I'm going to speak to you about the global refugee crisis and my aim is to show you that this crisis is manageable, not unsolvable, but also show you that this is as much about us and who we are as it is a trial of the refugees on the front line.
Tôi sẽ nói với bạn về cuộc khủng hoảng di cư toàn cầu và mục tiêu của tôi là để cho bạn thấy rằng cuộc khủng hoảng này không chỉ có thể được quản lý, chứ không phải là không thể giải quyết mà còn cho bạn thấy nó định nghĩa bản thân chúng ta giống như cuộc thử thách của những người tị nạn ngoài kia
For me, this is not just a professional obligation, because I run an NGO supporting refugees and displaced people around the world. It's personal.
Với tôi, đây không chỉ là trách nhiệm nghề nghiệp, bởi vì tôi đang quản lý một tổ chức phi chính phủ giúp đỡ người tị nạn và mất nhà cửa trên khắp thế giới Đây cũng là trách nhiệm cá nhân
I love this picture. That really handsome guy on the right, that's not me. That's my dad, Ralph, in London, in 1940 with his father Samuel. They were Jewish refugees from Belgium. They fled the day the Nazis invaded. And I love this picture, too. It's a group of refugee children arriving in England in 1946 from Poland. And in the middle is my mother, Marion. She was sent to start a new life in a new country on her own at the age of 12. I know this: if Britain had not admitted refugees in the 1940s, I certainly would not be here today.
Tôi yêu bức ảnh này Anh chàng cực kì bảnh trai đứng bên phải, không phải là tôi. Đó là bố tôi, Ralph, tại London, năm 1940 với ông nội tôi Samuel Họ là người tị nạn Do Thái từ Bỉ Họ sơ tán vào ngày Phát xít xâm lược Và tôi cũng yêu bức ảnh này Đây là những đứa trẻ tị nạn từ Ba Lan đến Anh năm 1946 Và ở giữa là mẹ tôi, Marion Bà đến Anh để bắt đầu một cuộc sống mới ở một đất nước mới tự lập hoàn toàn khi chỉ mới 12 tuổi Tôi biết rằng: Nếu Anh không chấp nhận người tị nạn trong thập niên 40, Thì có lẽ tôi đã không ở đây hôm nay
Yet 70 years on, the wheel has come full circle. The sound is of walls being built, vengeful political rhetoric, humanitarian values and principles on fire in the very countries that 70 years ago said never again to statelessness and hopelessness for the victims of war. Last year, every minute, 24 more people were displaced from their homes by conflict, violence and persecution: another chemical weapon attack in Syria, the Taliban on the rampage in Afghanistan, girls driven from their school in northeast Nigeria by Boko Haram. These are not people moving to another country to get a better life. They're fleeing for their lives.
Và trong 70 năm, vòng quay lịch sử lại lặp lại Âm thanh của những bức tường đang được xây dựng những phát biểu chính trị đầy tính thù hằn sự sụp đổ của các giá trị nhân đạo mà chúng ta theo đuổi ở chính những quốc gia mà 70 năm trước họ đã giúp đỡ những nạn nhân chiến tranh tuyệt vọng và không nhà cửa Năm ngoái, cứ mỗi phút lại có thêm 24 người phải rời bỏ nhà cửa bởi xung đột, bạo lực và bị áp bức và có thêm một cuộc tấn công bằng vũ khí hóa học ở Syria Taliban làm rung chuyển Afghanistan những nữ sinh bị bắt ở phía bắc Nigeria bởi Boko Haram Có những người không rời bỏ quê hương để có một cuộc sống tốt đẹp hơn mà đơn giản là chỉ để sống sót
It's a real tragedy that the world's most famous refugee can't come to speak to you here today. Many of you will know this picture. It shows the lifeless body of five-year-old Alan Kurdi, a Syrian refugee who died in the Mediterranean in 2015. He died alongside 3,700 others trying to get to Europe. The next year, 2016, 5,000 people died. It's too late for them, but it's not too late for millions of others.
