"Give me liberty or give me death."
"Cho tôi tự do hay cho tôi cái chết."
When Patrick Henry, the governor of Virginia, said these words in 1775, he could never have imagined just how much they would come to resonate with American generations to come. At the time, these words were earmarked and targeted against the British, but over the last 200 years, they've come to embody what many Westerners believe, that freedom is the most cherished value, and that the best systems of politics and economics have freedom embedded in them. Who could blame them? Over the past hundred years, the combination of liberal democracy and private capitalism has helped to catapult the United States and Western countries to new levels of economic development. In the United States over the past hundred years, incomes have increased 30 times, and hundreds of thousands of people have been moved out of poverty. Meanwhile, American ingenuity and innovation has helped to spur industrialization and also helped in the creation and the building of things like household appliances such as refrigerators and televisions, motor vehicles and even the mobile phones in your pockets. It's no surprise, then, that even at the depths of the private capitalism crisis, President Obama said, "The question before us is not whether the market is a force for good or ill. Its power to generate wealth and to expand freedom is unmatched." Thus, there's understandably a deep-seated presumption among Westerners that the whole world will decide to adopt private capitalism as the model of economic growth, liberal democracy, and will continue to prioritize political rights over economic rights.
Khi Patrick Henry, thống đốc Virginia, thốt lên những lời này vào năm 1775, ông không bao giờ ngờ rằng câu nói này còn vang dội đến những thế hệ người Mỹ sau này. Lúc đó, những lời này được dành để chống lại người Anh, nhưng trong 200 năm qua, chúng đã thể hiện được điều mà người phương Tây hằng tin tưởng, rằng không có gì quý hơn tự do và rằng hệ thống chính trị và kinh tế tốt nhất gắn liền với tự do. Ai có thể trách họ cơ chứ ? Suốt hàng trăm năm nay, sự kết hợp giữa chủ nghĩa dân chủ tự do và chủ nghĩa cá nhân tư bản đã thúc đẩy Mỹ và các nước phương Tây phát triển kinh tế vươn đến tầm cao mới . Hàng trăm năm qua ở Mỹ, thu nhập đã tăng gấp 30 lần, và hàng trăm ngàn người đã thoát khỏi đói nghèo. Sự khéo léo và sáng tạo của người Mỹ thúc đẩy công nghiệp hóa tạo ra và xây dựng những thứ như thiết bị gia dụng tủ lạnh và ti vi, xe ô tô, thậm chí là điện thoại di động. Không có gì bất ngờ khi mà ở sâu cùng của khủng hoảng chủ nghĩa tư bản, Tổng thống Obama đã nói, "Câu hỏi cho chúng ta không phải là liệu thị trường có phải là nguồn lượng tốt. Không có gì sánh với sức mạnh tạo ra của cải và mở rộng tự do của nó" Vì vậy, cũng dễ hiểu khi biết rằng có một giả định ăn sâu vào đầu óc phương Tây rằng cả thế giới sẽ áp dụng chủ nghĩa tư bản tư nhân như là mô hình tăng trưởng kinh tế, dân chủ tự do, và sẽ tiếp tục ưu tiên quyền chính trị lên trên quyền kinh tế.
However, to many who live in the emerging markets, this is an illusion, and even though the Universal Declaration of Human Rights, which was signed in 1948, was unanimously adopted, what it did was to mask a schism that has emerged between developed and developing countries, and the ideological beliefs between political and economic rights. This schism has only grown wider. Today, many people who live in the emerging markets, where 90 percent of the world's population lives, believe that the Western obsession with political rights is beside the point, and what is actually important is delivering on food, shelter, education and healthcare. "Give me liberty or give me death" is all well and good if you can afford it, but if you're living on less than one dollar a day, you're far too busy trying to survive and to provide for your family than to spend your time going around trying to proclaim and defend democracy.
