(Music: "The Sound of Silence," Simon & Garfunkel)
(Nhạc: "The Sound of Silence," Simon & Garfunkel)
Hello voice mail, my old friend.
Xin chào hộp thư thoại, người bạn cũ của tôi.
(Laughter)
(Tiếng cười)
I've called for tech support again. I ignored my boss's warning. I called on a Monday morning. Now it's evening, and my dinner first grew cold, and then grew mold. I'm still on hold. I'm listening to the sounds of silence. I don't think you understand. I think your phone lines are unmanned. I punched every touch tone I was told, but I've still spent 18 hours on hold. It's not enough your software crashed my Mac, and it constantly hangs and bombs -- it erased my ROMs! Now the Mac makes the sounds of silence. In my dreams I fantasize of wreaking vengeance on you guys. Say your motorcycle crashes. Blood comes gushing from your gashes. With your fading strength, you call 9-1-1 and you pray for a trained MD. But you get me.
Tôi lại gọi tới trung tâm hỗ trợ kỹ thuật một lần nữa. Tôi lờ đi lời cảnh báo của sếp mình. Tôi gọi tới vào một buổi sáng thứ Hai. Giờ trời đã tối rồi, và bữa tối của tôi thì đã nguội lạnh, rồi thành mốc meo. Và tôi vẫn đang phải chờ. Tôi đang lắng nghe thanh âm của sự yên lặng. Tôi không nghĩ là các người sẽ hiểu. Tôi nghĩ rằng bên đầu kia của đường dây điện thoại đang chẳng có bóng người. Tôi nhấn vào tất cả những phím mà tôi được bảo, nhưng tôi vẫn phải dành 18 tiếng đồng hồ chờ đợi chẳng hơn. Chương trình của các người không chỉ làm hư chiếc Mac của tôi, mà nó còn làm treo luôn máy và đùng một phát xóa luôn cả ROM (dữ liệu chỉ đọc) của tôi! Và giờ thì chiếc Mac đang kêu lên những thanh âm thảm thiết trong sự lặng yên. Trong những giấc mơ mà tôi tưởng tượng về việc trút những cuộc báo thù thật dữ dội lên đầu các người. Hãy giả sử rằng chiếc xe máy của các người dở chứng. Máu cứ trào ra từ những vết thương đáng sợ của các người. Với chút sức tàn, các người gọi 911, cầu nguyện cho được gặp một bác sĩ lành nghề. Thế nhưng các người lại gặp tôi.
(Laughter)
(Tiếng cười)
And you listen to the sounds of silence.
Và các người phải lắng nghe thanh âm của sự yên lặng.
(Music)
(Âm nhạc)
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
Thank you.
Cảm ơn mọi người.
Good evening and welcome to: "Spot the TED Presenter Who Used to Be a Broadway Accompanist."
Chào buổi tối và chào mừng tới: "Phát hiện một diễn giả TED, người từng đệm đàn cho Broadway."
(Laughter)
(Tiếng cười)
When I was offered the Times column six years ago, the deal was like this: you'll be sent the coolest, hottest, slickest new gadgets. Every week, it'll arrive at your door. You get to try them out, play with them, evaluate them until the novelty wears out, before you have to send them back, and you'll get paid for it. You can think about it, if you want. So, I've always been a technology nut, and I absolutely love it. The job, though, came with one small downside, and that is, they intended to publish my email address at the end of every column. And what I've noticed is -- first of all, you get an incredible amount of email.
Khi tờ Times đề nghị tôi nhận một mục trong báo của họ vào sáu năm trước, giao kèo lúc đó là: anh sẽ nhận được các kiểu máy móc ngầu nhất, đời mới nhất, thú vị nhất. Mỗi tuần, nó sẽ được đưa tới trước cửa. Anh phải dùng thử chúng, chơi đùa với chúng, đánh giá chúng tới khi sự mới mẻ cạn sạch, rồi anh gửi trả chúng, và anh sẽ được trả tiền. Các bạn có thể suy nghĩ về công việc này, nếu muốn. Thì, tôi đã luôn là một kẻ cuồng công nghệ và tôi hoàn toàn thích thú với việc này. Dù vậy, công việc này vẫn đi kèm với một mặt trái nhỏ, đó là, họ thường đính kèm địa chỉ email của tôi tại phần cuối của mỗi bài báo. Và điều tôi nhận ra là - đầu tiên, bạn sẽ nhận được một lượng thư khổng lồ.
If you ever are feeling lonely, get a New York Times column, because you will get hundreds and hundreds and hundreds of emails. And the email I'm getting a lot today is about frustration. People are feeling like things -- Ok, I just had an alarm come up on my screen. Lucky you can't see it. People are feeling overwhelmed. They're feeling like it's too much technology, too fast. It may be good technology, but I feel like there's not enough of a support structure. There's not enough help. There's not enough thought put into the design of it to make it easy and enjoyable to use. One time I wrote a column about my efforts to reach Dell Technical Support, and within 12 hours, there were 700 messages from readers on the feedback boards on the Times website, from users saying, ""Me too, and here's my tale of woe." I call it "software rage." And man, let me tell you, whoever figures out how to make money off of this frustration will -- Oh, how did that get up there? Just kidding.