Thật đau lòng làm sao khi mà những người tị nạn được biết đến nhất thế giới lại không thể đến đây và kể chuyện cho các bạn hôm nay Rất nhiều người trong các bạn biết về bức ảnh này Nó chụp lại thi thể vô hồn của cậu bé 5 tuổi Alan Kurdi một người tị nạn từ Syria, đã thiệt mạng khi cố gắng vượt qua biển Địa Trung Hải trong năm 2015 Nhưng không chỉ có cậu mà còn 3700 người khác chịu chung số phận khi cố gắng đến thiên đường châu Âu Trong năm tiếp theo, 2016, 5000 người đã thiệt mạng Đã quá trễ để cứu họ Nhưng vẫn chưa là quá trễ cho hàng triệu người khác
It's not too late for people like Frederick. I met him in the Nyarugusu refugee camp in Tanzania. He's from Burundi. He wanted to know where could he complete his studies. He'd done 11 years of schooling. He wanted a 12th year. He said to me, "I pray that my days do not end here in this refugee camp."
Ta vẫn có thể giúp đỡ được cho những người như Frederick Tôi gặp anh ấy ở trại tị nạn Nyarugusu, ở Tanzania Anh ấy tới từ Burundi Anh ấy muốn hoàn thành việc học tập của mình Anh ấy đã hoàn thành 11 năm, và muốn học nốt năm thứ 12 Anh ấy bảo tôi: "Tôi cầu cho cuộc sống của mình không phải bị kết thúc ở đây trong cái trại tị nạn này"
And it's not too late for Halud. Her parents were Palestinian refugees living in the Yarmouk refugee camp outside Damascus. She was born to refugee parents, and now she's a refugee herself in Lebanon. She's working for the International Rescue Committee to help other refugees, but she has no certainty at all about her future, where it is or what it holds.
Và chúng ta cũng vẫn còn có thể giúp được Halud Cha mẹ cô là người tị nạn từ Palestine sống trong trại tị nạn Yarmouk ở ngoại ô Damas của Syria Cô ấy đã là con của người tị nạn Nay lại chịu chung số phận với bố mẹ, ở Li băng Cô ấy đang làm việc cho tổ chức International Rescue Committee để giúp đỡ những người tị nạn khác nhưng cô lại hoàn toàn không chắc chắn về chính tương lai của mình không biết nó sẽ đi về đâu
This talk is about Frederick, about Halud and about millions like them: why they're displaced, how they survive, what help they need and what our responsibilities are. I truly believe this, that the biggest question in the 21st century concerns our duty to strangers. The future "you" is about your duties to strangers. You know better than anyone, the world is more connected than ever before, yet the great danger is that we're consumed by our divisions. And there is no better test of that than how we treat refugees.
Cuộc nói chuyện này là về Frederick, và Halud và hàng triệu người giống họ: tại sao họ phải rời bỏ nhà cửa, cách họ vật lộn để tồn tại, họ cần những gì và trách nhiệm của chúng ta là gì? Tôi thực sự tin vào điều này, rằng vấn đề lớn nhất của thế kỉ 21 này liên quan đến trách nhiệm của chúng ta với những người xa lạ "The Future You" nói về trách nhiệm của bạn với những người xa lạ Các bạn biết rõ hơn ai hết, rằng thế giới đang được kết nối rộng rãi hơn bao nhiêu thì càng nguy hiểm bấy nhiêu khi ta bị sự chia rẽ hủy hoại Và không có điều gì chứng tỏ điều này rõ hơn bằng việc chúng ta đang đối xử với người tị nạn ra sao
Here are the facts: 65 million people displaced from their homes by violence and persecution last year. If it was a country, that would be the 21st largest country in the world. Most of those people, about 40 million, stay within their own home country, but 25 million are refugees. That means they cross a border into a neighboring state. Most of them are living in poor countries, relatively poor or lower-middle-income countries, like Lebanon, where Halud is living. In Lebanon, one in four people is a refugee, a quarter of the whole population.