Tuy nhiên, với người dân tại các thị trường mới nổi, đây là một ảo tưởng và mặc dù Tuyên ngôn nhân quyền quốc tế được ký kết vào năm 1948, đã được nhất trí thông qua, những gì nó đã làm là che dấu sự phân ly giữa các nước phát triển và đang phát triển, những niềm tin mang tính tư tưởng giữa quyền chính trị và kinh tế. Sự phân ly này ngày một rộng hơn. Ngày nay, người dân tại các thị trường mới nổi, chiếm 90 phần trăm dân số thế giới, tin rằng ám ảnh của phương Tây về quyền chính trị là "trật quẻ" điều thực sự quan trọng là việc cung cấp thực phẩm, chỗ ở, giáo dục và dịch vụ sức khỏe. "Cho tôi tự do hoặc cho tôi cái chết" chỉ tốt khi bạn có đủ khả năng chi trả. Khi sống với ít hơn một đô la/ngày, bạn bận rộn xoay sở chu cấp cho gia đình hơn là dạo quanh thành phố tuyên truyền và bảo vệ nền dân chủ.
Now, I know many people in this room and around the world will think, "Well actually, this is hard to grasp," because private capitalism and liberal democracy are held sacrosanct. But I ask you today, what would you do if you had to choose? What if you had to choose between a roof over your head and the right to vote?
Tôi biết nhiều người trong phòng và trên toàn thế giới sẽ nghĩ "Vâng, trên thực tế, điều này là khó nắm bắt" bởi vì riêng tư bản tư nhân và dân chủ tự do được giữ cho bất khả xâm phạm. Nhưng tôi hỏi bạn hôm nay, bạn sẽ làm gì nếu phải chọn ? Giả sử bạn phải chọn giữa mái nhà trên đầu và quyền bỏ phiếu ?
Over the last 10 years, I've had the privilege to travel to over 60 countries, many of them in the emerging markets, in Latin America, Asia, and my own continent of Africa. I've met with presidents, dissidents, policymakers, lawyers, teachers, doctors and the man on the street, and through these conversations, it's become clear to me that many people in the emerging markets believe that there's actually a split occurring between what people believe ideologically in terms of politics and economics in the West and that which people believe in the rest of the world.
Trong 10 năm qua, tôi đã đi đến hơn 60 quốc gia, nhiều trong số đó là các thị trường mới nổi, ở châu Mỹ Latin, châu Á, và cả châu Phi của tôi. Tôi đã gặp gỡ tổng thống, những người chống đối, những nhà hoạch định, luật sư, giáo viên, bác sĩ và cả người bình thường trên phố, qua các cuộc hội thoại, tôi cảm nhận rõ ràng hơn rằng nhiều người ở các thị trường mới nổi tin rằng thực sự có sự phân chia giữa những gì mọi người tin về mặt tư tưởng vào chính trị và kinh tế ở phương Tây và điều mà họ tin vào phần còn lại của thế giới.
Now, don't get me wrong. I'm not saying people in the emerging markets don't understand democracy, nor am I saying that they wouldn't ideally like to pick their presidents or their leaders. Of course they would. However, I am saying that on balance, they worry more about where their living standard improvements are going to come from, and how it is their governments can deliver for them, than whether or not the government was elected by democracy.
Đừng hiểu sai ý của tôi. Tôi không nói rằng họ không hiểu về nền dân chủ, cũng không nói rằng họ sẽ không chọn Chủ tịch nước hoặc lãnh đạo theo lý tưởng. Tất nhiên họ sẽ làm như thế. Tuy nhiên, tôi đang nói về sự cân bằng, họ lo lắng hơn về những cải thiện trong đời sống và cách mà chính phủ của họ sẽ tạo ra chúng hơn là việc chính phủ có được bầu chọn một cách dân chủ hay không.
The fact of the matter is that this has become a very poignant question because there is for the first time in a long time a real challenge to the Western ideological systems of politics and economics, and this is a system that is embodied by China. And rather than have private capitalism, they have state capitalism. Instead of liberal democracy, they have de-prioritized the democratic system. And they have also decided to prioritize economic rights over political rights. I put it to you today that it is this system that is embodied by China that is gathering momentum amongst people in the emerging markets as the system to follow, because they believe increasingly that it is the system that will promise the best and fastest improvements in living standards in the shortest period of time. If you will indulge me, I will spend a few moments explaining to you first why economically they've come to this belief.
