What we're really here to talk about is the "how." Okay, so how exactly do we create this world-shattering, if you will, innovation? Now, I want to tell you a quick story. We'll go back a little more than a year. In fact, the date -- I'm curious to know if any of you know what happened on this momentous date? It was February 3rd, 2008. Anyone remember what happened, February 3rd, 2008? Super Bowl. I heard it over here. It was the date of the Super Bowl.
Chủ đề khiến chúng ta thực sự ở đây để nói về, đó là "như thế nào." Vâng, chính xác là chúng ta làm thế nào để tạo ra nó thế giới bị vỡ vụn, đại loại thế, đổi mới ư? Bây giờ, tôi muốn kể với các bạn một câu chuyện ngắn. Chúng ta sẽ quay lại hơn một năm về trước. Thực sự, đó là ngày, tôi rất tò mò muốn biết liệu có ai trong số các bạn biết điều gì đã xảy ra trong ngày trọng đại này không? Đó là ngày 3 tháng 2 năm 2008. Có ai nhớ điều gì đã xảy ra không, Ngày 3 tháng 2 năm 2008? Super Bowl. Tôi đã nghe ở đằng này. Đó là ngày của giải Super Bowl.
And the reason that this date was so momentous is that what my colleagues, John King and Halee Fischer-Wright, and I noticed as we began to debrief various Super Bowl parties, is that it seemed to us that across the United States, if you will, tribal councils had convened. And they had discussed things of great national importance. Like, "Do we like the Budweiser commercial?" and, "Do we like the nachos?" and, "Who is going to win?" But they also talked about which candidate they were going to support.
Và nguyên nhân làm cho ngày này trở nên quan trọng đến vậy cũng chính là điều mà đồng nghiệp của tôi, John King và Halee Fischer-Wring, và tôi nhận thấy được bắt đầu phỏng vấn các bên của giải Super Bowl, với chúng tôi dường như là trên khắp nước Mỹ, gần như là vậy, hội đồng "bộ lạc" đã tụ họp. Và họ đã thảo luận những vấn đề đặc biệt quan trọng tầm cỡ quốc gia. Giống như "Bạn có thích quảng cáo của bia Budweiser?" và, "Bạn có thích món nachos không?" và, "Ai sẽ giành chiến thắng?" Nhưng họ cũng bàn về ứng cử viên nào họ sẽ ủng hộ.
And if you go back in time to February 3rd, it looked like Hilary Clinton was going to get the Democratic nomination. And there were even some polls that were saying she was going to go all the way. But when we talked to people, it appeared that a funnel effect had happened in these tribes all across the United States. Now what is a tribe? A tribe is a group of about 20 -- so kind of more than a team -- 20 to about 150 people. And it's within these tribes that all of our work gets done. But not just work. It's within these tribes that societies get built, that important things happen.
Và nếu bạn quay trở về ngày 3 tháng 2, thời điểm đó có vẻ như là Hilary Clinton sẽ nhận được sự tiến cử từ Đảng dân chủ. Và thậm chí một số người bỏ phiếu còn cho rằng bà ấy sẽ giành chiến thắng trên mọi mặt trận. Nhưng khi chúng ta nói chuyện với nhiều người, thì rõ ràng là hiệu ứng cái phễu đang xảy ra ở những "bộ lạc" này trên khắp nước Mỹ. Vậy "bộ lạc" là gì? "Bộ lạc" là một nhóm khoảng 20 người -- phần nào nhiều hơn một đội -- 20 đến khoảng 150 người. Và chính trong phạm vi những bộ lạc này mà tất cả các công việc của chúng ta được hoàn thành. Nhưng không chỉ là công việc. Chính trong phạm vi những bộ lạc này mà xã hội được xây dựng nên, và những sự kiện quan trọng xảy đến .
And so as we surveyed the, if you will, representatives from various tribal councils that met, also known as Super Bowl parties, we sent the following email off to 40 newspaper editors the following day. February 4th, we posted it on our website. This was before Super Tuesday. We said, "The tribes that we're in are saying it's going to be Obama." Now, the reason we knew that was because we spent the previous 10 years studying tribes, studying these naturally occurring groups.
Và khi chúng tôi tiến hành nghiên cứu những người, tạm gọi là, những người đại diện từ những hội đồng bộ lạc khác nhau [mà chúng tôi] đã gặp, và cũng được biết đến như "các bên của giải Super Bowl", chúng tôi đã gửi bức email sau đến 40 ban biên tập báo vào ngày hôm sau. Ngày 4 tháng 2, chúng tôi đã đăng nó lên website. Đó là ngày trước ngày Siêu Thứ Ba Chúng tôi nói, "Bộ lạc mà chúng ta thuộc về nói rằng Obama sẽ thắng." Giờ đây, nguyên nhân khiến chúng tôi biết được điều đó là bởi vì chúng tôi đã bỏ ra 10 năm trước đó nghiên cứu các bộ lạc, nghiên cứu những đội nhóm mà sự có mặt và hoạt động của chúng là những điều rất đỗi tự nhiên .
