I'm a savant, or more precisely, a high-functioning autistic savant. It's a rare condition. And rarer still when accompanied, as in my case, by self-awareness and a mastery of language. Very often when I meet someone and they learn this about me, there's a certain kind of awkwardness. I can see it in their eyes. They want to ask me something. And in the end, quite often, the urge is stronger than they are and they blurt it out: "If I give you my date of birth, can you tell me what day of the week I was born on?" (Laughter) Or they mention cube roots or ask me to recite a long number or long text. I hope you'll forgive me if I don't perform a kind of one-man savant show for you today. I'm going to talk instead about something far more interesting than dates of birth or cube roots -- a little deeper and a lot closer, to my mind, than work.
Tôi là một nhà bác học hay chính xác hơn là một một nhà bác học tự kỷ cao cấp Đây là một trường hợp hiếm hoi Và càng hiếm hoi hơn nữa khi cùng với nó, như trong trường hợp của tôi, là sự tự nhận thức và là sự tinh thông ngôn ngữ. Thường thì khi tôi gặp ai đó khi họ nhận ra điều này ở tôi họ thường tỏ ra lúng túng Tôi có thể nhân ra qua đôi mắt của họ Họ muốn hỏi tôi một điều gì đó Và thường thì, cuối cùng Sự tò mò chiến thắng bản thân và họ thốt lên: "Nếu tôi cho anh ngày sinh của tôi, liệu anh có thể trả lời đó ngày nào trong tuần" (Cười) Hay họ nhắc đến căn bậc hai hay yêu cầu tôi đọc thuộc lòng một dãy số hay đoạn chữ dài Tôi mong là sẽ được các bạn tha thứ nếu hôm nay tôi ko biểu diễn các bạn xem dạng bác học cá nhân đó Thay vì vậy tôi sẽ kể các bạn nghe về một thứ còn thú vị hơn cả ngày sinh hay căn bậc hai một cái gì đó sâu sắc hơn gần gũi hơn với tâm trí của tôi, hơn là chỉ biểu diễn
I want to talk to you briefly about perception. When he was writing the plays and the short stories that would make his name, Anton Chekhov kept a notebook in which he noted down his observations of the world around him -- little details that other people seem to miss. Every time I read Chekhov and his unique vision of human life, I'm reminded of why I too became a writer. In my books, I explore the nature of perception and how different kinds of perceiving create different kinds of knowing and understanding.
Tôi muốn kể các bạn nghe ngắn gọn về sự nhận thức Khi ông viết những vở kịch và những câu chuyện ngắn làm nên tên tuổi của ông Anton Cheknhov có một quyển sổ ghi chú trong đó ông ghi lại các quan sát của mình về thế giới xung quanh ông những chi tiết nhỏ nhất mà những người khác dường như thường bỏ qua Mỗi lần tôi đọc Chekhov và tầm nhin độc đáo của ông về cuộc sống loài người, Tôi tự nhắc nhở mình lý do tôi cũng trở thành một nhà văn Trong những quyển sách của tôi, Tôi khám phá ra bản chất của sự nhận thức và sự khác biệt của những dạng nhận thức khác nhau tạo nên những dạng kiến thức khác nhau và hiểu biết khác nhau
Here are three questions drawn from my work. Rather than try to figure them out, I'm going to ask you to consider for a moment the intuitions and the gut instincts that are going through your head and your heart as you look at them. For example, the calculation: can you feel where on the number line the solution is likely to fall? Or look at the foreign word and the sounds: can you get a sense of the range of meanings that it's pointing you towards? And in terms of the line of poetry, why does the poet use the word hare rather than rabbit? I'm asking you to do this because I believe our personal perceptions, you see, are at the heart of how we acquire knowledge. Aesthetic judgments, rather than abstract reasoning, guide and shape the process by which we all come to know what we know. I'm an extreme example of this.
Đây là ba câu hỏi tôi rút ra từ công việc của mình Thay vì cố gắng trả lời chúng, Tôi sẽ yêu cầu các bạn suy nghĩ về nó một chút qua trực giác và qua bản năng đang chảy trong trí não và trái tim của các bạn khi bạn nhìn vào chúng Ví dụ, phép tính. Bạn có cảm giác được ở đâu trên dãy sổ bài giải dường như đã hiện ra hay nhìn vào từ nước ngoài và những âm thanh Liệu bạn có cảm giác được ý nghĩa của nó rằng nó đang chỉ bạn về phía trước? Và theo ngôn ngữ thơ ca, tại sao nhà thơ lại dùng từ "thỏ rừng" hơn là từ "thỏ" Tôi yêu cầu các bạn điều này, vì tôi tin rằng nhận thức cả nhân của chúng ta, như các bạn cũng thấy đó, nằm ở trái tim về cách mà chúng ta có được hiểu biết sự phán đoán thiên về năng khiếu hơn là lý lẽ trừu tượng hướng dẫn và làm rõ tiến trình dắt chúng ta đến những gì chúng ta hiểu biết Tôi chính là một ví dụ điển hình cho điều này.