Thực tế là điều này đã trở thành một câu hỏi nhức nhối vì lần đầu tiên trong một thời gian dài có một thách thức thật sự cho hệ thống tư tưởng phương Tây về chính trị và kinh tế, một hệ thống được đại diện bởi Trung Quốc. Thay vì một chế độ tư bản tư nhân, họ đã có một chế độ tư bản quốc gia Thay vì theo chế độ dân chủ tự do, họ đã không ưu tiên hệ thống dân chủ Họ quyết định ưu tiên quyền kinh tế hơn là quyền chính trị. Hôm nay, tôi sẽ cho các bạn thấy rằng hệ thống này tại Trung Quốc tập hợp động lực từ người dân tại thị trường mới nổi là một mẫu hình để theo đuổi, bởi vì họ ngày càng tin rằng đó là một hệ thống hứa hẹn những cải thiện về mức sống tốt nhất và nhanh nhất trong thời gian ngắn nhất. Nếu các bạn cho phép, tôi sẽ dành vài phút để giải thích trước hết tại sao trên khía cạnh kinh tế họ lại tin tưởng vào điều này .
First of all, it's China's economic performance over the past 30 years. She's been able to produce record economic growth and meaningfully move many people out of poverty, specifically putting a meaningful dent in poverty by moving over 300 million people out of indigence. It's not just in economics, but it's also in terms of living standards. We see that in China, 28 percent of people had secondary school access. Today, it's closer to 82 percent. So in its totality, economic improvement has been quite significant.
Trước hết là do tình hình kinh tế của Trung Quốc trong 30 năm qua. Trung Quốc đã tăng trưởng kinh tế vượt bậc đưa nhiều người dân thoát khỏi đói nghèo, chính xác là giảm hẳn nghèo đói bằng cách đưa hơn 300 triệu người thoát khỏi bần cùng. Không chỉ ở phương diện kinh tế, mà còn trên phương diện mức sống. Trước đây ở Trung Quốc, 28% dân số được phổ cập trung học. Ngày nay, con số này lên đến gần 82%. Nhìn chung, sự cải thiện kinh tế là khá lớn.
Second, China has been able to meaningfully improve its income inequality without changing the political construct. Today, the United States and China are the two leading economies in the world. They have vastly different political systems and different economic systems, one with private capitalism, another one broadly with state capitalism. However, these two countries have the identical GINI Coefficient, which is a measure of income equality. Perhaps what is more disturbing is that China's income equality has been improving in recent times, whereas that of the United States has been declining.
Thứ hai, Trung Quốc đã cải thiện sự bất bình đẳng trong thu nhập mà không phải thay đổi hệ thống chính trị. Ngày nay, Mỹ và Trung Quốc là hai nền kinh tế hàng đầu. Họ có hệ thống chính trị khác nhau và hệ thống kinh tế khác nhau, một với chủ nghĩa tư bản tư nhân, một với chủ nghĩa tư bản quốc gia. Tuy nhiên, hai quốc gia này có hệ số GINI về bình đăng thu nhập giống hệt nhau. Điều đáng nói hơn là bình đẳng thu nhập của Trung Quốc càng được cải thiện thời gian gần đây, trong khi đó ở Mỹ con số này giảm dần.
Thirdly, people in the emerging markets look at China's amazing and legendary infrastructure rollout. This is not just about China building roads and ports and railways in her own country -- she's been able to build 85,000 kilometers of road network in China and surpass that of the United States -- but even if you look to places like Africa, China has been able to help tar the distance of Cape Town to Cairo, which is 9,000 miles, or three times the distance of New York to California. Now this is something that people can see and point to. Perhaps it's no surprise that in a 2007 Pew survey, when surveyed, Africans in 10 countries said they thought that the Chinese were doing amazing things to improve their livelihoods by wide margins, by as much as 98 percent.
