I had requested slides, kind of adamantly, up till the -- pretty much, last few days, but was denied access to a slide projector. (Laughter) I actually find them a lot more emotional -- (Laughter) -- and personal, and the neat thing about a slide projector is you can actually focus the work, unlike PowerPoint and some other programs. Now, I agree that you have to -- yeah, there are certain concessions and, you know, if you use a slide projector, you're not able to have the bad type swing in from the back or the side, or up or down, but maybe that's an O.K. trade-off, to trade that off for a focus. (Laughter) It's a thought. Just a thought. And there's something nice about slides getting stuck. And the thing you really hope for is occasionally they burn up, which we won't see tonight. So.
Tôi từng hỏi xin các slide hình, một cách cứng rắn đấy nhé, cho đến khi vài ngày gần đây, người ta không cho tôi mượn nổi cái máy chiếu kính ảnh. (Cười) Điều đó khiến tôi xúc động nhiều lắm (Tràng cười) thậm chí là nỗi buồn riêng tư, điều tuyệt vời của cái máy chiếu ảnh là việc bạn có thể tập trung vào tác phẩm, không như PowerPoint hay các chương trình khác. Tôi đồng ý rằng bạn không có nhiều sự lựa chọn -- máy đó khá là khó dùng và, khi sử dụng máy chiếu kính ảnh ta không thể tạo hiệu ứng để những dạng chữ xấu chạy vào từ phía sau, bên hông, đi lên hoặc đi xuống, nhưng có lẽ đó là một sự hi sinh xứng đáng, để đổi lấy sự tập trung. (Cười) Đó là ý của tôi. Chỉ là một ý nghĩ thôi nhé. Khi các slide hình bị đứng thì vui lắm nhé. Ai cũng ước ao giá cái máy cháy phứt đi cho xong,© nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra hôm nay đâu.
With that, let's get the first slide up here. This, as many of you have probably guessed, is a recently emptied beer can in Portugal. (Laughter) This -- I had just arrived in Barcelona for the first time, and I thought -- you know, fly all night, I looked up, and I thought, wow, how clean. You come into this major airport, and they simply have a B. I mean, how nice is that? Everything's gotten simpler in design, and here's this mega airport, and God, I just -- I took a picture. I thought, God, that is the coolest thing I've ever seen at an airport. Till a couple months later, I went back to the same airport -- same plane, I think -- and looked up, and it said C. (Laughter) It was only then that I realized it was simply a gate that I was coming into. (Laughter)
Vì vậy, hãy xem tấm hình đầu tiên nào. Vật này, như quý vị có thể đã đoán được, là một lon bia mới được uống hết ở Bồ Đào Nha. (Tràng cười) còn đây là khi tôi ghé Barcelona lần đầu tiên, bất chợt tôi nghĩ bạn biết đấy, bay cả đêm rồi, tôi ngước nhìn, và tự nhủ: ôi trời, đơn giản gọn nhẹ quá. Ta bước vào một sân bay lớn, và chỉ thấy một chữ B. Quá hay, phải không nào? Mọi thứ đều được thiết kế đơn giản hơn, thậm chí cả một cái sân bay cỡ lớn, Chúa ơi, tôi phải chụp một tấm hình. ôi Chúa tôi, đây là thứ tuyệt nhất mà tôi từng thấy ở một sân bay. Cho đến vài tháng sau đó, Tôi trở lại sân bay đó -- cũng chiếc máy bay đó, chắc vậy -- rồi tôi ngước nhìn, trên đó là chữ C. (Tràng cười) Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra rằng thứ mà tôi thấy chỉ là cổng vào sân bay (Tràng cười)
I'm a big believer in the emotion of design, and the message that's sent before somebody begins to read, before they get the rest of the information; what is the emotional response they get to the product, to the story, to the painting -- whatever it is. That area of design interests me the most, and I think this for me is a real clear, very simplified version of what I'm talking about. These are a couple of garage doors painted identical, situated next to each other. So, here's the first door. You know, you get the message. You know, it's pretty clear. Take a look at the second door and see if there's any different message. O.K., which one would you park in front of? (Laughter) Same color, same message, same words. The only thing that's different is the expression that the individual door-owner here put into the piece -- and, again, which is the psycho-killer here? (Laughter) Yet it doesn't say that; it doesn't need to say that. I would probably park in front of the other one.
Tôi là một tín đồ của sự biểu hiện cảm xúc từ thiết kế, và thông điệp được truyền đạt trước khi người xem đọc được, thậm chí trước khi họ hiểu được hết những thông tin đó; họ phản hồi với cảm xúc nào khi nhìn vào tác phẩm đó, câu chuyện, bức tranh đó, bất kể cái gì. Đó là khía cạnh thu hút tôi nhiều nhất, tôi nghĩ tác phẩm này thể hiện rất rõ, một phiên bản rất đơn giản về những gì mà tôi đang diễn giải. Đây là hai cánh cửa được sơn giống nhau, được đặt kề nhau. Đây là cái cửa đầu tiên, ghi "Cấm đỗ xe" Rất rõ ràng phải không nào. Hãy nhìn vào cái cửa thứ hai và tìm xem có sự khác biệt hay không. OK, bạn sẽ đỗ xe trước cái cửa nào? (Tràng cười) Màu giống nhau, thông điệp giống nhau, từ ngữ giống nhau. Điều duy nhất khác biệt là sự biểu hiện mà người chủ của chúng đặt vào tác phẩm, bạn thấy đó, ai trong hai người viết tấm biển này dễ nổi nóng hơn? (Tràng cười) có thể thấy cách viết trên hai cánh cửa bộc lộ thái độ của mỗi người. vì thế tôi sẽ đỗ xe trước cái cửa bị mất chữ.
