I wanted to talk to you today about creative confidence. I'm going to start way back in the third grade at Oakdale School in Barberton, Ohio.
Hôm nay tôi muốn nói với các bạn về lòng tự tin về tính sáng tạo Tôi muốn quay trở lại với như hồi lớp ba ở Oakdale tại Barberton Ohio
I remember one day my best friend Brian was working on a project. He was making a horse out of the clay our teacher kept under the sink. And at one point, one of the girls that was sitting at his table, seeing what he was doing, leaned over and said to him, "That's terrible. That doesn't look anything like a horse." And Brian's shoulders sank. And he wadded up the clay horse and he threw it back in the bin. I never saw Brian do a project like that ever again.
Tôi nhớ một ngày người bạn thân nhất của tôi Brian đang làm trong một dự án Anh ta đang nặn đất sét một con ngựa từ đống đất sét mà cô giáo chúng tôi để ở trong thau. Rồi tự nhiên một cô bé ngồi cạnh cậu ta thấy việc cậu ấy đang làm dòm qua và nói với cậu ấy "trông nó thật kinh khủng ,chẳng giống một con ngựa gì cả Vai Brain khuya xuống Anh ta nắm con ngựa sáp lại và ném vào thùng rác Tôi không bao giớ thấy cậu ta nặn một lần nào nữa.
And I wonder how often that happens, you know? It seems like when I tell that story of Brian to my class, a lot of them want to come up after class and tell me about their similar experience, how a teacher shut them down, or how a student was particularly cruel to them. And then some kind of opt out of thinking of themselves as creative at that point. And I see that opting out that happens in childhood, and it moves in and becomes more ingrained, even, by the time you get to adult life.
Tôi tự hỏi chuyện thế này xảy ra thường xuyên như thế nào Và có vẻ là khi tôi kể câu chuyện đó cho cả lớp nghe Nhiều người khác muốn ở lại sau giờ học và kể cho tôi nghe câu chuyện tương tự của họ khi mà thầy giáo làm họ thất vọng và mất tự tin hứng thú làm một chuyện gì đó như thế nào Rồi một học sinh khác đã phũ phàng với họ thế nào Và một vài tránh né cho chính họ là sáng tạo lúc đó. Tôi cho rằng việc tránh né xảy ra trong thời niên thiếu sẽ ăn nhập và ngấm sâu cho đến khi trưởng thành
So we see a lot of this. When we have a workshop or when we have clients in to work with us side by side, eventually we get to the point in the process that's kind of fuzzy or unconventional. And eventually, these big-shot executives whip out their BlackBerrys and they say they have to make really important phone calls, and they head for the exits. And they're just so uncomfortable. When we track them down and ask them what's going on, they say something like, "I'm just not the creative type." But we know that's not true. If they stick with the process, if they stick with it, they end up doing amazing things. And they surprise themselves at just how innovative they and their teams really are.
Và chúng ta thấy nhiều trường hợp như thế. Như khi ta có một hội thảo hay khi ta có khách hàng làm việc chung dần ta sẽ nhận ra được trong quá trình mờ nhạt và không qui tắc dần những nhân vật quan trọng này lấy ngay di động Blackberry của họ ra và nói họ phải gọi một cuộc điện thoại quan trọng và họ đi ra phía lối ra và cảm thấy không thoải mái Khi chúng tôi tìm họ và hỏi chuyện gì đã xảy ra Họ trả lời đại khái là "tôi không phải là một con người sáng tạo" và chúng tôi biết điều đó là không đúng. Nếu họ làm đúng theo quá trình họ sẽ làm ra được những thứ kì diệu và sẽ ngạc nhiên với chính mình về sự đột phá của chính họ và đội của họ.
So I've been looking at this fear of judgment that we have, that you don't do things, you're afraid you're going to be judged; if you don't say the right creative thing, you're going to be judged. And I had a major breakthrough, when I met the psychologist Albert Bandura.
