Tonight, I'm going to try to make the case that inviting a loved one, a friend or even a stranger to record a meaningful interview with you just might turn out to be one of the most important moments in that person's life, and in yours.
Tối nay, tôi sẽ cố gắng làm rõ rằng việc mời một người thân, người bạn hoặc thậm chí là người lạ để ghi lại cuộc đối thoại đầy ý nghĩa với bạn có thể là khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi người, và bản thân bạn nữa.
When I was 22 years old, I was lucky enough to find my calling when I fell into making radio stories. At almost the exact same time, I found out that my dad, who I was very, very close to, was gay. I was taken completely by surprise. We were a very tight-knit family, and I was crushed. At some point, in one of our strained conversations, my dad mentioned the Stonewall riots. He told me that one night in 1969, a group of young black and Latino drag queens fought back against the police at a gay bar in Manhattan called the Stonewall Inn, and how this sparked the modern gay rights movement.
Khi tôi 22 tuổi, tôi thật may mắn khi tìm ra điều thôi thúc tôi khi bắt đầu thực hiện những câu chuyện bạn nghe đài. Cùng lúc ấy, tôi phát hiện ra rằng bố tôi,người tôi rất rất gần gũi, là người đồng tính. Tôi thực sự ngạc nhiên. Gia đình tôi vô cùng khăng khít, và tôi cảm thấy rụng rời. Có lúc, trong một cuộc nói chuyện đầy căng thẳng, bố nhắc đến cuộc bạo loạn Stonewall. Ông kể rằng đó là một đêm năm 1969, các thanh niên da đen các nghệ sĩ Mỹ Latin chống lại cảnh sát tại một quán bar đồng tính ở Manhattan tên là Stonewall Inn, làm dấy lên cuộc vận động đòi quyền cho người đồng tính.
It was an amazing story, and it piqued my interest. So I decided to pick up my tape recorder and find out more. With the help of a young archivist named Michael Shirker, we tracked down all of the people we could find who had been at the Stonewall Inn that night. Recording these interviews, I saw how the microphone gave me the license to go places I otherwise never would have gone and talk to people I might not otherwise ever have spoken to. I had the privilege of getting to know some of the most amazing, fierce and courageous human beings I had ever met. It was the first time the story of Stonewall had been told to a national audience. I dedicated the program to my dad, it changed my relationship with him, and it changed my life.
Đó là câu chuyện tuyệt vời, và khơi gợi sự quan tâm của tôi. Vì vậy tôi quyết định lấy máy ghi âm và tìm hiểu thêm. Với sự giúp đỡ của Michael Shirker, chuyên viên lưu trữ trẻ và lần theo nhũng người mà chúng tôi có thể tìm thấy người cũng có mặt ở Stonewall đêm đó. Ghi lại những cuộc phỏng vấn, Tôi nhận ra cách mà chiếc micro cho phép tôi đến những nơi mà bình thường tôi không thể vào được và nói chuyện với những người tôi không bao giờ có thể nói chuyện được Tôi có vinh dự được biết những người tuyệt vời, phi thường và dũng cảm nhất mà tôi từng được gặp. Đó là lần đầu tiên, câu chuyện về Stonewall được kể cho thính giả toàn quốc. Tôi dành tặng chương trình này cho cha mình Nó thay đổi mối quan hệ với ông, và thay đổi cuộc đời tôi.
Over the next 15 years, I made many more radio documentaries, working to shine a light on people who are rarely heard from in the media. Over and over again, I'd see how this simple act of being interviewed could mean so much to people, particularly those who had been told that their stories didn't matter. I could literally see people's back straighten as they started to speak into the microphone.
15 năm qua, tôi thực hiện thêm nhiều chương trình phát thanh nỗ lực soi sáng những người mà bạn ít khi được nghe từ các phương tiện truyền thông. lần này đến lần khác, Tôi muốn xem một hành động đơn giản như được phỏng vấn có ý nghĩa như thế nào với mọi người, đặc biệt là những người bị cho rằng câu chuyện của họ chẳng quan trọng. tôi có thể thấy mọi người trở nên dõng dạc khi họ bắt đầu nói vào micro.
