I grew up in Northern Ireland, right up in the very, very north end of it there, where it's absolutely freezing cold. This was me running around in the back garden mid-summer.
Tôi lớn lên ở Bắc Ireland tận cùng của phía Bắc ở đó. nơi thời tiết cực kỳ giá lạnh. Đây là tôi, đang chạy vòng quanh cái vườn sau nhà vào một ngày hè
(Laughter)
(Tiếng cười)
I couldn't pick a career. In Ireland the obvious choice is the military, but to be honest it actually kind of sucks.
Tôi không thể tìm được một công việc vì ở Ireland, sự lựa chọn rõ ràng nhất là nhập ngũ nhưng nói thật là công việc đó rất tệ
(Laughter)
(Tiếng cười)
My mother wanted me to be a dentist. But the problem was that people kept blowing everything up. So I actually went to school in Belfast, which was where all the action happened. And this was a pretty common sight. The school I went to was pretty boring. They forced us to learn things like Latin. The school teachers weren't having much fun, the sports were very dirty or very painful. So I cleverly chose rowing, which I got very good at.
Mẹ tôi đã muốn tôi trở thành nha sĩ Nhưng vấn đề là mọi người cứ thich thổi tung mọi thứ lên Nên tôi đã fải chuyển đến Belfast để đi học nơi mà mọi thứ tiếp theo xảy ra. Đây là một hình ảnh rất quen thuộc Tôi học ở một trường chán ngấy Họ bắt học sinh học những môn như tiếng Latin Thầy cô giáo thì không thú vị lắm các môn thể thao thì rất bẩn thỉu và đau. thế nên tôi đã khôn ngoan chọn môn đua thuyền, môn mà tôi rất giỏi
And I was actually rowing for my school here until this fateful day, and I flipped over right in front of the entire school. And that was the finishing post right there.
Và tôi đã thực sự đua cho trường mình tại đây cho đến một ngày đinh mệnh, thuyền tôi bị lật trước mắt cả trường và đích về thì ngay gần đó rồi.
(Laughter)
(Tiếng cười)
So this was extremely embarrassing. But our school at that time got a grant from the government, and they got an incredible computer -- the research machine 3DZ -- and they left the programming manuals lying around. And so students like myself with nothing to do, we would learn how to program it. Also around this time, at home, this was the computer that people were buying. It was called the Sinclair ZX80. This was a 1K computer, and you'd buy your programs on cassette tape.
Thật xấu hổ quá đi mất. Nhưng trường tôi hồi đó nhận được trợ cấp của chính phủ và họ có 1 chiếc máy tính rất tuyệt vời, máy nghiên cứu 3DZ và họ để các văn bản lập trình ở khắp nơi Và thế là những học sinh không có gì để làm như tôi được học lập trình Và cũng khoảng thời gian đó, ở nhà đây là chiếc máy tính mà mọi người mua. Nó được gọi là Sinclair ZX80, chiếc máy tính 1k và các phần mềm được lưu lại trên băng cassette để bán.
Actually I'm just going to pause for one second, because I heard that there's a prerequisite to speak here at TED -- you had to have a picture of yourself from the old days with big hair. So I brought a picture with big hair.
Thực ra tôi định ngừng lại 1 giây bởi vì tôi có nghe nói là điều kiện trước hết cần có để được trình bày ở TED là bạn phải có 1 cái ảnh của chính mình từ ngày xưa với một mái tóc ngoại cỡ nên tôi đã đem theo một bức ảnh với 1 mái tóc ngoại cỡ này.
(Laughter).
(Tiếng cười)
I just want to get that out of the way. So after the Sinclair ZX80 came along the very cleverly named Sinclair ZX81.
Tôi chỉ muốn lấy ra cho mọi người xem thôi Thế là sau Sinclair ZX80, cái tiếp theo được đặt tên một cách khôn ngoan là Sinclair ZX81
(Laughter)
Khán giả cười
And -- you see the picture at the bottom? There's a picture of a guy doing homework with his son. That's what they thought they had built it for. The reality is we got the programming manual and we started making games for it. We were programming in BASIC, which is a pretty awful language for games, so we ended up learning Assembly language so we could really take control of the hardware. This is the guy that invented it, Sir Clive Sinclair, and he's showing his machine. You had this same thing in America, it was called the Timex Sinclair1000.
Các bạn có thấy bức ảnh ở phía dưới ko? Đó là ảnh một người đàn ông đang làm bài tập với cậu con trai của anh ta Họ nghĩ là chiếc máy được tạo ra để làm việc đó Sự thật là chúng tôi có trong tay tài liệu hướng dẫn lập trình và chúng tôi bắt đầu làm trò chơi cho nó Chúng tôi dùng BASIC một ngôn ngữ khá tệ để viết trò chơi thế nên cuối cùng chúng tôi đã học Assembly để có thể hoàn toàn làm chủ phần cứng Đây là người đã sáng tạo cho nó, ông Clive Sinclair ông ấy đang chỉ vào chiếc máy đấy Các bạn cũng có chiếc máy tương tự ở Mĩ nó được gọi là Timex Sinclair 1000
To play a game in those days you had to have an imagination to believe that you were really playing "Battlestar Galactica." The graphics were just horrible. You had to have an even better imagination to play this game, "Death Rider." But of course the scientists couldn't help themselves. They started making their own video games. This is one of my favorite ones here, where they have rabbit breeding, so males choose the lucky rabbit.