Tôi đã quan sát su sợ hãi của sự việc bị đánh giá Rằng mình không làm được, sợ mình sẽ bị đánh giá Nếu không nói những thứ sáng tạo,bận sẽ bị đánh giá Tôi đã có một khám phá lớn khi tôi gặp nhà tâm lý học Albert Bandura.
I don't know if you know Albert Bandura, but if you go to Wikipedia, it says that he's the fourth most important psychologist in history -- you know, like Freud, Skinner, somebody and Bandura.
Tôi không biết các bạn có biết Albert Bandura không . Nhưng nếu vào wikipedia, ông ta được nói đến là nhà tâm lý học quan trọng thứ bốn trong lịch sử -- Freud, Skinner, một người nữa và Bandura.
(Laughter)
Bandura đã 86 và vẫn làm việc tại Stanford.
Bandura is 86 and he still works at Stanford. And he's just a lovely guy.
Ông ta rất tốt
So I went to see him, because he's just worked on phobias for a long time, which I'm very interested in. He had developed this way, this, kind of, methodology, that ended up curing people in a very short amount of time, like, in four hours. He had a huge cure rate of people who had phobias. And we talked about snakes -- I don't know why -- we talked about snakes and fear of snakes as a phobia.
Và tôi đã đến gặp ông bởi ông đã nghiên cứu căn bệnh ám ảnh sở hãi một thời gian Đó là lĩnh vực mà tôi quan tâm Ông ta đã phát triển ra phương pháp này chữa khỏi bệnh trong một thời gian ngắn. Trong bốn giờ ông đã chữa được một số lượng lớn người mắc những bệnh ám ảnh. Như khi ta nói về rắn. Tôi không hiểu sao người ta lại nói về rắn . Ta nói về rắn và nỗi sợ rắn như nỗi ám ảnh. Nó thật là thú vị.
And it was really enjoyable, really interesting. He told me that he'd invite the test subject in, and he'd say, "You know, there's a snake in the next room and we're going to go in there." To which, he reported, most of them replied, "Hell no! I'm not going in there, certainly if there's a snake in there."
Ông ấy kể với tôi rằng ông đã mời một vài người đến thí nghiệm và nói rằng "bạn biết không , có một con rắn ở phòng kế bên Chúng ta sẽ vào đó" Hầu hết họ đã đáp lại rằng trời xin lỗi đi, tôi không vào đó đâu chắc chắn là không nếu có rắn trong đó"
But Bandura has a step-by-step process that was super successful. So he'd take people to this two-way mirror looking into the room where the snake was. And he'd get them comfortable with that. Then through a series of steps, he'd move them and they'd be standing in the doorway with the door open, and they'd be looking in there. And he'd get them comfortable with that. And then many more steps later, baby steps, they'd be in the room, they'd have a leather glove like a welder's glove on, and they'd eventually touch the snake. And when they touched the snake, everything was fine. They were cured. In fact, everything was better than fine. These people who had lifelong fears of snakes were saying things like, "Look how beautiful that snake is." And they were holding it in their laps.
Nhưng Bandura đã có một quá trình từng bước một cực kì thành công Ông đưa họ đến chiếc gương hai chiều này nhìn vào căn phòng nơi có con rắn Và họ dẫn cảm thấy an tâm và qua những bước đó ông rời khỏi họ và họ sẽ đứng trước một cánh cửa mở và nhìn vào đó Ông làm cho họ an tâm Và qua nhiều bước như thế Họ sẽ ở trong phòng ,họ sẽ đeo găng tay da như găng tay của người thợ hàn Và dần dần họ sờ con rắn Khi họ sờ con rắn và không bị gì hết. Họ đã được chữa khỏi . Thực chất mọi thứ còn tuyệt vời hơn thế. Những người đó đã từng sợ rắn cả cuộc đời giờ nói "nhìn rắn kìa nó thật đẹp" Và ôm nó lên đùi
Bandura calls this process "guided mastery." I love that term: guided mastery. And something else happened. These people who went through the process and touched the snake ended up having less anxiety about other things in their lives. They tried harder, they persevered longer, and they were more resilient in the face of failure. They just gained a new confidence. And Bandura calls that confidence "self-efficacy," the sense that you can change the world and that you can attain what you set out to do.