Thực tế là có 65 triệu người rời bỏ nhà cửa bởi bạo lực và áp bức vào năm ngoái Nếu đó là dân số của một quốc gia, thì quốc gia đó sẽ là quốc gia đông dân thứ 21 trên thế giới Hầu hết bọn họ, khoảng 40 triệu người, cố gắng bám trụ lại đất nước, nhưng 25 triệu là người di cư Điều đó có nghĩa là họ vượt biên sang quốc gia bên cạnh Đa phần họ sống ở những quốc gia nghèo, tương đối nghèo hoặc có thu nhập dưới trung bình, như Li băng nơi Halud đang sống. Ở Li băng, cứ bốn người thì có một người tị nạn tức là một phần tư dân số
And refugees stay for a long time. The average length of displacement is 10 years. I went to what was the world's largest refugee camp, in eastern Kenya. It's called Dadaab. It was built in 1991-92 as a "temporary camp" for Somalis fleeing the civil war. I met Silo. And naïvely I said to Silo, "Do you think you'll ever go home to Somalia?" And she said, "What do you mean, go home? I was born here." And then when I asked the camp management how many of the 330,000 people in that camp were born there, they gave me the answer: 100,000. That's what long-term displacement means.
Người tị nạn thường ở lại lâu dài, Thời gian trung bình là 10 năm Tôi đã tới nơi từng là trại tị nạn lớn nhất thế giới, ở phía đông Kenya có tên là Dadaab Nó được xây dựng vào năm 1991- 1992 như là một "nơi ở tạm thời" cho nạn nhân từ cuộc nội chiến ở Somali Tôi đã gặp Silo và ngây thơ nói với Silo rằng "Anh có bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được trở về nhà ở Somali không?" Và anh ấy trả lời: "Ý anh là sao, về nhà? Tôi được sinh ra ở đây." Và sau đó tôi hỏi người quản lý trại trong số 330.000 người, có bao nhiêu người được sinh ra ở đây? Họ cho tôi câu trả lời 100,000. Cuộc tị nạn dài hạn nghĩa là như vậy đấy
Now, the causes of this are deep: weak states that can't support their own people, an international political system weaker than at any time since 1945 and differences over theology, governance, engagement with the outside world in significant parts of the Muslim world. Now, those are long-term, generational challenges. That's why I say that this refugee crisis is a trend and not a blip. And it's complex, and when you have big, large, long-term, complex problems, people think nothing can be done.
Việc này có nguyên nhân rất sâu xa: Những quốc gia nhỏ không thể khiến người dân no ấm bởi hệ thống chính trị phụ thuộc bên ngoài yếu hơn bao giờ hết kể từ năm 1945 và sự khác biệt về mục đích, cách điều hành, cũng như chính sách với thế giới một thành phần quan trọng của thế giới Hồi giáo Đây đều là những thử thách dài hạn đã tồn tại qua nhiều thế hệ Vì thế nên cuộc khủng hoảng di cư này không thể được giải quyết chỉ trong một sớm một chiều Nó còn phức tạp nữa, và khi mà bạn có một vấn đề vừa to lớn, dài hạn, lại phức tạp thì mọi người đều nghĩ là không thể giải quyết được
When Pope Francis went to Lampedusa, off the coast of Italy, in 2014, he accused all of us and the global population of what he called "the globalization of indifference." It's a haunting phrase. It means that our hearts have turned to stone. Now, I don't know, you tell me. Are you allowed to argue with the Pope, even at a TED conference? But I think it's not right. I think people do want to make a difference, but they just don't know whether there are any solutions to this crisis. And what I want to tell you today is that though the problems are real, the solutions are real, too.
Khi Giáo hoàng Francis đến Lampedusa ngoài khơi nước Ý vào năm 2014 ông buộc tội tất cả chúng ta về một vấn đề mà ông gọi là "Chủ nghĩa thờ ơ toàn cầu" Điều đó thực sự ám ảnh Trái tim của chúng ta đều đã biến thành đá sỏi Tôi không rõ nữa, bạn nói thử xem bạn có được phép tranh luận với Giáo hoàng, kể cả ở một cuộc hội thảo TED không? Nhưng tôi nghĩ điều đó không đúng Tôi nghĩ rằng ai cũng muốn tạo nên sự khác biệt chi là họ không biết rằng liệu có giải pháp nào cho cuộc khủng hoảng này hay không mà thôi Và những gì tôi muốn nói với các bạn ngày hôm nay là khi mà những vấn đề xuất hiện, thì đều có giải pháp cho những vấn đề đó
Solution one: these refugees need to get into work in the countries where they're living, and the countries where they're living need massive economic support. In Uganda in 2014, they did a study: 80 percent of refugees in the capital city Kampala needed no humanitarian aid because they were working. They were supported into work.
