A leader is steady, firm, decisive, unwavering. Never let 'em see you sweat, always have an answer.
Một người lãnh đạo là một người kiên định, điềm tĩnh và quyết đoán. Đừng để ai thấy bạn đang hồi hộp, luôn có cách giải quyết.
[The Way We Work]
[Cách chúng ta làm việc]
My name is Dan, I'm a partner at a global creative consultancy. But there's another side to me: Carrie Dragshaw, the character I created on Instagram. As I thought about my double life, I couldn't help but wonder ... When your true self is a little nontraditional, how much of it can you really bring to the office? For some of us is authenticity off-limits?
Tôi tên là Dan, làm cộng sự ở một công ty tư vấn toàn cầu. Nhưng tôi còn có một cái tên khác: Carrie Dragshaw, nhân vật mà tôi tạo nên trên Instagram. Khi nghĩ về cuộc sống hai mặt của mình, tôi luôn tự hỏi bản thân... khi con người thật của bạn hơi phi truyền thống một chút, thì bạn có thể thể hiện ra bao nhiêu khi ở chỗ làm? Đối với vài người trong chúng ta, sự chân thật có vượt quá giới hạn không?
For the first 10 years of my career, I thought there was one way to be a leader: decisive and serious. But that's not me. So I'd put on basically office drag to fit the role: I'd talk in a deeper voice, try to hold in my hand motions. I'm someone who gets really excited about things, so I'd temper that. I had this little voice in my head, telling me, "You're too gay, too feminine, too flamboyant." I had one well-intentioned adviser who said, "Everyone knows you're gay. And that's great. But you don't need to beat them over the head with it."
Trong mười năm đầu trong sự nghiệp của mình, tôi nghĩ có một cách để trở thành một lãnh đạo, đó là quyết đoán và nghiêm túc. Nhưng đó không phải là tôi. Vì vậy, để phù hợp với vai trò, tôi đã dựng nên một phong cách văn phòng. Tôi nói trầm hơn và cố duy trì cử chỉ bàn tay lúc nói chuyện. Tôi là một người hào hứng với mọi thứ, nên tôi sẽ kiềm chế điều đó. Trong đầu tôi luôn có một giọng nói, nói rằng: "Thằng đồng tính, thằng đàn bà loè loẹt." Nhưng cũng có một người cố vấn tốt bụng nói với tôi rằng: "Mọi người biết bạn đồng tính. Và điều đó thật tuyệt. Nhưng bạn không cần nhắc đi nhắc lại điều đó với họ đâu."
Cut to: me in a tutu, for Halloween 2016. I dressed up as my favorite TV show character, Carrie Bradshaw, thinking my friends would get a kick out of it. And then, things got crazy. The post went viral, and at first it was pure fun. I started getting these incredible messages from people about how happy it made them, how it encouraged them to be their authentic selves. And I started to think, maybe this is the time to tell that little voice in my head to just shut up and let myself be me. But then things got a little too big.
Quay lại lúc tôi mặc một chiếc váy xoè nhân dịp Halloween năm 2016. Tôi đóng một nhân vật trên chương trình yêu thích của mình, Carrie Bradshaw, và mong là bạn của tôi sẽ bất ngờ vì điều đó. Nhưng sau đó, mọi thứ loạn cả lên. Bài đăng đó trở nên phổ biến, ban đầu nó chỉ là đùa thôi. Tôi bắt đầu nhận được những tin nhắn đáng kinh ngạc từ mọi người rằng nó đã làm họ vui ra sao, cả cách nó khuyến khích họ trở thành con người thật của mình. Và tôi bắt đầu nghĩ, có thể đây là lúc để bắt giọng nói trong đầu mình im lặng và để tôi là chính mình. Nhưng sự việc đã đi quá xa.
Carrie Dragshaw was everywhere -- In the "New York Post", "US Weekly" -- and I got terrified: "What would my bosses think? Would my coworkers still respect me as a leader? What would my clients think?" I thought I was going to have to get a different job. But then, something happened, something small. I got a text from my boss, it wasn't long, it just said, "Wow, Cosmo!" With a link to an article that had just gone up about me. And it let me put that little, scared voice away and just be excited about this whole new world, rather than freaked out.
Carrie Dragshaw có mặt ở mọi nơi, trên báo New York, báo US weekly. Tôi đã hoảng cả lên: "Sếp của mình sẽ nghĩ sao? Đồng nghiệp vẫn sẽ xem mình như một lãnh đạo chứ? Khách hàng của mình sẽ nghĩ gì?" Tôi nghĩ là mình sẽ phải tìm một công việc khác. Nhưng sau đó, một chuyện nhỏ xảy ra. Tôi nhận được tin nhắn từ sếp của mình, nó không dài, nói là: "Chà, tuyệt!" Đính kèm đường dẫn đến một bài đăng về tôi vừa mới được đăng. Điều đó giúp tôi phớt lờ đi giọng nói trong đầu và cứ hết mình với cuộc đời tươi đẹp này thay vì sống trong e sợ.