Muốn chơi được các trò chơi ngày đó, bạn phải có trí tưởng tượng để tin rằng bạn đang thật sự chơi "Battlestar Galactica" Đồ hoạ tệ quá Bạn phải có trí tưởng tượng phong phú tốt hơn cho trò chơi này Death Rider Nhưng tất nhiên là các nhà khoa học cũng không khá hơn. Họ bắt đầu làm những trò chơi điện tử của riêng họ Đây là một trong những trò chơi yêu thích của tôi, trò nuôi thỏ phái nam thì chọn chú thỏ may mắn
It was around this time we went from 1K to 16K, which was quite the leap. And if you're wondering how much 16K is, this eBay logo here is 16K. And in that amount of memory someone programmed a full flight simulation program. And that's what it looked like. I spent ages flying this flight simulator, and I honestly believed I could fly airplanes by the end of it.
Cũng trong khoảng thời gian này, chúng tôi nâng cấp từ 1K lên 16K đó thật sự là một bước tiến Và nếu như các bạn đang thắc mắc 16K là gì thì logo Ebay này là 16K Với một dung lượng của bộ nhớ đó, có người đã viết một chương trình mô phỏng bay đầy đủ. Trông nó giống như thế này này Tôi đã mất rất nhìêu thời gian cho chương trình mô phỏng bay này và tôi thật sự tin rằng tôi có thể lái máy bay sau khi hoàn thành nó
Here's Clive Sinclair now launching his color computer. He's recognized as being the father of video games in Europe. He's a multi-millionaire, and I think that's why he's smiling in this photograph.
Đây là Clive Sinclair khi ông ấy giới thiệu chiếc máy tính màu của mình Clive được công nhận là cha đẻ của trò chơi điện tử ở Châu Âu Ông ấy là triệu phú, và tôi nghĩ đó là lí do vì sao ông ấy cười trong tấm hình này
So I went on for the next 20 years or so making a lot of different games. Some of the highlights were things like "The Terminator," "Aladdin," the "Teenage Mutant Hero Turtles." Because I was from the United Kingdom, they thought the word ninja was a little too mean for children, so they decided to call it hero instead. I personally preferred the Spanish version, which was "Tortugas Ninja." That was much better.
Thế là tôi đã tiếp tục trong vòng 20 năm hoặc gần như vậy để làm rất nhiều trò chơi khác nhau. Một vài trò chơi tiêu biểu có thể kể đến như là "The Terminator" "Aladdin," the "Teenage Mutant Hero Turtles." Bởi vì tôi đến từ Anh họ nghĩ rằng từ ninja hơi nhỏ nhen cho trẻ con thế là họ quyết định gọi là người hùng. Cá nhân tôi thì thích bản Tây ban nha hơn "Tortugas Ninja" Nó hay hơn nhiều
(Laughter)
(Tiếng cười)
Then the last game I did was based on trying to get the video game industry and Hollywood to actually work together on something -- instead of licensing from each other, to actually work.
Game cuối cùng tôi làm là khi đang cố gắng để chen chân vào ngành công nghiệp video game ở Hollywood để tạo ra một cái gì đó thật sự để không phải dựa vào bản quyền của nhau
Now, Chris did ask me to bring some statistics with me, so I've done that. The video game industry in 2005 became a 29 billion dollar business. It grows every year. Last year was the biggest year. By 2008, we're going to kick the butt of the music industry. By 2010, we're going to hit 42 billion. 43 percent of gamers are female. So there's a lot more female gamers than people are really aware.
Chris dặn tôi phải đem theo một ít số liệu và chúng đây Ngành công nghiệp trò chơi năm 2005 tạo ra 29 triệu đô la và con số này tăng lên mỗi năm Năm ngoái là năm thành công nhất Năm 2008, chúng tôi đã vượt lên ngành công nghiệp âm nhạc Năm 2010, con số đó đạt 42 triệu 43% người chơi game là phái nữ Như vậy là có người phụ nữ chơi game hơn mọi người thực sự biết
The average age of gamers? Well, obviously it's for children, right? Well, no, actually it's 30 years old. And interestingly, the people who buy the most games are 37. So 37 is our target audience. All video games are violent. Of course the newspapers love to beat on this. But 83 percent of games don't have any mature content whatsoever, so it's just not true.
