When we talk about English, we often think of it as a single language but what do the dialects spoken in dozens of countries around the world have in common with each other, or with the writings of Chaucer? And how are any of them related to the strange words in Beowulf? The answer is that like most languages, English has evolved through generations of speakers, undergoing major changes over time. By undoing these changes, we can trace the language from the present day back to its ancient roots. While modern English shares many similar words with Latin-derived romance languages, like French and Spanish, most of those words were not originally part of it. Instead, they started coming into the language with the Norman invasion of England in 1066. When the French-speaking Normans conquered England and became its ruling class, they brought their speech with them, adding a massive amount of French and Latin vocabulary to the English language previously spoken there. Today, we call that language Old English. This is the language of Beowulf. It probably doesn't look very familiar, but it might be more recognizable if you know some German. That's because Old English belongs to the Germanic language family, first brought to the British Isles in the 5th and 6th centuries by the Angles, Saxons, and Jutes. The Germanic dialects they spoke would become known as Anglo-Saxon. Viking invaders in the 8th to 11th centuries added more borrowings from Old Norse into the mix. It may be hard to see the roots of modern English underneath all the words borrowed from French, Latin, Old Norse and other languages. But comparative linguistics can help us by focusing on grammatical structure, patterns of sound changes, and certain core vocabulary. For example, after the 6th century, German words starting with "p," systematically shifted to a "pf" sound while their Old English counterparts kept the "p" unchanged. In another split, words that have "sk" sounds in Swedish developed an "sh" sound in English. There are still some English words with "sk," like "skirt," and "skull," but they're direct borrowings from Old Norse that came after the "sk" to "sh" shift. These examples show us that just as the various Romance languages descended from Latin, English, Swedish, German, and many other languages descended from their own common ancestor known as Proto-Germanic spoken around 500 B.C.E. Because this historical language was never written down, we can only reconstruct it by comparing its descendants, which is possible thanks to the consistency of the changes. We can even use the same process to go back one step further, and trace the origins of Proto-Germanic to a language called Proto-Indo-European, spoken about 6000 years ago on the Pontic steppe in modern day Ukraine and Russia. This is the reconstructed ancestor of the Indo-European family that includes nearly all languages historically spoken in Europe, as well as large parts of Southern and Western Asia. And though it requires a bit more work, we can find the same systematic similarities, or correspondences, between related words in different Indo-European branches. Comparing English with Latin, we see that English has "t" where Latin has "d", and "f" where latin has "p" at the start of words. Some of English's more distant relatives include Hindi, Persian and the Celtic languages it displaced in what is now Britain. Proto-Indo-European itself descended from an even more ancient language, but unfortunately, this is as far back as historical and archeological evidence will allow us to go. Many mysteries remain just out of reach, such as whether there might be a link between Indo-European and other major language families, and the nature of the languages spoken in Europe prior to its arrival. But the amazing fact remains that nearly 3 billion people around the world, many of whom cannot understand each other, are nevertheless speaking the same words shaped by 6000 years of history.
