Growing up, I didn't always understand why my parents made me follow the rules that they did. Like, why did I really have to mow the lawn? Why was homework really that important? Why couldn't I put jelly beans in my oatmeal?
Thời niên thiếu, tôi từng không hiểu nổi tại sao cha mẹ lại bắt tôi làm theo những quy tắc của họ. Chẳng hạn như, tại sao tôi lại phải cắt cỏ? Tại sao bài tập về nhà lại quan trọng đến vậy? Tại sao tôi không được bỏ kẹo dẻo vào bát cháo yến mạch?
My childhood was abound with questions like this. Normal things about being a kid and realizing that sometimes, it was best to listen to my parents even when I didn't exactly understand why. And it's not that they didn't want me to think critically. Their parenting always sought to reconcile the tension between having my siblings and I understand the realities of the world, while ensuring that we never accepted the status quo as inevitable.
Tôi lớn lên cùng với những câu hỏi như vậy. Những điều bình thường khi là một đứa trẻ và nhận ra rằng đôi khi, tốt nhất là nghe lời cha mẹ kể cả khi không hiểu chính xác tại sao. Không phải cha mẹ không muốn tôi suy nghĩ chín chắn. Họ luôn tìm cách xoa dịu những căng thẳng giữa việc giúp anh chị em tôi thấu hiểu sự thật về cuộc sống, và đảm bảo rằng chúng tôi không bao giờ chịu đầu hàng nghịch cảnh.
I came to realize that this, in and of itself, was a very purposeful form of education. One of my favorite educators, Brazilian author and scholar Paulo Freire, speaks quite explicitly about the need for education to be used as a tool for critical awakening and shared humanity. In his most famous book, "Pedagogy of the Oppressed," he states, "No one can be authentically human while he prevents others from being so."
Tôi dần nhận ra đây là sự giáo dục có chủ đích. Một trong những người thầy yêu thích của tôi Paulo Freire, học nhà và tác giả người Brazil nói về sự cần thiết trong việc sử dụng giáo dục như một công cụ để đánh thức và sẻ chia cho nhân loại. Trong cuốn sách nổi tiếng nhất của mình "Nền giáo dục của những kẻ bị áp bức", ông viết, " Không ai có thể trở thành một con người thực sự khi cản trở những người khác làm vậy."
I've been thinking a lot about this lately, this idea of humanity, and specifically, who in this world is afforded the privilege of being perceived as fully human. Over the course of the past several months, the world has watched as unarmed black men, and women, have had their lives taken at the hands of police and vigilante. These events and all that has transpired after them have brought me back to my own childhood and the decisions that my parents made about raising a black boy in America that growing up, I didn't always understand in the way that I do now.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về điều này, về quyền làm người cụ thể hơn, ai trong thế giới này xứng đáng có được cơ hội trở thành một con người đúng nghĩa. Vài tháng gần đây, thế giới đã chứng kiến những người đàn ông, phụ nữ da đen không có vũ khí bị cảnh sát và cảnh vệ cướp đi mạng sống. Những sự kiện này và hàng loạt bí mật được phơi bày sau đấy đã đưa tôi trở lại tuổi thơ của mình và cách cha mẹ nuôi dạy một cậu bé da đen trên đất Mỹ. Tôi đã không hiểu gì về cách nuôi dạy đó cho đến tận bây giờ.
I think of how hard it must have been, how profoundly unfair it must have felt for them to feel like they had to strip away parts of my childhood just so that I could come home at night.
Tôi hiểu rằng cha mẹ đã vất vả và cảm thấy bất công tới nhường nào khi phải xoá bỏ phần nào tuổi thơ của tôi chỉ để tôi có thể về nhà vào mỗi tối.
For example, I think of how one night, when I was around 12 years old, on an overnight field trip to another city, my friends and I bought Super Soakers and turned the hotel parking lot into our own water-filled battle zone. We hid behind cars, running through the darkness that lay between the streetlights, boundless laughter ubiquitous across the pavement. But within 10 minutes, my father came outside, grabbed me by my forearm and led me into our room with an unfamiliar grip. Before I could say anything, tell him how foolish he had made me look in front of my friends, he derided me for being so naive. Looked me in the eye, fear consuming his face, and said, "Son, I'm sorry, but you can't act the same as your white friends. You can't pretend to shoot guns. You can't run around in the dark. You can't hide behind anything other than your own teeth."
Ví dụ, vào một buổi tối khi lên 12, trong một lần đi tham quan qua đêm ở thành phố khác, tôi và bạn bè mua những khẩu súng nước ngoại cỡ. và biến bãi đỗ xe của khách sạn thành nơi diễn ra trận chiến nước. Chúng tôi trốn sau những chiếc xe, chạy qua những chỗ tối giữa các cột đèn, cả một góc đường ngập tràn tiếng cười. Nhưng mới được 10 phút, cha tôi từ đâu đi tới, túm lấy cánh tay tôi và kéo tôi trở về phòng khách sạn. Trước khi tôi kịp nói gì, rằng ông đã làm tôi bẽ mặt như thế nào trước bạn bè, ông chế giễu tôi vì đã quá ngây thơ. Ông nhìn vào mắt tôi với nỗi sợ hãi trên khuôn mặt, và nói, " Con trai, ta xin lỗi, nhưng con không thể chơi đùa giống như lũ bạn da trắng của con. Con không thể giả vờ bắn súng, Con không thể chạy vào những chỗ tối. Con không thể trốn sau bất cứ cái gì.