Thế còn tuổi trung bình của những người chơi game? game tất nhiên là dành cho trẻ con phải không nhưng thật ra, tuổi trung bình của những người chơi game là 30 và thật thú vị là phần lớn những người mua game là ở tuổi 37 Vì vậy, 37 là đối tượng được nhắm đến của chúng tôi. Tất cả các trò chơi điện tử đều mang tính bạo lực Tất nhiên là báo chí rất thích đánh vào điểm này Nhưng 83% số trò chơi không hề có nội dung người lớn hay nhưng gì tương tự nên nó không phải như vậy
Online gaming statistics. I brought some stuff on "World of Warcraft." It's 5.5 million players. It makes about 80 million bucks a month in subscriptions. It costs 50 bucks just to install it on your computer, making the publisher about another 275 million. The game costs about 80 million dollars to make, so basically it pays for itself in about a month. A player in a game called "Project Entropia" actually bought his own island for 26,500 dollars. You have to remember that this is not a real island. He didn't actually buy anything, just some data. But he got great terms on it. This purchase included mining and hunting rights, ownership of all land on the island, and a castle with no furniture included.
Một số dữ liệu về trò chơi qua mang. Tôi đã mua 1 số thứ trên "World of Warcraft", nơi có 5.5 triệu người chơi Mỗi tháng tiền thuê bao thu được là 80 triệu đô Cài được game trên máy tính của bạn mất 50 đô và con số đó mang lại cho nhà sản xuất game 275 triệu đô khác Mỗi trò chơi được tạo ra tốn khoảng 80 triệu về cơ bản thì số tiền thuê bao thu được đã bù lại cho tiền vốn trong vòng 1 tháng Có 1 người chơi trò chơi "Project Entropia" đã mua một cái đảo trị giá 26,500 nghìn đô la Các bạn nên nhớ là đảo này không hề có thật Thực ra cậu ấy chăng mua gì thật sự, ngoại trừ một vài số liệu Nhưng cậu ấy thực sự thích nó Việc mua này bao gồm quyền khai thác và săn bắn sở hữu toàn bộ hòn đảo và 1 lâu đài ko có đồ đạc gì
(Laughter)
Khán giả cười
This market is now estimated at over 800 million dollars annually. And what's interesting about it is the market was actually created by the gamers themselves. They found clever ways to trade items and to sell their accounts to each other so that they could make money while they were playing their games. I dove onto eBay a couple of days ago just to see what was gong on, typed in World of Warcraft, got 6,000 items. I liked this one the best: a level 60 Warlock with lots of epics for 174,000 dollars. It's like that guy obviously had some pain while making it.
Theo ước tính, thị trường này tạo ra 800 triệu đô la mỗi năm Và điều thú vị là thị trường đó thật sự được tạo ra bởi bản thân những người chơi. Họ tìm ra các cách thông tin để trao đổi đồ vật và bán lại tài khoản cho nhau để vừa chơi game, vừa có thể kiếm ra tiền Tôi vừa mới dạo quanh Ebay một vài ngày trước để xem trên đó đang có gì. Tôi nhập World of Warcraft và tìm thấy 6000 đồ vật Tôi thích cái này nhất một thầy phù thủy ở bậc 60 với rất nhiều thiên anh hùng ca với giá 174 nghìn đô Trông có vẻ giống như là người này rất vất vả để tạo ra trò chơi này
So as far as popularity of games, what do you think these people are doing here? It turns out they're actually in Hollywood Bowl in Los Angeles listening to the L.A. Philharmonic playing video game music. That's what the show looks like. You would expect it to be cheesy, but it's not. It's very, very epic and a very beautiful concert. And the people that went there absolutely loved it.
Và với sự phổ biến của trò chơi này các bạn nghĩ những người này đang làm gì ở đây? Hóa ra là họ đang ở Hollywood Bowl ở Los Angeles vừa nghe L.A. Philharmonic và vừa chơi những trò chơi âm nhạc Trông nó giống như thế này này Có thể bạn nghĩ rằng nó hơi quá sướt mướt, nhưng thật ra là không nó là một buổi hòa nhạc rất tuyệt vời Và những người tới dự hòan tòan thích nó
What do you think these people are doing? They're actually bringing their computers so they can play games against each other. And this is happening in every city around the world. This is happening in your local cities too, you're probably just not aware of it.
Thế còn các bạn nghĩ những người này đang làm gì? Họ đang mang máy tính lại để chơi game và đấu với nhau Và việc này xảy ra ở tất cả các thành phố trên tòan thế giới nó cũng xảy ra ở thành phố của bạn đấy. có thể là các bạn không nhận thấy thôi
Now, Chris told me that you had a timeline video a few years ago here just to show how video game graphics have been improving. I wanted to update that video and give you a new look at it. But what I want you to do is to try to understand it. We're on this curve, and the graphics are getting so ridiculously better. And I'm going to show you up to maybe 2007. But I want you to try and think about what games could look like 10 years from now. So we're going to start that video.