Thứ ba, người dân tại các thị trường mới nổi xem Trung Quốc là một sự triển khai cơ sở hạ tầng huyền thoại và đáng kinh ngạc. Không chỉ về việc Trung Quốc xây dựng đường giao thông cảng và đường sắt trên chính đất nước họ. Trung Quốc còn có thể xây dựng 85.000 km mạng lưới đường bộ vượt qua cả mạng lưới đường tại Mỹ ngay cả khi bạn nhìn vào những nơi như châu Phi, Trung Quốc đã có thể giúp rút ngắn khoảng 9.000 dặm khoảng cách giữa thị trấn Cape tới Cairo, bằng ba lần khoảng cách từ New York đến California. Đây là chính là thứ mà ta có thể nhìn thấy và nói đến. Chẳng bất ngờ gì khi trong một khảo sát Pew 2007, người dân châu Phi tại 10 quốc gia nghĩ rằng Trung Quốc đã làm những điều tuyệt vời để cải thiện cuộc sống một mức đáng kể lên đến 98%.
Finally, China is also providing innovative solutions to age-old social problems that the world faces. If you travel to Mogadishu, Mexico City or Mumbai, you find that dilapidated infrastructure and logistics continue to be a stumbling block to the delivery of medicine and healthcare in the rural areas. However, through a network of state-owned enterprises, the Chinese have been able to go into these rural areas, using their companies to help deliver on these healthcare solutions.
Cuối cùng, Trung Quốc cũng cung cấp các giải pháp sáng tạo cho các vấn đề xa xưa của xã hội mà thế giới phải đối mặt. Khi du lịch đến thành phố Mogadishu, Mexico hoặc Mumbai, bạn có thể nhận thấy cơ sở hạ tầng và kho bãi dột nát tiếp tục là chướng ngại cho việc phân phối thuốc và dịch vụ sức khỏe tới những khu vực nông thôn. Tuy nhiên, qua mạng lưới các doanh nghiệp nhà nước, người Trung Quốc đã có thể đi vào khu vực nông thôn, bằng cách sử dụng các công ty này để cung cấp các giải pháp chăm sóc sức khỏe.
Ladies and gentlemen, it's no surprise that around the world, people are pointing at what China is doing and saying, "I like that. I want that. I want to be able to do what China's doing. That is the system that seems to work." I'm here to also tell you that there are lots of shifts occurring around what China is doing in the democratic stance. In particular, there is growing doubt among people in the emerging markets, when people now believe that democracy is no longer to be viewed as a prerequisite for economic growth. In fact, countries like Taiwan, Singapore, Chile, not just China, have shown that actually, it's economic growth that is a prerequisite for democracy. In a recent study, the evidence has shown that income is the greatest determinant of how long a democracy can last. The study found that if your per capita income is about 1,000 dollars a year, your democracy will last about eight and a half years. If your per capita income is between 2,000 and 4,000 dollars per year, then you're likely to only get 33 years of democracy. And only if your per capita income is above 6,000 dollars a year will you have democracy come hell or high water.
Thưa quý vị, chẳng có gì ngạc nhiên khi toàn thế giới nhìn vào những gì Trung quốc đang làm và nói "Tôi thích điều đó. Tôi muốn điều đó. những điều mà Trung Quốc đang làm. Đó là một hệ thống có hiệu quả." Tôi ở đây để nói với các bạn rằng có rất nhiều thay đổi đang diễn ra xung quanh những gì Trung Quốc đang làm trên lập trường dân chủ. Có một nghi ngờ dấy lên trong tại thị trường mới nổi, khi người ta giờ tin rằng hệ dân chủ không còn được xem như là điều kiện tiên quyết cho tăng trưởng kinh tế. Trên thực tế, các nước như Đài Loan, Singapore, Chile chứ không chỉ Trung Quốc, đã chỉ ra rằng trên thực tế, tăng trưởng kinh tế mới là điều kiện tiên quyết cho hệ dân chủ. Trong một nghiên cứu gần đây, bằng chứng cho thấy thu nhập là yếu tố quyết định cho sự tồn tại của hệ dân chủ. rằng nếu thu nhập bình quân đầu người khoảng 1.000 đô la một năm, nền dân chủ sẽ kéo dài được 8 năm rưỡi. Nếu thu nhập đầu người của bạn khoảng 2.000 đến 4.000 đô la một năm, nền dân chủ sẽ kéo dài 33 năm. chỉ khi thu nhập bình quân đầu người trên 6.000 đô la một năm dù thế nào chăng nữa vẫn sẽ có nền dân chủ.
