I'm going to tell you a true story, but instead of the name of the protagonist, think about your favorite artist. Think about your favorite musician, and think about your favorite song by that musician. Think about them bringing that song from nothing to something into your ears and bringing you so much joy.
Tôi sẽ kể cho bạn một câu chuyện, nhưng trước khi nhắc tới nhân vật chính, thì hãy nghĩ về nghệ sĩ một người nhạc sĩ mà bạn yêu quý và bài hát của người nhạc sĩ đó mà bạn thích nghe Hãy nghĩ về việc họ đã khiến bài hát đó từ một thứ xa lạ thành thứ đập vào tai bạn và khiến bạn thấy vui vẻ
Now think about your favorite musician getting sued, and that lawyer saying, "I represent this group. I think you heard their song and then you wrote yours. You violated their copyright."
Giờ tưởng tượng nhạc sĩ yêu quý của bạn bị thưa kiện, và luật sư đó nói rằng “Thay mặt thân chủ mình Tôi nghĩ anh đã nghe qua nhạc của họ và sao chép lại Anh đã vi phạm bản quyền.”
And imagine your musician saying, "No, it's not true. I don't think I've ever heard that song. But even if I did, I certainly wasn't thinking about them when I made my song."
Và khi đó nhạc sĩ của bạn nói rằng, “Không phải vậy. Tôi chưa từng nghe qua bài hát đó Nhưng nếu đã từng nghe thì tôi chắc chắn không sao chép khi sáng tác nhạc của mình
Imagine the case going to trial and a judge saying, "I believe you, I don't think you consciously copied that group. But what I think did happen is you subconsciously copied them. You violated the copyright, and you have to pay them a lot of money.”
Hãy tưởng tượng vụ án được xét xử và quan tòa nói, “Tôi tin anh, Tôi không nghĩ anh cố tình đạo nhạc của nhóm đó, Nhưng tôi cho rằng anh đã vô thức làm điều này Anh đã vi phạm bản quyền, và anh cần bồi thường tiền cho họ.”
Think about whether that's fair or just. This actually happened to George Harrison, the lead guitarist of The Beatles, and the group was The Chiffons, who's had a song "He's so fine, oh so fine." And George Harrison had a song, "My sweet Lord, oh, sweet Lord." But what neither George Harrison nor The Chiffons nor the judge, really, nor anybody else had considered, is maybe since the beginning of time, the number of melodies is remarkably finite. Maybe there are only so many melodies in this world. And The Chiffons, when they picked their melody, plucked it from that already existing finite melodic data set. And George Harrison happened to have plucked the same melody from that same finite melodic data set.
Hãy nghĩ xem điều đó có công bằng hợp lý hay không. Người nhạc sĩ đó là George Harrison, tay ghi-ta chính của nhóm The Beatles, và nhóm tố cáo là The Chiffons, có một câu trong bài hát là “He’s so fine, oh so fine.” Và George Harrison cũng có một câu trong bài hát là “My sweet Lord, oh, sweet Lord.” Nhưng thực sự, không phải George Harrison, The Chiffons hay quan tòa, hay bất kỳ ai khác có thể đánh giá, có lẽ vì vào thời kỳ đó số lượng giai điệu là cực kỳ hạn chế. Có lẽ chỉ tới hiện nay mới có rất nhiều giai điệu. Và khi nhóm The Chiffons chọn giai điệu, Họ đã lấy từ kho dữ liệu giai điệu có sẵn. Và George Harrison cũng tình cờ lấy cùng giai điệu đó từ kho dữ liệu giai điệu có sẵn.
This is a different way of thinking about music in a way that judges and lawyers nor musicians have thought about. Because when those groups have thought about musicians, they think about them drawing from their own creative wellspring, bringing from nothing, something into the world. They have a blank page upon which they can put their creativity. That's actually not true. As George Harrison realized, you have to avoid every song that's ever been written, because if you don't, you get sued. If you're lucky, you pluck one of those already existing melodies that hasn't been taken. If you're unlucky, you pluck a melody that's already been taken. Whether you've heard that song or not, maybe you've never heard it before. If that happens, if you're lucky, you have a co-songwriter or somebody who says, that new song sounds a lot like that old song. And you change it before it goes out the door. Now, if you're unlucky, you don't have somebody telling you that, you release it out in the world, the group hears your song and they sue you for a song maybe that you've never heard before in your life. You've just stepped on a melodic landmine.