Chris có nói với tôi là bạn có 1 cuộn băng về các mốc thời gian một vài năm trước nó cho các bạn đồ họa đã tiến bộ như thế nào Tôi muốn nâng cấp cuốn băng đó và mang đến cho các bạn một cái nhìn mới về nó Nhưng tôi muốn các bạn phải cố gắng hiểu được nó Chúng ta đang ở trên đường cong này, và đồ họa đang trở nên tốt hơn một cách kì lạ Những gì tôi sắp chiếu được cập nhật vào khoảng năm 2007 Tôi muốn các bạn cố gắng nghĩ về các trò chơi sẽ trở nên thế nào trong vòng 10 năm tới Chúng ta chuẩn bị xem nhé
Video: Throughout human history people have played games. As man's intellect and technology have evolved so too have the games he plays.
Video: Trong suốt lịch sử của con người, chúng ta đã chơi game Khi trí tuệ của con người và công nghệ tiến hóa các trò chơi mà con người chơi cũng vậy.
(Music)
Nhạc
(Applause)
Khán giả vỗ tay
David Perry: The thing again I want you to think about is, don't look at these graphics and think of that's the way it is. Think about that's where we are right now, and the curve that we're on means that this is going to continue to get better. This is an example of the kind of graphics you need to be able to draw if you wanted to get a job in the video game industry today. You need to be really an incredible artist. And once we get enough of those guys, we're going to want more fantasy artists that can create places we've never been to before, or characters that we've just never seen before.
David Perry: Điều tôi muốn các bạn nghĩ về không phải là nhìn vào những đồ hoạ này mà nghĩ về chúng như cách mà các bạn nghĩ về vị trí của chúng ta hiện giờ và cái đường cong mà chúng ta đang ở trên đó có nghĩa là nó sẽ tiếp tục trở nên tốt hơn. Đây chỉ là ví dụ của loại đồ hoạ mà tôi cần có khả năng để vẽ nếu như tôi muốn có 1 công việc trong ngành công nghiệp trò chơi hiện nay Bạn cần phải là một nghệ sĩ thật tuyệt vời Và một khi chúng ta đã chán những anh chàng này, chúng ta sẽ muốn có những nghệ sĩ tuyệt hơn có thể tạo ra những nơi mà chúng ta chưa bao giờ đến, hoặc những nhân vật mà chúng ta chưa bao giờ nhìn thấy trước đây.
So the obvious thing for me to talk about today is graphics and audio. But if you were to go to a game developers conference, what they're all talking about is emotion, purpose, meaning, understanding and feeling. You'll hear about talks like, can a video game make you cry? And these are the kind of topics we really actually care about.
Và đó là lí do rõ ràng nhất để tôi nói về đồ hoạ và âm thanh hôm nay. Nhưng nếu như bạn tới một hội thảo của các nhà phát triển trò chơi tất cả những gì họ nói đến là cảm xúc, lí do ý nghĩa, hiểu biết và cảm giác. Bạn sẽ nghe những câu như là, trò chơi này có thể làm bạn khóc được không? Và chúng tôi thật sự quan tâm tới những chủ đề đó
I came across a student who's absolutely excellent at expressing himself, and this student agreed that he would not show his video to anybody until you here at TED had seen it. So I'd like to play this video. So this is a student's opinion on what his experience of games are.
Tôi tình cờ gặp được một sinh viên rất xuất sắc trong việc diễn đạt bản thân, và cậu ấy đã đồng ý rằng cậu ta sẽ không chiếu cuốn băng này cho bất kì ai cho tới khi quí vị ở TED ở đây được xem nó. Và sau đây tôi muốn được chạy cuốn băng này Đây là ý kiến của một sinh viên và những trải nghiệm của cậu ấy về các trò chơi
Video: I, like many of you, live somewhere between reality and video games. Some part of me -- a true living, breathing person -- has become programmed, electronic and virtual. The boundary of my brain that divides real from fantasy has finally begun to crumble. I'm a video game addict and this is my story.
Video: Tôi, cũng như rất nhiều người trong số các bạn, sống giữa hiện tại và các trò chơi điện tử. Một phần nào đó của tôi - một con người thật sự, đang thở đã trở nên được lập trình, điện hoá và ảo. Cái giới hạn ở não tôi mà phân chia giữa thực tại và ảo ảnh cuối cùng đã bắt đầu vỡ vunk. Tôi là một con nghiện của trò chơi điện tử và đây là câu chuyện của tôi
(Music)
Nhạc
In the year of my birth the Nintendo Entertainment System also went into development. I played in the backyard, learned to read, and even ate some of my vegetables. Most of my childhood was spent playing with Legos. But as was the case for most of my generation, I spent a lot of time in front of the TV. Mr. Rogers, Walt Disney, Nick Junior, and roughly half a million commercials have undoubtedly left their mark on me.
