So there's a lot of valid concern these days that our technology is getting so smart that we've put ourselves on the path to a jobless future. And I think the example of a self-driving car is actually the easiest one to see. So these are going to be fantastic for all kinds of different reasons. But did you know that "driver" is actually the most common job in 29 of the 50 US states? What's going to happen to these jobs when we're no longer driving our cars or cooking our food or even diagnosing our own diseases?
Ngày nay, có rất nhiều mối bận tâm chính đáng rằng công nghệ đang trở nên quá thông minh sẽ đẩy ta tới viễn cảnh thất nghiệp trong tương lai. Một chiếc xe tự lái chính là minh chứng dễ thấy nhất. Nó rất tuyệt vời vì nhiều lý do khác nhau. Nhưng bạn có biết rằng "tài xế" là công việc phổ biến nhất ở 29 trong số 50 tiểu bang ở Mỹ? Chuyện gì sẽ xảy ra với những công việc này khi ta không còn phải tự lái xe hay tự mình nấu ăn hay tự chẩn đoán bệnh?
Well, a recent study from Forrester Research goes so far to predict that 25 million jobs might disappear over the next 10 years. To put that in perspective, that's three times as many jobs lost in the aftermath of the financial crisis. And it's not just blue-collar jobs that are at risk. On Wall Street and across Silicon Valley, we are seeing tremendous gains in the quality of analysis and decision-making because of machine learning. So even the smartest, highest-paid people will be affected by this change.
Nghiên cứu gần đây từ Viện nghiên cứu Forrester đã dự đoán rằng 25 triệu công việc có thể sẽ biến mất trong vòng 10 năm tới. Để dễ hình dung hơn, con số này cao gấp ba lần số lượng công việc biến mất trong khủng hoảng kinh tế. Nguy cơ này không chỉ ở các công việc tay chân. Phố Wall và thung lũng Silicon, đang chiêm ngưỡng những thành tựu lớn trong phân tích chất lượng và ra quyết định đến từ công nghệ học máy (machine learning). Cả những người thông minh, được trả lương cao nhất cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi này.
What's clear is that no matter what your job is, at least some, if not all of your work, is going to be done by a robot or software in the next few years. And that's exactly why people like Mark Zuckerberg and Bill Gates are talking about the need for government-funded minimum income levels. But if our politicians can't agree on things like health care or even school lunches, I just don't see a path where they'll find consensus on something as big and as expensive as universal basic life income. Instead, I think the response needs to be led by us in industry. We have to recognize the change that's ahead of us and start to design the new kinds of jobs that will still be relevant in the age of robotics.
Rõ ràng là dù có làm nghề gì, thì một vài, nếu không phải toàn bộ công việc của bạn sẽ được tự động hóa bởi robot hay phần mềm máy tính trong vài năm tới. Đó chính là lý do tại sao những người như Mark Zuckerberg và Bill Gates đang nói về sự cần kíp của mức thu nhập tối thiểu do chính phủ tài trợ. Nhưng nếu đã không chấp thuận những điều như chăm sóc sức khỏe hay bữa trưa tại trường, tôi không thấy được khả năng chính khách sẽ tìm thấy tiếng nói chung về vấn đề lớn và đắt đỏ như thu nhập cơ bản phổ thông. Thay vào đó, tôi nghĩ chính chúng ta, mới là người phải dẫn dắt. Chúng ta phải nhận ra sự thay đổi trong tương lai và bắt đầu thiết kế những công việc mới vẫn còn giá trị trong thời đại robot.
The good news is that we have faced down and recovered two mass extinctions of jobs before. From 1870 to 1970, the percent of American workers based on farms fell by 90 percent, and then again from 1950 to 2010, the percent of Americans working in factories fell by 75 percent. The challenge we face this time, however, is one of time. We had a hundred years to move from farms to factories, and then 60 years to fully build out a service economy. The rate of change today suggests that we may only have 10 or 15 years to adjust, and if we don't react fast enough, that means by the time today's elementary-school students are college-aged, we could be living in a world that's robotic, largely unemployed and stuck in kind of un-great depression.
