What do you think when you look at me? A woman of faith? An expert? Maybe even a sister. Or oppressed, brainwashed, a terrorist. Or just an airport security line delay. That one's actually true.
Bạn thấy gì khi bạn nhìn vào tôi? Một người có đức tin mãnh liệt? Một chuyên gia? Hay có thể là 1 người chị. Hay là kẻ bạo lực, bị tẩy não, hay là một tên khủng bố. Hay chỉ là kẻ chuyên làm chậm hàng kiểm tra an ninh ở sân bay. Ý kiến đó nghe có vẻ đúng đó.
(Laughter)
(Tiếng cười)
If some of your perceptions were negative, I don't really blame you. That's just how the media has been portraying people who look like me. One study found that 80 percent of news coverage about Islam and Muslims is negative. And studies show that Americans say that most don't know a Muslim. I guess people don't talk to their Uber drivers.
Nếu cách nhìn của các bạn mang tính tiêu cực, tôi thật không trách các bạn được. Các phương tiện truyền thông toàn miêu tả người kiểu như tôi lạ lùng thế. Một nghiên cứu cho thấy, 80% các bài báo nói về đạo Hồi và người Hồi Giáo đều mang tính tiêu cực. Và nghiên cứu cho thấy người Mĩ nói rằng đa số không quen người Hồi giáo. Tôi nghĩ họ không nói chuyện với các tài xế Uber rồi.
(Laughter)
(Tiếng cười)
Well, for those of you who have never met a Muslim, it's great to meet you. Let me tell you who I am. I'm a mom, a coffee lover -- double espresso, cream on the side. I'm an introvert. I'm a wannabe fitness fanatic. And I'm a practicing, spiritual Muslim. But not like Lady Gaga says, because baby, I wasn't born this way. It was a choice.
Vì thế, với những ai trong các bạn chưa từng thấy người Hồi giáo, rất vinh hạnh được gặp gỡ các bạn. Cho phép tôi giới thiệu về bản thân, Tôi là một người mẹ, một người yêu thích cà phê Espresso đậm với phần kem riêng nữa. Tôi là người hướng nội, Tôi vốn là người đam mê thể hình, Và tôi là người Hồi giáo trung thành, đầy sức sống. Nhưng không như Lady Gaga đã nói, "Anh yêu, em khônng bẩm sinh đã yêu" Tôn giáo là 1 sự lựa chọn.
When I was 17, I decided to come out. No, not as a gay person like some of my friends, but as a Muslim, and decided to start wearing the hijab, my head covering. My feminist friends were aghast: "Why are you oppressing yourself?" The funny thing was, it was actually at that time a feminist declaration of independence from the pressure I felt as a 17-year-old, to conform to a perfect and unattainable standard of beauty. I didn't just passively accept the faith of my parents. I wrestled with the Quran. I read and reflected and questioned and doubted and, ultimately, believed. My relationship with God -- it was not love at first sight. It was a trust and a slow surrender that deepened with every reading of the Quran. Its rhythmic beauty sometimes moves me to tears. I see myself in it. I feel that God knows me. Have you ever felt like someone sees you, completely understands you and yet loves you anyway? That's how it feels.