In 1998, I made a documentary about the last flophouse hotels on the Bowery in Manhattan. Guys stayed up in these cheap hotels for decades. They lived in cubicles the size of prison cells covered with chicken wire so you couldn't jump from one room into the next. Later, I wrote a book on the men with the photographer Harvey Wang. I remember walking into a flophouse with an early version of the book and showing one of the guys his page. He stood there staring at it in silence, then he grabbed the book out of my hand and started running down the long, narrow hallway holding it over his head shouting, "I exist! I exist." (Applause)
Vào năm 1998, tôi thực hiện một phóng sự về những nhà trọ tồi tàn cuối cùng tại phố Bowery ở Manhattan. Họ vẫn ở trong những khách sạn rẻ tiền trong nhiều thập kỳ. Họ sống trong các căn phòng có kích thước như buồng giam bao quanh bởi lưới thép mỏng vì vậy bạn không thể chuyển từ phòng này qua phòng kế bên. Sau đó, tôi viết một cuốn sách cùng nhiếp ảnh gia Harvey Wang Tôi bước vào một nhà trọ tồi tàn với bản thảo của cuốn sách và cho một anh chàng xem trang về anh ấy. Anh đứng đó, nhìn chằm chằm nó trong im lặng, sau đó cậu chộp lấy cuốn sách khỏi tay tôi và bắt đầu chạy xuống hành lang dài và hẹp giơ tay cao hét lên,"tôi tồn tại! tôi tồn tại!" (Vỗ tay)
In many ways, "I exist" became the clarion call for StoryCorps, this crazy idea that I had a dozen years ago. The thought was to take documentary work and turn it on its head. Traditionally, broadcast documentary has been about recording interviews to create a work of art or entertainment or education that is seen or heard by a whole lot of people, but I wanted to try something where the interview itself was the purpose of this work, and see if we could give many, many, many people the chance to be listened to in this way. So in Grand Central Terminal 11 years ago, we built a booth where anyone can come to honor someone else by interviewing them about their life. You come to this booth and you're met by a facilitator who brings you inside. You sit across from, say, your grandfather for close to an hour and you listen and you talk. Many people think of it as, if this was to be our last conversation, what would I want to ask of and say to this person who means so much to me? At the end of the session, you walk away with a copy of the interview and another copy goes to the American Folklife Center at the Library of Congress so that your great-great-great-grandkids can someday get to know your grandfather through his voice and story.
Bằng nhiều cách, câu nói "tôi tồn tại" là lời kêu gọi vang dội cho StoryCorps, tôi đã có ý tưởng điên rồ này cách đây 12 năm. Với ý nghĩ là sử dụng việc làm phim tài liệu và thay đổi nó hoàn toàn. Theo truyền thống, việc phát sóng phim tài liệu cần ghi âm cuộc phỏng vấn để tạo ra một tác phẩm nghệ thuật hay giải trí hay giáo dục được xem hoặc nghe bởi nhiều người, nhưng tôi muốn thử cái gì đó mà các cuộc phỏng vấn chính là mục tiêu, và liệu chúng tôi có thể cho nhiều, nhiều người hơn nữa cơ hội để được lắng nghe theo cách này. Vì vậy, tại Grand Central Terminal 11 năm trước, Chúng tôi xây một gian phòng nhỏ nơi bất cứ ai cũng có thể vinh danh người khác bằng việc phỏng vấn về cuộc sống của họ. Khi bạn đến phòng thu này, điều phối viên sẽ gặp và đưa bạn vào bên trong. Bạn sẽ ngồi đối diện, ví dụ như, ông nội của bạn khoảng gần một tiếng bạn lắng nghe và chia sẻ, Nhiều người nghĩ về nó như đó là cuộc nói chuyện cuối cùng Điều gì mà bản thân muốn hỏi và nói với người này người có ý nghĩa rất nhiều với bản thân Cuối mỗi buổi, bạn sẽ ra về với bản sao của cuộc phỏng vấn và một bản sao khác được gửi đến American Folklife Center tại thư viện Quốc Hội để một ngày nào đó, cháu chắt của bạn có thễ biết về ông nội của bạn qua giọng nói và câu chuyện của ông ấy.
So we open this booth in one of the busiest places in the world and invite people to have this incredibly intimate conversation with another human being. I had no idea if it would work, but from the very beginning, it did. People treated the experience with incredible respect, and amazing conversations happened inside.
Vì vậy, chúng tôi đặt phòng thu ở một trong những nơi nhộn nhịp nhất thế giới và mời mọi người đến buổi trò chuyện vô cùng thân thiết với một người khác. Tôi đã từng mơ hồ về hiệu quả của ý tưởng này nhưng từ lúc bắt đầu, nó đã làm được. mọi người tham gia trải nghiệm này với sự tôn trọng đáng kinh ngạc, và những cuộc trò chuyện tuyệt vời đã diễn ra
I want to play just one animated excerpt from an interview recorded at that original Grand Central Booth. This is 12-year-old Joshua Littman interviewing his mother, Sarah. Josh has Asperger's syndrome. As you may know, kids with Asperger's are incredibly smart but have a tough time socially. They usually have obsessions. In Josh's case, it's with animals, so this is Josh talking with his mom Sarah at Grand Central nine years ago.
Tôi muốn bật một trích đoạn hoạt hình từ một cuộc phỏng vấn được thu âm tại trụ sở chính Đây là Joshua Littman,12 tuổi, đang gặp riêng mẹ cậu bé Josh mắc chứng rối loạn tự kỷ. như đã biết, trẻ em bị mắc chứng tự kỷ thì cực kỳ thông minh. nhưng gặp khó khăn trong giao tiếp Họ thường bị ám ảnh. Trong trường hợp của Josh, đó là động vật, vì vậy Josh nói với mẹ của cậu, Sarah tại Grand Central 9 năm trước
(Video) Josh Littman: From a scale of one to 10, do you think your life would be different without animals? Sarah Littman: I think it would be an eight without animals, because they add so much pleasure to life.
(đoạn phim)Josh Littman: theo thang điểm từ 1-10 Mẹ có nghĩ cuộc sống mẹ sẽ khác nếu không có các con vật, Sarah Littman: Mẹ nghĩ là 8 điểm khi không có các con vật, bởi vì sẽ có thêm nhiều niềm vui cho cuộc sống.
JL: How else do you think your life would be different without them?