That's the power of one person, sometimes all it takes is one ally to make you feel comfortable. And my coworkers started acting differently. They became more open, more playful with me, it was as if knowing this other side of me gave them permission to be more of themselves as well. I thought that openness and vulnerability would actually decrease my standing with my team. But it's done the opposite.
Đó là sức mạnh của con người, đôi khi tất cả những gì bạn cần là một đồng minh để cảm thấy thoải mái. Đồng nghiệp thì bắt đầu cư xử khác thường. Họ trở nên cởi mở, vui vẻ với tôi hơn, kiểu như khi họ biết được cá tính khác của tôi cũng làm bản thân họ trở nên chính mình. Tôi nghĩ mở lòng và bị tổn thương sẽ ảnh hưởng đến vị trí của tôi ở trong đội. Nhưng nó không hề như thế.
Two years in, I never could have imagined that this part of me would not just be embraced, but could actually help my career. Now, I'm lucky. I work in New York City, in an office where creativity is valued and I was already pretty established in my career when all of this started. Maybe that's you, maybe it isn't. But all of this has taught me so much about just the importance of bringing your whole self to work. And it's really challenged my own misperceptions about what it takes to be successful.
Sau hai năm, tôi đã không thể nào tưởng tượng được là, bộ mặt này của tôi không chỉ được đón nhận mà còn có ích cho sự nghiệp của mình nữa. Bây giờ, tôi thực sự may mắn. Tôi làm việc ở New York, trong một văn phòng nơi sự sáng tạo được đề cao và tôi đã bước đầu gây dựng được sự nghiệp khi mà tất cả những điều này xảy đến. Có thể nó cũng sẽ xảy đến với bạn, cũng có thể không. Nhưng những điều này đã dạy tôi rất nhiều về sự quan trọng khi bạn là chính mình khi làm việc. Và nó thật sự bác bỏ những quan niệm sai lầm của tôi về cách để trở nên thành công.
There's no one kind of way to be a leader. It's about finding your strengths and finding ways to amplify them. Before, if a meeting was hard, I'd put on my perfect leader mask. Now, I can say, "Gosh, that was frustrating." We can talk about challenges and struggles in an open way, rather than everybody pretending that they're fine until it's too late. Concealing an identity takes work. Think of all the wasted energy spent pretending, wishing you were someone different. What's most interesting to me, though, is that in this big study of covering, 93 percent of those who say they're doing it also believe their organization values inclusion. So clearly, our workplaces and all of our strange inner voices have a long way to go on acceptance.
Không có một khuôn mẫu nào để trở thành lãnh đạo. Bạn phải biết được điểm mạnh của mình và tìm cách phát huy chúng. Trước đây, khi cuộc họp diễn ra gay gắt, tôi sẽ vờ làm một người lãnh đạo hoàn hảo. Bây giờ, tôi có thể than là: "Trời ơi, thật là khó chịu." Chúng ta có thể mở lòng và nói về những khó khăn, thử thách, thay vì giả vờ là mình ổn cho đến khi quá muộn. Che dấu con người thật rất là mệt mỏi. Nghĩ đến những sức lực bị lãng phí để giả vờ, mong bản thân là ai đó khác. Nhưng điều thú vị nhất với tôi là trong một cuộc khảo sát rộng về sự che giấu, 93% những người nói là họ đang che giấu bản thân, tin rằng cơ quan của họ trân trọng việc chấp nhận bản thân. Rõ ràng là nơi làm việc của chúng ta và tẩt cả những giọng nói lạ lùng cần rất nhiều thời gian để có thể chấp nhận.
There's a big difference between adapting and disguising. And I think I learned that a little late. Personally, I'm taking all of this as a call to be the ally who, like my boss did for me, lets people know that it's OK to open up. If you're gay, or proud of your ethnic background, or have a disability or are deeply religious, see what it's like being your full self at work. You might be pleasantly surprised.
Có một sự khác biệt lớn giữa thích nghi và nguỵ trang. Và tôi nghĩ là tôi học được điều đó hơi trễ. Cá nhân tôi nhìn nhận điều này như một cách để trở thành một đồng minh giống như sếp đã cư xử với tôi, để mọi người biết là họ có thể mở lòng. Nếu bạn đồng tính, hay tự hào về chủng tộc của mình, hay có một nhược điểm hoặc một niềm tin tôn giáo sâu sắc, hãy thử thể hiện con người thật của mình ở nơi làm việc xem sao. Bạn có thể sẽ ngạc nhiên đấy.