This is a photograph of a man whom for many years I plotted to kill.
Đây là một bức ảnh một người đàn ông mà nhiều năm nay tôi đã ngấm ngầm muốn giết đi.
This is my father, Clinton George "Bageye" Grant. He's called Bageye because he has permanent bags under his eyes. As a 10-year-old, along with my siblings, I dreamt of scraping off the poison from fly-killer paper into his coffee, grounded down glass and sprinkling it over his breakfast, loosening the carpet on the stairs so he would trip and break his neck. But come the day, he would always skip that loose step, he would always bow out of the house without so much as a swig of coffee or a bite to eat. And so for many years, I feared that my father would die before I had a chance to kill him. (Laughter)
Đây là cha tôi. Clinton George Grant "mắt húp". Ông ấy được gọi là "Mắt húp" bởi ông ấy có những chỗ húp lên ở dưới mắt. Khi tôi lên 10, cùng với các anh chị em, tôi mơ được cạo chất độc từ giấy giết ruồi vào ly cà phê của ông rồi đập vỡ ly thủy tinh và rắc vào bữa sáng của ông ấy, làm thảm trên cầu thang long ra cho ông ấy trượt ngã gãy cổ. Nhưng ông luôn luôn nhảy qua bậc thang lỏng đó, ông luôn chui ra khỏi căn nhà dễ dàng như uống ngụm cà phê hay một bữa ăn nhỏ. Và cứ thế trong nhiều năm, tôi đã lo sợ rằng cha tôi sẽ chết trước khi tôi có cơ hội giết ông ấy. (Cười lớn)
Up until our mother asked him to leave and not come back, Bageye had been a terrifying ogre. He teetered permanently on the verge of rage, rather like me, as you see. He worked nights at Vauxhall Motors in Luton and demanded total silence throughout the house, so that when we came home from school at 3:30 in the afternoon, we would huddle beside the TV, and rather like safe-crackers, we would twiddle with the volume control knob on the TV so it was almost inaudible. And at times, when we were like this, so much "Shhh," so much "Shhh" going on in the house that I imagined us to be like the German crew of a U-boat creeping along the edge of the ocean whilst up above, on the surface, HMS Bageye patrolled ready to drop death charges at the first sound of any disturbance.
Trước khi mẹ tôi đuổi ông ta đi và đừng quay trở lại, Mắt Húp từng là một gã quái vật. Ông ta suốt ngày tỏ ra giận dữ giống như tôi, các bạn thấy đấy. Ông ấy làm đêm ở Vauxhall Motors, Luton yêu cầu im lặng tuyệt đối trong căn nhà, vì thế khi chúng tôi tan học về nhà lúc 3:30 chiều, chúng tôi hay nằm rúc vào nhau cạnh cái TV, giống như những tên trộm két, chúng tôi xoay cái nút chỉnh âm lượng trên TV cho nó gần như im lặng Và thỉnh thoảng, khi như thế, rất nhiều tiếng "Shhh", "Shhh" phát ra trong căn nhà đến nỗi mà tôi tưởng chúng tôi như là đội quân tàu ngầm Đức len lỏi men theo bờ đại dương Khi đó trên mặt nước HMS "Mắt húp" đi tuần tra và sẵn sàng gieo cái chết vào thứ gì gây tiếng động gây xao nhãng.
So that lesson was the lesson that "Do not draw attention to yourself either in the home or outside of the home." Maybe it's a migrant lesson. We were to be below the radar, so there was no communication, really, between Bageye and us and us and Bageye, and the sound that we most looked forward to, you know when you're a child and you want your father to come home and it's all going to be happy and you're waiting for that sound of the door opening. Well the sound that we looked forward to was the click of the door closing, which meant he'd gone and would not come back.
Vậy nên bài học là "Đừng tự gây nên sự chú ý khi ở trong nhà hay ở bên ngoài." Có lẽ nó là một bài học của dân di cư. Chúng tôi ở bên dưới sóng rada, nên không có liên lạc nào giữa Mắt Húp và chúng tôi hoặc ngược lại và âm thanh mà chúng tôi mong mỏi nhất, bạn biết đó khi bạn còn bé, bạn muốn cha của bạn về nhà và điều đó thật sự hạnh phúc và bạn đang mong chờ tiếng cửa mở. Còn âm thanh mà chúng tôi mong mỏi là tiếng đóng cửa, nó đồng nghĩa với việc ông ta đi khỏi và không quay trở lại.