Nếu có lúc nào bạn cảm thấy cô đơn, hãy tìm tờ New York Times, vì bạn sẽ nhận được hàng trăm hàng ngàn những bức thư. Và hầu hết những bức thư tôi nhận được gần đây là về sự thất vọng. Mọi người đang cảm thấy như thể - Ok, một chuông báo của tôi mới hiện lên màn hình. May mà các bạn không thấy nó. Mọi người đang cảm thấy ngộp. Có quá nhiều thứ công nghệ, phát triển quá nhanh. Có thể đó là những công nghệ tốt, nhưng tôi nghĩ rằng vẫn chưa đủ những nền tảng phụ trợ. Chưa đủ những sự trợ giúp. Suy nghĩ chưa đủ sâu và đủ nhiều để có thể thiết kế nên những sản phẩm tiện dụng và thú vị. Có lần tôi viết về những khó khăn khi gọi tới Bộ phận Hỗ trợ Kỹ thuật của Dell, và trong vòng 12 tiếng đồng hồ, đã có tới 700 tin nhắn từ những người đọc và những bảng phản hồi trên trang web của Times, từ những người dùng nói rằng, "Tôi cũng vậy, đây là câu chuyện bi thảm của tôi." Tôi gọi nó là "cơn thịnh nộ của phần mềm." Để tôi nói cho bạn nghe, ai mà kiếm được cách làm giàu từ cái mớ hỗn độn những thất vọng này sẽ- Oh, sao nó lại hiện ra vậy nhỉ? Đùa thôi.
(Laughter)
(Tiếng cười)
Ok, so why is the problem accelerating? And part of the problem is, ironically, because the industry has put so much thought into making things easier to use. I'll show you what I mean. This is what the computer interface used to look like, DOS. Over the years, it's gotten easier to use. This is the original Mac operating system. Reagan was President. Madonna was still a brunette. And the entire operating system -- this is the good part -- the entire operating system fit in 211 k. You couldn't put the Mac OS X logo in 211 k!
Ok, tại sao vấn đề này lại phát sinh nhanh chóng như vậy? Một phần của vấn đề này, đáng mỉa mai thay, nảy sinh bởi ngành công nghiệp này đã tốn quá nhiều công sức vào việc tạo ra những thứ dễ sử dụng hơn. Tôi sẽ chỉ các bạn thấy điều đó. Đây là những gì đã từng xuất hiện trên giao diện máy tính, DOS. Mỗi năm qua, mọi thứ lại trở nên dễ sử dụng hơn. Đây là hệ điều hành nguyên thủy của Mac. Thời Reagan là tổng thống. Madonna vẫn là một cô nàng tóc vàng. Và cả hệ điều hành này -- và sau đây là mặt tốt của nó-- cả hệ điều hành này nằm vừa vặn trong 211kB. Bạn còn không thể gói gọn biểu tượng của Mac OS X chỉ trong 211kB!
(Laughter)
(Tiếng cười)
So the irony is, that as these things became easier to use, a less technical, broader audience was coming into contact with this equipment for the first time.
Và thật mỉa mai rằng, khi mọi thứ trở nên dễ sử dụng hơn thì lại thêm một lượng lớn người dùng với ít kỹ năng công nghệ được tiếp cận với những thiết bị đó lần đầu.
I once had the distinct privilege of sitting in on the Apple call center for a day. The guy had a duplicate headset for me to listen to. And the calls that -- you know how they say, "Your call may be recorded for quality assurance?" Uh-uh. Your call may be recorded so that they can collect the funniest dumb user stories and pass them around on a CD.
Tôi từng được một ưu ái đặc biệt là ngồi ở trung tâm chăm sóc khách hàng của Apple trong vòng một ngày. Họ đã cho tôi mượn một cặp tai nghe khác để lắng nghe. Và những cuộc gọi đó -- các bạn biết họ sẽ nói như thế nào mà, "Cuộc gọi của bạn có thể được ghi âm nhằm đảm bảo chất lượng?" Uh-uh. Cuộc gọi của bạn được ghi âm để họ có thể sưu tập những câu chuyện buồn cười nhất về những người dùng ngu ngốc và chuyền tay nhau qua cái CD.
(Laughter)
(Tiếng cười)
Which they do.
Họ làm thế thật đó.
(Laughter)
(Tiếng cười)
And I have a copy.
Tôi cũng có một bản.
(Laughter)
(Tiếng cười)
It's in your gift bag. No, no. With your voices on it!
Nó nằm trong túi quà của bạn. Không, không. Với giọng của bạn trong đó!
So, some of the stories are just so classic, and yet so understandable. A woman called Apple to complain that her mouse was squeaking. Making a squeaking noise. And the technician said,
Chuyện là, có một số câu chuyện thì rất kinh điển, mà lại khá dễ thông cảm. Một người phụ nữ gọi Apple để than phiền về việc con chuột của bà cứ kêu rúc rích. Gây những tiếng rúc rích. Và kỹ thuật viên đó nói,
"Well, ma'am, what do you mean your mouse is squeaking?"
"Thưa bà, bà có ý gì khi nói tới những tiếng rúc rích?"
She says, "All I can tell you is that it squeaks louder, the faster I move it across the screen."
Bà ấy nói, "Tôi chỉ biết là mỗi khi tôi kéo nó qua lại trên màn hình nhanh hơn thì nó lại kêu to hơn trước."
(Laughter)
(Tiếng cười)
And the technician's like, "Ma'am, you've got the mouse up against the screen?"
Kỹ thuật viên kia thì, "Thưa bà, bà để con chuột lên trên màn hình sao?"
She goes, "Well, the message said, 'Click here to continue.'"
Bà ấy đáp, "Thì, cái thông báo đó bảo, 'Ấn vào đây để tiếp tục'."
(Laughter)
(Tiếng cười)
Well, if you like that one -- how much time have we got? Another one, a guy called -- this is absolutely true -- his computer had crashed, and he told the technician he couldn't restart it, no matter how many times he typed "11." And the technician said, "What? Why are you typing 11?" He said, "The message says, 'Error Type 11.'"