Đây là một cách nghĩ khác về âm nhạc mà cả quan tòa, luật sư và nhạc sĩ cũng chưa từng nghĩ tới Vì khi những nhóm đó nghĩ về giới nhạc sĩ họ cho rằng các nhạc sĩ tự sáng tạo các bản nhạc của riêng mình, không mang bất kỳ thứ gì vào thế giới này. Họ có một trang trống mà trên đó họ có thể thỏa sức sáng tạo. Điều đó không đúng. Như George Harrison, thì bạn cần tránh những bài hát mà đã được sáng tác vì nếu không bạn sẽ bị thưa kiện. Nếu may mắn thì bạn sẽ chọn được một trong những giai điệu có sẵn mà chưa có ai sử dụng. Nếu không may thì bạn sẽ chọn trúng giai điệu đã được sử dụng. Dù nghe bài hát đó hay chưa thì có lẽ bạn cũng chưa từng nghe trước đây. Nếu điều đó xảy ra nếu bạn may mắn thì nhạc sĩ đồng sáng tác hay ai đó sẽ nói, bài hát mới đó nghe hơi giống một bài hát cũ. Và bạn có thể chỉnh sửa trước khi phát hành. Nhưng nếu không may, không ai nói cho bạn nghe điều đó cả, thì khi bài hát được tung ra, nhóm này nghe thấy và họ sẽ buộc tội bạn về một bài hát bạn chưa từng nghe trước đây trong cuộc sống. Bạn như từng bước giẫm vào quả mìn vậy.
The thing is, this is the world before my colleague, Noah Rubin, and I have started our project. The world now looks like this. We filled in every melody that's ever existed and ever can exist. Every step is going to be a melodic landmine. And ironically, this is actually trying to help songwriters. Let me tell you how.
Vấn đề ở chỗ đây là thế giới trước đồng nghiệp của tôi, Noah Rubin, và tôi đã bắt đầu dự án của chúng tôi. Giờ thế giới trông như thế này. Chúng tôi đã ghi chú những giai điệu đã có rồi hoặc có thể có rồi. Mỗi bước sẽ giống như một vụ nổ mìn giai điệu. Và trớ trêu thay, điều này lại đang giúp ích cho các nhà soạn nhạc. Tôi sẽ giải thích rõ hơn.
I'm a lawyer. I've been a lawyer since 2002. I've litigated copyright cases, I've taught law school copyright cases. I'm also a musician. I have a bachelor’s degree in music, I’m a performer, I'm a recording artist, and I also produce records. I'm also a technologist. I've been coding since 1985, for the web since '95. I’ve done cybersecurity, and I also currently design software. So that puts me right in the middle of a Venn diagram that gives me a few insights that if I were in any one of those areas I might not have had. And my colleague Noah Rubin, in addition to being one of the smartest people I've ever known, he's also a musician, and he's also one of the most brilliant programmers I've known. And between our work, we came to a realization that you may have had saying, "You know that new song? It sounds a lot like this other old song." And there's a reason for that. We've discovered that there is only so many melodies, there are only so many notes that can be arranged in so many ways. And that's different than visual art, where they're an infinite number of brushstrokes, colors and subjects that to accidentally do them is very difficult. Similarly with language, the English language has 117,000 words in it, so the odds of accidentally writing the same paragraph are next to zero. In contrast, music doesn't have 117,000 words. Music has eight notes. Do, Re, Mi, Fa, Sol, La, Ti, Do. One two, three, four, five, six, seven, eight. And every popular melody that's ever existed and ever can exist is those eight notes.
Tôi là một luật sư. Tôi đã làm nghề này từ năm 2002. Tôi từng tranh chấp về bản quyền và dạy điều này tại trường luật. Tôi cũng là một nhạc sĩ. Tôi có bằng cử nhân về âm nhạc, là nghệ sĩ biểu diễn, đồng thời là nghệ sĩ thu âm và nhà sản xuất, kiêm kỹ thuật viên. Tôi đã viết mã từ 1985 và cho web này từ 1995. Tôi cũng làm về an ninh mạng, và hiện đang thiết kế phần mềm. Vì vậy, ở giữa biểu đồ Venn khiến tôi thấy đúng đắn khi mà tôi có được một ít hiểu biết mà nếu ở bất kỳ một trong các chỗ khác Tôi có lẽ đã không có. Và Noah Rubin, ngoài là một trong số người thông minh nhất mà tôi từng biết, anh ta cũng là nhạc sĩ, và cũng là một trong số lập trình viên xuất sắc tôi được biết. Và giữa công việc của chúng tôi, chúng tôi đã nhận ra điều mà bạn đã nói “Bạn biết bài mới này? Nó nghe rất giống bài hát cũ khác này.” Và có một lý do cho điều đó. Chúng tôi đã phát hiện chỉ có ít giai điệu, chỉ có ít nốt nhưng có thể được sắp xếp theo nhiều cách. Và điều đó khác với nghệ thuật thị giác, khi mà chúng gồm vô số nét vẽ, màu sắc và chủ thể tới nỗi vô tình khiến chúng trở nên khó khăn Tương tự với ngôn ngữ, tiếng Anh có chứa 117.000 từ, vì vậy việc vô tình viết các đoạn tương tự nhau là khó mà xảy ra. Trong khi đó, âm nhạc không có 117.000 từ. Âm nhạc chỉ có 8 nốt. Đồ, Rê, Mi, Pha, Son, La, Si, Đố. 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8. Và tất cả giai điệu phổ biến từng có hoặc có thể từng có đều là 8 nốt đó.
