It would be nice to be objective in life, in many ways. The problem is that we have these color-tinted glasses as we look at all kinds of situations. For example, think about something as simple as beer. If I gave you a few beers to taste and I asked you to rate them on intensity and bitterness, different beers would occupy different space. But what if we tried to be objective about it? In the case of beer, it would be very simple. What if we did a blind taste? Well, if we did the same thing, you tasted the same beer, now in the blind taste, things would look slightly different. Most of the beers will go into one place. You will basically not be able to distinguish them, and the exception, of course, will be Guinness. (Laughter)
Có một cái nhìn khách quan trong cuộc sống là điều tốt, ở nhiều phương diện. Và vấn đề là chúng ta nhìn nhận qua những lăng kính đa màu sắc khi nhìn vào mọi tình huống. Ví dụ như, hãy nghĩ đến một thứ đơn giản như bia chẳng hạn. Nếu tôi cho bạn nếm thử vài cốc bia và tôi muốn bạn đánh giá về độ mạnh và vị đắng của chúng, các loại bia khác nhau sẽ đứng ở những vị trí khác nhau. Nhưng nếu chúng ta thử đánh giá khách quan về nó? Trường hợp của bia thì khá đơn giản. Sẽ như thế nào nếu chúng ta thực hiện một thử nghiệm "bịt mắt" về mùi vị ? Nếu ta làm điều tương tự, thử cùng 1 loại bia, thì trong thử nghiệm "bịt mắt", nhiều thứ sẽ hơi khác một chút. Hầu hết các loại bia sẽ được xếp về cùng một vị trí . Căn bản là bạn sẽ không thể phân biệt được chúng, và trường hợp ngoại lệ, dĩ nhiên sẽ là Kỷ lục Guinness (cười) Tương tự khi ta nghĩ về sinh lý học.
Similarly, we can think about physiology. What happens when people expect something from their physiology? For example, we sold people pain medications. Some people, we told them the medications were expensive. Some people, we told them it was cheap. And the expensive pain medication worked better. It relieved more pain from people, because expectations do change our physiology. And of course, we all know that in sports, if you are a fan of a particular team, you can't help but see the game develop from the perspective of your team.
Điều gì xảy ra khi người ta đặt kỳ vọng dựa vào tâm lý của họ? Ví dụ như khi bán thuốc giảm đau. Chúng tôi nói với một vài người rằng thuốc này rất đắt. Và lại nói với vài người thuốc này rẻ. Và thuốc giảm đau đắt tiền thì có tác dụng tốt hơn. Nó giúp giảm đau tốt hơn, bởi sự kỳ vọng có tác động thay đổi tâm lý của chúng ta Và dĩ nhiên, ta đều biết trong thể thao, nếu bạn là người hâm mộ của 1 đội nào đó, bạn sẽ không thể tránh khỏi việc nhìn nhận trận đấu theo góc độ của đội mình. Vậy nên những trường hợp đó, định kiến và mong đợi
So all of those are cases in which our preconceived notions and our expectations color our world. But what happened in more important questions? What happened with questions that had to do with social justice? So we wanted to think about what is the blind tasting version for thinking about inequality? So we started looking at inequality, and we did some large-scale surveys around the U.S. and other countries. So we asked two questions: Do people know what kind of level of inequality we have? And then, what level of inequality do we want to have? So let's think about the first question. Imagine I took all the people in the U.S. and I sorted them from the poorest on the right to the richest on the left, and then I divided them into five buckets: the poorest 20 percent, the next 20 percent, the next, the next, and the richest 20 percent. And then I asked you to tell me how much wealth do you think is concentrated in each of those buckets. So to make it simpler, imagine I ask you to tell me, how much wealth do you think is concentrated in the bottom two buckets, the bottom 40 percent? Take a second. Think about it and have a number. Usually we don't think. Think for a second, have a real number in your mind. You have it?