So for three decades, I never laid eyes on my father, nor he on me. We never spoke to each other for three decades, and then a couple of years ago, I decided to turn the spotlight on him.
Vì thế trong ba thập kỉ, tôi chưa từng đưa mắt nhìn cha tôi và ông cũng vậy. Chúng tôi chưa từng nói chuyện với nhau trong ba thập kỉ sau đó hai năm trước, tôi quyết định gây sự chú ý lên ông ta.
"You are being watched. Actually, you are. You are being watched." That was his mantra to us, his children. Time and time again he would say this to us. And this was the 1970s, it was Luton, where he worked at Vauxhall Motors, and he was a Jamaican. And what he meant was, you as a child of a Jamaican immigrant are being watched to see which way you turn, to see whether you conform to the host nation's stereotype of you, of being feckless, work-shy, destined for a life of crime. You are being watched, so confound their expectations of you. To that end, Bageye and his friends, mostly Jamaican, exhibited a kind of Jamaican bella figura: Turn your best side to the world, show your best face to the world.
"Chúng mày đang bị theo dõi. Đúng vậy. Chúng mày đang bị theo dõi." Đó là câu thần chú ông dành cho chúng tôi Ngày qua tháng lại ông đều nói câu này. Đó là vào những năm 70, ở Luton, nơi ông ta làm cho Vauxhall Motors, và ông là một người Jamaica. Điều mà ông ta ngụ ý là mày, đứa con một người nhập cư gốc Jamaica đang bị theo dõi xem mày quay đường nào, xem liệu mày có tuân theo định kiến của nước sở tại đối với mày hay không, bị coi là vô tích sự, lười biếng, định mệnh gắn liền với cuộc đời tù tội. Mày đang bị theo dõi đấy, nên là dẹp cái sự mong đợi của mày đi. Cuối cùng, Mắt húp và bạn ông ta hầu hết người Jamaica, đã đưa ra một phương châm của người Jamaica: Quay mặt tốt nhất về thế giới, cho thế giới thấy phần đẹp nhất của bạn.
If you have seen some of the images of the Caribbean people arriving in the '40s and '50s, you might have noticed that a lot of the men wear trilbies. Now, there was no tradition of wearing trilbies in Jamaica. They invented that tradition for their arrival here. They wanted to project themselves in a way that they wanted to be perceived, so that the way they looked and the names that they gave themselves defined them. So Bageye is bald and has baggy eyes. Tidy Boots is very fussy about his footwear. Anxious is always anxious. Clock has one arm longer than the other. (Laughter) And my all-time favorite was the guy they called Summerwear. When Summerwear came to this country from Jamaica in the early '60s, he insisted on wearing light summer suits, no matter the weather, and in the course of researching their lives, I asked my mom, "Whatever became of Summerwear?" And she said, "He caught a cold and died." (Laughter) But men like Summerwear taught us the importance of style. Maybe they exaggerated their style because they thought that they were not considered to be quite civilized, and they transferred that generational attitude or anxiety onto us, the next generation, so much so that when I was growing up, if ever on the television news or radio a report came up about a black person committing some crime — a mugging, a murder, a burglary — we winced along with our parents, because they were letting the side down. You did not just represent yourself. You represented the group, and it was a terrifying thing to come to terms with, in a way, that maybe you were going to be perceived in the same light. So that was what needed to be challenged. Our father and many of his colleagues exhibited a kind of transmission but not receiving. They were built to transmit but not receive. We were to keep quiet. When our father did speak to us, it was from the pulpit of his mind. They clung to certainty in the belief that doubt would undermine them. But when I am working in my house and writing, after a day's writing, I rush downstairs and I'm very excited to talk about Marcus Garvey or Bob Marley and words are tripping out of my mouth like butterflies and I'm so excited that my children stop me, and they say, "Dad, nobody cares." (Laughter)
