So, I want to talk to you about the forgotten middle. To me, they are the students, coworkers and plain old regular folks who are often overlooked because they're seen as neither exceptional nor problematic. They're the kids we think we can ignore because their needs for support don't seem particularly urgent. They're the coworkers who actually keep the engines of our organizations running, but who aren't seen as the innovators who drive excellence. In many ways, we overlook the folks in the middle because they don't keep us up awake at night wondering what crazy thing they're going to come up with next.
Tôi muốn nói với bạn về những người tầm trung bị bỏ quên Với tôi, họ là học sinh, đồng nghiệp và những người giản đơn bình thường những người mà thường bị bỏ quên vì họ thường được coi là không nổi trội hay thường gây rắc rối. Họ là những đứa trẻ mà chúng ta nghĩ ta có thể bỏ qua vì nhu cầu hỗ trợ của họ dường như không quá cấp bách. Họ là những người đồng nghiệp những người thực sự giữ cho động cơ của tổ chức luôn hoạt động, nhưng không được coi là những người tiên phong thúc đẩy sự xuất sắc. Theo nhiều cách, chúng ta bỏ qua những người bình thường ở giữa vì họ không không khiến ta phải thức dậy giữa đêm tự hỏi về những điều điên rồ mà họ sẽ làm tiếp theo.
(Laughter)
(Tiếng cười)
And the truth is that we've come to rely on their complacency and sense of disconnection because it makes our work easier.
Và sự thật là chúng ta đã quen dựa dẫm vào sự tự lập và cảm giác thiếu kết nối của họ vì nó giúp công việc của chúng ta dễ dàng hơn.
You see, I know a little bit about the forgotten middle. As a junior high school student, I hung out in the middle. For a long time, I had been a good student. But seventh grade was a game changer. I spent my days gossiping, passing notes, generally goofing off with my friends. I spent my homework time on the phone, reviewing each day's events. And in many ways, although I was a typical 12-year-old girl, my ambivalence about my education led to pretty average grades.
Các bạn biết không, tôi biết một ít về những người tầm trung bị bỏ quên. Khi còn là một học sinh cấp 3, tôi chỉ ở khoảng tầm trung Tôi từng là một học sinh giỏi trong một khoảng thời gian dài. Nhưng lớp 7 lại là một bước ngoặt. Tôi dành cả ngày tám chuyện, trao đổi giấy nhắn, làm những trò nghịch ngợm với đám bạn. Thay vì làm bài tập tôi chơi điện thoại và xem lại những sự kiện trong ngày. Và theo nhiều khía cạnh, mặc dù tôi là một cô bé 12 tuổi điển hình, sự mông lung về việc học của tôi dẫn đến một kết quả chỉ ở mức trung.
Luckily for me, my mother understood something important, and that was that my location was not my destination. As a former research librarian and an educator, my mother knew that I was capable of accomplishing a lot more. But she also understood that because I was a young black woman in America, I might not have opportunities out of the middle if she wasn't intentional about creating them.
May mắn thay, mẹ tôi hiểu được một điều rất quang trọng rằng vị trí ấy của tôi không phải là đích đến tôi muốn. Là một cựu thủ thư và là một nhà giáo, mẹ tôi biết rằng tôi có khả năng đạt được nhiều hơn thế. Nhưng bà ấy cũng hiểu rằng vì tôi là một cô gái da đen trẻ ở Mỹ, tôi có thể sẽ không có cơ hội để thoát ra khỏi vùng ở giữa nếu bà ấy không cố gắng tạo ra nó.
So she moved me to a different school. She signed me up for leadership activities in my neighborhood. And she began to talk to me more seriously about college and career options I could aspire to. My mother's formula for getting me out of the middle was pretty simple. She started with high expectations. She made it her business to figure out how to set me up for success. She held me accountable and, along the way, she convinced me that I had the power to create my own story. That formula didn't just help me get out of my seventh grade slump -- I used it later on in New York City, when I was working with kids who had a lot of potential, but not a lot of opportunities to go to and complete college.
