My day starts just like yours.
Một ngày của tôi cũng giống bạn.
(Laughter)
(Cười)
When I wake up in the morning, I check my phone, and then I have a cup of coffee. But then my day truly starts. It may not be like yours, because I live my life as an artwork. Picture yourself in a giant jewelry box with all the beautiful things that you have ever seen in your life. Then imagine that your body is a canvas. And on that canvas, you have a mission to create a masterpiece using the contents of your giant jewelry box. Once you've created your masterpiece, you might think, "Wow, I created that. This is who I am today." Then you would pick up your house keys, walk out the door into the real world, maybe take public transport to the center of the town ... Possibly walk along the streets or even go shopping.
Khi tôi thức giấc vào buổi sáng, Tôi kiểm tra điện thoại, rồi uống một ly cà phê. Một ngày thực sự bắt đầu từ đây. Có thể không giống bạn, vì tôi sống như một tác phẩm nghệ thuật. Hãy tưởng tượng mình trong một cái hộp trang sức với những thứ đẹp nhất mà mình đã thấy trong đời. Sau đó tưởng tượng rằng cơ thể của bạn là một bức tranh. Trong bức tranh đó, bạn phải tạo ra một kiệt tác dùng những thứ trong hộp trang sức. Khi đã tạo ra kiệt tác của mình, bạn nghĩ "Wow, tôi đã làm được. Đây là con người tôi của hôm nay." Sau đó bạn lấy chìa khóa nhà, bước ra cửa vào thế giới thực, có thể gặp bắt xe vào thị trấn... hoặc đi dạo hay mua sắm.
That's my life, every day. When I walk out the door, these artworks are me. I am art. I have lived as art my entire adult life. Living as art is how I became myself.
Đó là cuộc sống hàng ngày của tôi. Khi tôi ra khỏi cửa, tôi chính là những tác phẩm đấy. Tôi là nghệ thuật. Tôi đã sống như nghệ thuật cả cuộc đời. Điều đó giúp tôi trở thành chính mình.
I was brought up in a small village called Fillongley, in England, and it was last mentioned in the "Domesday Book," so that's the mentality.
Tôi lớn lên ở làng quê nhỏ, Fillongley, nước Anh, và nó được nhắc đến lần cuối trong cuốn "Domesday Book" Đó là một dạng tâm lý.
(Laughter)
(Cười)
I was raised by my grandparents, and they were antiques dealers, so I grew up surrounded by history and beautiful things. I had the most amazing dress-up box. So as you can imagine, it started then. I moved to London when I was 17 to become a model. And then I went to study photography. I wasn't really happy with myself at the time, so I was always looking for escapism. I studied the works of David LaChapelle and Steven Arnold, photographers who both curated and created worlds that were mind-blowing to me. So I decided one day to cross over from the superficial fashion world to the superficial art world.
Tôi được nuôi nấng bởi ông bà, và họ là những người buôn đồ cổ, Vì vậy, tôi lớn lên trong lịch sử và những điều tươi đẹp. Tôi có một hộp trang điểm rất đẹp. Như bạn tưởng tượng, điều đó đã bắt đầu. Năm 17 tuổi, tôi chuyển tới London để trở thành người mẫu. Và sau đó tôi học nhiếp ảnh. Tại thời điểm đó, tôi không thực sự vui, vì vậy, tôi luôn tìm kiếm sự thoát ly. Tôi đã nghiên cứu các tác phẩm của David LaChapelle và Steven Arnold, những nhiếp ảnh gia đã tạo ra những thế giới mà đã mở mang tầm mắt tôi. Ngày nọ, tôi quyết định từ bỏ thế giới thời trang nông cạn đến thế giới nghệ thuật nông cạn.
(Laughter)
(Cười)
I decided to live my life as a work of art. I spend hours, sometimes months, making things. My go-to tool is a safety pin, like this --
Tôi quyết định sống cuộc sống như một tác phẩm nghệ thuật. Tôi dành hàng giờ, hàng tháng để làm mọi thứ. Dụng cụ cần thiết của tôi là chiếc kim băng, như này --
(Laughter)
(Cười)
They're never big enough.