Được rồi, nếu các bạn thích nó -- chúng ta còn bao nhiêu thời gian ấy? Một người khác, một anh chàng, đây là chuyện có thật đó-- máy của anh ta bị hỏng, anh ta nói với kỹ thuật viên rằng anh ta không thể khởi động lại, cho dù anh ta gõ "11" bao nhiêu lần. Và người kỹ thuật viên hỏi, "Cái gì? Sao anh lại gõ 11?" Anh ta đáp, "Thông báo đó nói rằng, 'Error Type 11' (Lỗi loại/gõ 11)."
(Laughter)
(Tiếng cười)
So, we must admit that some of the blame falls squarely at the feet of the users. But why is the technical overload crisis, the complexity crisis, accelerating now?
Nên là, chúng ta phải thừa nhận rằng thắng thắn mà nói thì chúng ta phải đổ lỗi cho người dùng trong một số vấn đề. Nhưng tại sao cơn khủng hoảng về sự quá tải công nghệ cơn khủng hoảng về sự phức tạp, lại gia tăng hiện nay?
In the hardware world, it's because we the consumers want everything to be smaller, smaller, smaller. So the gadgets are getting tinier and tinier, but our fingers are essentially staying the same size. So it gets to be more and more of a challenge. Software is subject to another primal force: the mandate to release more and more versions. When you buy a piece of software, it's not like buying a vase or a candy bar, where you own it. It's more like joining a club, where you pay dues every year, and every year, they say, "We've added more features, and we'll sell it to you for $99." I know one guy who's spent $4,000 just on Photoshop over the years. And software companies make 35 percent of their revenue from just these software upgrades. I call it the Software Upgrade Paradox -- which is that if you improve a piece of software enough times, you eventually ruin it.
Trong thế giới của phần cứng, là vì những người dùng như ta muốn mọi thứ càng ngày càng nhỏ đi và nhỏ đi. Nên những thiết bị đó ngày càng nhỏ hơn và mỏng hơn, nhưng những ngón tay của ta thì vẫn giữ nguyên kích cỡ. Nên mọi thứ càng ngày càng khó khăn hơn. Phần mềm lại lệ thuộc vào một thứ động lực nền tảng khác: nhu cầu cho ra đời ngày càng nhiều phiên bản. Khi bạn mua một phần mềm nào đó, không giống như mua bình hoa hay thanh kẹo, bạn hoàn toàn sở hữu chúng. Mà giống như việc bạn tham gia một câu lạc bộ hơn, bạn trả phí mỗi năm, và mỗi năm, họ lại bảo, "Chúng tôi đã bổ sung nhiều dịch vụ, và chúng tôi sẽ cung cấp cho bạn với $99." Tôi biết một anh chàng trong mấy năm đã tiêu tốn tới $4000 chỉ cho Photoshop. Và những công ty phần mềm đã kiếm được tới 35% lợi nhuận chỉ với những bản cập nhật phần mềm. Tôi gọi nó là Nghịch lý Cập nhật Phần mềm- có nghĩa là một khi bạn cập nhật một phần mềm đến một số lần nhất định, thì rồi bạn cũng sẽ phá hỏng nó.
I mean, Microsoft Word was last just a word processor in, you know, the Eisenhower administration.
Ý tôi là, Microsoft Word đã từng chỉ là một chương trình soạn thảo, bạn biết đó, của chính quyền Eisenhower.
(Laughter)
(Tiếng cười)
But what's the alternative? Microsoft actually did this experiment. They said, "Well, wait a minute. Everyone complains that we're adding so many features. Let's create a word processor that's just a word processor: Simple, pure; does not do web pages, is not a database." And it came out, and it was called Microsoft Write. And none of you are nodding in acknowledgment, because it died. It tanked. No one ever bought it. I call this the Sport Utility Principle. People like to surround themselves with unnecessary power, right? They don't need the database and the website, but they're like, "Well, I'll upgrade, because, I might, you know, I might need that someday." So the problem is: as you add more features, where are they going to go? Where are you going to stick them? You only have so many design tools. You can do buttons, you can do sliders, pop-up menus, sub-menus. But if you're not careful about how you choose, you wind up with this.
Nhưng giải pháp thay thế là? Thực ra, Microsoft từng làm một cuộc thử nghiệm. Họ nói rằng, "Được rồi, chờ đã. Mọi người phàn nàn rằng chúng ta đang thêm vào quá nhiều tính năng. Vậy thì hãy tạo ra một chương trình soạn thảo đúng nghĩa. Đơn giản, rõ ràng; không tạo ra các trang mạng, không phải là cơ sở dữ liệu." Và rồi nó ra đời, và nó được gọi là Microsoft Write. Và không ai trong số các bạn gật gù khi nhận ra nó, vì nó đã ngủm. Nó chìm nghỉm. Không ai mua nó. Tôi gọi nó là Quy tắc Thể thao Tối ưu Con người thích được vây quanh bởi những thứ sức mạnh không cần thiết, đúng chứ? Họ không cần cơ sở dữ liệu hay những trang mạng đó, nhưng họ cứ kiểu, "Thì, tôi sẽ nâng cấp, bởi vì, tôi có thể sẽ, bạn biết đó, cần chúng lúc nào đó." Nên vấn đề là: bạn thêm vào ngày càng nhiều tính năng, rồi chúng sẽ đi đâu? Bạn sẽ gắn chúng vào chỗ nào? Bạn đâu có bao nhiêu công cụ thiết kế đâu. Bạn có thể tạo các nút bấm, bạn có thể dùng thanh kéo, thanh lựa chọn lớn nhỏ. Nhưng nếu bạn không cẩn thận với những lựa chọn của mình, bạn sẽ có kết cục thế này.
(Laughter)
(Tiếng cười)
This is an un-retouched -- this is not a joke -- un-retouched photo of Microsoft Word, the copy that you have, with all the toolbars open. You've obviously never opened all the toolbars, but all you have to type in is this little, teeny window down here.