Tin tốt là ta đã từng kinh qua và hồi phục từ hai cuộc đại tuyệt chủng công việc trước đây. Từ 1870 đến 1970, tỉ lệ công nhân Mỹ làm việc nông trại giảm 90%, và một lần nữa từ 1950 đến 2010, tỉ lệ người Mỹ làm việc trong nhà máy giảm 75%. Thử thách mà ta đối mặt lần này, cũng không khác. Chúng ta có 100 năm để đi từ nông trại đến nhà máy, và 60 năm để hoàn tất xây dựng nền kinh tế phục vụ. Tỉ lệ thay đổi hôm nay cho thấy ta có thể chỉ có 10 hay 15 năm để thích nghi, và nếu không phản ứng đủ nhanh, nghĩa là đến lúc những học sinh tiểu học hôm nay đến tuổi đại học, chúng ta có thể đang sống trong thế giới robot, hầu hết đều thất nghiệp và bị mắc kẹt trong trầm cảm.
But I don't think it has to be this way. You see, I work in innovation, and part of my job is to shape how large companies apply new technologies. Certainly some of these technologies are even specifically designed to replace human workers. But I believe that if we start taking steps right now to change the nature of work, we can not only create environments where people love coming to work but also generate the innovation that we need to replace the millions of jobs that will be lost to technology. I believe that the key to preventing our jobless future is to rediscover what makes us human, and to create a new generation of human-centered jobs that allow us to unlock the hidden talents and passions that we carry with us every day.
Nhưng tôi không nghĩ mọi việc phải theo cách đó. Tôi làm trong ngành Sáng kiến, và một phần công việc của tôi là tác động lên cách các công ty lớn sử dụng công nghệ mới. Chắc chắn một số những công nghệ này được đặc biệt thiết kế để thay thế con người. Nhưng tôi tin rằng nếu bắt đầu thay đổi bản chất của công việc ngay lúc này, chúng ta không chỉ tạo ra môi trường nơi mọi người đều thích đi làm mà còn tạo ra sự sáng tạo mà ta cần để thay thế hàng triệu công việc sẽ mất đi vì công nghệ. Tôi tin rằng chìa khoá để ngăn một tương lai không việc làm là tái khám phá điều gì làm nên con người chúng ta và tạo ra thế hệ công việc mới xoay quanh con người, giúp khơi gợi tài năng và đam mê tiềm ẩn mà ta mang trong mình mỗi ngày.
But first, I think it's important to recognize that we brought this problem on ourselves. And it's not just because, you know, we are the one building the robots. But even though most jobs left the factory decades ago, we still hold on to this factory mindset of standardization and de-skilling. We still define jobs around procedural tasks and then pay people for the number of hours that they perform these tasks. We've created narrow job definitions like cashier, loan processor or taxi driver and then asked people to form entire careers around these singular tasks.
Nhưng đầu tiên, tôi nghĩ cần nhìn nhận rằng rằng tự chúng ta gây ra vấn đề này. Không phải chỉ bởi vì ta là người làm ra robot. Cho dù hầu hết việc làm đã thoát khỏi nhà máy chục năm trước, ta vẫn giữ suy nghĩ máy móc về chuẩn hoá và làm việc. Ta vẫn định nghĩa công việc dựa trên nhiệm vụ và thủ tục và trả công nhân viên dựa trên số giờ họ làm. Ta gán cho công việc những định nghĩa hạn hẹp như thu ngân, xử lý khoản vay, hay tài xế và bảo mọi người tạo dựng sự nghiệp xung quanh những nhiệm vụ đơn lẻ này.
These choices have left us with actually two dangerous side effects. The first is that these narrowly defined jobs will be the first to be displaced by robots, because single-task robots are just the easiest kinds to build. But second, we have accidentally made it so that millions of workers around the world have unbelievably boring working lives.