Chúng chưa bao giờ đủ lớn.
(Laughter)
(Cười)
And I use my fabrics time and time again, so I recycle everything that I use. When I get dressed I'm guided by color, texture and shape. I rarely have a theme. I find beautiful objects from all over the world, and I curate them into 3-D tapestries over a base layer that covers my whole body shape ... because I'm not very happy with my body.
Tôi dùng đi dùng lại vải của mình, và tái chế mọi thứ tôi dùng. Khi tôi mặc đồ, tôi luôn phối hợp màu sắc, kết cấu và hình dáng. Tôi hiếm khi có sẵn chủ đề. Tôi tìm những thứ xinh đẹp trên thế giới này, và tôi sắp xếp chúng thành tấm thảm 3 chiều trên một lớp nền bao quanh cơ thể tôi... vì tôi không vui với cơ thể này.
(Laughs)
(Cười)
I ask myself, "Should I take something off or should I put something on? 100 pieces, maybe?" And sometimes, I do that. I promise you it's not too uncomfortable -- well, just a little --
Tôi hỏi bản thân, "Mình nên cởi chúng ra hay mặc chúng vào? 100 thứ, có thể không? Rồi thỉnh thoảng, tôi làm như vậy. Tôi thề là nó không quá bất tiện -- chỉ là chuyện nhỏ thôi --
(Laughter)
(Cười)
I might have a safety pin poking at me sometimes when I'm having a conversation with you, so I'll kind of go off --
Thỉnh thoảng, tôi bị cái kim băng đâm khi tôi đang nói chuyện với bạn, vì vậy tôi bỏ đi --
(Laughter)
(Cười)
It usually takes me about 20 minutes to get ready, which nobody ever believes. It's true -- sometimes. So, it's my version of a t-shirt and jeans.
Tôi thường mất 20 phút đế sẵn sàng, điều mà mọi người khó thể tin. Nhưng đó là sự thật thỉnh thoảng như thế. Đó là phiên bản tôi với áo thun và quần bò.
(Laughter)
(Cười)
When I get dressed, I build like an architect. I carefully place things till I feel they belong. Then, I get a lot of my ideas from lucid dreaming. I actually go to sleep to come up with my ideas, and I've taught myself to wake up to write them down. I wear things till they fall apart, and then, I give them a new life. The gold outfit, for example -- it was the outfit that I wore to the Houses of Parliament in London. It's made of armor, sequins and broken jewelry, and I was the first person to wear armor to Parliament since Oliver Cromwell banned it in the 17th century. Things don't need to be expensive to be beautiful. Try making outfits out of bin liners or trash you found out on the streets. You never know, they might end up on the pages of "Vogue."
Khi tôi mặc đồ, tôi hành động như kiến trúc sư. Tôi cẩn thận ướm thử cho đến khi mọi thứ hòa hợp. Sau đó, tôi có nhiều ý tưởng bất chợt lóe sáng. Tôi thực sự đi ngủ để đưa ra ý tưởng mới, Tôi tự tạo thói quen thức dậy để viết chúng ra. Tôi mặc chúng cho đến khi chúng hư, rồi tôi lại thổi hồn vào chúng. Trang phục vàng chẳng hạn -- Đó là trang phục mà tôi mặc đến Tòa nhà Quốc hội ở London. Nó được làm bằng áo giáp, sequin và đồ trang sức bị hỏng, tôi là người đầu tiên mặc áo giáp vào Quốc hội kể từ khi Oliver Cromwell cấm nó vào thế kỷ 17. Có những thứ không cần đắt tiền để trở nên xinh đẹp. Thử những thứ bạn tìm thấy trên đường. Bạn sẽ không bao giờ biết, chúng có thể hiện diện trên "Vogue".
