I'm going to start here. This is a hand-lettered sign that appeared in a mom and pop bakery in my old neighborhood in Brooklyn a few years ago. The store owned one of those machines that can print on plates of sugar. And kids could bring in drawings and have the store print a sugar plate for the top of their birthday cake.
Tôi sẽ bắt đầu ờ đây. Đây là một kí hiệu viết tay xuất hiện ở cửa hàng bánh Mom and Pop ở khu ở cũ của tôi tại Brooklyn vài năm trước. Cửa hàng sở hưữ một trong những chiếc máy đó Chúng có thể in trên những chiếc đĩa bằng đường và lũ trẻ có thể mang tranh tới và nhờ cửa hàng in một đĩa bằng đường để trên chiếc bánh sinh nhật của chúng
But unfortunately, one of the things kids liked to draw was cartoon characters. They liked to draw the Little Mermaid, they'd like to draw a smurf, they'd like to draw Micky Mouse. But it turns out to be illegal to print a child's drawing of Micky Mouse onto a plate of sugar. And it's a copyright violation. And policing copyright violations for children's birthday cakes was such a hassle that the College Bakery said, "You know what, we're getting out of that business. If you're an amateur, you don't have access to our machine anymore. If you want a printed sugar birthday cake, you have to use one of our prefab images -- only for professionals."
Nhưng không may là,một trong những thứ mà bọn trẻ thích vẽ là nhân vật hoạt hình. Chúng thích vẽ nàng tiên cá Chúng thích vẽ xì trum, chúng thích vẽ chuột Micky Nhưng việc này lại là phạm pháp khi in tranh chuột Mickey của một đứa trẻ lên một chiếc đĩa kẹo đường Việc này vi phạm bản quyền và để giải quyết luật vi phạm bản quyền cho bánh sinh nhật của trẻ con thật là phức tạp đến nỗi tiệm bánh nói "các ông biết không, chúng tôi sẽ thôi không làm dịch vụ đó nữa nếu anh là một tay nghiệp dư anh không được chạm vào cái máy đó một lần nào nữa nếu bạn muốn một cái bánh sinh nhật có in hình bạn phải dùng một trong những hình làm sẵn của chúng tôi -- chỉ cho những nhà chuyên nghiệp"
So there's two bills in Congress right now. One is called SOPA, the other is called PIPA. SOPA stands for the Stop Online Piracy Act. It's from the Senate. PIPA is short for PROTECTIP, which is itself short for Preventing Real Online Threats to Economic Creativity and Theft of Intellectual Property -- because the congressional aides who name these things have a lot of time on their hands. And what SOPA and PIPA want to do is they want to do this. They want to raise the cost of copyright compliance to the point where people simply get out of the business of offering it as a capability to amateurs.
vì thế hai điều luật trong quốc hội lúc này một gọi là SOPA ,một gọi là PIPA SOPA là viết tắt của luật phòng chống việc vi phạm bản quyền tác giả trên mạng nó được đưa ra từ thượng viện PIPA là viết tắt của PROTECTIP viết tắt của Preventing Real Online Threats (chống những đe dọa thật sự trên internet) khỏi sự ăn cắp tài sản trí tuệ và sáng tạo kinh tế bởi những nghị sĩ quốc hội đặt tên cho những thứ này có quá nhiều thời gian trong tay họ và cái mà SOPA và PIPA muốn làm chính là cái họ muốn làm họ muốn tăng giá của những thỏa hiệp bản quyền đến mức độ mà người ta đơn giản là không còn có thể sử dụng khả năng của những con người không chuyên nghiệp
Now the way they propose to do this is to identify sites that are substantially infringing on copyright -- although how those sites are identified is never fully specified in the bills -- and then they want to remove them from the domain name system. They want to take them out of the domain name system. Now the domain name system is the thing that turns human-readable names, like Google.com, into the kinds of addresses machines expect -- 74.125.226.212.