Nếu các bạn từng xem hình ảnh của những người di cư đến Ca-ri-bê những năm 40, năm 50 bạn có lẽ sẽ thấy rất nhiều người đàn ông đội mũ nỉ mềm. Giờ thì không còn tục đội mũ nỉ mềm ở Jamaica nữa. Họ đã tạo ra phong tục đó cho những người di cư đến đây. Họ muốn tự thiết lập bản thân theo cách mà họ muốn được lĩnh hội, thế nên cái cách họ nhìn và những cái tên họ đặt cho mình đã định nghĩa họ. Theo đó thì Mắt Húp là một gã hói và có đôi mắt sưng húp. Tidy Boots thì rất cầu kì về giày dép. Anxious thì luôn luôn lo lắng. Clock thì có một cánh tay dài hơn cánh tay kia. (Cười lớn) Và cái tên tôi thích thú nhất là gã có tên Summerwear. Khi Summerwear đến đất nước này đầu những năm 60, anh ta cứ khăng khăng mặt bộ quần áo mùa hè sáng màu, không quan tâm tới thời tiết, trong khi tìm hiểu đời sống của họ, tôi đã hỏi mẹ tôi, "Rồi Summerwear sẽ ra sao?" Và bà trả lời, "Ông ta bị cảm và chết." (Cười lớn) Nhưng những người giống Summerwear đã dạy chúng tôi tầm quan trọng của phong cách. Có lẽ họ đã phóng đại phong cách của họ bởi họ nghĩ rằng họ không được cho là tương đối văn minh, và họ đã truyền đạt cho các thế hệ sau thái độ này và những nỗi buồn bực vào chúng tôi, thế hệ kế tiếp, nhiều đến nỗi mà khi tôi trưởng thành, nếu trên TV hay báo đài xuất hiện một bản tin về một người da đen bị kết án - buôn lậu, giết người, đột nhập - chúng tôi tỏ ra khó chịu với cha mẹ chúng tôi, bởi họ cứ để mặc cái xấu tiếp diễn. Bạn không chỉ đại diện cho bản thân. Bạn đại diện cho cả một tập thể, và thật khó khăn khi phải chấp nhận rằng bạn sẽ bị đánh đồng với số đông tập thể đó. Đó là những thứ cần được thử thách. Cha tôi và nhiều đồng nghiệp của ông cho ra đời một loại cần chuyển số xe tự động Chúng được tạo ra để chuyển số xe tự động Chúng tôi giữ im lặng. Khi ông nói với chúng tôi, nó bắt nguồn từ sâu thẳm đáy lòng. Chúng đã củng cố thêm niềm tin rằng sự nghi ngờ sẽ làm hao mòn chúng. Khi tôi đang làm việc tại nhà và viết lách, sau một ngày liền, tôi vội xuống nhà tôi thực sự thích thú khi nói về Marcus Garvey hay Bob Marley, từ ngữ cứ tuôn ra từ miệng tôi như ong bướm và tôi rất bất ngờ khi các con tôi chặn lại, chúng nói "Bố, chẳng ai quan tâm đâu." (Cười lớn)
But they do care, actually. They cross over. Somehow they find their way to you. They shape their lives according to the narrative of your life, as I did with my father and my mother, perhaps, and maybe Bageye did with his father. And that was clearer to me in the course of looking at his life and understanding, as they say, the Native Americans say, "Do not criticize the man until you can walk in his moccasins."
Nhưng chúng có thực sự quan tâm đấy. Chúng đi lướt qua. Bằng cách nào đó chúng tìm thấy đường đến với bạn. Chúng định hình cuộc sống theo trình tự cuộc đời bạn, như tôi đã làm với cha mẹ tôi, có lẽ Mắt Húp đã làm thế với bố của ông. Và rõ ràng là trong khi nhìn vào cuộc đời ông ấy và thấu hiểu, như họ nói, những người thổ dân Châu Mỹ nói, "Đừng chỉ trích người da đỏ trừ phi bạn có thể đi giày của họ"
But in conjuring his life, it was okay and very straightforward to portray a Caribbean life in England in the 1970s with bowls of plastic fruit, polystyrene ceiling tiles, settees permanently sheathed in their transparent covers that they were delivered in. But what's more difficult to navigate is the emotional landscape between the generations, and the old adage that with age comes wisdom is not true. With age comes the veneer of respectability and a veneer of uncomfortable truths.