Những lựa chọn này để lại cho ta hai ảnh hưởng phụ nghiêm trọng. Thứ nhất, những công việc có định nghĩa hạn hẹp này sẽ là những việc đầu tiên được robot thay thế vì robot đơn nhiệm là loại dễ chế tạo nhất. Nhưng thứ hai, chúng ta đã vô tình đẩy hàng triệu công nhân trên thế giới vào công việc nhàm chán một cách đáng kinh ngạc.
(Laughter)
(Cười lớn)
Let's take the example of a call center agent. Over the last few decades, we brag about lower operating costs because we've taken most of the need for brainpower out of the person and put it into the system. For most of their day, they click on screens, they read scripts. They act more like machines than humans. And unfortunately, over the next few years, as our technology gets more advanced, they, along with people like clerks and bookkeepers, will see the vast majority of their work disappear.
Lấy ví dụ của một nhân viên điện thoại. Những thập kỉ qua, chúng ta nói về giảm chi phí hoạt động vì đã lấy phần lớn nhu cầu hoạt động trí óc khỏi con người và đưa vào hệ thống. Phần lớn thời gian trong ngày, họ nhấp chuột màn hình, đọc lời thoại. Họ làm việc như máy hơn là người. Không may, trong những năm kế tiếp, khi công nghệ càng tiên tiến, họ, cùng với những thư ký và thủ thư, sẽ thấy phần lớn công việc của mình biến mất.
To counteract this, we have to start creating new jobs that are less centered on the tasks that a person does and more focused on the skills that a person brings to work. For example, robots are great at repetitive and constrained work, but human beings have an amazing ability to bring together capability with creativity when faced with problems that we've never seen before. It's when every day brings a little bit of a surprise that we have designed work for humans and not for robots. Our entrepreneurs and engineers already live in this world, but so do our nurses and our plumbers and our therapists. You know, it's the nature of too many companies and organizations to just ask people to come to work and do your job. But if you work is better done by a robot, or your decisions better made by an AI, what are you supposed to be doing?
Để chống lại điều này, ta phải bắt đầu tạo ra việc mới ít xoay quanh các nhiệm vụ mà một người phải làm mà tập trung hơn vào các kỹ năng mà họ đem đến cho công việc. Ví dụ, robot làm tốt các việc lặp đi lặp lại và bị giới hạn, nhưng con người có khả năng tuyệt vời trong việc kết nối và sáng tạo khi đối mặt với các vấn đề chưa từng gặp trước đó. Khi mỗi ngày đều mang đến chút bất ngờ, nghĩa là ta đã thiết kế công việc cho con người chứ không phải cho robot. Các doanh nhân và kỹ sư đã có mặt trên thế giới này, cả những y tá và thợ sửa ống nước, cả những nhà trị liệu. Bản chất của nhiều công ty và tổ chức là bảo mọi người đi làm và làm việc của mình. Nhưng nếu robot có thể làm tốt hơn, hoặc trí tuệ nhân tạo có thể ra quyết định tốt hơn, bạn phải làm gì?
Well, I think for the manager, we need to realistically think about the tasks that will be disappearing over the next few years and start planning for more meaningful, more valuable work that should replace it. We need to create environments where both human beings and robots thrive. I say, let's give more work to the robots, and let's start with the work that we absolutely hate doing. Here, robot, process this painfully idiotic report.
Tôi nghĩ, với các nhà quản lý, ta cần nghĩ thực tế về các nhiệm vụ sẽ biến mất trong vài năm tới và bắt đầu lên kế hoạch cho việc thay thế có ý nghĩa và giá trị hơn. Chúng ta cần tạo ra môi trường nơi con người và robot cùng phát triển. Tôi muốn nói rằng, hãy giao cho robot nhiều việc hơn, bắt đầu từ công việc mà ta ghét phải làm. Này, robot, xử lý cái báo cáo ngu ngốc này đi.
(Laughter)
(Cười lớn)
And move this box. Thank you.
Chuyển cái hộp này nữa. Cảm ơn nhé.