Khi tôi mới 17 tuổi, tôi đã quyết định thú thật hết. Không, không phải thú thật đồng tính như một vài người bạn của tôi, mà thú thật tôi là người Hồi giáo, và tôi bắt đầu đội khăn trùm đầu. Những người bạn ủng hộ nữ quyền thì hoảng hốt: "Vì sao cậu tự áp bức chính mình vậy?" Một điều thú vị là, thời điểm đó cũng là lúc tôi tự lập Bản tuyên ngôn độc lập về nữ quyền khỏi áp lực mà tôi cảm thấy ở tuổi 17, áp lực phải tuân theo tiêu chuẩn hoàn hảo và vẻ đẹp của tuổi thanh xuân. Tôi không tiếp nhận niềm tin của bố mẹ một cách bị động. Tôi đã đấu tranh với Kinh Cô-ran. Tôi đọc, suy ngẫm, thắc mắc rồi nghi ngờ và cuối cùng thì, tôi tin vào nó. Mối liên hệvới Thượng đế... không phải là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên. Nó là niềm tin và một sự tuân phục dần dần và càng sâu đậm hơn qua mỗi bài đọc king Cô-ran. Vẻ đẹp nhịp nhàng trong câu chữ đôi khi làm tôi rơi nước mắt. Tôi thấy chính mình trong đó. Tôi cảm thấy Thượng đế hiểu tôi. Bạn có bao giờ cảm thấy có người công nhận bạn, hoàn toàn hiểu rõ bạn mà yêu thương bạn bằng mọi giá? Cảm giác này giống như vậy đó.
And so later, I got married, and like all good Egyptians, started my career as an engineer.
Và sau đó, tôi kết hôn, và giống như mọi dân lành Ai Cập, tôi bắt đầu sự nghiệp kĩ sư.
(Laughter)
(Tiếng cười)
I later had a child, after getting married, and I was living essentially the Egyptian-American dream.
Sau đó tôi có con, sau khi cưới, và lúc đó tôi sống chủ yếu trong cuộc sống mơ ước kiểu Ai Cập-Mỹ.
And then that terrible morning of September, 2001. I think a lot of you probably remember exactly where you were that morning. I was sitting in my kitchen finishing breakfast, and I look up on the screen and see the words "Breaking News." There was smoke, airplanes flying into buildings, people jumping out of buildings. What was this? An accident? A malfunction? My shock quickly turned to outrage. Who would do this? And I switch the channel and I hear,
Rồi không lâu sau đó là buổi sáng kinh khủng vào tháng 9 năm 2001. Tôi nghĩ rằng rất nhiều các bạn còn nhớ rất rõ mình đang ở đâu sáng hôm đó. Lúc đó tôi đang ngồi trong bếp nấu bữa ăn sáng, và tôi nhìn vào màn hình TV, và thấy dòng chữ "Tin chấn động" với hình ảnh khói, và những chiếc máy bay bay thẳng vào các tòa nhà, người nhảy xuống từ những tòa nhà. Chuyện này là gì vậy? Một tai nạn? Một sự cố kỹ thuật? Cú sốc của tôi nhanh chóng trở thành sự tức giận. Ai có thể gây ra chuyện này? Tôi bắt đầu chuyển kênh và tôi nghe thấy,
"... Muslim terrorist ...," "... in the name of Islam ...," "... Middle-Eastern descent ...," "... jihad ...," "... we should bomb Mecca." Oh my God.
"....khủng bố Hồi Giáo....." "...nhân danh nhà nước Hồi Giáo...." "....tội ác Trung Đông....." "...chiến tranh Hồi Giáo...." "...chúng ta nên tấn công Mecca..." Chúa ơi.
Not only had my country been attacked, but in a flash, somebody else's actions had turned me from a citizen to a suspect.
Không chỉ đất nước của tôi bị tấn công nhưng trong chớp nhoáng, hành động của một số người đã biến tôi từ một thường dân thành một kẻ khả nghi.
That same day, we had to drive across Middle America to move to a new city to start grad school. And I remember sitting in the passenger seat as we drove in silence, crouched as low as I could go in my seat, for the first time in my life, afraid for anyone to know I was a Muslim.
Đúng ngày hôm đó, chúng tôi phải nhanh chóng di chuyển sang Trung Mĩ để đến thành phố mới rồi chuyển vào một trường học khác. Và tôi nhớ tôi đang ngồi trên ghế tàu, chúng tôi di chuyển một cách lặng lẽ, cúi người càng thấp càng tốt, lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi sợ mọi người khi biết tôi đạo Hồi.
We moved into our apartment that night in a new town in what felt like a completely different world. And then I was hearing and seeing and reading warnings from national Muslim organizations saying things like, "Be alert," "Be aware," "Stay in well-lit areas," "Don't congregate."
