"I've got people in me." So sang the late Abbey Lincoln. I take that lyric as mantra. "I've got people in me." Jomama Jones is the person in me I turn to as a guide. She's my alter ego. I've been embodying her in performance since 1995, and she comes around when she has some insight to offer folks. At this time of radical change, I'm glad to be the vessel for her message to you.
“Có nhiều người trong tôi” Abbey Lincoln quá cố đã hát như thế Tôi coi lời hát ấy như thần chú. “Có nhiều người trong tôi” Jomama Hones là một người trong tôi mà tôi tìm đến như một người dẫn đường. Cô ấy là bản ngã khác của tôi. Tôi đã hóa thân thành cô ấy trong biểu diễn từ năm 1995, và cô ấy hiện lên khi cô có vài điều muốn chia sẻ. Tại thời điểm thay đổi triệt để này, tôi rất vui khi là con tàu mang lời nhắn của cô ấy đến cho bạn.
Jomama Jones: What if I told you it's going to be alright ... but what if I told you not yet? What if I told you there are trials ahead beyond your deepest fears? What if I told you will you fall ... down, down, down? But what if I told you you will surprise yourself? What if I told you will be brave enough? What if I told you we won't all make it through? But what if I told you that is as it must be? What if I told you I've seen the future?
Jomama Jones: Sẽ ra sao nếu tôi nói với bạn mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi... nhưng sẽ ra sao nếu tôi nói rằng chưa hẳn? Sẽ ra sao nếu tôi nói rằng còn thử thách phía trước vượt qua cả nỗi sợ hãi sâu kín nhất trong bạn? Sẽ thế nào nếu tôi nói bạn sẽ ngã... xuống, xuống, xuống? Nhưng sẽ ra sao nếu tôi nói bạn sẽ ngạc nhiên với chính mình? Nếu tôi nói bạn sẽ có đủ dũng cảm? Nếu tôi nói chúng ta không thể vượt qua hết? Nhưng nếu tôi nói mọi chuyện vốn như vậy? Sẽ ra sao khi tôi nói mình đã nhìn thấy tương lai?
Do you like my hands? They're expressive, yeah? Now look at your hands -- now go on. There's so much history recorded through their touches and marks of the future sketched on their palms. Sometimes hands grip tight, sometimes hands let go. What if I told you it's all going to come undone? Hm.
Bạn thích bàn tay tôi chứ? Nó thật linh hoạt, đúng chứ? Giờ nhìn vào đôi tay bạn-- tiếp tục. Lịch sử được ghi lại bởi những cái chạm tay và tương lai được phác họa trên lòng bàn tay. Đôi lúc bàn tay ấy nắm chặt, đôi khi là buông tay. Sẽ thế nào nếu tôi nói với bạn tất cả sẽ hoàn tác? Hm.
Ladies and gentlemen and otherwise described, I am Jomama Jones. Some call me a soul sonic superstar, and I agree, though even in my past that was from the future.
Thưa quý ông, quý bà và các bạn, Tôi là Jomana Jones. Một số người gọi tôi là siêu sao về âm nhạc của tâm hồn và tôi đồng ý, mặc dù trong quá khứ điều đó là từ tương lai.
Let me take you back to girlhood. Picture this: it was Planting Day, which was a holiday I invented for the Black youth community group I founded. I dashed home to put on my gardening ensemble when I caught my uncle Freeman red-handed. He was standing over my piggy bank with his hammer raised high. He was fixing to steal my coins.
Tôi sẽ đưa bạn về thời con gái. Hình dung rằng: đó là một ngày Trồng cây. một ngày nghỉ lễ mà tôi sáng tạo ra dành cho Cộng đồng trẻ da màu được tôi thành lập. Tôi chạy về nhà để mặc đồ làm vườn khi tôi bắt quả tang chú Freeman. Chú ấy đứng trên con heo đất với chiếc búa giơ cao. Chú ấy định lấy trộm tiền của tôi.
And you see, my uncle Freeman was a handyman. He could fix anything -- a broken chair, a shattered pot -- even bring grandmother's plants back to life. He had that magic touch with broken things ... and broken people. He would take me with him on his jobs and say, "C'mon Jo, let's go do something to make this world a better place." His hands were wide and calloused, and they always reminded me of displaced tree roots.
Và bạn thấy đấy, Chú Freeman là một người khéo tay. Chú ấy có thể sửa mọi thứ -- một cái ghế hỏng, một cái bình bị vỡ -- thậm chí là cứu sống cái cây của bà tôi. Chú ấy có bàn tay ma thuật với những món đồ vỡ... và cả con người nữa. Chú ấy sẽ đưa tôi đi làm cùng và nói: “Đi nào Jo, hãy làm thứ gì đó để thế giới này tốt đẹp hơn.” Bàn tay chú ấy rộng và chai sần, và chúng luôn gợi tôi nhớ tới những cái rễ cây.
As we worked he would talk with folks about the change he was sure was just around the corner. I saw him mend flagging hopes and leave folks with their heads held high. His hands stirred the sunshine.