I'm sure a lot of you are aware that graphic design has gotten a lot simpler in the last five years or so. It's gotten so simple that it's already starting to kind of come back the other way again and get a little more expressive. But I was in Milan and saw this street sign, and was very happy to see that apparently this idea of minimalism has even been translated by the graffiti artist. (Laughter) And this graffiti artist has come along, made this sign a little bit better, and then moved on. (Laughter) He didn't overpower it like they have a tendency to do. (Laughter)
Chắc hẳn nhiều người các bạn để ý thấy thiết kế đồ họa ngày càng trở nên đơn giản hơn so với 5 năm trước. Đơn giản tới nỗi nó đang có chiều hướng quay ngược chiều để có thể biểu hiện nhiều hơn. Nhưng khi tôi ở Milan và nhìn thấy tấm biển chỉ đường này, tự nhiên thấy hạnh phúc vô cùng vì phong trào "tối giản" được thể hiện rất rõ bởi họa sĩ graffiti đường phố. (Tràng cười) Tay họa sĩ này không biết ở đâu xuất hiện, làm aấm biển trông đẹp hơn một chút, rồi bỏ đi. (Tràng cười) Anh ta không màu mè quá mức như người khác thường làm. (Tràng cười)
This is for a book by "Metropolis." I took some photos, and this is a billboard in Florida, and either they hadn't paid their rent, or they didn't want to pay their rent again on the sign, and the billboard people were too cheap to tear the whole sign down, so they just teared out sections of it. And I would argue that it's possibly more effective than the original billboard in terms of getting your attention, getting you to look over that way. And hopefully you don't stop and buy those awful pecan things -- Stuckey's.
Tấm này là cho một quyển sách của Metropolis. Tôi chụp vài tấm hình, đây là tấm biển quảng cáo ở Florida, chắc công ty đó chưa trả tiền thuê biển, hoặc họ không muốn trả tiếp tiền thuê biển, còn mấy người làm biển thì rẻ tiền đến nỗi không thèm dẹp hết tấm biển, bởi vậy mới xóa mỗi chỗ một ít. Dù sao, tôi sẵn sàng tranh luận thế này còn dễ gây chú ý hơn khi nó còn nguyên vẹn, làm cho ta ngước nhìn. Mong rằng không ai ngừng lại để mua món hồ đào hiệu Stuckey dở tệ này nhé.
This is from my second book. The first book is called, "The End of Print," and it was done along with a film, working with William Burroughs. And "The End of Print" is now in its fifth printing. (Laughter) When I first contacted William Burroughs about being part of it, he said no; he said he didn't believe it was the end of print. And I said, well, that's fine; I just would love to have your input on this film and this book, and he finally agreed to it. And at the end of the film, he says in this great voice that I can't mimic but I'll kind of try, but not really, he says, "I remember attending an exhibition called, 'Photography: The End of Painting.'" And then he says, "And, of course, it wasn't at all." So, apparently when photography was perfected, there were people going around saying, that's it: you've just ruined painting. People are just going to take pictures now. And of course, that wasn't the case.
Bức này từ cuốn sách thứ hai của tôi. Quyển đầu có tên là "The End of Print" cùng làm chung với một cuốn phim, hợp tác với William Burroughs. "The End of Print" nay đã được tái bản lần năm. (Tràng cười) Mới đầu khi tôi mời William Burrows tham gia, anh ấy từ chối, bảo rằng anh không tin in giấy đã hết thời. Tôi nói, được rồi, tốt thôi; Tôi chỉ cần chút đóng góp của anh cho bộ phim và cuốn sách, cuối cùng anh cũng đồng ý. Cuối phim, anh ấy phát biểu với một giọng rất hay tôi không giả được, nhưng sẽ cố, "Tôi nhớ hồi tham gia một cuộc triển lãm có tên, 'Photography: The End of Painting.'" Rồi anh nói, "Dĩ nhiên, không phải hoàn toàn như vậy." Rõ ràng khi công nghệ chụp ảnh được hoàn thiện, nhiều người có ý kiến, việc đó làm tiêu tan hội họa Giờ tất cả đều sẽ chụp hình, không ai vẽ tranh nữa. Dĩ nhiên, sự thật không như vậy.
So, this is from "2nd Sight," a book I did on intuition. I think it's not the only ingredient in design, but possibly the most important. It's something everybody has. It's not a matter of teaching it; in fact, most of the schools tend to discount intuition as an ingredient of your working process because they can't quantify it: it's very hard to teach people the four steps to intuitive design, but we can teach you the four steps to a nice business card or a newsletter. So it tends to get discounted. This is a quote from Albert Einstein, who says, "The intellect has little to do on the road to discovery. There comes a leap in consciousness -- call it intuition or what you will -- and the solution just comes to you, and you don't know from where or why." So, it's kind of like when somebody says, Who did that song? And the more you try to think about it, the further the answer gets from you, and the minute you stop thinking about it, your intuition gives you that answer, in a sense.