My worlds of words and numbers blur with color, emotion and personality. As Juan said, it's the condition that scientists call synesthesia, an unusual cross-talk between the senses. Here are the numbers one to 12 as I see them -- every number with its own shape and character. One is a flash of white light. Six is a tiny and very sad black hole. The sketches are in black and white here, but in my mind they have colors. Three is green. Four is blue. Five is yellow.
Thế giới chữ và số của tôi nhòa với màu sắc, cảm xúc và tính cách cá nhân Như Juan đã nói, đó là tình trạng mà các nhà khoa học gọi là Giác quan thứ phát một cuộc tán gẫu thất thường giữa các giác quan Đây là những con số từ 1 đến 12 khi tôi nhìn chúng -- mỗi con số đều có hình dạng và tính cách riêng của chúng Số một là ánh sáng trắng chớp lóe Số sáu là một cái hố nhỏ bé và buồn rầu Những bản vẽ phác màu trắng đen ở đây nhưng trong tâm trí tôi chúng đang có màu sắc. Số ba màu xanh lá Số bốn màu xanh dương Sô năm màu vàng
I paint as well. And here is one of my paintings. It's a multiplication of two prime numbers. Three-dimensional shapes and the space they create in the middle creates a new shape, the answer to the sum. What about bigger numbers? Well you can't get much bigger than Pi, the mathematical constant. It's an infinite number -- literally goes on forever. In this painting that I made of the first 20 decimals of Pi, I take the colors and the emotions and the textures and I pull them all together into a kind of rolling numerical landscape.
Tôi cũng là họa sĩ Và đây là một trong những bức vẽ của tôi. Đó là một phép nhân của hai số nguyên tố Các hình 3 chiều và không gian chúng tạo ra ở giữa tạo nên một hình mới câu trả lời cho phép cộng Còn về các số lớn hơn thì sao? Chắc hẳn các bạn ko thể kiếm ra số nào dài hơn Pi, hằng số toán học. Nó là một số bất định -- nói theo nghĩa đen là kéo dài mãi mãi Trong bức vẽ này của tôi là về 20 chữ số thập phân đầu tiên của Pi Tôi dùng màu sắc và cảm xúc và các hoa văn và kéo chúng lại với nhau thành một dạng của phong cảnh hằng số cuộn tròn
But it's not only numbers that I see in colors. Words too, for me, have colors and emotions and textures. And this is an opening phrase from the novel "Lolita." And Nabokov was himself synesthetic. And you can see here how my perception of the sound L helps the alliteration to jump right out. Another example: a little bit more mathematical. And I wonder if some of you will notice the construction of the sentence from "The Great Gatsby." There is a procession of syllables -- wheat, one; prairies, two; lost Swede towns, three -- one, two, three. And this effect is very pleasant on the mind, and it helps the sentence to feel right.
Nhưng tôi không chỉ thấy màu sắc ở các con số. Với tôi, cả từ ngữ cũng vậy cũng có màu sắc và cảm xúc và hoa văn. Đây là đoạn mở đầu của quyển tiểu thuyết "Lolita." Và Nabokov cũng bị tự kỷ. Như bạn có thể nhận thấy ở đây cách tôi nhận thức âm L giúp cho sự lặp lại âm đầu nhảy ra lập tức. Một ví dụ khác thiên về toán học hơn chút nữa Và tôi tự hỏi nếu một vài trong số các bạn chú ý đến cấu trúc của câu trong "The Great Gatsby." Có một cuộc diễu hành của các âm tiết -- lúa mì, một; đồng cỏ, hai: ngôi làng Thụy Điển mất tích, ba -- một, hai, ba Và đây là một hiệu ứng dễ chịu lên tâm trí, và nó giúp cho câu làm chúng ta có cảm giác đúng đắn.
Let's go back to the questions I posed you a moment ago. 64 multiplied by 75. If some of you play chess, you'll know that 64 is a square number, and that's why chessboards, eight by eight, have 64 squares. So that gives us a form that we can picture, that we can perceive. What about 75? Well if 100, if we think of 100 as being like a square, 75 would look like this. So what we need to do now is put those two pictures together in our mind -- something like this. 64 becomes 6,400. And in the right-hand corner, you don't have to calculate anything. Four across, four up and down -- it's 16. So what the sum is actually asking you to do is 16, 16, 16. That's a lot easier than the way that the school taught you to do math, I'm sure. It's 16, 16, 16, 48, 4,800 -- 4,800, the answer to the sum. Easy when you know how.
Hãy trở lại với những câu hỏi Tôi đã nêu ra lúc trước 64 nhân 75 Nếu một số bạn ở đây chơi cờ vua, bạn sẽ biết rằng 64 là một con số bình phương, và đó là lý do các bàn cờ, dài 8, ngang 8 có 64 ô vuông nhỏ. Nó cho chúng ta một mẫu biểu mà chúng ta có thể ảnh hóa, chúng ta có thể nhận thức còn 75 thì sao? Nếu 100, nếu chúng ta nghĩ về 100 như một hình vuông, 75 sẽ trông giống thế này. Vì vậy cái chúng ta cần làm bây giờ là đặt hai hình này lại với nhau trong tâm trí chúng ta -- thứ gì đó giống như vầy. 64 trở thành 6,400. Và tại góc phải, bạn chẳng phải tính toán gì cả. 4 nganh, 4 lên và xuống -- là 16 Vì vậy tính tổng thực ra là yêu cầu các bạn là 16 16, 16 Dễ dàng hơn rất nhiều so với cách bạn được dạy toán trong trường, tôi chắc chắn là 16, 16, 16, 48 4,800 -- 4,000 là câu trả lời cho phép tính tổng Thật dễ dàng khi bạn biết cách.
