So, I'm afraid. Right now, on this stage, I feel fear. In my life, I ain't met many people that will readily admit when they are afraid. And I think that's because deep down, they know how easy it spreads. See, fear is like a disease. When it moves, it moves like wildfire. But what happens when, even in the face of that fear, you do what you've got to do? That's called courage. And just like fear, courage is contagious.
Tôi đang lo sợ. Ngay lúc này, trên sân khấu này, tôi cảm thấy sợ hãi. Trong cuộc sống, tôi không gặp nhiều người sẵn sàng thừa nhận khi cảm thấy sợ hãi. Tôi nghĩ rằng vì sâu bên trong, họ biết nó rất dễ lây lan. Có thể thấy, nỗi sợ như một căn bệnh. Khi lây lan, nó sẽ như một trận cháy rừng. Nhưng điều gì sẽ xảy ra khi, dù đối diện với nỗi sợ đó, bạn vẫn làm những điều cần phải làm? Đó gọi là can đảm. Và như nỗi sợ hãi, lòng can đảm thì lây lan.
See, I'm from East St. Louis, Illinois. That's a small city across the Mississippi River from St. Louis, Missouri. I have lived in and around St. Louis my entire life. When Michael Brown, Jr., an ordinary teenager, was gunned down by police in 2014 in Ferguson, Missouri -- another suburb, but north of St. Louis -- I remember thinking, he ain't the first, and he won't be the last young kid to lose his life to law enforcement.
Tôi đến từ Đông St. Louis, Illinois. Một thành phố nhỏ chạy qua sông Mississippi từ St. Louis, Missouri. Tôi từng chỉ sống quanh quẩn ở St. Louis cả cuộc đời. Đến khi Michael Brown, Jr., một đứa trẻ tuổi teen bình thường, bị một cảnh sát bắn chết vào năm 2014 tại Ferguson, Misouri -- ở vùng ngoại ô khác nhưng ở phía Bắc của St. Louis -- Tôi nhớ đã từng nghĩ, cậu ấy không phải người đầu tiên, và sẽ không phải là đứa trẻ cuối cùng mất mạng dưới tay lực lượng hành pháp.
But see, his death was different. When Mike was killed, I remember the powers that be trying to use fear as a weapon. The police response to a community in mourning was to use force to impose fear: fear of militarized police, imprisonment, fines. The media even tried to make us afraid of each other by the way they spun the story. And all of these things have worked in the past. But like I said, this time it was different.
Nhưng, cái chết của cậu bé rất khác biệt. Khi Mike bị sát hại, tôi nhớ những quyền lực đang cố gắng sử dụng nỗi sợ như một thứ vũ khí. Cách mà cảnh sát đối phó với cộng đồng đang than khóc là bạo lực để gieo rắc sợ hãi: nỗi sợ cảnh sát vũ trang, cầm tù, tiền phạt. Truyền thông cũng cố làm mọi người e ngại lẫn nhau bằng cách điều hướng câu chuyện. Và tất cả những điều này đã từng có hiệu quả. Nhưng như tôi đã nói, thời điểm đó, việc đã khác.
Michael Brown's death and the subsequent treatment of the community led to a string of protests in and around Ferguson and St. Louis. When I got out to those protests about the fourth or fifth day, it was not out of courage; it was out of guilt. See, I'm black. I don't know if y'all noticed that.
Cái chết của Michael Brown và sau đó là phản ứng của cộng đồng dẫn đến một loạt các cuộc biểu tình trong và quanh khu vực Ferguson và St. Louis. Khi tôi rời khỏi những cuộc biểu tình khoảng ngày thứ tư, thứ năm, lòng can đảm không hề suy giảm. mà cảm giác tội lỗi mới là thứ suy giảm. Các bạn thấy đấy, tôi là người da màu. Tôi không biết liệu các bạn có nhận ra.
(Laughter)
(Cười)
But I couldn't sit in St. Louis, minutes away from Ferguson, and not go see. So I got off my ass to go check it out.
Nhưng tôi không thể ngồi yên ở St. Louis, chỉ cách Ferguson vài phút. Nên tôi quyết định đi để thấy tận mắt.
When I got out there, I found something surprising. I found anger; there was a lot of that. But what I found more of was love. People with love for themselves. Love for their community. And it was beautiful -- until the police showed up. Then a new emotion was interjected into the conversation: fear.
Khi ra ngoài đó, tôi thấy một điều rất đáng kinh ngạc. Tôi thấy có rất nhiều sự giận dữ ở đó. Nhưng thứ tôi tìm thấy nhiều hơn cả là tình yêu. Mọi người dành nhiều tình yêu cho bản thân mình. Tình yêu cho cộng đồng của mình. Và điều đó thật đẹp- cho đến khi cảnh sát xuất hiện. Và một dòng xúc cảm mới xen vào cuộc đối thoại: nỗi sợ hãi.