Bức này được trích từ quyển "2nd Sight" Tôi làm quyển sách này nói về trực giác. Đây không phải là yếu tố duy nhất trong thiết kế nhưng nó lại có thể là quan trọng nhất. Ai cũng có nó. Nhưng không phải muốn là dạy được; hầu hết các trường đều muốn giảm học phí như nguyên liệu cho quy trình làm việc của bạn vì họ không thể cân đo đong đếm nó: bốn bước thiết kế trực cảm rất khó dạy, chúng tôi có thể dạy bốn bước làm tấm danh thiếp đẹp hoặc thư tin tức. Vì vậy học phí thường được giảm giá. Albert Einstein từng nói "Trên con đường khám phá, tài trí không phải là tất cả. Nếu ý thức thực hiện một bước nhảy liều lĩnh -- có thể gọi nó là trực giác nếu muốn -- câu trả lời sẽ tự đến mà bạn không biết bằng cách nào và tại sao." Giống như khi một người hỏi, Ai sáng tác ra bài hát đó? Suy nghĩ càng nhiều, bạn càng có nhiều câu trả lời, một khi bạn ngừng suy nghĩ, trực giác sẽ cho bạn câu trả lời theo một ý nghĩa nào đó.
I like this for a couple of reasons. If you've had any design courses, they would teach you you can't read this. I think you eventually can and, more importantly, I think it's true. "Don't mistake legibility for communication." Just because something's legible doesn't means it communicates. More importantly, it doesn't mean it communicates the right thing. So, what is the message sent before somebody actually gets into the material? And I think that's sometimes an overlooked area.
Có nhiều lý do tôi thích lý luận này. Nếu ai từng học qua khóa đào tạo thiết kế, họ dạy bạn không thể đọc được thứ này. Tôi nghĩ ta có thể, và quan trọng hơn, đây là sự thật. "Đừng nhầm sự rõ ràng dễ đọc với khả năng truyền đạt." Chỉ vì một thứ dễ đọc, không có nghĩa nó có khả năng truyền đạt. Hơn thế nữa, chưa chắc nó truyền được đúng thông điệp. Quay lại thông điệp lúc nãy, nó là gì nhỉ? hình như cuối cùng họ đã đề cập đến nguyên vật liệu? Tôi nghĩ đề tài này bị bỏ qua nhiều lắm.
This is working with Marshall McLuhan. I stayed and worked with his wife and son, Eric, and we came up with close to 600 quotes from Marshall that are just amazing in terms of being ahead of the times, predicting so much of what has happened in the advertising, television, media world. And so this book is called "Probes." It's another word for quotes. And it's -- a lot of them are never -- have never been published before, and basically, I've interpreted the different quotes. So, this was the contents page originally. When I got done it was 540 pages, and then the publisher, Gingko Press, ended up cutting it down considerably: it's just under 400 pages now. But I decided I liked this contents page -- I liked the way it looks -- so I kept it. (Laughter) It now has no relevance to the book whatsoever, but it's a nice spread, I think, in there. (Laughter)
Công trình này tôi thực hiện chung với Marshall McLuhan. Tôi ở lại và làm việc với vợ và con ông ấy, Eric. quy tụ được gần 600 câu phát ngôn của Marshall thật kỳ diệu, ông ấy đã đi trước thời đại, dự đoán được rất nhiều thứ xảy ra sau đó trong giới quảng cáo, truyền hình, truyền thông. Quyển sách này gọi là "Probes." Có nghĩa là châm ngôn. Nhiều câu chưa bao giờ được xuất bản trước đó, tóm lại là, tôi giải thích những câu châm ngôn đó. Còn đây là trang nội dung gốc. Khi tôi xong thì đã có tới 540 trang. sau đó nhà xuất bản, Gingko Press, biên tập và cắt bớt khá nhiều: giờ sách chỉ còn dưới 400 trang. Nhưng tôi thích cách trình bày của trang này -- nhìn được lắm -- nên tôi giữ lại. (Tràng cười) Giờ nó chẳng liên quan gì đến cuốn sách cả, nhưng tôi thấy trang đôi đó rất đẹp. (Tràng cười)
So, a couple spreads from the book: here McLuhan says, "The new media are not bridges between Man and Nature; they are Nature." "The invention of printing did away with anonymity, fostering ideas of literary fame and the habit of considering intellectual effort as private property," which had never been done before printing. "When new technologies impose themselves on societies long habituated to older technologies, anxieties of all kinds result." "While people are engaged in creating a totally different world, they always form vivid images of the preceding world." I hate this stuff. It's hard to read. (Laughter) (Applause) "People in the electronic age have no possible environment except the globe, and no possible occupation except information gathering." That was it. That's all he saw as the options. And not too far off.
Đây là một vài trang đôi khác: ở đây ông McLuhan nói rằng, "Phương tiện truyền thông mới không phải là cầu nối giữa Con người và Nhiên nhiên; chúng là thiên nhiên." Sáng chế ngành in đã phế bỏ sự vô danh, khuyến khích sự nổi tiếng văn học và thói quen coi nỗ lực trí tuệ như tài sản riêng," chưa ai nhận ra điều đó vào trước thời đại in ấn. "Khi công nghệ mới được áp đặt lên xã hội đã quen với công nghệ cũ từ rất lâu, sẽ gây ra đủ thứ băn khoăn lo lắng." "Trong khi con người bận rộn sáng tạo ra một thế giới hoàn toàn khác, họ luôn hình thành những cảnh tượng sống động của thế giới đi trước." Tôi ghét trang này. Khó đọc quá đi mất. (Tràng cười) (Vỗ tay) Con người sống trong kỷ nguyên điện tử không có môi trường nào khác ngoài quả địa cầu, và không có nghề nghiệp nào khác ngoài thu thập thông tin." Thế là hết. Đó là tất cả các chọn lựa mà ông thấy. Và cũng không quá xa xôi.