Vậy nên bà ấy chuyển tôi đến một ngôi trường mới. Bà ấy đăng kí những hoạt động lãnh đạo trong khu phố cho tôi. Và bà ấy bắt đầu nói chuyện nghiêm túc hơn với tôi về trường đại học và cơ hội nghề nghiệp. Công thức kéo tôi ra khỏi vùng ở giữa của mẹ tôi khá đơn giản. Bà ấy bắt đầu với những kì vọng cao. Bà ấy biến việc giúp tôi thành công thành công việc của bà ấy. Bà ấy khiến tôi phải có trách nghiệm và đồng thời, bà ấy thuyết phục tôi rằng tôi có sức mạnh để tạo nên câu chuyện của chính mình. Cái công thức ấy không chỉ giúp tôi vượt ra khỏi Tôi dùng lại nó ở thành phố New York khi tôi làm việc với những đứa trẻ mang trong mình đầy tiềm năng, nhưng lại không có nhiều cơ hội để đi học và tốt nghiệp đại học.
You see, high-performing students tend to have access to additional resources, like summer enrichment activities, internships and an expansive curriculum that takes them out of the classroom and into the world in ways that look great on college applications. But we're not providing those kinds of opportunities for everyone. And the result isn't just that some kids miss out. I think we, as a society, miss out too.
Các bạn có thể thấy, những học sinh có kết quả cao thường có cơ hội với những nguồn tài nguyên bên ngoài, như là hoạt động hè, thực tập và các hoạt động ngoại khóa mở rộng giúp đưa họ ra khỏi lớp học và trải nghiệm cuộc sống theo cách mà nó sẽ trông đẹp trong hồ sơ tuyển sinh đại học. Nhưng chúng ta không cung cấp những cơ hội như vậy cho tất cả mọi người. Và kết quả là không chỉ vài đứa trẻ bị bỏ lỡ Tôi nghĩ chúng ta, và cả xã hội, cũng đã bỏ lỡ.
You see, I've got a crazy theory about the folks in the middle. I think there are some unclaimed winning lottery tickets in the middle. I think the cure for cancer and the path to world peace might very well reside there. Now, as a former middle school teacher, I'm not saying that magically everyone is suddenly going to become an A student. But I also believe that most folks in the middle are capable of a lot more. And I think people stay in the middle because that's where we relegated them to and, sometimes, that's just where they're kind of chilling while they figure things out.
Tôi có một giả thuyết điên rồ về những người ở tầm trung. Tôi nghĩ có vài tờ vé số trúng giải mà quên nhận ở khoảng trung ấy. Tôi nghĩ cách chữa bệnh ung thư và cả con đường đến hòa bình thế giới rất có thể đang ở đó. Hiện tại, là một giáo viên trung học, tôi không nói rằng mọi người sẽ trở thành một học sinh xuất sắc một cách thần kỳ. Nhung tôi cũng tin rằng những người ở tầm trung có khả năng đạt được nhiều hơn thế. Và tôi nghĩ họ ở tầm trung vì đó là vị trí mà chúng ta đày họ vào và đôi khi, đó chỉ là nơi mà họ thư giãn trong khi luận ra mọi thứ.
All of our journeys are made up of a series of rest stops, accelerations, losses and wins. We have a responsibility to make sure that one's racial, gender, cultural and socioeconomic identity is never the reason you didn't have access out of the middle.
Tất cả các cuộc hành trình của chúng ta đều được làm nên từ chuỗi những điểm dừng, khoảng gia tốc, những lần thắng và thua. Chúng ta có trách nghiệm chắc chắn rằng chủng tộc, giới tính, văn hóa hay bản sắc kinh tế xã hội của một người sẽ không bao giờ là lí do họ không có cơ hội vượt ra khỏi vùng ở giữa.