Now, it's remarkably small. I worked in cybersecurity, and I know if I wanted to attack your password and hack your password, one way to do it is to use a computer to really quickly say aaaa. No? Aab, aac, And to keep running until it hits your password. That's called brute-forcing a password. So I thought, what if you could brute force melodies? What if you could say, Do-Do-Do-Do, Do-Do-Do-Re, Do-Do-Do-Mi. And then exhaust every melody that's ever been. And the way the computers read music is called MIDI. And in MIDI it looks like this Do-Do-Do-Do, Do-Do-Do-Re.
Giờ, nó hết sức là nhỏ. Tôi làm việc về an ninh mạng, và tôi biết nếu muốn dò mật khẩu và hack mật khẩu của bạn, một cách để làm là sử dụng máy tính để nhanh chóng nói aaaa. Phải không? Aab, aac, Và làm vậy tới khi tìm ra mật khẩu của bạn. Đó gọi là hành vi bẻ khóa mật khẩu. Và sẽ ra sao nếu bạn có thể bẻ khóa giai điệu? Sẽ ra sao nếu bạn có thể nói Đồ-Đồ-Đồ-Đồ, Đồ-Đồ-Đồ-Rê, Đồ-Đồ-Đồ-Mi. Là rút được hết các giai điệu đã từng có. Và cách mà các máy tính đọc âm nhạc gọi là MIDI Và trong MIDI nó sẽ như thế này Đồ-Đồ-Đồ-Đồ, Đồ-Đồ-Đồ-Rê.
So I approached my colleague Noah, I said, Noah, can you write an algorithm to be able to march through every melody that's ever existed and ever can exist?
Vì vậy, tôi đã liên lạc với Noah, để nhờ viết một thuật toán có thể nắm bắt được tất cả giai điệu từng có và có thể từng có?
He said, "Yeah, I could do that."
Anh ta nói, “Yeah, tôi có thể
So at a rate of 300,000 melodies per second, he wrote a program to write to disk every melody that's ever existed and ever can exist. And in my hand right now is every melody that's ever existed and ever can exist. And the thing is, to be copyrighted, you don't have to do anything formal. As soon as it's written to a fixed, tangible medium, this hard drive, it's copyrighted automatically.
làm được điều đó“. Vì vậy, với tỷ lệ 300.000 giai điệu mỗi giây, anh ta đã viết một chương trình để ghi vào đĩa mọi giai điệu từng có và có thể từng có. Và trong tay tôi ngay bây giờ là mọi giai điệu đã từng có và có thể đã từng có. Và về vấn đề đăng ký bản quyền, bạn không cần làm bất cứ điều gì cả. Ngay khi giai điệu được thu vào bản ghi, ổ cứng này, nó được đăng ký bản quyền tự động.
Now, this leaves copyright law with a very interesting question, because you think about the world before and songwriters had to avoid every song that's ever been written, in red. Noah and I have exhausted the entire melodic copyright. So if you superimpose the songs that have been written, in red, with the songs that haven't yet been written, you have an interesting question: Have we infringed every melody that's ever been? And in the future, every songwriter that writes in the green spots, have they infringed us?
Bây giờ, điều này không tuân theo luật bản quyền với một nghi vấn rất thú vị, vì khi bạn nghĩ về thế giới trước đây và các nhạc sĩ phải tránh mọi bài hát đã từng được viết, bằng màu đỏ. Noah và tôi đã trích ra được toàn bộ bản quyền giai điệu. Vì vậy, nếu bạn thêm vào các bài hát đã được viết bằng màu đỏ, với những bài hát chưa từng được viết, thì có một câu hỏi thú vị là: Chúng ta có vi phạm sử dụng giai điệu có sẵn? Và trong tương lai, người khác viết bằng chấm màu xanh lá cây, có vi phạm của chúng ta không?
Now, you might think at this point, are you some sort of copyright troll that's trying to take over the world? And I would say, no, absolutely not. In fact, the opposite is true. Noah and I are songwriters ourselves. We want to make the world better for songwriters. So what we've done is we're taking everything and putting it in the public domain. We're trying to keep space open for songwriters to be able to make music. And we're not focused on the lyrics, we're not focused on recording, we're focused on melodies. And the thing is, we're running out of melodies that we can use. The copyright system is broken and it needs updating.
Bây giờ, lúc này bạn có thể nghĩ, bạn là một loại người làm giả bản quyền để cố gắng kiểm soát thế giới? Và tôi sẽ nói, hoàn toàn không phải. Thực tế xảy ra ngược lại. Bản thân Noah và tôi là nhà soạn nhạc. Chúng tôi muốn biến thế giới trở nên tốt hơn. Vì vậy, những gì chúng tôi làm là mang mọi thứ đến với công chúng. Chúng tôi đang tạo không gian cho các nhạc sĩ để họ làm âm nhạc. Thay vì tập trung vào lời bài hát và ghi âm thì chúng tôi tập trung vào giai điệu. Vấn đề là sắp hết các giai điệu mà chúng tôi có thể sử dụng. Hệ thống bản quyền bị lỗi và nó cần được cập nhật.