JL: Mẹ nghĩ cuộc sống mẹ sẽ như thế nào nếu không có chúng?
SL: I could do without things like cockroaches and snakes.
SL: mẹ sẽ không nuôi những con vật như gián hay rắn.
JL: Well, I'm okay with snakes as long as they're not venomous or constrict you or anything.
JL: Vâng, con thấy ổn với những con rắn nếu chúng không độc hay siết chặt mẹ hay những thứ khác.
SL: Yeah, I'm not a big snake person --
SL: Ừ, vì mẹ không phải người nuôi rắn
JL: But cockroach is just the insect we love to hate.
JL: nhưng gián chỉ là côn trùng mà chúng ta thường ghét chúng.
SL: Yeah, it really is.
SL: ừ, nó là vậy.
JL: Have you ever thought you couldn't cope with having a child?
JL: Đã bao giờ mẹ nghĩ không thể chịu đựng việc có một đứa con chưa ?
SL: I remember when you were a baby, you had really bad colic, so you would just cry and cry.
SL: Mẹ nhớ khi còn bé, con bị đau bụng quằn quại, con chỉ biết khóc và khóc.
JL: What's colic? SL: It's when you get this stomach ache and all you do is scream for, like, four hours.
JL: Đau bụng là gì ạ? SL: là khi con bị đau dạ dày? và tất cả những gì con làm là la hét trong tầm 4 tiếng.
JL: Even louder than Amy does?
JL: thậm chí át cả Amy ạ?
SL: You were pretty loud, but Amy's was more high-pitched.
SL: con hét khá to, nhưng Amy có âm vực cao hơn.
JL: I think it feels like everyone seems to like Amy more, like she's the perfect little angel.
JL: Con thấy mọi người có vẽ thích Amy hơn, như thể em ấy là một thiên thần nhỏ hoàn hảo
SL: Well, I can understand why you think that people like Amy more, and I'm not saying it's because of your Asperger's syndrome, but being friendly comes easily to Amy, whereas I think for you it's more difficult, but the people who take the time to get to know you love you so much.
SL: Ừ, mẹ có thể hiểu tại sao con nghĩ vậy, mẹ không nói vậy bởi vì con bị rối loạn tự kỷ đâu nhưng dễ dàng dành sự thân thiện cho Amy, trong khi mẹ nghĩ dành cho con thì khó hơn, nhưng nếu mọi người dành thời gian để biết thêm về con
thì họ sẽ yêu con rất nhiều.
JL: Like Ben or Eric or Carlos? SL: Yeah --
JL: như là Ben hay Eric hay Carlos ạ? SL: ừ
JL: Like I have better quality friends but less quantity? (Laughter)
JL: giống như là con có bạn tốt hơn nhưng lại ít hơn? (cười)
SL: I wouldn't judge the quality, but I think -- JL: I mean, first it was like, Amy loved Claudia, then she hated Claudia, she loved Claudia, then she hated Claudia.
SL: Mẹ không đánh giá về phẩm chất, nhưng mẹ nghĩ JL: ý con là, ban đầu nó như thế này, Amy thích Claudia, rồi lại ghét Claudia. thích Claudia, rồi lại ghét Claudia
SL: Part of that's a girl thing, honey. The important thing for you is that you have a few very good friends, and really that's what you need in life.
SL: đó là chuyện con gái, con yêu à. Điều quan trọng với con là con có một vài người bạn rất tốt và đó thực sự là điều con cần trong cuộc sống
JL: Did I turn out to be the son you wanted when I was born? Did I meet your expectations?
JL: con có phải là đứa con mà mẹ muốn khi mới sinh con ra? Có đúng như mong đợi của mẹ
SL: You've exceeded my expectations, sweetie, because, sure, you have these fantasies of what your child's going to be like, but you have made me grow so much as a parent, because you think --
SL: Con vượt quá mong đợi của mẹ, con yêu à bởi vì, chắc chắn, mẹ đã tưởng tưởng về đứa con của mình sẽ như thế nào nhưng con khiến mẹ trưởng thành hơn như là một người làm cha làm mẹ,
JL: Well, I was the one who made you a parent.
vì con hãy nghĩ xem
SL: You were the one who made me a parent. That's a good point. (Laughter) But also because you think differently from what they tell you in the parenting books, I really had to learn to think outside of the box with you, and it's made me much more creative as a parent and as a person, and I'll always thank you for that.
JL: vâng, con khiến mẹ thành một bậc cha mẹ. SL: con khiến mẹ trở thành người mẹ. đó là một điều tốt Nhưng cũng vì mẹ nghĩ khác con biết đấy, với những gì họ chỉ mẹ trong sách nuôi dạy con cái, Mẹ thực sự phải học cách suy nghĩ theo chiều hướng mới và nó khiến mẹ sáng tạo hơn như là một người mẹ và một con người và mẹ luôn cảm ơn con vì điều đó
JL: And that helped when Amy was born?
JL: và điều đó giúp mẹ khi Amy chào đời?