Vào năm mà tôi ra đời Nintendo Entertainment System cũng đi vào phát triển Tôi chơi sau sân nhà, học đọc và thậm chí ăn rau do chính mình trồng Tôi dành phần lớn thời thơ ấu của mình để chơi Lego cũng giống như những trẻ em khác cùng thế hệ Tôi xem TV rất nhiều Mr. Rogers, Walt Disney, Nick Junior, và khoảng nửa triệu quảng cáo rõ ràng đã ảnh hưởng đến tôi
When my parents bought my sister and I our first Nintendo, whatever inherent addictive quality this early interactive electronic entertainment possessed quickly took hold of me. At some point something clicked.
Khi bố mẹ tôi mua cho tôi và em gái chiếc Nintendo đầu tiên bất kì đặc tính gắn liền mang tính gây nghiện nào mà những sản phẩm giải trí điện tử tương tác đầu tiên này sở hữu đều nhanh chóng thu hút tôi. Có vài lúc, một số thứ dính vào nhau.
(Music)
Nhạc
With the combination of simple, interactive stories and the warmth of the TV set, my simple 16-bit Nintendo became more than just an escape. It became an alternate existence, my virtual reality.
Với sự kết hợp của những câu chuyện tương tác đơn giản và độ ấm của bộ TV, chiếc Nintendo 16 bit đơn giản của tôi có ý nghĩa nhiều hơn sự giải trí. Nó trở thành sự tồn tại thứ 2, thực tế ảo của tôi
(Music)
Nhạc
I'm a video game addict, and it's not because of a certain number of hours I have spent playing, or nights I have gone without sleep to finish the next level. It is because I have had life-altering experiences in virtual space, and video games had begun to erode my own understanding of what is real and what is not. I'm addicted, because even though I know I'm losing my grip on reality, I still crave more.
Tôi là một con nghiện trò chơi điện tử, không phải là vì thời gian mà tôi đã bỏ ra để chơi hay những đêm tôi thích để chơi lên trình tiếp theo. Đó là bởi vì tôi đã có những trải nghiệm về cuộc sống khác trong không gian ảo và các trò chơi điện tử đã bắt đầu ăn mòn những nhận thức của tôi về cái gì thật và cái gì không. Tôi đã bị nghiện, bởi vì ngay cả khi tôi biết tôi đã để tuột mất hiện tại tôi vẫn ao ướt nhiều hơn.
(Music)
Nhạc
From an early age I learned to invest myself emotionally in what unfolded before me on screen. Today, after 20 years of watching TV geared to make me emotional, even a decent insurance commercial can bring tears to my eyes. I am just one of a new generation that is growing up. A generation who may experience much more meaning through video games than they will through the real world. Video games are nearing an evolutionary leap, a point where game worlds will look and feel just as real as the films we see in theatres, or the news we watch on TV. And while my sense of free will in these virtual worlds may still be limited, what I do learn applies to my real life. Play enough video games and eventually you will really believe you can snowboard, fly a plane, drive a nine-second quarter mile, or kill a man. I know I can.
Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã học cách đầu tư vào bản thân một cách nhiều cảm xúc mà những cảm xúc đó được mở ra trên màn hình trước mắt tôi. Hôm nay, sau 20 năm, TV đã được trang bị cách làm cho tôi xúc động thậm chí một quảng cáo bảo hiểm hay cũng có thể mang đến nước mắt cho tôi. Tôi chỉ là một người của thế hệ đang lớn lên Cái thế hệ mà sự trải nghiệm qua trò chơi điện tử nhiều hơn những gì họ phải trải qua trong cuộc sống. Trò chơi điện tử đang gần đi đến một bước nhảy về tiến hoá nơi mà thế giới trò chơi trông giống và có thể cảm nhận được như hiện thực. cũng như các bộ phim chúng ta xem ở rạp, tin tức trên tivi Và khi mà các giác quan về tự do của tôi ở thế giới ảo vẫn còn bị giới hạn những gì tôi học lại áp dụng được trong cuộc sống thât. Chơi trò chơi điện tử đủ để cuối cùng bạn sẽ thật sự tin rằng bạn có thể trượt tuyết, lái máy bay lái ¼ dặm trong vòng 9s hoặc giết một người nào đó Tôi biết tôi có thể làm được.
Unlike any pop culture phenomenon before it, video games actually allow us to become part of the machine. They allow us to sublimate into the culture of interactive, downloaded, streaming, HD reality. We are interacting with our entertainment. I have come to expect this level of interaction. Without it, the problems faced in the real world -- poverty, war, disease and genocide -- lack the levity they should. Their importance blends into the sensationalized drama of prime time TV.