Some of the insights that we've received as part of our work is that melodies to a computer are just numbers because those melodies have existed since the beginning of time, and we're only just discovering them. So the melody Do-Re-Mi-Re-Do to a computer is literally 1-2-3-2-1. So really the number 1-2-3-2-1 is just a number. It's just math that's been existing since the beginning of time. And under the copyright laws, numbers are facts. And under copyright law, facts either have thin copyright, almost no copyright or no copyright at all. So maybe if these numbers have existed since the beginning of time where we're just plucking them out, maybe melodies are just math, which is just facts, which maybe are not copyrightable. Maybe if somebody's suing over a melody alone, not lyrics, not recordings, but just the melody alone, maybe those cases go away. Maybe they get dismissed.
Một số điều mà chúng tôi rút ra được từ công việc là giai điệu đối với máy tính chỉ là các con số vì những giai điệu đó đã tồn tại từ rất sớm, và chúng tôi chỉ đang khám phá ra chúng. Vì vậy, về cơ bản giai điệu Do-Re-Mi-Re-Do đối với máy tính có thể hiểu là 1-2-3-2-1. Vì vậy, 1-2-3-2-1 thực chất chỉ là một con số. Chính toán học, thứ đã và đang tồn tại từ ngàn xưa. Và theo luật bản quyền thì những con số là dữ kiện. Và theo luật bản quyền, dữ kiện hoặc có bản quyền lỏng lẻo, hoặc không có bản quyền nào cả. Vì vậy, có thể nếu những con số này đã tồn tại từ ngàn xưa và chúng tôi chỉ đang kéo chúng ra, thì có thể giai điệu chỉ là toán học, và sự thật là có thể không cần bản quyền. Có lẽ nếu ai đó thưa kiện chỉ vì một giai điệu, không phải phần lời hay bản ghi âm mà chỉ là giai điệu thì các trường hợp đó bị bác bỏ, hoặc không được xét.
Now you might say, well, what constitutes a melody? And we were initially going to take the entire piano keyboard and be able to do the entire keyboard. But we thought, let's focus on the vocal range, which is actually two octaves. And then we thought, no, actually we're thinking about pop music, which is the only thing that makes money that people sue over. So we looked at musicologists, and they have debated what is a motif, a short melody versus a longer melody. And we landed with 12 notes. And then we superimposed that number with songs that have either been litigated or threatened to be litigated. For example, The Chiffons had “He’s so fine, oh so fine.” Versus “My sweet Lord, Oh, sweet Lord.” Eight notes.
Vậy theo bạn những gì tạo nên một giai điệu? Lúc đầu chúng tôi đã lấy toàn bộ bàn phím đàn piano và có thể thực hiện toàn bộ chúng. Nhưng chúng tôi nghĩ, hãy tập trung vào âm vực, nói đúng hơn là hai quãng tám. Và sau đó chúng tôi lại nghĩ về nhạc pop, đó là thứ duy nhất kiếm ra tiền mà mọi người tranh chấp. Từ việc các nhà âm nhạc học tranh luận về khái niệm mô típ, tức giai điệu ngắn so với giai điệu dài hơn Chúng tôi chốt được 12 nốt. Và sau đó chúng tôi chồng số đó lên các bài hát từng bị thưa kiện hoặc bị đe dọa thưa kiện. Chẳng hạn như The Chiffons có câu “He’s so fine, oh so fine.” so với câu “My sweet Lord, Oh, sweet Lord.” 8 nốt.
Doo doo doo doo doo doo doo. (Laughter) Doo doo doo doo doo doo doo doo. That's so close.
Đu đu đu đu đu đu đu. (cười) Đu đu đu đu đu đu đu đu. Thật giống.
(Laughter)
(cười)
"Oh, I won't back down. No, I won't back down." Versus “Won’t you stay with me 'cause you're all I need." Ten notes.
“Oh, I won’t back down. No, I won’t back down.” so với “Won’t you stay with me ’cause you’re all I need.” 10 nốt.
Doo doo doo doo, doo doo doo doo. Versus Katy Perry's Doo doo doo doo, doo doo doo, doo. Last two notes are different. The jury didn't care, 2.8 million dollars.
Đu đu đu đu, đu đu đu đu. so với của Katy Perry Đu đu đu đu, đu đu đu đu, đu. 2 nốt cuối khác nhau. Quan tòa không quan tâm, 2,8 triệu đô la.
Audience: Ooh.
Khán giả: Ooh.