What this is telling us is that we need to first establish a middle class that is able to hold the government accountable. But perhaps it's also telling us that we should be worried about going around the world and shoehorning democracy, because ultimately we run the risk of ending up with illiberal democracies, democracies that in some sense could be worse than the authoritarian governments that they seek to replace.
Điều này cho ta biết rằng, đầu tiên cần thiết lập một tầng lớp trung lưu có ảnh hưởng đến chính phủ. Nó cũng nói với ta rằng ta nên lo lắng về việc đi khắp thế giới và thích ứng với nền dân chủ, bởi cuối cùng ta đang chịu rủi ro về một nền dân chủ không tự do, nền dân chủ mà ở khía cạnh nào đó có thể tồi tệ hơn cả chế độ độc tài Chứng cứ về nền dân chủ không tự do
The evidence around illiberal democracies is quite depressing. Freedom House finds that although 50 percent of the world's countries today are democratic, 70 percent of those countries are illiberal in the sense that people don't have free speech or freedom of movement. But also, we're finding from Freedom House in a study that they published last year that freedom has been on the decline every year for the past seven years.
khá là đáng thất vọng. Tổ chức Freedom House nhận thấy rằng dù 50% các nước trên thế giới ngày nay theo đuổi chủ nghĩa dân chủ, 70% trong số đó là phi tự do không có tự do ngôn luận hay tự do khởi xướng phong trào. Ngoài ra, chúng tôi còn tìm thấy từ một nghiên cứu mà Freedom House công bố năm ngoái về sự tiêu giảm tự do trong suốt bảy năm qua. Điều này có nghĩa là
What this says is that for people like me who care about liberal democracy, is we've got to find a more sustainable way of ensuring that we have a sustainable form of democracy in a liberal way, and that has its roots in economics. But it also says that as China moves toward being the largest economy in the world, something that is expected to happen by experts in 2016, that this schism between the political and economic ideologies of the West and the rest is likely to widen.
với những người quan tâm về chủ nghĩa dân chủ tự do như tôi, ta phải tìm một cách bền vững hơn để đảm bảo hình thức dân chủ bền vững theo một cách tự do, và thứ đó bắt nguồn từ kinh tế. Điều đó cũng nói rằng Trung Quốc tiến lên nền kinh tế lớn nhất thế giới, đìều mà chuyên gia dự đoán sẽ xảy ra vào năm 2016, sự phân ly giữa tư tưởng về mặt chính trị và kinh tế ở phương Tây và phần còn lại của thế giới sẽ ngày càng nở rộng. Thế giới lúc đó sẽ như thế nào ?
What might that world look like? Well, the world could look like more state involvement and state capitalism; greater protectionisms of nation-states; but also, as I just pointed out a moment ago, ever-declining political rights and individual rights.
Có thể có nhiều hơn can thiệp của chính phủ và chủ nghĩa tư bản quốc gia; chủ nghĩa bảo vệ lớn mạnh hơn; nhưng như tôi đã đề cập vài phút trước, có cả sự suy giảm quyền chính trị và quyền cá nhân. Câu hỏi còn lại là nhìn chung,
The question that is left for us in general is, what then should the West be doing? And I suggest that they have two options. The West can either compete or cooperate. If the West chooses to compete with the Chinese model, and in effect go around the world and continue to try and push an agenda of private capitalism and liberal democracy, this is basically going against headwinds, but it also would be a natural stance for the West to take because in many ways it is the antithesis of the Chinese model of de-prioritizing democracy, and state capitalism. Now the fact of the matter is, if the West decides to compete, it will create a wider schism. The other option is for the West to cooperate, and by cooperating I mean giving the emerging market countries the flexibility to figure out in an organic way what political and economic system works best for them.