SL: And that helped when Amy was born, but you are so incredibly special to me and I'm so lucky to have you as my son. (Applause)
SL: và điều đó giúp mẹ khi Amy trào đời, nhưng con vô cùng đặc biệt với mẹ và mẹ may mắn vì có đứa con trai như con (Vỗ tay)
David Isay: After this story ran on public radio, Josh received hundreds of letters telling him what an amazing kid he was. His mom, Sarah, bound them together in a book, and when Josh got picked on at school, they would read the letters together. I just want to acknowledge that two of my heroes are here with us tonight. Sarah Littman and her son Josh, who is now an honors student in college. (Applause)
David Isay: sau khi câu chuyện, được phát trong chương trình phát thanh Josh nhận được hàng trăm bức thư nói với cậu rằng cậu là đứa bé tuyệt vời Mẹ cậu bé, Sarah, xếp chúng lại thành một quyển sách khi Josh bị trọc ghẹo tại trường, họ lấy những lá thư ra đọc Tôi muốn bày tỏ sự biết ơn đến hai người hùng của tôi có mặt tại đây trong tối hôm nay. Sarah Littman và Josh, hiện là một sinh viện danh dự tại một đại học. (Vỗ tay)
You know, a lot of people talk about crying when they hear StoryCorps stories, and it's not because they're sad. Most of them aren't. I think it's because you're hearing something authentic and pure at this moment, when sometimes it's hard to tell what's real and what's an advertisement. It's kind of the anti-reality TV. Nobody comes to StoryCorps to get rich. Nobody comes to get famous. It's simply an act of generosity and love. So many of these are just everyday people talking about lives lived with kindness, courage, decency and dignity, and when you hear that kind of story, it can sometimes feel like you're walking on holy ground. So this experiment in Grand Central worked,
Bạn biết đó, nhiều người nói họ đã khóc khi họ nghe StoryCorps và đó không phải vì họ buồn. Phần lớn không phải vậy. tôi nghĩ vì họ nghe về điều gì đó chân thực và trong sáng và khoảnh khắc ấy, đôi khi thật khó nói điều gì là sự thật và điều gì là quảng cáo. đại lọai như phản đối chương trình truyền hình thực thế Không một ai đến StoryCorps để làm giàu. Không một ai đến vì sự nổi tiếng. Đó là hành động của sự rộng lượng và lòng yêu thương, nhiều người chỉ là những người bình thường nói về việc sống tốt, can đảm, đứng đắn và lòng tự trọng, và khi nghe những câu chuyện như vậy đôi khi nó giống như bạn bước đi trên vùng đất thánh vì vậy những trải nghiệm tại Grand Central có hiệu quả
and we expanded across the country. Today, more than 100,000 people in all 50 states in thousands of cities and towns across America have recorded StoryCorps interviews. It's now the largest single collection of human voices ever gathered. (Applause)
và chúng tôi mở rộng khắp cả nước Hôm nay, có hơn 100,000 người tại 50 bang ở 100 thành phố và thị trấn khắp nước mỹ đã ghi âm buổi hội thoại tại StoryCorps bây giờ nó trở thành thu thập lớn nhất về tiếng nói của mọi người (Vỗ tay)
We've hired and trained hundreds of facilitators to help guide people through the experience. Most serve a year or two with StoryCorps traveling the country, gathering the wisdom of humanity. They call it bearing witness, and if you ask them, all of the facilitators will tell you that the most important thing they've learned from being present during these interviews is that people are basically good. And I think for the first years of StoryCorps, you could argue that there was some kind of a selection bias happening, but after tens of thousands of interviews with every kind of person in every part of the country -- rich, poor, five years old to 105, 80 different languages, across the political spectrum -- you have to think that maybe these guys are actually onto something.
Chúng tôi thuê và đào tạo hàng trăm điều phối viên giúp hướng dẫn mọi người về trải nghiệm này Hầu hết làm việc từ 1 đến 2 năm tại StoryCorp đi khắp nước, tập hợp trí tuệ của nhân loại họ gọi đó là nhân chứng nếu bạn hỏi họ, tất cả điều phối viên đều nói rằng điều quan trọng nhất mà họ học từ việc có mặt trong suốt cuộc hội thoại là mọi người đều tuyệt vời tôi từng nghĩ trong năm đầu ở StoryCorp, bạn cho rằng có vài thiên vị trong việc lựa chọn nhưng sau hàng chục ngàn buổi phỏng vấn với mọi kiểu người ở mọi nơi trên đất nước giàu, nghèo, 5 tuổi cho đến 105, 80 ngôn ngữ khác nhau, trên mọi quang phổ chính trị và nghĩ rằng có thể họ tìm ra những thông tin quan trọng
I've also learned so much from these interviews. I've learned about the poetry and the wisdom and the grace that can be found in the words of people all around us when we simply take the time to listen, like this interview between a betting clerk in Brooklyn named Danny Perasa who brought his wife Annie to StoryCorps to talk about his love for her.
tôi đã học hỏi rất nhiều từ những buổi phỏng vấn tôi học về thơ ca, sự hiểu biết và khoan dung có thể được tìm thấy trong mỗi lời của mọi người quanh ta khi ta đơn giản chỉ cần dành thời gian để lắng nghe như cuộc hội thoại sau giữa nhân viên trò cá độ tại Brooklyn tên là Danny Perasa người đã đưa vợ là Anny đến StoryCorps chia sẻ về tình yêu anh dành cho cô.
