Dr. Martin Luther King, Jr., in a 1968 speech where he reflects upon the Civil Rights Movement, states, "In the end, we will remember not the words of our enemies but the silence of our friends."
Năm 1968 tiến sĩ Martin Luther King Jr. đã nói trong bài diễn văn về Phong trào Nhân quyền của mình "Sau mỗi cuộc chiến, điều ta nhớ đến không phải lời nói của kẻ thù mà chính là sự im lặng của bạn bè." Là một người thầy, tôi tiếp thu thông điệp ấy.
As a teacher, I've internalized this message. Every day, all around us, we see the consequences of silence manifest themselves in the form of discrimination, violence, genocide and war. In the classroom, I challenge my students to explore the silences in their own lives through poetry. We work together to fill those spaces, to recognize them, to name them, to understand that they don't have to be sources of shame. In an effort to create a culture within my classroom where students feel safe sharing the intimacies of their own silences, I have four core principles posted on the board that sits in the front of my class, which every student signs at the beginning of the year: read critically, write consciously, speak clearly, tell your truth.
Mỗi ngày, ta thấy được hệ quả của sự im lặng hiển hiện rõ nét trong nạn phân biệt đối xử bạo lực, nạn diệt chủng, và chiến tranh. Trên lớp, tôi đề nghị học sinh của mình khám phá sự im lặng trong cuộc sống thông qua thơ ca. Chúng tôi đã cùng nhau lấp đầy những khoảng trống đó để nhận diện, gọi tên, và để hiểu rằng đây không nhất thiết phải là một sự hổ thẹn. Trong nỗ lực tạo ra văn hóa riêng cho lớp học, nơi học sinh cảm thấy an tâm chia sẻ về sự im lặng của mình, tôi đã đặt ra 4 nguyên tắc cốt lõi được ghi trên tấm bảng trước lớp và yêu cầu các em ký tên vào hồi đầu năm học: Đọc có tư duy, Viết có ý thức, Nói rõ và Nói thật. Bản thân tôi đã suy nghĩ rất nhiều về nguyên tắc cuối: Nói thật.
And I find myself thinking a lot about that last point, tell your truth. And I realized that if I was going to ask my students to speak up, I was going to have to tell my truth and be honest with them about the times where I failed to do so.
Tôi nhận ra rằng nếu muốn yêu cầu học sinh của mình lên tiếng trước hết, tôi cũng phải nói thật, phải trung thực về những lần tôi đã không làm được điều mình đề ra.
So I tell them that growing up, as a kid in a Catholic family in New Orleans, during Lent I was always taught that the most meaningful thing one could do was to give something up, sacrifice something you typically indulge in to prove to God you understand his sanctity. I've given up soda, McDonald's, French fries, French kisses, and everything in between. But one year, I gave up speaking. I figured the most valuable thing I could sacrifice was my own voice, but it was like I hadn't realized that I had given that up a long time ago. I spent so much of my life telling people the things they wanted to hear instead of the things they needed to, told myself I wasn't meant to be anyone's conscience because I still had to figure out being my own, so sometimes I just wouldn't say anything, appeasing ignorance with my silence, unaware that validation doesn't need words to endorse its existence. When Christian was beat up for being gay, I put my hands in my pocket and walked with my head down as if I didn't even notice. I couldn't use my locker for weeks because the bolt on the lock reminded me of the one I had put on my lips when the homeless man on the corner looked at me with eyes up merely searching for an affirmation that he was worth seeing. I was more concerned with touching the screen on my Apple than actually feeding him one. When the woman at the fundraising gala said "I'm so proud of you. It must be so hard teaching those poor, unintelligent kids," I bit my lip, because apparently we needed her money more than my students needed their dignity.