(Laughter)
(Cười lớn)
And for the human beings, we should follow the advice from Harry Davis at the University of Chicago. He says we have to make it so that people don't leave too much of themselves in the trunk of their car. I mean, human beings are amazing on weekends. Think about the people that you know and what they do on Saturdays. They're artists, carpenters, chefs and athletes. But on Monday, they're back to being Junior HR Specialist and Systems Analyst 3.
Đối với con người, chúng ta nên làm theo lời khuyên của Harry Davis ở Đại học Chicago. Ông nói chúng ta phải làm sao để con người không bỏ quên quá nhiều tâm trí mình trong thùng xe. Ý tôi là, con người thật tuyệt vào cuối tuần. Nghĩ về những người bạn biết họ làm gì vào thứ Bảy. Họ là những nghệ sĩ, thợ mộc, đầu bếp, và vận động viên. Nhưng vào thứ Hai, họ trở lại là nhân viên nhân sự hay chuyên viên phân tích hệ thống 3.
(Laughter)
(Cười lớn)
You know, these narrow job titles not only sound boring, but they're actually a subtle encouragement for people to make narrow and boring job contributions. But I've seen firsthand that when you invite people to be more, they can amaze us with how much more they can be.
Những chức vụ hạn hẹp này không chỉ nghe thật nhàm chán, mà còn ngầm khuyến khích mọi người đóng góp vào công việc theo cách nhàm chán và hạn hẹp. Nhưng tôi có thể nhìn thấy khi bạn mời mọi người phát huy tiềm năng, họ sẽ làm ta ngạc nhiên vì khả năng của mình.
A few years ago, I was working at a large bank that was trying to bring more innovation into its company culture. So my team and I designed a prototyping contest that invited anyone to build anything that they wanted. We were actually trying to figure out whether or not the primary limiter to innovation was a lack of ideas or a lack of talent, and it turns out it was neither one. It was an empowerment problem. And the results of the program were amazing. We started by inviting people to reenvision what it is they could bring to a team. This contest was not only a chance to build anything that you wanted but also be anything that you wanted. And when people were no longer limited by their day-to-day job titles, they felt free to bring all kinds of different skills and talents to the problems that they were trying to solve. We saw technology people being designers, marketing people being architects, and even finance people showing off their ability to write jokes.
Vài năm trước, tôi làm việc ở một ngân hàng lớn, cố gắng đem nhiều đổi mới vào văn hóa công ty. Đội của tôi thiết kế một cuộc thi thiết kế mẫu mời mọi người xây dựng bất cứ thứ gì họ muốn. Chúng tôi cố gắng tìm ra có phải giới hạn lớn nhất của sáng kiến là sự thiếu ý tưởng, hay thiếu tài năng, và hóa ra, không phải cả hai thứ này. Đó là vấn đề về trao quyền. Kết quả của chương trình thật tuyệt. Chúng tôi bắt đầu bằng việc mời mọi người xem lại những gì họ có thể đem đến. Cuộc thi không chỉ là cơ hội để xây dựng bất cứ thứ gì bạn muốn mà còn trở thành con người mà bạn muốn, bất cứ ai. Và khi không còn bị giới hạn bởi chức vụ hàng ngày, họ tự do phát huy mọi kĩ năng và tài năng để giải quyết vấn đề. Chúng tôi thấy những nhà công nghệ làm thiết kế, nhà tiếp thị làm kĩ sư, cả những nhà tài chính khoe khả năng viết truyện cười.
(Laughter)
(Cười lớn)
We ran this program twice, and each time more than 400 people brought their unexpected talents to work and solved problems that they had been wanting to solve for years. Collectively, they created millions of dollars of value, building things like a better touch-tone system for call centers, easier desktop tools for branches and even a thank you card system that has become a cornerstone of the employee working experience. Over the course of the eight weeks, people flexed muscles that they never dreamed of using at work. People learned new skills, they met new people, and at the end, somebody pulled me aside and said, "I have to tell you, the last few weeks has been one of the most intense, hardest working experiences of my entire life, but not one second of it felt like work."