Giải pháp đầu tiên: Những người tị nạn này cần được làm việc ở đất nước mà họ đang sống và những đất nước đó cần có sự hỗ trợ mạnh mẽ về kinh tế Ở Uganda năm 2014, đã có một nghiên cứu chỉ ra rằng: 80% người tị nạn ở thủ đô Kampala không cần đến bất cứ sự hỗ trợ nhân đạo nào vì họ có việc làm Họ được hỗ trợ để có việc làm
Solution number two: education for kids is a lifeline, not a luxury, when you're displaced for so long. Kids can bounce back when they're given the proper social, emotional support alongside literacy and numeracy. I've seen it for myself. But half of the world's refugee children of primary school age get no education at all, and three-quarters of secondary school age get no education at all. That's crazy.
Giải pháp thứ hai: Giáo dục cho trẻ nhỏ là cần thiết, chứ không thể là sự xa xỉ với những ai phải tị nạn dài hạn Trẻ em sẽ trưởng thành đúng hướng khi chúng được cung cấp sự hỗ trợ về cả xã hội lẫn tâm lý, cùng với giáo dục Tôi đã tận mắt chứng kiến điều đó Nhưng có đến một nửa số trẻ tị nạn trên thế giới không được học Tiểu học và 3 phần tư số trẻ không được học Trung học Điều này thật điên rồ
Solution number three: most refugees are in urban areas, in cities, not in camps. What would you or I want if we were a refugee in a city? We would want money to pay rent or buy clothes. That is the future of the humanitarian system, or a significant part of it: give people cash so that you boost the power of refugees and you'll help the local economy.
Giải pháp thứ ba: hầu hết người tị nạn sống trong thành phố, chứ không phải trại tị nạn Nếu tôi hay bạn là người tị nạn ở trong thành phố thì chúng ta sẽ muốn gì? Chúng ta sẽ muốn đủ tiền để trả tiền thuê nhà hay mua quần áo Đó là mục đích của các tổ chức nhân đạo, hay một phần quan trọng trong kế hoạch của họ: cung cấp tài chính để giúp đỡ người di cư đồng thời hỗ trợ kinh tế trong khu vực
And there's a fourth solution, too, that's controversial but needs to be talked about. The most vulnerable refugees need to be given a new start and a new life in a new country, including in the West. The numbers are relatively small, hundreds of thousands, not millions, but the symbolism is huge. Now is not the time to be banning refugees, as the Trump administration proposes. It's a time to be embracing people who are victims of terror. And remember --
Và còn có giải pháp thứ tư nữa: đây là điều gây tranh cãi nhưng vẫn cần phải bàn tới Những người tị nạn dễ bị tổn thương nhất cần có một sự khởi đầu mới và một cuộc sống mới ở một quốc gia mới, thậm chí có thể ở các nước phương Tây Con số này tương đối nhỏ, chỉ vài trăm nghìn người chứ không phải hàng triệu nhưng nó mang tính biểu tượng to lớn Đầy không phải là lúc để cấm người tị nạn giống như chính sách mà tổng thống Trump đã đề nghị Mà đây là lúc để giúp đỡ và cưu mang họ, những nạn nhân của khủng bố Và hãy nhớ rằng
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
Remember, anyone who asks you, "Are they properly vetted?" that's a really sensible and good question to ask. The truth is, refugees arriving for resettlement are more vetted than any other population arriving in our countries. So while it's reasonable to ask the question, it's not reasonable to say that refugee is another word for terrorist.