Không giống như bất kì những hiện tượng văn hóa phổ biến khác trước nó trò chơi điện tử thật sự cho phép chúng ta trở thành một phần của bộ máy Chúng cho phép chúng ta thăng hoa vào sự mở mang có tính tương tác tải về, truyền đi, thực tế có chất lượng cao Chúng ta đang tương tác với các trò giải trí của mình Tôi đã đoán trước được mức độ tương tác này Không có nó, các vấn đề ở thế giới thực nghèo đói, chiến tranh, bệnh tật và diệt chủng - thiếu sự coi nhẹ mà chúng cần phải có Tầm quan trọng của chúng hoà với những vở kịch được bi kịch hoá trên TV vào giờ cao điểm
But the beauty of video games today lies not in the lifelike graphics, the vibrating joysticks or virtual surround sound. It lies in that these games are beginning to make me emotional. I have fought in wars, feared for my own survival, watched my cohorts die on beaches and woods that look and feel more real than any textbook or any news story.
Nhưng cái hay của những trò chơi điện tử không nằm ở những đồ hoạ giống thật tay gạt trò chơi rung hay những tiếng động ảo xung quanh. Nó nằm ở chỗ những trò chơi này bắt đầu làm tôi cảm thấy xúc động Tôi đánh nhau trong chiến tranh, sợ hãi để tồn tại chứng kiến những chiến hữu chết trên biển và trong rừng mà những cảnh đó giống thật hơn tất cả các sách giáo khoa hay những bản tin miêu tả.
The people who create these games are smart. They know what makes me scared, excited, panicked, proud or sad. Then they use these emotions to dimensionalize the worlds they create. A well-designed video game will seamlessly weave the user into the fabric of the virtual experience. As one becomes more experienced the awareness of physical control melts away. I know what I want and I do it. No buttons to push, no triggers to pull, just me and the game. My fate and the fate of the world around me lie inside my hands. I know violent video games make my mother worry. What troubles me is not that video game violence is becoming more and more like real life violence, but that real life violence is starting to look more and more like a video game.
Những người tạo ra những trò chơi thật thật thông minh Họ biết điều gì làm chúng ta sợ hãi, hưng phấn, tự hào hoặc buồn rầu Và sau đó họ dùng những cảm xúc đó để phân chiều thế giời mà họ tạo ra Một trò chơi điện tử được thiết kế tốt sẽ lôi kéo người chơi vào sự sắp xếp của những trải nghiệm ảo một cách liền mạch. Và khi người chơi bắt đầu quen với nó nhận thức về sự kiểm soát tự nhiên sẽ dần tan mất. Tôi biết tôi muốn làm gì và tôi làm điều đó Không có phím nào để bám, không có còi súng nào để kéo, chỉ có tôi và trò chơi thôi. Định mệnh của tôi và định mệnh của thế giới xung quanh tôi đều nằm trong bàn tay tôi. Tôi biết các trò chơi điện tử bạo lực làm mẹ tôi lo lắng Nhưng điều làm tôi lo lắng không phải là những bạo lực của trò chơi điện tử đang trở thành nhưng bạo lực trong cuộc sống thật mà những bạo lực trong cuộc sống thật đó đang trở nên ngày càng giống như trong các trò chơi điện tử
(Music)
Nhạc
These are all troubles outside of myself. I, however, have a problem very close to home. Something has happened to my brain.
Có tất cả các vấn đề bên ngoài về tôi Tuy nhiên, tôi có 1 vấn đề rất gần với bản thân mình Có điều gì đó đã xảy ra với não bộ của tôi
(Music)
Nhạc
Perhaps there is a single part of our brain that holds all of our gut instincts, the things we know to do before we even think. While some of these instincts may be innate, most are learned, and all of them are hardwired into our brains. These instincts are essential for survival in both real and virtual worlds. Only in recent years has the technology behind video games allowed for a true overlap in stimuli. As gamers we are now living by the same laws of physics in the same cities and doing many of the same things we once did in real life, only virtually. Consider this -- my real life car has about 25,000 miles on it. In all my driving games, I've driven a total of 31,459 miles. To some degree I've learned how to drive from the game. The sensory cues are very similar. It's a funny feeling when you have spent more time doing something on the TV than you have in real life. When I am driving down a road at sunset all I can think is, this is almost as beautiful as my games are.
có lẽ đó chỉ là một phần của bộ não phần giữ những bản năng gốc, những thứ chúng ta biết phải làm ngay cả trước khi chúng ta nghĩ Trong khi một số bản năng là bẩm sinh, phần lớn là qua học được và tất cả chúng được cài vào não chúng ta. Những bản năng này cần thiết cho sự tồn tại của cả thế giới thật lẫn thế giới ảo. Chỉ một vào năm gần đây, công nghệ làm trò chơi điện tử mới cho phép sự kiểm soát trùng lặp Cũng như người chơi game, chúng ta đang sống bằng những qui tắc giống nhau của vật lí ở những thành phố giống nhau và làm rất nhiều việc giống nhau. mà chúng ta đã từng một lần làm trong cuộc sống thật, trong cuộc sống ảo Xem này xe ôtô trong cuộc sống thực của tôi đã chạy được 25 nghìn dặm trong tất cả các trò chơi lái xe, tôi đã đi được 31, 459 dặm Ở một mức độ nào đó, tôi đã học lái xe từ game Nhưng tín hiệu cảm giác rất giống Có một cảm giác rất buồn cười khi bạn dành nhiều thời gian hơn để làm một việc gì đó trên ti vi hơn là trong cuộc sống thật. Khi tôi lái xe trong hoàng hôn, tất cả những gì mà tôi nghĩ đến là nó gần đẹp như trong những trò chơi của tôi.