(Audio) Danny Perasa: You see, the thing of it is, I always feel guilty when I say "I love you" to you. And I say it so often. I say it to remind you that as dumpy as I am, it's coming from me. It's like hearing a beautiful song from a busted old radio, and it's nice of you to keep the radio around the house.
Danny Perasa: em thấy đấy, nó là như thế này, Anh cảm thấy tội lỗi khi nói "anh yêu em". anh hay nói điều đó để nhắc em rằng anh thật là khờ, nó là tại anh. giống như nghe một bài hát hay từ chiếc đài cũ bị vỡ, em thật tốt khi giữ nó quanh nhà.
Annie Perasa: If I don't have a note on the kitchen table, I think there's something wrong. You write a love letter to me every morning. DP: Well, the only thing that could possibly be wrong is I couldn't find a silly pen.
Annie Perasa: nếu em không để tờ ghi chú ở bếp em nghĩ là có gì không ổn anh viết thư tình cho em mỗi sáng DP: Ừ, thứ duy nhất có vẻ không đúng. là anh không tìm được một cây bút ngộ nghĩnh.
AP: To my princess: The weather outside today is extremely rainy. I'll call you at 11:20 in the morning.
AP: Gửi đến công chúa của tôi: hôm nay mưa khá nhiều. Anh sẽ gọi em lúc 11:20 sáng.
DP: It's a romantic weather report.
DP: đó là một dự báo thời tiết lãng mạn
AP: And I love you. I love you. I love you.
AP: Và anh yêu em. Anh yêu em. Anh yêu em.
DP: When a guy is happily married, no matter what happens at work, no matter what happens in the rest of the day, there's a shelter when you get home, there's a knowledge knowing that you can hug somebody without them throwing you downstairs and saying, "Get your hands off me." Being married is like having a color television set. You never want to go back to black and white. (Laughter)
DP: khi một chàng trai kết hôn hạnh phúc, dù tại nơi làm việc có thế nào, dù sau một ngày có ra sao, luôn có một tổ ấm khi anh về nhà biết rằng anh sẽ được ôm ai đó nếu họ không ném bạn xuống cầu thang và nói: bỏ tay anh ra khỏi người tôi." kết hôn giống như có chiếc tivi màn hình màu bạn không bao giờ muốn trở về với màn hình đen trằng (Cười)
DI: Danny was about five feet tall with crossed eyes and one single snaggletooth, but Danny Perasa had more romance in his little pinky than all of Hollywood's leading men put together.
DI: Danny chỉ cao tầm 5 feet với đôi mắt lé và một chiếc răng khểnh nhưng Danny Perasa luôn dành sự lãng mạn trên ngón tay út bé nhỏ của mình hơn tất cả người đàn ông nổi tiếng Hollywood gộp lại.
What else have I learned? I've learned about the almost unimaginable capacity for the human spirit to forgive. I've learned about resilience and I've learned about strength.
Tôi đã học được điều gì ư? tôi học được về khả năng gần như không tưởng để tâm hồn biết tha thứ Tôi học được về sự kiên cường và nghị lực.
Like an interview with Oshea Israel and Mary Johnson. When Oshea was a teenager, he murdered Mary's only son, Laramiun Byrd, in a gang fight. A dozen years later, Mary went to prison to meet Oshea and find out who this person was who had taken her son's life. Slowly and remarkably, they became friends, and when he was finally released from the penitentiary, Oshea actually moved in next door to Mary. This is just a short excerpt of a conversation they had soon after Oshea was freed.
Giống như buổi đối thoại giữa Oshea Israel và Mary Johnson. Khi Oshea còn niên thiếu, cậu ấy đã giết cậu con trai duy nhất của Mary, Laramiun Byrd, trong cuộc chiến băng đảng. 10 năm sau, Mary đến trại giam gặp Oshea và để tìm ra ai là người đã lấy đi mạng sống của con trai bà. thật chậm rãi và phi thường, họ trở thành bạn, khi cậu ấy được thả khỏi trại cải tạo, Oshea chuyển đến ở cạnh nhà Mary. Đây chỉ là một đoạn trích của một cuộc trò chuyện giữa họ ít lâu sau khi Oshea được tự do
(Video) Mary Johnson: My natural son is no longer here. I didn't see him graduate, and now you're going to college. I'll have the opportunity to see you graduate. I didn't see him get married. Hopefully one day, I'll be able to experience that with you. Oshea Israel: Just to hear you say those things and to be in my life in the manner in which you are is my motivation. It motivates me to make sure that I stay on the right path. You still believe in me, and the fact that you can do it despite how much pain I caused you, it's amazing.
( Đoạn phim) Mary Johnson: con trai tôi không còn ở đây nữa. tôi không được thấy nó tốt nghiệp, và giờ cậu đang học đại học. tôi sẽ có cơ hội thấy cậu tốt nghiệp. tôi không được thấy nó kết hôn. hy vọng một ngày nào đó, tôi có thể trải nghiệm điều này. Oshea Israel: Chỉ cần nghe cô nói những điều này và hiện hữu trong cuộc sống theo cách mà cô đang là động lực của cháu Cô khiến cháu chắc chắn rằng cháu đi đúng hướng. Cô luôn tin tưởng cháu, và sự thật là cô có thể làm điều đó dù nỗi đau cháu gây ra, nó thật kỳ diệu.