Chúng tôi đến 1 căn hộ đêm đó trong một thị trấn mới, cảm giác lúc này như là một thế giới hoàn toàn khác. Và sau đó tôi nghe thấy, nhìn thấy và đọc được bảng chú ý từ tổ chức quốc gia Hồi Giáo nói những thứ như là, "Báo động","Cảnh giác," "Hãy ở những nơi có ánh sáng," "Đừng tụ tập."
I stayed inside all week. And then it was Friday that same week, the day that Muslims congregate for worship. And again the warnings were, "Don't go that first Friday, it could be a target." And I was watching the news, wall-to-wall coverage. Emotions were so raw, understandably, and I was also hearing about attacks on Muslims, or people who were perceived to be Muslim, being pulled out and beaten in the street. Mosques were actually firebombed. And I thought, we should just stay home.
Tôi ở trong nhà suốt tuần. Và đến ngày thứ 6 trong tuần, ngày mà người Hồi tập họp lại để làm lễ. Và một lần nữa là bảng chú ý, "Đừng đi vào ngày thứ 6 đầu tiên, đó có thể là mục tiêu tấn công." Và lúc tôi đang xem tin tức, ngồi trong nhiều lớp tường bảo vệ. Cảm xúc quá đau nhói, dễ hiểu thôi, và tôi nghe được về những cuộc tấn công người Hồi Giáo, hay những người bị xem là Hồi Giáo, đều bị kéo ra đường bị đánh đập trên đường phố. Nhà thờ Hồi Giáo thực sự đã bị đánh bom. Và tôi nghĩ, chúng tôi nên ở nhà.
And yet, something didn't feel right. Because those people who attacked our country attacked our country. I get it that people were angry at the terrorists. Guess what? So was I. And so to have to explain yourself all the time isn't easy. I don't mind questions. I love questions. It's the accusations that are tough.
Tuy nhiên, tôi thấy có điều gì đó không đúng. Bởi những kẻ tấn công đất nước các bạn cũng là tấn công đất nước của tôi Tôi biết mọi người rất giận dữ với những kẻ khủng bố này Bạn biết gì không? Tôi cũng vậy. Và lúc đó việc giải bày cho vấn đề này không hề đơn giản. Tôi không phiền bị hỏi. Tôi thích câu hỏi. Chỉ là lời buộc tội quá nặng nề.
Today we hear people actually saying things like, "There's a problem in this country, and it's called Muslims. When are we going to get rid of them?" So, some people want to ban Muslims and close down mosques. They talk about my community kind of like we're a tumor in the body of America. And the only question is, are we malignant or benign? You know, a malignant tumor you extract altogether, and a benign tumor you just keep under surveillance.
Hôm nay chúng tôi nghe mọi người thực sự nói rằng, "Có một vấn đề trên đất nước này, đó là Hồi Giáo. Khi nào chúng ta sẽ tiêu diệt bọn chúng đây?" Một vài người muốn loại bỏ đạo Hồi và dẹp hết các nhà thờ Hồi Giáo. Họ nói về cộng đồng của tôi như thể chúng tôi là một căn bệnh của cả nước Mỹ. Và câu hỏi đơn giản là: Căn bệnh này ác tính hay lành tính? Bạn biết đó, bệnh ác tính bạn phải phẫu thuật rất nặng, và nếu lành tính bạn chỉ cần theo dõi nó thường xuyên.
The choices don't make sense, because it's the wrong question. Muslims, like all other Americans, aren't a tumor in the body of America, we're a vital organ.
Sự lựa chọn này không hề hợp lý, vì đây là một câu hỏi không đúng. Đạo hồi, cũng như tất cả người Mỹ không phải là 1 căn bệnh của nước Mỹ, mà là bộ phận rất quan trọng.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you.
Cảm ơn!
(Applause)
(Vỗ tay)
Muslims are inventors and teachers, first responders and Olympic athletes.