ảnh hưởng đến việc nhìn nhận thế giới của mỗi chúng ta. Nhưng điều gì xảy ra đối với những câu hỏi quan trọng hơn? Điều gì xảy ra với những câu hỏi liên quan đến công bằng xã hội? Vì vậy chúng tôi muốn xem thử nghiệm "bịt mắt" ở đây là gì để suy luận về sự bất bình đẳng? vì vậy chúng tôi bắt đầu xem xét về sự bất bình đẳng? chúng tôi đã làm một số cuộc khảo sát quy mô lớn khắp nước Mỹ và những quốc gia khác. Và chúng tôi đặt ra 2 câu hỏi: Liệu con người có biết mức độ bất bình đẳng ta có không? Và sau đó, mức độ bất bình đẳng nào mà chúng ta muốn có? Hãy nghĩ về câu hỏi thứ nhất. Hãy tưởng tượng nếu tôi lấy tổng thể là tất cả người ở Mỹ và phân loại từ nghèo nhất nằm bên phải đến giàu nhất nằm bên trái, rồi chia họ thành 5 nhóm: 20% nghèo nhất 20% tiếp theo, tiếp theo, tiếp theo và 20% giàu nhất. Tôi muốn hỏi bạn rằng bạn nghĩ mức độ giàu có tập trung trong mỗi nhóm này là bao nhiêu. Hãy đơn giản hóa bằng cách tưởng tượng tôi hỏi bạn rằng, bạn nghĩ mức độ tài sản tập trung ở hai nhóm cuối là bao nhiêu? 40% người nghèo nhất ? Suy nghĩ trong 1giây. Nghĩ về nó và đưa ra 1 con số. Thường thi ta không nghĩ. Hãy nghĩ trong 1 giây, có 1 con số thực sự trong đầu. Bạn đã có chưa? Được rồi, đây là điều mà nhiều người Mỹ đã trả lời.
Okay, here's what lots of Americans tell us. They think that the bottom 20 percent has about 2.9 percent of the wealth, the next group has 6.4, so together it's slightly more than nine. The next group, they say, has 12 percent, 20 percent, and the richest 20 percent, people think has 58 percent of the wealth. You can see how this relates to what you thought.
Họ nghĩ rằng 20% nhóm cuối cùng nắm giữ khoảng 2.9% tổng tài sản nhóm tiếp theo là 6.4% vậy cộng lại cao hơn 9% một chút Nhóm tiếp theo, họ cho rằng nắm 12%, 20%, và 20% giàu nhất, họ nghĩ rằng sở hữu 58% tổng tài sản. Bạn có thể thấy mức độ liên quan đến điều bạn đã nghĩ. Và sự thật thì như thế nào?
Now, what's reality? Reality is slightly different. The bottom 20 percent has 0.1 percent of the wealth. The next 20 percent has 0.2 percent of the wealth. Together, it's 0.3. The next group has 3.9, 11.3, and the richest group has 84-85 percent of the wealth. So what we actually have and what we think we have are very different.
Thực tế thì có khác đôi chút. 20% nhóm nghèo nhất chiếm 0.1% tổng tài sản nhóm tiếp theo sở hữu 0.2% tổng tài sản. tổng cộng lại là 0.3 và nhóm kế tiếp sở hữu 3.9 11.3 và nhóm giàu nhất sở hữu 84-85% tổng tài sản. vậy là điều chúng ta thực sự có và điều chúng ta nghĩ quá khác nhau. Thế còn những gì chúng ta mong muốn?
What about what we want? How do we even figure this out? So to look at this, to look at what we really want, we thought about the philosopher John Rawls. If you remember John Rawls, he had this notion of what's a just society. He said a just society is a society that if you knew everything about it, you would be willing to enter it in a random place. And it's a beautiful definition, because if you're wealthy, you might want the wealthy to have more money, the poor to have less. If you're poor, you might want more equality. But if you're going to go into that society in every possible situation, and you don't know, you have to consider all the aspects. It's a little bit like blind tasting in which you don't know what the outcome will be when you make a decision, and Rawls called this the "veil of ignorance."
làm thế nào để tìm ra con số này? Để xem xét điều này, xem xét điều mà chúng ta thực sự muốn, chúng tôi nghĩ đến nhà triết học John Rawls Nếu bạn nhớ John Rawls, ông đã đưa khái niệm về một xã hội công bằng. Ông chỉ ra rằng một xã hội công bằng là một xã hội mà nếu bạn biết tất cả về nó, bạn sẽ luôn sẵn sàng hòa nhập vào xã hội đó dù ở bất kỳ đâu Và đó là một khái niệm tuyệt vời phải không bởi vì nếu bạn giàu có, bạn càng muốn sở hữu nhiều tài sản để càng sinh lời và người nghèo sẽ ngày càng nghèo hơn Nếu bạn nghèo khó, bạn sẽ càng muốn công bằng hơn. Nhưng nếu bạn hòa nhập vào xã hội đó trong mọi hoàn cảnh có thể, và bạn không biết chắc chắn, bạn phải xem xét tất cả các khía cạnh. điều đó hơi giống với thử nghiệm "bịt mắt", tại đó bạn không biết được kết quả sẽ như thế nào khi bạn đưa ra một quyết định và Rawls gọi đó là "bức màn vô minh"
So, we took another group, a large group of Americans, and we asked them the question in the veil of ignorance. What are the characteristics of a country that would make you want to join it, knowing that you could end randomly at any place? And here is what we got. What did people want to give to the first group, the bottom 20 percent? They wanted to give them about 10 percent of the wealth. The next group, 14 percent of the wealth, 21, 22 and 32.