Giờ cách mà họ đang đề ra để thực hiện điều này là tìm ra những trang web vi phạm luật bản quyền trầm trọng-- dù cách mà những trang web đó được tìm ra không bao giờ được đề cập đầy đủ trên điều luật -- và khi họ muốn xóa bỏ trang đó trên hệ thống tên miền họ muốn mang chúng ra khỏi hệ thống tên miền Hệ thống tên miền là một thứ chuyện địa chỉ web từ tên con người có thể đọc được như Google.com sang dạng địa chỉ mà máy móc xử lý -- 74.125.226.212
Now the problem with this model of censorship, of identifying a site and then trying to remove it from the domain name system, is that it won't work. And you'd think that would be a pretty big problem for a law, but Congress seems not to have let that bother them too much. Now the reason it won't work is that you can still type 74.125.226.212 into the browser or you can make it a clickable link and you'll still go to Google. So the policing layer around the problem becomes the real threat of the act.
vấn đề với mô hình kiểm duyệt này là định ra trang web đó và rồi cố gắng xóa nó khỏi hệ thống tên miền không hữu hiệu. và bạn sẽ nghĩ đó đơn giản là một vấn đề lớn của luật nhưng quốc hội dường như không để cho điều đó làm phiền muộn họ nhiều lý do mà nó không hiệu quả là nếu bạn vẫn có thể gõ 74.125.226.212 vào thanh địa chỉ hay làm nó thành một đường link và bạn vẫn có thể vào Google. nên kẽ hở của luật chung quanh vấn đề trở nên sự đe dọa thật sự
Now to understand how Congress came to write a bill that won't accomplish its stated goals, but will produce a lot of pernicious side effects, you have to understand a little bit about the back story. And the back story is this: SOPA and PIPA, as legislation, were drafted largely by media companies that were founded in the 20th century. The 20th century was a great time to be a media company, because the thing you really had on your side was scarcity. If you were making a TV show, it didn't have to be better than all other TV shows ever made; it only had to be better than the two other shows that were on at the same time -- which is a very low threshold of competitive difficulty. Which meant that if you fielded average content, you got a third of the U.S. public for free -- tens of millions of users for simply doing something that wasn't too terrible. This is like having a license to print money and a barrel of free ink.
để hiểu được làm cách nào mà quốc hội viết một bộ luật không hòan thành mục tiêu quốc gia nhưng sẽ sản xuất ra rất nhiều hiệu ứng phụ nguy hiểm bạn phải hiểu một chút về câu chuyện phía sau của nó và câu chuyện đó là SOPA và PIPA là một luật được soản thảo nháp bởi những công ty truyền thông thành lập từ thế kỉ 20 thế kỉ 20 là thời kì hoàng kim của các công ty truyền thông bởi thứ mà bạn thực sự có bên mình là sự hiếm hoi nếu bạn làm một chương trình Tivi nó không cần phải hay hơn tất cả những chương trình tivi từng có nó chỉ cần phải hay hơn hai chương trình tivi khác cùng lên sóng -- những chương trình đó ở ngưỡng cửa thấp hơn về tính cạnh tranh điều đó có nghĩa là nếu bạn có một nội dung trung bình bạn đã có một phần ba dân số mĩ -- 10triệu người chỉ bằng cách đơn giản là làm một thứ không quá kinh khủng điều này giống như có giấy phép in tiền và một thùng mực miễn phí
But technology moved on, as technology is wont to do. And slowly, slowly, at the end of the 20th century, that scarcity started to get eroded -- and I don't mean by digital technology; I mean by analog technology. Cassette tapes, video cassette recorders, even the humble Xerox machine created new opportunities for us to behave in ways that astonished the media business. Because it turned out we're not really couch potatoes. We don't really like to only consume. We do like to consume, but every time one of these new tools came along, it turned out we also like to produce and we like to share. And this freaked the media businesses out -- it freaked them out every time. Jack Valenti, who was the head lobbyist for the Motion Picture Association of America, once likened the ferocious video cassette recorder to Jack the Ripper and poor, helpless Hollywood to a woman at home alone. That was the level of rhetoric.