Bandura gọi quá trình này là "sự làm chủ được hướng dẫn" Tôi thích cụm từ này Và còn một điều nữa Những người này trải qua quá trình đó và sờ con rắn cuối cùn lại ít lo lắng sợ những thứ khác trong cuộc sống của họ Họ cố nhiều hơn , bền bỉ hơn , Họ kiên cường hơn khi đối diện với thất bại Họ đã đạt được sự tự tin mới Bandura gọi đó là sự tự tin tin tự nảy sinh-- thứ cảm giác là bạn có thể thay đổi cả thế giới là bạn có thể đạt được điều bạn đặt ra
Well, meeting Bandura was really cathartic for me, because I realized that this famous scientist had documented and scientifically validated something that we've seen happen for the last 30 years: that we could take people who had the fear that they weren't creative, and we could take them through a series of steps, kind of like a series of small successes, and they turn fear into familiarity. And they surprise themselves. That transformation is amazing.
Gặp Bandura thực sự gây nhiều cảm xúc cho tôi Tôi nhận ra nhà khoa học này đã ghi lại và chứng minh một cách khoa học thứ mà chúng ta thấy 30 năm nay Việc chúng có thể đưa những người sợ rằng họ không sáng tạo Chúng ta có thể đưa họ qua những bước đó như từng bước nhỏ của thành công Rồi họ sẽ chuyển sự sợ hãi thành sự quen thuộc và họ ngạc nhiên với chính mình Sự chuyển hoá đó thật kì diệu Chúng ta thường thấy điều này ở trường thiết kế
We see it at the d.school all the time. People from all different kinds of disciplines, they think of themselves as only analytical. And they come in and they go through the process, our process, they build confidence and now they think of themselves differently. And they're totally emotionally excited about the fact that they walk around thinking of themselves as a creative person.
Người ta từ nhiều loại nguyên tắc khác nhau nghĩ họ thiên về logic Nhưng khi họ bước vào và trải qua quá trình đó, Họ xây dựng lòng tự tin và giờ họ cho mình hoàn toàn khác Họ hoàn toàn xúc động khi họ đi loạn quanh cho mình là một con người sáng tạo
So I thought one of the things I'd do today is take you through and show you what this journey looks like. To me, that journey looks like Doug Dietz. Doug Dietz is a technical person. He designs large medical imaging equipment. He's worked for GE, and he's had a fantastic career. But at one point, he had a moment of crisis.
Vì thế tôi nghĩ một việc tôi sẽ làm hôm nay là cùng các bạn qua quá trình này Với tôi hành trình này trông như Doug Dietz Doug Dietz là một người của kĩ thuật Ông thiết kế thiết bị chụp hình y tế một thiết bị lớn. Ông làm việc ở GE ,ông có một sự nghiệp tuyệt vời Nhưng có một thời kì ông đã bước vào khủng hoảng
He was in the hospital looking at one of his MRI machines in use, when he saw a young family, and this little girl. And that little girl was crying and was terrified. And Doug was really disappointed to learn that nearly 80 percent of the pediatric patients in this hospital had to be sedated in order to deal with his MRI machine. And this was really disappointing to Doug, because before this time, he was proud of what he did. He was saving lives with this machine. But it really hurt him to see the fear that this machine caused in kids.
Ông đã ở trong bệnh viện nhìn một trong những MRI của mình đang được sử dụng khi ông nhìn thấy một gia đình trẻ Có một cô gái nhỏ Và cô bé khóc thật khủng khiếp Doug thất vọng khi biết rằng 80% bệnh nhân nhi trong bệnh viện này phải bị tiêm thuốc an thần trước khi dùng MRI và điều này làm Doug thất vọng Bởi ở ước đây ông đã tự hào về những điều ông làm Ông đã cứu được bao nhiêu mạng người với chiếc máy này Nhưng nó thật sự làm ông ấy đau đớn khi thành nỗi sợ hãi mà chiếc máy này mang đến cho những đứa trẻ
About that time, he was at the d.school at Stanford taking classes. He was learning about our process, about design thinking, about empathy, about iterative prototyping. And he would take this new knowledge and do something quite extraordinary. He would redesign the entire experience of being scanned. And this is what he came up with.