All of you are members of tribes. In walking around at the break, many of you had met members of your tribe. And you were talking to them. And many of you were doing what great, if you will, tribal leaders do, which is to find someone who is a member of a tribe, and to find someone else who is another member of a different tribe, and make introductions. That is in fact what great tribal leaders do.
Tất cả các bạn đều là thành viên của những bộ lạc. Khi tản bộ vào giờ nghỉ, nhiều người trong số các bạn đã gặp những thành viên trong bộ lạc của mình. Và bạn nói chuyện với họ. Và nhiều người trong số các bạn đang làm những điều mà, những nhà lãnh đạo vĩ đại, đại loại vậy, của những bộ lạc sẽ làm, đó là tìm ra một người nào đó , một thành viên của bộ lạc, và tìm ra một người khác, thành viên của một bộ lạc khác, và giới thiệu họ với nhau. Trên thực tế, đó là điều mà những người lãnh đạo xuất chúng thường làm.
So here is the bottom line. If you focus in on a group like this -- this happens to be a USC game -- and you zoom in with one of those super satellite cameras and do magnification factors so you could see individual people, you would in fact see not a single crowd, just like there is not a single crowd here, but you would see these tribes that are then coming together. And from a distance it appears that it's a single group. And so people form tribes. They always have. They always will. Just as fish swim and birds fly, people form tribes. It's just what we do. But here's the rub. Not all tribes are the same, and what makes the difference is the culture.
Và đây chính là gốc rễ của vấn đề. Nếu bạn tập trung vào một nhóm giống như thế này -- điều này xảy ra như trò USC -- và khi bạn phóng to với một trong những máy ảnh siêu vệ tinh và phóng đại lên để bạn có thể thấy được những cá thể người, bạn sẽ nhìn thấy rằng thực tế đó không phải là một đám đông đơn lẻ, giống như đây không phải là một đám đông đơn lẻ, nhưng bạn sẽ thấy rằng những bộ lạc này đang đi cùng với nhau. Và trông từ xa thì đó có vẻ là một nhóm riêng lẻ. Và người ta hình thành nên các bộ lạc. Luôn luôn như vậy. Sẽ luôn luôn như vậy. Giống như cá thì bơi và chim thì bay, con người hình thành nên các bộ lạc. Đó chính là những gì chúng ta làm. Nhưng đây là sự cản trở. Không phải tất cả các bộ lạc đều giống nhau, và điều tạo nên sự khác biệt chính là văn hóa.
Now here is the net out of this. You're all a member of tribes. If you can find a way to take the tribes that you're in and nudge them forward, along these tribal stages to what we call Stage Five, which is the top of the mountain. But we're going to start with what we call Stage One. Now, this is the lowest of the stages. You don't want this. Okay? This is a bit of a difficult image to put up on the screen. But it's one that I think we need to learn from.
Bây giờ là điểm mấu chốt của vấn đề. Tất cả các bạn đều là thành viên của các bộ lạc. Nếu bạn có thể tìm được cách để dẫn dắt bộ lạc của mình và thúc đẩy họ tiến lên phía trước, theo những giai đoạn phát triển bộ lạc này cho đến cái mà chúng ta gọi là Giai đoạn thứ Năm, nằm trên đỉnh của sự phát triển. Nhưng chúng ta sẽ bắt đầu với cái mà chúng ta gọi là Giai đoạn thứ Nhất. Bây giờ, đây là bước thấp nhất. Bạn không muốn nó. Đúng không? Đây là một hình ảnh khá nhạy cảm để trình chiếu trên màn hình Nhưng đó là cái mà tôi nghĩ chúng ta cần học hỏi từ nó.
Stage One produces people who do horrible things. This is the kid who shot up Virginia Tech. Stage One is a group where people systematically sever relationships from functional tribes, and then pool together with people who think like they do. Stage One is literally the culture of gangs and it is the culture of prisons. Now, again, we don't often deal with Stage One. And I want to make the point that as members of society, we need to. It's not enough to simply write people off.
Giai đoạn thứ Nhất tạo ra con người những người làm ra những việc kinh khủng. Đây là đứa trẻ đã xả súng vào Virginia Tech. Giai đoạn thứ Nhất là một nhóm nơi con người cắt đứt một cách có hệ thống các mối quan hệ có được từ những bộ lạc chúc năng, và sau đó tập trung lại với nhau với những người có cùng suy nghĩ với mình. Giai đoạn thứ Nhất, theo đúng nghĩa đen, là văn hóa của các băng đảng và đó là văn hóa của các nhà tù. Bây giờ, lại một lần nữa, chúng ta thường không phải đối mặt với Giai đoạn thứ Nhất . Và tôi muốn nhấn mạnh rằng là những thành viên của một xã hội, chúng ta cần [phải làm điều đó]. Nó chỉ không đơn giản là loại bỏ bớt ai đấy.
But let's move on to Stage Two. Now, Stage One, you'll notice, says, in effect, "Life Sucks." So, this other book that Steve mentioned, that just came out, called "The Three Laws of Performance," my colleague, Steve Zaffron and I, argue that as people see the world, so they behave. Well, if people see the world in such a way that life sucks, then their behavior will follow automatically from that. It will be despairing hostility. They'll do whatever it takes to survive, even if that means undermining other people.