Hãy nhớ rằng, bất cứ ai hỏi bạn rằng: "Họ có thực sự đáng tin cậy hay không?" đó là một câu hỏi hay và hợp lý Sự thực là, người tị nạn đến để tái định cư lâu dài và họ đáng tin cậy hơn bất cứ ai đến nhập cư ở đất nước chúng ta Vì vậy mà trong lúc câu hỏi đó là hợp lý thì việc đánh đồng người tị nạn với khủng bố là cực kì phi lý
Now, what happens --
Bây giờ, điều gì sẽ xảy ra khi
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
What happens when refugees can't get work, they can't get their kids into school, they can't get cash, they can't get a legal route to hope? What happens is they take risky journeys. I went to Lesbos, this beautiful Greek island, two years ago. It's a home to 90,000 people. In one year, 500,000 refugees went across the island. And I want to show you what I saw when I drove across to the north of the island: a pile of life jackets of those who had made it to shore. And when I looked closer, there were small life jackets for children, yellow ones. And I took this picture. You probably can't see the writing, but I want to read it for you. "Warning: will not protect against drowning." So in the 21st century, children are being given life jackets to reach safety in Europe even though those jackets will not save their lives if they fall out of the boat that is taking them there.
Điều gì sẽ xảy ra khi người tị nạn không có việc làm? Con cái của họ sẽ không được giáo dục tử tế không có tiền, chẳng lẽ họ không thể nào có được một con đường hợp pháp để hi vọng về tương lai? Họ sẽ liều lĩnh với những chuyến đi đầy rủi ro 2 năm trước tôi đã từng tới Lesbos, một hòn đảo tuyệt đẹp của Hi Lạp Đó là nhà của 90,000 người Trong một năm, 500,000 nghìn người tị nạn đã đi qua hòn đảo này Và tôi muốn cho bạn thấy những gì tôi đã tận mắt chứng kiến Khi tôi lái xe tới phía bắc đảo thì có hàng đống áo phao cứu hộ vứt đi của những ai đã sống sót vào được tới bờ Và khi tôi nhìn kĩ hơn thì trong đó còn có áo phao cứu hộ cho trẻ em màu vàng Và tôi đã chụp tấm ảnh này Có lẽ các bạn không nhìn rõ chữ viết trên đó, nhưng tối muốn đọc to nó lên "Cảnh báo: không có tác dụng chống đuối nước" Trong thế kỉ 21 này trẻ em chỉ được cho áo phao trên hành trình liều lĩnh tới châu Âu kể cả khi những chiếc áo phao đó không thể giúp các em thoát chết nếu các em ngã khỏi con tàu đang chở mình.
This is not just a crisis, it's a test. It's a test that civilizations have faced down the ages. It's a test of our humanity. It's a test of us in the Western world of who we are and what we stand for. It's a test of our character, not just our policies. And refugees are a hard case. They do come from faraway parts of the world. They have been through trauma. They're often of a different religion. Those are precisely the reasons we should be helping refugees, not a reason not to help them. And it's a reason to help them because of what it says about us. It's revealing of our values. Empathy and altruism are two of the foundations of civilization. Turn that empathy and altruism into action and we live out a basic moral credo.
Đây là không chỉ là một cuộc khủng hoảng, mà còn là một phép thử Phép thử các nền văn minh đã tồn tại lâu đời Đó là phép thử lòng nhân đạo của chúng ta Đó là phép thử cho thế giới phương Tây Về việc chúng ta là ai và chúng ta đại diện cho điều gì Đó là phép thử về nhân cách, chứ không chỉ bằng các chính sách Thảm họa người tị nạn thực sự là một vấn đề khó Họ đến từ những nơi xa xôi của thế giới Họ đã phải trải qua khổ đau Họ thường mang tôn giáo khác chúng ta Đó chính là những lý do khiến cho chúng ta phải giúp đỡ họ chứ không phải lý do để phớt lờ Ta phải giúp đỡ họ vì điều này nói lên rằng chúng ta là ai Điều này cũng thể hiện những giá trị của ta Sự đồng cảm và chủ nghĩa vị tha là nền móng của một nền văn minh Hãy biến sự đồng cảm và chủ nghĩa vị tha đó thành hành động để thực hiện những điều tối thiểu mà bản thân có thể làm
And in the modern world, we have no excuse. We can't say we don't know what's happening in Juba, South Sudan, or Aleppo, Syria. It's there, in our smartphone in our hand. Ignorance is no excuse at all. Fail to help, and we show we have no moral compass at all.