Đúng lúc đó ông ta đang ở trường thiết kế tại Stanford tham gia những lớp học Ông đang học về quá trình của chúng tôi về thiết kế suy nghĩ và về sự đồng cảm về những nguyên mẫu lặp lại và ông đã ứng dụng kiến thức mới này làm nên một điều khá phi thường Ông có thể thiết kế lại hoàn toàn trải nghiệm bị quét MRI và đây là thứ ông nghĩ ra Ông biết nó thành một chuyến phiêu lưu cho những đứa trẻ
(Laughter)
He turned it into an adventure for the kids. He painted the walls and he painted the machine, and he got the operators retrained by people who know kids, like children's museum people. And now when the kid comes, it's an experience. And they talk to them about the noise and the movement of the ship. And when they come, they say, "OK, you're going to go into the pirate ship, but be very still, because we don't want the pirates to find you."
Ông sơn những bức tường và Sơn chiếc máy Ông cho những nhà phẫu thuật huấn luyện bởi những người mà bọ trẻ biết như những người trong bảo tàng Khi bọn trẻ đếm, đó sẽ là một trải nghiệm Họ sẽ nói chuyện với chúng về tiếng động và con tàu di chuyển Và khi họ tới, họ nói " chúng ta sắp đi vào một con thuyền Hải tặc Nhưng ta không muốn bọn Hải tặc tìm thấy cháu đâu." Và kết quả thật phi thường
And the results were super dramatic: from something like 80 percent of the kids needing to be sedated, to something like 10 percent of the kids needing to be sedated. And the hospital and GE were happy, too, because you didn't have to call the anesthesiologist all the time, and they could put more kids through the machine in a day. So the quantitative results were great. But Doug's results that he cared about were much more qualitative. He was with one of the mothers waiting for her child to come out of the scan. And when the little girl came out of her scan, she ran up to her mother and said, "Mommy, can we come back tomorrow?"
Từ tầm 80% bọn trẻ cần cho thuốc an thần giảm xuống chỉ 10% cần . Bệnh viện và G cũng hài lòng Bởi ta không cần gọi bác sĩ an thần nữa sẽ có nhiều trẻ em được khám qua chiếc máy trong một ngày Vì thế kết quả số lượng cũng thật tuyệt. Nhưng Doug quan tâm nhiều hơn đến chất lượng Ông đã đứng cùng với một bà mẹ đợi con mình quét xong Khi cô bé nhỏ quét xong chạy đến với mẹ của mình và nói, "mẹ ơi ,Mai mình lại đến được không?"
(Laughter)
( tiếng cười)
And so, I've heard Doug tell the story many times of his personal transformation and the breakthrough design that happened from it, but I've never really seen him tell the story of the little girl without a tear in his eye.
Và tôi đã nghe Doug kể chuyện này thật nhiều lần ve về sự chuyển biến trong con người ông và sự đột biến của thiết kế xảy ra từ nó. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy ông kể câu chuyện về cô bé đó mà không khóc.
Doug's story takes place in a hospital. I know a thing or two about hospitals. A few years ago, I felt a lump on the side of my neck. It was my turn in the MRI machine. It was cancer, it was the bad kind. I was told I had a 40 percent chance of survival.
Câu chuyện của ông xảy ra trong một bệnh viện Tôi biết một ít về bệnh viện Một vài năm trước tôi cảm thấy có một cục bướu ở cổ, đến lượt tôi phải bị quét qua máy MRI Đó là một ung thư, tồi tệ Tôi được cho biết là chỉ có 40% sống sót
So while you're sitting around with the other patients, in your pajamas, and everybody's pale and thin --
Khi tôi ngồi với các bệnh nhân khác trong bộ pajama mọi người đều gày gò và xám xịt và khi bạn đang ngồi chờ chụp
(Laughter)
you know? -- and you're waiting for your turn to get the gamma rays, you think of a lot of things. Mostly, you think about: Am I going to survive? And I thought a lot about: What was my daughter's life going to be like without me? But you think about other things. I thought a lot about: What was I put on Earth to do? What was my calling? What should I do? I was lucky because I had lots of options. We'd been working in health and wellness, and K-12, and the developing world. so there were lots of projects that I could work on. But then I decided and committed at this point, to the thing I most wanted to do, which was to help as many people as possible regain the creative confidence they lost along their way. And if I was going to survive, that's what I wanted to do. I survived, just so you know.