DR: So every song within that is within our parameters of eight notes up, major and minor, 12 notes across. So what you see in red is every popular melody that's ever existed and ever can exist. So all Noah and I had to do is to be able to exhaust that remarkably finite, remarkably small data set. There aren't that many of them. Eight up, 12 across.
Vì vậy, mọi bài hát đều nằm trong các thông số của chúng tôi về 8 nốt nhạc, chính và phụ, 12 nốt trên. Vì vậy, nằm trong khung đỏ là mọi giai điệu phổ biến đã từng có và có thể có. Vì vậy, những gì tôi và Noah phải làm là liệt kê hết các giai điệu hữu hạn, tập dữ liệu nhỏ đáng kể. Không có nhiều trong số đó. 8 lên, 12 ngang.
You might say, Damien, songs are more than just melodies, there's chords too. And I would totally agree with you because it turns out that that's even easier. In 2017, Peter Burkimsher exhausted every chord. You can download it today in GitHub. We're instead focused not on lyrics, not on recordings, we're focused on melodies. And the thing is, we're running out because the song isn't just a single melody, but there are many parts to a song, and each part of that song can have many motifs and melodies within it. So each song can have up to ten melodies and motifs. So SoundCloud, which is a way that musicians can upload to this website and distribute their work, SoundCloud currently has 200 million songs, and the number of open spaces is shrinking exponentially. Because every basement musician is recording, and they’re recording and they’re uploading it to YouTube, to Spotify and to SoundCloud. And they are exhausting the entire mathematical data set. They're exhausting the open spaces. until there are not going to be any more left. What Noah and I have done is we're trying to preserve those spots that are left. We're trying to be able to take those green spots, put them in the public domain so that other people can be able to make them. Because we're running out.
Damien nói các bài hát hơn thế nữa không chỉ có giai điệu mà còn cả hợp âm. Và tôi hoàn toàn đồng ý vì hóa ra điều đó thậm chí còn dễ dàng hơn. 2017, Peter Burkimsher dùng hết toàn bộ hợp âm. Giờ bạn có thể tải về trên GitHub. Thay vì tập trung vào lời bài hát hay bản ghi âm, chúng tôi nhắm vào giai điệu. Và chúng tôi sắp hết ý tưởng vì bài hát không chỉ có 1 giai điệu, mà còn có nhiều phần khác, và mỗi phần có thể có nhiều mô típ và giai điệu bên trong đó. Vì vậy, mỗi bài hát có thể có lên đến mười giai điệu và mô-típ. Vì vậy, các nhạc sĩ có thể dùng SoundCloud tải lên trang web này và phân phối công việc, SoundCloud hiện tại có 200 triệu bài hát, và số lượng không gian mở đang thu hẹp theo cấp số nhân. Vì mọi nhạc sĩ ghi âm trong phòng thu và sau đó họ đăng tải nó lên lên YouTube, lên Spotify rồi lên SoundCloud. Và họ đang nhức đầu với toàn bộ dữ liệu toán học. Họ đang sử dụng hết không gian mở cho tới khi không còn thứ gì sót lại. Những gì Noah và tôi làm là cố gắng để bảo tồn những điểm còn sót lại. Chúng tôi đang cố gắng để lấy những điểm xanh đó, đưa chúng đến với công chúng để những người khác có thể làm. Vì chúng ta đang dùng sắp hết.
The thing is we're just getting started because if you go to our website, AllTheMusic.info, you can not only download all the music we've made, which is a lot, you can also download the program that we used, and we're giving away the code for free so you can expand upon our work. Something I didn't tell you is that those eight notes that we did, as we speak right now, we've expanded that to 12 notes. So instead of just the white notes, now we've got the black notes, too. So we're covering jazz, classical music, and we think it's only a matter of time before somebody is going to expand that to do the entire piano keyboard and take our 12 notes and expand it to 100 with every rhythmic variation and every chordal variation till our remarkably finite mathematical data set gets further exhausted.
Vấn đề chỉ mới bắt đầu vì nếu bạn truy cập vào trang web của chúng tôi, Với AllTheMusic.info, không chỉ tải xuống các bản nhạc đã được tạo, rất nhiều, mà bạn còn có thể tải về chương trình đã dùng, và chúng tôi đang tặng mã miễn phí nên bạn có thể mở rộng công việc này. Có điều tôi đã không nói với bạn là 8 nốt mà chúng tôi đã định, thì bây giờ chúng tôi đã mở rộng lên 12 nốt. Vì vậy, thay vì chỉ là nốt trắng, bây giờ chúng tôi cũng có cả nốt đen. Và thêm cả nhạc jazz và nhạc cổ điển, và điều quan trọng là thời gian trước khi ai đó sẽ mở rộng điều đó để chơi toàn bộ bàn phím piano và ghi lại 12 nốt và mở rộng lên 100 với mọi biến thể nhịp điệu và mọi biến thể hợp âm đến khi một lượng lớn dữ liệu toán học hữu hạn của chúng tôi ngày càng cạn kiệt.