Now, I'm not going to lie; when I saw those armored vehicles, and all that gear and all those guns and all those police I was terrified -- personally. And when I looked around that crowd, I saw a lot of people that had the same thing going on. But I also saw people with something else inside of them. That was courage. See, those people yelled, and they screamed, and they were not about to back down from the police. They were past that point. And then I could feel something in me changing, so I yelled and I screamed, and I noticed that everybody around me was doing the same thing. And there was nothing like that feeling.
Bây giờ, tôi không nói dối rằng; khi nhìn thấy những chiếc xe bọc sắt đó, tất cả những vũ khí đó, những khẩu súng, và những cảnh sát đó tôi đã sợ hãi -- cá nhân tôi. Và khi nhìn quanh đám đông, tôi thấy nhiều người cũng trải qua cảm giác giống mình. Nhưng tôi cũng thấy những người có xúc cảm khác sâu bên trong. Đó là lòng can đảm. Những người này la hét, gào thét, và không lùi bước trước cảnh sát. Họ đã vượt giới hạn của mình. Sau đó, tôi cảm nhận có điều gì đó thay đổi bên trong mình, nên tôi la hét và gào thét, và thấy rằng mọi người xung quanh cũng làm điều tương tự. Và không có một cảm giác nào như cảm giác ấy.
So I decided I wanted to do something more. I went home, I thought: I'm an artist. I make shit. So I started making things specific to the protest, things that would be weapons in a spiritual war, things that would give people voice and things that would fortify them for the road ahead.
Nên tôi quyết định làm điều gì đó hơn thế. Tôi về nhà và nghĩ: Mình là nghệ sĩ. Mình sẽ làm điều gì đó điên rồ. Nên tôi bắt đầu sáng tạo thứ đặc biệt dành cho cuộc biểu tình, thứ mà có thể là vũ khí trong cuộc đấu tranh tinh thần, thứ có thể cho họ tiếng nói, thứ có thể tiếp sức cho họ trên chặng đường phía trước.
I did a project where I took pictures of the hands of protesters and put them up and down the boarded-up buildings and community shops. My goal was to raise awareness and to raise the morale. And I think, for a minute at least, it did just that. Then I thought, I want to uplift the stories of these people I was watching being courageous in the moment. And myself and my friend, and filmmaker and partner Sabaah Folayan did just that with our documentary, "Whose Streets?"
Tôi đã thực hiện một dự án chụp ảnh bàn tay của những người biểu tình và dán chúng lên những tòa nhà và những cửa hàng công cộng. Mục đích của tôi là nâng cao nhận thức và tiếp thêm tinh thần. Và tôi nghĩ, chúng đã đạt được mục đích, ít nhất là trong một vài phút. Và tôi nghĩ, tôi muốn kể lại câu chuyện của những người mà tôi đã nhìn thấy lòng can đảm của họ trong thời khắc đó. Bản thân tôi cũng như bạn của tôi, người quay phim, và đồng nghiệp Sabaah Folayan đã làm điều đó với bộ phim tư liệu, "Whose Streets?" (tạm dịch: Đường của ai?').
I kind of became a conduit for all of this courage that was given to me. And I think that's part of our job as artists. I think we should be conveyors of courage in the work that we do. And I think that we are the wall between the normal folks and the people that use their power to spread fear and hate, especially in times like these.
Tôi như sợi dây dẫn lan truyền lòng can đảm đã từng được truyền tới cho mình. Và tôi nghĩ đó là một phần công việc của nghệ sĩ. Tôi nghĩ chúng ta nên truyền tải lòng can đảm trong các tác phẩm của mình. Và chúng ta là thành trì giữa những công dân bình thường và những người dùng quyền lực để gieo rắc sợ hãi và chán ghét, đặc biệt là trong khoảng thời gian này.
So I'm going to ask you. Y'all the movers and the shakers, you know, the thought leaders: What are you gonna do with the gifts that you've been given to break us from the fear the binds us every day?
Tôi muốn hỏi các bạn rằng. Các bạn là người tiên phong hay kẻ run sợ, hay những người có tư tưởng dẫn đầu: Các bạn sẽ làm gì với những món quà được ban tặng để đập tan nỗi sợ hãi trói buộc ta hàng ngày?
Because, see, I'm afraid every day. I can't remember a time when I wasn't. But once I figured out that fear was not put in me to cripple me, it was there to protect me, and once I figured out how to use that fear, I found my power.
Bởi vì, các bạn thấy đấy, tôi lo sợ mỗi ngày. Tôi không thể nhớ ra khi nào mình ngừng lo sợ. Nhưng tôi nhận ra rằng sợ hãi không làm tôi lụi tàn, nó ở đó để bảo vệ tôi, và tôi đã tìm ra cách biến sợ hãi thành sức mạnh.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)