bạn nghĩ đến nhiều thứ Hầu hết bạn sẽ nghĩ là không biết mình có sống sót được không? Tôi đã nghĩ rất nhiều Cuộc sống của con gái tôi sẽ ra sao nếu không có tôi? Và bạn nghĩ về những thứ khác Tôi nghĩ rất nhiều về tôi còn gì để làm trên thế giới này Tiếng gọi bên trong tôi là gì? Tôi nên làm gì? Tôi may mắn vì mình có nhiều lựa chọn Chúng tôi đã làm việc trong lĩnh vực sức khỏe và giáo dục cấp 1,2 và ở các nước đang phát triển. Vì thế có rất nhiều dự án tôi đang thực hiện Nhưng tôi quyết định và cống hiến hoàn toàn vào thứ tôi muốn làm là giúp được càng nhiều càng tốt lấy lại sự tự tin về tính sáng tạo mà họ để mất . Và nếu tôi sống sót, đó sẽ là thứ tôi muốn làm. Tôi đã sống sót và bạn biết đó.
(Laughter)
( tiếng cười)
(Applause)
( vỗ tay )
I really believe that when people gain this confidence -- and we see it all the time at the d.school and at IDEO -- that they actually start working on the things that are really important in their lives. We see people quit what they're doing and go in new directions. We see them come up with more interesting -- and just more -- ideas, so they can choose from better ideas. And they just make better decisions.
Tôi thực sự tin rằng khi người ta có được sự tự tin này -- người ta bắt đầu thực sự làm những việc thật sự quan trọng trong cuộc đời họ Chúng ta thường nhìn thấy những chuyện như thế ở trường thiết kế và tại IDEO Tôi thấy những người từ bỏ việc họ đang làm và chuyển sang một hướng khác Tôi thấy họ nghĩ ra những ý tưởng thú vị và ngày càng nhiều ý tưởng và có thể chọn từ nhũng ý tưởng tốt hơn và đưa ra những quyết định tốt hơn. Vì thế tôi biết tại TED bạn sẽ làm những điều thay đổi thế giới
I know at TED, you're supposed to have a change-the-world kind of thing, isn't that -- everybody has a change-the-world thing? If there is one for me, this is it, to help this happen. So I hope you'll join me on my quest, you as, kind of, thought leaders. It would be really great if you didn't let people divide the world into the creatives and the non-creatives, like it's some God-given thing, and to have people realize that they're naturally creative, and that those natural people should let their ideas fly; that they should achieve what Bandura calls self-efficacy, that you can do what you set out to do, and that you can reach a place of creative confidence and touch the snake.
Mọi người đều có một thứ để thay đổi thế giới Nếu tôi có thì bạn cũng có và nó sẽ xảy đến. Vì thế tôi mong các bạn sẽ cùng tôi trong hành trình này Các bạn chính là những nhà lãnh đạo Sẽ thật tuyệt vời nếu bạn đừng để người ta chia rẽ thế giới thành những người sáng tạo và những người không sáng tạo như thế là sinh ra đã thế mà để người ta nhận ra họ bẩm sinh đã sáng tạo và những con người bẩm sinh đó nên để ý tưởng của họ bay xa. Rằng họ có thể đạt được mức độ mà Bandura gọi là tự hiệu lực Nghĩa là bạn có thể làm điều mà bạn muống là bạn có thể đạt đến mức độ tự tin về sự sáng tạo và sờ một con rắn. Cảm ơn
Thank you.
( vỗ tay)
(Applause)