Chúng tôi làm chương trình này hai lần, và mỗi lần hơn, 400 người mang tài năng không ngờ đến chỗ làm và giải quyết vấn đề mà họ muốn giải quyết trong nhiều năm rồi. Cùng nhau, họ tạo ra giá trị hàng triệu đô la, xây dựng những thứ như hệ thống cảm ứng cho trung tâm cuộc gọi, công cụ máy tính dễ sử dụng hơn cho các chi nhánh, và thậm chí, cả một hệ thống thẻ tri ân đã trở thành dấu ấn trong trải nghiệm làm việc của nhân viên. Trong khóa học tám tuần, mọi người giãn những cơ họ chưa từng mơ có thể dùng được tại sở làm. Mọi người học kĩ năng mới, gặp người mới, cho đến cuối, ai đó kéo tôi vào một góc và nói: "Tôi phải nói với anh, những tuần này là những tuần căng thẳng phải làm việc nhiều nhất trong cả cuộc đời tôi, nhưng không một giây nào có tôi cảm giác đang làm cả."
And that's the key. For those few weeks, people got to be creators and innovators. They had been dreaming of solutions to problems that had been bugging them for years, and this was a chance to turn those dreams into a reality. And that dreaming is an important part of what separates us from machines. For now, our machines do not get frustrated, they do not get annoyed, and they certainly don't imagine.
Đó chính là chìa khóa. Trong những tuần đó, mọi người được sáng tạo và đổi mới. Họ đã mơ đến những giải pháp cho vấn đề mà họ nhức nhối từ nhiều năm qua, và đây là cơ hội biến ước mơ thành hiện thực. Mơ mộng là phần quan trọng khiến ta khác với máy móc. Hiện nay, máy móc của ta không biết tức giận, chúng không thấy khó chịu, và chắc chắn chúng không biết tưởng tượng.
But we, as human beings -- we feel pain, we get frustrated. And it's when we're most annoyed and most curious that we're motivated to dig into a problem and create change. Our imaginations are the birthplace of new products, new services, and even new industries.
Nhưng chúng ta, con người -- ta cảm nhận đau đớn, ta thấy bực bội. Khi cảm thấy khó chịu và tò mò nhất ta có động lực để đào sâu vấn đề và tạo ra thay đổi. Trí tưởng tượng của ta sinh ra sản phẩm mới, dịch vụ mới, và cả các ngành nghề mới.
I believe that the jobs of the future will come from the minds of people who today we call analysts and specialists, but only if we give them the freedom and protection that they need to grow into becoming explorers and inventors. If we really want to robot-proof our jobs, we, as leaders, need to get out of the mindset of telling people what to do and instead start asking them what problems they're inspired to solve and what talents they want to bring to work. Because when you can bring your Saturday self to work on Wednesdays, you'll look forward to Mondays more, and those feelings that we have about Mondays are part of what makes us human.
Tôi tin rằng công việc của tương lai sẽ đến từ trí óc của những người mà hôm nay, ta gọi là chuyên viên, chuyên gia, chỉ khi ta cho họ sự tự do và bảo vệ mà họ cần để phát triển thành những nhà thám hiểm và phát minh. Nếu muốn bảo vệ công việc của mình khỏi robot, chúng ta, những nhà lãnh đạo, cần thoát khỏi suy nghĩ bảo người khác phải làm gì, thay vào đó, hỏi họ muốn giải quyết vấn đề gì và tài năng gì họ muốn đem đến cho công việc. Bởi nếu bạn có thể mang mình của thứ Bảy đến làm việc vào thứ Tư, bạn sẽ không còn sợ hãi thứ Hai, và cảm xúc mà ta có về thứ Hai là thứ khiến chúng ta là con người.
And as we redesign work for an era of intelligent machines, I invite you all to work alongside me to bring more humanity to our working lives.
Khi thiết kế lại công việc cho kỉ nguyên của máy móc thông minh, tôi muốn mời tất cả các bạn chung sức, mang nhiều tính người hơn vào công việc của chúng ta.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)