For my virtual worlds are perfect. More beautiful and rich than the real world around us. I'm not sure what the implications of my experience are, but the potential for using realistic video game stimuli in repetition on a vast number of loyal participants is frightening to me. Today I believe Big Brother would find much more success brainwashing the masses with video games rather than just simply TVs. Video games are fun, engaging, and leave your brain completely vulnerable to re-programming. But maybe brainwashing isn't always bad.
Thế giới ảo của tôi là hoàn hảo. Đẹp và giàu hơn thế giới thực xung quanh chúng ta Tôi không chắc những trải nghiệm của tôi ám chỉ gì nhưng khả năng dùng trò chơi điện tử thực tế lặp đi lặp lại với một lượng lớn những người tham gia chung thành làm tôi sợ. Hôm này tôi tin rằng Big Brother sẽ tìm ra nhiều thành công hơn trong việc tẩy não khán giả với trò chơi điện tử hơn là những chương trình TV đơn giản Trò chơi điện tử rất vui, cuốn hút và làm cho não của bạn hoàn toàn dễ dành để lập trình lại Nhưng có lẽ tẩy não không phải lúc nào cũng tệ
Imagine a game that teaches us to respect each other, or helps us to understand the problems we're all facing in the real world. There is a potential to do good as well. It is critical, as these virtual worlds continue to mirror the real world we live in, that game developers realize that they have tremendous responsibilities before them. I'm not sure what the future of video games holds for our civilization. But as virtual and real world experiences increasingly overlap there is a greater and greater potential for other people to feel the same way I do.
Hãy thử tưởng tượng rằng một trò chơi dạy chúng ta tôn trọng lẫn nhau hoặc giúp chúng ta hiểu những vấn đề mà chúng ta đang phải đối mắt trong thế giới thật Chúng có khả năng làm những việc tốt nữa Điều quan trọng là những thế giới ảo này tiếp tục phản ánh lại thế giới thật mà chúng ta đang sống trong đó. Những nhà phát triển game nhận ra rằng họ có trách nhiệm rất lớn trước mắt Tôi không chắc những trò chơi trong tương lai sẽ đem lại gì cho sự văn mình của chúng ta Khi thế giới thực và ảo chồng chéo lên nhau ngày càng nhiều thì cái khả năng mà những người khác cảm thấy giống những gì tôi đang làm cũng tăng lên
What I have only recently come to realize is that beyond the graphics, sound, game play and emotion it is the power to break down reality that is so fascinating and addictive to me. I know that I am losing my grip. Part of me is just waiting to let go. I know though, that no matter how amazing video games may become, or how flat the real world may seem to us, that we must stay aware of what our games are teaching us and how they leave us feeling when we finally do unplug.
Điều mà tôi mới nhận ra gần đây là đằng sau đồ hoạ, tiếng động, luật chơi và cảm xúc thì sức mạnh phá vỡ hiện tại của nó rất hấp dẫn và gây ám ảnh cho tôi Tôi biết tôi đang đánh mất kiểm soát một phần của tôi chỉ đợi để cho nó qua mặc dù tôi biết là như vậy, bất cả những trò chơi điện tử này tuyệt đến đâu hoặc thế giới thật của chúng ta phẳng thế nào đối với chúng ta chúng ta phải nhận thức được những trò chơi này đang giáo dục điều gì và làm sao để chúng thoát khỏi chúng ta khi cuối cúng chúng ta không chơi nữa.
(Applause)
Khán giả vỗ tay
DP: Wow.
DP: WOW
(Applause)
Khán giả vỗ tay
I found that video very, very thought provoking, and that's why I wanted to bring it here for you guys to see. And what was interesting about it is the obvious choice for me to talk about was graphics and audio. But as you heard, Michael talked about all these other elements as well. Video games give an awful lot of other things too, and that's why people get so addicted. The most important one being fun.
Tôi thấy rằng đoạn phim này rất đáng suy nghĩ và đó là lí do tại sao tôi muốn mang đến đây cho các bạn xem Và điều thú vị về nó là sự lựa chọn rất rõ ràng để tôi nói về đồ hoạ và âm thanh. Nhưng như các bạn đã nghe, Michael cũng nói về những yếu tố khác Trò chơi điện tử đem đến khá nhiều điều khủng khiếp khác và đó là lí do tại sao mọi người nghiện chúng Điều quan trọng nhất là vui vẻ.
The name of this track is "The Magic To Come." Who is that going to come from? Is it going to come from the best directors in the world as we thought it probably would? I don't think so. I think it's going to come from the children who are growing up now that aren't stuck with all of the stuff that we remember from the past. They're going to do it their way, using the tools that we've created. The same with students or highly creative people, writers and people like that.