This is going to happen. And the thing is, how is the law going to respond? Because the thing is, we're not focused on somebody copying a previous person's melody. We're focused instead on somebody accidentally copying a song that they either have heard and forgotten about or have never heard before in their lives. And the chance of landing in an open spot is remarkably small, and it's shrinking every day. And the thing is, the odds of you as a songwriter getting sued are remarkably high. And if you get sued, you're going want to think about what a judge or a jury is going to think about, and they are going to think about two questions. The first question is: Is that previous songwriter’s copyright valid? Do they even have a copyright in that previous song? Second question is: Did you infringe their copyright? So to the first question, maybe the answer to that is no, because if they're suing just over the melody, maybe that melody's existed since the beginning of time. Maybe there are only so many notes that are math, that are not copyrightable. To the second question did you infringe, there are two sub questions. The first question is: Did you access, did you hear that previous song? And if so, are those two songs substantially similar? Now the first question: Did you access or hear that previous song? That's got a lot of problems, it's really problematic. And the reason for that is there are only a few cases where access is crystal clear. For example, John Fogerty was alleged to have infringed John Fogerty when he was part of Creedence. So clearly John Fogerty had access to John Fogerty songs. On the opposite end of the spectrum, on no access, what if a baby were to sing into their toy? And again, as soon as the toy recorder happens, it's copyrighted automatically, it's a fixed, tangible medium. So if a baby starts singing Da da da da da, da da da da da da. And a year later, Taylor Swift sings, "I stay up too late. Got nothing in my brain." Clearly, Taylor Swift has not infringed that baby because Taylor Swift has not heard that baby's recording, OK? Clear case of no access.
Điều này sẽ xảy ra. Và vấn đề là luật pháp có chấp nhận không? Bởi do chúng tôi không tập trung vào việc ai đó sao chép giai điệu của người khác mà tập trung vào việc ai đó vô tình sao chép một bản nhạc mà họ đã từng nghe và quên lãng hoặc chưa từng nghe trước đây trong cuộc đời. Và khả năng rơi vào trường hợp sau là khá ít, và nó đang dần thu hẹp mỗi ngày. Và vấn đề là, khả năng bạn trở thành một nhạc sĩ bị thưa kiện là rất cao. Và nếu bạn bị kiện thì bạn sẽ cần nghĩ về điều mà quan tòa hay bồi thẩm đoàn sẽ nghĩ đến và họ sẽ nghĩ tới hai câu hỏi. Câu hỏi thứ nhất là: Có phải nhạc sĩ trước đó đã đăng ký bản quyền? Họ đã đăng ký bản quyền cho bài hát trước đó? Câu hỏi thứ hai là: Bạn đã vi phạm bản quyền của họ? Vì vậy, câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên có thể là không, vì nếu họ chỉ kiện về mặt giai điệu, có lẽ giai điệu đó đã tồn tại kế từ rất lâu rồi. Có lẽ chỉ có rất ít nốt là toán học, do đó không có bản quyền. Với câu hỏi thứ 2 thì bạn đã vi phạm, có 2 câu hỏi phụ. Thứ nhất là bạn có liên quan, hay đã nghe qua bài hát trước đó chưa? Thứ hai, hai bài hát đó về cơ bản có giống nhau? Câu hỏi thứ nhất: Bạn có từng nghe bài hát trước đó? Có rất nhiều vấn đề và nó thực sự mơ hồ. Và lý do có phải là chỉ có một số trường hợp việc liên quan là quá rõ ràng. Ví dụ, John Fogerty đã bị cáo buộc là đạo nhạc của chính mình khi còn là thành viên của nhóm Creedence. Rõ ràng là John Fogerty đã từng nghe các bài hát của John Fogerty. Mặc khác, về vấn đề không liên quan Sẽ ra sao nếu trẻ nhỏ tự hát theo đồ chơi? Và khi máy ghi âm đồ chơi ra đời, nó tự động có bản quyền, một phương tiện cố định, hữu hình. Vì vậy, nếu một đứa bé hát Da da da da, da da da da da. Và một năm sau, Taylor Swift hát “I stay up too late. Got nothing in my brain.” Rõ ràng, Taylor Swift đã không sao chép đứa trẻ đó vì Taylor Swift chưa từng nghe bản ghi âm của đứa trẻ đó? Đây là trường hợp không có liên quan.
But the thing is, almost none of the cases are that clear. What if there's a question mark as to whether the second person heard it or not? Maybe they heard it, maybe they didn't. Maybe they heard it and forgot it. Maybe they subconsciously infringed. These are all what the law calls fact questions. And the thing is, almost every copyright case that comes out is a fact question. Almost never is it as clear as John Fogerty or as clear as Taylor Swift. Almost every case is that middle section, that fact question. And the hard part about fact questions is they're notoriously hard to resolve at an early stage in the case, because when you think about a life span of a lawsuit, it starts out as a cease and desist letter. You need to pay me or I'll sue you. It goes forward and it's going to take years. And the thing about fact questions, they don't get resolved until the end of that process. That's what happened to George Harrison. After trial, the judge said, "I think you subconsciously infringed."