Người Hồi là những nhà phát minh và là những giáo viên, người ủng hộ Thế vận hội Olympic và là các vận động viên đầu tiên.
Now, is closing down mosques going to make America safer? It might free up some parking spots, but it will not end terrorism. Going to a mosque regularly is actually linked to having more tolerant views of people of other faiths and greater civic engagement. And as one police chief in the Washington, DC area recently told me, people don't actually get radicalized at mosques. They get radicalized in their basement or bedroom, in front of a computer. And what you find about the radicalization process is it starts online, but the first thing that happens is the person gets cut off from their community, from even their family, so that the extremist group can brainwash them into believing that they, the terrorists, are the true Muslims, and everyone else who abhors their behavior and ideology are sellouts or apostates. So if we want to prevent radicalization, we have to keep people going to the mosque.
Giờ đây, việc đóng cửa các nhà thờ có làm nước Mỹ an toàn hơn không? Cũng có thể sẽ có nhiều chỗ đậu xe hơn đấy, nhưng sẽ không chấm dứt được khủng bố. Việc đi nhà thờ thường xuyên gắn liền với cái nhìn khoan dung hơn về con người với những niềm tin và sự hòa nhập tốt hơn với công chúng. Và như một cảnh sát trưởng ở Washington DC đã nói với tôi rằng mọi người không thực sự bị kích động tại các nhà thờ Họ trở nên cực đoan tại nhà, phòng ngủ, khi ngồi trước máy vi tính. Và bạn sẽ thấy cả một quá trình cực đoan đều bắt nguồn từ trên mạng. Nhưng điều đầu tiên xảy ra là những người bị đào thải ra khỏi cộng đồng, hay từ chính gia đình họ để rồi nhóm cực đoan có thể thuyết phục họ để họ tin rằng bọn khủng bố, chúng là những người Hồi giáo chính gốc và những người khác không thích thái độ và tư tưởng của họ đều đã bỏ đạo hay đã bán rẻ niềm tin. Vì thế, nếu chúng ta muốn ngăn chặn cực đoan, chúng ta phải để cho họ tiếp tục đi nhà thờ.
Now, some will still argue Islam is a violent religion. After all, a group like ISIS bases its brutality on the Quran. Now, as a Muslim, as a mother, as a human being, I think we need to do everything we can to stop a group like ISIS. But we would be giving in to their narrative if we cast them as representatives of a faith of 1.6 billion people.
Và bây giờ, sẽ có người cãi rằng đạo Hồi là thứ tôn giáo bạo lực. Dù sao thì, nhóm ISIS dựa sự tàn bạo của chúng trên kinh Cô-ran mà thôi. Và bây giờ, với tư cách là người Hồi giáo, một người mẹ, một con người. Tôi cho rằng chúng tôi phải ngăn chặn tổ chức như ISIS bằng mọi giá. Nhưng chúng tôi sẽ truyền đạt lại cho họ khi chúng tôi cho họ thấy biểu tượng niềm tin của 1.6 triệu người.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you.
Cảm ơn!
ISIS has as much to do with Islam as the Ku Klux Klan has to do with Christianity.
Độ liên quan của ISIS đối với đạo Hồi cũng như đảng Ku Klux Klan với đạo Thiên Chúa.
(Applause)
(Vỗ tay)
Both groups claim to base their ideology on their holy book. But when you look at them, they're not motivated by what they read in their holy book. It's their brutality that makes them read these things into the scripture.
Cả 2 nhóm này đều cho rằng tư tưởng của họ đều dựa trên Kinh thánh. Nhưng khi bạn nhìn vào họ, họ không hề có động lực làm theo bởi những gì họ đọc trong Kinh thánh. Chính là sự tàn bạo đã khiến họ coi đó chính là Kinh thánh.