So, just as my mother did with me, I began with high expectations with my young people. And I started with a question. I stopped asking kids, "Hey, do you want to go to college?" I started asking them, "What college would you like to attend?" You see, the first question --
Vậy nên, cũng như cách mà mẹ tôi làm với tôi, tôi bắt đầu có kì vọng cao với những học sinh của tôi. Và tôi bắt đầu với một câu hỏi. Tôi dùng hỏi bọn trẻ: “Này, em có muốn học đại học không?” tôi bắt đầu hỏi chúng rằng: “Em muốn học ở đại học nào?” Bạn thấy đó, câu hỏi đầu tiên --
(Applause)
(Vỗ tay)
The first question leaves a lot of vague possibilities open. But the second question says something about what I thought my young people were capable of. On a basic level, it assumes that they're going to graduate from high school successfully. It also assumed that they would have the kinds of academic records that could get them college and university admissions. And I'm proud to say that the high expectations worked. While black and Latinx students nationally tend to graduate from college in six years or less, at a percent of 38, we were recognized by the College Board for our ability not to just get kids into college but to get them through college.
Câu hỏi đầu tiên để lại rất nhiều khả năng mơ hồ. Nhưng câu hỏi thứ hai nói một chút gì đó về những thứ mà tôi nghĩ bọn trẻ sẽ đạt được. Ở mức cơ bản, nó coi rằng chúng sẽ tốt nghiệp trung học thành công. Nó cũng giả định rằng chúng sẽ có quyển học bạ mà sẽ giúp chúng được nhận vào cao đẳng và đại học. Và tôi tự hào khi nói rằng kì vọng cao có hiệu quả. Trong khi sinh viên da đen và Latinx có xu hướng tốt nghiệp đại học trong sáu năm hoặc ít hơn, ở mức 38%, chúng tôi đã được công nhận bởi Hội đồng đại học với khả năng không chỉ là đưa những đứa trẻ vào đại học mà còn giúp chúng tốt nghiệp đại học.
(Applause)
(Vỗ tay)
But I also understand that high expectations are great, but it takes a little bit more than that. You wouldn't ask a pastry chef to bake a cake without an oven. And we should not be asking the folks in the middle to make the leap without providing them with the tools, strategies and support they deserve to make progress in their lives.
Nhưng tôi cũng hiểu rằng dù kì vọng cao rất tốt, ta vẫn cần một cái gì đó hơn thế nữa. Bạn không thể yêu cầu đầu bếp nướng bánh mà không có lò nướng Và chúng ta cũng không thể yêu cầu những người ở tầm trung thực hiện bước nhảy vọt mà không cung cấp cho họ những công cụ, chiến thuật và sự hỗ trợ họ cần để cải thiện cuộc sống của họ.
A young woman I had been mentoring for a long time, Nicole, came to my office one day, after her guidance counselor looked at her pretty strong transcript and expressed utter shock and amazement that she was even interested in going to college. What the guidance counselor didn't know was that through her community, Nicole had had access to college prep work, SAT prep and international travel programs. Not only was college in her future, but I'm proud to say that Nicole went on to earn two master's degrees after graduating from Purdue University.
Một cô gái trẻ tôi từng hướng dẫn trong một khoảng thời gian dài, Nicole, đến văn phòng tôi vào một ngày nọ, sau khi cố vấn định hướng của cô bé nhìn vào bảng điểm khá đặc biệt của cô bé ấy và thấy vô cùng sốc và kinh ngạc rằng cô bé thậm chí còn muốn đi học đại học. Nhưng nhân viên cố vấn không biết là thông qua cộng đồng, Nicole đã được tiếp cận với những việc chuẩn bị cho đại học, luyện thi SAT và những chương trình du lịch quốc tế. Không chỉ là đại học trong tương lai, mà tôi còn tự hào khi nói rằng Nicole tiếp tục lấy được hai bằng thạc sĩ sau khi tốt nghiệp đại học Purdue.