nhưng công nghệ tiếp tục phát triển và từ từ đến cuối thế kỉ 20 sự hiếm hoi đã cạn -- và ý tôi không phải là công nghệ số ý tôi là công nghệ analog băng các sét, đầu ghi hình các sét ngay cả một chiếc máy Xerox khiêm tốn cũng đã tạo những cơ hội mới cho chúng ta hành động theo cách làm kinh ngạc giới truyền thông bởi hóa ra chúng ta không chỉ là những con người ngồi hàng ngày trên sofa xem tivi chúng ta không thật sự chỉ thích tiêu thụ chúng ta thích tiêu thụ thật, nhưng mỗi khi một dụng cụ mới ra đời nó khiến chúng ta cũng muốn sản xuất và chúng ta muốn chia sẻ và điều này làm cho giới truyền thông hoảng sợ -- nó lần nào cũng làm họ hoảng sợ Jack Valentu người vận động chính cho Hiệp hội điển ảnh Hoa Kì (MPAA) có một lần so sánh chiếc đầu thu video cát sét với Jack the Ripper và một Hollywod nghèo nàn vô vọng với một người phụ nữ ở nhà một mình đó là một mức độ tu từ
And so the media industries begged, insisted, demanded that Congress do something. And Congress did something. By the early 90s, Congress passed the law that changed everything. And that law was called the Audio Home Recording Act of 1992. What the Audio Home Recording Act of 1992 said was, look, if people are taping stuff off the radio and then making mixtapes for their friends, that is not a crime. That's okay. Taping and remixing and sharing with your friends is okay. If you make lots and lots of high quality copies and you sell them, that's not okay. But this taping business, fine, let it go. And they thought that they clarified the issue, because they'd set out a clear distinction between legal and illegal copying.
và thế là nền công nghiệp truyền thông năn nỉ, khăng khăng yêu cầu rằng quốc hội hãy làm gì đó và quốc hội đã làm vào trước những năm 90, quốc hội thông qua một bộ luật đã thay đổi tất cả. và luật đó có tên là luật Audio Home Recording Act vào năm 1992 điều mà luật Audio Home Recording Act năm 1992 nói là nếu người ta thu âm và làm đĩa cho bạn của họ thì không phải là phạm pháp . thu âm và ghi đĩa và chia sẻ với bạn bè thì không sao cả nếu bạn sản xuất thật nhiều những bản sao chép chất lượng cao và bán chúng thì không được . nhưng ghi đĩa thì không sao và họ nghĩ là họ đã giải quyết vấn đề bởi họ định ra sự khác biệt rõ ràng giữa hành động sao chép hợp pháp và không hợp pháp
But that wasn't what the media businesses wanted. They had wanted Congress to outlaw copying full-stop. So when the Audio Home Recording Act of 1992 was passed, the media businesses gave up on the idea of legal versus illegal distinctions for copying because it was clear that if Congress was acting in their framework, they might actually increase the rights of citizens to participate in our own media environment. So they went for plan B. It took them a while to formulate plan B.
nhưng đó không phải là điều giới truyền thông muốn họ muốn quốc hôi ra luật cấm sao chép hoàn toàn thế nên khi luật Audio Home Recording Act năm 1992 được thông qua giới truyền thông từ bỏ ý tưởng phân biệt hành vi sao chép phạm pháp và không phạm pháp bởi nó quá rõ ràng rằng quốc hội đang họat động trong mức độ của họ họ có thể làm tăng quyền của người dân tham gia vào môi trường truyền thông vì thế họ lập ra kế hoạch B họ phải mất một chút thời gian để dàn dựng kế hoạch B
Plan B appeared in its first full-blown form in 1998 -- something called the Digital Millennium Copyright Act. It was a complicated piece of legislation, a lot of moving parts. But the main thrust of the DMCA was that it was legal to sell you uncopyable digital material -- except that there's no such things as uncopyable digital material. It would be, as Ed Felton once famously said, "Like handing out water that wasn't wet." Bits are copyable. That's what computers do. That is a side effect of their ordinary operation.
kế hoạch B xuất hiện dưới hình dạng đầu tiên của nó vào năm 1998-- gọi là Digital Millennium Copyright Act . đó là một luật phức tạp với nhiều phần thay đổi nhưng ý lớn của nó là việc bán cho bạn một sản phẩm số không thể sao chép được là hợp pháp -- ngoại trừ không có cái nào gọi là sản phẩm số không thể sao chép được như là phép so sánh nổi tiếng của Ed Felton từng nói "như chuyển nước mà không bị ướt" bits có thể được sao chép. đó là việc mà máy tính làm đó là hiệu quả đi kèm của một hoạt động bình thường
So in order to fake the ability to sell uncopyable bits, the DMCA also made it legal to force you to use systems that broke the copying function of your devices. Every DVD player and game player and television and computer you brought home -- no matter what you thought you were getting when you bought it -- could be broken by the content industries, if they wanted to set that as a condition of selling you the content. And to make sure you didn't realize, or didn't enact their capabilities as general purpose computing devices, they also made it illegal for you to try to reset the copyability of that content. The DMCA marks the moment when the media industries gave up on the legal system of distinguishing between legal and illegal copying and simply tried to prevent copying through technical means.