Trong thế giới hiện đại này, đừng viện lý do gì cả Đừng nói rằng chúng tôi không biết điều gì đang xảy ra ở Juba, Nam Sudan, hay Aleppo, Syria Thông tin đều ở đó, trong chiếc điện thoại thông minh trên tay chúng ta Sự dốt nát hoàn toàn không phải là lý do Không thể giúp đỡ, và chúng ta cho họ thấy rằng mình không hề có tình người
It's also revealing about whether we know our own history. The reason that refugees have rights around the world is because of extraordinary Western leadership by statesmen and women after the Second World War that became universal rights. Trash the protections of refugees, and we trash our own history. This is --
Điều này còn thể hiện liệu chúng ta có hiểu rõ chính nguồn gốc của mình hay không Lý do khiến cho người tị nạn được đảm bảo quyền lợi trên khắp thế giới là do sự lãnh đạo tài tình bởi các chính khách sau chiến tranh thế giới thứ 2 sau đó trở thành những quyền cơ bản Chối bỏ người tị nạn là chối bỏ chính ông cha chúng ta Điều này
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
This is also revealing about the power of democracy as a refuge from dictatorship. How many politicians have you heard say, "We believe in the power of our example, not the example of our power." What they mean is what we stand for is more important than the bombs we drop. Refugees seeking sanctuary have seen the West as a source of hope and a place of haven. Russians, Iranians, Chinese, Eritreans, Cubans, they've come to the West for safety. We throw that away at our peril.
Điều này còn thể hiện sức mạnh của nền dân chủ như chống lại chế độ độc tài Đã có bao nhiêu chính trị gia từng nói rằng Chúng tôi tin vào quyền lực của những hành động, chứ không phải hành động thể hiện quyền lực Nó có nghĩa là những gì chúng ta đại diện quan trọng hơn những cuộc chiến mà chúng ta gây ra Những người tị nạn cố gắng tìm kiếm sự bình yên đã coi phương Tây như cội nguồn của hi vọng và là một nơi đáng để sống Người Nga, Iran Trung Quốc, Eritrea, Cuba đã tìm đến phương Tây vì sự an toàn ở đây Chúng ta lại vứt bỏ điều đó đi
And there's one other thing it reveals about us: whether we have any humility for our own mistakes. I'm not one of these people who believes that all the problems in the world are caused by the West. They're not. But when we make mistakes, we should recognize it. It's not an accident that the country which has taken more refugees than any other, the United States, has taken more refugees from Vietnam than any other country. It speaks to the history. But there's more recent history, in Iraq and Afghanistan. You can't make up for foreign policy errors by humanitarian action, but when you break something, you have a duty to try to help repair it, and that's our duty now.
Và điều đó còn thể hiện một phẩm chất khác ở chúng ta: liệu chúng ta có đủ khiêm tốn để nhận ra lỗi lầm của chính mình? Tôi không phải người tin rằng tất cả mọi vấn đề trên thế giới đều do phương Tây gây ra Vì không phải như vậy Nhưng khi chúng ta có lỗi, chúng ta nên thừa nhận nó Đó không phải là một tai nạn khi mà đất nước đã nhận nhiều người tị nạn hơn nhất, Mỹ lại nhận nhiều người tị nạn Việt Nam nhất hơn bất kì nước nào Ta cần tôn trọng lịch sử Nhưng hãy xem xét lịch sử gần đây, ở Iraq và Afghanistan Bạn không thể đền bù cho lỗi lầm từ chính sách ngoại giao bởi các hành động nhân đạo nhưng khi bạn làm hỏng cái gì, thì bạn có nghĩa vụ phải tham gia sửa chữa nó và đó là nghĩa vụ của chúng ta bây giờ
Do you remember at the beginning of the talk, I said I wanted to explain that the refugee crisis was manageable, not insoluble? That's true. I want you to think in a new way, but I also want you to do things. If you're an employer, hire refugees. If you're persuaded by the arguments, take on the myths when family or friends or workmates repeat them. If you've got money, give it to charities that make a difference for refugees around the world. If you're a citizen, vote for politicians who will put into practice the solutions that I've talked about.