Recently, a prominent imam told me a story that really took me aback. He said that a girl came to him because she was thinking of going to join ISIS. And I was really surprised and asked him, had she been in contact with a radical religious leader? And he said the problem was quite the opposite, that every cleric that she had talked to had shut her down and said that her rage, her sense of injustice in the world, was just going to get her in trouble. And so with nowhere to channel and make sense of this anger, she was a prime target to be exploited by extremists promising her a solution. What this imam did was to connect her back to God and to her community. He didn't shame her for her rage -- instead, he gave her constructive ways to make real change in the world. What she learned at that mosque prevented her from going to join ISIS.
Gần đây, một vị lãnh tụ Hồi Giáo kể tôi 1 câu chuyện khiến tôi rất sốc. Ông ta kể có một cô gái tiếp cận ông bời vì cô ấy muốn tham gia ISIS. Và tôi ngạc nhiên quá, hỏi ông, cô ấy đã từng liên lạc với thủ lĩnh nhóm cực đoan này chưa? Và ông nói vấn đề ở đây nằm ở việc khác, rằng mọi linh mục mà cô ta bày tỏ nguyện vọng đều từ chối và khuyên rằng sự tức giận của cô ta, tính công bằng lệch lạc của cô sẽ chi đưa cô ta đến rắc rối mà thôi. Và do không có nơi nào để bày tỏ và hiểu thấu nỗi căm giận ấy: cô ta bị trở thành mục tiêu bị khai thác bởi bọn cực đoan khi chúng hứa sẽ giúp cô thoả giận. Vị lãnh tụ này đã đưa cô ta trở lại với Thượng đế và cộng đồng mình. Ông không hổ thẹn vì sự phẫn nộ của cô. Ngược lại, ông ta vạch ra một lối đi mới để cô ta góp sức thực sự thay đổi thế giới. Điều cô ta học được ở nhà thờ đã ngăn được cô gia nhập nhóm ISIS.
I've told you a little bit about how Islamophobia affects me and my family. But how does it impact ordinary Americans? How does it impact everyone else? How does consuming fear 24 hours a day affect the health of our democracy, the health of our free thought?
Tôi đã kể với các bạn về cách mà "nỗi sợ Hồi Giáo" ảnh hưởng đến gia đình tôi. Nhưng nó sẽ ảnh hưởng đến những người Mỹ thế nào? Và ảnh hưởng thế nào đến mọi người khác? Nỗi ám ảnh thường trực này sẽ ảnh hưởng thế nào đến Đảng Dân Chủ, đến suy nghĩ của ta về tự do?
Well, one study -- actually, several studies in neuroscience -- show that when we're afraid, at least three things happen. We become more accepting of authoritarianism, conformity and prejudice. One study showed that when subjects were exposed to news stories that were negative about Muslims, they became more accepting of military attacks on Muslim countries and policies that curtail the rights of American Muslims.
Thực ra, có một nguyên cứu,... một vài nghiên cứu về khoa học thần kinh cho thấy khi chúng ta sợ hãi, có ít nhất 3 điều sẽ xảy ra. Chúng ta sẽ dần chấp nhận sự độc đoán, sự tuân thủ và những thành kiến. Một nghiên cứu cũng cho thấy khi ta tiếp xúc với những câu chuyện mới liên quan đến điều tiêu cực về đạo Hồi ta sẽ dễ dàng chấp thuận những cuộc tấn công vào đất nước Hồi giáo và những chính sách hạn chế quyền lợi của người Mỹ-Hồi.
Now, this isn't just academic. When you look at when anti-Muslim sentiment spiked between 2001 and 2013, it happened three times, but it wasn't around terrorist attacks. It was in the run up to the Iraq War and during two election cycles. So Islamophobia isn't just the natural response to Muslim terrorism as I would have expected. It can actually be a tool of public manipulation, eroding the very foundation of a free society, which is rational and well-informed citizens. Muslims are like canaries in the coal mine. We might be the first to feel it, but the toxic air of fear is harming us all.