Hãy chuyển sang Giai đoạn thứ Hai. Bây giờ, Giai đoạn thứ Nhất, bạn sẽ chú ý thấy, nói rằng, kiểu như "Đời chán thật." Cho nên, trong một quyển sách mà Steve đã đề cập đến, , vừa mới được xuất bản, với tên gọi "Ba quy luật của sự thể hiện," đồng nghiệp của tôi, Steven Zaffron và tôi, cho rằng cách con người nhìn nhận thế giới, dẫn đến hành động của họ. Vâng, nếu người ta nhìn nhận thế giới theo kiểu đời thật là chán như vậy, thì hành động của họ sẽ tự động theo như vậy. Điều đó sẽ dẫn đến thái độ thù địch trong tuyệt vọng. Họ sẽ làm bất cứ điều gì để tồn tại, thậm chí kể cả những việc hủy hoại những người khác.
Now, my birthday is coming up shortly, and my driver's license expires. And the reason that that's relevant is that very soon I will be walking into what we call a Stage Two tribe, which looks like this. (Laughter) Now, am I saying that in every Department of Motor Vehicles across the land, you find a Stage Two culture? No. But in the one near me, where I have to go in just a few days, what I will say when I'm standing in line is, "How can people be so dumb, and yet live?" (Laughter)
Bây giờ, sinh nhật của tôi đang đến rất gần, và bằng lái xe của tôi cần được gia hạn. Và nguyên nhân làm cho chuyện này trở nên quan trọng đó là, rất sớm thôi Tôi sẽ đi đến cái mà chúng ta gọi là Giai đoạn thứ Hai của bộ lạc, nó trông giống như thế này. (Cười) Bây giờ, có phải tôi muốn nói rằng tại mỗi Sở đăng ký phương tiện lưu thông trên khắp đất nước, bạn sẽ tìm thấy văn hóa của Giai đoạn thứ Hai? Không. Nhưng tại phòng đăng ký gần nơi tôi ở, nơi tôi sẽ phải đến chỉ trong vài ngày nữa, điều tôi sẽ nói khi đứng xếp hàng là, "Làm sao mà người ta có thể trở nên ngớ ngẩn như vậy, mà vẫn tồn tại?" (Cười)
Now, am I saying that there are dumb people working here? Actually, no, I'm not. But I'm saying the culture makes people dumb. So in a Stage Two culture -- and we find these in all sorts of different places -- you find them, in fact, in the best organizations in the world. You find them in all places in society. I've come across them at the organizations that everybody raves about as being best in class. But here is the point. If you believe and you say to people in your tribe, in effect, "My life sucks. I mean, if I got to go to TEDx USC my life wouldn't suck. But I don't. So it does." If that's how you talked, imagine what kind of work would get done. What kind of innovation would get done? The amount of world-changing behavior that would happen? In fact it would be basically nil.
Bây giờ, có phải tôi đang nói rằng có nhiều người ngớ ngẩn đang làm việc ở đây? Thực sự, không, không phải như vậy. Nhưng điều mà tôi muốn nói đến là văn hóa làm cho con người ta ngớ ngẩn. Vì vậy trong nền văn hóa ở Giai đoạn thứ Hai -- và chúng ta có thể tìm thấy những kiểu như vậy ở nhiều nơi khác nhau -- bạn tìm thấy chúng, thực sự, cả trong những tổ chức tốt nhất trên thế giới. Bạn thấy chúng khắp nơi trong xã hội. Tôi bắt gặp chúng ở những tổ chức được mọi người say mê bàn tán vì được cho là tốt nhất trong lĩnh vực của mình. Nhưng đây là vấn đề. Nếu bạn tin và bạn nói với mọi người trong bộ lạc của bạn, kiểu như, "Đời tôi thật chán. Ý tôi là, nếu tôi được đến TEDx USC đời tôi có lẽ đã không chán. Nhưng tôi không đến được. Thế nên nó chán" Nếu đó là cách bạn nói chuyện, thử hình dung xem kiểu công việc nào sẽ được hoàn thành. Kiểu đổi mới nào sẽ được tạo ra? Bao nhiêu hành động thay đổi thế giới sẽ diễn ra? Thực sự, cơ bản là không có gì hết.
Now when we go on to Stage Three: this is the one that hits closest to home for many of us. Because it is in Stage Three that many of us move. And we park. And we stay. Stage Three says, "I'm great. And you're not." (Laughter) I'm great and you're not. Now imagine having a whole room of people saying, in effect, "I'm great and you're not." Or, "I'm going to find some way to compete with you and come out on top as a result of that." A whole group of people communicating that way, talking that way.