MJ: I know it's not an easy thing to be able to share our story together, even with us sitting here looking at each other right now. I know it's not an easy thing, so I admire that you can do this.
MJ: cô biết nó không dễ dàng sẻ chia câu chuyện của chúng ta, thậm chí khi ngôi đây nhìn nhau ngay lúc này. Cô biết nó không dễ dàng gì, vì vậy cô cảm phục khi cháu làm được.
OI: I love you, lady. MJ: I love you too, son. (Applause)
OI: Cháu yêu cô, cô à. MJ: Cô yêu cháu, con trai à. (Vỗ tay)
DI: And I've been reminded countless times of the courage and goodness of people, and how the arc of history truly does bend towards justice.
DI: Và tôi được gợi nhớ vô số lần về sự dũng cảm và lòng tốt, và cách mà vòng cung của lịch sử sẽ tự uốn cong về phía công lý
Like the story of Alexis Martinez, who was born Arthur Martinez in the Harold Ickes projects in Chicago. In the interview, she talks with her daughter Lesley about joining a gang as a young man, and later in life transitioning into the woman she was always meant to be. This is Alexis and her daughter Lesley.
Như quá khứ của Alexis Martinez, người đã sinh Arthur Martinez trong dự án Harold Ickes tại Chicago. Trong cuộc hội thoại, cô ấy nói với cô con gái Lesley về việc một chàng trai trẻ tham gia một băng đảng rồi sau đó chuyển giới thành nữ, điều mà cô luôn muốn. Đây là Alexis và con gái Lesley.
(Audio) Alexis Martinez: One of the most difficult things for me was I was always afraid that I wouldn't be allowed to be in my granddaughters' lives, and you blew that completely out of the water, you and your husband. One of the fruits of that is, in my relationship with my granddaughters, they fight with each other sometimes over whether I'm he or she.
(Đoạn băng) Alexis Martinez: một trong những điều khó nhất với mẹ là Mẹ luôn sợ rằng Mẹ không được phép hiện diện trong cuộc sống của cháu gái mẹ, và con sẽ chối bỏ hoàn toàn, con và chồng của con Một trong những điều may mắn là, mối quan hệ với những đứa cháu gái , là đôi khi chúng cãi nhau, dù mẹ là đàn ông hay phụ nữ.
Lesley Martinez: But they're free to talk about it.
con biết đấy Lesley Martinez: Nhưng chúng tự do nói về điều đó.
AM: They're free to talk about it, but that, to me, is a miracle.
AM: Chúng tự do nói về điều đó, nhưng, với mẹ, đó là điều kì diệu.
LM: You don't have to apologize. You don't have to tiptoe. We're not going to cut you off, and that's something I've always wanted you to just know, that you're loved.
LM: mẹ không phải xin lỗi. Mẹ không phải đi nhón gót nữa. Chúng con sẽ không cắt đứt với mẹ đâu, và con luôn muốn mẹ biết rằng, mẹ luôn được yêu thương.
AM: You know, I live this every day now. I walk down the streets as a woman, and I really am at peace with who I am. I mean, I wish I had a softer voice maybe, but now I walk in love and I try to live that way every day.
AM: con biết đấy, mẹ sống như vậy mỗi ngày. Mẹ xuống phố như một phụ nữ, và mẹ thanh thản với con người mẹ. Ý mẹ là, mẹ ước giọng mẹ nhẹ nhàng hơn, nhưng bây giờ mẹ thấy hạnh phúc và mẹ cố gắng sống như vậy mỗi ngày.
DI: Now I walk in love.
DI: giờ đây tôi hạnh phúc
I'm going to tell you a secret about StoryCorps. It takes some courage to have these conversations. StoryCorps speaks to our mortality. Participants know this recording will be heard long after they're gone. There's a hospice doctor named Ira Byock who has worked closely with us on recording interviews with people who are dying. He wrote a book called "The Four Things That Matter Most" about the four things you want to say to the most important people in your life before they or you die: thank you, I love you, forgive me, I forgive you. They're just about the most powerful words we can say to one another, and often that's what happens in a StoryCorps booth. It's a chance to have a sense of closure with someone you care about -- no regrets, nothing left unsaid. And it's hard and it takes courage, but that's why we're alive, right?
Tôi sẽ tiết lộ một bí mật của StoryCorps. Những cuộc trò chuyện thế này cần sự dũng cảm. StoryCorps nói với loài người Những người tham gia biết rằng đoạn thu âm sẽ được nghe rất lâu sau khi họ ra đi. Đây là một bác sĩ ở trung tâm bảo trợ xã hội là Ira Byock, người đã hợp tác với chúng tôi trong buổi phỏng vấn với những người đang hấp hối. Anh ấy đã viết cuốn sách " 4 điều quan trọng nhất" về 4 điều bạn muốn nói với những người quan trọng nhất đời bạn trước khi họ hay bạn chết cám ơn, tôi yêu bạn, thứ lỗi cho tôi, tôi tha thứ cho bạn. Đó là những câu nói mạnh mẽ nhất chúng ta nói với nhau, và nó hay xảy ra ờ StoryCorps. Nó là cơ hội để có cảm giác kết thúc với ai đó mà bạn quan tâm -- không hối tiếc, không còn gì chưa nói. nó rất khó và nó cần sự dũng cảm, nhưng đó là lý do ta sống, phải không?