I know now how scared he must have been, how easily I could have fallen into the empty of the night, that some man would mistake this water for a good reason to wash all of this away.
Tôi hiểu ông đã sợ hãi đến nhường nào. Tôi có thể dễ dàng rơi vào màn đêm sâu thẳm và ai đó sẽ lầm tưởng rằng số nước này không phải được dùng với mục đích gột rửa tốt đẹp.
These are the sorts of messages I've been inundated with my entire life: Always keep your hands where they can see them, don't move too quickly, take off your hood when the sun goes down. My parents raised me and my siblings in an armor of advice, an ocean of alarm bells so someone wouldn't steal the breath from our lungs, so that they wouldn't make a memory of this skin. So that we could be kids, not casket or concrete. And it's not because they thought it would make us better than anyone else it's simply because they wanted to keep us alive.
Đó là những thông điệp mà tôi đã thấm nhuần suốt cuộc đời. Luôn để tay nơi người ta có thể thấy, không di chuyển quá nhanh, bỏ mũ trùm đầu khi màn đêm buông xuống. Cha mẹ đã nuôi dạy anh em tôi trong vỏ bọc lời khuyên, hàng loạt hồi chuông cảnh báo để không để ai tước đi mạng sống của chúng tôi. để họ không có kí ức gì về màu da này. Để chúng tôi vẫn không phải nằm dưới lớp đất kia. Họ làm vậy không phải để chúng tôi tốt hơn những người khác
All of my black friends were raised with the same message, the talk, given to us when we became old enough to be mistaken for a nail ready to be hammered to the ground, when people made our melanin synonymous with something to be feared.
mà chỉ đơn giản là muốn chúng tôi được sống bình yên. Tất cả những người bạn da đen của tôi đều được nuôi dạy như vậy. Người ta nói với chúng tôi khi đủ lớn rằng hãy cố sống an phận,
But what does it do to a child to grow up knowing that you cannot simply be a child? That the whims of adolescence are too dangerous for your breath, that you cannot simply be curious, that you are not afforded the luxury of making a mistake, that someone's implicit bias might be the reason you don't wake up in the morning.
khi mà màu da của chúng tôi được xem như thứ gì đó đáng sợ. Nhưng những điều này có nghĩa gì với một đứa trẻ lớn lên và nhận ra mình không thể là một đứa trẻ bình thường? Những ý tưởng của tuổi dậy thì trở nên quá nguy hiểm, nghĩa là bạn không thể tò mò, mắc sai lầm là một điều xa xỉ, thành kiến ngầm của ai đó có thể là lý do bạn không thể thức dậy vào buổi sáng.
But this cannot be what defines us. Because we have parents who raised us to understand that our bodies weren't meant for the backside of a bullet, but for flying kites and jumping rope, and laughing until our stomachs burst. We had teachers who taught us how to raise our hands in class, and not just to signal surrender, and that the only thing we should give up is the idea that we aren't worthy of this world. So when we say that black lives matter, it's not because others don't, it's simply because we must affirm that we are worthy of existing without fear, when so many things tell us we are not. I want to live in a world where my son will not be presumed guilty the moment he is born, where a toy in his hand isn't mistaken for anything other than a toy.
Nhưng điều này không phải thứ làm nên chúng tôi. Bởi vì, chúng tôi được cha mẹ nuôi dưỡng để hiểu rằng mình sinh ra không phải để bắn giết, mà là để chơi diều, nhảy dây, và cười cho đến khi vỡ bụng. Chúng tôi có thầy giáo, người dạy chúng tôi giơ tay, không phải chỉ để xin hàng, và điều duy nhất chúng tôi nên từ bỏ là thành kiến rằng chúng tôi không đáng sống trên đời. Do đó, khi đòi quyền lợi cho người da đen, không có nghĩa là chúng tôi phớt lờ những thứ khác mà đơn giản để khẳng định chúng tôi đáng được sống, không sợ hãi, trước nhiều sự chối bỏ. Tôi muốn sống trong một thế giới nơi con trai tôi sẽ không bị buộc tội kể từ lúc được sinh ra,
And I refuse to accept that we can't build this world into something new,
nơi mà một món đồ chơi không bị nhầm lẫn với thứ khác.
some place where a child's name doesn't have to be written on a t-shirt, or a tombstone, where the value of someone's life isn't determined by anything other than the fact that they had lungs, a place where every single one of us can breathe.
Và tôi không chấp nhận việc ta không thể xây dựng thế giới này thành thứ gì đó mới, nơi mà tên những đứa trẻ không bị viêt lên áo hay mộ bia nơi mà giá trị của một ai đó không bị đánh giá bởi thứ gì khác ngoài trái tim của họ, nơi mà tất cả chúng ta có thể sống bình yên.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)