Nhưng vấn đề là rõ ràng hầu như không có trường hợp như vậy. Điều thắc mắc là việc liệu người thứ hai đã nghe hay chưa? Có thể họ đã nghe, cũng có thể không. Có thể họ đã nghe rồi nhưng quên. Có thể họ đã vô tình vi phạm. Đây là những câu hỏi thực tế trong luật. Và vấn đề là ở hầu hết mọi bản quyền thì trường hợp đó là một câu hỏi dữ kiện. Hầu như chưa từng rõ ràng như John Fogerty hay như ở Taylor Swift Hầu hết mọi trường hợp đều là phần giữa, đều là câu hỏi dữ kiện. Và về phần câu hỏi dữ kiện thì chúng vốn dĩ là khó giải quyết ở giai đoạn đầu trong trường hợp này, vì khi bạn nghĩ về chu trình của một vụ kiện, nó bắt đầu với một bức thư đình chỉ Trả tiền hoặc sẽ bị kiện Nó sẽ tiến triển và sẽ mất nhiều năm. Và vấn đề về câu hỏi dữ kiện là chúng không được xử lý đến khi kết thúc quá trình đó. Điều đó đã xảy ra với George Harrison. Sau khi xét xử, quan tòa nói “Tôi nghĩ bạn đã vô tình vi phạm.”
So if you're a songwriter who's never heard a melody before, but you are approached by somebody saying you stole their song, what are you going to do? Sam Smith was approached by Tom Petty. Tom Petty said, “My song ‘Won’t Back Down’ sounds like your ‘Stay with Me.’” Sam Smith reportedly responded, "Hey, man, I've never heard your song before. That was written before I was born." But if I was in Sam Smith’s position, I would look at this long road ahead of me and the prospect at the end of a judge saying, you know, "I think you subliminally infringed." So what are you going to do? It's not surprising that Sam Smith made Tom Petty a co-songwriter, giving Tom Petty a lot of his songwriting royalties.
Nếu là nhạc sĩ mà bạn chưa từng nghe một giai điệu trước đó nhưng ai đó lại nói rằng bạn đã đạo nhạc của họ, thì bạn sẽ làm gì? Sam Smith đã bị Tom Petty nói thế. Tom Petty nói “câu hát của tôi ‘Won’t Back Down’ nghe giống ‘Stay with Me’ của anh” Sam Smith đã đáp lại rằng: “Tôi chưa từng nghe bài hát của anh. Vì lúc đó tôi chưa ra đời.” Nhưng nếu tôi ở vị trí của Sam Smith, Tôi sẽ nhìn vào chặng đường dài phía trước và triển vọng ở cuối câu nói của quan tòa “Tôi nghĩ rằng bạn đã vô thức vi phạm.” Vậy tiếp theo sẽ là gì? Đó là Sam Smith đã cho Tom Petty trở thành đồng nhạc sĩ sáng tác, và rất nhiều tiền bản quyền sáng tác của mình.
Radiohead had a song, "And I'm a creep. I'm a weirdo." The Hollies said, "Hey, that sounds like our song." They made them co-songwriters
Ban nhạc Radiohead có một câu hát là “And I’m a creep. I’m a weirdo.” nghe giống câu hát của nhóm The Hollies Họ đã trở thành đồng sáng tác
Lana Del Rey ironically, had a song that sounds like "Creep." Offered to make them co-songwriters, reportedly.
Lana Del Rey có một bài hát nghe giống như “Creep.” và được yêu cầu là trở thành đồng sáng tác.
Katy Perry had a song that she testified and all of her co-songwriters testified, "I have never heard that previous song before in my life" and the other side didn't dispute it. They say, "We have no evidence that they actually heard the song, but we did have three-point-some million YouTube views, so they must have heard it." A jury agreed with them and Katy Perry was on the hook for 2.8 million dollars.
Katy Perry đã có một bài hát mà cô ấy đã làm chứng cùng các đồng sáng tác của mình, “Tôi chưa từng nghe bài hát đó trước đây.” Và bên kia cũng không lý sự gì. Họ nói, “Chúng tôi không có bằng chứng là họ đã nghe bài hát đó, nhưng chúng tôi đã có hơn 3 triệu lượt xem trên YouTube, nên chắc hẳn họ đã nghe nó.” Quan tòa đã đồng ý với họ và Katy Perry phải bồi thường 2,8 triệu đô la.
Now, if you are an accused songwriter who's never heard the song before, that is an untenable position. How are you going to avoid getting shaken down for something that you may have never heard? Shouldn't there be an easier way? Shouldn't there be a way that early on in that process for a judge or a lawyer to be able to have an early evidentiary hearing to say maybe melodies are math, which are facts which are not copyrightable. Or maybe there's no evidence showing that this later person has heard the earlier person's song. Maybe the idea of subconscious infringement goes by.