There's over 6,000 pieces in my collection, ranging from 2,000-year-old Roman rings to ancient Buddhist artifacts. I believe in sharing what I do and what I have with others, so I decided to create an art exhibition, which is currently traveling to museums around the world. It contains an army of me -- life-size sculptures as you can see behind me, they're here -- they are my life, really. They're kind of like 3-D tapestries of my existence as living as art. They contain plastic crystals mixed with diamonds, beer cans and royal silks all in one look. I like the fact that the viewer can never make the assumption about what's real and what's fake. I find it important to explore and share cultures through my works. I use clothing as a means to investigate and appreciate people from all over the world.
Tôi có hơn 6000 mẫu trong bộ sưu tập, từ những chiếc nhẫn La Mã 2.000 năm tuổi đến các cổ vật Phật giáo cổ xưa. Tôi tin vào việc chia sẻ cái tôi làm và những gì tôi có với mọi người, Vì vậy, tôi quyết định tạo ra một triển lãm nghệ thuật, lí do mà tôi đi thăm nhiều bảo tàng trên thế giới. Đó là tâm huyết của tôi. tác phẩm điêu khắc về cuộc sống như bạn thấy chúng ở đây -- chúng thực sự là đời tôi. Chúng như những tấm thảm 3D về sự tồn tại của tôi như một tác phẩm. Chúng chứa tinh thể nhựa trộn với kim cương, lon bia và lụa hoàng gia trong cùng một bộ. Thực tế là người xem không thể đưa ra giả định về thật hoặc giả. Điều quan trọng là khám phá và chia sẻ văn hóa thông qua các tác phẩm này Quần áo như một phương tiện để tôi xem xét và đánh giá con người.
Sometimes, people think I'm a performer or a drag queen. I'm not. Although my life appears to be a performance, it's not. It's very real. People respond to me as they would any other type of artwork. Many people are fascinated and engaged. Some people walk around me, staring, shy at first. Then they come up to me and they say they love or absolutely hate what I do. I sometimes respond, and other times I let the art talk for itself. The most annoying thing in the world is when people want to touch the artwork. But I understand. But like a lot of contemporary art, many people are dismissive. Some people are critical, others are abusive. I think it comes from the fear of the different -- the unknown. There are so many reactions to what I do, and I've just learned not to take them personally.
Đôi khi, mọi người nghĩ tôi là một nghệ sĩ biểu diễn hoặc một drag queen. Nhưng không phải. Mặc dù cuộc sống của tôi như một màn trình diễn, nhưng cũng không phải. Nó là hiện thực. Người ta cho rằng họ cũng là một tác phẩm nghệ thuật nào đó. Nhiều người bị mê hoặc và tham gia. Một số người đi ngang qua, nhìn chằm chằm, lúc đầu cũng ngại. Sau đó, họ đến với tôi và nói họ yêu hoặc ghét những gì tôi làm. Thỉnh thoảng tôi trả lời, còn lại để nghệ thuật thể hiện chính nó. Điều khó chịu nhất trên thế giới là khi mọi người muốn sờ vào tác phẩm nghệ thuật. Nhưng tôi hiểu. Nhưng giống bao tác phẩm đương đại, nhiều người rất tuỳ tiện. Vài người chỉ trích, số khác lại chửi bới. Tôi nghĩ nó đến từ nỗi sợ khác biệt -- Những thứ không tên. Có nhiều phản ứng với những gì tôi làm, và tôi học cách không quan tâm.
I've never lived as Daniel Lismore, the person. I've lived as Daniel Lismore, the artwork. And I've faced every obstacle as an artwork. It can be hard ... especially if your wardrobe takes up a 40-foot container, three storage units and 30 boxes from IKEA --
Tôi chưa từng sống như Daniel Lismore, theo nghĩa đen. Mà tôi sống như Daniel Lismore, một tác phẩm nghệ thuật. Là một tác phẩm nghệ thuật, tôi phải đối mặt với nhiều trở ngại. Nó đầy khó khăn... đặc biệt là nếu tủ quần áo của bạn chiếm một container 40 feet, ba nhà kho và 30 hộp từ IKEA -
(Laughter)
(Cười)
and sometimes, it can be very difficult, getting into cars, and sometimes -- well, this morning I didn't fit through my bathroom door, so that was a problem.
và đôi khi, nó có thể là rất khó khăn để vào xe, thỉnh thoảng, sáng nay tôi không vừa qua cửa phòng tắm của tôi, đó cũng là một vấn đề.