Nhưng khi nhớ về cuộc đời ông ấy, thật bình thường và giản đơn để hình dung cuộc đời một người Ca-ri-bê ở Anh những năm 70 với những cái bát hoa quả nhựa mái ngói polystyren, ghế trường kỷ được bọc chắc chắn trong những cái vỏ trong suốt mà chúng được chuyển đến. Nhưng cái khó khăn hơn để định hướng là mặt bằng tình cảm giữa các thế hệ, và câu ngạn ngữ cổ nói "gừng càng già càng cay" là không đúng. Tuổi tác đi liền với sự che giấu lòng trân trọng và những sự thật phũ phàng.
But what was true was that my parents, my mother, and my father went along with it, did not trust the state to educate me. So listen to how I sound. They determined that they would send me to a private school, but my father worked at Vauxhall Motors. It's quite difficult to fund a private school education and feed his army of children. I remember going on to the school for the entrance exam, and my father said to the priest — it was a Catholic school — he wanted a better "heducation" for the boy, but also, he, my father, never even managed to pass worms, never mind entrance exams. But in order to fund my education, he was going to have to do some dodgy stuff, so my father would fund my education by trading in illicit goods from the back of his car, and that was made even more tricky because my father, that's not his car by the way. My father aspired to have a car like that, but my father had a beaten-up Mini, and he never, being a Jamaican coming to this country, he never had a driving license, he never had any insurance or road tax or MOT. He thought, "I know how to drive; why do I need the state's validation?" But it became a little tricky when we were stopped by the police, and we were stopped a lot by the police, and I was impressed by the way that my father dealt with the police. He would promote the policeman immediately, so that P.C. Bloggs became Detective Inspector Bloggs in the course of the conversation and wave us on merrily. So my father was exhibiting what we in Jamaica called "playing fool to catch wise." But it lent also an idea that actually he was being diminished or belittled by the policeman — as a 10-year-old boy, I saw that — but also there was an ambivalence towards authority. So on the one hand, there was a mocking of authority, but on the other hand, there was a deference towards authority, and these Caribbean people had an overbearing obedience towards authority, which is very striking, very strange in a way, because migrants are very courageous people. They leave their homes. My father and my mother left Jamaica and they traveled 4,000 miles, and yet they were infantilized by travel. They were timid, and somewhere along the line, the natural order was reversed. The children became the parents to the parent.
Nhưng một thứ luôn đúng là cha mẹ tôi, họ là minh chứng cho điều đó, họ không tin sự giáo dục của nhà nước đối với tôi. Vậy hãy lắng nghe xem tôi thế nào. Họ đã cố gắng đưa tôi vào học một trường tư thục, nhưng cha tôi lại làm ở Vauxhall Motors. Khá là khó khăn cho việc chu cấp học phí và nuôi nấng đàn con của ông. Tôi còn nhớ hồi đến trường để thi đầu vào, cha tôi đã nói với nhà mục sư - nó là ngôi trường công giáo- ông muốn một kiểu giáo dục tốt hơn cho đứa trẻ, và ông ấy, cha tôi, cũng dường như chẳng bao giờ cố vượt qua những thứ vớ vẩn, không bao giờ để tâm đến các kì thi đầu vào. Nhưng để chu cấp học hành cho tôi, ông ấy sẽ phải sử dụng đến mưu mẹo để có đủ tiền cho việc học của tôi bằng cách buôn thứ hàng hóa cấm chứa ở sau xe ông ấy và nó ngày càng tinh vi hơn bởi cha tôi, đó không còn là xe của ông nữa. Ông luôn khao khát có một chiếc xe như thế, dù cha tôi đã có một chiếc Mini, và ông chưa bao giờ, là một người Jamaia nhập cư, ông chưa bao giờ có bằng lái, ông chưa từng có bất kì bảo hiểm hay thuế đường bộ hay kì thi sát hạch nào. Ông ấy nghĩ, "Tao biết lái xe thế nào; tại sao tao cần phải có sự cấp phép của nhà nước?" Nhưng nó trở thành dối trá khi chúng tôi bị cảnh sát ngăn chặn, rất nhiều cảnh sát, và tôi cũng rất ấn tượng bởi cái cách cha tôi thương thảo với cảnh sát. Ông ấy sẽ ngay lập tức về phe ngài cảnh sát, có thể Hạ sĩ Bloggs trở thành Thanh tra Bloggs trong khi nói chuyện và vẫy chào chúng tôi rất thân thiện. Cha tôi đang cho thấy cái mà ở Jamaica chúng tôi gọi là "giả ngu để lợi dụng." Nhưng nó cũng thêm vào cái ý niệm rằng ông ấy đang bị bó hẹp hoặc bị coi thường bởi viên cảnh sát- như một đứa trẻ lên 10, tôi đã thấy - nhưng cũng tồn tại một sự mâu thuẫn theo sau quyền lực. Một đằng là chơi khăm quyền lực nhưng đằng khác lại là chiều theo quyền lực, và những người Ca-ri-bê này có một sự phục tùng quá sức chịu đựng với quyền lực, điều này rất nổi bật và khác lạ, bởi những người di cư rất dũng cảm. Họ bỏ nhà ra đi. Bố và mẹ tôi rời Jamaica và rong ruổi suốt 4000 dặm, và tuy nhiên họ bẩm sinh là dân du mục. Họ nhút nhát, và đâu đó trên dòng đời, trật tự tự nhiên bị đảo ngược. Những đứa con bỗng trở thành bố mẹ của bố mẹ chúng.