vì thế để làm giả khả năng bán những bits không thể sao chép được DMCA làm nó hợp pháp để buộc bạn sử dụng những hệ thống làm hỏng chức năng sao chép của những máy móc của bạn mỗi chiếc DVD và máy chơi game ti vi và máy tính bạn mang về nha bất cứ cái gì bạn tưởng là sẽ đem về nhà khi mua -- có thể bị làm hỏng bởi những nền công nghiệp truyền thông đại chúng nếu họ muốn đặt điều kiện khi bán cho bạn những tác phẩm nghệ thuật và để bạn không nhận ra hay không phát hiện ra khả năng của chúng như những thiết bị máy tính chung họ cũng làm việc bạn cố gắng thiết định lại khả năng sao chép nội dung tác phẩm nghệ thuật đó là phạm pháp luật DMCA đánh dấu thời điểm khi giới truyền thông từ bỏ hệ thống luật pháp của việc phân biệt sao chép hợp pháp và bất hợp pháp và chỉ đơn giản cố gắng ngăn sự sao chép qua các phương tiện kĩ thuật
Now the DMCA had, and is continuing to have, a lot of complicated effects, but in this one domain, limiting sharing, it has mostly not worked. And the main reason it hasn't worked is the Internet has turned out to be far more popular and far more powerful than anyone imagined. The mixtape, the fanzine, that was nothing compared to what we're seeing now with the Internet. We are in a world where most American citizens over the age of 12 share things with each other online. We share written things, we share images, we share audio, we share video. Some of the stuff we share is stuff we've made. Some of the stuff we share is stuff we've found. Some of the stuff we share is stuff we've made out of what we've found, and all of it horrifies those industries.
giờ đây DMCA vẫn tiếp tục có những hiệu ứng phức tạp khác nhưng trong một vùng hạn chế sự chia sẻ nó hầu như không hiệu quả và lý do mà nó không hiệu quả là Internet trở nên quá phổ biến và có sức mạnh hơn bất cứ ai có thể tưởng tuợng được mixtape hay fanzine không thể so sánh được với cái chúng ta đang thấy hiện nay về Internet chúng ta đang ở thế giớ mà hầu hết những công dân mĩ hơn 12 tuổi chia sẻ với nhau trên mạng chúng ta chia sẻ những văn bản,hình ảnh âm thanh và phim ảnh một số là những thứ chúng ta tạo ra một số là những thứ chúng ta tìm được một số chúng ta chia sẻ lại là những thứ chúng ta tạo ra từ những thứ chúng ta tìm được và tất cả làm nền công nghiệp đó sợ hãi
So PIPA and SOPA are round two. But where the DMCA was surgical -- we want to go down into your computer, we want to go down into your television set, down into your game machine, and prevent it from doing what they said it would do at the store -- PIPA and SOPA are nuclear and they're saying, we want to go anywhere in the world and censor content. Now the mechanism, as I said, for doing this, is you need to take out anybody pointing to those IP addresses. You need to take them out of search engines, you need to take them out of online directories, you need to take them out of user lists. And because the biggest producers of content on the Internet are not Google and Yahoo, they're us, we're the people getting policed. Because in the end, the real threat to the enactment of PIPA and SOPA is our ability to share things with one another.