(Laughter)
(Cười)
What does it mean to be yourself? People say it all the time, but what does it truly mean, and why does it matter? How does life change when you choose to be unapologetically yourself?
Là chính mình có nghĩa là gì? Mọi người nói nó mọi lúc, nhưng nó thực sự có nghĩa là gì, Và tại sao nó lại là vấn đề? Cuộc sống sẽ ra sao khi bạn chọn để được tự đánh giá bản thân?
I've had to face struggles and triumphs whilst living my life as art. I've been put on private jets and flown around the world. My work's been displayed in prestigious museums, and I've had the opportunity -- that is my grandparents, by the way, they're the people that raised me, and there I am --
Tôi đã phải đấu tranh và chiến thắng khi sống như một tác phẩm nghệ thuật. Tôi ngồi trên máy bay riêng và bay vòng quanh thế giới. Tác phẩm của tôi được bày trong các bảo tàng uy tín, và tôi đã có cơ hội -- Nhân tiện, đó là ông bà của tôi, họ là những người nuôi dạy tôi, và tôi đây --
(Laughs)
(Cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
So I've been put on private jets, flown around the world, and yet, it's not been that easy because at times, I've been homeless, I've been spat at, I've been abused, sometimes daily, bullied my entire life, rejected by countless individuals, and I've been stabbed. But what hurt the most was being put on the "Worst Dressed" list.
Vì vậy tôi đã lên máy bay và đi vòng quanh thế giới. Tuy nhiên, nó không dễ dàng như vậy vì đôi khi, tôi là người vô gia cư, Tôi đã bị nhổ nước bọt vào, Tôi đã bị lạm dụng, đôi khi hàng ngày, bị bắt nạt, bị từ chối bởi vô số cá nhân, và tôi đã bị đâm. Nhưng điều làm tổn thương nhiều nhất là bị đưa vào danh sách "Mặc xấu nhất".
(Laughter)
(Cười)
It can be hard, being yourself, but I've found it's the best way.
Là chính mình có thế khó khăn, nhưng tôi thấy nó là cách tốt nhất.
There's the "Worst Dressed."
Đó là "Mặc xấu nhất".
(Laughs)
(Cười)
As the quote goes, "Everyone else is already taken." I've come to realize that confidence is a concept you can choose. I've come to realize that authenticity is necessary, and it's powerful. I've tried to spend time being like other people. It didn't work. It's a lot of hard work, not being yourself.
Như trích dẫn: "Mọi người khác đã được mặc rồi." Tôi nhận ra rằng sự tự tin là một khái niệm bạn có thể chọn. Và tính đặc trưng riêng là cần thiết, là sức mạnh. Tôi đã cố gắng dành thời gian như những người khác. Nó không hiệu quả. Nó tốn rất nhiều công khi không phải là chính mình
I have a few questions for you all. Who are you? How many versions of you are there? And I have one final question: Are you using them all to your advantage?
Tôi có một vài câu hỏi cho tất cả các bạn. Bạn là ai? Có bao nhiêu phiên bản của bạn? Và tôi có một câu hỏi cuối cùng: Bạn đang dùng chúng cho lợi thế của bạn?
In reality, everyone is capable of creating their own masterpiece. You should try it sometime. It's quite fun.
Trong thực tế, mọi người đều có khả năng tạo ra kiệt tác của riêng họ. Thỉnh thoảng bạn nên thử nó. Nó khá thú vị.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause and cheers)
(Vỗ tay và cổ vũ)