Vậy nên, tôi đã kể với chúng về quãng thời gian lớn lên trong gia đình Công giáo ở New Orleans. Suốt mùa chay, tôi được dạy rằng điều ý nghĩa nhất ta có thể làm chính là từ bỏ điều gì đó, hy sinh những điều yêu thích để chứng minh với Chúa bạn hiểu được sự thiêng liêng của Người. Tôi đã bỏ uống nước có ga, McDonald, khoai tây chiên, hôn kiểu Pháp, mọi thứ... Một năm nọ, tôi quyết định từ bỏ việc nói chuyện. Tôi hiểu ra rằng điều quý giá nhất mà mình có thể hy sinh chính là tiếng nói, thứ mà lẽ ra tôi đã phải từ bỏ từ lâu. Tôi dành phần lớn cuộc đời nói điều người khác muốn nghe thay vì điều họ cần phải nghe rồi tự nhủ mình đâu phải là lương tâm của người khác. Chính tôi cũng loay hoay định hình bản thân. Vậy nên đôi khi, tôi chẳng muốn nói gì cả tôi vỗ về sự ngu dại trong lặng im mà không nhận ra rằng giá trị không cần đến ngôn từ để chứng minh nó tồn tại. Khi nhìn thấy một tín đồ bị đánh đập vì là người đồng tính, tôi đã đút tay vào túi, cúi đầu bước đi như chẳng hề thấy gì. Nhiều tuần sau đó, tôi không thể sử dụng tủ khóa bởi then cài khiến tôi nghĩ đến thứ mà ngăn cản tôi lên tiếng. Khi người vô gia cư ở góc đường nhìn tôi với ánh mắt chờ chực cố chứng minh rằng ông ấy đáng được để mắt tới. Trong khi tôi lại mải mê với màn hình Apple hơn là giúp đỡ ông ta. Khi một phụ nữ tại buổi gây quỹ nói với tôi: "Ta rất tự hào" "Cậu đã rất vất vả dạy dỗ những trẻ nghèo và tối dạ này?" Tôi chỉ biết im lặng vì chúng tôi cần tiền của bà ấy hơn là tụi nhỏ cần danh dự của chúng.
We spend so much time listening to the things people are saying that we rarely pay attention to the things they don't. Silence is the residue of fear. It is feeling your flaws gut-wrench guillotine your tongue. It is the air retreating from your chest because it doesn't feel safe in your lungs. Silence is Rwandan genocide. Silence is Katrina. It is what you hear when there aren't enough body bags left. It is the sound after the noose is already tied. It is charring. It is chains. It is privilege. It is pain. There is no time to pick your battles when your battles have already picked you.
Chúng ta luôn dành quá nhiều thời gian để lắng nghe những gì người khác nói nhưng hiếm khi để tâm đến những điều họ không nói ra. Im lặng chính là những gì sót lại từ nỗi sợ hãi. Đó là cái cảm giác tội lỗi cắt mất lưỡi của bạn. Đó là hơi thở mắc nghẹn trong lồng ngực vì bạn cảm thấy khó chịu từ trong phổi của mình. Im lặng là nạn diệt chủng Rwanda. Im lặng là bão Katrina. Là những gì bạn được nghe khi thi thể ngày càng nhiều. Là âm thanh dây thòng lọng bịthắt lại. Đó là tro tàn, là xiềng xích. Là đặc ân và cũng là đau đớn. Bạn sẽ chẳng kịp chọn trận chiến vì chính nó đã chọn bạn rồi.
I will not let silence wrap itself around my indecision. I will tell Christian that he is a lion, a sanctuary of bravery and brilliance. I will ask that homeless man what his name is and how his day was, because sometimes all people want to be is human. I will tell that woman that my students can talk about transcendentalism like their last name was Thoreau, and just because you watched one episode of "The Wire" doesn't mean you know anything about my kids. So this year, instead of giving something up, I will live every day as if there were a microphone tucked under my tongue, a stage on the underside of my inhibition. Because who has to have a soapbox when all you've ever needed is your voice?
Tôi sẽ không để sự im lặng làm mình do dự thêm nữa. Tôi sẽ nói với người Cơ đốc ấy: anh là một con sư tử, hiện thân của sự dũng cảm và lỗi lạc. Tôi sẽ hỏi tên người vô gia cư và dăm câu ba điều về cuộc sống. Vì đôi lúc những gì ta cần là được đối xử như một con người. Tôi sẽ nói với phụ nữ kia: học sinh của tôi nói về Thuyết siêu nghiệm dễ dàng như nói họ của mình là Thoreau, và vì bà đã xem một tập "The Wire" không có nghĩa là bà hiểu hết về chúng. Vậy nên năm nay, thay vì từ bỏ điều gì đó, tôi sẽ sống trọn từng ngày như thể mình có gắn một chiếc micro dưới lưỡi và một sân khấu bị kìm nén dưới đáy. Bục giảng để làm chi khi mà tất cả những gì bạn cần chỉ đơn giản là cất tiếng nói?
Thank you.
Xin cảm ơn!
(Applause)
(Vỗ tay)