Bây giờ khi chúng ta đi đến Giai đoạn thứ Ba: đây là một giai đoạn chạm đến gần nhất ngôi nhà của rất nhiều trong số chúng ta. Bởi vì ở Giai đoạn thứ Ba, nhiều người trong số chúng ta di chuyển. Và dừng lại. Và chúng ta ở lại đó. Giai đoạn thứ Ba nói, "Tôi tuyệt vời. Còn bạn thì không." (Cười) Tôi tuyệt vời và bạn thì không. Bây giờ hình dung một khán phòng đầy người nói rằng, kiểu như. "Tôi tuyệt vời còn bạn thì không." Hay, "Tôi đang tìm cách để cạnh tranh với bạn và cuối cùng sẽ đạt đến đỉnh cao của chiến thắng." Và cả nhóm người giao tiếp như vậy, nói kiểu như vậy.
I know this sounds like a joke. Three doctors walk into a bar. But, in this case, three doctors walk into an elevator. I happened to be in the elevator collecting data for this book. And one doctor said to the others, "Did you see my article in the New England Journal of Medicine?" And the other said, "No. That's great. Congratulations!"
Tôi biết nó nghe giống như một trò đùa. Có ba bác sỹ đến một quán bar. Nhưng, trong trường hợp này, ba bác sỹ đi vào thang máy. Tôi ngẫu nhiên có mặt trong thang máy đó để thu thập dữ liệu cho quyển sách này. Và một bác sỹ nói với hai người còn lại, "Anh có thấy bài báo của tôi trên tạp chí Y học New England không?" Và người kia nói, "Không. Thật tuyệt. Xin chúc mừng!"
The next one got kind of a wry smile on his face and said, "Well while you were, you know, doing your research," -- notice the condescending tone -- "While you were off doing your research, I was off doing more surgeries than anyone else in the department of surgery at this institution."
Và người còn lại nở nụ cười gượng gạo và nói, "Vâng, trong khi anh, anh biết đấy, đang làm nghiên cứu," -- chú ý giọng điệu hạ cố -- "Trong khi anh nghĩ việc để làm nghiên cứu, tôi đã thực hiện được nhiều ca phẫu thuật hơn bất kỳ ai trong khoa phẫu thuật ở cái viện này."
And the third one got the same wry smile and said, "Well, while you were off doing your research, and you were off doing your monkey meatball surgery, that eventually we'll train monkeys to do, or cells or robots, or maybe not even need to do it at all, I was off running the future of the residency program, which is really the future of medicine."
Và người thứ ba cũng cười nhăn mặt và nói, "Vâng, trong lúc anh làm nghiên cứu, và anh thực hiện phẫu thuật trên con khỉ của anh. thậm chí chúng ta sẽ đào tạo các con khỉ để làm việc đó, hay các tế bào hay robot, hay thậm chí không cần phải phẫu thuật, thì tôi đang chạy chương trình lưu trú cho tương lai, đó mới thực sự là tương lai của y học."
And they all kind of laughed and they patted him on the back. And the elevator door opened, and they all walked out. That is a meeting of a Stage Three tribe. Now, we find these in places where really smart, successful people show up. Like, oh, I don't know, TEDx USC. (Laughter)
Và tất cả họ đều cười và vỗ nhẹ lên lưng anh ta. Và cửa thang máy mở, tất cả họ đều bước ra. Đó là kiểu gặp gỡ của bộ lạc ở Giai đoạn thứ Ba . Bây giờ, chúng ta có thể thấy những kiểu như vậy ở những nơi mà những người thực sự thông minh, thành công chứng tỏ bản thân. Giống như, oh, tôi không biết, TEDx USC. (Cười)
Here is the greatest challenge we face in innovation. It is moving from Stage Three to Stage Four. Let's take a look at a quick video snippet. This is from a company called Zappos, located outside Las Vegas. And my question on the other side is just going to be, "What do you think they value?" It was not Christmas time. There was a Christmas tree. This is their lobby. Employees volunteer time in the advice booth. Notice it looks like something out of a Peanuts cartoon.
Đây là thử thách lớn nhất mà chúng ta gặp phải trong quá trình đổi mới. Nó chuyển từ Giai đoạn thứ Ba sang Giai đoạn thứ Tư. Hãy xem một đoạn phim ngắn. Từ một công ty có tên Zappos, có trụ sở ngoài vùng Las Vegas. Và câu hỏi của tôi trên một phương diện khác, sẽ chỉ là, "Bạn nghĩ họ đánh giá cao cái gì?" Đó không phải là thời điểm Giáng sinh. Ở đó có cây Nô-en. Đây là hành lang của họ. Các nhân viên tình nguyện trong các gian hàng tư vấn. Chú ý rằng nó trông giống cái gì đó từ bộ phim hoạt hình Peanuts.
Okay, we're going through the hallway here at Zappos. This is a call center. Notice how it's decorated. Notice people are applauding for us. They don't know who we are and they don't care. And if they did they probably wouldn't applaud. But you'll notice the level of excitement. Notice, again, how they decorate their office. Now, what's important to people at Zappos, these may not be the things that are important to you. But they value things like fun. And they value creativity. One of their stated values is, "Be a little bit weird." And you'll notice they are a little bit weird.