Giờ thì, vấn đề không chỉ ở mảng học thuật. Kkhi bạn nhìn lúc mà sự căm thù Hồi giáo tăng vọt từ năm 2001 đến 2013, sự độc đoán đã xảy ra 3 lần, nhưng không chỉ là về khủng bố tấn công Nó còn dẫn đến chiến tranh I-rắc, và suốt 2 lần bầu cửTổng thống. Vì thế bệnh sợ Hồi Giáo không chỉ là phản ứng tự nhiên với bọn khủng bố Hồi như tôi đã từng nghĩ. Nó thực sự là một công cụ tác động đến công chúng, đang ăn mòn đi yếu tố cơ bản của một xã hội tự do, với những công dân minh mẫn. Người Hồi giáo như chim Hoàng Yến trong mỏ than, Chúng tôi có thể là người đầu tiên cảm nhận được, nhưng không khí ảm đạm của sự sợ hãi đang làm tổn thương tất cả chúng ta.
(Applause)
(Vỗ tay)
And assigning collective guilt isn't just about having to explain yourself all the time. Deah and his wife Yusor were a young married couple living in Chapel Hill, North Carolina, where they both went to school. Deah was an athlete. He was in dental school, talented, promising ... And his sister would tell me that he was the sweetest, most generous human being she knew. She was visiting him there and he showed her his resume, and she was amazed. She said, "When did my baby brother become such an accomplished young man?" Just a few weeks after Suzanne's visit to her brother and his new wife, their neighbor, Craig Stephen Hicks, murdered them, as well as Yusor's sister, Razan, who was visiting for the afternoon, in their apartment, execution style, after posting anti-Muslim statements on his Facebook page. He shot Deah eight times. So bigotry isn't just immoral, it can even be lethal.
Và cảm giác tội lỗi này không chỉ do việc lúc nào cũng phải bao biện bản thân. Deah và vợ Yusor là cặp vợ chồng trẻ sống ở Chapel Hill, Bắc Carolina, nơi mà họ đến trường mỗi ngày. Deah là một vận động viên. Anh ta học nha sĩ, tài năng, đầy triển vọng, Và chị gái của anh ta nói tôi rằng anh ta là người ngọt ngào, người rộng lượng nhất cô ta từng biết. Cô ta đến thăm anh, và anh đưa cô xem lý lịch anh ta và cô ta rất ngạc nhiên. Cô ta nói: "Từ khi nào mà em tôi đã trở thành người thành đạt thế này nhỉ?" Một vài tuần sau khi cô đến thăm anh và cuộc sống mới của anh, hàng xóm của họ, Craig Stephen Hicks, đã giết chết họ, và người chị của Yusor, Razan, đang thăm anh buổi chiều hôm đó trong căn hộ của anh đều đã bị giết sau khi vừa tuyến bố "chống đạo Hồi" lên trang Facebook của hắn. Hắn bắn Deah 8 phát. Cho nên tin đồn độc địa không chỉ xấu xa, nó còn gây chết người.
So, back to my story. What happened after 9/11? Did we go to the mosque or did we play it safe and stay home? Well, we talked it over, and it might seem like a small decision, but to us, it was about what kind of America we wanted to leave for our kids: one that would control us by fear or one where we were practicing our religion freely. So we decided to go to the mosque. And we put my son in his car seat, buckled him in, and we drove silently, intensely, to the mosque. I took him out, I took off my shoes, I walked into the prayer hall and what I saw made me stop. The place was completely full. And then the imam made an announcement, thanking and welcoming our guests, because half the congregation were Christians, Jews, Buddhists, atheists, people of faith and no faith, who had come not to attack us, but to stand in solidarity with us.