(Applause)
(Vỗ tay)
We also made it our business to hold our young people accountable, but also to instill a sense of accountability in those young people to themselves, to each other, to their families and their communities. We doubled down on asset-based youth development. We went on leadership retreats and did high ropes courses and low ropes courses and tackled life's biggest questions together. The result was that the kids really bought into the notion that they were accountable for achieving these college degrees. It was so gratifying to see the kids calling each other and texting each other to say, "Hey, why are you late for SAT prep?" And, "What are you packing for the college tour tomorrow?"
Chúng tôi cũng biến việc để những người trẻ chịu trách nhiệm thành công việc, nhưng cũng đồng thời để những người trẻ tuổi đó thấm nhuần ý thức về trách nhiệm với bản thân, với những người khác, với gia đình và xã hội. Chúng tôi đặt cược vào việc phát triển thanh niên dựa vào thực lực. Chúng tôi đã đi thực tập về lãnh đạo và tham gia cả những khóa huấn luyện toàn diện trên dây và cùng nhau giải quyết những câu hỏi vĩ mô nhất về cuộc đời. Kết quả là bọn trẻ đã thực sự rất tin tưởng vào ý niệm rằng chúng phải chịu trách nhiệm về việc đạt được những tấm bằng đại học ấy. Thật mãn nguyện biết bao khi thấy những đứa trẻ gọi và nhắn tin cho nhau để nói rằng: “Này, tại sao cậu chưa đến lớp luyện thi SAT?” Và: “Cậu định chuẩn bị những gì cho buổi tham quan đại học vào ngày mai?”
We really worked to kind of make college the thing to do. We began to create programs on college campuses and events that allow young people to really visualize themselves as college students and college graduates. Me and my staff rocked our own college gear and had lots of fun, healthy competition about whose school was better than whose. The kids really bought into it, and they began to see that something more was possible for their lives. Not only that -- they could look around at that college-going community and see kids who came from the same backgrounds and the same neighborhoods and who were aspiring to the same things.
Chúng tôi đã có thể biến học đại học trở thành một việc cần phải làm. Chúng tôi bắt đầu tổ chức các chương trình trong khuôn viên trường đại học và các sự kiện giúp những người trẻ thực sự hiểu rõ về bản thân họ với tư cách là sinh viên đại học và sinh viên tốt nghiệp đại học. Tôi và các nhân viên của tôi đã dùng hết khả năng của mình và có rất nhiều cuộc cạnh tranh vui vẻ, lành mạnh để xem trường nào tốt hơn. Những đứa trẻ thực sự thích thú với nó, và chúng bắt đầu thấy rằng cuộc sống của chúng có thể có gì đó hơn thế nữa. Không chỉ vậy, chúng có thể nhìn vào cộng đồng đang học đại học đó và thấy những đứa trẻ có cùng hoàn cảnh ở cùng một khu vực và cũng khao khát những điều tương tự.
That sense of belonging was really key, and it showed up in a remarkable, beautiful way one day when we were in the Johannesburg airport, waiting to go through customs on our way to Botswana for a service learning trip. I saw a group of kids kind of huddled in a circle. Usually, with teens, that means something's going on.
Cảm giác thân thuộc đó thực sự là mấu chốt, và nó hiện ra một cách tuyệt vời, đáng chú ý vào một ngày khi chúng tôi ở sân bay Johannesburg, chờ làm thủ tục hải quan trong chuyến đi đến Botswana để học tập ngoại khóa. Tôi thấy một nhóm thanh niên tập trung lại thành một vòng tròn. Thường là với thiếu niên, thì có nghĩa là có gì đó không ổn.
(Laughter)
(Tiếng cười)
So I kind of walked up behind the kids to figure out what they were talking about. They were comparing passport stamps.
Vì vậy, tôi đã đến phía sau bọn trẻ để xem chúng đang nói về điều gì. Chúng đang so sánh tem trên hộ chiếu.