The Caribbean people came to this country with a five-year plan: they would work, some money, and then go back, but the five years became 10, the 10 became 15, and before you know it, you're changing the wallpaper, and at that point, you know you're here to stay. Although there's still the kind of temporariness that our parents felt about being here, but we children knew that the game was up. I think there was a feeling that they would not be able to continue with the ideals of the life that they expected. The reality was very much different. And also, that was true of the reality of trying to educate me. Having started the process, my father did not continue. It was left to my mother to educate me, and as George Lamming would say, it was my mother who fathered me.
Những người Ca-ri-bê đến đất nước này với một kế hoạch năm năm: họ sẽ làm việc, có ít tiền, và rồi trở về, nhưng 5 năm thành 10, 10 thành 15, và trước khi bạn hiểu thì bạn đang thay đổi cục diện, và lúc đó, bạn biết đây là nơi bạn ở lại. Mặc dù vẫn có kiểu sống tạm thời mà cha mẹ chúng tôi cảm thấy khi ở đây, nhưng chúng tôi biết rằng trò chơi đã kết thúc. Tôi nghĩ họ có cảm giác rằng họ sẽ không thể tiếp tục với những lí tưởng về cuộc sống mà họ mong đợi. Thực tế rất khác. Thêm nữa, đúng là hiện thực đang cố dạy dỗ tôi. Vừa bắt đầu hành trình, cha tôi đã dừng lại. Mẹ tôi bị bỏ lại một mình nuôi dạy tôi, và như George Lamming nói, mẹ tôi đồng thời cũng là cha tôi.
Even in his absence, that old mantra remained: You are being watched. But such ardent watchfulness can lead to anxiety, so much so that years later, when I was investigating why so many young black men were diagnosed with schizophrenia, six times more than they ought to be, I was not surprised to hear the psychiatrist say, "Black people are schooled in paranoia." And I wonder what Bageye would make of that.
Mặc dù vắng bóng ông ấy, câu thần chú vẫn tiếp diễn: Mày đang bị theo dõi. Nhưng tính cảnh giác ấy dễ dẫn tới ưu phiền, nhiều năm sau, khi tôi khám phá ra tại sao nhiều người da đen trẻ tuổi bị chẩn đoán mắc bệnh tâm thần phân liệt, gấp 6 lần so với bình thường, tôi không bất ngờ khi nghe nhà tâm thần học nói rằng "Người da đen được giáo dục trong ảo tưởng." Và tôi nghĩ Mắt Húp cũng đã như thế.
Now I also had a 10-year-old son, and turned my attention to Bageye and I went in search of him. He was back in Luton, he was now 82, and I hadn't seen him for 30-odd years, and when he opened the door, I saw this tiny little man with lambent, smiling eyes, and he was smiling, and I'd never seen him smile. I was very disconcerted by that. But we sat down, and he had a Caribbean friend with him, talking some old time talk, and my father would look at me, and he looked at me as if I would miraculously disappear as I had arisen. And he turned to his friend, and he said, "This boy and me have a deep, deep connection, deep, deep connection." But I never felt that connection. If there was a pulse, it was very weak or hardly at all. And I almost felt in the course of that reunion that I was auditioning to be my father's son.