Được rồi, chúng ta đang đi qua hành lang ở đây tại Zappos. Cái này được gọi là trung tâm nhận cuộc gọi. Chú ý nó được trang trí như thế nào. Chú ý những người đang vỗ tay cho chúng tôi. Họ không biết chúng tôi là ai và họ cũng không quan tâm. Và nếu họ quan tâm có lẽ họ đã không vỗ tay. Nhưng bạn sẽ chú ý mức độ của sự phấn khích. Hãy chú ý, thêm lần nữa, họ trang trí văn phòng của họ như thế nào. Bây giờ, cái gì quan trọng đối với những người ở Zappos, những cái đó có thể không quan trọng đối với bạn. Nhưng họ đánh giá cao những cái giống như là niềm vui. Và họ đánh giá cao sự sáng tạo. Một trong những giá trị của họ là, "Hãy lạ một chút." Và bạn sẽ thấy là họ hơi lạ một chút.
So when individuals come together and find something that unites them that's greater than their individual competence, then something very important happens. The group gels. And it changes from a group of highly motivated but fairly individually-centric people into something larger, into a tribe that becomes aware of its own existence. Stage Four tribes can do remarkable things. But you'll notice we're not at the top of the mountain yet. There is, in fact, another stage.
Cho nên khi các cá nhân đến với nhau và tìm thấy cái gì đó liên kết họ lại cái đó lớn hơn nhiều so với năng lực của mỗi cá nhân, sau đó cái gì đó rất quan trọng sẽ xảy ra. Kết dính nhóm với nhau. Và nó thay đổi từ một nhóm có động lực mạnh mẽ nhưng với những con người lấy bản thân mình làm trung tâm sang một cái gì đó lớn hơn, sang một bộ lạc nhận thức được sự tồn tại của mình. Giai đoạn thứ Tư của bộ lạc có thể làm những điều rất nổi bật. Nhưng bạn sẽ chú ý rằng chúng ta vẫn chưa nằm trên đỉnh của ngọn núi. Đó, thực sự, là một bước khác.
Now, some of you may not recognize the scene that's up here. And if you take a look at the headline of Stage Five, which is "Life is Great," this may seem a little incongruous. This is a scene or snippet from the Truth and Reconciliation process in South Africa for which Desmond Tutu won the Nobel Prize. Now think about that. South Africa, terrible atrocities had happened in the society. And people came together focused only on those two values: truth and reconciliation. There was no road map. No one had ever done anything like this before.
Bây giờ, một số bạn có thể không nhận ra cảnh trên đây Và nếu bạn nhìn vào tựa đề của Giai đoạn thứ Năm, "Đời thật tuyệt," Điều này có vẻ hơi phi lý. Đây là một cảnh hay một đoạn từ Chân lý và quá trình Hòa giải ở Nam Phi nhờ đó mà Desmond Tutu đã giành được giải Nobel. Bây giờ hãy nghĩ về nó. Nam Phi, các tội ác khủng khiếp đã xảy ra trong xã hội đó. Và con người đến với nhau chỉ tập trung vào hai giá trị: sự thật và sự hòa giải. Không có bản đồ chỉ lối. Chưa có ai từng làm bất cứ thứ gì giống như vậy trước đây.
And in this atmosphere, where the only guidance was people's values and their noble cause, what this group accomplished was historic. And people, at the time, feared that South Africa would end up going the way that Rwanda has gone, descending into one skirmish after another in a civil war that seems to have no end. In fact, South Africa has not gone down that road. Largely because people like Desmond Tutu set up a Stage Five process to involve the thousands and perhaps millions of tribes in the country, to bring everyone together. So, people hear this and they conclude the following, as did we in doing the study.
Và trong bầu không khí như vậy, nơi mà chỉ dẫn duy nhất là giá trị con người và mục đích cao cả của họ, những gì mà nhóm này làm xứng đáng ghi vào lịch sử. Và con người, tại thời điểm đó, sợ hãi rằng Nam Phi cuối cùng rồi cũng sẽ đi theo con đường mà Rwanda đã đi, tuột dốc đến mức hết cuộc giao tranh này lại đến cuộc giao tranh khác trong một cuộc nội chiến dường như không có điểm dừng. Thực sự, Nam Phi đã không đi theo con đường đó. Phần lớn bởi vì người dân yêu mến Desmond Tutu và hình thành tiến trình của Giai đoạn thứ Năm để lôi kéo hàng ngàn và có lẽ hàng triệu bộ lạc ở đất nước họ, để mang mọi người đến với nhau. Thế nên, người dân nghe theo và họ rút ra kết luận sau, như chúng tôi đã làm khi triển khai nghiên cứu.
Okay, got it. I don't want to talk Stage One. That's like, you know, "Life sucks." Who wants to talk that way? I don't want to talk like they do at the particular DMV that's close to where Dave lives. I really don't want to just say "I'm great," because that kind of sounds narcissistic, and then I won't have any friends. Saying, "We're great" -- that sounds pretty good. But I should really talk Stage Five, right? "Life is great."