vì vậy, chúng tôi lấy một nhóm khác lớn hơn, đến từ Mỹ và hỏi họ những câu hỏi được dùng trong thử nghiệm "bức màn vô minh" Những đặc điểm nào của một đất nước khiến bạn muốn sống ở đó? biết chắc rằng bạn có thể chọn bất kỳ đâu Và đây là kết quả thu được. họ muốn nhóm đầu tiên sở hữu bao nhiêu? nhóm 20% nghèo nhất Họ muốn đưa cho nhóm ấy 10% tổng tài sản Nhóm tiếp theo, 14% tổng tài sản 21,22 và 32.
Now, nobody in our sample wanted full equality. Nobody thought that socialism is a fantastic idea in our sample. But what does it mean? It means that we have this knowledge gap between what we have and what we think we have, but we have at least as big a gap between what we think is right to what we think we have.
bây giờ, không một ai muốn sự công bằng hoàn toàn. Không ai nghĩ rằng xã hội chủ nghĩa là một ý tưởng tuyệt vời trong phép thử của chúng tôi Nhưng điều đó nghĩa là gì? Nó có nghĩa là chúng ta có khoảng trống kiến thức giữa cái chúng ta có và cái chúng ta nghĩ là ta có, nhưng khoảng cách đó khá lớn giữa cái chúng ta nghĩ là đúng và cái chúng ta nghĩ là ta có
Now, we can ask these questions, by the way, not just about wealth. We can ask it about other things as well. So for example, we asked people from different parts of the world about this question, people who are liberals and conservatives, and they gave us basically the same answer. We asked rich and poor, they gave us the same answer, men and women, NPR listeners and Forbes readers. We asked people in England, Australia, the U.S. -- very similar answers. We even asked different departments of a university. We went to Harvard and we checked almost every department, and in fact, from Harvard Business School, where a few people wanted the wealthy to have more and the [poor] to have less, the similarity was astonishing. I know some of you went to Harvard Business School.
Chúng tôi hỏi thêm những câu như , không hẳn chỉ về sự giàu có mà có thể về những vấn đề khác. Ví dụ như, chúng tôi hỏi những người từ các quốc gia khác nhau trên thế giới những câu hỏi này, cả những người theo chủ nghĩa tự do và bảo thủ về cơ bản, họ có cùng một câu trả lời cả người giàu và nghèo, họ đều có cùng câu trả lời đàn ông và phụ nữ, Thính giả của NPR và cả độc giả của Forbes chúng tôi khảo sát người ở Anh, Úc, Mỹ. những câu trả lời khá giống nhau. thậm chí chúng tôi khảo sát ở các khoa khác nhau tại các trường đại học chúng tôi đến bởi Harvard và khảo sát hầu hết từng khoa tại đây và thực tế, tại Havard Business School , nơi mà một vài người muốn nắm giữ nhiều tài sản hơn và ít người giàu hơn, sự tương đồng đáng kinh ngạc Tôi biết rằng một vài người ở đây học ở Harvard Business School.
We also asked this question about something else. We asked, what about the ratio of CEO pay to unskilled workers? So you can see what people think is the ratio, and then we can ask the question, what do they think should be the ratio? And then we can ask, what is reality? What is reality? And you could say, well, it's not that bad, right? The red and the yellow are not that different. But the fact is, it's because I didn't draw them on the same scale. It's hard to see, there's yellow and blue in there.
Chúng tôi cũng hỏi những câu tương tự về các vấn đề khác Như tỳ số chênh lệch lương giữa CEO và lao động phổ thông là bao nhiêu bạn có thể thấy, đây là tỷ số mà mọi người nghĩ rồi chúng tôi đặt ra câu hỏi, tỷ số đó nên là bao nhiêu? rồi đặt ra câu hỏi, sự thật là bao nhiêu? Điều gì trên thực tế? và bạn có thể nói rằng, nó không tệ như vậy, phải không? Phần màu đỏ và vàng không khác nhau như vậy chứ. Nhưng trên thực tế, tôi không vẽ chúng theo cùng một thước đo khá khó để nhìn ra, đây là phần màu vàng và phần màu xanh tại đây.