Đây là một tấm hình chưa chỉnh sửa, không đùa đâu, một tấm hình chưa chỉnh sửa của Microsoft Word, bản mà bạn sẽ có, nếu bạn xổ tất cả những thanh công cụ ra. Hẳn là các bạn sẽ không bao giờ mở toàn bộ những thanh công cụ ra, nhưng mà nếu có thì bạn sẽ chỉ có thể đánh vào cái khung bé tí hon ở dưới này.
(Laughter)
(Tiếng cười)
And we've arrived at the age of interface matrices, where there are so many features and options, you have to do two dimensions, you know: a vertical and a horizontal. You guys all complain about how Microsoft Word is always bulleting your lists and underlining your links automatically. The off switch is in there somewhere. I'm telling you -- it's there. Part of the art of designing a simple, good interface, is knowing when to use which one of these features. So, here is the log-off dialogue box for Windows 2000. There are only four choices, so why are they in a pop-up menu? It's not like the rest of the screen is so full of other components that you need to collapse the choices. They could have put them all out in view.
Và chúng ta đang ở vào thời đại của những ma trận giao diện, khi ta có quá nhiều tính năng và lựa chọn, bạn phải có tới hai không gian, bạn biết đó: dọc và ngang. Các bạn đều phàn nàn về chuyện Microsoft Word luôn luôn đánh ký hiệu trong các danh sách và gạch dưới những đường dẫn một cách tự động. Cái nút tắt nó được đặt ở đâu đó. Tôi nói này - nó có ở đó. Một trong những nghệ thuật của việc thiết kế một giao diện tiêu chuẩn, đơn giản, là biết được khi nào thì cần phải dùng những tính năng nào. Đây là hộp hộp thoại tắt máy của Windows 2000. Chỉ có bốn lựa chọn, vậy tại sao chúng lại nằm trong một thanh lựa chọn xổ ra? Không phải là vì phần còn lại của màn hình bị những thứ khác lấp đầy đến mức bạn phải gộp những lựa chọn lại. Họ có thể để tất cả các lựa chọn hiện ra ngoài.
Here's Apple's take on the exact same dialogue box.
Đây là phiên bản của Apple cho cái khung điều khiển tương tự.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
Thank you -- yes, I designed the dialogue box. No, no. Already, we can see that Apple and Microsoft have a severely divergent approach to software design. Microsoft's approach to simplicity tends to be: let's break it down; let's just make it more steps. There are these "wizards" everywhere. And you know, there's a new version of Windows coming out this fall. If they continue at this pace, there's absolutely no telling where they might wind up.
Cảm ơn- đúng vậy, tôi đã thiết kế mấy hộp hội thoại này. Không, không. Chúng ta có thể thấy Apple và Microsoft đã có những cách tiếp cận hoàn toàn khác nhau đối với việc thiết kế phần mềm. Hướng tiếp cận của Microsoft đến sự giản đơn có vẻ thiên về: Cứ chia nhỏ nó ra; tạo thêm nhiều bước vào. Những "bảng cài đặt" như vậy cứ xuất hiện khắp nơi. Và bạn biết đó, một phiên bản Windows mới sẽ được ra mắt vào mùa thu. Nếu họ tiếp tục với xu thế này, không thể nói trước được rằng họ sẽ đưa nó tới kết cục thế nào nữa.
[Welcome to the Type a Word Wizard]
[Chào mừng tới Bảng Cài đặt để Soạn thảo Một từ]
(Laughter)
(Tiếng cười)
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
"Welcome to the Type a Word Wizard." Ok, I'll bite. Let's click "Next" to continue.
"Chào mừng tới Bảng Cài đặt để Soạn thảo Một từ" Được rồi, chơi luôn. Hãy ấn "Tiếp theo" để tiếp tục nào.
(Laughter)
(Tiếng cười)
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
From the drop-down menu, choose the first letter you want to type. Ok.
Từ bảng lựa chọn xổ xuống dưới đây, hãy chọn chữ cái bạn muốn đánh. Ok.
(Laughter)
(Tiếng cười)
So there is a limit that we don't want to cross. So what is the answer? How do you pack in all these features in a simple, intelligent way? I believe in consistency, when possible, real-world equivalents, trash can folder, when possible, label things, mostly. But I beg of the designers here to break all those rules if they violate the biggest rule of all, which is intelligence. Now what do I mean by that? I'm going to give you some examples where intelligence makes something not consistent, but it's better.
Có những giới hạn mà chúng ta không muốn lấn qua. Vậy câu trả lời là gì? Làm sao để có thể gói gọn những tính năng đó lại một cách đơn giản và thông minh? Tôi tin vào sự hợp lý hài hòa, nếu có thể, sự liên kết với đời thực, thư mục rác, nếu có thể, hãy dán nhãn hầu hết mọi thứ. Nhưng tôi cầu khẩn các nhà thiết kế hãy phá bỏ những luật lệ đó nếu chúng làm tổn hại tới điều quan trọng nhất, đó là sự thông minh. Vậy ý của tôi là gì? Tôi sẽ đưa ra một số ví dụ mà ở đó sự thông minh không làm cho mọi thứ hài hòa hơn, nhưng lại tốt đẹp hơn.
If you are buying something on the web, you're supposed to put in your address, and you're supposed to choose what country you're from, ok? There are 200 countries in the world. We like to think of the Internet as a global village. I'm sorry; it's not one yet. It's mainly like, the United States, Europe, and Japan. So why is "United States" in the "U"s?
Nếu các bạn mua một thứ gì đó trên mạng, bạn sẽ phải điền địa chỉ của bạn vào, và bạn phải chọn đất nước mà bạn đang sống, phải chứ? Có 200 đất nước trên thế giới. Chúng ta thích nghĩ rằng Internet là một mạng lưới toàn cầu. Tôi xin lỗi, giờ thì chưa. Giờ thì gần như là, Mỹ, Châu Âu, và Nhật bản. Tại sao "United States" (Mỹ) lại nằm ở vần "U"?