Giờ tôi cũng đã có một đứa con trai 10 tuổi, và quay sang nhìn Mắt Húp và tôi đi tìm ông. Ông đã trở lại Luton, giờ đã 82 tuổi, tôi đã không gặp ông suốt 30 năm nay, khi ông mở cửa, tôi thấy người đàn ông nhỏ bé với ánh mắt biết cười trìu mến, ông ấy đang cười, và tôi chưa từng thấy điều đó. Tôi bị bối rối. Chúng tôi ngồi xuống, cạnh ông là một người đồng hương, kể lại mấy chuyện cũ, và cha tôi nhìn tôi, ông nhìn tôi như thể tôi sẽ biến đi một cách thần kì như tôi vừa xuất hiện. Ông quay sang bạn ông, nói: "Chàng trai này và tôi có sự gắn bó rất sâu đậm, gắn bó rất rất sâu đậm" Nhưng tôi chưa bao giờ cảm nhận được nó. Nếu có xuất hiện một cảm xúc thì nó rất yếu và gần như không có. Tôi cảm thấy trong cuộc hội ngộ này tôi đang thử vai làm con trai của ông.
When the book came out, it had fair reviews in the national papers, but the paper of choice in Luton is not The Guardian, it's the Luton News, and the Luton News ran the headline about the book, "The Book That May Heal a 32-Year-Old Rift." And I understood that could also represent the rift between one generation and the next, between people like me and my father's generation, but there's no tradition in Caribbean life of memoirs or biographies. It was a tradition that you didn't chat about your business in public. But I welcomed that title, and I thought actually, yes, there is a possibility that this will open up conversations that we'd never had before. This will close the generation gap, perhaps. This could be an instrument of repair. And I even began to feel that this book may be perceived by my father as an act of filial devotion.
Khi quyền sách được xuất bản, có nhiều bài viết công tâm về những trang báo toàn quốc nhưng ở Luton trang báo được chọn không phải là The Guardian, mà là the Luton News, the Luton News chạy như dòng tin chính của quyển sách, "Quyển sách có thể hàn gắn kẽ nứt 32 năm." Tôi hiểu nó đại diện cho khoảng cách giữa thế hệ này với thế hệ sau, giữa những người như tôi và thế hệ cha tôi nhưng nó không được nhắc tới trong những bút kí hay tự truyện về cuộc đời người Ca-ri-bê Giống truyền thống không tán gẫu về nghề nghiệp của mình chỗ đông người. Nhưng tôi vô tư với điều đó, và tôi nghĩ, chắc chắn rồi, có một khả năng là nó sẽ gợi mở cuộc hội thoại mà chúng tôi chưa từng có. Có lẽ nó sẽ lấp đầy khoảng cách thế hệ. Nó có thể là công cụ sửa chữa. Tôi thậm chí còn bắt đầu cảm thấy quyển sách này có thể được cha tôi lĩnh hội như một hành động cổ vũ con cái.
Poor, deluded fool. Bageye was stung by what he perceived to be the public airing of his shortcomings. He was stung by my betrayal, and he went to the newspapers the next day and demanded a right of reply, and he got it with the headline "Bageye Bites Back." And it was a coruscating account of my betrayal. I was no son of his. He recognized in his mind that his colors had been dragged through the mud, and he couldn't allow that. He had to restore his dignity, and he did so, and initially, although I was disappointed, I grew to admire that stance. There was still fire bubbling through his veins, even though he was 82 years old. And if it meant that we would now return to 30 years of silence, my father would say, "If it's so, then it's so."
Buồn rằng, đó là sự nhầm lẫn ngu ngốc. Mắt Húp bị chọc tức bởi những gì ông nhận thức được từ sự phóng khoáng của xã hội về khiếm khuyết của ông. Ông ấy bị chọc tức bởi sự phản bội của tôi, và hôm sau ông đến sạp báo yêu cầu quyền được hồi âm, và ông ấy được toại nguyện với dòng tiêu đề "Mắt Húp đáp trả" Nó như thể là một sự đáp trả đối với sự phản bội của tôi. Tôi đã không còn là con trai ông. Ông ấy nhận ra trong tâm trí rằng gam màu của ông bị kéo lê qua bùn lấy, và ông không cho phép điều đó. Ông ấy phải phục hồi lại danh dự, ông đã làm vậy ban đầu, dù tôi thấy thất vọng nhưng tôi dần biết tôn trọng cái quan niệm đó. Vẫn còn ánh lửa bập bùng cháy trong mạch máu của ông ấy, dù ông đã 82 tuổi. Nếu chúng tôi trở lại lúc này về với 30 năm im lặng, cha tôi sẽ nói "Đâu sẽ vào đấy thôi"
Jamaicans will tell you that there's no such thing as facts, there are only versions. We all tell ourselves the versions of the story that we can best live with. Each generation builds up an edifice which they are reluctant or sometimes unable to disassemble, but in the writing, my version of the story began to change, and it was detached from me. I lost my hatred of my father. I did no longer want him to die or to murder him, and I felt free, much freer than I'd ever felt before. And I wonder whether that freedness could be transferred to him.