Được rồi, hiểu rồi. Tôi không muốn nói về Giai đoạn thứ Nhất. Giống như là, bạn biết không, "Đời chán thật." Ai lại muốn nói như thế chứ? Tôi không muốn nói giống như họ đặc biệt là tại DMV gần với nơi Daves đang sống. Tôi thực sự không muốn nói "Tôi tuyệt vời," bởi vì nó nghe có vẻ quá tự phụ, và sau đó tôi sẽ không có người bạn nào. Nói rằng, "Chúng ta tuyệt vời" -- có vẻ khá hay. Nhưng tôi nên nói về Giai đoạn thứ Năm, đúng không? "Đời thật tuyệt."
Well, in fact, there are three somewhat counter-intuitive findings that come out of all this. The first one, if you look at the Declaration of Independence and actually read it, the phrase that sticks in many of our minds is things about inalienable rights. I mean, that's Stage Five, right? Life is great, oriented only by our values, no other guidance. In fact, most of the document is written at Stage Two. "My life sucks because I live under a tyrant, also known as King George. We're great! Who is not great? England!" Sorry. (Laughter)
Vâng, thực sự, có ba phát hiện hơi khác thường đến từ tất cả các điều này. Thứ nhất, nếu bạn nhìn vào Bản tuyên ngôn độc lập và thực sự đọc nó, cụm từ khắc sâu vào trí óc của nhiều trong số chúng ta là những điều về quyền bất khả xâm phạm. Ý tôi là, đó chính là Giai đoạn thứ Năm, đúng không? Đời thật tuyệt, được định hướng bởi các giá trị của chúng ta, chứ không phải hướng dẫn của người khác. Thực sự, hầu hết các tài liệu đều được viết ở Giai đoạn thứ Hai. "Đời tôi chán vì tôi sống dưới thời của một tên bạo chúa, còn được biết đến dưới tên gọi Vua George. Chúng ta tuyệt vời. Ai không tuyệt vời? Nước Anh!" Xin lỗi. (Cười)
Well, what about other great leaders? What about Gandhi? What about Martin Luther King? I mean, surely these were just people who preached, "Life is great," right? Just one little bit of happiness and joy after another. In fact, Martin Luther King's most famous line was at Stage Three. He didn't say "We have a dream." He said, "I have a dream." Why did he do that? Because most people are not at Stage Five.
Vâng, các nhà lãnh đạo vĩ đại thì như thế nào? Gandhi thì như thế nào? Martin Luther King thì sao? Ý tôi là, chắc chắn đây chỉ là những người đi rao giảng rằng, "Đời thật tuyệt," đúng không? Chỉ cần một chút hạnh phúc và niềm vui này kế sau một cái khác. Thực tế, câu nói nổi tiếng nhất của Martin Luther King nằm ở Giai đoạn thứ Ba. Ông ta đã không nói "Chúng ta có một ước mơ." Ông ấy nói, "Tôi có một ước mơ." Tại sao ông ta làm như vậy? Bởi vì hầu hết mọi người không phải ở Giai đoạn thứ Năm.
Two percent are at Stage One. About 25 percent are at Stage Two, saying, in effect, "My life sucks." 48 percent of working tribes say, these are employed tribes, say, "I'm great and you're not." And we have to duke it out every day, so we resort to politics. Only about 22 percent of tribes are at Stage Four, oriented by our values, saying "We're great. And our values are beginning to unite us." Only two percent, only two percent of tribes get to Stage Five. And those are the ones that change the world.
Hai phần trăm ở Giai đoạn thứ Nhất. Khoảng 25 phần trăm ở Giai đoạn thứ Hai, nói rằng, kiểu như, "Đời thật chán." 48 phần trăm số bộ lạc đang làm việc, đây là bộ lạc những người được tuyển dụng, nói rằng, "Tôi tuyệt vời còn bạn thì không." Và chúng tôi phải đối mặt với nó mỗi ngày, thế nên chúng ta cậy nhờ vào chính trị. Chỉ có 22 phần trăm các bộ lạc ở Giai đoạn thứ Tư, được định hướng bởi các giá trị, nói rằng "Chúng ta thật tuyệt vời. Và giá trị của chúng ta đang bắt đầu đoàn kết chúng ta lại." Chỉ có hai phần trăm, chỉ có hai phần trăm các bộ lạc đạt đến Giai đoạn thứ Năm. Và đó là những người thay đổi thế giới.
So the first little finding from this is that leaders need to be able to talk all the levels so that you can touch every person in society. But you don't leave them where you found them. Okay? Tribes can only hear one level above and below where they are. So we have to have the ability to talk all the levels, to go to where they are. And then leaders nudge people within their tribes to the next level. I'd like to show you some examples of this.
Cho nên phát hiện nhỏ đầu tiên từ việc này là các lãnh đạo cần phải có khả năng nói chuyện ở tất cả các cấp độ có như vậy bạn mới có thể chạm đến từng người một trong xã hội. Nhưng đừng bỏ rơi họ ở nơi bạn tìm thấy họ. Được không? Các bộ lạc chỉ có thể nghe thấy một cấp độ trên và dưới cấp độ hiện tại của mình. Cho nên chúng ta phải có khả năng nói chuyện ở tất cả các cấp độ, để đến với cấp độ của họ. Và sau đó các nhà lãnh đạo thúc đẩy những người trong bộ lạc của mình tiến lên cấp độ kế tiếp. Tôi muốn cho các bạn thấy một vài ví dụ của điều này.