(Laughter)
(Tiếng cười)
You have to scroll, like, seven screensful to get to it. Now, it would be inconsistent to put "United States" first, but it would be intelligent.
Bạn sẽ phải kéo xuống, kiểu khoảng, bảy lần để thấy được nó. Nếu để "Unites States" ở đằng đầu thì thật thiếu hài hòa, nhưng lại khá là thông minh.
This one's been touched on before, but why in God's name do you shut down a Windows PC by clicking a button called "Start?"
Vấn đề này cũng đã được nhắc tới rồi, nhưng vì Chúa tại sao chúng ta lại tắt một chiếc máy tính chạy Windows bằng cách ấn vào nút "Start (Khởi động)"?
(Laughter)
(Tiếng cười)
Here's another pet one of mine: you have a printer. Most of the time, you want to print one copy of your document, in page order, on that printer. So why in God's name do you see this every time you print? It's like a 747 shuttle cockpit.
Và tiếp theo là một ví dụ yêu thích nữa của tôi: bạn có một cái máy in. Thường thì, bạn muốn có một bản sao của những tài liệu mình cần, theo thứ tự trang, bằng cái máy in đó. Vậy thì vì Chúa, tại sao bạn lại phải thấy cái bảng này mỗi một lần bạn in? Nó như buồng lái của chiếc 747 vậy.
(Laughter)
(Tiếng cười)
And one of the buttons at the bottom, you'll notice, is not "Print."
Và một trong những nút ở phía cuối bảng, bạn sẽ nhận ra, không phải là "In."
(Laughter)
(Tiếng cười)
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
Now, I'm not saying that Apple is the only company who has embraced the cult of simplicity. Palm is also, especially in the old days, wonderful about this. I actually got to speak to Palm when they were flying high in the '90s, and after the talk, I met one of the employees. He says, "Nice talk." And I said, "Thank you. What do you do here?" He said, "I'm a tap counter." I'm like, "You're a what?" He goes, "Well Jeff Hawkins, the CEO, says, 'If any task on the Palm Pilot takes more than three taps of the stylus, it's too long, and it has to be redesigned.' So I'm the tap counter." So, I'm going to show you an example of a company that does not have a tap counter.
Giờ thì, tôi không nói rằng Apple là công ty duy nhất đã hấp thu tinh hoa của sự đơn giản. Palm cũng rất tuyệt vời, đặc biệt là trong khoảng thời gian trước. Thực ra tôi đã có cơ hội trao đổi với Palm khi họ đang ở đỉnh cao vào thập niên 90, và sau đó, tôi đã gặp một nhân viên của họ. Anh ấy nói, "Nói hay lắm." Và tôi bảo, "Cảm ơn. Anh làm gì ở đây?" Anh ấy đáp "Tôi là người đếm số chạm." Tôi kiểu, "Hả?" Anh ấy tiếp, "Thì Jeff Hawkins, CEO, nói, 'Nếu một thao tác nào trên Palm Pilot cần tới ba lần chạm bằng bút stylus, thì tức là nó quá phức tạp, và cần được thiết kế lại.' Nên tôi là người đếm." Tôi sẽ cho các bạn xem một ví dụ về một công ty không có người người đếm số lần chạm.
(Laughter)
(Tiếng cười)
This is Microsoft Word. Ok, when you want to create a new blank document in Word -- it could happen.
Đây là Microsoft Word. Khi bạn muốn tạo một văn bản hoàn toàn mới trên Word- đôi khi cũng xảy ra mà.
(Laughter)
(Tiếng cười)
You go up to the "File" menu and you choose "New." Now, what happens when you choose "New?" Do you get a new blank document? You do not. On the opposite side of the monitor, a task bar appears, and somewhere in those links -- by the way, not at the top -- somewhere in those links is a button that makes you a new document. Ok, so that is a company not counting taps. You know, I don't want to just stand here and make fun of Microsoft ... Yes, I do.
Bạn vào bảng điều khiển "File", và bạn chọn "New". Vậy giờ, điều gì sẽ xảy ra khi bạn chọn "New"? Bạn sẽ có một văn bản hoàn toàn mới sao? Không hề. Ở bên kia màn hình, một thanh công cụ hiện ra, và ở đâu đó giữa những đường dẫn kia, và tiện thể, còn không phải là ở đầu -- đâu đó giữa những đường dẫn kia là một cái nút để ấn vào và tạo văn bản mới. Ok, đó là một công ty mà không quan tâm tới việc đếm số chạm. Bạn biết đó, tôi không muốn đứng đây mà chỉ đùa cợt về Microsoft... Thực ra là có.
(Laughter)
(Tiếng cười)
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
The Bill Gates song!
Đây là bài ca Bill Gates!
(Piano music)
(Tiếng piano)
I've been a geek forever and I wrote the very first DOS. I put my software and IBM together; I got profit and they got the loss.
Tôi đã luôn là một người kỳ quái và tôi đã viết những dòng DOS đầu tiên. Tôi kết hợp những phần mềm của mình và IBM lại với nhau; Tôi thu được lợi nhuận còn họ thì thu về những tổn thất.
(Laughter)
(Tiếng cười)
I write the code that makes the whole world run. I'm getting royalties from everyone. Sometimes it's garbage, but the press is snowed. You buy the box; I'll sell the code. Every software company is doing Microsoft's R&D. You can't keep a good idea down these days. Even Windows is a hack. We're kind of based loosely on the Mac. So it's big, so it's slow. You've got nowhere to go. I'm not doing this for praise. I write the code that fits the world today. Big mediocrity in every way. We've entered planet domination mode. You'll have no choice; you'll buy my code. I am Bill Gates and I write the code.