vì thế mà PIPA và SOPA là vòng hai nhưng nơi mà DMCA bị mỏ xẻ chúng ta đi sâu vào máy tính của mình chúng ta đi sâu vào chiếc tivi ,vào chiếc máy chơi game và ngăn chặn chúng làm việc mà người ta nói chúng làm ở cửa hàng -- PIPA và SOPA là năng lượng hạt nhân và họ nói chúng tôi muốn đi đến bất kì đâu trên thế giới và kiểm định nội dung và cách làm việc này như tôi nói là bạn cần đưa mọi người đến những địa chỉ IP đó bạn cần đưa họ ra khỏi những chiếc máy tìm kiếm bạn cần phải mang họ ra khỏi những danh mục trên mạng bạn cần phải mang họ ra khỏi danh sách người dùng và vì những nhà sản xuất lớn nhất trên mạng không phải là google hay yahoo mà là chúng ta chúng ta là những con người bị khống chế bởi cuối cùng mối đe dọa thật sự cho luật PIPA và SOPA là khả năng chia sẻ của chúng ta với người khác
So what PIPA and SOPA risk doing is taking a centuries-old legal concept, innocent until proven guilty, and reversing it -- guilty until proven innocent. You can't share until you show us that you're not sharing something we don't like. Suddenly, the burden of proof for legal versus illegal falls affirmatively on us and on the services that might be offering us any new capabilities. And if it costs even a dime to police a user, that will crush a service with a hundred million users.
vì thế cái mà PIPA và SOPA liều làm là mang khái niệm hợp pháp hàng thế kỉ nay từ vô tội thành có tội có bằng chứng và đảo ngược nó có tội thành vô tội có bằng chứng bạn không thể chia sẻ cho đến khi bạn cho chúng tôi thấy rằng bạn chằng chia sẻ thứ mà chúng tôi không thích đột nhiên một đống phiền phức chứng cớ hợp pháp và không hợp pháp rơi ngay vào chúng ta vào những dịch vụ có thể cho chúng ta những khả năng mới và nếu nó tốn một xu để giám sát một người dùng sẽ làm hư một dịch vụ có một trăm triệu người dùng
So this is the Internet they have in mind. Imagine this sign everywhere -- except imagine it doesn't say College Bakery, imagine it says YouTube and Facebook and Twitter. Imagine it says TED, because the comments can't be policed at any acceptable cost. The real effects of SOPA and PIPA are going to be different than the proposed effects. The threat, in fact, is this inversion of the burden of proof, where we suddenly are all treated like thieves at every moment we're given the freedom to create, to produce or to share. And the people who provide those capabilities to us -- the YouTubes, the Facebooks, the Twitters and TEDs -- are in the business of having to police us, or being on the hook for contributory infringement.
nên đây là internet mà chúng ta có trong đầu hãy tưởng tượng dấu hiệu này có ở khắp nơi -- nhưng hãy tưởng nó không ghi College Bakery, mà ghi là YouTube Facebook, hay Twitter tưởng tưởng nó ghi là TED bởi những lời bình không thể bị khống chế ở một mức giá có thể chấp nhận được ảnh hưởng thực tế của SOPA và PIPA sẽ khác hoàn toàn với hiệu quả được mong chờ. mối đe doạ, thực chất là sự đảo ngược của những bằng chứng đột nhiên khiến chúng ta bị đối xử như những tên trộm mỗi khi chúng ta được cho quyền tự do sáng tạo để sản xuất hoặc chia sẻ và những người cho chúng ta những khả năng đó Youtube, Facebook, Twitter và Ted ở trong ngành phải khống chế chúng ta hay bị móc câu vì tội đồng phạm
There's two things you can do to help stop this -- a simple thing and a complicated thing, an easy thing and a hard thing. The simple thing, the easy thing, is this: if you're an American citizen, call your representative, call your senator. When you look at the people who co-signed on the SOPA bill, people who've co-signed on PIPA, what you see is that they have cumulatively received millions and millions of dollars from the traditional media industries. You don't have millions and millions of dollars, but you can call your representatives, and you can remind them that you vote, and you can ask not to be treated like a thief, and you can suggest that you would prefer that the Internet not be broken.
có hai thứ bạn có thể làm giúp dừng việc này một việc đơn giản và một việc phức tạp một dễ dàng và một khó khăn thứ đơn giản và dễ dàng là: nếu bạn là công dân Mĩ gọi cho người đại diện của bạn, nghị sĩ của bạn khi bạn nhìn thấy người kí tên trên điều luật SOPA người kí tên đồng ý cho POPA bạn thấy họ đang nhận hàng triệu hàng triệu đô la từ những doanh nghiệp truyền thông truyền thống bạn không có hàng triệu hàng triệu đô la nhưng bạn có thể gọi nghị sĩ của bạn bạn có thể nhắc nhở họ rằng bạn bầu cử và bạn có quyền yêu cầu không bị đối xử như một tên ăn trộm và bạn có thể đề nghị rằng bạn muốn mạng internet không bị phá hoại
And if you're not an American citizen, you can contact American citizens that you know and encourage them to do the same. Because this seems like a national issue, but it is not. These industries will not be content with breaking our Internet. If they break it, they will break it for everybody. That's the easy thing. That's the simple thing.