So, the TED Prize. When I first heard from TED and Chris a few months ago about the possibility of the Prize, I was completely floored. They asked me to come up with a very brief wish for humanity, no more than 50 words. So I thought about it, I wrote my 50 words, and a few weeks later, Chris called and said, "Go for it."
vì vậy, giải thưởng TED. Khi lần đầu tiên nghe về TED và Chris vài tháng trước về khả năng đoạt giải, tôi thực sự rối trí. Họ yêu cầu tôi đưa ra thật vắn tắt mong muốn cho nhân loại , không nhiều hơn 50 chữ. Vậy là tôi nghĩ về điều ấy, tôi viết ra 50 từ, vài tuần sau, Chris gọi và nói, "hãy thử xem."
So here is my wish: that you will help us take everything we've learned through StoryCorps and bring it to the world so that anyone anywhere can easily record a meaningful interview with another human being which will then be archived for history.
Và đây là ước muốn của tôi: là các bạn hãy giúp chúng tôi dùng mọi thứ chúng ta học ờ StoryCorps và mang đến thế giới vậy mọi người, ở mọi nơi có thể dễ dàng thu âm một cuộc phỏng vấn ý nghĩa với người khác mà sau đó sẽ đi vào lịch sử.
How are we going to do that? With this. We're fast moving into a future where everyone in the world will have access to one of these, and it has powers I never could have imagined 11 years ago when I started StoryCorps. It has a microphone, it can tell you how to do things, and it can send audio files. Those are the key ingredients.
bằng cách nào ta làm được? với thứ này đây. chúng ta đang tiến nhanh tới tương lai nơi mà mọi người trên thế giới sẽ kết nối với một trong số đó và nó có sức mạnh mà tôi chưa bao giờ có thể tưởng tượng 11 năm trước khi tôi bắt đầu StoryCorps. Có một chiếc micro, có thể chỉ bạn làm nhiều thứ, và có thể gửi các tập tin âm thanh Đó là phần chính.
So the first part of the wish is already underway. Over the past couple of months, the team at StoryCorps has been working furiously to create an app that will bring StoryCorps out of our booths so that it can be experienced by anyone, anywhere, anytime. Remember, StoryCorps has always been two people and a facilitator helping them record their conversation, which is preserved forever, but at this very moment, we're releasing a public beta version of the StoryCorps app. The app is a digital facilitator that walks you through the StoryCorps interview process, helps you pick questions, and gives you all the tips you need to record a meaningful StoryCorps interview, and then with one tap upload it to our archive at the Library of Congress.
Vậy là phần đầu của mong muốn đã được thực hiện. Trong vài tháng qua, nhóm nghiên cứu tại StoryCorps đã làm việc miệt mài tạo ra một ứng dụng mang StoryCorps ra khỏi các căn phòng để nó được trải nghiệm bới mọi người, mọi nơi, mọi lúc. Hãy nhớ rằng, StoryCorps luôn gồm 2 người và 1 điều phối viên giúp họ ghi âm cuộc nói chuyện, cái được lưu giữ mãi mãi, nhưng lúc ấy, chúng tôi đang phát hành phiên bản thử nghiệm của ứng dụng StoryCorps. Đó là một hỗ trợ viên kỹ thuật số sẽ hướng dẫn bạn về cách thức phỏng vấn của StoryCorps, giúp bạn chọn câu hỏi, đưa ra các lời khuyên bạn cần để ghi âm cuộc hội thoại tại StoryCorps, rồi bấm tải lên nơi lưu trữ tại thư viện Quốc Hội
That's the easy part, the technology. The real challenge is up to you: to take this tool and figure out how we can use it all across America and around the world, so that instead of recording thousands of StoryCorps interviews a year, we could potentially record tens of thousands or hundreds of thousands or maybe even more.
Đó là phần dễ nhất, công nghệ. Thứ thách thực sự tùy thuộc vào bạn: để dùng công cụ này và tìm ra cách sử dụng nó trên khắp nước Mỹ và toàn thế giới, thay vì ghi âm hàng trăm cuộc phỏng vấn của StoryCorps mỗi năm, chúng tôi có thể ghi âm 10 nghìn hay 100 nghìn hay thậm chí hơn thế nữa.