Tôi viết những dòng mã, chúng làm cho cả thế giới vận hành. Tôi thu về tiền mua bản quyền từ tất cả mọi người. Đôi khi chúng khá rác rưởi, nhưng truyền thông đã làm mờ tất cả. Bạn mua những kiện hàng; tôi sẽ bán đi những dòng mã. Tất cả mọi công ty phần mềm đều đang áp dụng chiến lược Nghiên cứu và Phát triển của Microsoft. Trong thời đại này, bạn không thể giữ im lặng về một ý tưởng hay ho. Kể cả Windows thì cũng là một trò lừa đảo. Chúng ta đang dựa dẫm vào Mac một cách tùy ý. Nó thật vĩ đại, và thật chậm chạm. Bạn chẳng có nơi nào để đi. Tôi không làm điều này vì những lời khen. Tôi viết những dòng mã phù hợp với thế giới ngày nay. Đánh giá kiểu gì thì cũng là một sự thất vọng lớn. Chúng ta đã tiến vào trạng thái mà có thể thống trị nhân loại. Bạn không có lựa chọn nào khác; bạn sẽ mua những dòng mã của tôi. Tôi là Bill Gates và tôi viết những dòng mã.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
But actually, I believe there are really two Microsofts. There's the old one, responsible for Windows and Office. They're dying to throw the whole thing out and start fresh, but they can't. They're locked in, because so many add-ons and other company stuff locks into the old 1982 chassis. But there's also a new Microsoft, that's really doing good, simple interface designs. I liked the Media Center PC. I liked the Microsoft SPOT Watch. The Wireless Watch flopped miserably in the market, but it wasn't because it wasn't simply and beautifully designed. But let's put it this way: would you pay $10 a month to have a watch that has to be recharged every night like your cell phone, and stops working when you leave your area code?
Thực ra, tôi tin là có tới hai "Microsoft" khác nhau. Microsoft cũ, chịu trách nhiệm cho Windows và Office. Họ đang muốn ném hết mấy cái cũ đi và khởi đầu lại chết đi được, nhưng họ không thể. Họ bị giữ chân, vì có quá nhiều add-on và những vấn đề khác của công ty gắn kết chặt chẽ với khung chương trình cũ từ 1982. Nhưng cũng có một Microsoft mới đang thực hiện những thiết kế giao diện hiệu quả, đơn giản. Tôi thích Media Center PC. Tôi thích Đồng hồ Microsoft SPOT. Đồng hồ Wireless đã thất bại thảm hại trên thị trường, nhưng không phải là vì nó thiếu đi sự tiện dụng và xinh đẹp trong thiết kế. Mà hãy đặt vấn đề thế này: bạn có sẵn sàng trả 10$ một tháng để có cái đồng hồ mà phải được sạc pin mỗi ngày như điện thoại của bạn, và dừng hoạt động khi bạn ra khỏi một khu vực định trước?
(Laughter)
(Tiếng cười)
So, the signs might indicate that the complexity crunch is only going to get worse. So is there any hope? The screens are getting smaller, people are illuminating, putting manuals in the boxes, things are coming out at a faster pace. It's funny -- when Steve Jobs came back to Apple in 1997, after 12 years away, it was the MacWorld Expo -- he came to the stage in that black turtleneck and jeans, and he sort of did this. The crowd went wild, but I had just seen -- I'm like, where have I seen this before? I had just seen the movie "Evita" --
Vậy nên, những dấu hiệu đã chỉ ra rằng cái đống lộn xộn phức tạp đó sẽ chỉ càng ngày càng tệ đi. Vậy thì có hy vọng nào không? Màn hình thì càng ngày càng nhỏ đi, con người dính lấy đồ công nghệ, hướng dẫn sử dụng bị bỏ quên, và mọi thứ được sản xuất ngày càng nhanh chóng. Thật là buồn cười -- khi Steve Jobs quay lại Apple vào năm 1997, sau 12 năm rời xa, ở MacWorld Expo -- ông bước lên sân khấu, trong chiếc áo đen cao cổ và quần bò, và ông ấy làm thế này. Và đám đông cuồng loạn, nhưng tôi thì vừa mới xem- Tôi kiểu, tôi thấy điều này ở đâu rồi nhỉ? Khi đó tôi vừa mới xem phim "Envita"
(Laughter)
(Tiếng cười)
with Madonna, and I'm like, you know what? I've got to do one about Steve Jobs.
với Madonna, và tôi kiểu, bạn biết gì không? Tôi phải chơi một bài về Steve Jobs mới được.
(Music)
(Âm nhạc)
It won't be easy. You'll think I'm strange.
Sẽ không dễ dàng chút nào. Bạn sẽ nghĩ là tôi thật quái lạ.
(Laughter)
(Tiếng cười)
When I try to explain why I'm back, after telling the press Apple's future is black. You won't believe me. All that you see is a kid in his teens who started out in a garage with only a buddy named Woz.
Khi tôi cố giải thích rằng tại sao tôi trở lại, sau khi nói với báo chí rằng không còn tương lai cho Apple nữa rồi. Bạn vẫn không tin tưởng tôi. Tất cả những gì bạn thấy là một thằng nhóc tuổi teen, khởi nghiệp trong nhà xe với chỉ một người bạn tên là Woz.
(Laughter)
(Tiếng cười)
You try rhyming with garage!
Thử gieo vần với từ "nhà xe" coi!
(Laughter)
(Tiếng cười)
Don't cry for me, Cupertino.
Đừng khóc thuê cho tôi, Cupertino.