các nước phương Tây nên làm gì? Tôi đưa ra cho họ hai lựa chọn cạnh tranh hoặc hợp tác. Nếu chọn cạnh tranh với Trung Quốc, kết quả là đi khắp thế giới cố gắng thúc đẩy chủ nghĩa tư bản cá nhân và dân chủ tự do, điều này về cơ bản là đi ngược chiều gió, đó cũng sẽ là lập trường tự nhiên mà các nước phương Tây sẽ chọn bởi đó là cách đối đầu với mô hình không ưu tiên dân chủ và chủ nghĩa tư bản quốc gia của Trung Quốc. Thực tế là, Quyết định cạnh tranh, sẽ tạo ra sự phân ly lớn hơn. Một lựa chọn khác là hợp tác, ý tôi muốn nói là cho các quốc gia mới nổi sự linh hoạt để tìm ra hệ thống chính trị và kinh tế tốt nhất cho họ. Tôi chắc vài người trong phòng
Now I'm sure some of you in the room will be thinking, well, this is like ceding to China, and this is a way, in other words, for the West to take a back seat. But I put it to you that if the United States and European countries want to remain globally influential, they may have to consider cooperating in the short term in order to compete, and by that, they might have to focus more aggressively on economic outcomes to help create the middle class and therefore be able to hold government accountable and create the democracies that we really want.
sẽ nghĩ, điều này giống như đầu hàng Trung Quốc, đó là một cách, hay nói cách khác, là các nước phương Tây nhượng bộ. Nếu Mỹ và châu Âu muốn giữ nguyên tầm ảnh hưởng toàn cầu, họ cần xem xét hợp tác ngắn hạn để cạnh tranh, bằng cách đó, có thể tập trung hơn vào phát triển kinh tế nhằm tạo ra tầng lớp trung lưu để hỗ trợ chính phủ và tạo ra nền dân chủ mà chúng ta thực sự muốn.
The fact of the matter is that instead of going around the world and haranguing countries for engaging with China, the West should be encouraging its own businesses to trade and invest in these regions. Instead of criticizing China for bad behavior, the West should be showing how it is that their own system of politics and economics is the superior one. And instead of shoehorning democracy around the world, perhaps the West should take a leaf out of its own history book and remember that it takes a lot of patience in order to develop the models and the systems that you have today. Indeed, the Supreme Court Justice Stephen Breyer reminds us that it took the United States nearly 170 years from the time that the Constitution was written for there to be equal rights in the United States. Some people would argue that today there is still no equal rights. In fact, there are groups who would argue that they still do not have equal rights under the law.
Thay vì đi khắp thế giới hô hào cho các quốc gia liên quan với Trung Quốc, phương Tây nên khuyến khích các doanh nghiệp giao dịch và đầu tư vào những vùng này. Thay vì chỉ trích hành vi xấu của Trung Quốc, ta nên chỉ ra hệ thống chính trị và kinh tế của họ xuất sắc như thế nào. Thay vì nhồi nhét sự dân chủ trên khắp thế giới, có lẽ phương Tây nên thoát khỏi lịch sử của chính mình ghi nhớ rằng cần rất nhiều kiên nhẫn để phát triển được mô hình và hệ thống ngày hôm nay. Thật vậy, Tòa án tối cao Stephen Breyer nhắc nhở chúng ta rằng nước Mỹ phải mất gần 170 năm từ khi Hiến pháp được viết ra để đem lại quyền bình đẳng tại Mỹ. Một số người cho rằng ngày nay vẫn không có bình đẳng. Có những nhóm người sẽ tranh luận rằng họ không còn quyền bình đẳng theo pháp luật. trên hết, chính mô hình
At its very best, the Western model speaks for itself. It's the model that put food on the table. It's the refrigerators. It put a man on the moon. But the fact of the matter is, although people back in the day used to point at the Western countries and say, "I want that, I like that," there's now a new person in town in the form of a country, China. Today, generations are looking at China and saying, "China can produce infrastructure, China can produce economic growth, and we like that."