Imagine, for example, a national homework assignment where every high school student studying U.S. history across the country records an interview with an elder over Thanksgiving, so that in one single weekend an entire generation of American lives and experiences are captured. (Applause) Or imagine mothers on opposite sides of a conflict somewhere in the world sitting down not to talk about that conflict but to find out who they are as people, and in doing so, begin to build bonds of trust; or that someday it becomes a tradition all over the world that people are honored with a StoryCorps interview on their 75th birthday; or that people in your community go into retirement homes or hospitals or homeless shelters or even prisons armed with this app to honor the people least heard in our society and ask them who they are, what they've learned in life, and how they want to be remembered. (Applause)
hãy hình dung, ví dụ, bài tập về nhà trên toàn quốc mà mỗi học sinh trung học học lịch sử nước Mỹ trên toàn quốc thu âm cuộc phỏng vấn với người lớn tuổi trong lễ Phục Sinh và trong 1 tuần duy nhất mọi thế hệ người Mỹ sống và trải qua thời kỳ ấy đều bị bắt giữ (Vỗ tay) hay hình dung các bà mẹ ở hai phía đối diện của cuộc xung đột nào đó ngồi xuống không phải để nói chuyện về cuộc xung đột mà lại tìm ra con người họ, và bằng cách, xây dựng mối liên kết của niềm tin hoặc một ngày nào đó nó sẽ trở thành truyền thống trên khắp thế giới rằng những người được vinh danh tại StoryCorps vào sinh nhật lần thứ 75; hay thành viên trong cộng đồng của bạn trong viện dưỡng lão hay bệnh viên hay vô gia cư hay thậm chí là nhà tù dùng ứng dụng này để vinh danh những người ít được biết đến trong xã hội và hỏi họ rằng họ là ai, họ đã học được cuộc sống những gì và họ muốn được nhớ đến như thế nào. (Vỗ tay)
Ten years ago, I recorded a StoryCorps interview with my dad who was a psychiatrist, and became a well-known gay activist. This is the picture of us at that interview. I never thought about that recording until a couple of years ago, when my dad, who seemed to be in perfect health and was still seeing patients 40 hours a week, was diagnosed with cancer. He passed away very suddenly a few days later. It was June 28, 2012, the anniversary of the Stonewall riots.
10 năm trước, tôi thu âm cuộc phỏng vấn StoreCorps với bố tôi vốn là một bác sĩ tâm thần, và trở thành một nhà hoạt động đồng tính nổi tiếng. Đây là bức ảnh chúng tôi tại cuộc phỏng vấn đó. Tôi không bao giờ nghĩ về việc ghi âm một vài năm trước đây, Khi bố tôi còn khỏe và vẫn gặp bệnh nhân 40 giờ mỗi tuần, bị chuẩn đoán mắc bệnh ung thư. Ông qua đời đột ngột vài ngày sau đó. Đó là ngày 28 Tháng Sáu, 2012, ngày kỷ niệm cuộc bạo loạn Stonewall.
I listened to that interview for the first time at three in the morning on the day that he died. I have a couple of young kids at home, and I knew that the only way they were going to get to know this person who was such a towering figure in my life would be through that session. I thought I couldn't believe in StoryCorps any more deeply than I did, but it was at that moment that I fully and viscerally grasped the importance of making these recordings.
Tôi nghe cuộc hội thoại cho lần đầu tiên vào lúc ba giờ sáng vào ngày ông mất. vài đứa trẻ nhỏ ở nhà tôi, tôi biết đó là cách duy nhất để chúng biết về ông người đóng vai trò mạnh mẽ trong tôi có thể vượt qua giai đoạn ấy Tôi nghĩ mình không thể tin vào StoryCorps nữa như tôi đã từng làm nhưng vào khoảng khắc ấy tôi hoàn toàn nhận ra tầm quan trọng của những bản ghi âm
Every day, people come up to me and say, "I wish I had interviewed my father or my grandmother or my brother, but I waited too long." Now, no one has to wait anymore. At this moment, when so much of how we communicate is fleeting and inconsequential, join us in creating this digital archive of conversations that are enduring and important. Help us create this gift to our children, this testament to who we are as human beings. I hope you'll help us make this wish come true. Interview a family member, a friend or even a stranger. Together, we can create an archive of the wisdom of humanity, and maybe in doing so, we'll learn to listen a little more and shout a little less. Maybe these conversations will remind us what's really important. And maybe, just maybe, it will help us recognize that simple truth that every life, every single life, matters equally and infinitely. Thank you very much. (Applause) Thank you. Thank you. (Applause) Thank you. (Applause)
Mỗi ngày, mọi người đến gặp tôi và nói rằng," tôi ước tôi đã nói chuyện với cha tôi, mẹ tôi hay anh trai tôi" nhưng tôi chần chừ quá lâu." giờ đây, không ai phải chờ đợi thêm nữa. Khoảnh khắc này, khi mà cách chúng ta giao tiếp chỉ là thoáng qua và không mấy quan trọng, hãy cùng với chúng tôi để tại ra kho số hóa của những cuộc đối thoại tồn tại bền bỉ và quan trọng này. Hãy giúp chúng tôi tạo ra món quà cho con cái chúng ta bằng chứng về sự tồn tại của chúng ta tôi hy vọng bạn sẽ giúp chúng tôi biến ước mơ thành hiện thực. phỏng vấn một thành viên gia đình, một người bạnhay thậm chí một người lạ, cùng nhau, chúng ta tạo ra kho lưu trữ trí thông minh của loài người, và có thể bằng cách này, chúng ta sẽ học cách lắng nghe nhiều hơn và la hét ít hơn. có thể những cuộc hội thoại ấy sẽ nhắc nhở chúng ta về điều thực sự quan trọng và có thể, chỉ có thể, sẽ giúp chúng ta nhận ra rằng sự thật đơn giản là với mỗi cuộc đời mỗi cuộc sống đơn độc điều quan trọng là sự bình đẳng và không giới hạn. Cám ơn các bạn rất nhiều. (Vỗ tay) Cám ơn các bạn. Xin cám ơn. (Vỗ tay) Cám ơn (Vỗ tay)