Bây giờ, nếu bạn bị buộc tội vì chưa từng nghe bài hát đó trước đây, thì thật khó bào chữa. Bạn định né tránh như thế nào việc phải đền tiền cho thứ gì đó mà bạn chưa từng nghe? Còn cách nào dễ dàng hơn chăng? Không có cách nào sớm trong quá trình đó để một thẩm phán hoặc một luật sư có thể điều tra chứng cứ sớm để nói có thể giai điệu là toán học, là dữ kiện không có bản quyền. Hoặc có thể không có bằng chứng cho thấy rằng người sau này đã nghe bài hát của người trước đó. Có thể ý tưởng vi phạm trong tiềm thức đã được chấp nhận.
Now if you are a songwriter, you should really care about this because each day you are walking in a minefield that you didn't even know was there. You’re trying to avoid every song, whether you’ve heard that song or not. And Noah and I, we're trying to preserve those open spaces so that you can be able to make the music in the public domain in a way that you've always thought it. The question is not: “Have I made this new song or not?” Because no song is new. Noah and I have exhausted the data set. The real question: "Is my song a green song, or is my song a red song?" Or perhaps the real question is: Should you have the blank page that everybody thinks is there in the first place?
Bây giờ nếu bạn là một nhạc sĩ, bạn thực sự nên quan tâm đến điều này vì mỗi ngày bạn đều đang đi bộ trong một bãi mìn mà bạn thậm chí không biết điều đó. Bạn đang cố gắng tránh mọi bài hát, dù bạn đã nghe bài hát đó hay chưa. Và tôi và Noah, chúng tôi đang cố gắng bảo tồn những không gian mở để bạn có thể làm âm nhạc trong miền công cộng theo cách mà bạn luôn nghĩ. Câu hỏi không phải là: “Tôi đã viết bài hát mới này? ” Vì bài nào cũng cũ. Noah và tôi đã sử dụng hết bộ dữ liệu. Câu hỏi thực sự là: “Bài hát của tôi là bài hát xanh hay bài hát đỏ? ” Hoặc có lẽ câu hỏi thực sự là: Nếu bạn có trang trống mà mọi người nghĩ thì liệu ở đó có vị trí đầu tiên?
If you're a judge or a lawyer, think about having an early evidentiary hearing to be able to take the evidenciary burden from the defendant to prove negative that they've never heard that song and bring it back to the plaintiff where it belongs, that they have to prove that the other side heard the song. And they have to prove that that melody is more than just a fact.
Nếu bạn là thẩm phán hoặc luật sư, nghĩ về việc có thể sớm điều tra chứng cứ để có thể tránh gánh nặng về tiền bạc để chứng minh họ chưa từng nghe bài hát đó và đặt lại vấn đề với nguyên đơn rằng họ phải chứng minh phía bên kia đã nghe bài hát đó. Và họ phải chứng minh rằng giai điệu đó không chỉ là một dữ kiện.
And if you are a song lover, you should really care about this because the current state has a chilling effect on songwriters. Something that I haven't told you is that George Harrison, after the trial, he stopped writing music for a while. He told "Rolling Stone" that, after the trial, "It's hard to start writing again because every song I hear sounds like something else." There's a reason for that, George. Because there are only so many notes. There are only so many melodies. And the open spaces are running out exponentially.
Và nếu là một người thích nghe nhạc thì bạn nên quan tâm về nó vì tình trạng hiện tại khiến các nhạc sĩ cảm thấy nản lòng. Điều mà tôi chưa nói với bạn là George Harrison, sau phiên tòa này, anh ta sẽ dừng viết nhạc một thời gian. Anh ta nói với “Rolling Stone” là sau việc này “Thật khó để bắt đầu viết lại vì mỗi bài hát tôi nghe lại cứ giống một bài nào đó.” Cái gì cũng có lý do, George. Vì chỉ có rất ít nốt nhạc. Có rất ít giai điệu. Và không gian mở đang cạn kiệt theo cấp số nhân.
Now, ironically, Noah and I have made all the melodies and put them into the public domain in an effort to try to give songwriters more freedom, to be able to make more and more music and less fear of accidentally stepping on musical landmines. Noah and I have made all the music to be able to allow future songwriters to make all of their music.
Trớ trêu là Noah và tôi đã tạo ra tất cả các giai điệu và đưa chúng vào miền công cộng để cố gắng khiến các nhạc sĩ tự do sáng tác hơn, để khiến âm nhạc ngày càng phát triển và bớt sợ hãi trước việc vô tình giẫm phải mìn âm nhạc. Noah và tôi đã tạo ra tất cả âm nhạc để giúp các nhạc sĩ trong tương lai sáng tác các bản nhạc của chính họ.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Cười)