Trở lại câu chuyện của tôi. Chuyện gì xảy ra sau vụ 9/11? Chúng tôi có đi nhà thờ hay cứ trốn tránh và ở nhà? Thực sự, chúng tôi đã bàn bạc, nó dường như là quyết định nhỏ, nhưng đối với chúng tôi, đó là vấn đề mà con chúng ta sẽ sống trong loại nước Mỹ nào nơi mà chúng sẽ dùng nỗi sợ để đe doạ hay nơi chúng ta sẽ được sinh hoạt tín ngưỡng một cách tự do? Vì thế chúng tôi quyết định đi nhà thờ. Và chúng tôi đặt con mình trên ghế xe, thắt dây lại, và chúng tôi đi một cách lặng lẽ, căng thẳng, đến nhà thờ Tôi đưa con ra ngoài, cởi giày ra, và bước vào nơi cầu nguyện và những gì tôi thấy đã cản tôi lại. Nơi đây đã kín chỗ, và vị lãnh tụ bắt đầu tuyên bố, Xin cảm ơn và xin chào những vị khách của chúng tôi, bởi vì hết một nửa những người ở đây là đạo Chúa, người Do Thái, Phật giáo, và không đạo, những người với đức tin hoặc không, những người đến không phải để tấn công, mà đến để cùng sát cánh với chúng tôi.
(Applause)
(Vỗ tay)
I just break down at this time. These people were there because they chose courage and compassion over panic and prejudice.
Tôi đã quỵ gối xúc động. Đây là những vị đến bởi vì họ lựa chọn sự can đảm và lòng trắc ẩn chứ không phải sự hoảng loạn hay thành kiến.
What will you choose? What will you choose at this time of fear and bigotry? Will you play it safe? Or will you join those who say we are better than that?
Bạn sẽ chọn thế nào? Bạn sẽ chọn thế nào vào khoảnh khắc của sợ hãi và mù quáng? Bạn sẽ trốn tránh ư? Hay bạn sẽ nói chúng ta hiểu biết hơn như thế nhiều?
Thank you.
Xin cảm ơn!
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you so much.
Xin cảm ơn rất nhiều.
Helen Walters: So Dalia, you seem to have struck a chord. But I wonder, what would you say to those who might argue that you're giving a TED Talk, you're clearly a deep thinker, you work at a fancy think tank, you're an exception, you're not the rule. What would you say to those people?
Helen Walters: Dalia, bạn dường như đã hiểu được tâm lý Nhưng tôi thắc mắc, Bạn sẽ nói gì với những người cho rằng bạn đang diễn thuyết trên TED, bạn rõ ràng là người rất sâu sắc, bạn là một người cố vấn tuyệt vời, bạn là ngoại lệ, không phải người thường." Bạn sẽ nói gì với họ?
Dalia Mogahed: I would say, don't let this stage distract you, I'm completely ordinary. I'm not an exception. My story is not unusual. I am as ordinary as they come. When you look at Muslims around the world -- and I've done this, I've done the largest study ever done on Muslims around the world -- people want ordinary things. They want prosperity for their family, they want jobs and they want to live in peace. So I am not in any way an exception. When you meet people who seem like an exception to the rule, oftentimes it's that the rule is broken, not that they're an exception to it.
Dalia Mogahed: Tôi sẽ nói, đừng để sân khấu này làm bạn xao lãng, tôi hoàn toàn bình thường, Tôi không phải là ngoại lệ. Câu chuyện của tôi cũng rất đời thường Cũng như tôi là 1 phần trong nó vậy Khi bạn nhìn vào người Hồi giáo trên thế giới... và tôi đã làm được, tôi đã thực hiện được nghiên cứu lớn nhất về người Hồi giáo từ trước đến nay... họ cũng mong muốn điều giản dị. Họ muốn cuộc sống ổn định, họ muốn có nghề nghiệp và họ muốn sống trong hòa bình. Vì thế tôi hoàn toàn không phải là ngoại lệ. Khi bạn gặp 1 người mà dường như là ngoại lệ xuất sắc, thường thì vì do những nguyên tắc đã bị phá vỡ chứ không phải vì họ là người ngoại lệ.
HW: Thank you so much. Dalia Mogahed.
Cảm ơn rất nhiều.
(Applause)
(Vỗ tay)