So, this is a project for Nine Inch Nails. And I only show it because it seemed like it got all this relevancy all of a sudden, and it was done right after 9/11. And I had recently discovered a bomb shelter in the backyard of a house I had bought in LA that the real estate person hadn't pointed out. (Laughter) There was some bomb shelter built, apparently in the '60s Cuban missile crisis. And I asked the real estate guy what it was as we were walking by, and he goes, "It's something to do with the sewage system." I was, O.K.; that's fine. I finally went down there, and it was this old rusted circular thing, and two beds, and very kind of creepy and weird. And also, surprisingly, it was done in kind of a cheap metal, and it had completely rusted through, and water everywhere, and spiders. And I thought, you know, what were they thinking? You'd think maybe cement, possibly, or something. But anyway, I used this for a cover for the Nine Inch Nails DVD, and I've also now fixed the bomb shelter with duct tape, and it's ready. I think I'm ready. So.
Tiếp theo, đây là một công trình cho nhóm nhạc Nine Inch Nails. Tôi trình bày vì nó thích đáng với đề tài hôm nay. Tôi làm ngay sau sự kiện 11/9. Gần đây tôi phát hiện một cái hầm tránh bom sau vườn nhà tôi ở Los Angeles mà tay môi giới bất động sản không cho tôi biết. (Tràng cười) Cái hầm được xây vào những năm 60 khi có khủng hoảng tên lửa Cuba. Tôi hỏi người môi giới bất động sản nó là cái gì, anh ta nói, "Là một phần trong hệ thống cống thải." Tôi nói, được rồi, tốt thôi. Tôi chui xuống xem và phát hiện một cái hầm cũ đã rỉ sét, có hai cái giường, căn phòng rất lạ và đáng sợ. Kỳ lạ thay, vật liệu xây dựng là kim loại rẻ tiền, gần như bị rỉ hoàn toàn, bị thấm nước và nhện bò khắp nơi. Tôi tự hỏi hồi xưa họ đã nghĩ gì? Nếu là ta, có lẽ chúng ta đã xây bằng xi-măng, hay đại loại thế. Dù sao đi nữa, tôi dùng nó để làm bìa đĩa DVD cho Nine Inch Nails, đầu tiên sửa nó bằng băng keo dán, rồi chụp hình cho nó lên bìa, vậy là xong.
This is an experiment, really, for a client, Quicksilver, where we were taking what was a six-shot sequence and trying to use print as a medium to get people to the Web. So, this is a six-shot sequence. I've taken one shot; I cropped it a few different ways. And then the tiny line of copy says, If you want to see this entire sequence -- how this whole ride was -- go to the website. And my guess is that a lot of the surf kids did go to the site to get this entire picture. Got no way of tracking it, so I could be totally wrong. (Laughter) I don't have the site. It's just the piece itself.
Đây là một thử nghiệm cho Quicksilver, một khách hàng, chúng tôi làm một thước hình 6 cảnh chụp và thử dùng ấn phẩm như một phương tiện thu hút người xem truy cập Web. Đây là thước hình. Cứ mỗi cảnh, tôi cắt xén nó theo nhiều cách khác nhau. Dòng chữ nhỏ ở dưới ghi là, Nếu bạn muốn xem phần còn lại, muốn xem cái này diễn ra thế nào, thì hãy ghé website. Tôi đoán là nhiều trẻ lướt ván đã ghé thăm website để xem toàn bộ bức hình. Ai biết được. Chúng tôi đã không đo lượng truy cập, tôi có thể sai. (Tràng cười) Tôi không có hình trang web đó ở đây. Chỉ có tấm hình này thôi.
This is a group in New York called the Coalition for a Smoke-free Environment -- asked me to do these posters. They were wild-posted around New York City. You can't really -- well, you can't see it at all -- but the second line is really the more kind of payoff, in a sense. It says, "If the cigarette companies can lie, then so can we." But -- (Laughter) (Applause) -- but I did. These were literally wild-posted all over New York one night, and there were definitely some heads turning, you know, people smoking and, "Huh!" (Laughter) And it was purposely done to look fairly serious. It wasn't some, you know, weird grunge type or something; it looked like they might be real. Anyway.
Đây là một tổ chức ở New York gọi là Liên minh chống hút thuốc; nhờ tôi làm vài tấm quảng cáo. dán hàng loạt vòng quanh thành phố New York. Bạn không nhìn thấy hết ở đây đâu Dòng chữ thứ hai nghe như sự trả đũa, theo một nghĩa nào đó. Nó bảo "Nếu các công ty thuốc lá nói dối được, chúng tôi cũng có thể" (Tràng cười) (Vỗ tay) tôi đã làm thế. Những tấm này đã được dán hàng loạt quanh New York chỉ trong một đêm, chắc chắn một vài cái đầu đã phải ngoái lại, người ta đang hút thuốc, thấy nó và thốt lên "Hả?" (Tràng cười) Tôi cố ý làm cho nó trông nghiêm trọng một chút. Đó chẳng phải là phông chữ kì dị hay gì đó; đằng nào thì nó nhìn gần như thật vậy.