Người Jamaica sẽ nói cho bạn biết rằng không có gì gọi là sự thật, chỉ có các phiên bản của nó. Chúng ta đểu tự kể những phiên bản của câu chuyện mà chúng ta có thể sống tốt nhất với nó. Mỗi thế hệ đều tự xây nên một công trình cái mà họ miễn cưỡng hoặc có lúc không thể tháo dỡ, nhưng trong văn viết, phiên bản câu chuyện của tôi đã bắt đầu thay đổi, và nó được tách ra khỏi tôi. Tôi đã không còn căm thù cha. Tôi không còn muốn ông ấy chết đi hay cố giết ông, và tôi cảm thấy tự do, tự do hơn tôi cảm thấy trước đây. Tôi nghĩ rằng liệu sự tự do này có thể truyền sang ông được không.
In that initial reunion, I was struck by an idea that I had very few photographs of myself as a young child. This is a photograph of me, nine months old. In the original photograph, I'm being held up by my father, Bageye, but when my parents separated, my mother excised him from all aspects of our lives. She took a pair of scissors and cut him out of every photograph, and for years, I told myself the truth of this photograph was that you are alone, you are unsupported. But there's another way of looking at this photograph. This is a photograph that has the potential for a reunion, a potential to be reunited with my father, and in my yearning to be held up by my father, I held him up to the light.
Trong cuộc hội ngộ đầu tiên đó, tôi bị kìm hãm bởi ý tưởng rằng tôi có rất ít ảnh của chính mình khi còn là một đứa trẻ. Đây là một bức ảnh chụp tôi, 9 tháng tuổi. Trong tấm hình gốc, tôi được bồng bế bởi cha tôi, Mắt Húp. nhưng khi bố mẹ chia tay, mẹ tôi đã cắn xén ông khỏi mọi khía cạnh đời sống chúng tôi. Mẹ tôi đã lấy một chiếc kéo và cắt hình ông khỏi mọi bức ảnh, trong nhiều năm, tôi tự nhủ sự thật về bức ảnh này là mày đang cô đơn, mày không được ai giúp đỡ. Nhưng có một cách nhìn khác về bức ảnh. Đây là một bức ảnh được nhìn thấy trước về một cuộc đoàn tụ, khả năng tôi sẽ được đoàn tụ cha tôi, và tôi khao khát được cha nâng đỡ, dìu ông với tới ánh sáng.
In that first reunion, it was very awkward and tense moments, and to lessen the tension, we decided to go for a walk. And as we walked, I was struck that I had reverted to being the child even though I was now towering above my father. I was almost a foot taller than my father. He was still the big man, and I tried to match his step. And I realized that he was walking as if he was still under observation, but I admired his walk. He walked like a man on the losing side of the F.A. Cup Final mounting the steps to collect his condolence medal. There was dignity in defeat.
Trong hôm đoàn tụ đầu tiên, nó thực sự là những thời khắc vụng về và căng thẳng để giảm bớt căng thẳng, chúng tôi đi dạo. Khi chúng tôi đi, tôi đã nảy ra ý nghĩ rằng tôi đã trở về làm một đứa trẻ mặc dù lúc đó tôi cao hơn bố tôi nhiều. Tôi gần như cao hơn bố tôi 1 foot. Ông ấy vẫn còn to béo, tôi cố bước đều theo ông. Và tôi nhận ra rằng ông đang bước như thể ông đang bị giám sát, nhưng tôi ngưỡng mộ bước chân ông. Ông bước như một người đàn ông trên con đường thất bại của vòng chung kết F.A Cup trèo lên trên bậc để nhận lấy huy chương động viên. Đó là danh dự của kẻ chiến bại.
Thank you.
Cám ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)