One of the people we interviewed was Frank Jordan, former Mayor of San Francisco. Before that he was Chief of Police in San Francisco. And he grew up essentially in Stage One. And you know what changed his life? It was walking into one of these, a Boys and Girls Club. Now here is what happened to this person who eventually became Mayor of San Francisco. He went from being alive and passionate at Stage One -- remember, "Life sucks, despairing hostility, I will do whatever it takes to survive" -- to walking into a Boys and Girls Club, folding his arms, sitting down in a chair, and saying, "Wow. My life really sucks. I don't know anybody. I mean, if I was into boxing, like they were, then my life wouldn't suck. But I don't. So it does. So I'm going to sit here in my chair and not do anything."
Một trong những người chúng tôi đã phỏng vấn là Frank Jordan, cựu thị trưởng của San Francisco. Trước đó ông ta là Cảnh sát trưởng ở San Francisco. Và ông ấy đã trưởng thành chủ yếu từ Giai đoạn thứ Nhất. Và bạn biết cái gì đã thay đổi cuộc đời ông ấy? Đó chính là việc ông ấy bước đến một trong những cái này, Câu lạc bộ các Chàng trai và Cô gái. Bây giờ đây là cái đã xảy ra đối với người này người mà cuối cùng đã trở thành Thị trưởng của San Francisco. Ông ấy đã đi từ tồn tại và đam mê ở Giai đoạn thứ Nhất -- còn nhớ không, "Đời thật chán, với thái độ thù địch trong tuyệt vọng, tôi sẽ làm bất cứ điều gì để tồn tại" -- sang việc bước chân vào Câu lạc bộ các Chàng trai và Cô gái, khoanh tay lại, ngồi xuống ghế, và nói rằng, "Trời, đời tôi thật là chán. Tôi không biết bất cứ ai [ở đây]. Ý tôi là, nếu tôi thích đấm bốc, giống như họ, thì đời tôi đã không chán. Nhưng tôi không như vậy. Nên nó chán. Nên tôi sẽ ngồi ở đây trên chiếc ghế này và không làm gì cả."
In fact, that's progress. We move people from Stage One to Stage Two by getting them in a new tribe and then, over time, getting them connected. So, what about moving from Stage Three to Stage Four? I want to argue that we're doing that right here. TED represents a set of values, and as we unite around these values, something really interesting begins to emerge.
Thực sự, đó là một quá trình. Chúng ta chuyển đổi con người từ Giai đoạn thứ Nhất sang Giai đoạn thứ Hai bằng cách đưa họ vào một bộ lạc mới và sau đó, qua thời gian, họ sẽ kết nối với nhau. Thế thì, còn việc chuyển đổi từ Giai đoạn thứ Ba sang Giai đoạn thứ Tư thì như thế nào? Tôi muốn chỉ rõ rằng chúng ta đang làm điều đó ngay tại đây. TED đại diện cho một tập hợp các giá trị, và khi chúng ta liên kết lại xung quanh những giá trị này, một cái gì đó thực sự thú vị bắt đầu xuất hiện.
If you want this experience to live on as something historic, then at the reception tonight I'd like to encourage you to do something beyond what people normally do and call networking. Which is not just to meet new people and extend your reach, extend your influence, but instead, find someone you don't know, and find someone else you don't know, and introduce them. That's called a triadic relationship.
Nếu bạn muốn trải nghiệm này được duy trì như là một cái gì đó mang tính lịch sử, thì ở khu vực tiếp tân tối hôm nay tôi muốn khuyến khích bạn làm một điều gì đó vượt qua những cái mà con người ta thường làm và gọi là thiết lập mạng lưới. Cái mà không chỉ dừng lại ở việc gặp gỡ những người mới và mở rộng mối quan hệ, mở rộng sức ảnh hưởng của mình, nhưng thay vào đó, hãy tìm một người nào đó mà bạn không biết, và tìm một người khác mà bạn không biết, và giới thiệu họ với nhau. Cái đó được gọi là mối quan hệ tay ba.
See, people who build world-changing tribes do that. They extend the reach of their tribes by connecting them, not just to myself, so that my following is greater, but I connect people who don't know each other to something greater than themselves. And ultimately that adds to their values.
Nhìn mà xem, những người xây nên những bộ lạc làm thay đổi thế giới đã làm như vậy,. Họ nới rộng tầm với của các bộ lạc của mình bằng cách kết nối chúng với nhau, không chỉ cho bản thân, để mà những người noi theo tôi sẽ tuyệt vời hơn, nhưng tôi kết nối những người không quen biết nhau để [tạo nên] cái gì đó tốt đẹp hơn chính bản thân họ. Và cuối cùng điều đó được cộng thêm vào các giá trị của họ.