Poster for Atlantic Center for the Arts, a school in Florida.
là tấm quảng cáo cho Trung Tâm Nghệ Thuật Atlantic tại Florida.
This amazes me. This is a product I just found out. I was in the Caribbean at Christmas, and I'm just blown away that in this day and age they will still sell -- not that they will sell -- that there is felt a need for people to lighten the color of their skin. This was either an old product with new packaging, or a brand-new package, and I just thought, Yikes! How's that still happening?
Công trình này tôi vừa phát hiện, làm tôi kinh ngạc. Giáng sinh trước tôi đi nghỉ ở vùng biển Ca-ri-bê, Hoàn toàn bị bất ngờ khi thời điểm này mà họ còn bán thứ này. chưa chắc hàng này bán được lạ làm sao họ nghĩ rằng người ta còn có nhu cầu làm trắng da. Đây là một sản phẩm nôm na là bình mới rượu cũ, với bao bì hoàn toàn mới, và tôi chợt nghĩ, Ôi trời! Sao vẫn còn cảnh tượng này?
I do a lot of workshops all over the world, really, and this particular assignment was to come up with new symbols for the restroom doors. (Laughter) I felt this was one of the more successful solutions. The students actually cut them up and put them up around bars and restaurants that night, and I just always have this vision of this elderly couple going to use the restroom ... (Laughter)
Tôi chủ trì nhiều buổi tập huấn khắp thế giới, thật đấy, và nhiệm vụ lần đó là nghĩ ra biểu tượng mới cho cửa nhà vệ sinh. (Tràng cười) Tôi thấy đây là một giải pháp tương đối tốt. Sinh viên đã cắt chúng rồi dán ở các quán bar và nhà hàng tối hôm đó, tôi tưởng tượng thấy một cặp vợ chồng già đi tìm nhà vệ sinh... (Tràng cười)
I did some work for Microsoft a few years back. It was a worldwide branding campaign. And it was interesting to me -- my background is in sociology; I had no design training, and sometimes people say, well, that explains it -- but it was a very interesting experiment because there's no product that I had to sell; it was simply the image of Microsoft they were trying to improve. They thought some people didn't like them. (Laughter) I found out that's very true, working on this campaign worldwide.
Vài năm trước tôi có làm cho Microsoft. Thực hiện một chiến dịch toàn cầu. Thật thú vị là tôi học xã hội học, không qua đào tạo về thiết kế, đôi khi người ta nói, ồ, hèn gì nhưng dịp đó đúng là một thử nghiệm thú vị vì tôi không phải bán một món hàng nào cả; họ chỉ đơn giản muốn cải thiện hình ảnh của Microsoft. Họ nghĩ nhiều người không thích nó. (Tràng cười) Tôi nhận ra rằng điều đó đúng, khi làm việc cho chiến dịch toàn cầu này.
And our goal was to try to humanize them a bit, and what I did was add type and people to the ad, which the previous campaign had not had, and nobody remembered them, and nobody referenced them. And we were trying to say that, hey, some of these guys that work there are actually OK; some of them actually have friends and family, and they're not all awful people. And the umbrella campaign was "Thank God it's Monday." So, we tried to take this -- what was perceived as a negative: their over-competitiveness, their, you know, long working hours -- and turn it into a positive and not run from it. You know: Thank God it's Monday -- I get to go back to that little cubicle, those fake gray walls, and hear everybody else's conversations f or 10 hours and then go home.
Mục tiêu chúng tôi là nhân cách hóa nó lên một chút, tôi bổ sung chữ và ảnh con người vào mẩu quảng cáo, những nhân tố mà chiến dịch trước chưa có, và không ai nhớ tới, cũng không ai nhắc tới. Chúng tôi cố gắng gửi đến một thông điệp, rằng, mấy người làm việc ở đó thật ra cũng ổn đấy; một số người thật ra cũng có bạn bè và gia đình, không phải mọi người đều xấu. Và chiến dịch mẹ có tên là "Thứ Hai đây rồi, cảm ơn Chúa." Chúng tôi cố gắng dùng hình ảnh này, cái đã gây ấn tượng không tích cực: sự cạnh tranh quá mức của họ, hay còn là sự làm việc quá lâu, biến ý nghĩa thành tích cực nhưng không quá rời xa tác phẩm gốc. Bạn biết đấy: Thứ Hai đến rồi, cảm ơn Chúa. Tôi phải trở lại công sở, bao quanh bởi mấy bức tường xám xịt giả tạo, và nghe người khác nói chuyện suốt 10 giờ đồng hồ rồi về nhà.
