khi Thomas Jefferson ở trong phòng thí nghiệm một mình nghĩ ra nhiều điều mới. Nhưng đó là những kênh đào, và đường ray và điện báo; đó là ra-đa và Internet. Đó là Tang, thức uống cho bữa sáng - có thể không quan trọng nhất trong số những phát triển. Nhưng điều bạn có là quan hệ đối tác và một cuộc đối thoại, và cuộc đối thoại đã thất bại. Đó là sự thất bại vì ở Washington, ít có chính phủ được xem xét hơn. Đó là sự thất bại,tin hay không, vì Washington đang có cuộc chiến khoa học mặc dù trong lịch sử của loài người, mỗi lần có ai đó tiến hành cuộc chiến tranh khoa học, khoa học luôn giành chiến thắng.
(Applause)
(Vỗ tay)
But we have a government that doesn't want to listen, that doesn't have people at the highest levels that understand this. In the nuclear age, when there were people in senior national security jobs, they were expected to speak throw-weight. They were expected to know the lingo, the vocabulary. If you went to the highest level of the U.S. government now and said, "Talk to me about cyber, about neuroscience, about the things that are going to change the world of tomorrow," you'd get a blank stare. I know, because when I wrote this book, I talked to 150 people, many from the science and tech side, who felt like they were being shunted off to the kids' table. Meanwhile, on the tech side, we have lots of wonderful people creating wonderful things, but they started in garages and they didn't need the government and they don't want the government. Many of them have a political view that's somewhere between libertarian and anarchic: leave me alone.
Nhưng chúng ta có một chính phủ không muốn lắng nghe, không có đủ nhân lực trình độ cao nhất để hiểu điều này. Trong thời đại hạt nhân, khi có nhiều người làm việc trong hệ thống an ninh cao cấp, họ phải phát biểu chính kiến của mình. Họ phải biết tiếng lóng, từ vựng. Nếu bạn đi đến cấp cao nhất trong chính phủ Mỹ hiện nay và nói "Nói tôi nghe về máy tính, về khoa học thần kinh, về những điều sẽ thay đổi thế giới vào ngày mai", họ sẽ đứng ngây người ra. Tôi biết, vì khi tôi viết cuốn sách này, tôi đã gặp 150 người, đa số từ lĩnh vực khoa học và công nghệ, cảm thấy họ như bị đẩy qua bàn dành cho trẻ em Trong lúc đó, về mặt công nghệ, chúng ta có nhân lực tuyệt vời để tạo ra những điều tuyệt vời, nhưng họ bắt đầu tại ga-ra và họ không cần chính phủ họ không muốn chính phủ can thiệp. Nhiều người có quan điểm chính trị mập mờ giữa chủ nghĩa tự do và vô chính phủ: hãy để tôi yên.
But the world's coming apart. All of a sudden, there are going to be massive regulatory changes and massive issues associated with conflict and massive issues associated with security and privacy. And we haven't even gotten to the next set of issues, which are philosophical issues. If you can't vote, if you can't have a job, if you can't bank, if you can't get health care, if you can't be educated without Internet access, is Internet access a fundamental right that should be written into constitutions? If Internet access is a fundamental right, is electricity access for the 1.2 billion who don't have access to electricity a fundamental right? These are fundamental issues. Where are the philosophers? Where's the dialogue?
Nhưng thế giới đang tan rã. Đột nhiên, sẽ có nhiều sự thay đổi lớn trong luật lệ và quy định và những vấn đề lớn liên quan đến tranh chấp và những vấn đề lớn liên quan đến an ninh và sự riêng tư. Và chúng ta còn chưa bắt đầu những vấn đề kế tiếp, những vấn đề triết học. Nếu bạn không thể bầu cử, nếu bạn không có việc làm, nếu bạn không thể gửi ngân hàng, không được dịch vụ y tế, nếu bạn được giáo dục nếu không có Internet, việc truy cập Internet có phải quyền lợi cơ bản nên được viết trong hiến pháp? Nếu việc truy cập Internet là quyền lợi cơ bản, có phải việc sử dụng điện cho 1.2 tỉ người không thể sử dụng điện là quyền lợi cơ bản? Đây là những vấn đề cơ bản. Những triết gia ở đâu? Cuộc đối thoại ở đâu?
And that brings me to the reason that I'm here. I live in Washington. Pity me.
Và điều đó khiến tôi có mặt tại đây. Tôi sống ở Washington. Thật tội nghiệp.
(Laughter)
(Cười)
The dialogue isn't happening there. These big issues that will change the world, change national security, change economics, create hope, create threats, can only be resolved when you bring together groups of people who understand science and technology back together with government. Both sides need each other. And until we recreate that connection, until we do what helped America grow and helped other countries grow, then we are going to grow ever more vulnerable. The risks associated with 9/11 will not be measured in terms of lives lost by terror attacks or buildings destroyed or trillions of dollars spent. They'll be measured in terms of the costs of our distraction from critical issues and our inability to get together scientists, technologists, government leaders, at a moment of transformation akin to the beginning of the Renaissance, akin to the beginning of the major transformational eras that have happened on Earth, and start coming up with, if not the right answers, then at least the right questions.
Cuộc đối thoại không có diễn ra tại đây. Những vấn đề lớn này sẽ thay đổi thế giới, thay đổi an ninh quốc gia, thay đổi nền kinh tế, tạo ra niềm hi vọng, tạo ra sự đe dọa, chỉ có thể được giải quyết khi bạn tập hợp những nhóm am hiểu khoa học và công nghệ đến gần nhau chung tay cùng với chính phủ. Cả hai bên đều cần lẫn nhau. Và cho tới khi chúng ta khôi phục lại sự liên kết đó, cho tới khi chúng ta giúp nước Mỹ và những nước khác cùng phát triển, chúng ta sẽ càng ngày càng dễ bị công kích. Những rủi ro liên quan ngày 9/11 sẽ không đếm được số lượng người mất trong cuộc tấn công khủng bố hay số lượng tòa nhà bị hủy hay hàng tỉ tỉ đô la tổn thất. Chúng sẽ được tính bằng cái giá ngó lơ của ta khỏi những vấn đề quan trọng và sự bất lực của chúng ta trong việc tập hợp các nhà khoa học, kĩ sư công nghệ, những lãnh đạo nhà nước ngay lúc chuyển giao tương tự buổi đầu thời đại Phục Hưng, tương tự buổi đầu của những kỉ nguyên chuyển giao quan trọng từng xảy ra trên Trái Đất, và bắt đầu nghĩ ra, nếu không phải là câu trả lời chính xác, ít nhất cũng là những câu hỏi chính xác.
We are not there yet, but discussions like this and groups like you are the places where those questions can be formulated and posed. And that's why I believe that groups like TED, discussions like this around the planet, are the place where the future of foreign policy, of economic policy, of social policy, of philosophy, will ultimately take place. And that's why it's been a pleasure speaking to you.
Tuy chúng ta chưa đến được đó, nhưng những cuộc thảo luận thế này và những nhóm như bạn là những nơi mà những câu hỏi có thể được hình thành. Và đó là lí do tôi tin tưởng những nhóm như TED, những buổi thảo luận tương tự trên khắp hành tinh, là nơi mà tương lai của chính sách đối ngoại, chính sách kinh tế, chính sách xã hội, triết học, cuối cùng sẽ diễn ra. Do đó, tôi thật vinh hạnh khi trò chuyện cùng bạn.
Thank you very, very much.
Cảm ơn rất, rất nhiều.
(Applause)
(Vỗ tay)