(Laughter)
(Tiếng cười)
And they were dreaming out loud about all the other countries they planned to visit in the future. And seeing these young people from New York City go on to not just become college students but to participate in study abroad programs and to then take jobs around the world was incredibly gratifying.
Và nói về ước mơ về những quốc gia mà chúng dự định đi đến trong tương lai. Và nhìn thấy những đứa trẻ từ thành phố New York ấy không chỉ tiếp tục trở thành những sinh viên đại học mà còn tham gia các chương trình du học và sau đó làm việc ở mọi nơi trên thế giới khiến tôi vô cùng mãn nguyện.
When I think of my kids and all the doctors, lawyers, teachers, social workers, journalists and artists who came from our little nook in New York City, I hate to think of what would have happened if we hadn't invested in the middle. Just think about all that their communities and the world would have missed out on.
Khi tôi nghĩ về những đứa trẻ của tôi và tất cả các bác sĩ, luật sư, giáo viên, nhân viên xã hội, nhà báo và nghệ sĩ những người đến từ những ngóc ngách nhỏ của Thành phố New York, Tôi ghét phải nghĩ về những gì sẽ xảy ra nếu ta không đầu tư cho những người ở tầm trung. Hãy thử nghĩ về tất cả những thứ mà cộng đồng của họ và thế giới sẽ bỏ lỡ.
This formula for the middle doesn't just work with young people. It can transform our organizations as well. We can be more bold in coming up and articulating a mission that inspires everyone. We can authentically invite our colleagues to the table to come up with a strategy to meet the mission. We can give meaningful feedback to folks along the way, and -- and sometimes most importantly -- make sure that you're sharing credit for everyone's contributions.
Công thức cho tầm trung này không chỉ hiệu quả với những người trẻ. Nó còn có thể thay đổi cả những tổ chức của chúng ta. Chúng ta có thể trở nên táo bạo hơn trong việc đưa ra và làm rõ sứ mệnh truyền cảm hứng cho tất cả mọi người. Chúng ta có thể đường đường chính chính mời đồng nghiệp của chúng ta nhập cuộc để cùng đưa ra chiến lược đáp ứng được sứ mệnh ấy. Chúng ta có thể đưa ra phản hồi ý nghĩa trong quá trình ấy, và...và đôi khi quan trọng nhất là... đảm bảo rằng bạn chia đều sự công nhận cho đóng góp của tất cả mọi người.
What happened when my staff aimed high for themselves is that what they were able to do for young people was pretty transformational. And it's been so wonderful to look back and see all of my former colleagues who've gone on to get doctorates and assume leadership roles in other organizations.
Thành quả của việc nhân viên của tôi đặt mục tiêu cao cho bản thân họ là những thứ mà họ có thể làm cho những người trẻ khá mang tính bước ngoặt. Và thật tuyệt vời khi nhìn lại và thấy tất cả đồng nghiệp cũ của tôi những người đã tiếp tục lấy bằng tiến sĩ và đảm nhận vai trò lãnh đạo trong các tổ chức khác.
We have what it takes to inspire and uplift the folks in the middle. We can extend love to the people in the middle. We can challenge our own biases about who deserves a hand-up, and how. We can structure our organizations, communities and institutions in ways that are inclusive and that uphold principles of equity. Because, in the final analysis, what is often mistaken for a period is really just a comma.
Chúng ta có khả năng truyền cảm hứng và nâng đỡ những người ở giữa. Chúng ta có thể lan tỏa tình yêu thương đến những người ở giữa. Ta có thể thách thức những thành kiến về ai đáng được hỗ trợ và bằng cách nào. Chúng tôi có thể tái cấu trúc những tổ chức, cả cộng đồng và thể chế theo những cách bao hàm và duy trì được các nguyên tắc bình đẳng. Bởi vì, trong phân tích cuối cùng, những thứ hay bị nhầm lẫn thành một dấu chấm thực sự lại chỉ là một dấu phẩy.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)