But anyway, this is one of the ads I was most pleased with, because they were all elaborately art-directed, and this one I thought actually felt like the girl was looking at the computer. It says, "Wonder Around." And then it's a piece of the software. And this is how the ad ran around the world. In Germany, they made one small change without checking with me -- nor did they have to, because it was done through agencies -- but see if you can tell the difference. This is how the ad ran throughout the world; Germany made one slight change in the ad. (Laughter)
Dù sao chăng nữa, đây là một trong những mẩu quảng cáo tôi hài lòng nhất, vì chúng có sự chỉ đạo nghệ thuật rất tỉ mỉ, trong bức hình này, có vẻ như cô bé đang thật sự nhìn vào máy tính. Dòng chữ ghi "Hãy hỏi vòng quanh." Và rồi đó là một phần của phần mềm. Cứ như thế mẩu quảng cáo được đem ra khắp thế giới. Họ có chỉnh sửa một chút tại Đức mà không báo tôi, họ không cần phải báo, vì tôi làm thông qua đại lý trung gian, nhưng các bạn hãy thử tìm sự khác biệt nhé. Đây là mẩu quảng cáo dùng cho khắp thế giới; Ở Đức, người ta thêm vào một sự thay đổi nhỏ. (Tràng cười)
Now, there's kind of two issues here. If you're going to put a kid in the ad, pick one that looks alive. (Laughter) I just have a feeling this kid's been there for a week, you know. He's just really hoping that boots up and, you know ... (Laughter) And then as the agency explained to me, they said, "Look, we don't have little green people in our country; why would we put little green people in our ads, for instance?" So, I understand their logic. I totally disagree with it; I think it's a very small-minded approach, the world is certainly much more global, and I certainly think the people of Germany could have handled a little black girl sitting in front of a computer, though we'll never know.
Vấn đề là, có hai vấn đề ở đây. Ít nhất nếu muốn thêm một đứa trẻ vào đó, thì hãy chọn đứa nào nhìn có sức sống một chút. (Tràng cười) Tôi thấy dường như đứa trẻ này ngồi ở đó suốt một tuần rồi. Thằng bé có vẻ đang mong cái máy khởi động, và, bạn biết đấy... (Tràng cười) Bên đại lý giải thích cho tôi rằng "Ví dụ nhé, nếu một quốc gia không có chủng người xanh cư trú; thì có ích gì khi chụp hình người đó để làm quảng cáo?" Tôi hiểu cách nghĩ của họ. Nhưng tôi không đồng ý. Tôi nghĩ đó là cách suy nghĩ rất thiển cận, thế giới này chắc chắn có tính bao trùm hơn thế, tôi chắc rằng người Đức có thể chấp nhận hình ảnh một cô bé da đen ngồi trước máy tính, mặc dù chúng ta có thể không bao giờ biết được.
This is some work from Ray Gun. And the point of this magazine was to read the articles, listen to the music, and try to interpret it. There's no grid, there's no system, there's nothing set up in advance. This is an opener for Brian Eno, and it's just kind of my personal interpretation of the music. This is rockstars talking about teachers they had lusted after in school. There's a lot of great writing in "Ray Gun." And I was fortunate to find a photograph of a teacher sitting on some books. (Laughter)
Đây là vài tác phẩm của Ray Gun. Ý nghĩa của tạp chí này là đọc bài viết, lắng nghe âm nhạc, và cố gắng giải thích nó. Không có cấu trúc lưới, không có hệ thống, không có gì được sắp đặt trước. Đây là bài mở đầu cho Brian Eno, Sự cảm nhận âm nhạc của tôi rất giống thế này. Còn ở đây, những ngôi sao nhạc rock nói về những giáo viên làm họ mê mẩn hồi còn đi học. Có rất nhiều bài viết hay trong Ray Gun. May quá, tôi tìm được một bức hình có cô giáo đang ngồi trên mấy quyển sách. (Tràng cười)
Article on Bryan Ferry -- just really boring article -- so I set the whole article in Dingbat. (Laughter) You could -- you could highlight it; you could make it Helvetica or something: it is the actual article. I suppose you could eventually decode it, but it's really not very well written; it really wouldn't be worthwhile. (Laughter)
Bài viết về Brian Ferry thì chán lắm, nên tôi để toàn bộ với phông chữ Dingbat. (Tràng cười) Bạn có thể bôi sáng nó, bạn cũng có thể đổi thành phông Helvetica hoặc tương tự: đó là một bài viết hẳn hoi. Tôi nghĩ bạn có thể giải mã nó nếu chịu khó, nhưng nói thật nó viết không được hay, chẳng đáng công đâu. (Tràng cười)
Having done a lot of magazines, I'm very curious how big magazines handle big stories, and I was very curious to see how Time and Newsweek would handle 9/11. And I was basically pretty disappointed to see that they had chosen to show the photo we'd already seen a million times, which was basically the moment of impact. And People magazine, I thought, got probably the best shot. It's kind of horsey type, but the texture -- the second plane not quite hitting: there was something more enticing, if that's the right -- it's not the right word -- but in this cover than Time or Newsweek.
Tôi từng thực hiện thiết kế nhiều tạp chí, nên rất tò mò muốn biết tạp chí viết các sự kiện lớn ra sao, cũng như tạp chí Times và Newsweek viết về sự kiện 11/9 thế nào. Tôi cực kỳ thất vọng khi thấy họ chọn tấm hình mà ta đã xem hàng triệu lần, là thời điểm căn bản khi sự việc diễn ra. Tôi nghĩ tạp chí People có tấm hình đẹp nhất. Thiết kế này trông giống ngựa, nhưng kết cấu nền chiếc máy bay chưa chạm vào hẳn: có một cái gì đó có sức thu hút hơn, nếu tôi dùng từ đó đúng, không, từ đó không đúng trang bìa này có sức hút hơn so với tạp chí Time hay Newsweek.