(Laughter)
(Cười)
The second question was an Icelandic word. I'm assuming there are not many people here who speak Icelandic. So let me narrow the choices down to two. Hnugginn: is it a happy word, or a sad word? What do you say? Okay. Some people say it's happy. Most people, a majority of people, say sad. And it actually means sad. (Laughter) Why do, statistically, a majority of people say that a word is sad, in this case, heavy in other cases? In my theory, language evolves in such a way that sounds match, correspond with, the subjective, with the personal, intuitive experience of the listener.
Câu hỏi thứ hai là một từ Aixơlen Tôi cho rằng không có nhiều người ở đây nói tiếng Aixơlen Vì vậy để tôi thu gọn chọn lựa xuống còn hai. Hungginn: là một từ bày tỏ sự hạnh phúc hay sự buồn rầu? Các bạn nói gì? Được rồi. Vài người bảo rằng nó chỉ sự hạnh phúc Đa số, phần lớn mọi người, bảo nó chỉ sự buồn bã Và nó thực sự mang ý nghĩa buồn bã. (Cười) Tại sao, về thống kê, phần lớn mọi người lại bảo rằng một từ mang nghĩa buồn bã, trong trường hợp này nặng nề trong những trường hợp khác? Trong lý thuyết của tôi, ngôn ngữ tiến triển theo một cách mà nghe phù hợp với, tương xứng với chủ ý, với cá nhân kinh nghiệm trực giác của người nghe.
Let's have a look at the third question. It's a line from a poem by John Keats. Words, like numbers, express fundamental relationships between objects and events and forces that constitute our world. It stands to reason that we, existing in this world, should in the course of our lives absorb intuitively those relationships. And poets, like other artists, play with those intuitive understandings. In the case of hare, it's an ambiguous sound in English. It can also mean the fibers that grow from a head. And if we think of that -- let me put the picture up -- the fibers represent vulnerability. They yield to the slightest movement or motion or emotion. So what you have is an atmosphere of vulnerability and tension. The hare itself, the animal -- not a cat, not a dog, a hare -- why a hare? Because think of the picture -- not the word, the picture. The overlong ears, the overlarge feet, helps us to picture, to feel intuitively, what it means to limp and to tremble.
Giờ hãy nhìn vào câu hỏi thứ ba. Là một dòng trong bài thơ viết bởi John Keats. Từ ngữ, giống như những con số, diễn tả những mối qua hệ căn bản giữa các vật thể và giữa nhưng sự kiện và các lực lượng tạo thành thế giới của chúng ta. Nó đại diện cho lý do chúng ta tồn tại trong thế giới này, đang tồn tại trong đời sống của mình hấp thu một cách trực giác những mối quan hệ đó. Và các nhà thơ, cũng như người nghệ sĩ khác, sử dụng những sự am hiểu trực giác đó. Trong trường hợp "thỏ rừng", nó là một âm mơ hồ trong tiếng Anh Nó cũng có thể mang nghĩa những sợi xơ mọc ra từ một cái đầu. Và nếu chúng ta nghĩ -- để tôi mang bức trang lên -- Các sợi sơ đại diện cho sự mong manh. Chúng cong oăn dưới những chuyển động nhẹ nhất hay sự di chuyển hay cảm xúc Vì vậy cái bạn có là một không khí của sự mong manh và căng thẳng. Chính từ thỏ rừng, về khía cạnh thú vật -- không phải là một con mèo, ko phải chó, là một con thỏ rừng -- tại sao là một con thỏ rừng? Bởi lẽ hãy vì về bức tranh, không phải từ ngữ, mà là bức tranh Đôi tai dài quá khổ, các chân dài quá cỡ, giúp chúng ta tưởng tượng về hình ảnh, cảm giác trức giác, rằng nó mang nghĩa ẻo lả và run rẩy
So in these few minutes, I hope I've been able to share a little bit of my vision of things and to show you that words can have colors and emotions, numbers, shapes and personalities. The world is richer, vaster than it too often seems to be. I hope that I've given you the desire to learn to see the world with new eyes.
Vậy trong những phút ngắn ngủi này Tôi hy vọng rằng tôi đã có thể chia sẻ được một ít về tầm nhìn của tôi, và chỉ cho bạn thấy rằng từ ngữ cũng có thể có màu sắc và cảm xúc, con số, hình dạng và nhân cách. Thế giới đang giàu có hơn, rộng lớn hơn là vẻ bề ngoài của nó Tôi hy vọng tôi đã cho các bạn được ước mong học cách nhìn thế giới với đôi mắt mới.
Thank you.
Cảm ơn
(Applause)
(Vỗ tay)