của phương Tây đã nói lên tất cả. Đó là mô hình đặt thức ăn lên bàn là tủ lạnh là đưa người lên mặt trăng. Nhưng thực tế là, mặc dù người ta ngày xưa đã từng chỉ vào phương Tây và nói "Tôi muốn điều đó, tôi thích điều đó" giờ thì chính Trung Quốc lại ngồi vào vị trí đó. Giờ đây, các thế hệ nhìn vào Trung Quốc và nói, "Trung Quốc có thể tạo ra cơ sở hạ tầng, tạo tăng trưởng kinh tế, Chúng tôi thích điều này." Bởi vì rút cục thì câu hỏi trước mắt,
Because ultimately, the question before us, and the question before seven billion people on the planet is, how can we create prosperity? People who care and will pivot towards the model of politics and economics in a very rational way, to those models that will ensure that they can have better living standards in the shortest period of time.
và câu hỏi cho 7 tỷ người trên hành tinh này là làm thế nào tạo ra sự thịnh vượng ? Những người quan tâm sẽ xoay mô hình chính trị và kinh tế một cách rất lý trí tới đến những mô hình đảm bảo rằng họ có thể có mức sống tốt hơn trong khoảng thời gian ngắn nhất. Tôi muốn các bạn khi rời khỏi đây
As you leave here today, I would like to leave you with a very personal message, which is what it is that I believe we should be doing as individuals, and this is really about being open-minded, open-minded to the fact that our hopes and dreams of creating prosperity for people around the world, creating and meaningfully putting a dent in poverty for hundreds of millions of people, has to be based in being open-minded, because these systems have good things and they have bad things.
hôm nay, mang theo một thông điệp rất cá nhân, điều mà tôi tin tưởng rằng chúng ta nên hành động như một cá nhân và hãy cởi mở với sự thật rằng những hy vọng và giấc mơ của chúng ta về thịnh vượng cho người dân trên khắp thế giới, giảm đói nghèo cho hàng trăm triệu người, phải dựa trên một tư duy cởi mở, bởi vì hệ thống này có cả những điều tốt và xấu. Để minh họa,
Just to illustrate, I went into my annals of myself. That's a picture of me.
tôi đã tìm lại kỉ yếu Đó là tôi. Awwwww. (Tiếng cười)
Awww. (Laughter)
Tôi sinh ra ở Zambia năm 1969.
I was born and raised in Zambia in 1969. At the time of my birth, blacks were not issued birth certificates, and that law only changed in 1973. This is an affidavit from the Zambian government. I bring this to you to tell you that in 40 years, I've gone from not being recognized as a human being to standing in front of the illustrious TED crowd today to talk to you about my views. In this vein, we can increase economic growth. We can meaningfully put a dent in poverty. But also, it's going to require that we look at our assumptions, assumptions and strictures that we've grown up with around democracy, around private capitalism, around what creates economic growth and reduces poverty and creates freedoms. We might have to tear those books up and start to look at other options and be open-minded to seek the truth. Ultimately, it's about transforming the world and making it a better place.
Thời đó, người da đen không được có giấy khai sinh, bộ luật đó chỉ được thay đổi vào năm 1973. Đây là một bản tuyên thệ từ chính phủ Zambia. Tôi mang thứ này đến để chỉ ra rằng trong 40 năm, tôi đã đi từ vị trí không có quyền công dân đến chỗ này đây trước các khản giả của TED chia sẻ về quan điểm của chính mình. Theo cách này, ta có thể gia tăng tốc độ tăng trưởng kinh tế. Chúng ta có thể giảm nghèo đói một cách có ý nghĩa. Ngoài ra, còn cần phải xem xét những giả định và phê phán mà chúng ta đã lớn lên cùng với chúng về chủ nghĩa dân chủ, tư bản cá nhân về thứ tạo nên phát triển kinh tế giảm đói nghèo và đem lại tự do. Ta có thể phải xé toang sách vở và bắt đầu xem xét những lựa chọn khác thật sự rộng mở để tìm kiếm sự thật. Trên hết, là để thay đổi thế giới biến nó thành một nơi tốt đẹp hơn. Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Thank you very much.
(Vỗ tay)
(Applause)