But when I got into this magazine, there's something kind of disturbing, and this continued. On the left we see people dying; we see people running for their lives. And on the right we learn that there's a new way to support your breast. The coveted right-hand page was not given up to the whole issue. Look at the image of this lady -- who knows what she's going through? -- and the copy says: "He knows just how to give me goosebumps." Yeah, he jumps out of buildings. It's -- unfortunately, this one works, kind of, as a spread.
Vậy mà khi tôi đọc cuốn tạp chí, có cái gì đó rất phiền nhiễu, nó cứ tiếp diễn. Bên trái ta thấy cảnh người ta đang chết dần, rồi chạy mong thoát chết. Bên phải ta thấy dòng tít quảng cáo dụng cụ nâng ngực mới. Rõ ràng phía phải trang bìa không thể được dành trọn cho sự kiện lịch sử đó. Hãy nhìn tấm ảnh người phụ nữ này Có ai biết cô ta đang phải trải qua chuyện gì không? Và dòng chữ bên kia ghi "Anh ta biết cách làm tôi nổi da gà." Vâng, anh ta nhảy khỏi tòa nhà. kém may mắn thay, cái cách nó làm trang đôi này trở nên ấn tượng.
And this continued through the entire magazine. It did not let up. This says: "One clean fits all." . There were a lot of orphans made this day, and here's a dead body being brought out. It just seems to me possibly even a blank page would have been more appropriate. And this one I think is possibly the worst: two ladies, both facing the same way, both wearing jeans. One -- who knows what she's going through; the other one is worried about model behavior and milk.
cứ thế, toàn bộ quyển tạp chí được sắp xếp theo cách đó. Nó không kết thúc. Phần này được chú thích: "Một cuộc tẩy rửa cho tất cả." Có nhiều đứa trẻ trở thành mồ côi sau ngày này. Còn đây, một xác chết đang được khiêng ra ngoài. Thực sự mà nói một trang trắng ở đó thì đã phù hợp hơn nhiều lắm. Nhưng tôi nghĩ cái này mới là tệ nhất: Hai người phụ nữ, nhìn về một hướng, cả hai đều mặc jeans. Một người biết mình đang chứng kiến cái gì; Còn người kia chỉ quan tâm tới cách người mẫu hành xử và sữa.
And -- I gave a talk in New York a couple months after this, and afterwards somebody came up to me and they said that -- they actually emailed me -- and they said that they appreciated the talk, and when they got back to their car, they found a note on their car that made them think maybe New York was getting back to being New York again after this event -- it had been a few months. This was what they found on their car. (Laughter) There's very few times you'd be happy to find this on your car, but it did seem to indicate that we were coming back.
Và Tôi thuyết trình ở New York vài tháng sau đó, khi kết thúc có người gặp tôi để nói rằng người đó gửi email cho tôi, họ đánh giá cao bài nói chuyện, khi họ trở ra xe, tìm thấy một mảnh ghi chú trên xe làm họ suy nghĩ có lẽ New York đã trở lại thành New York sau sự kiện này -- từ đó đến nay đã vài tháng. Đây là mảnh giấy họ tìm thấy trên xe. (Tràng cười) Không có nhiều lần bạn tìm thấy cái này trên xe mà cảm thấy sung sướng đâu, nhưng quả thật nó ngụ ý rằng chúng ta đang quay về thời cũ.
This is my desktop. Somebody told me today there was this thing called folders, but I don't know what they are. These are my notes for the talk -- there might be a correlation here. We are wrapping up.
Đây là màn hình vi tính của tôi. Có người hôm nay nói với tôi rằng có một thứ gọi là thư mục, tôi không biết nó là gì. Đây là ghi chép bài thuyết trình của tôi - có thể có sự tương quan. Chúng ta gần xong rồi.
This I saw on the plane, flying in, for hot new products. I'm not sure this is an improvement, or a good idea, because, like, if you don't spend quite enough time in front of your computer, you can now get a plate in the keyboard, so there's no more faking it -- that you don't really sit at your desk all day and eat and work anyway. Now there's a plate, and it would be really, really convenient to get a piece of pizza, then type a little bit, then ... I'm just not sure this is improvement.
Tôi thấy thứ này trên máy bay, để quảng cáo sản phẩm mới. Tôi không chắc có thể coi đây là sự cải thiện hay ý tưởng tốt, vì nếu bạn không dành đủ thời gian ngồi trước máy tính, giờ bạn có cái đĩa trong bàn phím, cho nên không thể giả vờ dù sao đi nữa bạn đâu có thực sự ngồi cả ngày vừa ăn vừa làm; bây giờ có cái đĩa này rồi, cực kỳ, cực kỳ tiện lợi có thể ăn một miếng pizza, rồi gõ vài chữ, Tôi không chắc đây là sự tiến bộ một tí nào.
If you ever doubt the power of graphic design, this is a very generic sign that literally says, "Vote for Hitler." It says nothing else. And this to me is an extreme case of the power of emotion, of graphic design, even though, in fact, was a very generic poster at the time.
Nếu bạn có bao giờ nghi ngờ sức mạnh của thiết kế đồ họa, tấm biển này ghi "Bỏ phiếu cho Hitler", không có gì khác. Với tôi đây là ví dụ tột đỉnh về sức mạnh gây xúc động của thiết kế đồ họa, mặc dù nó chỉ là một tấm quảng cáo tầm thường thời đó.