But we're not done yet. Because then how do we go from Stage Four, which is great, to Stage Five? The story that I like to end with is this. It comes out of a place called the Gallup Organization. You know they do polls, right? So it's Stage Four. We're great. Who is not great? Pretty much everybody else who does polls. If Gallup releases a poll on the same day that NBC releases a poll, people will pay attention to the Gallup poll. Okay, we understand that. So, they were bored. They wanted to change the world. So here is the question someone asked.
Nhưng vẫn chưa hết. Bởi vì sau đó làm cách nào chúng ta đi từ Giai đoạn thứ Tư, vốn đã vĩ đại rồi, sang Giai đoạn thứ Năm? Câu chuyện tôi muốn dùng để kết thúc [buổi nói chuyện của mình] là. Nó đến từ một nơi được gọi là Tổ chức Gallup. Bạn biết là họ thực hiện các cuộc thăm dò, đúng không? Cho nên đó là Giai đoạn thứ Tư. Chúng ta tuyệt vời. Ai không tuyệt vời? Khá nhiều người tham gia vào các cuộc thăm dò. Nếu Gallup triển khai một cuộc thăm dò cùng ngày với NBC, người ta sẽ chú ý đến cuộc thăm dò của Gallup. Được rồi, chúng ta hiểu điều đó. Cho nên, họ thấy chán. Họ muốn thay đổi thế giới. Thế nên đây là câu hỏi mà một người nào đó đặt ra.
"How could we, instead of just polling what Asia thinks or what the United States thinks, or who thinks what about Obama versus McCain or something like that, what does the entire world think?" And they found a way to do the first-ever world poll. They had people involved who were Nobel laureates in economics, who reported being bored. And suddenly they pulled out sheets of paper and were trying to figure out, "How do we survey the population of Sub-Saharan Africa? How do we survey populations that don't have access to technology, and speak languages we don't speak, and we don't know anyone who speaks those languages. Because in order to achieve on this great mission, we have to be able to do it. Incidentally, they did pull it off. And they released the first-ever world poll.
"Làm thế nào chúng ta có thể, thay vì chỉ thăm dò Châu Á nghĩ gì hay nước Mỹ nghĩ gì, hay ai đó nghĩ như thế nào về Obama so với McCain hay cái gì tương tự như thế, thế giới hiện tại nghĩ gì?" Và họ tìm ra cách để tiến hành cuộc thăm dò quy mô toàn cầu đầu tiên chưa từng có trước nay. Họ đã thu hút được người tham gia từng đạt giải Nobel kinh tế học, người mà sau đó đã báo cáo rằng anh ta bị làm cho buồn chán. Và rồi đột nhiên họ lôi ra một xấp danh sách thăm dò và cố gắng tìm ra, "Bằng cách nào chúng ta có thể điều tra dân số của Châu Phi hạ Sahara? Làm thế nào chúng ta điều tra dân số của nơi mà người ta không tiếp cận được với kỹ thuật, và nói thứ ngôn ngữ mà chúng ta không biết, và chúng ta cũng không quen người nào nói được ngôn ngữ này. Bởi vì để đạt được sứ mệnh vĩ đại này, chúng ta phải có khả năng thực hiện nó. Bất ngờ thay, họ đã thực hiện được nó. Và họ phát hành bản khảo sát mang quy mô toàn cầu đầu tiên trên thế giới.
So I'd like to leave you with these thoughts. First of all: we all form tribes, all of us. You're in tribes here. Hopefully you're extending the reach of the tribes that you have. But the question on the table is this: What kind of an impact are the tribes that you are in making? You're hearing one presentation after another, often representing a group of people, a tribe, about how they have changed the world. If you do what we've talked about, you listen for how people actually communicate in the tribes that you're in. And you don't leave them where they are. You nudge them forward. You remember to talk all five culture stages. Because we've got people in all five, around us. And the question that I'd like to leave you with is this: Will your tribes change the world? Thank you very much. (Applause)
Cho nên tôi muốn các bạn suy nghĩ về những điều này. Trước hết: tất cả chúng ta hình thành nên bộ lạc, tất cả chúng ta. Chúng ta đang ở trong bộ lạc tại đây. Hy vọng rằng bạn sẽ mở rộng tầm với của các bộ lạc mà bạn có. Nhưng câu hỏi được đặt ra là: Loại tác động nào mà các bộ lạc của bạn đang gây ra? Bạn đang nghe bài trình bày này đến bài trình bày khác, thông thường [nó] đại diện cho một nhóm người, một bộ lạc, về việc họ đã thay đổi thế giới như thế nào. Nếu bạn thực hiện những gì chúng tôi nói, bạn nghe xem làm thế nào con người ta thực sự giao tiếp với nhau trong các bộ lạc mà bạn gia nhập. Và bạn không rời bỏ họ tại cấp độ của họ. Bạn đẩy họ tới trước. Bạn ghi nhớ việc nói ở năm cấp độ văn hóa bộ lạc. Bởi vì chúng ta có những người ở cả năm cấp độ, xung quanh chúng ta. Và câu hỏi tôi muốn dành cho các bạn là: Liệu bộ lạc của bạn sẽ thay đổi thế giới? Cám ơn các bạn rất nhiều. (Vỗ tay)