Bạn có nhớ rằng ở đầu cuộc nói chuyện Tôi đã nói rằng tôi muốn giải thích rằng cuộc khủng hoảng người tị nạn có thể được quản lý, chứ không phải là không thể giải quyết? Đó là sự thật. Và tôi muốn bạn nghĩ khác đi Nhưng tôi cũng muốn bạn hành động Nếu bạn là một nhà tuyển dụng hãy thuê người tị nạn Nếu bạn bị thuyết phục bởi những lập luận của tôi hãy cố gắng thuyết phục khi gia đình hay bạn bè hay đồng nghiệp nhắc lại điều đó Nếu bạn có tiền, hãy làm từ thiện điều đó tạo ra sự khác biệt cho người tị nạn trên khắp thế giới Nếu bạn là một công dân, hãy bầu cho các chính trị gia người sẽ áp dụng những giải pháp mà tôi đã đưa ra
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
The duty to strangers shows itself in small ways and big, prosaic and heroic. In 1942, my aunt and my grandmother were living in Brussels under German occupation. They received a summons from the Nazi authorities to go to Brussels Railway Station. My grandmother immediately thought something was amiss. She pleaded with her relatives not to go to Brussels Railway Station. Her relatives said to her, "If we don't go, if we don't do what we're told, then we're going to be in trouble." You can guess what happened to the relatives who went to Brussels Railway Station. They were never seen again. But my grandmother and my aunt, they went to a small village south of Brussels where they'd been on holiday in the decade before, and they presented themselves at the house of the local farmer, a Catholic farmer called Monsieur Maurice, and they asked him to take them in. And he did, and by the end of the war, 17 Jews, I was told, were living in that village.
Nghĩa vụ đối với những người xa lạ thể hiện phẩm chất của chúng ta theo những cách bình thường mà lớn lao hiển nhiên mà cao cả Trong năm 1942 bà nội và cô tôi sống ở Brussel dưới sự chiếm đóng của Đức Họ nhận được lệnh triệu tập từ chính quyền Đức Quốc Xã và phải tới nhà ga Brussel Bà tôi ngay lập tức nghĩ rằng có điều gì đó không ổn Bà nài nỉ họ hàng đừng tới ga Brussel Họ nói với bà "Nếu chúng ta không đi, nếu chúng ta không làm những điều đã nói, thì ai cũng sẽ gặp rắc rối" Bạn có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra với những người họ hàng đã tới ga Brussel Chúng tôi không gặp lại họ nữa Nhưng bà và cô tôi, họ tới một ngôi làng nhỏ ở phía nam Brussel nơi họ đã từng đi nghỉ trong thập kỉ trước và họ đến một căn nhà của một nông dân ở đó một người Công giáo tên là Monsieur Maurice họ xin được ở nhờ Và ông ấy đã cho phép khi chiến tranh kết thúc tôi được kể rằng 17 người Do Thái đã sống ở trong ngôi làng đó
And when I was teenager, I asked my aunt, "Can you take me to meet Monsieur Maurice?" And she said, "Yeah, I can. He's still alive. Let's go and see him." And so, it must have been '83, '84, we went to see him. And I suppose, like only a teenager could, when I met him, he was this white-haired gentleman, I said to him, "Why did you do it? Why did you take that risk?" And he looked at me and he shrugged, and he said, in French, "On doit." "One must." It was innate in him. It was natural. And my point to you is it should be natural and innate in us, too. Tell yourself, this refugee crisis is manageable, not unsolvable, and each one of us has a personal responsibility to help make it so. Because this is about the rescue of us and our values as well as the rescue of refugees and their lives.
Và khi tôi lớn hơn một chút, tôi đã hỏi cô: "Cô có thể đưa cháu đến gặp Monsieur Maurice không?" Cô trả lời: "Được chứ. Ông ấy vẫn còn sống. Đi gặp ông ấy nào" Và cứ như vậy chúng tôi tới gặp ông Và tôi nhớ rằng Khi tôi gặp ông ông có mái tóc trắng như thế này Tôi hỏi ông Tại sao ông lại làm như vậy? Tại sao ông chấp nhận sự nguy hiểm đó? Ông nhìn tôi và nhún vai và ông nói bằng tiếng Pháp "On doit." "Ai đó phải làm thôi" Đó là tính cách bẩm sinh của con người Đây là điều tự nhiên Và tôi cho rằng điều này cũng là bẩm sinh và tự nhiên trong chúng ta Hãy nói với chính mình rằng Cuộc khủng hoảng di cư này có thể được quản lý chứ không phải là không thể được giải quyết và bất cứ ai trong chúng ta cũng có một trách nhiệm để thực hiện điều đó Vì việc này không chỉ để giải cứu chính chúng ta và các giá trị sống của chúng ta mà còn để giải cứu những người tị nạn và cuộc sống của họ
Thank you very much indeed.