What's next? What's next is going to be people. As we get more technically driven, the importance of people becomes more than it's ever been before. You have to utilize who you are in your work. Nobody else can do that: nobody else can pull from your background, from your parents, your upbringing, your whole life experience. If you allow that to happen, it's really the only way you can do some unique work, and you're going to enjoy the work a lot more as well.
Tiếp theo sẽ là gì? Là về con người. Khi chúng ta ngày càng tiến bộ về khoa học kỹ thuật, con người càng trở nên quan trọng hơn bao giờ hết. Bạn phải tận dụng hết cái tôi của bạ trong công việc. Không ai khác làm được việc đó: không ai khác có thể sử dụng học vấn hay kỹ năng của bạn được trau dồi nhờ gia đình, quá trình nuôi nấng, và kinh nghiệm cả đời. Đó là cách duy nhất để làm được những công trình độc nhất, và bạn cũng vui thú với công việc nhiều hơn.
This is -- I like found art; hand lettering's coming back in a big way, and I thought this was a great example of both. This lady's advertising for her lost pit bull. It's friendly -- she's underlined friendly -- that's probably why she calls it Hercules or Hercles. She can't spell. (Laughter) But more importantly, she's willing to give you 20 bucks to go find this lost pit bull. And I'm thinking, yeah, right, I'll go look for a lost pit bill for 20 bucks. I have visions of people going down alleyways yelling out for Hercles, and you get charged by this thing and you go, oh, please be Hercles; please be the friendly one. (Laughter) I'm sure she never found the dog, because I took the sign. (Laughter)
Tôi thấy có vẻ nghệ thuật viết tay đang trở lại một cách mạnh mẽ, đây là một ví dụ tuyệt vời. Quý bà này đang treo thông báo tìm chó lạc. Con chó thân thiện, bà ấy gạch dưới chữ 'thân thiện' có lẽ vì vậy mà bà đặt tên cho nó là Hercules hoặc Hercles. Bà không đánh vần được. (Tràng cười) Nhưng quan trọng hơn là, sẳn sàng thưởng 20 đô cho ai tìm được con chó. Ha, phải rồi. Nếu vậy tôi sẵn sàng đi để lấy 20 đô, Tôi tưởng tượng thấy cảnh người ta đi khắp ngõ ngách gọi tìm Hercles, và tự nhiên phải gánh trách nhiệm, bạn tự nhủ, lạy trời con này là Hercles, làm ơn đừng cắn tao. (Tràng cười) Tôi chắc bà ta chả bao giờ tìm ra con chó, vì tôi lấy mất tấm biển rồi. (Tràng cười)
But I was asked to give a talk at a conference in Sacramento a few years back. And the theme was courage, and they asked me to talk about how courageous it is to be a graphic designer. And I remembered seeing this photograph of my father, who was a test pilot, and he told me that when you signed up to become a test pilot, they told you that there was a 40 to 50 percent chance of death on the job. That's pretty high for most occupations. (Laughter) But, you know, the government would make a plane; they'd say, go see if that one flies, would you? Some of them did; some of them didn't.
Tôi được mời làm diễn giả tại hội nghị ở Sacramento vài năm trước. Chủ đề là sự dũng cảm, người ta mời tôi nói về thiết kế đồ họa cũng cần sự dũng cảm. Tôi nhớ hồi đó nhìn thấy tấm hình của cha, cha tôi là phi công, ông từng nói với tôi rằng khi đăng ký làm phi công bay thử nghiệm, người ta bảo có tới 40-50 phần trăm nguy cơ hy sinh khi làm công vụ. Vậy là rất cao so với hầu hết các nghề khác. (Tràng cười) Nhưng bạn biết đấy, Nhà Nước làm một cái máy bay; họ kêu ta đi xem nó có bay được không? Một số đi, một số không.
And I started thinking about some of these decisions I have to make between, like, serif versus san-serif. (Laughter) And for the most part, they're not real life-threatening. Why not experiment? Why not have some fun? Why not put some of yourself into the work? And when I was teaching, I used to always ask the students, What's the definition of a good job? And as teachers, after you get all the answers, you like to give them the correct answer. And the best one I've heard -- I'm sure some of you have heard this -- the definition of a good job is: If you could afford to -- if money wasn't an issue -- would you be doing that same work? And if you would, you've got a great job. And if you wouldn't, what the heck are you doing? You're going to be dead a really long time. Thank you very much.
Và rồi tôi nghĩ về những quyết định tương tự mà mình gặp phải thí dụ như chữ serif hay san-serif. (Tràng cười) Tin tốt là, chúng không gây đe dọa mạng sống của bạn. Vậy tại sao không thử nghiệm? Sao không vui thú với nó? Sao không đắm mình vào công việc? Khi tôi ở trên bục giảng, tôi lúc nào cũng hỏi sinh viên, định nghĩa của một công việc tốt là gì? Nếu bạn là thầy giáo, sau khi nghe học trò trả lời, bạn sẽ muốn cho chúng biết câu trả lời đúng. Và câu trả lời hay nhất tôi từng nghe, chắc vài người ở đây đã biết, định nghĩa của một công việc tốt là: Nếu tiền không phải là vấn đề thì bạn có chịu làm việc đó hay không? Nếu bạn trả lời có, thì đó là công việc tuyệt vời. Nếu không, thì bạn đang làm cái quái gì thế? Bạn sẽ sống mà như chết trong khoảng thời gian rất dài đấy. Xin cảm ơn.