How many people are bored at their desk for how many hours every day and how many days a week and how many weeks a year for how many years in their life?
Bao nhiêu người chán nản tại bàn trong bao nhiêu giờ mỗi ngày và bao nhiêu ngày mỗi tuần, và bao tuần mỗi năm trong bao nhiêu năm trong đời?
[Small thing. Big idea.]
[Vật nhỏ. Ý tưởng lớn.]
[Daniel Engber on the Progress Bar]
[Daniel Engber nói về thanh tiến độ]
The progress bar is just an indicator on a computer that something's happening inside the device. The classic one that's been used for years is a horizontal bar. I mean, this goes back to pre-computer versions of this on ledgers, where people would fill in a horizontal bar from left to right to show how much of a task they had completed at a factory. This is just the same thing on a screen.
Thanh tiến độ là một công cụ chỉ báo trên máy tính về thứ gì đó đang diễn ra bên trong. Loại cổ điển được dùng suốt nhiều năm là thanh ngang. Ý tôi là, thanh này có từ những phiên bản tiền máy tính trên sổ cái, mọi người sẽ điền vào một thanh ngang từ trái sang phải để biểu thị bao nhiêu phần công việc đã hoàn thành tại nhà máy. Đây là một thứ tương tự trên màn hình.
Something happened in the 70s that is sometimes referred to as "the software crisis," where suddenly, computers were getting more complicated more quickly than anyone had been prepared for, from a design perspective. People were using percent-done indicators in different ways. So you might have a graphical countdown clock, or they would have a line of asterisks that would fill out from left to right on a screen. But no one had done a systematic survey of these things and tried to figure out: How do they actually affect the user's experience of sitting at the computer?
Điều đã diễn ra những năm 70 thường được nhắc tới như "cuộc khủng hoảng phần mềm" khi mà đột nhiên, các máy tính trở nên phức tạp hơn nhanh hơn những gì mà người thiết kế ra nó dự đoán. Mọi người đã sử dụng chỉ báo phần trăm hoàn thành theo những cách khác nhau. Có thể là hình ảnh đồng hồ đếm ngược hay một dãy hoa thị chạy từ trái sang phải trên màn hình. Nhưng chưa ai tiến hành khảo sát có hệ thống về những thứ này và cố gắng để hiểu: Cách chúng thực sự ảnh hưởng tới trải nghiệm của người dùng khi ngồi trước máy tính?
This graduate student named Brad Myers, in 1985, decided he would study this. He found that it didn't really matter if the percent-done indicator was giving you the accurate percent done. What mattered was that it was there at all. Just seeing it there made people feel better, and that was the most surprising thing. He has all these ideas about what this thing could do. Maybe it could make people relax effectively. Maybe it would allow people to turn away from their machine and do something else of exactly the right duration. They would look and say, "Oh, the progress bar is half done. That took five minutes. So now I have five minutes to send this fax," or whatever people were doing in 1985. Both of those things are wrong. Like, when you see that progress bar, it sort of locks your attention in a tractor beam, and it turns the experience of waiting into this exciting narrative that you're seeing unfold in front of you: that somehow, this time you've spent waiting in frustration for the computer to do something, has been reconceptualized as: "Progress! Oh! Great stuff is happening!"
Một sinh viên tốt nghiệp tên là Brad Myer, đã quyết định nghiên cứu điều này vào năm 1985. Anh phát hiện ra rằng việc chỉ báo phần trăm hoàn thành có chỉ ra con số chính xác hay không. không quan trọng. Điều quan trọng là nó ở đó. Nhìn thấy nó ở đó khiến mọi người thấy thoải mái hơn, và đó là điều đáng ngạc nhiên nhất. Anh ta nghĩ về những việc thứ này có thể làm. Nó có thể làm người ta thư giãn hiệu quả. Cũng có thể cho phép người ta rời mắt khỏi máy tính và làm điều gì khác trong quãng thời gian đó. Họ sẽ nhìn và nói: "Ồ, tiến độ đến được một nửa rồi. Cần năm phút nữa. Và giờ tôi có năm phút để gửi cái fax này đi", hoặc bất kỳ thứ gì người ta làm vào năm 1985. Cả hai điều trên đều sai. Kiểu như, khi bạn nhìn vào thanh tiến độ, nó thu hút sự chú ý của bạn và biến trải nghiệm chờ đợi thành một câu chuyện thú vị mở ra ngay trước mắt: bằng cách nào đó, thời gian bạn dành để chờ đợi trong ức chế để máy tính làm một việc gì đó, đã được biến hóa thành: "Tiến độ! Ồ! Những thứ tuyệt vời đang diễn ra!"
[Progress...]
[Tiến độ...]
But once you start thinking about the progress bar as something that's more about dulling the pain of waiting, well, then you can start fiddling around with the psychology.
Nhưng một khi bắt đầu nghĩ về thanh tiến độ như một thứ gì đó hơn là xoa dịu nỗi đau chờ đợi, thì bạn có thể bắt đầu lấn sân sang tâm lý học.
So if you have a progress bar that just moves at a constant rate -- let's say, that's really what's happening in the computer -- that will feel to people like it's slowing down. We get bored. Well, now you can start trying to enhance it and make it appear to move more quickly than it really is, make it move faster at the beginning, like a burst of speed. That's exciting, people feel like, "Oh! Something's really happening!" Then you can move back into a more naturalistic growth of the progress bar as you go along. You're assuming that people are focusing on the passage of time -- they're trying to watch grass grow, they're trying to watch a pot of water, waiting for it to boil, and you're just trying to make that less boring, less painful and less frustrating than it was before.
Nếu có một thanh tiến độ chạy với tốc độ không đổi -- dù đó là điều thực sự đang diễn ra bên trong máy tính, nó khiến người ta cảm thấy nó đang chạy chậm dần. Chúng ta thấy chán. Vâng, giờ bạn có thể cải thiện bằng cách làm cho nó dường như chạy nhanh hơn thực tế, làm nó chạy nhanh hơn ban đầu, như một cú tăng tốc. Thật thú vị, người ta nghĩ: "Ồ! Nó đang thực sự hoạt động!" Rồi bạn có thể quay trở lại tốc độ tự nhiên hơn của thanh tiến độ Bạn cho rằng người ta tập trung vào sự qua đi của thời gian -- cố chờ xem cỏ mọc, cố chờ xem một bình nước, đến lúc nó sôi và bạn cố gắng làm điều đó trở nên bớt chán, bớt vất vả và ức chế hơn trước đây. Thanh tiến độ ít nhất cũng cho bạn
So the progress bar at least gives you the vision of a beginning and an end, and you're working towards a goal. I think in some ways, it mitigates the fear of death. Too much?
một cái nhìn về sự bắt đầu và kết thúc và việc bạn đang tiến đến một mục tiêu. Tôi nghĩ bằng nhiều cách, nó xoa dịu nỗi sợ hãi cái chết. Có quá không?