Thực sự cảm ơn các bạn rất nhiều
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
Bruno Giussani: David, thank you. David Miliband: Thank you.
Bruno Giussani: Cám ơn David David Miliband: Cám ơn
BG: Those are strong suggestions and your call for individual responsibility is very strong as well, but I'm troubled by one thought, and it's this: you mentioned, and these are your words, "extraordinary Western leadership" which led 60-something years ago to the whole discussion about human rights, to the conventions on refugees, etc. etc. That leadership happened after a big trauma and happened in a consensual political space, and now we are in a divisive political space. Actually, refugees have become one of the divisive issues. So where will leadership come from today?
BG: đó là những gợi ý đầy thuyết phục và lời kêu gọi trách nhiệm của mỗi cá nhân cũng vậy nhưng tôi thắc mắc một điều: anh đã nhắc tới, anh đã nói thể này "sự lãnh đạo tài tình" điều mà dẫn những thứ từ 60 năm trước tới cả cuộc thảo luận về quyền con người và hội nghị về người tị nạn,... Sự lãnh đạo đó được tạo ra sau một nỗi đau lớn và nhận được sự đồng thuận cao nhưng giờ đây chúng ta đang ở thời kì chính trị bị chia rẽ Thực ra thì, người tị nạn lại là một trong những vấn đề gây chia rẽ Vậy sự lãnh đạo nào phù hợp để vượt qua vấn đề này đây?
DM: Well, I think that you're right to say that the leadership forged in war has a different temper and a different tempo and a different outlook than leadership forged in peace. And so my answer would be the leadership has got to come from below, not from above. I mean, a recurring theme of the conference this week has been about the democratization of power. And we've got to preserve our own democracies, but we've got to also activate our own democracies. And when people say to me, "There's a backlash against refugees," what I say to them is, "No, there's a polarization, and at the moment, those who are fearful are making more noise than those who are proud." And so my answer to your question is that we will sponsor and encourage and give confidence to leadership when we mobilize ourselves. And I think that when you are in a position of looking for leadership, you have to look inside and mobilize in your own community to try to create conditions for a different kind of settlement.
DM: Tôi nghĩ rằng ông đúng khi nói rằng sự lãnh đạo được tạo ra trong chiến tranh có tính chất và cách nhìn nhận khác với sự lãnh đạo được tạo ra trong thời bình. Vì thế câu trả lời sẽ là sự lãnh đạo phải tới từ tầng lớp phía dưới, chứ không phải từ tầng lớp thượng lưu Ý tôi là, có một hội nghị trong tuần này về việc dân chủ hóa quyền lực. Chúng ta phải bảo toàn chế độ dân chủ nhưng cũng đồng thời phải khiến cho nó có tác dụng. Và khi có người nào đó nói với tôi "Người tị nạn bị đối xử không ra gì" tôi nói lại với họ rằng "Không, có 2 thái cực khác nhau ngay lúc này những kẻ đáng sợ sệt đang kêu ca nhiều hơn những người thấy tự hào" Câu trả lời của tôi cho câu hỏi của ông là chúng ta sẽ giúp đỡ, cổ vũ và tạo sự tự tin cho người lãnh đạo khi chúng ta huy động được nguồn lực. Và tôi nghĩ rằng khi ông đang tìm kiếm người lãnh đạo thì ông phải nhìn vào trong và huy động trong chính cộng đồng của mình. để cố gắng tạo ra điều kiện cho hướng giải quyết khác
BG: Thank you, David. Thanks for coming to TED.
BG: Cám ơn anh, David Cám ơn vì đã tới với TED
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)