và nếu bạn không phải là công dân hoà kì bạn có thể liên lạc với công dân hoa kì mà bạn biết khuyến khích họ là điều tương tự bởi đây có vẻ là một vấn đề quốc gia nhưng nó không phải là chỉ là một vấn đề quốc gia những nền công nghiệp đó sẽ không chịu chấp nhận với việc huỷ hoại internet nếu huỷ hoại nó, họ sẽ huỷ hoại của tất cả mọi người đấy là việc dễ dàng đấy là việc đơn giản
The hard thing is this: get ready, because more is coming. SOPA is simply a reversion of COICA, which was purposed last year, which did not pass. And all of this goes back to the failure of the DMCA to disallow sharing as a technical means. And the DMCA goes back to the Audio Home Recording Act, which horrified those industries. Because the whole business of actually suggesting that someone is breaking the law and then gathering evidence and proving that, that turns out to be really inconvenient. "We'd prefer not to do that," says the content industries. And what they want is not to have to do that. They don't want legal distinctions between legal and illegal sharing. They just want the sharing to go away.
việc khó khăn là hãy chuẩn bị sẵn sàng vì nhiều luật lệ hơn sẽ ra đời SOPA đơn giản chỉ là sự trở lại của COICA, luật được đưa ra năm ngoái nhưng không được thông qua và tất cả luật này quay trở về với thất bại của DMCA không chấp nhận chia sẻ bằng những phương thức công nghệ và DMCA trở lại với luật Audio Home Recording Act đã làm sợ hãi những nền công nghiệp đó bởi cả một nền thương mại đang thực chất đề nghị người ta phá luật và đang thu thập chứng cứ chứng minh rằng điều đó thật sự bất tiện "chúng tôi không thích làm thế nữa" những nền công nghiệp truyền thông nói thế và điều họ muốn làm họ không muốn sự phân biệt pháp lý giữa việc chia sẻ hợp pháp và không hợp pháp họ chỉ muốn không có sự chia sẻ nào
PIPA and SOPA are not oddities, they're not anomalies, they're not events. They're the next turn of this particular screw, which has been going on 20 years now. And if we defeat these, as I hope we do, more is coming. Because until we convince Congress that the way to deal with copyright violation is the way copyright violation was dealt with with Napster, with YouTube, which is to have a trial with all the presentation of evidence and the hashing out of facts and the assessment of remedies that goes on in democratic societies. That's the way to handle this.
PIPA và SOPA không lạ thường và kì dị chúng không phải sự kiện chúng là bước đi tiếp theo của đoàn đã đi 20 năm nay và nếu chúng ta đánh bại nó, như chúng ta hy vọng sẽ có nhiều thứ hơn sẽ đến bởi cho đến khi chúng ta thuyết phục được quốc hội rằng cách để giải quyết vấn đề vi phạm bản quyền là cách việc vi phạm bản quyền được giải quyết với Napster và Youtube đó là có một phiên toà với bằng chứng và tranh luận triệt để những yếu tố và đáng giá những giải pháp diễn ra trong xã hội dân chủ đó là cách giải quyết vấn đề này
In the meantime, the hard thing to do is to be ready. Because that's the real message of PIPA and SOPA. Time Warner has called and they want us all back on the couch, just consuming -- not producing, not sharing -- and we should say, "No."
trong lúc đó điều khó khăn phải làm là chuẩn bị sẵn sàng. bởi đó chính là lời nhắn gửi thực sự của PIPA và SOPA mà Time Warner đã nói tợ và họ muốn chúng ta ngồi lại vào ghế chỉ tiêu thụ không sản xuất hay chia sẻ chúng ta nên nói "Không!"
Thank you.
xin cảm ơn
(Applause)
(vỗ tay)