(Laughter)
(Tiếng cười)
The truth is, I never left you. I know the ropes now, know what the tricks are. I made a fortune over at Pixar.
Sự thực là, tôi chẳng bao giờ rời khỏi các bạn. Giờ đây tôi đã biết những điều kiện cần thiết, và cả những mánh khóe. Tôi đã kiếm được cả đống lợi nhuận từ Pixar.
(Laughter)
(Tiếng cười)
Don't cry for me, Cupertino. I've still got the drive and vision. I still wear sandals in any weather. It's just that these days, they're Gucci leather.
Đừng khóc thuê cho tôi, Cupertino. Tôi vẫn còn động lực và tầm nhìn. Tôi vẫn mang xăng đan bất kể thời tiết. Chỉ là vào những tháng ngày đó, chúng được Gucci làm từ da thuộc.
(Laughter)
(Tiếng cười)
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
Thank you.
Cảm ơn các bạn.
So Steve Jobs had always believed in simplicity and elegance and beauty. And the truth is, for years I was a little depressed, because Americans obviously did not value it, because the Mac had three percent market share, Windows had 95 percent market share -- people did not think it was worth putting a price on it. So I was a little depressed. And then I heard Al Gore's talk, and I realized I didn't know the meaning of depressed.
Steve Jobs đã luôn tin vào sự giản đơn và sự tao nhã và sự đẹp đẽ. Và sự thật là, nhiều năm nay, tôi đã khá ức chế vì rõ ràng là người Mỹ không hề coi trọng chúng, vì Mac chỉ chiếm 3% thị trường tiêu thụ, trong khi Windows chiếm tới 95% -- mọi người nghĩ rằng chúng thật không đáng đồng tiền bát gạo. Nên tôi khá là ức chế. Sau đó tôi nghe bài nói của Al Gore, và tôi nhận ra tôi đã không hiểu rõ ý nghĩa của ức chế.
(Laughter)
(Tiếng cười)
But it turns out I was wrong, right? Because the iPod came out, and it violated every bit of common wisdom. Other products cost less; other products had more features, they had voice recorders and FM transmitters. The other products were backed by Microsoft, with an open standard, not Apple's propriety standard. But the iPod won -- this is the one they wanted. The lesson was: simplicity sells. And there are signs that the industry is getting the message. This is a little company that's done very well with simplicity and elegance. The Sonos thing -- it's catching on.
Nhưng hóa ra là tôi đã sai, đúng chứ? Vì iPod ra đời, và nó đã sỉ nhục gần hết những hiểu biết thông thường của ta. Những sản phẩm khác rẻ hơn; có nhiều tính năng hơn, chúng có chương trình thu âm và hệ thống thu nhận FM. Những sản phẩm khác được chống lưng bởi Microsoft, với tiêu chuẩn mở, chứ không phải là tiêu chuẩn riêng của Apple. Nhưng iPod vẫn thắng -- nó mới là cái mọi người muốn. Bài học là: sự giản đơn lại hút khách. Và có những dấu hiệu cho thấy ngành công nghiệp này đã nhận ra thông điệp. Đây là một công ty nhỏ đang thực hiện khá tốt tiêu chí giản đơn và tao nhã. Cái tên Sonos này, nó đang bắt nhịp.
I've got just a couple examples. Physically, a really cool, elegant thinking coming along lately. When you have a digital camera, how do you get the pictures back to your computer? Well, you either haul around a USB cable, or you buy a card reader and haul that around. Either one, you're going to lose. What I do is, I take out the memory card, and I fold it in half, revealing USB contacts. I just stick it in the computer, offload the pictures, put it right back in the camera. I never have to lose anything. Here's another example. Chris, you're the source of all power. Will you be my power plug?
Tôi có một số ví dụ đây. Hết sức tự nhiên, gần đây một suy nghĩ siêu ngầu và tao nhã đã đến với tôi. Khi bạn có một cái máy ảnh kỹ thuật số, làm sao để bạn chép những bức ảnh đó vào máy tính? Được rồi, hoặc là bạn kết nối bằng dây cắm USB, hoặc bạn mua một cái đầu đọc thẻ và dùng nó. Kiểu gì bạn cũng phải rất mất công. Còn cái tôi làm là, tôi lấy cái thẻ nhớ ra ngoài, và gập nó làm đôi, để lộ đầu cắm USB. Tôi chỉ cần cắm nó vào máy, chuyển hình qua, rồi nhét nó vào máy ảnh lại. Không cần mất thêm xíu công sức nào. Đây là một ví dụ khác. Chris, anh là nguồn năng lượng của mọi thứ. Anh sẽ làm ổ cắm của tôi chứ?
Chris Anderson: Oh yeah. DP: Hold that and don't let go. You might've seen this, this is Apple's new laptop. This the power cord. It hooks on like this. And I'm sure every one of you has done this at some point in your lives, or one of your children. You walk along -- and I'm about to pull this onto the floor. I don't care. It's a loaner. Here we go. Whoa! It's magnetic -- it doesn't pull the laptop onto the floor.
Chris Anderson (CA): Được chứ. DP: Giữ nó và đừng thả ra nhé. Có thể các bạn đã thấy rồi, đây là laptop mới của Apple. Đây là dây sạc, nó được cắm vào như thế này. Và tôi chắc là mỗi người trong số các bạn đều đã làm thế này lúc nào đó, hoặc là con cái của các bạn. Bạn đi tới, và tôi sắp sửa kéo nguyên cái laptop xuống đất. Tôi không quan tâm lắm. Đồ mượn mà. Bắt đầu thôi. Whoa! Nó có nam châm - nó sẽ không kéo cả cái laptop rơi xuống đất.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
In my very last example -- I do a lot of my work using speech recognition software. And I'll just -- you have to be kind of quiet because the software is nervous. Speech recognition software is really great for doing emails very quickly; period. Like, I get hundreds of them a day; period. And it's not just what I dictate that it writes down; period. I also use this feature called voice macros; period. Correct "dissuade." Not "just." Ok, this is not an ideal situation, because it's getting the echo from the hall and stuff. The point is, I can respond to people very quickly by saying a short word, and having it write out a much longer thing. So if somebody sends me a fan letter, I'll say, "Thanks for that."