Tên của bài nhạc này là "Điều kì diệu đến" Ai sắp sửa đến đây Đó có phải là từ một đạo diễn giải nhất thế giới không khi chúng ta nghĩ có thể đúng là như vậy Tôi không nghĩ thế. Tôi nghĩ nó sẽ đến từ những đứa trẻ đang lớn lên bậy giờ mà không bị vướng vào những thứ chúng ta ghi nhận từ quá khứ Chúng sẽ làm theo cách của chúng, dùng những dụng cụ chúng ta vừa tạo nên Điều đó xảy ra với các em học sinh hoặc những người rất sáng tạo nhà văn hoặc nhưng người giống thế
As far as colleges go, there's about 350 colleges around the world teaching video game courses. That means there's literally thousands of new ideas. Some of the ideas are really dreadful and some of them are great. There's nothing worse than having to listen to someone try and pitch you a really bad video game idea.
Ở các trường đại học, có khoảng 350 trường trên toàn thế giới dạy về trò chơi điện tử Điều đó có nghĩa rằng thật sự có hàng ngàn ý tưởng mới Một số ý tưởng thật sự đáng sỡ, và một số khác rất tuyệt Không có gì tồi tệ hơn như phải nghe một ai đó có gắng trình bày một ý tưởng về một trò chơi thật tệ
(Laughter)
(Tiếng cười)
Chris Anderson: You're off, you're off. That's it. He's out of time.
Chris Anderson: Anh đã hết giờ rồi. Anh ấy hết giờ rồi
DP: I've just got a little tiny bit more if you'll indulge me.
DP: Tôi chỉ còn một chút nữa thôi nếu anh có thể chiều tôi
CA: Go ahead. I'm going to stay right here though.
CA: Cứ tiếp tục đi. Tôi sẽ đứng ở đây
(Laughter)
(Tiếng cười)
DP: This is just a cool shot, because this is students coming to school after class. The school is closed; they're coming back at midnight because they want to pitch their video game ideas. I'm sitting at the front of the class, and they're actually pitching their ideas. So it's hard to get students to come back to class, but it is possible.
Đây là một màn rất tuyệt, bởi vì những học sinh này quay lại trường sau giờ học Trường học đóng cửa và họ quay lại vào nửa đêm bởi vì họ muốn giới thiệu các ý tưởng để làm trò chơi Tôi đang ngồi ngay đầu lớp khi họ đang trình bày các ý tưởng của mình Rất khó để làm cho học sinh quay lại lớp nhưng không fải là không được.
This is my daughter, her name's Emma, she's 17 months old. And I've been asking myself, what is Emma going to experience in the video game world? And as I've shown here, we have the audience. She's never going to know a world where you can't press a button and have millions of people ready to play. You know, we have the technology. She's never going to know a world where the graphics just aren't stunning and really immersive. And as the student video showed, we can impact and move. She's never going to know a world where video games aren't incredibly emotional and will probably make her cry. I just hope she likes video games.
Đây là con gái tôi, Emma, 17 tháng tuổi Và tôi cứ luôn tự hỏi mình, Emma sẽ trải nghiệm những gì trong thế giới của trò chơi điện tử Và như tôi trình bày ở đây, chúng ta có khán giả Cô ấy sẽ không biết thế giới mà cô ấy không thế ấn một cái nút nào đó như thế nào và hàng triệu người đang sẵn sàng chơi Các bạn biết đấy, chúng ta có công nghệ Cô ấy sẽ không bao giờ biết một thế giời mà đồ hoạ không đẹp và thật sự cuốn hút Và như một học sinh đã chỉ ra, chúng ta có thể tác động và di chuyển Cô ấy sẽ không bao giờ biết một thế giới nơi mà trò chơi điện tử nhiều cảm xúc một cách không có gì là ngạc nhiên và có thể làm cô ấy khóc. Tôi chỉ hi vọng cô ấy thích trò chơi điện tử
(Laughter)
(Tiếng cười)
So, my closing thought. Games on the surface seem simple entertainment, but for those that like to look a little deeper, the new paradigm of video games could open entirely new frontiers to creative minds that like to think big. Where better to challenge those minds than here at TED?
Và suy nghĩ khép lại của tôi là Trò chơi, ở mặt ngoài chỉ giống như một thú vui giải trí đơn giản nhưng những ai muốn nhìn vào nó sâu hơn 1 chút đấy là mô hình mới của trò chơi điện tử mà nó có thể mở ra một giới hạn hoàn toàn mới để cho những bộ óc sáng tạo nghĩ lớn Ở đâu có thể tốt hơn để thử thách nhưng bộ óc đó hơn là ở đây, tại TED?
Thank you.
Cám ơn các bạn
Chris Anderson: David Perry. That was awesome.
Chris Anderson: David Perry. Thật tuyệt!