So what about other outcomes of wealth? Wealth is not just about wealth. We asked, what about things like health? What about availability of prescription medication? What about life expectancy? What about life expectancy of infants? How do we want this to be distributed? What about education for young people? And for older people? And across all of those things, what we learned was that people don't like inequality of wealth, but there's other things where inequality, which is an outcome of wealth, is even more aversive to them: for example, inequality in health or education. We also learned that people are particularly open to changes in equality when it comes to people who have less agency -- basically, young kids and babies, because we don't think of them as responsible for their situation.
Vậy những kết luận khác của sự giàu có thì sao? Sự giàu có không chỉ là về của cải. chúng tôi đặt ra câu hỏi còn những thứ khác như sức khỏe thì sao ? Về lợi ích của các dược phẩm chữa bệnh ? Về tuổi thọ trung bình con người thì sao? Tuổi thọ trung bình của trẻ sơ sinh? Chúng ta muốn phân chia như thế nào? Về nền giáo dục cho lớp trẻ thì sao? còn cho người lớn tuổi thì sao? Trong tất cả những điều đó, Những gì ta học được là Con người không thích sự bất công về tài sản, nhưng có nhưng thứ bất công khác là hệ quả của bất bình đảng tài sản, và thậm chí ngày càng bị phản đối như bất công trong vấn đề sức khỏe và giáo dục Chúng ta học được rằng mọi người sẵn sàng thay đổi tính công bằng khi người đó có ít quyền hơn như trẻ em và trẻ sơ sinh chẳng hạn, bởi vì chúng ta không nghĩ chúng phải chịu trách nhiệm cho hoàn cảnh của chính mình.
So what are some lessons from this? We have two gaps: We have a knowledge gap and we have a desirability gap And the knowledge gap is something that we think about, how do we educate people? How do we get people to think differently about inequality and the consequences of inequality in terms of health, education, jealousy, crime rate, and so on?
Vậy bài học ở đây là gì? Chúng ta có hai khoảng trống: Là khoảng cách kiến thức và sự khoảng cách mong muốn Khoảng cách kiến thức là những gì mà chúng ta nghĩ Làm thế nào để giáo dục cho mọi người? Làm thế nào để mọi người nghĩ khác về sự bất bình đẳng và hậu quả cũa bất bình đẳng, như sức khỏe, giáo dục sự đố kỵ, tỷ lệ tội phạm...?
Then we have the desirability gap. How do we get people to think differently about what we really want? You see, the Rawls definition, the Rawls way of looking at the world, the blind tasting approach, takes our selfish motivation out of the picture. How do we implement that to a higher degree on a more extensive scale?
Và chúng ta cũng có khoảng cách về sự mong muốn Làm thế nào để mọi người nghĩ khác về điều mà chúng ta thực sự muốn bạn thấy đấy, định nghĩa của Rawls, cách Rawls đánh giá thế giới, Thử nghiệm"bịt mắt" loại bỏ động lực ích kỷ khỏi bức tranh tổng thể Làm sao để chúng ta áp dụng nó ở mức độ cao hơn và quy mô rộng hơn
And finally, we also have an action gap. How do we take these things and actually do something about it? I think part of the answer is to think about people like young kids and babies that don't have much agency, because people seem to be more willing to do this.
và cuối cùng là khoảng cách về hành động Làm thế nào để dùng những kiến thức này và làm điều gì đó? Tôi nghĩ của câu trả lời là nghĩ về những người như trẻ em và trẻ sơ sinh, chúng không có nhiều quyền, bởi vì mọi người sẵn sàng làm điều đó.
To summarize, I would say, next time you go to drink beer or wine, first of all, think about, what is it in your experience that is real, and what is it in your experience that is a placebo effect coming from expectations? And then think about what it also means for other decisions in your life, and hopefully also for policy questions that affect all of us.
Để đưa ra kết luận, tôi muốn nói rằng, lần tới nếu bạn uống bia hoặc rượu, đầu tiên, điều gì là trải nghiệm thật sự điều gì là hiệu ứng giả dược do sự kỳ vọng Hãy nghĩ về điều gì là cốt lõi của những quyết định khác trong cuộc sống của bạn và cho những câu hỏi mang tính chính trị ảnh hưởng đến tất cả chúng ta Xin cảm ơn rất nhiều
Thanks a lot.
(Applause)