Khi làm việc chú sẽ nói chuyện với mọi người về sự thay đổi mà chú ấy chắc chắn đã ở rất gần. Tôi đã thấy chú ấy hàn gắn hi vọng và giúp mọi người ngẩng cao đầu. Đôi tay chú khuấy động ánh mặt trời.
And now he was about to break my piggy bank. I said "Step back, man, and show me your hands." You know the irony was he used to give me all the old coins he'd find under floorboards while working. And I put them in the piggy bank along with the money I earned through my childhood side hustles.
Và giờ chú ấy sắp đập vỡ con lợn tiết kiệm của tôi. Tôi nói: “Lùi lại và cho cháu xem bàn tay chú.” Tôi biết điều mỉa mai ở đây là chú ấy thường cho tôi những đồng xu cũ chú tìm thấy dưới sàn khi làm việc. Và tôi cho chúng vào con lợn đất cùng với số tiền tôi kiếm được từ thời thơ ấu.
But by the spring of 1970, Uncle Freeman had lost his touch ... along with most of his jobs. He saw a heavy future of civil wrongs and Black power outages in his palms. The last straw had come the previous winter when they had gunned down Fred Hampton. Overwhelmed with fear and rage and grief, Uncle Freeman tried to game his future. He gripped too tight, and he started playing the numbers.
Nhưng vào mùa xuân năm 1970, chú Freeman đã mất phép màu... cùng với phần lớn công việc. Chú ấy nhìn thấy một tương lai nặng nề của vi phạm dân sự và quyền lực đen trong lòng bàn tay. Giọt nước tràn ly là vào mùa đông năm trước khi họ bắn hạ Fred Hampton. Chìm đắm trong nỗi sợ và cơn thịnh nộ và nỗi đau buồn, chú Freeman cố gắng chơi trò chơi tương lai của mình. Chú ấy nắm quá chặt, và bắt đầu chơi với những con số.
"Well, one of these numbers is gonna hit, little girl. You got a quarter for your uncle Free -- " Now some of y'all have that relative. But I knew right then and there I had to do something. I jumped up and I grabbed that hammer and I brought it crashing down on that pig. And Uncle Freeman started to weep as I gathered up all the coins. "We're not buying no lottery ticket, Uncle Freeman. C'mon."
“Một trong những con số này sẽ trúng, cô gái nhỏ à. Cháu sẽ dành một xu cho chú Free --" Một số quý vị sẽ có người họ hàng kiểu này. Nhưng tôi biết rằng tôi cần phải làm gì đó. Tôi nhảy lên và tóm lấy cái búa đó và tôi lấy nó đập vỡ con lợn đất. Chú Freeman bắt đầu khóc khi tôi thu lại hết chỗ xu. “Chúng ta sẽ không mua, không vé số, chú Freeman. Thôi nào."
We spent every last cent at the seed store. You know, the kids in my gardening group? They didn't bat an eye when I had Uncle Freeman get down and put his hands in the earth again and start breaking up that soil for our seeds. And my little friend Taesha even came over and started slapping him on the back saying, "Cry it out, Uncle Freeman. Cry it out."
Chúng tôi đã tiêu đến đồng cuối cùng ở cửa hàng hạt giống. Bạn biết đấy, lũ trẻ ở nhóm làm vườn của tôi? Chúng chẳng để mắt đến việc tôi kéo chú Freeman xuống và đặt tay chú ấy xuống đất lại một lần nữa và bắt đầu xới đất gieo trồng. Người bạn nhỏ Taesha của tôi cũng đến vỗ vào lưng chú ấy và nói: “Khóc to lên, chú Freeman” Hãy khóc đi."
"I can't fix this," he sobbed. It's an ancient-future truism, that. He wasn't the first to feel that way, and he wouldn't be the last. Right now, it feels as though everything is breaking beyond repair. It is. But that breaking apart can be a breaking open, no matter how violent and uncertain and fearsome it seems. The thing is ... we can't do it alone.
“Chú không thể sửa chữa nó,” chú nức nở. Đó là một chân lí từ cổ chí kim, chú không phải kẻ đầu tiên có cảm giác đó, và sẽ không là người cuối cùng. Ngay bây giờ, cảm giác như mọi thứ đổ vỡ không thể hàn gắn. Vậy đấy. Nhưng tan vỡ có thể là một sự bung tỏa, dù cho có bạo lực, vô định và đáng sợ đến nhường nào. Vấn đề là... ta không thể làm nó một mình.
Uncle Freeman cried so much that day as we planted our seeds, he was our very own irrigation system. "I don't know who I am anymore, little girl," he said to me at sundown. "Good, Uncle Freeman. Good. You're new again, and that's just how we need you."
Chú Freeman đã khóc rất nhiều ngày hôm đó khi chúng tôi gieo hạt. Chú ấy là hệ thống tưới tiêu riêng của chúng tôi. “Chú không biết mình là ai nữa, cô gái nhỏ ơi,” chú ấy nói với tôi lúc hoàng hôn. "Tốt thôi, chú Freeman. Tốt thôi. Chú lại được tái sinh, và đó là điều chúng cháu cần ở chú.”