Và trong ví dụ cuối cùng của tôi- Tôi làm việc khá nhiều bằng cách tương tác với phần mềm nhận diện giọng nói. Và tôi sẽ chỉ- các bạn phải giữ im lặng chút vì phần mềm cũng dễ nhầm lẫn. Phần mềm nhận diện giọng nói rất tuyệt vời vì giải quyết thư từ rất nhanh, chấm. Ví dụ như, tôi nhận được hàng trăm thư một ngày, chấm. Và nó không chỉ có khả năng ghi lại những gì tôi nói, chấm. Tôi cũng dùng một chức năng gọi là Voice Macro, chấm. Sửa "dissuade" lại. Là "not just." Ok, đây không phải là một hoàn cảnh lý tưởng, vì nó thu lại cả tiếng vọng từ sảnh và những thứ khác. Vấn đề là, tôi có thể trả lời mọi người rất nhanh bằng cách nói những cụm từ ngắn, và nó sẽ giúp tôi viết lại chúng dài hơn. Ví dụ như có ai gửi thư hâm mộ cho tôi, tôi sẽ nói, "Cảm ơn về chuyện đó."
[Thank you so much for taking the time to write ...]
[Cảm ơn rất nhiều vì đã dành thời gian để viết thư cho tôi...]
(Laughter)
[Tôi không thể nói hết được ý nghĩa]
(Applause)
[của những điều bạn viết đối với tôi, và tôi nghĩ là cá nhân mình nên viết vài dòng để cảm ơn bạn.]
And conversely, if somebody sends me hate mail -- which happens daily -- I say, "Piss off."
Và ngược lại, nếu có ai gửi cho tôi một bức thư chửi bới- những thứ mà ngày nào cũng được gửi tới- tôi sẽ nói, "Biến mẹ đi."
(Laughter)
(Tiếng cười)
[I admire your frankness ...]
[Tôi tôn trọng sự thẳng thắn của bạn, và tôi muốn bạn biết rằng]
(Laughter)
[tôi hoàn toàn tôn trọng ý kiến của bạn. Nhưng về vấn đề này,]
(Applause)
[tôi ngờ rằng, chúng ta phải đồng ý rằng chúng ta bất đồng quan điểm. Cảm ơn vì đã đọc- và viết chúng.]
So that's my dirty little secret. Don't tell anyone.
Vậy đó là những bí mật bẩn thỉu nho nhỏ của tôi. Đừng nói với ai đó.
(Laughter)
(Tiếng cười)
So the point is -- this is a really interesting story. This is version eight of this software, and do you know what they put in version eight? No new features. It's never happened before in software! The company put no new features. They just said, "We'll make this software work right." Right? Because for years, people had bought this software, tried it out -- 95 percent accuracy was all they got, which means one in 20 words is wrong -- and they'd put it in their drawer. And the company got sick of that, so they said, "This version, we're not going to do anything, but make sure it's darned accurate." And so that's what they did.
Vậy vấn đề là, đây là một câu chuyện rất thú vị. Đây là bản thứ tám của phần mềm này, và các bạn biết họ cho những gì vào đó không? Không có tính năng nào mới. Chưa bao giờ xảy ra với một phần mềm! Công ty này không cho thêm tính năng nào cả. Họ chỉ nói là, "Chúng tôi sẽ làm cho nó hoạt động trơn tru." Đúng chứ? Vì trong suốt mấy năm, mọi người đã mua phần mềm này, dùng thử nó- họ nhận được sự chính xác tới 95%, có nghĩ là cứ 20 từ thì có 1 từ sai- và họ sẽ bỏ lại nó vào ngăn kéo. Và công ty đã chán ngán việc đó, vậy nên họ nói, "Phiên bản này, chúng tôi sẽ không làm gì hết, ngoài việc đảm bảo nó vô cùng chính xác" Và vậy nên đó là những gì họ làm.
This cult of doing things right is starting to spread. So, my final advice for those of you who are consumers of this technology: remember, if it doesn't work, it's not necessarily you, ok? It could be the design of the thing you're using. Be aware in life of good design and bad design. And if you're among the people who create this stuff: Easy is hard. Pre-sweat the details for your audience. Count the taps. Remember, the hard part is not deciding what features to add, it's deciding what to leave out. And best of all, your motivation is: simplicity sells.
Và sự tôn sùng đối với những thứ đúng đắn như vậy đang lan rộng. Vậy, lời khuyên cuối cùng của tôi tới khách hàng của thiết bị công nghệ: nhớ rằng, nếu mọi thứ không hoạt động, không nhất thiết là vì bạn, được chứ? Mà có thể là vì thiết kế của thứ bạn đang dùng. Hãy cảnh giác trước những thiết kế tốt và không tốt. Và nếu bạn là một trong số những người tạo ra chúng: "Dễ dùng" thì "khó làm." Làm việc chăm chỉ trong từng chi tiết vì khách hàng của các bạn. Hãy đếm số chạm. Nhớ rằng, quyết định tính năng nào phải thêm vào không khó, mà quyết định xem cần bỏ cái nào mới là nan giải. Và quan trọng nhất, động lực của các bạn là: sự giản đơn lại hút khách.
CA: Bravo. DP: Thank you very much.
CA: Vỗ tay. DP: cảm ơn các bạn.
CA: Hear, hear!
CA: To lên, to lên nào!
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)