Khi nhắc tới tiếng Anh, ta thường nghĩ tới một ngôn ngữ đơn nhất nhưng thứ tiếng Anh địa phương tại hàng chục quốc gia trên thế giới có gì giống nhau, hay giống những tác phẩm của Chaucer? Và chúng có liên hệ gì với những từ ngữ kỳ lạ trong bài thơ Beowulf? Câu trả lời là như hầu hết các ngôn ngữ khác, tiếng Anh được phát triển bởi nhiều thế hệ người nói, và trải qua nhiều thay đối lớn theo thời gian. Đi ngược lại quá trình này, chúng ta có thể lần theo tiếng Anh hiện đại tìm về nguồn gốc cổ xưa của chúng. Trong khi tiếng Anh hiện đại có nhiều từ tương tự với các ngôn ngữ gốc Latin khác, như tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha, đa số những từ này không có gốc giống như chúng. Thật ra, những từ này được đưa vào ngôn ngữ cùng với cuộc xâm lấn của người Norman vào Anh năm 1066. Khi người Norman vốn nói tiếng Pháp làm chủ đất Anh và trở thành giai cấp thống trị, họ đem ngôn ngữ của họ vào, thêm số lượng lớn từ vựng tiếng Pháp và tiếng Latin vào thứ tiếng Anh vốn đã được nói từ trước. Ngày nay, ta gọi đó là tiếng Anh cổ. Đó cũng chính là ngôn ngữ của bài thơ Beowulf. Hẳn từ ngữ trong đó sẽ khá lạ, nhưng bạn cũng có thể thấy quen quen nếu bạn biết một ít tiếng Đức. Bởi vì tiếng Anh cổ thuộc cùng họ với tiếng Đức, được đưa vào Anh vào thế kỷ thứ 5 và thứ 6 bởi người Angle, Saxon, và người Jute. Những người này nói phương ngữ tiếng Đức hay còn gọi là tiếng Anglo-Saxon. Những chiến binh Viking vào thế kỷ thứ 8 và 11 lại đem thêm từ mượn từ tiếng Bắc Đức cổ vào ngôn ngữ. Cũng không dễ để nhận ra gốc từ của tiếng Anh hiện đại dưới những lớp từ mượn từ tiếng Pháp, Latin, Bắc Đức cổ và những ngôn ngữ khác. Nhưng ngôn ngữ học có thể giúp chúng ta nhận ra, dựa trên cấu trúc ngữ pháp, các kiểu thay đổi về âm, và những từ vựng cơ bản. Lấy ví dụ, sau thế kỷ thứ 6, các từ tiếng Đức bắt đầu bằng âm "p" đã được chuyển thành âm "pf" trong khi tiếng Anh cổ vẫn giữ nguyên âm "p". Trường hợp khác, những từ có âm "sk" trong tiếng Thụy Điển được chuyển thành "sh" trong tiếng Anh. Vẫn còn một số từ tiếng Anh còn âm "sk", như "skirt" và "skull", nhưng đó là những từ mượn trực tiếp từ tiếng Bắc Đức cổ được du nhập sau thời kỳ chuyển âm "sk" thành "sh". Những ví dụ này cho ta thấy cũng như rất nhiều ngôn ngữ Roman có gốc Latin, tiếng Anh, tiếng Thụy Điển, tiếng Đức, và các ngôn ngữ khác có nguồn gốc chung từ tổ tiên là tiếng Đức nguyên thủy được nói vào khoảng 500 năm TCN. Bởi loại ngôn ngữ cổ này không hề được viết ra, ta chỉ có thể tái hiện nó bằng cách so sánh các phân nhánh của nó, nhờ vào xem xét những giai đoạn thay đổi của chúng. Chúng ta không thể sử dụng cùng một phương pháp để đi xa hơn nữa, và truy tìm nguồn gốc của tiếng Đức nguyên thủy về ngôn ngữ tiền Ấn-Âu được nói vào 6000 năm trước ở thảo nguyên Pontic mà giờ là Ukraine và Nga. Đây là tổ tiên của dòng họ ngôn ngữ Ấn-Âu vốn bao gồm hầu hết mọi ngôn ngữ cổ từng được nói ở châu Âu, cũng như phần lớn Nam Á và Tây Á. Và với những nghiên cứu thêm, chúng ta có thể tìm ra sự tương đồng giữa các từ có liên hệ với nhau trong các phân nhánh Ấn-Âu. So sánh tiếng Anh với tiếng Latin, ta thấy âm "t" trong tiếng Anh là âm "d" của tiếng Latin, và âm "f" là âm"p" của tiếng Latin đối với phụ âm đầu của từ. Một vài từ tiếng Anh có họ hàng xa như tiếng Hindi, tiếng Ba Tư và tiếng Celtic vốn bị lãng quên ở khu vực là nước Anh ngày nay. Bản thân ngôn ngữ tiền Ấn-Âu cũng có nguồn gốc từ một ngôn ngữ cổ hơn, đáng tiếc là quá xa để các bằng chứng lịch sử và khảo cổ có thể dẫn chúng ta đi. Còn rất nhiều bí ẩn không thể giải đáp, như có chăng mối liên hệ nào giữa tiếng Ấn-Âu với các tập ngôn ngữ khác, và các ngôn ngữ được nói ở châu Âu trước khi có tiếng Ấn-Âu là gì. Nhưng điều thú vị ở đây là gần 3 tỉ người khắp thế giới, đa số không hiểu tiếng của nhau, lại đang nói cùng những từ được hình thành từ 6000 năm lịch sử.